Những Đêm Ngà Ngọc

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Những Đêm Ngà Ngọc

Tác Giả:

Lượt Xem: 1165 Lượt Xem

Đang mặc quần cho Loan thì ngoài kia tiếng bà Linh vang lên từ phòng ăn: .
– Loan ơi ! Ra ăn cơm, con ?
Thạch Loan ngồi dậy, choàng nhanh chiếc áo ngủ:
– Anh ra ăn cơm với gia đình em.
– Anh ngại quá. Rủi có bác trai, anh biết trả lời làm sao?
– Không đâu. Chỉ có mẹ em. Và có thể có cả bé Khoa…

Thạch Loan mở cửa phòng, dắt tay Xuyên thong thả bước ra. Gần đến phòng ăn, tim Xuyên nhảy lô tô. Một là chàng sẽ bị bà Linh xỉ vả như cái mền rách, rồi đuổi chàng ra khỏi nhà, và chẳng bao giờ cho chàng bén mảng đến nhà này nữa. Hai là bà Linh hoàn toàn không biết gì về sự giao du “quá thân thiết” của Loan với chàng chiều nay và bà sẽ mời Xuyên cùng ngồi dùng cơm.

Nhưng nỗi lo của Xuyên bỗng tan biến khi chàng liếc thấy trên bàn dọn sẵn bốn cái chén và bốn đôi đũa. Đang róc bốn ly nước cam, thấy Loan dẫn Xuyên đến, bà nhìn hai người, mỉm cười rất tươi:
– Cháu Xuyên đến từ lúc nào vậy?
Bà đóng kịch vụng về quá, khiến cả Loan lẫn Xuyên cảm thấy khôi hài. Không biết Xuyên đến mà bà đã dọn sẵn bốn chén cơm?

Tuy nhiên Xuyên vẫn lễ phép trả lời:
– Thưa bác cháu đến khá lầu. Không gặp Thu nên cháu được em Loan tiếp chuyện. Bác vẫn khỏe chứ ạ?
– Ừ, tôi vẫn khỏe. Cháu ngồi xuống, uống tí nước cam nhé . Gặp bữa mời Xuyên dùng cơm tối luôn với chúng lôi nhé. Trông cháu hơi xanh???
Bà Linh nói câu đó mà đôi mắt nhìn Xuyên rất lẳng lơ:
– Thưa… cháu vẫn khỏe. Cháu có đau ốm gì đâu mà xanh.
– Cứ gì phải đau ốm mới xanh. Tình yêu… đôi khi cũng làm cho mình xanh xao, vàng vọt. Mệt nhoài nữa là đằng khác.

Bé Khoa đang ngụm miếng nước cam, phì cưới, suýt nữa thì sặc. Còn Thạch Loan thì cúi mặt, đưa tay che một nụ cười. Hai cô cậu nhìn nhau có vẻ đồng tình. Để đỡ ngượng, Xuyên cất tiếng:
– Sao bác biết cháu xanh xao vì tình?
Câu đó có lẽ để Thạch Loan, cô con gái út cưng của tôi trả lời dúng hơn. Phải không Loan?
– Thưa mẹ, con đâu có biết anh Xuyên xanh xao vì tình… Con chỉ biết anh Khoa ngồi kia, chẳng những xanh xao, mà còn vàng vọt và mệt nhoài vì tình. Trông thật tội nghiệp… Anh Khoa? Anh cũng vừa mới đến chơi hả?

Thằng bé đang vui tươi hồn nhiên, bỗng lúng túng như bị Loan bất tại trận nằm trên giường với bà Linh chiều nay…
– Không, Khoa… Khoa đến chơi cũng… mới đây thôi…
Một câu nói quá vụng về. Khoa đã dấu đầu mà lòi đuôi Làm Thạch Loan cười thành tiếng một cách tự kiêu. Bà Linh vờ tỉnh bơ. Nhưng chính bà là người nhột nhạt nhất. Bà nói lãng sang chuyện khác:
– Thôi cả nhà ăn cơm đi, để thức ăn nguội lạnh hết.
– Dạ, mời mẹ, mời anh Xuyên, và “kính” mời anh Khoa. Chà, bữa nay sao mẹ cho ăn toàn sơn hào hải vị không vầy nè. à, thôi con hiểu rồi. Chực để anh Khoa bớt xanh xao, vàng vọt và… mệt nhoài???

