NGÀY HÔM QUA…ĐÃ TỪNG – MY MEMORIES – Update Phần 100

Bỏ sở làm mấy ngày, ông Thông vừa thấy nó qua liền đá nó mấy cái sau đó xách xe chạy mất. Kéo chị Ngọc đi theo coi sóc quán hát mãi tới khuya mới dừng chân ngồi ở cơ sở 1 vừa coi sóc quán vừa nói chuyện chém gió cùng mọi người. Đến tầm 11h mới lái xe qua nhà ông Vũ đón mấy bà cô bên đó. Đến nhà nó theo chị Ngọc vào phòng thì thấy mấy cô nàng đang ngồi nói chuyện vui vẻ, trên bàn còn bày đầy đồ ăn, nó hít hít cái mũi lò dò đi lại bàn.

Chà thơm dữ, mấy vợ à không mấy chị ăn gì vậy, thơm quá.

Nó thò tay định bóc cái đùi vịt quay bóng loáng trong hộp thì bị một bàn tay con gái hung hăng đánh mạnh cái chát, nó la oai oái.

Uidaaa sao đánh em?

Chị Nguyệt trừng mắt đứng dậy chặn trước mặt nó, miệng nhếch lên.

  • Ê ai cho ăn? Đang bị cắt cơm.
  • Ơ ơ….
  • Đan Thanh nói chị rùi, bạn đang bị cắt cơm, nhịn đi ha.
  • Nè nói lý được không hả, cắt cơm chứ không cắt vịt quay nha.
  • Khỏi nói nhiều nha cưng, đi đón bé Thanh qua xin được bé Thanh tha đi rùi chị cho cục đít vịt.
  • Quá đáng!
  • Làm gì nhau. Hừ…giờ muốn đi đón bé Thanh ha ăn hành xong đi đón?
  • Chị được lắm, nhớ mặt em đó!

Nó trừng mắt, à thôi không dám trừng, nó cụp mắt nghiến răng thầm rủa xả trong bụng, ngậm nguyên cục tức đi trở ra lái ngược về nhà đón Đan Thanh. Hồi sớm được ăn gà rồi, ai thèm vịt quay của mấy cô chứ. Về đến nhà nó làm bộ mặt tiu nghỉu đi vào gõ cửa phòng em, không thèm nói gì đi ngược r axe ngồi chờ. Khoảng năm phút sau em mới ra tới, hôm nay em mặc áo thun trắng, cổ áo bắt chéo vai trái bên ngoài khoác áo da màu đen, chân váy ngắn kẻ ô đen trắng, đôi giày cổ cao đen, đôi chân em giấu bên trong tất lưới đen, đầu đội chiếc nón kiểu cảnh sát màu giống chiếc váy. Nó chăm chú nhìn em, nhưng tầm này đang cay cú vụ bị bỏ đói nên em mặc gì cũng không thèm thấy em đẹp. Em vừa bước vào xe, nó liền đóng cửa cái rầm cho hả giận sau đó hậm hực lái xe đi. Suốt đoạn đường nhìn em tỉnh bơ chu môi, giương mắt đẹp soi kính điệu đà son phấn, thi thoảng liếc em mà ngứa cả răng, chỉ muốn cắn một cái cho hả giận cái bụng. Qua đến nhà càng tuổi thân hơn, mấy cô nàng hoàn toàn ngó lơ xua đuổi nó đi ra chỗ khác chơi, ngay cả cái đít vịt cũng không cho nó ăn. Tức đến suýt chảy nước mắt, nó ngậm nguyên bụng căm hờn đi ra hồ bơi ngồi hít không khí. Ngồi hết nhìn trời nhìn đất nhìn nước hồ đã đời nó lại lôi bóp tiền ra xem xét, đâu được bốn năm trăm gì đó, không cho nó ăn chứ gì, nhiu đây đủ mua nguyên con vịt quay ăn một mình.

Làm gì đấy chàng trai?

Giọng con gái Bắc du dương ngọt ngào thơm ngát phát ra bên cạnh, nó ngẩng mặt nhìn qua liền thấy chị Quỳnh Chi đang mỉm cười ngồi nhìn nó, đôi mắt to tròn chớp chớp. Mặt mày nó tươi tỉnh hẳn lên vì nữ thần trong lòng, à khoan…chị cũng tham gia hắt hủi nó, dẹp dẹp tầm này không có nữ thần nữ théo gì hết. Nó hững hờ.

  • Em ngồi hít không khí!
  • Hihi có người dỗi.
  • Không hề!
  • Chị bảo này, ai bảo trêu bọn nó chi để bị bỏ đói. Hì hì
  • Không sao, đói một ngày thôi mà, chưa chết được.
  • Hihi

Chị Quỳnh Chi cười khúc khích làm tim nó đập rộn ràng, sao có người cười cũng dễ thương như vậy chứ, nhưng đang đóng vai bực, đâu thể mất mặt được. Nó nhếch môi ra vẻ lạnh lùng định lên tiếng xua chị Quỳnh Chi chổ khác thì trước mắt nó xuất hiện một cái đùi vịt to đùng vàng óng, bên trên còn ướt nước sốt màu nâu, mùi thơm gia vị khiến nó nuốt ực cái trong cổ họng.

