NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 100

Ánh mắt lạnh như biến thành một mũi tên bằng băng giá khiến nó cũng thấy hơi nhột nhột, từ trước đến giờ nó vốn chưa từng thua bất cứ cô gái nào về cái khoản đấu mắt, nhưng lần này nó thua thảm hại phải quay mặt đi chỗ khác, nó cố gắng dồn sự tập trung của mình về thân hình bốc lửa của cô nàng đang ngồi với mình. Nhưng rồi sự tò mò một cách thiếu tự nhiên vẫn hiện rõ trên mặt, nó lại đưa mắt nhìn lên, cô gái vẫn không thể hiện cảm xúc gì, cứ như muốn nhìn cho rõ con người nó vậy, quay mặt nhìn ra sau lưng, nhìn xung quanh, cũng chẳng thấy ai khác có tiềm năng để ánh mắt ánh nhìn đến, nó khẽ gãi gãi mũi rồi trốn mình ra phía sau mái tóc dài của cô nàng dancer trước mặt. Ai mà nhìn nó dữ vậy nhỉ, không lẽ là người quen nhưng rõ ràng đây là một gương mặt khá lạ lẫm, hay do nó đẹp trai nhỉ, à mà cái giả thuyết này càng không ổn…mà thôi có lẽ do nó hơi ảo tưởng hoặc đa nghi. Dù lý do nào thì hôm nay nó gặp khắc tinh rồi, đấu mắt thua triệt để. Tay vẫn cứ xoa nhè nhẹ lên đùi cô bạn dancer, đầu cứ nghĩ bâng quơ một lúc lâu cuối cùng nó cũng nổi cái máu bất cần lên mặc kệ.

Uiidaaaa đau, ai chơi kỳ vậy.

Đột nhiên có ai đó nắm lỗ tai nó kéo thiệt mạnh khiến nó giật mình la lên oai oái, cái mùi hương quen thuộc kề sát bên tai kiểu này cũng quá là quen thuộc.

  • Hừm! Mới đi có xíu là có gái mới ôm ấp rồi hả cưng.
  • Ayda đau đau em thả thả ra đi.

Chị Thủy đang đứng phía sau, giọng nói ma mị thành thục khiến người nó nổi hết cả gai ốc.

Hết hết đón khách rồi hả, hì hì tha em…đây là….À mà em tên gì nhỉ

Nó quay quắt hết nhìn chị Thủy rồi lại nhìn sang cô nàng dancer. Chị Thủy đứng thẳng dậy liếc liếc nó một cái.

  • Tên gì…
  • À…thì…
  • Xí tới tên người ta còn hông biết mà gian díu như đúng rồi hen cưng.
  • Hứ! Đừng nói với em anh hông nhớ tên em nha. Cái ông này…. Hừm!
  • Uidaa đau đau anh, nảy anh không để ý. Uiiiiiii

Không biết mấy người này có hẹn nhau chơi nó hay không mà cái cách hành hạ lỗ tai nó cũng giống nhau vậy trời, cô nàng dancer bậm môi nhéo lỗ tai nó mạnh hết sức có thể, đôi mắt cứ như muốn nhai luôn đầu nó cho hả lòng hả dạ.

  • Thôi…hắn mà nhớ tên em thì hắn hông phải hắn rồi. Vô trong chuẩn bị diễn kìa, trả trai lại cho chị…trai này của chị.
  • Hông trai này em mới giành được, mắc gì trả.
  • Phản rồi hả, của chị.
  • Hông! Của em…
  • Ê…
  • Hứ!!!

Hai cô gái một lớn một nhỏ nhe nanh múa vuốt nói như hét vào tai nó, mùi hương của cả hai phả thẳng vào mũi nó, mái tóc cả hai đều dài phủ kín hết mặt nó, ngồi giữa hai chiến tuyến khiến nó như chịu cực hình, đau khổ đưa tay trái lên nó khổ sở lên tiếng.

  • Khoan! Cho cho có ý kiến!
  • Nói!

Cả hai cũng quay mặt hét xuống mặt nó

  • Giành gì thì giành, đề nghị chị đừng có đè vai em, còn em đứng dậy dùm anh. Nặng quá!
  • Im miệng!

Cả hai lại cùng hét vô mặt khiến nó tiu nghỉu im miệng thiệt, giờ thì hậu quả nghiêm trọng rồi, có khi nào hai cô nàng này đánh ghen nhau tại trận không ta, lúc đó nên can hay bênh ai bây giờ. Mà đương nhiên viễn cảnh hai cô gái xinh đẹp lao vô nhau chiến một trận có khi rách hết quần áo thì nó nên nhìn hay là nên chạy trước.

  • Hứ! Con nhỏ này bửa nay phản hả trai của chị cũng dám giành.
  • Trai nào của chị? Bằng chứng đâu
  • Của chị là của chị nghe chưa, đi vô trong nhanh.
  • Hông đó.
  • Ê cái con nhỏ này, muốn chết

Chị Thủy một tay đẩy cái đầu nó sang một bên, tay còn lại nhanh chóng nắm lấy mũi cô nàng dancer, nghênh mặt lên

  • Muốn chết hả CyCy, tin bẻ một cái đi cái mũi mấy chục triệu hông?
  • Ngon bẻ đi, rồi em cua ổng luôn cho chị biết.
  • Con này bửa nay ghê, uy hiếp chị mày luôn. Chị thách cưng tán nó đó.
  • Đang tán nè hihi mà vì trai nghĩ sao đòi bẻ mũi đẹp của người ta, thấy sắc quên nghĩa liền.
  • Xí! Con quỷ, đi vô trong liền. Thấy trai ngon cái là xáp xáp lại liền hà.
  • Vô thì vô, chút em ra chơi đó. Hai người coi chừng em đó nghen! Hứ!

Cuối cùng cũng biết kêu cô nàng này là gì, nó chưng hửng nhìn theo dáng người bốc lửa của cô nàng len lỏi vào đám đông, chị Thủy nhẹ nhàng vòng ra phía trước ngồi xuống đưa gương mặt sát vào mặt nó, hơi thở thơm thoang thoảng âm ấm phả vào mặt.

  • Mê rồi hả? Cần tối nay chị dẫn vô phòng cho hông? Yên tâm, gái sạch thơm ngon luôn đó trai trẻ..
  • Hehe! OK ok
  • Hửm! Cưng dám!!!
  • À thôi thôi không dám. Mà chị hết đón khách rồi hả? Mấy người kia chừng nào tới?
  • Đánh trống lãng là giỏi thôi. Tụi nó đang lên, chút tới. Mà cần gì tụi nó, bửa nay cưng có chị rồi chưa đủ hả…sao cưng tham lam quá vậy….

Chị Thủy đưa đôi mắt cứ như oán phụ long lanh nhìn nó khiến nó cũng hơi hơi sờ sợ cười như mếu.

  • Thôi cho em xin, chị có thể đừng hành hạ em bằng cái giọng nhão nhẹt này được không, em chịu không có nổi.
  • Chịu hông nổi thì cưng làm gì em, nè…chịu hông nổi thì cưng tàn phá chị đi nè, hihi
  • È hèm…tới hồi tui nhào vô thì đừng có trách.
  • Tới liền đi, nè…nè…
  • Bó tay rồi. Ngồi xích qua, nóng muốn chết luôn rồi.
  • Hứ! Ôm gái mới sao hổng thấy em chê nóng, người ta ngồi kế có xíu kêu rồi.
  • Người ta sờ tới đâu tê tới đó, còn chị sờ tới đâu…nhột tới đó chứ bổ béo gì.
  • Hứ! Muốn chết hả! Nằm mơ cũng hông được sờ chị đâu nha. Để chị sờ cưng thì được hihi

Nó cũng lắc đầu trước kinh nghiệm phong phú của bà cô này, phản công cỡ nào cũng không dọa được chị Thủy. Nó chỉ đành vỗ vỗ lên trán một cách bất lực, tay còn lại thuận tiện đặt nhẹ lên chiếc eo cong cong của chị ngả đầu ra ghế. Bất chợt lại bắt gặp ánh mắt của cô gái kỳ lạ phía trên lầu, cô nàng vẫn cứ ngồi trên một chiếc ghế cao, hình như lần này biết nó không phải đối thủ đấu mắt của mình, cô nàng chỉ nhìn nó vài giây rồi cười nhếch môi quay mặt đi chỗ khác. Nó chưng hửng một lúc rồi kéo chị Thủy sát vào người

  • Chị chị nói nghe. Chị nhìn trên lầu coi coi cái người đó có quen không?
  • Đâu ai đâu?
  • Cái cô tóc trắng trắng đó, góc khu D đó. Thấy chưa, ngồi có một mình đó.
  • Rồi rồi thấy rồi

Chị Thủy nhìn theo hướng ánh mắt ra dấu của nó, nheo mắt nhìn nhìn một chút rồi lắc đầu

  • Hông quen, rồi sao? Nè! Ngồi chơi với tui còn ngắm gái nửa hả cưng
  • À không! Mà chị nhìn kỹ coi có quen không?
  • Hông! Sao vậy?
  • À thì nảy giờ thấy hình như nhìn em lạ lạ hoài.
  • Hihi sao muốn làm quen thì nói chị dẫn lên làm quen cho, làm như cưng đẹp lắm ấy mà người ta nhìn cưng hoài. Hoang tưởng
  • Bớt coi thương nhau đi, em hỏi thôi không biết thì thôi, em làm quen chi.
  • Xời! Ai mà hổng biết cưng mê gái đẹp số một.
  • Mê con khỉ!
  • Hoy đừng có mơ mộng nửa trai ơi, nhìn bé đó hoài…để dành nhìn em nè.

