Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Mối Tình Trong Bệnh Viện – Seri Truyện Cực Hay 2019 ( Update Chap 21 END )

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 3956 Lượt Xem

Chương 10:

Có thể các bạn đã quên vì chương trước đăng ở tận năm ngoái lận, vì vậy Cu Zũng nhắc cho các bạn nhớ, buổi tối hôm ấy, khi Phong và Vân đang trần truồng ôm nhau và thống nhất kế hoạch “bắt quả tang” đưa ông Tình vào tròng thì ở nhà bà Oanh nhận được tin nhắn của Hằng, tin nhắn có phần hốt hoảng khi cô thông báo rằng mình đã vô tình để buồi Minh Trí chui vào lồn. Bà Oanh sau khi đọc tin nhắn thì lập tức thấy lồn mình có nước ứa ra. Là ứa ra chứ không phải là rỉn ra, bởi những dòng chữ ngắn ngủi đó thôi nhưng đó là một sự thay đổi rất lớn, rất bản lề mở ra một mảnh trời tình dục rất khác đối với mẹ con Hằng.

Bà Oanh với tay bật điện sáng lên, bà định gọi lại hỏi trực tiếp những nghĩ rằng chuyện này nếu nhắn tin thì Hằng sẽ kể chi tiết hơn, nếu gọi điện thì có thể Hằng sẽ ngại ngùng mà không kể hết, với lại giờ cũng là đêm rồi.

Bà nhanh tay bấm điện thoại trả lời tin nhắn: “Vậy sao em? Chuyện xảy ra từ bao giờ?”

Hằng trả lời lại: “Từ chiều tối nay chị ạ? Chỉ là vô tình thôi, nhưng cũng tại em phần nhiều. Giờ em đang không biết tính sao nữa”

Bà Oanh: “Em đang nằm cạnh Minh Trí?”

Hằng: “Vâng, cu cậu đang ngủ chị ạ? Chắc là được xả ra nên ngủ ngon lành lắm”.

Bà Oanh: “Chuyện xảy ra như thế nào?”, bà Oanh bắt đầu cho tay xuống háng xoa lồn ngoài quần vì bắt đầu thấy bướm mình tê tê, không hiểu sao, dạo gần đây bà hay nứng lắm, một phần cũng vì chuyện của mẹ con Hằng, nhưng một phần cũng vì dạo gần đây hay nghĩ đến cái ông Tình già, bạn thân ở bệnh viện.

Hằng: “Chiều nay, lúc em tắm cho cháu chị ạ. Cũng như lần trước, khi đang tắm thì buồi Minh Trí cứng lên chỉa thẳng ra ngoài. Lúc đó thực sự là em cũng rất nứng khi nhìn thấy cái buồi to đùng đang xỉa ra như một cái chày đi tìm cối. Cháu cứ nhìn em trân trân như muốn làm một cái gì đó. Cũng tại em mặc quá mỏng mảnh, trên người chỉ mặc một cái áo hai dây mỏng dính, dưới là mặc quần lót. Vì em cũng định tắm luôn sau khi cháu tắm xong”

Bà Oanh hồi hộp muốn biết cái lối nào dẫn mẹ con Minh Trí loạn luân, chuyện Hằng tắm cho Minh Trí thì bà đã nghe kể lần trước rồi, lần đó Hằng sục cu cho con: “Uhm, chị đang nghe đây, em kể tiếp đi”.

Hằng: “Khi thấy buồi cháu cứng, Em cũng định sẽ sóc lọ để cháu xuất tinh giống như lần trước, nhưng lần này có một điều đặc biệt xảy ra, khi em lấy vòi sen xịt nước vào người cháu từ vai trở xuống thì cháu lại nghịch ngợm giằng lấy cái vòi sen làm nước bắn tung tóe lên cả người em luôn. Vì nước bắn vào làm cho quần và cái áo dính bết vào người em. Em nhìn qua gương trong nhà vệ sinh thì quá ngượng vì mình gần như là trần truồng trước mặt con chị ạ. Vú em lộ ra rõ mồn một hình hai cái bầu, rõ ràng lồi ra hai cái núm. Còn quần thì bết vào háng, nhìn rõ chùm lông lồn đen xì và hình dạng hai cái múi lồn cũng theo nếp vải mà thành hình”

Bà Oanh: “Minh Trí phản ứng ra sao khi nhìn thấy em trong hình dạng như vậy?”

Hình như Hằng soạn sẵn tin nhắn thì phải, vì ngay khi bà Oanh gửi tin nhắn đi thì đã nhận được tin nhắn hồi đáp, rất dài: “Cu cậu dán chặt mắt vào người em, em che thế nào cũng không hết được những điểm nhạy cảm trên cơ thể vì 1 tay vẫn còn cầm cái vòi hoa sen, tay còn lại nếu che vú thì hở mất lồn, mà che lồn thì đôi vú lộ ra. Em thầm nghĩ là cu Minh Trí chẳng biết gì cả nên yên tâm phần nào. Phản ứng thấy rõ nhất là buồi cu cậu cứng thêm một chút nữa, em có cảm giác đó là trạng thái kích thích nhất của dương vật. Nhìn nó tưng tưng bật lên bật xuống trong không khí, cái đầu rùa thì bóng lưỡng rỉ ra tinh tương nhìn loáng bóng, em khẳng định là tinh tương chứ không phải nước vì nó có mầu khác với nước”

Bà Oanh thò một tay vào trong quần chạm nhẹ vào cái hột le, bà chỉ dám thủ dâm kiểu như vậy thôi chứ không chọc hẳn vào trong lỗ lồn, cũng chẳng biết là tại sao nữa, bản thân bà muốn làm như vậy nhưng lý trí như mách bảo rằng không nên chọc vào trong mà để dành khoảnh khắc đó cho một dịp nào đó đặc biệt mà bà cũng chẳng biết là dịp gì và còn phải chờ trong bao lâu nữa: “Chị đoán lúc đó em chắc cũng nứng phải không? Chị nghe kể mà còn tưng tưng lên đây này, nhìn tận mắt chắc không chịu nổi mất”

Hằng: “Chị đoán đúng rồi ạ. Thực sự là cơ thể em nó tự nhiên thèm khát một cách kinh khủng, cũng bởi vì quá lâu rồi em không biết mùi quan hệ tình dục là gì cả. Nên mọi thứ nó cứ âm ỉ, cứ giày vò, cứ giằng xé em mọi lúc mọi nơi. Em kể chuyện này không biết chị có tin không, có rất nhiều người đàn ông lúc em gặp ở ngoài đời, người già có, người trẻ có, người trung tuổi cũng có, họ đều có ham muốn với em thì phải, họ nhìn em như muốn lột tung quần áo của em ra. Có người còn mạnh dạn tỏ tình và xin em được cho họ địt 1 lần. Nhiều lúc vì thèm khát quá, lại sống cuộc sống có chồng cũng như không em cũng muốn buông xuôi một lần cho thỏa mãn cơn thèm, nhưng mỗi lần như vậy em lại nghĩ đến con và kiềm chế được”