  • Cái này…
  • Cho Mon này, chị giấu bọn nó đấy! Ăn nhanh nào kẻo bị phát hiện hihi.

Nó nhìn cái đùi to đùng, lại nhìn chị Quỳnh Chi dịu dàng cười như hoa nở trước mặt, không uổng công nó làm fan cuồng của chị, đó nữ thần là phải vậy chứ. Vội vàng cầm chiếc đùi vịt quay lên nhìn, bên trên lớp da vàng óng còn có hai dấu răng nhỏ xíu xinh xắn, nhận ra chỗ nó nhìn, chị Quỳnh Chi cười ngượng ngùng.

Chị phải giả vờ cắn một tí mới giấu được đấy, sợ bọn nó phát hiện. Mon xé chổ đấy đi.

Nó bật cười phơi phơi trong lòng, ngay lập tức cắn mạnh luôn lên vết cắn nhỏ của chị, miệng nhai ngon lành tủm tỉm cười.

  • Không sao không sao, có dấu cắn của nữ thần đáng yêu, ăn càng ngon. Chà…ngọt quá, thơm quá…kiểu này mai mốt muốn ăn ngon hơn, chắc phải nhờ chị Quỳnh Chi của em cắn mấy cái mới ăn ngon được hehe.
  • Lại luyên thuyên! Bảo sao bị phạt hoài!

Chị Quỳnh Chi vui vẻ lườm lườm nó rồi đứng dậy, đôi chân trần thon dài đung đưa trên mặt nước, mùi thơm từ người chị trong mắt nó lúc này còn thơm hơn mùi vịt quay, mắt nó nhìn chị ra vẻ say sưa khiến chị Quỳnh Chi cũng phì cười bó tay để mặc nó ngắm.

  • Chả bao giờ gặp chị nghiêm túc hết, luyên thuyên trêu mãi.
  • Haha nghiêm túc chi?
  • Trêu mãi ai chịu được.
  • Mê mới trêu nha.
  • Hihi thích nhìn chị ngượng lắm à, này chị biết dỗi đấy.
  • Dỗi càng xinh.
  • Chả thấy xinh, chỉ thấy ngượng thui. Sau không cho gọi chị nữ thần, thần tượng nửa nhé, ngượng muốn chết.
  • Ngượng cũng xinh luôn.

Chị Quỳnh Chị trừng mắt lườm nó, cái vẻ bất lực hiện lên mắt rõ ràng, càng thấy đáng yêu.

  • Hứ! Ngồi đấy luyên thuyên một mình nhé, chả thèm để ý em nửa. Chả nghiêm túc được giây nào.
  • Haha…đừng đòi em nghiêm túc. Chị sẽ sợ đó.
  • Chả thèm sợ nhé. Lo ăn nhanh nào, luyên thuyên mãi bị con Nguyệt bắt gặp bây giờ.
  • Tau thấy rồi mày! Hừ!

Nhắc bà cô đó chi không biết, mới được nửa cái đùi vịt thôi mà, nó lạnh sóng lưng quay nhìn về phía cửa, chị Nguyên đang chống hông đứng nguyên cục đưa ánh mắt bực bội xoáy về phía nó. Vội giấu cái đùi vịt còn gần nửa ra sau lưng, nó lúng túng, chị Quỳnh Chi càng đỏ mặt lui lại bên cạnh nó.

  • Bởi tau nói sao bửa nay con bánh bèo mày giành nguyên cái đùi, thì ra…hừ…dám cho nó ăn, muốn bị đánh nát đít hông Quỳnh Chi.
  • Hihi ai bảo bọn mày bắt nạt Mon, vừa phải thôi nhá.
  • Hửm…còn dám bao che nửa.
  • Nè nè muốn gì kiếm em, không được đụng chị Quỳnh Chi của em nha.
  • Hừ…muốn chết hả Mon, trả đùi vịt đây!
  • Không bao giờ!
  • Trả đây, bị phạt ai cho ăn.
  • Không…ấy…đừng qua đây nha…
  • Hừ…đứng lại đó….
  • Chị ơi…chạy!
  • Thanh ơi, thằng Mon nó ăn vụng nè. Mon trả đùi vịt đây…
  • Không!

Nó co giò đứng dậy kéo tay chị Quỳnh Chi chạy ngay khi bà cô Nguyệt vừa la hét vừa nhào tới. Kẻ đuổi người rượt chạy vòng vòng mặt hồ, bên trong cũng rần rần tiếng bước chân của mấy cô nàng đi ra nhìn ba đứa đang rượt nhau. Chị Nguyệt hét lên.