Nó nheo mắt bất lực ngẩm nghĩ một chút nghĩ hoài không đâu ra đâu cho nên cũng thôi, không nói tới nửa. Mọi đầu óc quay lại bà chị như con rắn ngồi kế bên, trò chuyện linh tinh trêu chọc lả lơi nhau với chị Thủy thôi cũng đủ mệt rồi, sức đâu mà nghĩ về cô nàng kỳ lạ đó nửa.

Hayda! Mệt muốn chết, tưởng bửa nay không đông ai dè đông không tưởng. Nè ngồi xích qua cho sài trai trẻ xíu coi bà già.

Đang cắn dở miếng trái cây trên tay chị Thủy, tự nhiên có người gạt ngang ngồi xuống đẩy nó và chị Thủy xích sang một bên rồi ngồi xuống bên trái nó, đôi chân dài bắt chéo vào nhau.

  • C5 vô lấy bàn rồi hả em?
  • Vô rồi chị, mấy ông nội mới vô chưa gì bắt em uống cả chục ly. Mệt muốn chết, hò hét như quỷ rồi đòi em tặng rượu nửa chứ. Nửa mùa thiệt.
  • Nè không có nói xấu khách nha chưa, đây cũng là khách ngồi đây nhà cô nương.

Nó bật cười, đưa tay kéo căng gò má trắng hồng hơi mũm mĩm của cô gái bên cạnh, xoa xoa khiến cô nàng lại nhăn mặt nghiêng người né.

  • Hứ! Đã bảo không được đụng vô má chị rồi mà, mười lần như một. Muốn cắn cụt tay hả?
  • Nào, ngồi yên nựng chút, uống mấy ly rượu vô hồng hồng dễ thương đó.
  • Má chùa hả nựng hoài, bỏ chị ra coiiii. Chị Thủy coi Mon nó dê em nè.
  • Hihi! Khoái muốn chết bày đặt. Rồi bàn đó nó kêu combo mới hông hay đòi tặng rượu không?
  • Kêu có combo2 thôi, đang tính hỏi chị tặng ổng hông nè, bửa nay em hết rượu tặng rồi.
  • Uhm chị còn, chút chị lấy rượu của ông Khánh đưa cho.
  • Mệt ghê, em tiếp cái bàn đó một hồi chắc em chết.
  • Thôi ráng lên, mấy thằng nó thích em ráng chịu chớ hihi
  • Nằm mơ đi ha, hông có cửa với em.
  • Bà thì hay rồi, thôi ngồi chơi với Mon nghỉ chân xíu, chi vô lấy rượu đưa cho. Nè cầm cái điện thoại canh Mimi có gọi thì nghe.
  • Dạ!

Chị Thủy đứng dậy đi vô trong, nó cũng ngồi thẳng dậy nhìn sang gương mặt xụ xụ của chị Yến rồi bật cười.

  • Cái gì mà xụ như đưa đám vậy không biết, uống mấy ly rồi mà mặt hồng dữ vậy?
  • Mười ly lận đó, mệt muốn chết.
  • Mới mười ly thấm gì chị?
  • Sao không, em thử uống giống chị đi rồi biết.
  • Thôi ráng lên, ai kêu làm cái nghề này ráng chịu.
  • Không làm ai nuôi, cưng nuôi hả?
  • Người yêu chị nuôi, em làm gì tới lượt.
  • Xí! Chứ hổng phải quen toàn mấy em ngon hơn chị, không thèm nuôi chị thì có.
  • Hehe, thôi ngồi chơi xụ hoài, cười lên coi.

Nó cười cười dùng hai tay lại mò mẫm lên hai bầu má xụ xụ của chị Yến kéo má chị ra.

  • Hihi mệt nha, đã nói không có sờ má, sờ hoài. Để yên nghỉ xíu coi.
  • Cười lên em mới tha.
  • Bực mình quá, cười em cũng có tha chị đâu, chắc chị cắn em chết á, sờ hoài mất màu hết.
  • Hehe…

Vùng vằng một hồi chị Yến cũng đành bất lực ngồi im mặc kệ bàn tay nó xoa xoa trên má mình, nó lại kéo chị Yến vô sát người

Chị chị nhìn lên trên lầu chỗ cái cô tóc trắng trắng đó, chị quen không?

Chị Yến nhìn nhìn lên theo hướng nó chỉ rồi cũng lắc đầu.

  • Không quen, khách của ai vậy ta?
  • Em đang hỏi chị chị đi hỏi em.
  • Chị không biết, hỏi chị Thủy chưa?
  • Em hỏi rồi, chị Thủy cùng không biết.
  • Mà sao có chuyện gì, em hỏi chi vậy?
  • À không có gì, thấy quen quen.
  • Hihi em thì cô nào đẹp em không quen. Sao thích ẻm hả? Cần chị xin số không?
  • Thôi, em nổi hứng hỏi chơi thôi.
  • Xí! Chút tui thấy lên đó tán gái là chết với tui.
  • Hì hì làm gì có.

Nó bật cười, đưa ánh mắt nhìn nhìn cô gái trên lầu một chút rồi cũng thôi không nói tới chuyện này nửa. Hai bà chị coi như cũng là cây đa cây đề trong quán này mà còn không biết thì nó cũng thôi không thèm tò mò nửa, mất công bị mấy bà chọc ghẹo, có lẽ nó hơi hoang tưởng mất rồi. Đang nhai một miếng ổi từ tay chị Yến thì chị Thủy cũng đi trở ra cầm trên tay hai chai rượu tây còn hơn phân nửa đưa cho chị Yến.

  • Nè qua đem qua cho mấy ổng sẵn ra cửa đón tụi Mimi dùm chị.
  • Dạ! Chị đi xíu nha, chút chị lại chơi, mệt quá bỏ tay ra coi…
  • Uhm!

Chị Yến đứng dậy gạt tay nó ra khỏi má mình rồi cầm hai chai rượu chen vào đám đông người phía sau. Chị Thủy lại ngồi xuống kéo tay nó vòng qua ôm eo mình như thường lệ, chân vắt chéo một cách sang trọng ngân nga theo tiếng nhạc. Được một lúc thì có hai bàn tay bịt mắt nó, miệng kề sát tai nó

  • Cho ba lần đoán em là ai, hông đoán ra…cắt!
  • Lisa…
  • Sai
  • LyLy
  • Trật rồi, còn cơ hội cuối cùng
  • Mama
  • Hứ! Em cắt…

Hai bàn tay nhéo mạnh lên má nó kéo căng ra khiến nó cũng phải vội lấy tay xoa xoa lấy bàn tay đó.

  • Thôi thôi giỡn! Mimi dễ thương kute ai mà dám không nhận ra.
  • Hừ! Tạm tha cho anh đó. Còn bà già này, làm gì ôm anh Mon sát dữ vậy hả? Trâu già gặm cỏ non hả bà nội?
  • Kệ tau, thiếu trai quá ôm được hông?
  • Tránh ra, tới lượt em bà già

Mimi mạnh mẽ đi ra phía trước kéo chị Thúy một cách dứt khoát đẩy chị Thủy đứng lên rồi sà xuống như con bươm bướm ngồi xuống bên cạnh nó, tay ôm ghì lấy cổ nó hôn cái chụt lên trán nó. Mà đúng là bửa nay Mimi diện bộ đồ màu vàng chói chang sexy thôi rồi, đội thêm cái nón cũng vàng chóe y như con bươm bướm thiệt.

