Những Đêm Ngà Ngọc

Thạch Loan mở màn trước:
– Khi tình yêu đến, thì không cần tuổi tác? Loan thích thế. Thích thì cứ yêu. ăn món lạ mới ngon miệng. Dùng hoài một món có lẽ sẽ nhàm, sẽ chán??? Đàn bà yêu một người nhỏ tuổi hơn là chuyện thường. Nên thấy mẹ yêu anh Khoa, con đồng ý trăm phần trăm. Sau này, lớn lên, có lẽ con cũng chỉ có những người yêu như anh Khoa thôi.
Từ nãy giờ có một điều lạ ít ai để ý: đó là mắt Khoa cũng dán sát vào dung nhan Thạch Loan . Chẳng những thế, mà dưới gầm bàn, hai bàn chân của Loan đã đè mạnh lên mu hai bàn chân của Khoa. Hai con người trẻ tuổi đã đánh những tín hiệu cho nhau… Bà Linh ngượng quá vì câu nói vừa rồi của cô con gái út nên nói đỡ:
– Sao con biết mẹ yêu Khoa mà nói?
Nếu mẹ cho phép, con xin lập lại một câu rên rỉ thảm thiết của mẹ lúc nãy:

“Sướng hơn đụ nữa Khoa ơi! Sao có một ngón vậy. Phải rồi cho hai ngón di mình! Mau lớn đi Khoa. Anh qua khỏi tuổi 19 là dọn qua đây ở luôn với em nhé Khoa. Mạnh nữa di, mạnh hơn cho em ra! ”

Bà Linh có rên câu đó thật. Nhưng khi nghe Thạch Loan nhắc lại, bà Linh hơi ngường ngượng. Còn Khoa thì khoái chí ngã đầu vào cánh tay Linh, cười hả hê, rồi hỏi Loan:
– Bộ lúc đó Loan có nhìn thấy Khoa làm thế với chị Linh sao?
– Không. Nhất là trời đã tối. Thứ hai, lúc đó Loan cũng đang lên cung trăng với anh Xuyên. (Nói đến đây Loan nhìn Xuyên) Anh này cũng là một tay cao thủ võ lâm đấy. Anh Xuyên không cần dùng tay. Anh dùng cái khác, cứng hơn, làm Loan sướng gần chết… Ngón tay, với Loan hình nhưhơi nhỏ đấy. Hai ngón cũng thế. Làm sao bằng cái Trời cho. Nó vừa lớn, vừa dài, vừa cứng.

Bà Linh liếc nhanh Xuyên. Từ nãy giờ Xuyên vẫn gắn chặt thị giác vào thân hình bà Linh không rời. Bà Linh thừa biết mình đang bị nhìn đăm đăm mà cứ giả vờ ăn uống như không có gì xảy ra. Đã đẹp, bà Linh còn có nụ cười làm duyên, làm dáng, khiến cho chàng cao thủ võ lâm” tên Xuyên say ngất ngây:
– Bên này, mẹ nhớ hình nhưmẹ rên khẽ lắm mà. Sao con gái út nghe được vậy hả Thạch Loan?

Bà Linh hỏi cô con gái.
Không tin, mẹ cứ hỏi anh Xuyên thì biết. Mẹ có biết gì không? Lúc anh Xuyên đang cực sướng, đang bắn mạnh tinh khí vào người con, thì anh đã gào nhỏ tên mẹ đấy:

“Linh ơi! Anh cho em hết sức lực của anh nè. Hứng đi em! ”

Bà Linh chợt nhìn sửng chàng rể tương lai. Xuyên cúi xuống, nhìn chén cơm, mà mặt chàng hừng đỏ lên. Có lẽ chàng giả vờ như đang xấu hổ, thẹn thùng, rồi cất giọng thì thào:
– Cháu thành thật xin lỗi bác. Thật ra, cháu không có ý gọi tên bác… lúc đó. Có lẽ tên Loan và Linh gần giống nhau nên… cháu gọi nhầm…

