Những Người Bạn Vợ – Seri Truyện Dài Cực Hay ( Update Chap 65 )

Chap 36 : Mẹ & con gái

– Con gái khỏe không

– Dạ con khỏe !

– Công tác điều tra của con tốt chứ ?

– Không thành vấn đề !

– Con phải cẩn thận đấy, mọi hành động đều cần cẩn mật, các tổ chức lớn không phải dễ để trêu đùa đâu !

– Con đâu có trêu đùa, con làm việc rất nghiêm túc và quy củ đấy chứ.

– Con nhóc này, con càng tự tin càng nguy hiểm biết không ?

– Mẹ cứ làm như con bé lắm, dù sao con cũng là một trong cửu sắc được tất cả công nhận cơ mà !

– Nhưng trong mắt mẹ, Bất Ái vẫn chỉ là đứa trẻ còn chưa hiểu sự đời thôi.

– Ai bảo, con không hiểu sự đời nhưng ít ra còn dám nói thẳng nói thật. Đâu như ai kia, yêu người ta mà không dám nói !

– A ! Con ranh này lại dám trêu mẹ !

– Thế sao gặp lại người thương mà mẹ không biểu lộ gì thế ? Chàng thật phong độ quá đi, trách nào mẹ của con liễu nhường nguyệt thẹn mà cứ đằng đẵng nhớ nhung.

– Cái con bé này, mẹ đánh cho con một trận bây giờ !

– Mẹ có giỏi thì chạy lên đây đánh con đi, con sẽ công bố với toàn bộ thế gian là Tứ Sắc sư tỷ yêu…

– Ơ cái con bé này ! Mẹ gọi điện hỏi thăm cứ nói đi đâu.

– Còn khỏe, con an toàn và hành động rất cẩn thận, con luôn đổi phương thức liên lạc và mật mã mỗi tuần, con không cho bất cứ nhân sự nào biết mình là ai hay đi tới gần quá đội ngũ địch. Thế mẹ yên tâm chưa !

– Tạm thời yên tâm .

– Vậy được rồi, mà sao chàng xuất hiện lại rồi mẹ không tấn công chàng đi.

– Cái con bé này, không phải như vậy.

– Mẹ cũng như chị Nhất Sắc đều thầm thương trộm nhớ người ta bao nhiêu năm tháng, ít ra chị Nhất Sắc còn dám thổ lộ . Mẹ cứ âm thầm làm gì, hay tại vì có con nên…

– Mẹ không cho con nói như vậy, có con là may mắn nhất cuộc đời này của mẹ. Chỉ là… mẹ ngại…

– Ha ha, thế để con nói giùm mẹ vào lần tới

– Mẹ cấ….

– Con bận rồi, con chào mẹ !

Tứ Sắc tắt điện thoại, cô luôn tranh thủ gọi về cho con gái cô cũng là Bát Sắc Bạch Long khi có thời gian. Đây không phải lần đầu con bé ra ngoài hoạt động một mình, nhưng trước đây đều là để xây dựng bộ máy thu thập thông tin bằng những đứa trẻ khắp các con ngõ , ngoài phố làm nghề đường phố. Lần này thì có mục tiêu cụ thể, tuy chỉ là thăm dò nhưng không loại trừ bị phát hiện. Nói gì thì nói , Hắc Thủy Giáo và Lam Sơn Cốc là những giáo phái ngàn năm không phải tự nhiên tồn tại lâu tới vậy. Chỉ một sơ xuất nhỏ thì dù là trẻ em cũng không tránh được nanh vuốt bọn chúng. Bản chất của các ẩn giáo chẳng bao giờ phân biệt người già hay trẻ em. Nên vừa lo lắng, nhưng cũng vừa muốn để con gái mình tham gia hành động lần này, nhất là được bang chủ chỉ định đích danh. Đã là người trong ẩn giáo, trước sau gì rồi cũng sẽ tham gia những cuộc chiến mà thôi, thay bằng ngồi đợi không bằng tập luyện chuẩn bị cho nó trước.