  • Trời ơi đâu cho hun cái coi, lâu quá hông gặp nhớ muốn chết hà.
  • Đừng!!! Anh còn zin…

Nó la oai oái đưa tay đẩy Mimi ra, đầu nghiêng đủ hướng để né nhưng vô ích, càng né Mimi càng kéo nó một cách thô bạo hơn khiến nó không còn cửa để né.

– Chị Thủy? Cứu em….mất zin của em bây giờ. Mimi anh cần được nâng niu nhẹ nhàng…ê con gái con đứa, không có cởi áo anh ra…Mimi anh còn zin đó

– Hihi kệ, nhớ muốn chết, ngồi yên coi, em hun chưa đã hihi

– Thôi con quỷ, mày làm một hồi ổng ói ra mật xanh luôn giờ

Một giọng nói quen thuộc trước mặt vang lên, nó khổ sở đưa ánh mắt nhìn ra trước, đôi chân thon dài giấu đằng sau chiếc quần jean ôm sát người, áo thun trẳng hở bụng kèm theo một mùi hương có thể nói cũng rất quen thuộc thoang thoảng trước mặt. Nó cười cười ráng đưa tay vẫy vẫy.

  • Ngân hả? Cứu anh, mọi người cứu tui!
  • Nè thôi hông giỡn nửa, nay mày kêu đem gái vô làm mai cho ổng giờ mày tính hiếp ổng lấy gì làm mai con quỷ.

Bé Ngân cười tươi gỡ tay Mimi ra khỏi người nó, Mimi cười hihi trợn mắt với Ngân.

  • Im! Mai mối gì giờ này nửa, để tau ăn cục cưng của tau xong cái. Nhớ muốn chết hà…Anh Mon, anh Mon nhớ em hông?
  • Ám…ám ảnh trong từng giấc mơ luôn…í lộn, nhớ nhớ muốn chết. Thả thả anh ra cho thở chút. Anh thích dịu dàng, đề nghị đừng thô bao, anh còn zin.
  • Hihi Anh còn zin lỗ rún thì có…Ê vô ngồi đi bà con, ngồi coi Mimi nếm thịt anh Mon nè hihi

Ngân gỡ tay Mimi ra không được, còn bị Mimi cắn một cái la làng mấy câu rồi cũng đành bất lực ngồi xuống kế bên Mimi, nhún vai tỏ vẻ bó tay với nó. Vừa ráng gỡ tay Mimi khỏi người mình nó vừa gật đầu chào hỏi mọi người đang đứng kế bên chị Thủy. Những bạn vừa đến cùng Mimi khoản 7 người tính cả Hân. Bốn gái, ba trai, ngoài Ngân, Mimi và hai cô nàng khác cùng với ba anh trai nó cũng biết mặt từ lâu thì sau lưng họ còn một cô gái lạ mắt. Nó hơi ngẩn người khi ánh mắt nó chạm phải ánh mắt đang tò mò nhìn nó của cô gái này, gương mặt có một chút tinh nghịch, một chút lạnh lùng kết hợp một bộ quần áo tạo cảm giác vô cũng sang chảnh,đôi chân dài đang đung đưa trên chiếc boot màu đỏ nhung hơi nhạt, chiếc quần dài ống loe màu kem theo kiểu cũ như mấy diễn viên hồng kông nó hay coi trên phim, chiếc áo thun cổ cao màu cam, bên ngoài khoác một cái áo khoác ngắn màu trắng vintage, đầu đội một chiếc nón lệch trên mái tóc dài màu nâu hạt dẻ trông như một cô nàng diễn viên hồng kông thập niên 80 vậy. Đôi môi màu đỏ của cô nàng cứ như hai cánh hoa hồng khẽ cắn cắn môi đưa ánh mắt to tròn nhìn về phía nó, rồi mĩm cười, rồi lại chu chu, sau đó lại cắn cắn tiếp môi dưới cứ như đang tự thưởng thức cặp môi chin mọng của mình vậy. Mới nhìn có mấy giây mà đôi môi cô nàng phải nói là sinh động vô cùng khiến nó chưa gì đã bật cười. Nhìn thấy gương mặt bật cười dành cho mình, cô nàng chợt dừng hành động trên đôi môi mình lại, đôi mắt nhếch lên nhìn trừng trừng nó sau đó nhăn lại chuyển ánh mắt trở nên một ánh mắt thị uy híp híp lại, nhìn thấy mùi nguy hiểm bởi ánh mắt này, nó chột dạ liền ngừng cười lơ lơ nhìn sang người khác. Hình như sau thất bại khi đấu mắt với cô nàng xa lạ tóc trắng kia, được đà nó lại thất bại thêm một lần nửa trước một cô gái xa lạ khác. Nghĩ đến đây, máu ăn thua trong người dồn lên não, nó ngẩn mặt lên nhìn về cô gái này một lần nửa, lần này nó cũng ráng dùng ánh mắt thật nguy hiểm nhìn cô ấy, môi nhếch cười. Nhận ra ẩn ý thách thức từ nụ cười nhếch môi của nó, cô gái ngẩn người vài giây rồi cũng bậm môi đấu mắt với nó.

Dám thách thức bộ môn sở trường với mình, bà cô này gan nhỉ.

Nó tự lầm bầm một mình rồi tiếp tục dùng gương mặt, ánh mắt đầy thách thức tập trung cho cô nàng này mặc kệ Mimi sờ mó khắp đầu tai ngực bụng nó kế bên. Thấy nó cũng dám thái độ thách thức với mình, cô nàng từ từ đi lại gần nó, hai mắt cứ nhìn nhau đầy mùi thuốc súng để rồi chiến thắng cuối cùng đã thuộc về nó, cô nàng cuối mặt xuống như thể chịu thua. Đang tính mĩm cười tự đắc chiến thắng trò đấu mắt thì…”bốp”, một cái tát lên trán làm nó say sẩm mặt mày, đầu óc quay cuồng, mắt nổi hết đom đóm. Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, Mimi cũng ngừng giỡn lại, còn thằng nó đầu óc ngơ ngác, tay ôm lấy trán bật người ngả ra ghế đau đớn.

Dám trừng mắt với bổn cô nương, muốn chết!

Sau khi tập kích bất ngờ nó, cô nàng bĩu môi một cách khinh thường, xoay lưng bước về đầu kia của ghế sô-pha rồi ngồi xuống. Nó ngơ ngác, mọi người lúc này cũng ngơ ngác đưa ánh mắt không hẹn mà gặp nhìn về nó. Mimi kéo kéo nó

  • Ủa ủa hai người quen nhau hả?
  • Đâu đâu có
  • Vậy sao bả đánh anh, bộ anh chọc ghẹo gì bả hả?
  • Không không có, anh có biết gì đâu.
  • Hứ! Hỏi anh cũng như không.

Mimi trề môi quăng cho nó cái nhìn nghi hoặc rồi đứng dây chạy qua ngồi kế kéo tay cô gái đó. Hai người vừa hỏi chuyện nhau vừa đưa mắt liếc liếc khiến nó vừa chưa hết đau trán vừa chột dạ trong lòng. Nay chơi ngu rồi, tự nhiên đam mê đấu mắt làm chi cho bị gái đánh nè trời. Bé Ngân ngẩn người một chút rồi cũng ngồi sát vô người nó, tay xoa xoa trán nó xem xét rồi bật cười

  • Nè nè! Đau dữ hông. Bộ anh quen chỉ hả.
  • Anh không, làm gì quen đâu.
  • Thiệt hôn, sao thấy hai người cứ như quen sẵn rồi ấy. Nghi lắm, phụ tình bị oánh chứ gì.
  • Trời! Em thề, đây là lần đâu em gặp, lấy gì phụ tình.

Chị Thủy cũng ngồi xuống bên còn lại của nó chen lời vào. Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nó.

  • Cái gì vậy, mọi người nhìn tui ánh mắt này là sao. Ủa nạn nhân bị đánh là tui đó.
  • Hừm!

Mọi người đều quay quanh nó nghi ngờ, tra hỏi khiến nó vừa đau vừa say sẩm, trong phút chốc chính nó cũng tưởng mình gây án gì đó nghiêm trọng xấu xa lắm thì phải. Sau khi hỏi nó không được gì mọi người lại dồn qua cô gái bạo lực đó hỏi chuyện, cô nàng nghênh mặt lên dứ nấm đấm trước mặt về phía nó

Hẳn dám trừng mắt với bổn cô nương, muốn ăn đòn mà! Hứ!

Nó trợn tròn mắt nhìn, mặc dù tiếng nhạc rất to như vì cả đám đều đang chăm chú lắng nghe, với lại cũng ngồi rất gần nhau cho nên tất cả đều nghe rõ.