  • Thanh…bắt nó. Con Ngọc bắt con Quỳnh Chi.
  • Hihi tau không đùa nhé!
  • Hờ ngon vô mà bắt…

Nó hung hăng cắn một cái lên đùi vịt, chân vẫn không chậm lại. Đan Thanh từ xa vì mang giày cao gót nên có phần chậm chạp, còn cô nương sau lưng nó bánh bèo chạy mà cứ như đi bộ khiến nó hơi thấy không ổn, vội quay mặt lại mĩm cười.

  • Chị ơi…chia ra chạy!
  • Monnnn đứng lại…trả vịt cho chịiiiii. Ngon đứng lại đó. Vịt của tui mua nhaa
  • Không bao giờ nhé. Của chị Quỳnh Chi cho em liên quan gì…
  • Hừ…ngon đứng lại coi.
  • Đâu có ngu.

Nó co giò chạy vòng vòng hồ càng nhanh, chị Quỳnh Chi ngay khi nó bỏ tay ra liền bị chị Ngọc cười hì hì bắt lại kéo qua một bên, bà cô Đan Thanh bây giờ mới rượt tới.

  • Nguyễn Mon! Đứng lại cho tui…
  • Lại đùa, sao tui phải đứng, ngon qua đây.
  • Hừ anh chết chắc rùi.
  • Thanh! Mỗi đứa một đầu, chặn nó.
  • Dạ.
  • Ấy…không chơi nha.

Nó vừa thấy hai bà cô chia nhau ra chặn đầu, ngay lập tức đầu óc xoay chuyển, ngu gì chơi với cô nàng có võ, nó cắn răng đứng lại, xoay đầu chạy ngược lại phía chị Nguyệt, mặt hùng hổ ngậm đùi vịt trừng mắt. Chắc hơi bất ngờ, chị Nguyệt cũng thoáng đứng lại ngơ ngác, ngay lập tức nó nhàu vô cười khẩy.

  • Đòi đùi vịt của em hả, còn lâu.
  • Ê..ê…cưng dám…

Ùm!

Sao không dám…

Nó cúi người xuống, né tay chị Nguyệt rồi đẩy luôn vô hông khiến chị Nguyệt chới với bay luôn xuống hồ.

  • AAAAA…dám xô chị….Monnnnnnnnnnnnn.
  • Ai kêu ăn hiếp em.
  • Trời ơiiiiii mới thay đồ xong. Thanh bắt nó lại cho chị….
  • Dạ! Nguyễn Mon, nay anh chết chắc rùi…
  • Ê đừng qua đây nha…
  • Anh giỏi đứng đó coi.
  • Đang đứng nè…Qua đây…qua đây…

Nó trừng mắt đứng sát ra hồ, Đan Thanh phập phồng ngực trừng mắt ở bờ đối diện, nó cười khẩy cắn thêm miếng thịt vịt giơ giơ trước mặt.

  • Em ngon qua đây?
  • Anh dám thách tui?
  • Sao không…hừ dám bỏ đói tui. Ngon qua đây, cùng lắm tui với em xuống hồ chơi.
  • Anh!
  • Sao…có võ mà, sợ gì, ngon qua đây…xuống hồ chơi.
  • Anh…anh được lắm! Ngon anh qua đây nè.

Giỡn chơi hoài, ngu sao tự qua nộp mạng cho em. Nó khinh khỉnh cười, Đan Thanh vừa giận vừa liếc mặt hồ, mắt có một chút sắc thái e ngại, nó cười hì hì đắc ý. Nhìn cô nàng bờ đối diện vừa giận vừa sợ, nó thầm cười ha hả trong lòng cắn thêm miếng thịt vịt, mắt lóe sáng.

  • Hình như…sợ nước đúng không?
  • Hứ! Tui hông sợ!
  • Vậy…tui với em xuống đó chơi…
  • Anh…anh làm gì…anh dám…
  • Lại đây…tui liều mạng với em.
  • Anh…anh muốn chết…a…đứng đó, ai cho anh qua đây…a…tránh xa tui ra.

Đan Thanh lùi lại xoay lưng chạy khi thấy nó chạy vòng qua, biết ngay bà cô đó sợ nước mà, nó càng sảng khoái vừa ngậm đùi vịt thọt tay xuống nước tạt mạnh chạy vòng qua phía e. Dưới hồ chị Nguyệt chửng hửng tức tối hét lên.

  • Con Thanh, sao mày chạy.
  • Hic hic chị ơi…cứu em…
  • Trời ơi..quay lại đá nó.
  • Đúng rồi quay lại đây, xuống nước với tui.
  • Ê…mệt nha…anh dám…tránh xa tui raaaa!
  • Trời ơi…quay lại đánh nó, sao chạy Thanh.
  • Hic lên cứu em…ê ê…mệt nha, chút tui mắc đi làm nha…
  • Xuống nước làm cũng được, Thanh ơi…lại đây với anh.
  • A…AAA anh nhớ mặt anh đó Mon, hông…giởn nha. Ướt đồ tui đó.
  • Thanh ơi là Thanh…con vô dụng! Quay lại đánh nó đại điii.
  • Này thì đánh, chị ở dưới tiếp đi!