Cô bước ra ngoài căn nhà gỗ, hai người Tứ Sắc và Lục Sắc theo sự phân công của Vô Sắc bang chủ đã vào miền nam mấy tuần nay. Tại đây đã có sẵn một căn nhà của giáo bao gồm căn nhà gỗ đơn sơ nhưng đầy đủ đồ dùng này và một vườn cao su khá rộng ước chừng 5 ha. Bình thường sẽ có một giáo chúng ở đây chăm sóc và nghe ngóng, cũng để sẵn sàng tiếp nhận, hỗ trợ thông tin cho những người trong bang có việc cần tá túc hay công việc.

Khu vực này vốn thuộc tỉnh Đồng Nai nhưng cách phà Cát Lái để sang phía Sài Thành không xa, phía đông và nam nếu cần có thể theo hàng chục con lạch, sông nhỏ để tẩu tán khi có biến. Một khi đã xuống được những con sông phía đông nam thì rất khó để truy đuổi và nắm bắt vì hệ thống chằng chịt như sông Đồng Tranh, Lòng Tàu, Đồng Nai, Thị Vải… Xung quanh đều là các vườn cao su cùng 1 số loại cây trồng lâu năm khác bạt ngàn lẩn trốn rất dễ, hàng xóm vô cùng thưa thớt nếu không muốn nói là hầu như không có. Do vậy là một địa điểm lý tưởng để đặt nhà an toàn.

Trước giờ Bạch Long Cửu Diện giáo chưa từng có ý đồ nhắm tới việc đối đầu với Thiên Địa hội, đơn giản vì đó là cuộc chiến của kiến đối đầu với voi. Thiên Địa hội quá hùng mạnh, quá nhiều tai mắt, giáo chủ Trần Lý Huỳnh lại càng nhiều bí ẩn nên chủ chương của bổn giáo là không nên có hành động làm họ khó chịu hay nghi ngờ. Cả vùng miền nam chỉ đặt duy nhất một nhà an toàn này, thực ra đa phần công tác ở phía nam chỉ là đi đấu giá trong những buổi giao dịch đen hoặc đi thăm thú cảnh vật.

Tất nhiên việc thu thập thông tin cũng quan trọng nhưng riêng với khu vực này Vô Sắc bang chủ có chỉ thị là không cần đi sâu, chỉ nghe ngóng những thông tin lớn chứ và đánh giá các thông tin nếu có liên quan tới bổn giáo. Còn nếu không thì bỏ qua hết, suy nghĩ của bang chủ là : Tại địa phận này, có nắm được hết thông tin thì cũng chả liên quan gì và cũng chả tác động được gì vào quyền lực hay vai trò của bổn giáo tại đây. Vậy tại sao cứ lao đầu vào rồi không khéo tạo ra một kẻ thù không thể chống lại thì sao ?

Nhưng lần này thì khác, lần này có nhiệm vụ và mục tiêu rõ ràng, không nhưng vậy còn là mục tiêu rất khó : Tiếp cận riêng giáo chủ Thiên Địa hội. Chính vì vậy mà bang chủ xem xét kỹ mới quyết định điều Tứ Sắc và Lục Sắc tới đây.

Lục Sắc Bạch Long- Hoàng Vân Phong năm nay ngoài 30 tuổi, anh trai ruột của Ngũ Sắc – Hoàng Vân Sơn. Cả 2 anh em gia nhập giáo từ năm Vân Phong mới 3 tuổi còn Vân Sơn chưa tròn 12 tháng. Trong một vụ cháy viện cô nhi, các giáo chúng thời đó rủ lòng thương tới cứu , trong rất nhiều đứa trẻ được cứu lúc đó có hai anh em này. Điều tra lý lịch rất khó khăn vì toàn bộ giấy tờ liên quan đã mất hết trong vụ cháy. Nhưng như vậy lại là cái tốt, hai anh em lập tức được tuyển mộ vào hàng giáo chúng có tiềm năng dể dạy dỗ. Càng về sau, cả hai đều bộc lộ phẩm chất hơn hẳn trong số huynh đệ cùng trang lứa.
Hoàng Vân Phong người mảnh khảnh, điển trai, giọng nói đầm ấm, là một tay sát gái khét tiếng, không có nhiệm vụ nào của hắn không có dấu vết của hoan lạc, không rõ có bao nhiêu cô gái đã ngã gục ngay khi nhìn thấy hắn cùng phong thái lãng tử của mình.