Bà Oanh nhớ lại buổi gặp Hằng hôm khám ở bệnh viện: “Chị tin, gặp em là chị biết, em còn rất đẹp, rất mặn mà. Đàn ông gặp em chắc chắn sẽ nảy sinh ham muốn đó. Em kể tiếp chuyện em và con trong phòng tắm đi”

Hằng: “Vâng, lúc đó người em nóng như lửa đốt, em cũng nhìn chằm chằm vào dương vật con, tự nhiên vào giờ phút đó, em chỉ muốn há thật to miệng mà ngậm cái buồi to đùng ấy, đầu vú em cứng ngắc dựng thẳng lên đội hẳn cái lớp áo lên nhìn rất kích thích. Còn lồn em …….. thì ……….. nó nóng, nóng như có một ngọn lửa đang cháy ở trong âm đạo em vậy. Em nhìn vào gương thấy khuôn mặt mình đỏ bừng, nhất là ở chỗ 2 gò má. Em biết mình đang nứng lồn, nứng lồn một cách thực sự, chỉ mong người đứng trước mặt không phải là đứa con em dứt ruột đẻ ra, nếu vậy chắc chắn em sẽ không phải lăn tăn suy nghĩ gì mà địt một cái cho thỏa lòng, chị đừng chê cười em nhé”

Bà Oanh đang đặt mình ở vị trí của Hằng, trí tưởng tượng của bà đang đưa bà đặt trước dương vật của Minh Trí, cái dương vật bà đã nhìn, đã sờ một lần: “Không, chị không chê cười em chút nào, nếu chị ở vào địa vị của em cũng sẽ như vậy thôi”

Hằng: “Cảm ơn chị! Em kể tiếp cho chị nghe. Khi mọi thứ bình tĩnh lại, em kiềm nén bản thân mình để tiếp tục công việc tắm cho con. Em xoa xà phòng thơm lên khắp người con, rồi bắt đầu kỳ cọ từ trên cổ trở xuống. Vì em đứng song song với con nên vú em ở gần ngực con, còn háng em thì ở đoạn buồi con. Từ đằng trước em cọ vào lưng con, tư thế này làm vú em cọ sát vào ngực con, rồi mu bướm em cũng thỉnh thoảng chạm vào đầu buồi của con. Những cái chạm vô tình đó hình như kích thích Minh Trí hay sao ấy chị ạ, mỗi lần buồi cháu chạm vào người em là em thấy cháu hẩy hẩy mông như động tác làm tình, có lẽ đấy phản ứng tự nhiên của con người chứ em nghĩ rằng cháu hoàn toàn không ý thức được hành động của mình. Em lúc đó cũng chẳng suy nghĩ được sâu xa, chẳng lường trước được hậu quả, em biết rằng buồi cháu đang đâm đâm vào mu lồn mình nhưng em không dừng hành động đó lại. Trái lại, em còn khuyến khích cháu làm như vậy, em gần như ôm ghì lấy cháu, tự lấy cớ là kỳ cọ sau lưng, nhưng thực ra là đang ép sát người mình vào người cháu để cho cháu địt mình ở bên ngoài. Giờ nghĩ lại, mọi chuyện cũng là do mình mà ra cả”.

Bà Oanh cũng hẩy hẩy mông lên trên giời, bà đang nghĩ mình là Hằng, còn ngón tay đang đặt ở cửa lồn là buồi của Minh Trí: “Nếu là chị, có lẽ chị đã cởi quần áo ra rồi”

Hằng: “Đó là hành động ngu ngốc nhất của em. Giờ em ân hận cũng đã muộn rồi. Lúc đó nghĩ thế nào, em lại cởi luôn bộ quần áo trên người ra, em tự bào chữa cho bản thân mình bằng cách nói với cháu: “để mẹ tắm cùng con luôn, con làm mẹ ướt hết quần áo rồi đây này”. Vậy là em đã thực sự trần truồng, hai mẹ con cùng trần truồng ở trong cái phòng vệ sinh chật hẹp. Minh Trí khi nhìn thấy em không một mảnh vải che thân, mắt cháu như một con cọp chuẩn bị vồ mồi, cháu nhìn chằm chằm vào đầu vú em, rồi cháu còn ngồi xổm xuống để mắt ngang tầm lồn em. Lúc đó em cảm giác ánh mắt của cháu như có mang tia lửa, nó làm lồn em nóng bỏng, chưa tự mình sờ lồn, nhưng em khẳng định lúc đó lồn em đã ướt bọng nước rồi, chỉ còn chờ một cái gì đó tác động trực tiếp là phọt ra thôi”

Bà Oanh miết thật nhanh vào miệng lồn rồi đưa lên hột le xe xe: “Em có dạng ra cho con nhìn vào bên trong lồn không?”

Hằng: “Em không, em cũng muốn làm thế nhưng em kiềm chế, làm như vậy không khác nào nói với con là: “lồn mẹ đây, mẹ cho con hết”, em không biết có lúc em sẽ nói như vậy không, nhưng trong thâm tâm em không muốn để xẩy ra chuyện như vậy, em chỉ nghĩ rằng mình sẽ làm nhiều cách để thủ dâm cho con, để buồi con xuất tinh thôi. Còn chuyện cho con địt mình, hai mẹ con địt nhau em cũng nghĩ đến nhưng em tự bảo với bản thân là sẽ không để chuyện đó xảy ra”

Bà Oanh: “Có những chuyện đôi khi không phải mình muốn là được em ạ”.