Nó chạy ngang vừa thấy chị Nguyệt đang hì hục vừa la vừa mò mẫm leo lên bờ, ngay lập tức nó đưa tay xô luôn bà cô ngược xuống nước.

Ùm…

  • AAA Monnnnnn…cưng dám!
  • Hơ…ở dưới luôn đi ha.
  • Trời ơi…tức quá!!! Tụi mày bắt nó lại cho tauuu
  • Hihi
  • Haha hoy hổng liên quan tụi tau.
  • Tụi mày…nhớ mặt tau đó. Ủa con Thanh đâu?

Nó cũng chưng hửng nhìn lại, mãi lo xô chị Nguyệt không để ý, nó đưa mắt nhìn xung quanh, liền phì cười khi thấy bóng lưng cô nàng xách theo đôi giày chạy tuốt vô nhà.

Biết khôn đó cưng.

Nó tủm tỉm cười nhìn dáng em mất tiêu trong nhà, hả hê quay lại nheo mắt nhìn xuống hồ, bà cô Nguyệt đang bơi bì bõm dưới nước, mắt như tóe lửa, ngực phập phồng, chiếc áo sơ-mi màu trắng sọc đen cởi hết 3 nút trên cùng, hai vạc áo hai bên phất phơ trong nước khoe trọn rãnh sâu giữa hai bờ ngực, đứng trên cao nhìn xuống khiến nó có chút giật mình ngẩn ngơ, còn thấy cả chiếc rốn lấp ló phía dưới, bà cô này…đã quá….Nó thở hắt ra, bụng rộn ràng vì vẻ quyến rũ của bà cô Nguyệt thật sự ngoài tưởng tượng, ăn mặc kiểu này không ngờ xuống nước sexy tới vậy.

“Tuyệt vời!”.

Nó hí hửng dán mắt vào người chị, chiếc áo mỏng manh bị ướt dán chặt vào người chị, những đường cong càng làm nó sắp phun máu mũi. Nhận ra ánh mắt trong sáng của nó dán lên người mình, chị Nguyệt vội cúi đầu nhìn lại mình sau đó dùng tay che lấy ngực.

  • Monnnn ai cho nhìn…muốn móc mắt hông hả.
  • Không có không có, em không thấy gì hết.
  • Hứ! Quay mặt chỗ khác cho chị.
  • Ây xời…ai thèm nhìn.
  • Hừ hừ…cưng ăn gan hổ hả.
  • Hơ chưa ăn, mà ở đây được con cọp trốn mất tiêu rồi chưa ăn được…sao…nước mát không?
  • Mệt nha…nay gan quá rùi.
  • Hơ hơ cũng thường. Giờ sao?
  • Tức quáaaaaa!

Chị Nguyệt đầu như sắp bốc khói rồi, nhanh tay lội vô bờ bên kia, mắt vẫn trừng nó nghiến răng nghiến lợi. Tầm này làm gì nó để cho chị leo lên bờ, ngay lập tức chạy vòng qua bờ bên kia vừa thở vừa cười cười, bà cô vừa để tay lên thành hồ bơi leo lên, nó liền đưa tay đẩy chị Nguyệt té trở lại hồ.

Ùm!

  • Monnnnnn. Cưng dámmmmmm
  • Hihi haha

Tiếng cười khúc khích rần rần phía xa, mấy cô nàng vui vẻ đứng hóng chuyện càng làm nó vui sướng trong lòng, đắc ý cười ha hả.

  • Con Thanh…cưng coi nó ăn hiếp chị nè…tức quáaaaa!
  • Hơ hơ…khỏi kêu, Thanh của chị ra em cho xuống nước luôn. Bửa nay ở dưới đó tới sáng luôn nha.
  • Monnnnnn nay chán sống thiệt rùiiiii
  • Hờ…bị bỏ đói sáng giờ rồi, thiết tha gì sống nửa.
  • Con Thanh bỏ đói cưng chứ bộ.
  • Không cần đổ thừa, chị cũng có phần. Thôi ngoan ở đó luôn đi.
  • Trùi uiii tức quáaaa. Chị lên được cưng biết mặt chị.
  • Ayda…giờ còn hung dữ. Lên được rồi tính nha.
  • Đồ vũ phu!
  • Hờ hờ…
  • Tức quá…tụi mày phụ tau coiiii
  • Hihi hoy chút mắc đi làm, hông chơi nước đâu.
  • Đúng rồi! Bọn mày chơi mình đi hihi.
  • Hứ…nhớ mặt tau đó!
  • Không ai cứu đâu nha, khỏi la mất công.
  • Monnnnn…cưng ngon xuống đâyyyyyy.
  • Ngu à, chút mắc chở mấy chị đi làm.
  • Vậy để chị lên.
  • Không bao giờ.