Thế nhưng dáng người mảnh khảnh đó đang cầm thanh Phong Tử trong tay, múa những đường kiếm vô hình mà chỉ còn nghe tiếng gió. Xung quanh chân của hắn, hàng ngàn chiếc lá bị chẻ làm hai dọc theo chính giữa , cứ mỗi khi gió thổi, lá rơi là hắn lại nhìn theo rồi vung kiếm. Phạm vi 4m xung quanh hắn, không có bất cứ chiếc là nào nguyên vẹn.

Vì ở đây nhàm chán , yên tĩnh lên việc tốt nhất là luyện công, chiều nào hắn cũng luyện kiếm tới 5-6 tiếng, vì ngoài phụ nữ ra, niềm yêu thích nhất của hắn chính là kiếm pháp.

Kiếm pháp hắn luyện được gọi tên là bộ : Liễu Liễu Tam Thập Lộ Kiếm Kỳ, bao gồm 30 chương, tương ứng với 30 kiếm chiêu vô địch. Cũng như các bộ khác, bang giáo không đủ cả 30 mảnh Long Đồ Chí này mà chỉ có 13 mảnh , tương đương 13 tầng đầu tiên. Hắn vốn đã luyện thành cả 13 mảnh vào năm 19 tuổi, hơn mười năm nay hắn chỉ có thể bổ xung thêm tốc độ, sức mạnh và sự chính xác của kiếm chiêu.

– Vẫn chưa đạt ! Thật tức chết mà !

– Sao vậy Lục đệ ?

– Ây da ! Chị xem _ Lục Sắc cầm vài chiếc lá đưa cho Tứ Sắc.

– Chị thấy lá nào cũng đều bị cắt làm đôi chính giữa mà, đâu có cái nào thoát được Phong Tử của đệ ?

– Chị nhìn kỹ đi, mục tiêu em là chia đôi vào chính giữa, tức cắt đôi cả cái gân giữa của lá, nhưng khi xem lại đều có bên nhỏ bên to , không hoàn toàn chính xác vào giữa.

– Cậu thật cầu toàn quá đi, lưỡi kiếm thì to, gân lá thì nhỏ, lại còn gió thổi, lá rơi theo quán tính, sao mà có thể chính xác tới mức đó được.

– Không được, kiếm thì phải chính xác, 0,01 mm cũng chưa đạt.

– Cậu luyện kiếm mà làm như chọn vợ, đào hoa quá nên mãi chưa chọn được ai !

– Đào hoa thì em không so được với bang chủ đâu, từ Nhất Sắc muội tới Tứ Sắc tỷ đều yêu say đắm bất chấp thời gian, bất chấp đơn phương…

– Ai bảo cậu…_ Tứ Sắc quay mặt đi hơi ngượng ngùng.

– Chị không nói chứ suốt mấy tuần nay, cứ hai ngày chị gọi cho Bất Ái, chị quên dù có đôi ba chục m thì em vẫn nghe thấy rõ ràng à ? Em đoán được ngay có gì đâu.

– Cậu chỉ đoán mò, không nói với cậu nữa..tôi đi dạo

Tứ Sắc đỏ mặt bỏ lại đằng sau tiếng cười trêu của Lục Sắc đi về phía con lạch xa xa để dạo mát.

……..