Hằng: “Vâng, đúng như chị nói, Minh Trí nhìn lồn em một lúc thì cu cậu đứng dậy, rồi không biết cu cậu học ở đâu ra, cháu bám hay tay vào eo của em rồi gục đầu vào bầu vú bên phải rồi mút vào núm chị ạ. Bị bất ngờ, em rên lên một tiếng theo phản xạ của cơ thể, nhưng chưa dừng ở đó, ở dưới hạ bộ Minh Trí cũng hẩy mông rồi cắm buồi vào khe giữa hai chân em. Mặc dù buồi chưa chọc vào lỗ lồn nhưng thân buồi cũng đi ngang qua cửa lồn, em có cảm giác như có một thanh củi đang chảy dở trượt ngang qua mép lồn mình. Em suýt chút nữa thì đã cực khoái ở khoảnh khắc ấy. Lồn em co bóp dữ dội như muốn hút cái đầu buồi vào bên trong. Nhưng Minh Trí chỉ biết địt ở bên ngoài lồn như vậy, miệng chứ cứ rên “hư hử, hư hử”, mắt cháu lim dim như đang tận hưởng cái cảm giác sướng khoái. Lúc đó em nhìn vào mặt cháu, em vừa thương cháu vừa thương cho bản thân mình. Mới chỉ có như thế này thôi mà hai mẹ còn đã sướng như vậy rồi, không biết nếu cái buồi to vật ấy mà chọc hẳn vào trong lồn thì sẽ như thế nào nữa”

Bà Oanh: “Em khép chân như vậy thì buồi không chui vào lồn được, với lại Minh Trí không biết cách, nếu cháu tách một chân em ra, nâng lên một chút rồi xiên buồi từ dưới lên trên thì có lẽ đã chui vào lồn em rồi. À mà vừa nãy em bảo là buồi cháu chui vào lồn em rồi cơ mà?”

Hằng: “Vâng, đúng là buồi cháu đã chui vào lồn em rồi, nhưng không phải ở tư thế này”.

Bà Oanh: “Em đổi thế?”

Hằng: “Vâng ạ, hai mẹ úp mặt vào nhau địt đứng bên ngoài âm đạo như vậy được một lúc thì em lại kiềm chế được, em nghĩ rằng nếu để con trượt buồi ở ngoài lồn như vậy thì thể nào cũng có lúc cái đầu buồi không có mắt ấy tự biết tìm vào cái cửa lỗ lồn đang rộng mở ở gần đó. Thế nên em bấm bụng quyết tâm lùi ra xa, buồi bật ra ngoài theo quán tính đập lên bụng con nghe cái “pét”. Minh Trí đang sướng dở thì bị cụt hứng, mặt cháu nhăn nhó như sắp khóc chị ạ. Nhìn cháu địt vào không khí em thấy tội quá, vì thương con nên em hạ quyết tâm sẽ làm cho con ra bằng hình thức như vừa rồi, nhưng không phải từ đằng trước nữa mà là từ đằng sau, em chủ định dùng đôi mông đít của mình để ép sát vào dương vật cháu”

Bà Oanh: “Ôi trời, tư thế doggy rất nguy hiểm, rất có khả năng buồi sẽ trượt vào lồn”.

Hằng: “Thì đó, giờ em mới thấy mình dại chị ạ. Em quay lưng lại rồi cà mông mình lên buồi cháu, mông em rất to và rất săn chắc. Rất nhanh chóng, Minh Trí lại bám vào eo của em rồi bắt đầu địt vào mông, lúc đầu thì buồi trượt vào khe giữa hai mông, em có cảm giác rất thích ở lỗ đít vì thân buồi trượt ngang qua lỗ đít. Rồi sau đó thì đầu buồi không trượt ở khe đít nữa mà đầu buồi tìm vào lỗ đít em. Em thấy cháu cứ ấn ấn cái đầu buồi vào lỗ đít. Thực sự thì em chưa bao giờ địt vào lỗ đít cả nên lỗ đít em rất bé, và lúc đấy em gồng cơ lỗ đít nên lỗ khép lại làm cháu không địt vào được. Nhưng Minh Trí không nản lòng, mà hình như là buồi cháu không nản lòng, nó quyết tâm phải tìm một cái lỗ nào đó để chui vào thì phải. Khi lỗ đít không được thì nó đi tìm lỗ khác?”

Bà Oanh cũng chạm thử ngón tay vào lỗ đít mình, lỗ đít bà Oanh cũng chưa bao giờ được sử dụng vào việc quan hệ tình dục, ngày xưa cách đây 30 năm chưa một ai từng nghĩ đến lỗ đít có thể sử dụng để địt nhau được, thời gian gần đây mới bắt đầu có khái niệm địt lỗ hậu. Quả nhiên bà Oanh cũng có cảm giác sương sướng, bà thầm nhủ trong đầu: “ơ, cũng thích nhỉ, vậy là mình có một lỗ vẫn còn trinh rồi”, rồi bà nhắn tin cho Hằng: “Lúc đó em thấy trong người như thế nào?”

Hằng: “Chẳng giấu gì chị, lúc đó em chỉ có một mong ước là cái buồi kia chui vào lồn em thôi, mong ước là như thế nhưng mông em vẫn chỉ giữ một tư thế là làm sao chịn vào cái buồi của con thôi chứ em không dám chỉnh mông mình để đầu buồi chui vào lỗ lồn. Nếu em mà làm thế thì chỉ trong tích tắc là lồn đã bị xâm chiếm rồi. Nhưng việc em không dám làm thì con lại làm thay. Trong một động tác rất dứt khoát, lúc cái buồi trượt từ lỗ đít xuống phía bên dưới thì vô thì nó trượt đúng vào cửa lồn em. Cửa lồn em mở rộng bao trọn cái đầu khất. Và hình như là Minh Trí nhận được tín hiệu rằng đầu buồi đã tìm đúng chỗ mà nó cần phải chui hay sao ấy, em không kịp phản ứng đẩy ra thì Minh Trí đã thúc một cái thật mạnh làm em xô về phía trước, không có hai cái tay vẫn đang bám ở eo giữ em lại thì có lẽ em đã bị ngã sống soài về phía trước rồi”

Bà Oanh: “Buồi Minh Trí to thế cơ mà, vào lồn em đâu có dễ dàng được”

Hằng: “Lúc đó do lồn em quá nhiều nước, trơn tuột và Minh Trí cũng thúc quá mạnh nên buồi trượt một phát rất nhanh đến tận cửa tử cung thì mời dừng lại. Em chỉ kịp “Ớ” lên một phát là đã không còn biết gì nữa rồi, đầu óc em mụ mẫm, chân tay em bủn rủn, toàn thân em tê rần. Riêng lồn em thì em có cảm giác như nó sắp nứt toác ra đến nơi, lồn em nó bị nong ra căng đến nỗi mà em chỉ sợ rằng chỉ một hơi thở nhẹ thôi cũng có thể xé toạc cái âm đạo của mình ra. Cảm giác thốn, đau, tức ở toàn bộ phần háng của mình. Em há hốc mồm ra kêu lên như than trời: “Á á á, con địt vào lồn mẹ rồi. Tội lỗi quá con ơi”. Nhưng Minh Trí chắc không hiểu em đang nói gì đâu. Em chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp thở hơi thở tiếp theo thì đã thấy mông mình lắc lắc. Là Minh Trí lôi buồi ra bên ngoài, em có cảm giác như muốn lộn cái âm đạo của mình giống như người ta lộn lòng gà vậy. Em tưởng cháu rút ra hẳn bên ngoài, đang định mừng mừng thì em đã biết mình nhầm, cháu lại đóng vào bên trong một cái thật mạnh tiếp theo. Em có cảm giác như cháu dồn hết sức lực của mình vào cú địt vừa rồi”