Chị Nguyệt nhăn nhó, lại bơi vòng qua bờ khác, bơi làm sao nhanh bằng nó, nhìn chị bơi mà bụng nó sảng khoái cùng cực, ung dung đi vòng sang hướng bà cô Nguyệt, đứng đung đưa chân cười cười, miệng nhâm nhi đùi vịt. Thoáng thấy Đan Thanh lấp ló bên trong nhà đưa đầu ra nhìn, nó càng thấy vui vẻ, mắt lóe lên vài cái.

“Xây hồ trong nhà nhiêu tiền ta, nên xây một cái hồ ở nhà phòng thân không nhỉ?”

  • Monnnnn
  • Sao?
  • Chị nghỉ giỡn, lên thay đồ đi bar nè.
  • Hơ…còn lâu nha. Ở đó luôn đi.
  • Mệt nhaaaa.
  • Em chưa mệt!
  • Em….hừ hừ…cưng dám…
  • Tới sáng. Em rảnh mà!
  • Cưng…..AAAAAAAA tức quáaaaa.
  • Hờ hờ….
  • Thanh đâuuuu…cưng sợ nó hả, cứu chịiiiiiiii!
  • Thanh ơiiii cứu chị cứu chịiiiiii

Nó cười khì giả giọng chị Nguyệt la lớn, mấy cô nàng đứng sau lưng cười khúc khích, mặt chị Nguyệt cũng đỏ ửng lên vì tức, càng tức nó càng cười tít mắt nhìn chăm chăm lên người chị.

“Sao đẹp dữ vậy”.

Lại thấy ánh mắt trong sáng của nó, chị Nguyệt càng tức xì khói, ngực lại càng phập phồng, đôi môi lúc chu lúc mím, nghiến răng ken két. Mặc dù giận tới mức sắp xỉu luôn dưới hồ, nó cũng không thèm mềm lòng, khó lắm mới kèo trên, dễ gì bỏ qua.

  • Mon! Em ăn hiếp chịiiiiii.
  • Không có ăn, chưa kịp hiếp à.
  • Tức quáaaa….né ra cho chị lênnnnnnn!
  • Còn lâu!
  • Trời ơiiiiiii. Cho đi lên đi mà….
  • Hờ…xin em đi.
  • Đừng hòng!
  • Vậy ở dưới tiếp đi.
  • Cưngggggg….
  • Sao…
  • Đồ ăn hiếp con gái!
  • Nói rồi, không có ăn, chưa có hiếp mà.
  • Hứ!

Chị Nguyệt tức sắp nổ mắt, mím môi bơi bì bõm vòng vòng hồ, nó cứ nhởn nhơ đi theo trên bờ, hai chị em người la người cười cả chục vòng quanh hồ, mấy cô nàng kia nhìn theo cười không ngớt miệng, cười mõi mỏ mới rủ nhau đi vô nhà, kệ hai đứa dở hơi tụi nó.

  • Hihi mấy đứa chơi đi ha. Tui tau vô chuẩn bị đồ.
  • Haha đúng rồi, sắp trễ rùi, coi giỡn nhanh vô đi đó.
  • Mon chăm sóc con quỷ đó nghen.
  • Ok chị ơi!

Nó vẫy tay cười, mắt quay lại nhìn ngắm tiếp bà cô đang tức tối trong hồ.

  • Ê!
  • Sao?
  • Ngừng chiến! Cho chị lên thay đồ đi coi.
  • Thay ở dưới luôn đi, em bịt mắt không nhìn đâu.
  • Hứ! Bửa nay quá lắm rùi nghen!
  • Sao?
  • Monnnnnnnnnnn!
  • Em đây!
  • Kéo chị lên!
  • Không bao giờ.
  • Vừa phải nghennnnnn.
  • Hờ hờ…tới sáng.
  • Mệt nhaaaa!
  • Em chưa mệt!
  • Chị mệttttttt!
  • Kệ chị! Ai kêu ăn hiếp em suốt!
  • Ai kêu cưng chọc gái!
  • Em có chọc chị đâu!
  • Đang chọc nè…con mắt nhìn gì hoài đó?
  • Nhìn ngực..à không không có…không thèm nhìn nhá, em chỉ thích nhìn chị Quỳnh Chi của em thôi.
  • Hứ!
  • Sao…
  • Cho chị lên đi….chi cho nhìn Quỳnh Chi.
  • Không cần, chị Quỳnh Chi của em, em tự kiếm nhìn được.
  • Hừ hừ…
  • ….
  • Monnnnnn!
  • Sao?
  • Nghỉ giỡn nha…mệt nhaaaa
  • Trễ giờ rùi…cho chị lên coiiii.
  • Lên chị ăn hiếp em nửa à, không nha.
  • Hông ăn hiếp nửa. Được chưaaaa?
  • Không tin nha.
  • Mệt rùi…lạnh bệnh saoooo.
  • Bệnh em chăm. Yên tâm.
  • Trùi uiiiiiii vừa phải nha.
  • Qua nay em quỳ mấy tiếng, chị mới ngâm nước chút ăn thua gì. Bầm hai đầu gối luôn nè.
  • Đâu? Lại coi coi!
  • Khỏi dụ, tính kéo em xuống chớ gì.
  • Hứ….