Tứ Sắc , tên thật là Nguyễn Ngọc Hoa. Cô vốn là một sinh viên ưu tú tại Đà Nẵng khi tới gặp và tham gia Bạch Long Cửu Diện giáo, gia đình cũng thuộc hàng khá giả, cô có 1 người chị và một người anh. Có được nét đẹp mặn mà và sự phổng phao trước tuổi so với chúng bạn, ngay từ sớm đã vô số người theo đuổi cô, cô cũng luôn xuất hiện như một hoa khôi của trường cấp 2, cấp 3.

Ngoài việc sở hữu một làn da trắng, bộ ngực mềm mại và khá lớn, vòng ba cong vút, khuôn mặt của Ngọc Hoa toát ra điều gì đó mà người ta vẫn gọi là nét “đàn bà”, chỉ cần một con đực thoáng nhìn thấy khuôn mặt cô. Lập tức cái cảm giác cô gái này rất mạnh mẽ , dâm đãng trong chuyện giường chiếu, đồng thời rất dịu dàng sẽ hiện diện trong tâm trí anh ta.
Từ chối hàng trăm lời theo đuổi mình, nhưng cuối cùng, lựa chọn của Ngọc Hoa lại vô cùng sai lầm. Đó là vào một lần cô gặp cướp khi đi chơi buổi tối, một chàng hiệp sĩ điển trai đã nhanh chóng đối đầu, đánh cho 2 tên cướp bỏ chạy , lấy lại túi xách cho cô. Cảm động và nể phục hành động, sức mạnh đó, cô nhanh chóng đồng ý làm quen và có những buổi gặp gỡ, trò chuyện. Nghe những lời đường mật từ anh chàng, về một con người gia cảnh khá giả nhưng tự lập cánh sinh, bỏ đất thủ đô vào đây tự lập nghiệp, nghe những hoài bão của anh ta, những quan điểm chung thủy trong tình yêu của anh ta. Ngọc Hoa từ lúc nào đã xiêu lòng, cuối cùng trở thành bạn gái chính thức của anh chàng.

1 năm trôi qua, vào cuối năm 2 của đại học, cô bắt đầu cảm thấy sự lạnh nhạt từ người yêu mình cho dù cô đã tính tới chuyện đưa anh ta về ra mắt gia đình. Sự bận rộn sự nghiệp của anh ta làm cô càng lúc càng thiếu tin tưởng, cho tới một ngày, khi cô phát hiện ra mình đã mang bầu 2 tháng. Cô tìm tới tận nơi một cách bất ngờ, những tưởng thông tin này sẽ làm anh ta vui mừng mà quan tâm cô nhiều hơn, tính toán chuyện cưới xin. Cô sẽ bất chấp sinh đứa con của hai người, việc học có thể bảo lưu, gia đình cô cũng không phải dạng khó khăn nên nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Ngày hôm đó, mọi chuyện được làm sáng tỏ khi cô hóa ra đứng ngay gần người vợ của anh ta cùng chờ anh ta tan làm. Một vụ cãi nhau ầm ĩ trước mặt công ty nơi anh ta làm việc, sau cùng, anh ta đứng về phía vợ mình, cho cô biết tất cả chỉ từ một vụ cá cược của 1 tên nhà giàu khác khi theo đuổi cô thất bại. Vụ cướp ngày nào cũng là được dàn dựng mà xảy ra, nhưng sau đó vì cô “ngon” lên anh ta giữ lại như một con nô lệ về tình dục. Anh ta chỉ yêu vợ – người vợ giàu có say vẻ điển trai của anh ta như điếu đổ. Công ty anh ta làm cũng là của nhà vợ, nên việc quay lưng với cô là điều dễ hiểu.

Cay đắng, không còn niềm tin, không dám đối mặt với gia đình, cô đã nghĩ tới cái chết. Nhưng chính lúc cô từng nghĩ tới cái chết đó, gia đình cô đã ở bên cô, giúp cô đối mặt. Điều này làm cô càng thấy ân hận vì phụ lòng dạy bảo của cha mẹ và anh chị. Cô xin phép cha mẹ và anh chị nghỉ 1 tháng đi phiêu du để cảnh tỉnh chính mình, bước trên một con đường mới.