  • Rồi rốt cuộc hai đứa có quen nhau không?
  • Ai thèm quen hắn?
  • Vậy sau quýnh nó.
  • Dám trừng mắt với người xinh đẹp, đáng đời!

Mọi người kể cả nó đều ngỡ ngàng để rồi tất cả đều bật cười, chỉ riêng nó là suýt khóc bởi cái lý do trời ơi đất hỡi này. Thật là quá sức vô lý rồi, đâu ra cái thể thống gì mà đấu mắt không lại liền oánh lén nè trời.

  • Nè! Bên đó nhìn bên này trước nha.
  • Ê nhóc! Cho nói lại đó?
  • Nhưng….
  • Muốn ăn đòn hông? Nhỏ mà bày đặt kiếm chuyện với đây, còn khuya mới đủ tuổi ha nhóc.
  • Nè nè…ai nhóc! Đây lớn rồi nha
  • Xời! Nhàu vô, chán sống thì nhàu vô.
  • ….Đây không có ăn thua với con gái, nhá…
  • Thôi thôi chưa gì hai người tính ăn thua đủ với nhau thiệt hả?

Mimi chen giữa nó và cô gái, giơ hai tay lên ra dấu tách hai đứa ra vừa tủm tỉm cười vừa lên giọng.

Hai cái ông bà này chưa gì hết đòi múc nhau luôn thiệt hả? Mới tính làm mai cho chưa gì chiến tranh rồi, mà thôi nhìn cũng nhìn rồi, oánh cũng oánh nhau rồi, coi như đã quen, Mimi hông cần làm mai nửa. Rồi Mimi nói xong rồi đó, hai ông bà nhàu vô ăn nhau đi

Mimi vừa cười vừa lả lơi lượn người sang một bên, hai tay ra dấu như trọng tài trên sàn đấm nhau khiến cả đám đều khúc khích cười, nó và cô gái bạo lực kia cũng ngơ ngác nhìn cái kiểu vừa can ngăn vừa xúi oánh nhau một cách duyên dáng của Mimi rồi cả hai cũng bật cười theo. Cô gái cười khúc khích kéo tay Mimi đánh một cái lên mông Mimi rồi liếc mắc nhìn nó, bắt gặp ánh mắt cô nàng, nó vội ngừng cười, tay xoa xoa cái trán tìm kiếm gương mặt Ngân ngồi bên cạnh để đánh trống lảng.

  • Con quỷ! Bớt dẹo đi mày!
  • Hihi uida đau người ta, em dẹo sao bằng chị. Nè em dẫn chị vô đây giới thiệu trai cho chị sao chị hổng đánh ổng, đánh bể mông em chị đền nổi hông?
  • Hông thèm! Nè mông này bơm nhiêu mà cong dữ vậy, đâu lại tui rờ chút coi.
  • Hoy! Chị kỳ quá à, qua rờ mông ổng kìa.
  • Ai thèm mông hắn, lại đây cục cưng, rờ chút rờ chút.

Hai cô nàng bắt đầu ôm lấy nhau đùa giỡn một cách lả lơi khiến nó há hốc miệng nhìn. Không phải chứ, mới dùng cái thái độ giang hồ hẻm với nó đây bây giờ đùng cái chuyển sang lầy lội không có thua gì Mimi, bà cô này cũng trở mặt nhanh quá đó chứ.

Nhìn gì! Hừm!

Cô gái nhìn thấy gương mặt nó liến trừng mắt giơ nắm đấm dọa dẫm, nó vội quay mặt sang chỗ khác lắc đầu cười khổ, dạo này càng ngày nó càng gặp nhiêu cô gái khiến nó trở nên như thằng ngốc thì phải.

Hihi anh khỏe hông?

Ngân lại xoa xoa trán nó rồi cười nhẹ, nó cũng đưa tay lên nắm lấy bàn tay Ngân đang xoa trên trán nó kéo xuống.

  • Anh khỏe, còn em, dạo này làm gì rồi.
  • Làm biếng! Em thì làm gì, đi du lịch. Mà anh về đây hồi nào, sao em gọi anh hổng được?
  • Ờ anh mới mất điện thoại, mới mua lại.
  • Hì tưởng anh buồn quá, đi luôn rồi.
  • Làm gì có, anh đi loanh quanh cho khuây khỏa thôi, còn học còn làm mà, đâu có bỏ được.
  • Dạ! Mọi người đều lo cho anh lắm đó, bửa nay nghe chị Thủy nói anh mới về nên mọi người mới tụ tập vô chơi với anh nè.
  • Vậy hả? Anh cảm ơn!
  • Giữa tụi mình nói mấy lời cảm ơn nghe xa lạ quá chừng. Anh còn buồn nhiều hông?
  • Ừ rồi thì anh không nói nửa. Anh bình thường rồi, yên tâm.
  • Bửa em nghe anh bị té xe, đứng tim luôn.
  • À sỉn té xíu, anh không sao.
  • Chứ chờ anh có sao còn nói chi nửa. Anh đó, làm gì cũng được, anh phải biết mọi người đều lo lắng cho anh, đừng có chơi trò mất tích như vậy nửa đó.
  • Rồi rồi anh biết rồi. Anh xin lỗi, về sau không làm mọi người lo lắng nửa.
  • Hihi em lại hy vọng nghe được anh xin lỗi về sau không làm em lo lắng nửa kìa.
  • Haha rồi thì không làm em lo lắng nửa.
  • Em lo thiệt đó nghen,ở đó mà cười.
  • Không lẽ khóc cô nương?
  • Mệt, nói chuyện với anh em nói chuyện với đầu gối sướng hơn.
  • Thôi đừng nói với cái đầu gối, nói với ly rượu kìa.

Nó bật cười trước thái độ nghiêm túc của cô nàng rồi chỉ tay ra giữa bàn, Mimi đang cầm ly rượu quay qua phía nó và Ngân ra dấu. Ngân vươn người cầm lấy ly rượu từ tay Mimi đưa cho nó, rồi lại nhận thêm hai ly nửa đưa cho chị Thủy, giữ lại riêng mình một ly. Lần nào đi chơi có Mimi thì cô nàng đều làm chủ trò, mọi người chỉ việc nghe theo là được. Cuộc vui bắt đầu một cách hồ hởi, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, không khí ngày càng nóng hơn và đương nhiên nó vẫn giữ cái thói quen ngồi một góc ngắm nhìn xung quanh, quan sát mọi người vui vẻ trò chuyện, uống rượu, nhảy nhót, thi thoảng nó lại góp vui một ly rượu nhỏ. Chị Thủy vì công việc của mình cho nên không thể ngồi suốt với nhóm được, lâu lâu chị phải đi chào hỏi khách, mỗi lần quay trở lại là ngồi xuống ngả đầu vào vai nó nghỉ ngơi, hơi thở càng về khuya càng nồng mùi rượu. Nó cũng chỉ lắc đầu dành ánh mắt vừa quan tâm vừa bất lực nhìn chị, mỗi lần như vậy cứ như hiểu ý, chị Thủy cũng chỉ mĩm cười, đưa tay xoa xoa mặt nó rồi lại tiếp tục công việc của mình. Cứ mỗi lần nó ý kiến thì chị cũng chỉ mĩm cười lặp đi lặp lại cái điệp khúc “công việc mà”.

Thôi giao lưu chào hỏi gì mà chào hỏi hoài. Ngồi yên nghỉ ngơi lâu lâu chút hãy đi làm tiếp. Mà chị uống ít thôi, hơi thở toàn rượu không đó.

Chị Thủy vừa định đứng dậy đi khỏi bàn thì bị nó kéo tay ngồi xuống.

  • Hihi làm như lo lắng cho người ta dữ lắm vậy?
  • Thì đương nhiên là lo rồi.
  • Ngày nào chị cũng làm vầy mà, sao đâu. Chị quen rồi.
  • Chị quen kệ chị, em không thấy thì thôi, còn em thấy thì khác.
  • Nhưng bàn đó…
  • Không có nhưng gì hết, chị ngồi yên cho em. Nào em cho đi thì đi.

Nó nghiêm mặt kéo chị sát vào mình, vòng tay ôm lấy chiếc eo như không xương của chị

  • Em cũng là khách, ngồi đây mà tiếp em.
  • Ơ cái tên này, khách kia sộp hơn, khách này tiếp mỗi ngày rồi, mệt lắm.
  • Ai làm gì mà mệt.
  • Phiền đó!
  • Ngồi im! Chừng nào em thấy đỡ mệt thì cho đi làm tiếp.
  • Xí! Ngồi thì ngồi, làm gì hung dữ ghê.