Bà Oanh: “Em làm chị nứng lồn rồi Hằng ơi”

Hằng: “Chưa hết đâu chị ơi, cảm giác này em không biết miêu tả thế nào cho chị hiểu. Khi cháu đóng hết cỡ vào sâu bên trong lồn của em, hết cỡ ở đây là hết chiều dài của âm đạo chứ không phải hết chiều dài của buồi. Em chưa thấy háng cháu chạm vào đít em thì em đã thấy cửa tử cung mình bị nong ra vì đầu buồi tì mạnh vào. Em hoảng quá thò tay ra đằng sau chạm vào gốc dương vật với mục đích là ấn lại không cho cháu đẩy mạnh hơn nữa, em sợ rằng buồi sẽ xé toạc cửa tử cung mà chui vào trong mất. Lúc đó chị biết em sờ thấy gì không, em thất kinh vì dương vật cháu vẫn thừa ra một đoạn khá dài. Vì sợ quá nên em đành hét lên: “từ từ thôi con, nhẹ thôi không mẹ chết chết mất”, không biết là cháu có hiểu ý em không nhưng em thấy cháu lại rút buồi ra và lại địt vào liên tục như máy khâu, không dừng, không nghỉ.”

Bà Oanh: “Buồi Minh Trí dài gần 20 cm cơ mà. Lồn đàn bà Việt của mình chắc không có cái nào dài vừa đâu. Hihihihihihi”, bà Oanh gửi kèm cái hình mặt cười để Hằng bớt căng thẳng.

Hằng: “Vâng, em đành chịu vậy. Cháu cứ địt em “bành bạch” như vậy độ ba chục cái. Rồi dần dần hình như lồn em đã quen với kích thước của buồi hay sao ấy, em bắt đầu thấy sướng. Cảm giác thốn, đau mờ dần và thay vào đó là cảm giác sướng, sướng đúng nghĩa của làm tình, sướng đúng kiểu địt luôn chị ạ. Thỉnh thoảng em còn đẩy mông theo nhịp của cháu nữa. Em bắt đầu rên, bắt đầu quên mình là ai, quên mất luôn người đang địt vào lồn mình từ phía sau kia là ai. Em bắt đầu tận hưởng cảm giác sung sướng từ buồi cháu mang lại. Lần đầu tiên trong đời em biết địt nhau thực sự nó là như thế nào, cái cảm giác đầu buồi đập vào cửa tử cung “pực pực pực” chắc em sẽ chẳng bao giờ quên. Em luôn miệng rên rỉ nói ra những câu hết sức vô nghĩa và lại rất dâm dục nữa. Lúc đó em không khác gì một ả đàn bà dâm dục thèm khát làm tình. Em nói những câu đại loại như là: “Con địt mẹ rồi”, “buồi con to quá, lồn mẹ không vừa đâu”, “địt nữa đi con, làm cho mẹ sướng đi, mẹ chưa được sướng bao giờ”, “con trai mẹ giỏi quá, con lại chui vào cái lỗ mà con đã ra đời”, “con trai, sướng như thế này thì làm sao mẹ kiềm chế được, rồi mẹ lại cho con địt vào lồn mẹ mất thôi, không dừng được”, “để lần sau mẹ dậy con địt thực sự nhé, ôi mẹ sướng quá, sướng lồn quá con ơi”. Lúc đó sướng lắm chị ạ”

Bà Oanh cũng bắt đầu có cảm giác muốn lên đỉnh: “Buồi to như thế thì địt sướng phải biết, lồn chị cũng đang ướt đẫm rồi đây này. Minh Trí địt lâu không em”

Hằng: “Em cũng chẳng biết là lâu hay chóng nữa, lúc đó em quên mất khái niệm thời gian. Em chỉ tận hưởng thôi. Nhưng em đoán là phải chừng 10 phút liên tục như vậy thì Minh Trí mới có biểu hiện xuất tinh. Cháu địt mạnh hơn, nhanh hơn, buồi còn nở to hơn một chút nữa. Rồi khi cháu rùng mình một cái rồi dứ dứ mấy phát lúc buồi ở tận trong cùng đáy lồn thì xuất tinh. Lúc các dòng tinh trùng bắn ra khỏi đầu buồi cháu cũng là lúc em có cảm giác mình lên đỉnh, lồn em bóp thật chặt đến nỗi mà em còn thấy đau cơ lồn. Em ngượng quá, lúc đó em đái chị ạ. Nước đái chảy tồ tồ ra nhà vệ sinh. Hoặc cũng có thể là nước lồn em phọt ra, em không biết gì nữa”

Bà Oanh cũng giật giật lồn lên đỉnh một cách nhẹ nhàng: “Nhiều tinh không em?”

Hằng: “Quá nhiều luôn chị ạ, nóng hổi như vừa được đui sôi 100 độ C bơm vào lồn em, dòng nào xuất ra là em cảm nhận rõ dòng đấy, bắn ra rất mạnh. Chắc chắn là có quá nửa tinh trùng bắn thẳng vào trong tử cung em rồi. Vì nhưng loạt đầu tiên là đầu dương vật tì vào cửa tử cung rồi mới bắn. Những đợt bắn sau thì dương vật trượt ra bên ngoài một chút nên tinh trùng vẫn ở trong ống âm đạo. Rồi Minh Trí rút buồi ra khỏi lồn em, cu cậu ngồi phệt xuống sàn nhà vệ sinh, lưng tựa vào tường, chắc là không còn sức mà giữ nổi thân người nữa. Em cũng đâu có kém gì. Buồi vừa rút ra là em xụi lơ nằm sấp luôn xuống sàn, em cũng không còn bất kỳ một chút sức lực nào nữa. Một ít tinh trùng chảy từ trong lồn em ra bên ngoài”

Bà Oanh rút tay ra khỏi lồn, cơn sướng vừa rồi đối với bà là quá đủ cho những ngày tháng cô đơn rồi: “Chết chết, hôm nay có phải ngày rụng trứng của em không?, cẩn thận có thai đấy, bắn vào trong nhiều như thế có mà sinh 2 sinh 3 chứ chẳng đùa”.