………..

  • Monnnnn
  • Sao?
  • Mõi chân lắm rùi nè….
  • Tự bóp đi.
  • Kéo chị lên!
  • Còn lâu.

…………

  • Monnnnnnn!
  • Gì?
  • Chị mệt lắm rùi….hết sức thiệt nèee
  • Thì chị đứng yên đi, ai kêu bơi vòng vòng hoài.
  • Cho chị lênnnn. Hông giỡn nửa mà.
  • Lên chị đánh em à.
  • Hết đánh nổi rồi…tha cho cưng đó.
  • Không cần tha đâu.
  • Hừ…bực mình quáaaa

…………

Nó bật cười nhìn bà cô dưới nước mặt mày nhăn nhó, đâu còn cái vẻ hùng hổ hằng ngày, môi mím lại run run, bơi nảy giờ chắc cả mấy chục vòng, coi bộ mệt là có thiệt.

  • Sao? Mệt dữ chưa?
  • Hứ…
  • Chà…còn hăng dữ.
  • Nhớ mặt cưng đó. Chị giận rồi.
  • Hơ…chắc nảy giờ không giận.
  • Đồ ăn hiếp con gái, hông đáng mặt đàn ông.
  • Em con trai chưa phải đàn ông.
  • Hừ hừ…
  • Saooo
  • Mệt nha. Kéo chị lên!
  • Tự lên đi.
  • Lên hông nổi.
  • Kệ chị!

Nó gặm gặm xương đùi vịt tủm tỉm cười, đi qua đi lại cả buổi cũng mõi, ngồi nhìn chị Nguyệt bơi lại bờ đưa lên leo lên.

“Mệt chưa chị, ngon lên mà rượt em”.

Bà cô mặt bơ phờ lấm lét nhìn nó, tay kia vẫn dứ dứ xem xét coi nó có đi lại cản không, hồi lâu thấy nó vẫn ngồi im, chị Nguyệt cắn răng trừng mắt với nó mấy cái rồi mới chống tay leo lên bờ. Nhưng lại té ùm trở lại nước.

Ùm!

  • AAA…
  • Gì nửa….
  • Lên hết nổi thiệt rùi.
  • Hờ…làm quá.
  • Hứ…chị mệt thiệt nha, bơi cả tiếng rùi nha.
  • Ai kêu leo chỗ đó. Đằng kia cạn không lên.
  • Biết bơi hết nổi hông. Kéo chị lên coi.

Nó liếc liếc bà cô Nguyệt mặt xìu như bánh tráng nhúng nước nheo mắt suy nghĩ.

“Chị mà lừa đảo tui cho chị ngâm nước tới sáng”.

  • Kéo lên coiii
  • Rồi…chơi xấu là bơi tới sáng nha.
  • Biết rùi. Kéo lên đi thay đồ coi, trễ rùi.
  • Ờ ờ…

Nó cười cười đi lại gần mép hồ đưa tay, chân chống vững trên mặt hồ, tay còn lại bám vô mấy thanh sắt nằm ven hồ che đường thoát nước cho chắc ăn, chấp hai bà cô Nguyệt kéo cũng không rớt được. Chị Nguyệt hung hăng trừng mắt với nó mấy cái sau đó mới chịu nắm lấy tay cho nó kéo lên, người chị giờ mệt nên khá nặng, nhiêu sức quăng hết dưới hồ bơi rồi, làm gì còn sức tự leo nổi.

  • Nhớ mặt ăn hiếp chị đó. Hừ hừ…
  • Dọa nửa buông đó nha.
  • Đừng…
  • Lên!

Nó kéo mạnh, chị Nguyệt liền ráng chút sức bám lên thành hồ, mất vài giây mới lôi được chị lên, người chị mềm nhũn nằm nửa trên bờ, đùi vẫn còn dưới mắt nước. Nó tủm tỉm cười buông tay chị ra đứng dậy lau lau tay ngoảnh đít tính bước đi thì…

Bịch

Á…

Bốp!

Uidaaaaa làm gì đó!

Nó bị chị Nguyệt đưa tay ôm lấy chân, té ầm xuống đất, may mà kịp chống tay đỡ chứ không đổ máu mũi thiệt rồi.

  • Monnnn! Cưng chết với chị….
  • Ê ê…nghỉ giỡn nha…tính làm gì…ê ê…
  • Hừ hừ…Monnnnnn
  • Á…đừng cắn…uidaaaa ai dạy chị cắn đó….
  • Dám ăn hiếp chị, cưng gan lắm rồii…
  • Aiuiiiiii đau quá….thả em ra…
  • Thanh ơi…chị bắt được nó rồi nè, trên bờ nè…xử nó…
  • Thiệt hông chị…ôm hắn lại…chờ em.
  • Ấy…đau quá…thả em ra…trời ơi….