Nó trợn mắt, chị Thủy vừa định dùng cái giọng trêu chọc quen thuộc liền chu chu môi im lặng liền, thực ra với mấy người trong nhóm hoặc quen thuộc đều biết mỗi khi nó nghiêm túc thì có là cái người nghịch ngợm như “Chị” thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Ngân ngồi kế bên hình như cũng chú ý nó và chị Thủy nói chuyện, cũng chỉ lè lè lưỡi rồi bấm bấm nhẹ vô tay chị Thủy ra dấu nên nghe lời nó. Nhìn sâu vô mắt nó, mặt chị Thủy có một chút lấm lét rồi cũng chịu ngồi yên. Nó rút một điếu thuốc đưa lên miệng, hiểu ý nó, Ngân liền cầm hộp diêm châm lửa giúp nó rồi mĩm cười.

  • Anh đó! Bá đạo vừa thôi, nhìn như ông cụ non. Tới bà già này cũng hông cứng với anh được.
  • Ờ! Không nghe lời thì…
  • Thì anh kệ chứ gì. Khỏi quảng cáo, ai cũng biết rồi. Thiệt cái tính tình khó ưa.
  • Ờ ờ thì cứ ghét đi, mà em đó, uống cũng uống ít thôi. A thấy hết đó.
  • Hứ! Em biết rồi ông cụ non.

Nó không nói gì nửa, chỉ cười nhẹ hít sâu một hơi thuốc rồi đưa cho chị Thủy, có vẻ đi tới đi lui chào hỏi khách, uống khá nhiều rượu, lại phải tươi cười nói chuyện như la hét giữa không khí ồn ào tiếng nhạc này khiến chị Thủy cũng mệt, ngoan ngoãn ngồi im không cãi lời nó nửa. Là những người thân thiết với nó như chị Thủy, Ngân (đương nhiên Mimi là ngoại lệ, mặc dù cũng thân nhưng trình độ Mimi thì 10 chị Thủy cộng lại uống chưa biết bằng cái móng chân Mimi chưa) thì mới quan tâm lo như vậy, chứ với người khác có uống cỡ nào nó cũng mặc kệ, điển hình như cái bà cô mới gặp lần đầu đã tập kích nó đang ngồi đối diện. Nảy giờ nó để ý cô nàng cũng uống rượu nhiều không thua gì ai mà gương mặt chỉ hơi hồng, chưa thấy bả bỏ tour nào. Không biết bà cô này ở đâu xuất hiện, trước giờ nó cũng hay đi ăn uống gặp gỡ mọi người nhất là Mimi nhưng có thấy cái người này xuất hiện đâu nhỉ. Mà không nói đến thì thôi, chứ nói đến rồi chưa nhìn đủ 3 giây cô nàng đã quay mặt qua chu môi, trợn mắt thị uy với nó cứ như có thần giao cách cảm vậy. Đương nhiên đối mặt với nhân vật manh động này nó làm sao đấu mắt nửa, ngay lập tức vội dùng ánh mắt cười cười hòa hoãn rồi quay nhẹ sang chỗ khác, giả bộ như vô tình nhìn qua cô nàng. Nhưng khi đang nhìn qua chỗ khác, tự dưng nó cảm nhận được một sự nguy hiểm, hơi nhột nó liền len lén đưa mắt nhìn lại thì nhận ra cô nàng đang chăm chú nhìn nó, sau đó từ từ đứng dậy bước hai bước nhỏ về phía nó. Dù ngồi hai đứa hai đầu ghế nhưng dù sao bàn nhóm nó ngồi cũng thiết kế theo hình chữ U cho nên chỉ hai bước nhỏ cô nàng đã đứng ngay trước mặt nó. Cái phong cách ăn mặc khiến đôi chân cô nàng như dài hơn cả mét, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất, một mùi nước hoa nhàn nhạt xem lẫn một chút mùi hương con gái tỏa ra từ cơ thể cô nàng. Khẽ cuối người nhìn nhìn nó như dò xét gì đó rồi chợt cô nàng vung tay lên khiến nó giật nảy mình, hai chân hai tay cộng lại cả năm chi co lại trước người phòng thủ, chị Thủy và Ngân ngồi hai bên cũng giật mình theo. Mọi người đều nhìn qua phía nó, mắt tròn xoe nhìn, còn nó thì vội trốn cái đầu ra phía sau hai cô gái bên cạnh, chân co lên, tay đan chéo ôm lấy đầu và ngực.

Ê! Không có đánh người nha! Ai ai làm gì đâu…

Nó nhắm tịt mắt, bụng co thóp vài cái tưởng chừng như ngừng thở chờ đợi cú tập kích của cô nàng, chờ hoài chưa thấy cái đau đâu, nó mới dám thở, mà khi được thở thì nó mới nghe được tiếng cười khúc khích của ai đó gần ngay trước mũi. Nhìn lên thì thấy gương mặt cô nàng đang tròn xoe mắt cười, nó chớp chớp mắt ngơ ngác, hai cô gái bên cạnh cũng phì cười, để rồi cả nhóm cũng cười luôn.

  • Hihi làm cái gì dzạ
  • Ờ ờ thì…
  • Đồ chết nhát! Hihi

Nó là nó hơi bị nóng mũi lắm rồi, hình như mới giáp mặt hai lần đều bị bà cô này biến thành ngáo ngơ. Nhìn kỹ lại thì trên tay cô nàng đang cầm một ly rượu đung đưa, nụ cười thì cứ như được mùa.

  • Người ta mời rượu làm gì sợ dữ vậy
  • Ờ ờ không không có sợ, phù…không bị đánh thì tốt rồi.
  • Ai thèm đánh chớ. Rồi giờ sao, có uống hông?
  • …Ờ thì…
  • Hừm! Chần chừ, muốn chết
  • Khoan…tui uống!

Nó vội giật nảy người bởi nấm đấm loáng thoáng hiện ra từ tay kia của cô nàng, nó nhìn quanh rồi giật luôn ly rượu đang có sẵn trên tay Ngân giơ giơ lên ra dấu sẵn sàng.

Hừm! Biết điều đó cưng!

Cô nàng vỗ vỗ vai nó hai cái ra vẻ gật gù hài lòng rồi cụng ly nó cạch một cái sau đó đưa lên môi uống sạch. Nó ngẩn người nhìn nhìn cô nàng vài giây rồi cũng thở phào uống cạn ly rượu của mình.

  • Ê Ngân, cho chị mượn hắn nói chuyện một chút.
  • Dạ!
  • Ê thôi uống rồi nói nói gì nửa….Nè khoan em đi đâu đó, đừng đừng có cho…à quên…ngồi đây anh cũng có chuyện nói với em. Ê…ê đừng có ngồi xa a.

Nó thót tim một cái loay hoay kéo tay Ngân lại trước ánh mắt cứ như đang hả hê của cô nàng dành cho nó, chị Thủy thì cười tới run hết vai, còn cái bà cô Ngân dù gì cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời nó nhất bây giờ lại phản nó nhảy vội sang chỗ Mimi bất chấp ánh mắt, lời nói cầu cứu của nó.

  • Sao! Nói chuyện chút, thái độ vậy là ý gì hả tên này?
  • Không không có gì. Mà nói nói cái gì…tui tui không
  • Tui cái đầu nhà ngươi đó. Chị đây lớn hơn đó nghen.
  • Aiiiuiii

Nó còn chưa kịp nói hết câu cô nàng đã cốc lên trán nó một cái bất ngờ rồi ngồi xuống bên cạnh, nó giật bắn người vội xoa xoa cái đầu, bàn tay còn lại thủ thế như sắp ra trận.

  • Nè nè…quân tử động khẩu không động thủ, không có chơi đánh hoài nha.
  • Hứ! Chị đây thích đánh, làm gì nhau?
  • Ê! Đừng thấy con gái tui nhường làm tới hoài nha
  • Sao ngon nhào vô, mà nè tui tui hoài là ăn đấm nha nha, phải kêu là chị nha, nhỏ mà hỗn hả, ai tui hả?
  • Ê khoan…kêu thì kêu, đừng đánh! Chị Thủy cứu em, ngồi đó cười hoài!

Nó phẫn uất đưa tay ra đỡ, mặt quay ra sau lưng trợn tròn mắt nhìn chị Thủy, phút nguy cấp mới hiểu được lòng người, nó đang bị ăn hiếp tuyệt đối mà cái bà chị sau lưng này cứ ngồi đó cười, thiệt lòng người bạc như vôi.

  • Hihi chị hông biết, em tự xử đi, chị hông có dám bênh cưng đâu. Hihi
  • Nhưng mà…
  • Quay qua đây coi, nói chuyện mà nhìn đi đâu hông vậy tên kia

Cô nàng dùng tay nắm hai lỗ tai xoay đầu nó ra đối diện mình, chu miệng ra vẻ không hài lòng, nó khổ sở nhăn nhó mặt cười như mếu.