Hằng: “Em đang ở giữa kỳ kinh, có thể nói là ngày nguy hiểm. Vừa nãy em đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi chị ạ”

Bà Oanh: “Nghe chị bảo này, chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Với góc độ của chị, chuyện em và con không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng cả. Em đừng để mang thai là được, mang thai sẽ nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp mà em không kiểm soát hết được đâu. Em cứ yên tâm, cứ làm những gì tốt nhất cho con và cho em là được, đừng suy nghĩ nhiều em nhé”

Hằng: “Lúc mới xong chuyện em cũng lo lắm chị ạ, lo vì mình vừa phạm phải một tội lớn. Nhưng bây giờ, sau khi bình tâm lại em cũng không thấy áy náy cho lắm. Đành rằng đó là Loạn Luân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là vấn đề tình dục và sinh lý thôi. Em sẽ làm những điều gì tốt nhất cho con trai của em, kể cả có trở thành …….. vợ của nó em cũng chấp nhận. Miễn là con em vui là được. À, vừa nãy mua thuốc tránh thai khẩn cấp em cũng mua luôn mấy vỉ thuốc hàng ngày rồi chị ạ. Em biết rất có thể chuyện tương tự như chiều nay sẽ còn lặp lại. Và nếu điều đó xảy ra thật, em sẽ đón nhận nó với một tâm thế khác, không phải tâm thế của bị động mà có thể sẽ là ……….. chủ động”

Bà Oanh: “Uh, vậy tốt rồi. Cái gì không tránh được, chi bằng đối mặt. Chị chúc em sống vui vẻ, hạnh phúc với những gì mà em đang có. Đời người mà, biết đâu trong cái khổ đau mình lại tìm được hạnh phúc, phải không em?”

Hằng: “Vâng em cảm ơn chị, nói chuyện với chị em nhẹ lòng đi rất nhiều. Thôi chị ngủ đi nhé. Có gì em lại nhắn tin kể cho chị nghe”

Bà Oanh: “Uh, chúc hai mẹ con ngủ ngon”

Nhắn xong bà Oanh tắt điện đi ngủ, bà vừa được sướng, tâm lý đã nhẹ nhàng đi nhiều, bà thiu thiu đi tìm những cơn mơ, đêm đó bà mơ thấy bà và ông Tình đang dắt tay nhau đi dạo hồ Tây, ở cái đoạn vòng cung uốn lượn, chỗ đó có rất nhiều hoa sen đang mùa nở rộ làm hồng cả một góc hồ.

—————–

Cả ngày hôm nay sau cái cái hôm qua ông Tình vào nhà bà Oanh sửa ống nước làm bà giận dỗi, bà Oanh không thèm nói với ông Tình một câu nào. Hai người có gặp nhau vài lần nhưng lần nào bà Oanh cũng làm như ông Tình là không khí mà không thèm đáp lời chào, mặc cho cái mặt nhăn nhó vì hối lỗi của ông Tình.

Cuối giờ làm, ông Tình xuống tầng 1, đi qua phòng lễ tân ông ghé vào hỏi:

– Bệnh nhận Trần Mai Trang đặt lịch khám hôm nào hả cháu?

Cô y tá làm kiêm luôn lễ tân bệnh viện sau khi giở sổ lịch đặt khám ra thì nói nhẹ:

– Chiều mai lúc 15h chú ạ.

– “Ừ, chú biết rồi”, nói xong ông Tình đi bộ xuống tầng hầm lấy xe máy, ông đi nhanh để tránh cho cô y tá phát hiện ra khuôn mặt có chút gì đó giống như là mừng rỡ bất thường vì được khám cho bệnh nhân Trần Mai Trang.

Chuyện khám cho bệnh nhân đặc biệt với cách khám đặc biệt dù sao thì cũng chiều mai mới xảy ra, chuyện trước mắt của ông Tình vẫn phải làm là làm lành với bà Oanh. Cả ngày hôm nay ông đứng ngồi không yên vắt óc ra suy nghĩ xem làm cách nào để làm hòa với bà ấy đây.

Nhìn một lượt trong hầm để xe, không thấy xe của bà Oanh đâu, ông đoán là bà đã ra về trước ông rồi. Vậy là ông phi xe ra về một mình.

Ăn cơm một mình kể cũng buồn, nhưng buồn thì buồn vẫn phải ăn. Mãi gần 8h tối ông Tình mới nuốt xong cơm. Ăn xong ông để bát đũa đấy mai rửa, ông mặc một chiếc quần gió dài đến gót chân, trời mát nên ông mặc một cái áo phông cộc tay đi hóng gió ngoài bờ hồ Tây.

Ra đến hồ, theo kế hoạch đã chuẩn bị từ trước, ông nhắn tin cho bà Oanh: “Bê lô, hôm nay trăng thanh gió mát, Tình tôi đang đứng ở ven hồ Tây đợi bà, chỗ đoạn có cái cầu bắc ra hồ súng ấy. Bà ra đây tôi có chuyện muốn nói”.

Bà Oanh đang đứng trước vòi hoa sen, tất nhiên là trần truồng rồi. Bà đang ngoái tay kỳ cọ xà phòng Enchanteur vào đôi đít. Bỗng bà giật thót người làm bầu vú rung rung rơi bọt xà phòng xuống dưới nền vì tiếng điện thoại có tin nhắn “Tít tít tít”, bà có thói quen mang theo điện thoại vào phòng tắm vì đề phòng con gái gọi về bất thình lình. Bà đưa tay vào vòi nước rửa bọt xà phòng rồi chấm chấm vào khăn để xem tin nhắn điện thoại. Đọc tin nhắn xong bà tủm tỉm cười một mình:

– Lại định làm lành với mình đây. Còn bầy đặt gió mát trăng thanh như cái bọn thanh niên.

Đặt lại điện thoại vào chỗ cũ, bà không nhắn ngay vì nếu nhắn lại ngay tức là báo hiệu cho ông biết là bà không có giận gì ông rồi. Mà thực ra bà có giận gì ông đâu cơ chứ, chỉ là một chút gì đó thay đổi cho thêm mắm thêm muối, thêm gia vị chanh tỏi ớt vào mối quan hệ của hai người thôi mà.

Bà Oanh tắm tiếp.

Phải đến gần 30 phút sau ông Tình mới thấy có tin nhắn trả lời của bà Oanh, báo hại ông bị muỗi cắn gần chết. Nhưng đọc tin nhắn mặt ông không sáng lên tẹo nào: “Không trăng sao gì hết, tôi ngủ rồi, ông về đi”.