Sau hơn 3 tuần lang thang nhiều vùng đất, không biết duyên phận thế nào, cô lạc mất đoàn khám phá rừng, trong lúc lạc, không hề sợ hãi, cô nghe như tiếng số phận gọi cô đi về một hướng càng lúc càng sâu trong rừng. Vượt qua bao nhiêu khó khăn với cái thai mới còn nhen nhóm trong bụng, cô đã tìm được tới một chi của bản giáo. Lập tức cô bị bắt giữ và đưa tới trước mặt Sư Gia, sau khi hỏi han câu chuyện, Sư Gia dù có thương hoàn cảnh của cô nhưng luật lệ rất rõ ràng . 1 là ở lại bản giáo, hai là chết, tất nhiên cô lựa chọn con đường sống .

Chỉ thời gian ngắn ở lại bản giáo, cô cảm thấy đây chính là nơi mình cần tìm tới và dành cho mình. Cô nhanh chóng thấy được sự quan tâm và chăm sóc của mọi người dành cho mình. Sau khi thông báo về nhà mình đã tìm được 1 công việc tốt và những người bạn tốt để bố mẹ đỡ lo. Cô ở lại bổn giáo như một nữ nhân hỗ trợ việc bộ phận nội trợ cho quản gia. Gần 7 tháng sau, Bất Ái ra đời trong vòng tay của các y sĩ trong giáo, mẹ tròn con vuông. Cái tên Bất Ái là cô đặt, không có họ, hàm ý rằng đừng yêu , đừng tin vào tình yêu.

Là một người gần gũi với chỗ quản gia, sau này là Tam Sắc huynh, Ngọc Hoa cũng là một trong những người đầu tiên gặp gỡ và làm quen với Vô Sắc – tức bang chủ bây giờ khi anh mới gia nhập. Khi đó Thìn 18 tuổi hơn, còn ngọc hoa đã bước sang tuổi 23. Cô coi Thìn như 1 tiểu đệ đặc biệt, không phân biệt trên dưới, không sợ các qui định của bổn giáo. Rất hay dành thời gian cho Bất Ái khi rảnh rỗi, rất quan tâm và thông cảm sau khi biết chuyện của cô. Từ lúc nào cô đã sinh lòng cảm mến với chàng trai trẻ này, tuy chưa bao giờ thổ lộ, nhưng nếu có cơ hội và được chọn giải tỏa chuyện tình ái, cô muốn chàng phi công này.

Nhưng sợ hãi nhiều hơn là thích thú, mãi những năm về sau, cô và Vô Sắc vẫn quan hệ ở mức tỷ đệ trong bang. Cô cũng tập trung vào việc chăm sóc, dạy dỗ Bất Ái và luyện công. Mãi sau này cô mới được phép đưa con về thăm ông bà ngoại , tất nhiên là có sự giám sát. Nhưng từ đó, cả cô và gia đình cũng yên tâm về cuộc sống của cô. Cô tạo ra một câu chuyện về việc làm ăn tại tận Cần Thơ và luôn từ chối việc thăm nom của bố mẹ cũng như hai anh chị. Đến tận giờ, bí mật vẫn được dấu kín, riêng cô và Bất Ái đã tự do hơn nên cũng thường xuyên thăm hỏi để gia đình yên tâm rằng mọi việc đều ổn.