  • Rồi rồi…đề nghị đừng đánh người là được.
  • Hứ! Hông kiếm chuyện ai thèm đánh cưng hoài hả nhóc.
  • Khoan! Kêu cái khác, ở đây không phải nhóc. Phản đối kêu nhóc.
  • Phản đối vô hiệu! Nhỏ mà bày đặt ý kiến quá à.
  • Nhưng…
  • Nhưng nhị vô ích. Nè nghe nói tên Mon hả?
  • Ờ thì…coi là vậy đi.
  • Dạ chứ ờ gì.
  • À rồi thì dạ. Mà lớn hơn nhiêu dữ không biết.
  • Nói trống không vậy hả? Kêu là chị, biết chưa?
  • Kêu!
  • Dạ…à rồi…dạ chị.
  • Hihi tốt lắm. Tên này còn dạy được ha chị Thủy

Cô nàng cười một cách hả hê nhìn qua chị Thủy sau lưng nó, chị Thủy cũng vui vẻ đáp lời

  • Uhm! Mà thôi đi con quỷ, ăn hiếp hoài nó chạy mất dép bây giờ.
  • Chạy đâu được khỏi tay em, gì chứ cái tên này em bóp thì chết, thả ra thì sống, ngoan ngoãn mấy hồi.
  • Hì hì chưa biết ai bóp ai nha bà trẻ. Về hồi nào đó? Hỏi sao con Mi nó cứ úp úp mở mở đòi bửa nay lấy cho được bàn vip, thì ra bà trẻ mới về.
  • Khoan! Cho có ý kiến, đây không khí hả hai người, nể mặt chút coi, cái gì mà dạy dỗ hả, đâu sẵn ra cho dạy hả?

Nó phẫn nộ hết nhìn chị Thủy tới nhìn bà cô hung dữ ngang người này, ngồi thẳng dậy chen vào giữa. Ngay lập tức nó bị cô nàng trừng mắt cốc một cái rõ đau lên trán nửa.

  • Im! Chỗ người lớn nói chuyện, ngồi yên coi…Em về được hai bữa, nay vô tính theo dõi coi chị yêu bị ai hốt rồi chưa nè.
  • Ai thèm hốt bà già em ơi, có chị đi hốt trai trẻ thì được hehe.
  • Hihi hổng phải tên này hốt chị rồi hả?
  • Tên này hả? Chị đang xét tuyển, mà mày về đây chị làm ăn gì được nửa.
  • Hihi hông dám, em làm sao so được với chị yêu.
  • Thôi con quỷ nhỏ, Mon là trai trẻ của chị đang nuôi, có gì nhường nó cho bà chị già neo đơn này với haaa
  • Cho em ké xíu, hứa sẽ nhẹ nhàng với hắn, giữ nguyên chị em mình sài chung, được hônnnnnn.
  • Này này…

Nó trợn tròn mắt, không còn gì để nói với hai bà này nửa rồi, cho dù có đam mê tấm thân trung trinh của nó thì cũng đừng có sỗ sàng công khai nói về nó vậy chứ, nó có phải không khí đâu mà không ai nể mặt để nó vô trong mắt hết vậy nè.

Trật tự nè, đừng có gấp, chút chị nói tới cưng liền bây giờ. Ngoan ngồi im, muốn sống yên ổn thì ngồi im nha cưnggggg

Cô nàng có nụ cười gian vô cùng nguy hiểm này khẽ nâng cằm nó lên, ánh mắt như vừa dụ dỗ vừa đe dọa khiến nó lạnh cả sống lưng.

  • Rồi mày về chừng nào đi con quỷ, thôi đừng hù nó nửa bà nhỏ của tui ơi.
  • Hihi tại hắn chen vô hoài kìa, cái tên này phải dạy dỗ tới nơi tới chốn mới được.
  • (quá lắm rồi)
  • Đợt này về em tính ở luôn, chán học lắm rồi, ở bển chán muốn chết.
  • Má mày cho về hông?
  • Em nói má rồi, học vậy đủ rồi, về đi làm. Má mạnh miệng vậy chứ nhớ em muốn chết. Từ hồi ba mất, má thui thủi có một mình sao em ở bên yên tâm cho được.
  • Bửa nghe dì nói sắp qua ở với mày mờ.
  • Cũng tính vậy, nhưng ở bển chán lắm, tính má em em hiểu mà, sống ở VN vui hơn. Nhà có hai mẹ con đi qua bển hết lấy ai chăm sóc mồ mả, nhang khói ông bà.
  • Ai biết đâu, tại mấy bửa tao qua thấy dì Phụng nói qua ở với mày luôn ở bển.
  • Má em nói vậy để em yên tâm ở bển chứ dễ gì bả qua. Năm rồi qua chơi ở có hai tuần má em đòi về mất tiêu, ở hông quen.
  • RỒi mày học xong chưa đòi về, hay thôi qua học thêm ít năm đi, chị mày chưa kịp làm ăn gì mày về giành trai với tau rồi.
  • Hihi trai bên này nhiều mà, chị em chia nhau thoải mái, trai tây ở bên hết hứng thú rồi chị yêu.
  • (hừm thì ra là yêu nữ)
  • Thôi đi, chị chưa sưu tập đủ, đừng hòng giành của chị.
  • Hihi con nhỏ chân ướt chân ráo mới về, sao có trai nào thơm ngon chia em mấy thằng đi chị yêu.
  • Hông có đâu, chị nói rồi, người ta sài còn hổng đủ, hơi đâu chia.
  • Chia đi mờ, con nhỏ thui thủi bên đó buồn muốn chết rồi, hay chị để tên này cho em nghen
  • Tên này hả, có giỏi thì vô nè, ai chứ tên này hốt được nó hông phải dễ đâu nha.
  • Chuyện nhỏ! Hen Mon hennnnn

Nó cứ trợn trừng con mắt ngồi giữ hai bà cô yêu tinh này, nói chuyện tỉnh như đúng rồi, lại còn công khai chia chác tấm thân của nó nửa chứ. Quá lắm rồi, vô cùng phẫn nộ rồi.

  • Nè nè thái độ gì đó hả, tui nhịn cái ánh mắt này nhiều rồi nghen.
  • Nhịn chỗ nào?
  • Hừ! Muốn chết hông?

Cái miệng kêu nhịn, mà ngay từ đầu cho đến giờ không biết đánh nó bao nhiêu cái rồi nửa, nếu không nể bà này xinh đẹp chắc nảy giờ nó khởi nghĩa quá.

  • Nghe đây, chị cảnh cáo cưng chị đây hông phải như mấy cô gái vây quanh cưng đâu ha, từ nay về sau gặp chị ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng có trách. Nhìn cái mặt…chướng mắt.
  • Ơ…(chướng mắt ai kêu qua ngồi chung làm chi)

Chị Thủy ngồi sau lưng vỗ vỗ vai nó tủm tỉm cười

  • Thôi Mon, con quỷ này nó ghê gớm lắm đó, em nhịn nó đi.
  • Hic! Em có làm gì đâu, quen biết đâu mà nảy giờ chị thấy hành em xuống ruộng luôn không.
  • Hừm! Ai hành cưng hả nhóc.
  • Nảy giờ đánh mấy cái rồi nha
  • Muốn bị đánh nửa hông? Chị hông có hiền như mấy bà này đâu hen. Nghe nói cưng lăng nhăng thấy ớn, nhìn là ghét rồi.
  • Ai đồn, đây vô cùng chung tình nha.
  • Hừm! Còn cãi..
  • Nhưng…
  • Thôi thôi, cãi hông lại nó đâu em, nhịn nó đi hihi, con quỷ kia mày ăn hiếp trai của chị vừa vừa thôi mày.
  • Bênh quá hen, càng bênh em càng phải chia hắn với chị.
  • Quỷ! Muốn chia thì xin mời tự nhiên, chị sợ mày dính vô nó rồi…hihi từ từ rồi biết hen.
  • Hehe để coi, hắn có gì mà mấy bà quảng cáo dữ thần.

Cô nàng bỉu môi nhìn nó với ánh mắt khinh thường ra mặt, thực sự quá lắm rồi, nếu không phải nể chị Thủy thì nó vùng lên ăn thua đủ với bà cô này rồi.