Ông Tình buồn thì có buồn vì bà Oanh kéo tụt cảm xúc của ông xuống, nhưng biết là không phải một hai tin nhắn mà làm hòa được ngay, Tình ta nhắn lại với thái độ nếu bà không thích xìu thì tôi cứng: “Nếu Oanh không ra, tôi sẽ đợi cả đêm”.

Bà Oanh tắm xong rồi, bà mặc một bộ đồ cộc ở nhà, vừa nãy tắm xong định không mặc quần lót áo lót nhưng nghĩ thế nào lại xỏ vào một bộ đồ lót đồng bộ mầu trắng, mặc xong còn ngắm mình trong gương rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang hồng tươi ở trong đó mà nói: “Ơ hay nhỉ, mình định đi gặp người ta hay sao mà mặc quần lót. Mà đi gặp sao phải chọn bộ đồ lót bé tẹo này nhỉ, có giở ra cho người ta nhìn đâu, mặc thế nào mà chẳng được”.

Bà Oanh ôm bụng cười vì đọc tin nhắn của ông Tình:

– Hô hô hô hô! Gì thế này, “nếu Oanh không ra, tôi sẽ đợi cả đêm”, cái ông này lại còn bày đặt cái gì nữa đây.

Để thử lòng kiên nhẫn của ông, bà vẫn giả vờ như ngó lơ, một tin nhắn cụt lủn: “Kệ”

Ông Tình không thèm nhắn tin lại, bởi ông biết nếu có nhắn lại cũng sẽ chỉ nhận được những câu vô tình kiểu này mà thôi. Ông quyết rồi. Ông sẽ đợi.

8h30’

8h45’

9h00’

Ông Tình vẫn đợi.

Bà Oanh vẫn xem Cô dâu 8 tuổi, đang chiếu dở phần 8 tập 69. Nhưng bà có nhập tâm được vào bộ phim đâu, tâm trí bà đang ở ngoài hồ Tây kia kìa.

9h15’

9h30’

9h45’

Rồi khi chiếc kim ngắn chỉ vào số 10, chiếc kim dài chỉ vào số 12 trên chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường thì bà Oanh mở cửa đi ra ngoài. Đóng cửa lại, bà lẩm bẩm nói một mình cho khỏi sợ ma, bà chưa bao giờ đi ra khỏi nhà giờ này, cổng nhà bà trong ngõ hẻm không có đèn tối om:

– Lão Tình già chết tiệt này, để xem lão còn ở đấy không? lão mà về thì đừng có mà trách tôi đấy. Con lạy mẹ sống khôn thác thiêng về đây bảo vệ con, con gái mẹ sợ ma lắm. Ui trời sao trời tối thui thế này.

Bà Oanh lò dò từng bước đi vòng vèo trong cái ngõ, nhưng càng lò dò càng sợ, vậy là bà chạy, mà càng chạy lại càng sợ, cứ có cảm giác như có ai đó đang đuổi đằng sau lưng mình.

Bà đưa tay lên ngực thở phừ phừ khi chạy hết con ngõ nhỏ, ra ngoài đường lớn thì có bóng điện đường, không sáng rõ lắm vì ở trên cao nhưng cũng gọi là có chút ánh sáng.

Từ đầu đường lớn chỉ đi bộ một đoạn chừng 200 mét là đến chỗ cái cầu bắc ra một cái eo của hồ Tây.

Nhưng bà Oanh chẳng nhìn thấy ai đứng một mình cả, chỉ lác đác vài chiếc xe máy đang dựng bên cạnh lan can hồ, trên xe máy tất nhiên là từng cặp từng cặp rồi, họ đang ôm nhau, đang hôn nhau, thậm chí đang mò mẫm vào trong người nhau nữa.

Bà giậm chân đành đạch:

– Thế mà kêu là “nếu Oanh không ra tôi sẽ đợi cả đêm”, đàn ông các người rặt một lũ lừa đảo.

Nhưng chưa hết cái đạch đạch thì bà Oanh thấy lưng mình có một cái áo khoác trùm vào, trời mùa hè không phải là lạnh nhưng gió hồ lồn lộn cũng mang lại cảm giác ren rén. Kèm với cái áo là giọng của ông Tình trầm ấm, sang sảng ở bên tai, bà còn cảm nhận thấy hơi thở của ông Tình phả vào ráy tai bà:

– Oanh đến rồi à?

Giả vờ như là gái ngoan lần đầu trốn mẹ đi chơi, bà Oanh giật mình đến thót một cái:

– Ối, làm Oanh sợ hết hồn.

Ông Tình mỉm cưởi lắc bên này, lắc bên nọ làm hai cánh tay đung đưa trong không khí:

– Vậy mà ………….. anh cứ tưởng ………….. Oanh không ra.

Là ông Tình cố tình thay đổi cách xưng hô. Ông chuyển từ Ông/Bà sang Anh/Oanh một cách tài tình giống y như Park Hang Seo chuyển từ sơ đồ chiến thuật 5-3-2 phòng thủ chặt sang 3-4-3 tấn công rực lửa.

Bị cuốn theo lối chơi của đối phương, bà Oanh không kịp phòng bị đâm ra chỉ biết nằm ngửa chịu trận, bà cũng bị níu lưỡi nói theo lối xưng hô của ông Tình:

– Oanh chỉ ra …………. để xem ………….. anh đã về chưa thôi. Anh chưa về thì …………. Oanh về đây.

Nói xong bà nhúng nhuẩy quay lưng định đi về, nhưng ông Tình nói một câu làm bà muốn quẳng ông xuống hồ cho cá ăn:

– Thì anh …………………. về rồi mà.

Bà cởi áo khoác ném trả ông Tình:

– Thế mà kêu là “Oanh không ra tôi đợi cả đêm”.

Ông Tình đón lấy chiếc áo khoác nhưng một lần nữa lại gần bà rồi vòng tay ra sau lưng theo động tác ôm lấy bà để trùm lại cái áo:

– Anh về ………….. để lấy áo khoác ra đợi Oanh cả đêm mà. Không thì lạnh chết, mai ốm lại có người mắc công chăm.

Bà Oanh hồi hộp, tim bà đập thưng thưng ở sau vú trái, ông Tình gần như đang ôm lấy bà mặc dù chưa phải là cái ôm thực sự nhưng nó vẫn chắn được cái gió đang phần phật:

– Ai thèm ……………….. chăm …………….. anh.