Bà Linh vờ mắng yêu cô con gái út:
– Ăn cơm đi. Bé con biết gì mà cũng nói chuyện người lớn?
– Vậy mà anh Khoa, bằng tuổi con, đã biết yêu người lớn rồi đó mẹ.
Đang và miếng cơm, Khoa cười sặc làm cơm văng tung tóe.
– Mẹ thấy chưa? Nghe con nói đúng tim đen, anh Khoa cười mẹ thấy chưa. Con nói câu đó không đúng quá thì thôi á.

Còn trẻ con, nên Khoa bật cười quá tự nhiên, không cần che dấu, làm bà Linh ngượng quá. Để đỡ ngượng, bà gắp một đũa đồ biển xào với cần tây, cho vào chén của Loan:
– Ăn đi bé con ! Còn cháu Xuyên, sao ngồi chống đũa hoài vậy?

Xuyên đang chống dùa ngồi thừ ra đó thật. Chàng đang chết mệt với nhan sắc của bà Linh. Nước da bà trắng hồng. Đôi mắt lớn, đen láy, thông minh. Cặp môi duyên dáng lúc nào cũng sẵn nở nụ cười thật tình. Bàn tay nhà giàu có khác. Những ngón tay dài, no búp và những móng đỏ mọng… Hai chiếc nhẫn hột xoàn thật lớn làm bàn tay bà quý phái, sang trọng hơn. Nhan sắc khuynh thành như thế mà bà Linh lại mang chứng dâm bệnh “thích đụ trai tơ” .

Chiều nay bà đã gào lớn. Lớn đến nỗi làm Xuyên chạnh lòng khi nghĩ đến bà, và chàng đã thốt lên tiếng rên trong lúc cực khoái khi bắn tinh khí ra trong lồn Loan:

“Linh ơi! Anh ra cho em đây.”

Thạch Loan thấy Xuyên đang mê mẩn mẹ nàng, nhưng nàng giả vờ làm như không biết. Bà Linh cũng thế. Bà không hiểu sao hôm nay chàng rể tương lai lại sống sượng nhìn mình một cách si tình, đắm đuối đến như thế. Bà có hơi ngượng, nhưng giả vờ như không biết, không để ý. Bà cũng gắp một đũa thức ăn ngon cho Xuyên:
– Kìa, ăn đi chứ sao ngồi mãi thế hả Xuyên?
Anh chàng và cơm, và thức ăn, nhưng đôi mắt vẫn không rời người thiếu phụ đầy quyến rũ , hấp dẫn. Thấy mẹ lo cho Xuyên, và gọi tên Xuyên một cách trống trơn, Thạch Loan cũng gắp đồ ăn mời Khoa một cách thân tình như hai người đã quen nhau lâu lắm rồi:
– Ăn nhiều đi Khoa. Hai đứa mình còn nhỏ, chẳng “biết” gì chuyện người lớn. Xía vô có khi bị rầy đó anh à…
Khoa lại bật cười khoái chí lần nữa. Nó nhấc lại câu Loan rên lúc nãy:

“Mẹ với anh Khoa đụ nhau cho con thấy làm chi, để con thèm, phải đụ với anh Xuyên? ”

Câu nói thơ ngây của Khoa làm bể tung sự khép nép khách sáo giả tạo của cả bốn người. Bây giờ thì không chỉ có Khoa cười. Mà cả nhà đều cười rũ rượi, cười say sưa như vừa xem một hài kịch sống động. Câu nói của Khoa vô tình đã làm bốn người cảm thấy gần gũi nhau hơn như kẻ đồng sàng, đồng tịch.