  • Nhịn đi Mon, cưng đấu hông lại nó đâu, nó là con quỷ ghê nhất hội đó cưng. Kệ nó đi, kiếm chuyện với nó làm gì cho nó hành.
  • Em kiếm chuyện hồi nào, tên tuổi ra sao, còn chưa quen biết gì mà em kiếm chuyện. Toàn ăn hành oan ức không nè.
  • Ê! Thái độ là có tội rồi nha cưng

Cô nàng ghê gớm này lại kéo tai nó quay qua đối mặt mình, đôi môi cười một cách nguy hiểm nhìn nó.

  • Thái độ gì, người ta chưa nói gì liền đánh người rồi. Còn chưa kịp quen nửa.
  • Cần gì quen, dám đấu mắt với chị là trọng tội nha cưng. Háo sắc.
  • Này này ai làm gì háo sắc.
  • Chưa quen gì dám nhìn chằm chằm người đẹp như chị, cưng háo sắc. Mọi người đều biết.
  • Háo khỉ. Đó là người ta thấy lạ người ta nhìn nha.
  • Kệ nha, háo sắc là háo sắc. Sau này dám nhìn kiểu đó với chị, cưng sẽ chết hông kịp ngáp.
  • ….

Nó là nó bó tay với bà cô này rồi, không biết ở đâu chui ra mà ngang ngược bá đạo vầy nè trời.

  • Chị già…
  • Hửm! Nói lại coi
  • À à không không có gì…
  • Liệu hồn đó. Mà nè cụng ly cái nửa coi, coi như làm huề, làm quen lại ha.
  • Hic có quen đâu mà làm lại.
  • Rồi có cụng hôn, hay muốn ăn đòn.
  • Rồi rồi, thì cụng được chưa.
  • Ngoan đó!

Nó lắc đầu cười khổ, tay cầm ly rượu lên khổ sở trong lòng đưa ly cụng với cô nàng. Uống cạn ly, cô nàng cười tươi ngồi thẳng lưng dậy một cách sang trọng tay chìa ra trước mặt nó.

  • Chào Mon nghen, chị đây là Nguyệt người xinh đẹp nhất ở đây
  • À à chào chào
  • Chào không hả, phải chào chị Nguyệt xinh đẹp nhất.
  • À rồi rồi chào chị Nguyệt xinh đẹp nhất. Được chưa

Nó cười cười nhưng trong bụng thì thở dài ngao ngán, không biết cô nàng này ở đâu ra mà tự tin dữ vậy, bao lâu nay chơi chung cả nhóm cho đến giờ nó làm gì nghe hay biết tới nhân vật ghê gớm cỡ này ở chung nhóm.

  • Thấy nó lạ lắm hả? Hì hì con này nó đi học ở nước ngoài mấy năm nay mới về đó, nó già nhất à quên già nhì trong hội.
  • Nè em già đâu bà nội, người ta còn trẻ trung lắm nghen. Em thua chị 4 tuổi lận đó.
  • Thì mày già nhất sau tau còn cãi gì hả.
  • Già nhất đâu, mấy ông nội này già hơn nè

Vừa nói cô nàng vừa chỉ tay về hai ông anh đang ngồi phía bên kia với hai cô nàng trong nhóm, cũng là bạn chung và cũng là người yêu của hai cô nàng.

  • Mấy thằng đực hông tính.
  • Ủa chị Thủy tên này có trong nhóm hông? Sao em hông thấy hắn lên tiếng bao giờ, rồi hắn được kết nạp chính thức chưa, làm tiệc đồ chưa?
  • Có mà! Hồi trước tau nói rồi mày hổng nhớ hả. Mà tau quên, cái tên này hắn có biết sài facebook gì đâu.
  • Ủa em có mà chị
  • Cái đó của con Phương, em sài chung với nó làm sao biết.
  • Mày nhớ cái nick Cherry hông?
  • À em nhớ
  • Nick con bồ nó đó, tên này mù công nghệ, đâu có biết chơi facebook.
  • Uhm hen hèn gì hổng thấy hắn lên tiếng. Ê nhóc, chơi facebook đi chớ, thời buổi này rồi đàn ông con trai gì mù công nghệ hả?
  • Không rảnh nha.
  • Xí! Nè để chị nói cho nghe nè, trên facebook nhiều gái đẹp lắm đó, chăm chỉ lên facebook đi, chị giới thiệu gái đẹp cho.
  • Không hứng thú nha.
  • Ê! Mê gái lắm mà, hông chơi đừng có hối hận.
  • Yên tâm! Lòng đây vững như bàn thạch.
  • Bớt diễn, nhìn cái mặt biết mê gái rồi. Hông chơi thì thôi, kệ mấy người.

Nó bật cười trước thái độ vừa ngang ngược vừa tự nhiên của cô nàng, à mà đúng hơn nó phải kêu là chị Nguyệt chứ nhỉ. Chị Thủy giới thiệu về nó cho chị Nguyệt cũng vô cùng chính xác, nó vốn không rành công nghệ, cũng chưa có hứng thú gì với facebook, hồi chị còn ở bên nó thì nó cũng chỉ lấy facebook của chị để xem linh tinh mà thực ra là ngắm gái bằng facebook của chị, cũng là của nó vì chị dùng nick yahoo của nó tạo mà.

  • Nè! Em hông biết con nhỏ này chứ nó biết em đó. Tụi chị kéo bé Phương vô nhóm, chưa kể hồi em còn yêu con Thy, gian díu con Hân…tụi chị đều bàn trong nhóm, có mình em hông biết thôi à.
  • Ờ ờ hèn gì…
  • Chị nhắc cho em biết, con này là cái đứa chửi em hăng nhất đó, hồi em gian díu con Hân đó nhớ hông, nó đòi bay về thịt em đó. Cẩn thận nghen hihi.

Nghe chị Thủy nói mà nó tưởng nó là nhân vật phản diện xuất hiện phá vỡ sự bình yên của nhóm không. Nó có làm gì đâu, oan uổng quá mà. Hèn gì mới gặp đã ăn hành của chị Nguyệt, thì ra đây là nhân vật chửi nó ghê nhất.

……………..

Trời càng về khuya, không khí trong bar càng nóng, chị Thủy ngồi nói chuyện với chị Nguyệt thêm một chút rồi cũng “xin” nó cho đi tiếp khách. Chỉ còn lại chị Nguyệt là ngồi yên bên cạnh nó, cả Hân cũng chịu quay trở lại thế chỗ chị Thủy ngồi với nó. Mọi người đều ngà ngà say, chính nó cái đầu cũng quay quay nhìn đâu cũng thấy tổ quốc, chỉ là do nó uống ít hơn mọi người rất nhiều cho nên vẫn còn tỉnh táo. Bé Ngân thì đã không còn đứng nỗi nửa, chỉ ngồi im gục đầu lên vai nó nhắm mắt. Riêng chị Nguyệt có lẽ là người tỉnh thứ hai sau nó, đương nhiên Mimi không tính vô đây, Mimi có uống tới sáng cũng như không uống mà thôi. Bất chợt nó cảm thấy hơi tò mò điều gì đó không tên, nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn lên phía trên lầu, chỗ cô nàng tóc trắng bạch kim kỳ lạ. Cô nàng vẫn ở đó, gương mặt lạnh lùng như búp bê vẫn giữ nguyên vị trí cũ, để rồi cô nàng quay mặt qua, đưa ánh nhìn xa lạ dành cho nó, mặc dù hơi say mắt nhìn không rõ nhưng nó cảm nhận cô nàng vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía nó. Không chắc nửa, có lẽ hơi ảo tưởng vì say mất rồi. Khẽ vỗ vỗ lên đầu cho tỉnh táo, nó siếc chặt chiếc eo của bé Ngân bên cạnh, tay còn lại rút thuốc cho lên miệng, đột nhiên người giúp nó châm lửa lần này lại là người nó cũng không nghĩ sẽ làm, chị Nguyệt.

  • Nhìn gì? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?
  • Mà thui bỏ hút thuốc đi, ba cái này ngon lành gì đâu, hôi muốn chết.
  • Ơ…
  • Hừm quên nửa, thôi hút đi hút nhiều lên cho chết sớm đỡ chướng mắt

Nó ngơ ngác thiếu chút nhai luôn điếu thuốc hồi nào không hay trước cái kiểu tự biên tự diễn của bà cô này. Lộn xộn một chút chị Nguyệt cũng châm lửa được cho nó, nhưng khi hút một hơi đầu tiên chưa kịp ngả đầu ra ghế nó chợt nhìn thấy chị Nguyệt sau khi châm thuốc giúp nó cũng đang quay qua nói chuyện với Mimi, tay chị khẽ vẫy nhẹ kín đáo, hơi nhăn mặt vì khói thuốc của nó bay sang chị. Nó nhìn nhìn một chút rồi lắc đầu mĩm cười dụi điếu thuốc vào gạt tàn, chờ chị Nguyệt nói xong với Mimi điều gì đó nó khẽ kéo tay Mimi ra dấu, hiểu ý nó, Mimi đứng dậy đi qua chỗ ngồi của nó đỡ lấy Ngân đang nửa say nửa tỉnh.