Còn về phần tình cảm dành cho Vô Sắc, khi cuộc nội loạn diễn ra, lúc đó cô cũng chỉ có vài thành tựu về võ công. Đa phần cô lo việc băng bó vết thương và hỗ trợ thêm sau đó chứ không giúp được gì nhiều. Nhìn cái thân hình đầy vết thương cả ngoài lẫn trong của Thìn, cô bất giác rơi lệ, đau xót. Cô phát hiện ra mình không phải yêu anh chàng này, mà là tin tưởng, sự tin tưởng tuyệt đối mà cô đã đánh mất từ rất lâu. Cô cũng không có ý định yêu hay nảy sinh tình cảm với chàng, mà là một cảm xúc hoang dã, một mối quan hệ không ràng buộc. Muốn ùa vào nhau những lúc ham muốn cùng với nó là một sự trung thành tới chết. Việc anh thay đổi mọi qui định và cách thức trong bang đã làm cô và con gái có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn rất nhiều. Cũng như chính anh như một người anh trai của Bất Ái, đã cùng cô dạy dỗ chăm sóc Bất Ái từ đỏ hỏn, nâng đỡ để sau cùng Bất Ái trở thành một trong Cửu Sắc.

Khi Thìn ra đi, cô vô cùng nhớ nhung, không phải đau khổ như Nhất Sắc, mà sự tiếc nuối, giá mình mạnh mẽ và trực tiếp hơn. Bao năm chưa quan hệ với ai, là người có nhu cầu cao cô cũng rất khao khát, nhưng sự khao khát đó chỉ dành cho bang chủ trẻ tuổi hơn của cô. Cô còn chẳng rõ cô có yêu anh hay không, chỉ biết cô cũng rất hay nhớ, nhưng cái nhớ đó luôn đi kèm với sự tưởng tượng được quấn lấy anh khi trên người không còn mảnh vải.

…………….

Hai ngày trôi qua, Thìn cũng đã khôi phục được 8 phần thân thể và sức mạnh. Hai ngày rồi Thanh Dương hầu như ở nhà rất nhiều, công ty của bác nên cô gần như có thể không cần có mặt nếu cần thiết, như là việc chăm chồng ốm chả hạn. Thìn cảm thấy rất xúc động trước từng sự ân cần của vợ , mà có vẻ lần ốm này của anh làm cô bộc lộ nhiều hơn những sự quan tâm vốn giấu kín. Từng lát hoa quả, từng cốc nước, từng cái khăn mặt đắp trên trán được thay tỉ mỉ.

Tất nhiên, Thìn không hay biết, ngoài việc yêu Thìn, Thanh Dương còn phát hiện và hiểu lầm chồng cô đang hao tâm tổn sức vì việc cứu bố cô. Do vậy, sự hiểu lầm giữa hai người tạo ra một thứ tình cảm đã tốt nay càng tốt hơn . Giữa họ không chỉ còn là tình yêu, nghĩa vợ chồng mà còn là sự biết ơn. Không phải lúc nào sự hiểu lầm cũng là xấu.

Thìn nhanh chóng mặc quần áo khi nghe tiếng chuông cửa, anh cũng vừa tắm xong buổi sáng. Sau khi xem cam bên ngoài, anh mở cửa, Tam Sắc bước vào nhà. Vết thủng trên tường thì từ hôm qua Tam Sắc đã cho người tới xử lý gọn gàng như mới.

– Kính chào bang chủ, thần sắc của ngài có vẻ không tốt thì phải !

– Tam sắc huynh không cần câu lệ, đệ nói mãi rồi. Mấy hôm rồi luyện công hơi quá độ.

– Ấy da, nói vậy chứ, tuy là huynh đệ nhưng sự kính trọng với bang chủ thì tất cả giáo chúng đã quen rồi, không phải do truyền thống mà sự kính trọng đến từ tâm thức với tài năng của đệ.

– Huynh cứ nói quá ! Công việc thế nào rồi ?

– Về việc của bố vợ đệ ?

– Phải, đệ muốn giải quyết dứt điểm và nhanh chóng !