Bà Oanh bĩu môi làm nũng như sắp chảy nước, ông Tình suýt chút nữa thì ôm thật. Mà nếu giả thử chăng ông có ôm chắc gì bà đã từ chối. Nhưng dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, chuyện yêu đương không giống như suy nghĩ của tuổi thanh niên bây giờ. Trong suy nghĩ của ông và bà, chuyện hai người chỉ cần chạm tay vào nhau thôi cũng coi như là “nhớ nhau cả đời rồi”, ấy thế nên mới có cái bài hát “Ông Bà Anh”, lời bài hát như thế nào ấy nhỉ, nó có một đoạn như thế này này:

“Ông bà anh yêu nhau thời chưa có TV

Ông bà anh yêu nhau thời chưa có xe hơi

Ông thường đưa bà anh đi dạo quanh

Trên con ngựa sắt Thống Nhất màu xanh

Ông bà anh đưa nhau đi khắp phố xa

Bà ngồi trên gác-ba-ga chiếc xe đạp tróc sơn

Ông mua tặng bà anh 1 đoá hoa

Và đó là món quà đầu tiên

Ôi tình yêu, ngày xưa đẹp lắm con ơi

Những dòng thư tay viết vội, những lời ngây ngoi đầu môi

Và thời ấy, bình dị lắm con ơi

Chạm tay nhau 1 giây thôi là nhớ nhau cả đời

Và đó là lời ông nói với anh

Ông có 1 tình yêu tươi xanh

Và đó là lời ông nói với anh

Ông có 1 tình yêu xanh ngát xanh”​

Bà nói xong thì cả hai im lặng, im lặng để thưởng thức cái dư vị ngọt ngào đầu tiên mà hai người kẻ 60 người 58 dành cho nhau. Từ ngày hôm qua đến tận giờ phút này, đã hơn 24 giờ đồng hồ trôi qua họ không nói với nhau tiếng nào, bên ngoài là đang “giận dỗi”, nhưng cả hai không ai nói cho nhau biết nhưng cả hai đều biết họ luôn nghĩ về nhau, rằng những giờ vừa qua chỉ như một thứ gia vị ngọt ngào của thứ tình yêu muộn mằn vừa chớm nở, cái thứ “tình già” này có thể gọi là tình yêu được không nhỉ?

Được quá đi ấy chứ, có phải có ai đó đã từng nói, tình yêu không phải biệt chi cả, miễn là hai con tim đồng điệu, chung nhịp đập thì hoàn toàn có thể đến bên nhau cơ mà. Tình yêu nào có phân biệt sang hèn, địa vị, giai cấp, địa lý, thời gian đâu, thậm chí còn không phân biệt giới tính nữa cơ mà. Ông Tình và bà Oanh đến với nhau cũng nào có trái luân thường đạo lý gì, chẳng trái pháp luật nữa. Liệu có cái gì có thể ngăn cản họ đến được với nhau?

Bà Oanh lững thững đi về phía lan can sắt của hồ, ông Tình lững thững theo sau bà. Đặt tay mình lên thanh sắt, bà nhìn về phía bên kia hồ, nơi có một dải đèn đường uốn lượn theo đường cong, bà nói thật nhỏ trong tiếng gió:

– Anh bảo có chuyện gì muốn nói với Oanh, giờ Oanh ở đây rồi, anh nói đi.

Ông Tình cũng làm giống như bà Oanh, ông đặt hai tay bám vào lan can, tay ông để sát vào bà, hơi khẽ chạm nhưng bà Oanh rụt ra dịch sang một chút:

– Anh muốn xin lỗi Oanh chuyện hôm qua anh đóng giả làm thợ sửa đường nước hỏng ở nhà vệ sinh.

Bà Oanh mỉm cười một tí nhưng vì đêm rồi nên ông Tình không phát hiện ra:

– Ai mà thèm giận vì chuyện đấy, Oanh còn chưa kịp cảm ơn nữa là.

– Thế Oanh giận anh vì chuyện gì mà đuổi anh ra khỏi nhà, còn nói là từ giờ không muốn gặp mặt nữa.

Bà Oanh hồi tưởng lại cái đống quần áo lót của mình bị ông Tình phát hiện trong nhà vệ sinh, bà nói là giận cũng đúng, mà không giận cũng chẳng sai. Chẳng qua chỉ là bà chữa ngượng cho bản thân mình bằng cách giận dỗi mà thôi:

– Thì vì ……………….. vì cái chuyện ……………. mà thôi …….. ứ nói nữa.

Ông Tình lại dịch tay sang phía bà Oanh một chút, lại chạm vào nhưng lại bị rụt ra:

– Thế Oanh đừng giận anh nữa nhé, mình đừng có như ngày hôm nay nữa nhé? Được không Oanh?

Khiếp, cái ông Tình già này giọng ngọt xớt thế thì gái nào chẳng chịu được đây. Bà Oanh hơi quay người lại nhìn ông Tình:

– Ngố thế không biết, ai mà thèm giận dỗi gì.

– “Hì hì hì”, ông Tình vừa cười vừa thở phào, vậy là chuyện làm ông suy nghĩ suốt cả ngày nay cuối cùng đã được giải quyết. Bõ công ông bày mưu tính kế cho buổi gặp lúc ban đêm này.

Nhìn điệu cười của ông Tình bà Oanh vui lắm, ông cười rất thỏa mãn như trút được một gánh nặng trong lòng. Hôm nay ở trên bệnh viện, ông có chủ động chào bà mấy lần mà bà làm ngơ, lúc đó nhìn khuôn mặt ông đến tội nghiệp. Chỉ cần thế thôi, nhỏ nhoi thế thôi là bà biết trong lòng ông có nghĩ đến bà:

– Còn chuyện gì nữa không, nếu không thì Oanh về đây, muộn rồi. Anh cũng về nghỉ đi.

Nói xong bà Oanh định quay đi thì ông Tình mạnh dạn đặt hẳn bàn tay mình úp lên trên bàn tay của bà Oanh:

– Oanh đừng về vội, anh còn chuyện muốn nói.

Bà khựng lại, bà nửa mừng nửa lo, nửa chờ đợi nửa không, nhìn vội lên khuôn mặt ông Tình rồi bà cúi xuống ngay, dỏng tai lắng nghe. Lần này bà không dụt tay ra nữa:

– Chuyện gì vậy anh?

Ông Tình cầm hẳn tay bà, ông ấp úng:

– Oanh này! ………….. anh cũng chẳng biết nói sao nữa ………….. hay là chúng mình ………. làm bạn đi.

Có một cái gì đó hụt hẫng không hề nhẹ trong lòng bà Oanh:

– Thì …………. mình vẫn làm bạn đấy thôi.