Tiếng Đan Thanh chạy dồn dập từ nhà ra, nó giật thót trong bụng, chị Nguyệt vẫn ôm cứng lấy hông đè lên người nó, nhưng chưa nghe tiếng Thanh lại gần đã có tiếng vừa cười vừa nói của chị Ngọc.

  • Thôi Thanh lo chuẩn bị đi nè, hai đứa nó giỡn ướt nhẹp cưng lại gần ướt luôn giờ. Hihi
  • Uhm hen…

Nó thoáng ngẩng lên thấy Đan Thanh đang chạy liền đứng lại, mắt nó híp híp đe dọa, cô nàng chu miệng trừng mắt dứ nắm đấm xinh đẹp của mình lườm nó vài giây, đã đời cũng thôi không chạy lại nửa, hung hăng chu miệng.

Về biết tay tui!

Tiếng chị Lê Vy cũng cười la lên.

  • Hai đứa thôi đùa đi, muộn rồi này!
  • Nghe chưa! Buông em ra coi…
  • Hừ…
  • Á…đau quá…thả em ra…
  • Không buông đừng có trách…aiuiiiii…đừng bấm chỗ đó, đau đau quá….

Chị Nguyệt tuy người mềm nhũn nhưng vẫn hung hăng bấm lấy lưng nó ngắt nhéo, miệng cắn không buông bắp tay nó, không thoát ra được, nó đành cắn răng dùng hai tay bắt đầu chọt vào eo chị.

  • Aaa…nhột nha…hihi…Monnn hông giỡn nha, nhột chị…
  • Buông em ra…uidaaa…
  • Em buông trước…nè…hihi nhột…ê…ê đừng chọt chỗ đó…nè…tuột….

Nó ôm lấy eo chị chọt hết sức, trò này nó chơi giỏi lắm, chị Nguyệt la hét vừa cười, người hung hăng cuốn lấy nó không chịu thua. Hai đứa dở hơi lăn qua lăn lại vật lộn mấy phút không ai chịu thua, chợt… tiếng tuột vừa phát ra từ miệng chị Nguyệt, nó mở mắt ra liền nhìn thấy nguyên mảng trắng mịn đập ngay vào mắt, vạt áo tuột hẳn qua một bên, nút áo chị đứt hoàn toàn, những hạt nước lăn dài trên những đường cong rực lửa của chị. Bờ ngực cao ngạo căng tròn phập phồng theo từng hơi thở, chiếc bụng cũng nhấp nhô phẳng lỳ. Hai đứa mắt sững lại nhìn nhau như trong phim, môi chị Nguyệt bắt đầu thở gấp ngơ ngác, nó hít một hơi vội lăn qua một bên, người nóng rần rần, tay cũng thoát khỏi eo chị…lúng túng.

  • Ờ…cái này…em em không thấy gì hết…
  • Hừ…
  • Đi…đi vô thay đồ đi…trễ rồi…ờ…cái này…em thề…không không cố ý.
  • Uidaaaaa
  • Nhớ mặt chị đó. Mai khỏe biết tay chị…
  • Hơ hơ….

Một tay nó bịt cái mặt vừa bị chị hung hăng đấm, một tay ôm lấy vai bị cắn gần đổ máu hí mắt nhìn theo chị Nguyệt chạy vô nhà, chiếc áo sơ-mi mỏng vẫn dán chặt lên chiếc lưng cong trắng ngần của chị, càng xinh đẹp rực rỡ dưới ánh đèn vàng trong sân. Phải biết giữa việc nhìn một cô gái mặc bikini sẵn chơi đùa ở hồ bơi hoặc biển khác hoàn toàn nhìn thấy cô ấy mặc áo ngực kèm theo áo khác bên ngoài, suýt rớt tim ra ngoài luôn đó.

“Ai kêu chị giỡn, em không cố ý nha…nhưng mà…đã quá đi”.

Nó lăn dài ra đất nhìn lên trời, mắt nheo lại gác tay lên đầu suy nghĩ, theo kinh nghiệm nhìn ngực à không theo trí nhớ của nó, hình như…thấy chị Nguyệt ở đâu rồi nè, hình ảnh này quen mắt lắm. Đêm qua tuy chị cũng mặc áo bikini nhưng nó cũng không có cơ hội nhìn gần chị vì hôm qua có quá nhiều ngực…à nhầm nhiều cô nàng mặc giống chị, không dám nhìn chị Nguyệt gần nên cũng không để ý, giờ tự nhiên có thêm cái áo sơ-mi bên ngoài…cái kiểu mặc áo sơ-mi hững hờ này…hình như nó từng thấy đâu đó rồi thì phải.

Bốp!

  • Uidaaaa…đánh nửa.
  • Hứ! Dám kiếm chuyện tui.
  • Hic…dân chơi không đánh vô mặt nha. Biết luật không vậy?

Hự!