  • Anh đi đâu dzạ?
  • À anh đi vệ sinh chút.
  • Uhm!

Nó mĩm cười xoa xoa má Ngân vài cái rồi đứng dậy, nhưng hướng nó đi không phải khu vệ sinh mà là một góc quán, nơi có vài chiếc bàn ghế dùng để ngồi chờ có bàn trong khu bar chính hoặc khách mệt có thể ra ngồi thư giản nhẹ, nghe điện thoại. Nó tìm một góc khá ít người khẽ ra dấu không cần phục vụ với nhân viên rồi đứng dựa lưng vào tường rút thuốc ra châm lửa. Khói trắng nhẹ bay, nó hít thật sâu rồi nhắm mắt, tiếng nhạc nhỏ hơn, ánh sáng cũng dịu dàng hơn tạo nên cảm giác nào đó trống rỗng đến lạ. Để rồi sau vài phút, dần dần mở mắt ra, một hơi thở nhẹ nhàng đang kề bên vai nó.

Sao lại trốn ra đây?

Nó nhìn sang, nụ cười nhẹ của cô ấy tự nhiên dịu đến lạ, đôi mắt với hàng mi cong cong xoe tròn, đôi môi thơm ngát xen lẫn mùi men rượu khiến hơi thở cô nàng thoang thoảng như một ly rượu vang xưa cũ. Vài sợi tóc dài phủ lên vai nó đung đưa trước gió từ chiếc máy điều hòa công suất lớn. Không biết cô nàng đứng đây từ lúc nào, có lẽ đã hơn nửa điếu thuốc.

  • Ra đây hồi nào vậy?
  • Hỏi trống không vậy hả?

Nó bật cười, tay vội giấu điếu thuốc ra sau lưng

  • Rồi rồi! Chị ra đây hồi nào vậy?
  • Hì! Mon vừa đi chị ra theo liền đó! Chưa trả lời, sao Mon trốn ra đây hả?
  • Ờ thì…

Nó cười nhẹ, đưa ngón tay chỉ chỉ về điếu thuốc đang cháy dang dở, rồi định bước lại chiếc bàn bên cạnh để dập lửa.

  • Nè! Sao dập thuốc nửa đó?
  • Thì…thấy chị có vẻ không thích khói thuốc. Nó mĩm cười, dụi điếu thuốc rồi ngồi luông xuống ghế.

Chị Nguyệt nhìn nó, đôi mắt xoe tròn để rồi nụ cười cũng nở nhẹ trên môi. Chị đi lại chiếc ghế bên cạnh nó rồi ngồi xuống, hai tay đan vào phía sau đầu, uốn cong người, đôi chân dài duỗi thẳng ra khiến nó suýt ngưng tim bởi đường cong ẩn hiện bên trong chiếc áo mỏng của chị.

Hì! Nhìn vậy mà cũng tinh tế quá hen. Nhưng trong quán cũng đầy mùi thuốc lá mà, sao Mon nhìn ra hay vậy?

Cách gọi này có vẻ dịu dàng vậy nhỉ, nó cười

  • À thì khói thuốc mới thở ra sát bên cạnh nó khác không khí có sẵn chứ.
  • Uhm hen! Rất tinh tế, rất biết quan tâm người khác. Vậy mà…mọi người đều nói Mon vô tâm.
  • Ừm…

Nó cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi ngả đầu ra ghế, đưa ánh mắt nhìn vào phía bên trong quán bar như một thói quen. Ngày đó…nó cũng thường ngồi góc này để nhìn ngắm, trông chừng cô ấy “quậy” cùng bạn bè.

  • Hông diễn nửa hả?
  • Diễn gì cơ?

Chị Nguyệt chống cằm lên bàn, ngón tay thon dài chỉ về bên trong quán.

  • Bên trong là diễn. Ngoài này mới là thật!
  • ……
  • Lúc này mới là Mon, đúng hông?
  • Hì! Nói cái gì đó.
  • Quên đi, Mon hiểu chị nói mà. Nè!

Chị Nguyệt cầm điếu thuốc hình như vừa được chị châm lửa đưa ra trước mặt nó.

  • Thôi! Không chịu được khói thuốc mà châm chi vậy?
  • Hút đi! Chị cho hút đó, chị chịu được.
  • Nhưng…

Nhìn ánh mắt chị Nguyệt, tự nhiên có một cái gì đó khiến nó cũng thôi không từ chối nửa, đưa tay nhẹ nhàng cầm điếu thuốc, nó lại hít nhẹ một hơi, khẽ nghiên đầu thở ra phía khác.

  • Mon rất nhớ Phương, đúng không?
  • Có một chút
  • Một chút này…có nhiều cô gái cũng muốn hen.
  • Là sao…

Chị Nguyệt không trả lời, lại duỗi người sau đó vắt chân sang một bên, kiêu kỳ nhìn xa xa, vài ánh đèn lướt qua, đôi mắt dường như cũng đổi màu như ánh sao

  • Đang lẽ Mon hông nên xuất hiện thì tốt hơn.
  • Không hiểu lắm.
  • Một kẻ khó ưa, phá mất tiêu sự bình yên của nhóm tụi chị. Mon có thấy Mon đúng là kẻ phá đám hông?
  • ….
  • Vừa đáng giận, vừa lại muốn tò mò.
  • Hông hiểu nổi, mấy cái người này bị gì vậy trời. Ai cũng…..
  • Nói cái gì không hiểu gì hết trơn vậy?
  • Nói một mình chơi được hông?
  • Ờ ờ…

Nó bật cười, cũng không biết cô gái này tự nhiên ở đâu xuất hiện, vừa xa lạ lại vừa cứ như đã quen biết nó từ lâu vậy. Chu chu môi vài cái, chị Nguyệt lại xoay qua nhìn nó, đưa ánh mắt tò mò nhìn từ đầu đến chân khiến nó cũng có một chút nhột nhột.

  • Mà nè! Hông ngờ Mon biết hút thuốc luôn đó, hút ít thôi, hút nhiều chết sớm…nhiều cô đau lòng lắm đó.
  • Ai đâu mà đau?
  • Tự biết, cái mặt lăng nhăng vậy…xung quanh hông hề thiếu đâu hen.
  • Làm gì có
  • Xì! Nhìn sơ cũng biết đồ lăng nhăng.
  • Ơ…
  • Ơ gì mà ơ, Mon hông biết chị chứ chị thì biết hơi nhiều về Mon nha. Chuyện xấu mấy người làm, kể ba ngày hông hết tội.
  • Ơ…
  • Ơ hoài, mà thôi từ từ xử lý Mon sau. Chị đi vô đây, ngồi thêm chút coi vô đi ha, chị hông có cấm Mon hút thuốc, đừng có lấy tui làm lý do để ra đây trốn.
  • …Ờ ờ…

Chị Nguyệt đứng dậy, lại vươn vai khoe đường cong, bước được vài bước đột nhiên quay lại dành cho nó một nụ cười nghe mùi hơi hơi nguy hiểm.

Chị là Nguyệt. Từ hôm nay chị sẽ sống ở Việt Nam luôn…Mon nên cẩn thận, biết chưa!

Nhìn theo dáng người vừa mới đi khuất khỏi tầm mắt, bất chợt nó bật cười…Cô gái này cũng khá thú vị, không bàn đến ngoại hình, chỉ riêng cái cách xuất hiện cũng mang lại thật vô cùng sinh động, từ trước đến giờ không quan tâm mạng xã hội, nếu không nó đã biết tới sự tồn tại của nhân vật này trong nhóm. Nhưng có lẽ nếu biết về bà chị này quá sớm, chắc gì nhiều màu sắc như giờ. Nó cười nhẹ, nụ cười vẫn luôn giữ trên môi…điếu thuốc tàn từ bao giờ. Chỉ là còn chưa kịp giữ nụ cười được bao lâu, nó lại cau mày khi nhìn thấy ánh nhìn của cô gái tóc màu bạch kim từ phía rất xa. Hình như nó không say lắm vì đâu có uống nhiều, đâu có say nhiều đâu, cái ý nghĩ mình hoang tưởng dần biến mất trong suy nghĩ. Nó không chắc lắm, chỉ là…cô gái kỳ lạ này hình như vẫn luôn nhìn theo nó…Trong một đêm, nó đã tự nghi ngờ, tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần:”Ai vậy nhỉ”.