– Về phần liên lạc, 16/18 người đã đồng ý, phần do sợ hãi, phần do hy vọng. Riêng bố con chủ thầu kia 2 lần huynh sai người tới đều tỏ vẻ không quan tâm, ý định trốn đi. Huynh đã cử người theo dõi, nếu có dấu hiệu chạy trốn sẽ bắt lại ngay. Còn bố vợ đệ tất nhiên đồng ý ngay, có hỏi lại có liên quan tới đệ không, bọn giáo chúng không rõ thông tin nên không dám cung cấp. Nhưng ông vẫn đồng ý.

– Rất tốt, vậy có lẽ phải đích thân đệ đi một chuyến. Theo lịch hẹn thì cuộc họp kia diễn ra lúc nào ?

– Theo lịch hẹn chính là tối ngày kia vào lúc 19h, tại một nhà hàng đặt riêng ở Việt Trì.

– Vậy sáng ngày kia sẽ xuất phát, ta sẽ viếng thăm bố con nhà kia. Huynh thông báo tới bọn chúng, sáng ngay kia sẽ có nhân vật quyết định về sự việc này qua gặp. Nếu chúng dám tìm cách trốn hay rời khỏi địa phương, kết quả chắc chắn là cái chết. Nếu chúng chịu đợi và gặp chỉ có lợi cho chúng mà thôi.

– Được, không thành vấn đề.

– Vậy còn việc nghiên cứu xử lý ?

– Về công nghệ thì đã xong từ tuần trước, nhưng vấn đề ở chỗ khi xử lý cần tham gia của nhiều giáo chúng, nếu làm giả như người thường sẽ rất mất thời gian. Mà không thể khơi khơi giữa ban ngày cứ nhảy nhót không cần bảo hộ lên cái tượng cao cả mấy chục m kia được.

– Việc này đệ sẽ có cách. Chỉ cần tập hợp đủ người và nguyên liệu sẵn sàng đi. Vận chuyển cũng là một vấn đề.

– Không cần lo, 50% vật liệu đã vận chuyển xong tới Việt Trì cho vào một kho tạm, 50% khác đang chế tạo, sẽ xong trong vài ngày tới và vận chuyển. Còn về giáo chúng, do không quen với việc xây dựng nên đang được huấn luyện, nhưng chắc không vấn đề gì. Chỉ cần thêm 4 tới 5 ngày sẽ ổn được. Ít ra về mặt chất lượng, còn thẩm mỹ thì không chắc toàn vẹn.

– Tam sắc huynh là người cầu toàn. Có thể là huynh yêu cầu cao quá thôi. Nếu đệ đoán không nhầm thực ra giờ đã sẵn sàng về người rồi, huynh muốn cho nó đẹp hẳn thì có.

– Hà hà, không ai hiểu đệ bằng huynh. Đã làm thì phải làm tới, nói gì chứ công ty Bạch Thủy của huynh đây cũng có tiếng ít nhiều làm công trình nào phải xuất sắc công trình đó.

– Vậy được, ngày kia tới đón đệ cùng đi.

– Nhất trí, kính chào bang chủ, tại hạ xin lui !

– Cho phép !

Thìn cười xòa, giữa hai người, vừa là huynh đệ thân thiết, giờ lại là bang chủ và giáo chúng. Cứ lẫn lộn tùy lúc, nhưng chắc chắn tình cảm và sự tin tưởng giữa hai người là không gì lay chuyển nổi. Ngay việc Tam Sắc qua đây trực tiếp nói mấy câu chuyện đơn giản này chỉ là lý do, còn thực sự là muốn qua thăm, chẳng có gì khó khi hôm qua phái người tới, Tam Sắc dễ dàng nghe được thông tin thần sắc tái nhợt của Thìn cũng như mùi máu mà bất cứ kẻ luyện khí nào cũng ngửi ra được trong phòng làm việc của anh.

Thìn định thần ngồi ghế sofa nghỉ ngơi. Chiều nay Thảo đòi hẹn anh tại một khách sạn, anh còn chưa biết có nên gặp hay không, không phải vì không muốn mà vì cơ thể chưa phục hồi hoàn toàn nên chưa có hứng ham muốn với chuyện tình dục này.