Xiết chặt tay mình vào tay bà Oanh hơn một chút như để lấy dũng khí:

– Ý anh không phải thế, ý anh là …………. Từ ngày gặp Oanh, anh thấy mình rất hay ………. nghĩ về Oanh, anh có cảm giác mình …………. yêu Oanh rồi hay sao ý.

Bà Oanh vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, chân di di vào nền gạch ven hồ, tay bà run run theo nhịp tim đập mạnh, bà vừa được tỏ tình. Lời tỏ tình mộc mạc, giản dị không hoa mĩ. Bà bẽn lẽn hỏi lại:

– Thật không?

– Thật mà, anh xin thề. Còn Oanh, Oanh nghĩ về anh như thế nào?

Bị hỏi bất ngờ, bà Oanh lúng túng như gà mắc tóc, như bị hành kinh bất ngờ:

– Oanh …………. Oanh ………….. không biết. Nhưng hình như ……….. cũng giống ………. anh.

Ông Tình mừng rỡ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, thiếu điều muốn lột hết quần áo mà nhảy xuống hồ tắm luôn:

– Thật sao, Oanh nói thật sao? Vậy là Oanh cũng có cảm giác yêu anh à? Ôi ……. Anh mừng quá. Vậy mình yêu nhau luôn đi.

Nhìn cái bộ dạng của ông Tình lúc này, bà Oanh không biết là ông Tình có khai man tăng lên ba bốn chục tuổi không? Nhìn ông trông như một chàng thanh niên mười tám đôi mươi lần đầu tiên biết yêu ấy, bà dựt tay ông ra:

– Gì vầy? Anh nói gì vậy? Yêu nhau luôn đi á? Gì mà vội thế?

Ông Tình như muốn tận dụng nốt quãng đời còn lại dài chẳng bằng một gang tay của mình:

– “Oanh ơi, mình làm gì còn nhiều thời gian đâu. Tranh thủ, tranh thủ”, ông đặt hai tay lên hai vai bà lắc lắc hối hối như thúc giục.

Bà Oanh cứ để yên như vậy cho ông hết cơn sướng đi rồi mới nói:

– Oanh đã nhận lời đâu. Để Oanh về xin phép …….. mẹ đã.

Ông Tình trố mắt nhìn:

– Mẹ còn sống à? Anh tưởng là ………………..

– Không, mẹ mất lâu rồi.

Vẫn chưa hết ngạc nhiên:

– Thế Oanh xin mẹ bằng cách nào?

Bà Oanh nhìn lên trời:

– Xin đài âm dương.

Ông Tình xuýt chút nữa thì lộn qua lan can ngã xuống hồ Tây.

———–

Ngay khi vừa về đến nhà, đóng cửa nẻo cẩn thận bà Oanh đi đến ngay bàn thờ, thắp 3 nén nhang, giữa làn khói khi ngút và mùi hương trầm, bà khấn lên di ảnh của người mẹ quá cố, đầu đội khăn mỏ quạ:

– Con lậy mẹ sống khôn thác thiêng về đây chứng giám cho con gái là Nguyễn Hoàng Oanh xin phép mẹ cho được làm bạn với anh Đặng Trung Tình. Chúng con tuổi đã xế chiều, tâm đầu ý hợp muốn làm bạn đời của nhau để có bầu, không ý con không phải là có thai vì con hết tuổi đẻ rồi, ý con là để bầu bạn cùng nhau, nương tựa nhau lúc tuổi già trái gió trở trời. Mẹ sống khôn thác thiêng cho xin ý kiến, nếu mẹ đồng ý thì mẹ độ cho một đồng sấp một đồng ngửa ………….. Keng!

– Con lậy mẹ sống khôn thác thiêng ……………………….

——————

Ông Tình như cánh diều phơi phới căng gió bay lên cao, từ lúc chia tay bà Oanh ở bờ hồ về đến nhà người ông cứ lâng lâng như đang ngáo đá. Ông đang chờ bà Oanh hỏi ý kiến người mẹ quá cố của mình.

Chờ mãi chẳng thấy có hồi âm, ông đành nhắn tin: “Mẹ đồng ý chưa Oanh?”

Phải đến gần nửa tiếng sau, ông Tình mới nghe thấy tiếng “bíp” của điện thoại, mở ra đọc xong ông chỉ muốn phi thân sang nhà bà Oanh luôn, tin nhắn có nội dung như sau: “Mẹ đồng ý rồi anh ạ”

Ông Tình nhoáy nhoáy bấm điện thoại lại: “Chắc chắn là thế rồi, mẹ đồng ý ngay phải không?”

Chưa đầy nửa phút sau đã có tin nhắn trả lời: “Mẹ khó tính lắm, Oanh xin đến lần thứ 8 mới được đấy”.

Ông Tình nhắn lại cho người yêu luôn: “Anh sang nhà em luôn bây giờ nhé, anh muốn gặp Oanh?”

Bà Oanh nhận được tin nhắn cũng sốn sang lạ thường, nằm một mình đơn côi, bà muốn có một vòng tay để ấp ủ lắm chứ, nhưng mọi chuyện không vội được: “Thôi anh đừng sang, muộn lắm rồi. Với lại Oanh cũng không muốn mọi chuyện đi quá nhanh. Oanh còn phải hỏi ý kiến của cái Tiên nữa. Mấy hôm nữa là mùng 1, Oanh sẽ ra mộ thắp hương cho bố cái Tiên, cũng hỏi ý kiến ông ấy một câu cho phải đạo anh ạ”

Ông Tình nhắn lại: “Ừ, hôm đó anh đi cùng em nhé, cũng sắp đến ngày giỗ của mẹ tụi nhỏ rồi. Anh cùng em ra mộ thắp cho bà ấy nén nhang. Rồi chúng mình chọn ngày lành tháng tốt, làm vài mâm cỗ mời mọi người đến chứng kiến ngày Oanh về làm vợ anh, như vậy có được không?”

Bà Oanh cười một mình trong đêm: “Khiếp, chửa chi đã gọi người ta là vợ rồi, ngại chết đi được ấy”. Nhắn tin xong bà tự nói cho mình nghe: “Không biết có còn xí quách gì không nhỉ? Hihihihihihi”.

Rồi hai ông bà còn nhắn tin cho nhau đến tận 1 giờ sáng mới dừng. Biết bao kế hoạch, bao dự định được “đôi trẻ” của chúng ta ấp ủ thực hiện trong tương lai. Nhưng họ không biết rằng, để đến được với nhau họ còn phải nắm tay nhau vượt qua một thử thách không hề nhỏ, đó chính là Phong và Lưu, hai đứa con trai của ông Tình.

— Hết chương 10 —-​