Bà Linh chẳng giận. Trái lại nàng nghe trong người dậy lên một cảm giác là lạ . Có thể như thế không? Đã mấy lần chính Linh táo bạo hỏi Xuyên những câu khiến chàng không đám trả lời thẳng thắn. Linh hỏi như thế vì nàng cũng không hiểu sao nàng lại say mê vẻ đẹp trai, cao ráo của Xuyên. Hình như có vài lần, Linh nhìn trộm Xuyên rồi tự xây những ảo vọng dị thường, xuất phát từ bản tính dám đãng cố hữu. Có vài lần, trở mình thức giấc trong đêm tối, Linh thoáng nghĩ đến Xuyên, rồi mơ ước thật i trần tục: làm sao có người yêu như Xuyên, giống hệt như Xuyên, đã cùng nhau chăn gối.
– Mẹ có giận anh Xuyên không? Loan hỏi mẹ.
– Gọi nhầm tên là chuyện thường. Với lại, lúc “lên tiên ” mình đâu còn kiểm soát được chính mình nữa. Lúc đó, đôi khi đang ôm và làm lình với một người, mà trí óc mình lại nghĩ đến hình ảnh của một người khác!

Thạch Loan thơ ngây vỗ tay reo lẽn:
– Mẹ nói thiệt đúng. Như hồi nãy, trong lúc con đang ra với anh Xuyên, con đã suýt gọi tên.,. tên của anh Khoa. Vì… con cũng thích có người yêu nhỏ tuổi như anh Khoa.

Bảy giờ đến lượt Khoa nghe thèm da thịt, cùng nhan sắc Thạch Loan.

– Con thích Khoa hả? Thích thì mẹ nhường cho đó …
– Thật không mẹ? Linh hỏi nhanh. Trong khi dưới gầm bàn, bàn chân Khoa đã đè mạnh lê ri mu bàn chân của Thạch Loan.
– Thật chứ. Mẹ đã hưởng biết bao nhiêu cậu trẻ như thế Nhưng lớn hơn một tẹo thì chưa.
– Lớn hơn một tẹo? Như ai? (Thạch Loan nhìn Xuyên mỉm cười đầy về ranh mãnh) như cao thủ võ lâm này hả mẹ?

Bà Linh chợt nhìn Xuyên. Câu nói mở đường vừa rồi của bà đã làm Xuyên như bị điện giật. Chàng sướng tê người. Xuyên tưởng muốn chiếm được người đàn bà đẹp sầu mộng, sang trọng như Linh, chàng phải tốn khá nhiều công sức. Nhưng chàng dâu ngờ chỉ cần vài câu nói thơ ngây của Thạch Loan thì chàng đã gần như tới đích.
– Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con kìa.
Linh vờ như không nghe, cứ gắp thức ăn bỏ vào chén cho Khoa, cho Loan và cả cho Xuyên. Thạch Loan vẫn hỏi tiếp:
– Kìa mẹ. Lớn hơn anh Khoa một tị, thì ở đầy chỉ có anh Xuyên. Mẹ nghĩ sao? Con nhường cho mẹ đó….

Linh lại phóng mắt thật nhanh .nhìn phản ứng của Xuyên. Cả hai không nói, không trả lời trắng trợn như Loan đã làm. Nhưng trong lòng họ, đã cùng nhau bằng lòng, như đã ký giao kèo. Từ phút đó, Linh gấp thức ăn bỏ vào chén của Xuyên không biết bao nhiêu là đồ ngon và bổ. Anh chàng ăn không kịp với cõi lòng phơi phới, như diều gặp gió. Cả bốn người đều ngầm hiểu là sau bữa ăn, một sự trao đổi nhân tình cho nhau sẽ xảy ra.

Cơm nước xong, hai mẹ con Linh đổi chỗ ngồi. Loan ngồi sang cạnh Khoa. Linh thì ngồi bên cạnh Xuyên. Hai người phụ nữ múc hai chén yến hầm hột sen, phục dịch cho người nhân tình mới của mình. Rồi hứng quá, Khoa đã không còn ngần ngại, hay mắc cỡ trước mọi người mà ôm Thạch Loan nút lưỡi ngon lành ngay tại bàn ăn…