  • Hừ…đồ nham nhở!
  • Em…hự hự…đau quá….hic hic

Nó ôm bụng nằm rên hừ hừ giữa nhà, mới mò vô nhà liền ăn một cú đấm vô mắt, thêm một cú vô bụng, đời còn gì mà tiếc nửa. Chị Nguyệt nhếch môi trong bộ quần áo màu khác bước luôn qua người nó đi r axe, mấy bà cô kia thì cười khúc khích đi theo, chỉ có chị Quỳnh Chi đáng yêu là dừng lại đỡ nó dậy nhưng miệng thì vẫn cười.

  • Ai bảo em trêu người ta hoài. Bị đánh mãi chẳng chừa.
  • Hờ…đau quá, chơi gì đấm vô mắt…Hic hic chị ơi chắc em sắp hết ngắm chị được rồi, Thanh đấm em mờ mắt thiệt rồi…chị đứng sát em xíu nha, em nhìn không rõ.
  • Đấy! Thế này vẫn trêu được, chịu em luôn!

Chị Quỳnh Chi lườm nó cười lắc đầu đỡ nó đi ra xe, nó vui vẻ hí hửng lê chân theo, được nữ thần dìu như giờ, bị đấm thêm chục cái vẫn thích. Leo lên ghế lái, hai cặp mắt rực lửa và 3 cặp mắt cười hihi của ba cô nàng khác đều dành cho nó, bị đấm mờ mắt vẫn phải lái xe, còn ai thảm hơn nó đây. Chỉnh trang lại vẻ đẹp trai, nó cho xe chạy qua quán bar, cả người đau gần chết.

Nhìn mấy cô gái xinh đẹp rực rở sóng vai nhau đi vào cửa bar nó thở phào nhẹ nhõm vì được yên tĩnh dưỡng thương, suốt đường đi mấy nàng tám chuyện ồn hơn chợ, đã xe chật còn bị làm ồn tới nó quen mấy cô cũng không cách nào chịu nổi. Nhờ ông anh bảo an đánh xe vô bãi, nó lê cái thân đau nhức qua quán cà phê bên kia đường, ba ông anh đang đứng hút thuốc chờ nó.

Làm ly cà phê rồi vô mày, kệ mẹ tụi nó.

Ông Vũ hất hàm khoác vai nó kéo vô quán cà phê của bà cô quen.

  • Ấy đau, đừng có vịn chỗ đó.
  • Sao vậy ku?
  • Mới bị chị Nguyệt cắn đó. Đau lắm.
  • Đù…

Ba ông anh cười ha hả, ông Tiến nghe vậy liền vỗ cái bốp vô vai nó trừng mắt.

  • Đm! Đi chết đi mày. Mọe đem con Thanh về chi không biết, hại báo không?
  • Hại gì?
  • Con mọe mày coi tụi tau đi nè.

Ông Kiên thôi cười, mặt mày vừa tức vừa đau khổ chỉ xuống chân mình, nó ngơ ngác nhìn theo, giờ mới phát hiện ba ông anh nó đi chậm hơn rùa, lê từng bước đờ đẫn, ông Vũ còn thảm hơn đi không khác gì rô-bốt hết pin.

  • Là sao?
  • Móe, con Thanh của mày là cái con bày đầu vụ quỳ chứ đâu.Uidaaa hai đầu gối của tau.
  • Mày coi nè, con chó vợ tau nó qua nhà bắt tau quỳ cả tiếng mới chịu về.
  • Mày ăn thua gì, vợ tau nó ác hơn nhiều, mọe nó kiếm đâu tấm thảm mát-xa đưa tau quỳ. Đm coi nè.

Ông Vũ ngồi phịch xuống ghế kéo ống quần lên, nó hít một hơi khí lạnh khi nhìn thấy trên đầu gối ổng mỗi bên có mấy chấm lục giác hằn sâu vô da, hình như chuyển màu tím rịm mộng mơ luôn rồi. Ông Tiến vừa chống lưng vừa ôm gối run run ngồi xuống, ông Kiên cũng chẳng khá hơn gì, nhìn ba ông anh như vậy da đầu nó cũng tê dại, mấy vết cắn trên vai tự nhiên hơi nhói, mắt nó mờ mờ, hai đầu gối cũng run rẩy.

“Bạo hành…cái này chắc chắn là bạo hành gia đình”.

  • Haizz em cũng bị Thanh nó bắt quỳ 2 tiếng, tịch thu tiền bỏ đói nguyên bửa nay đây. Tụi anh ăn thua gì.
  • Đù…thảm dữ mậy?
  • Cho mấy ly cà phê cô ơi….ayda cái lưng của tau…
  • Bar bủng gì tầm này, con mịe nó ác quá!
  • Đm tau cay hai đứa nó quá, nhất là con Thanh, chỉ có mấy đứa hung dữ cỡ nó mới bày đầu trò phạt quỳ chó chết này.

“Ấy ấy kiềm chế mấy ông, thực ra đứa bày đầu trò quỳ này là người khác hiền lắm, nói một hồi người đó hiện hồn về bóp cổ ráng chịu à”.

Nhìn ba ông anh mà rớt nước mắt, đau đớn căm phẫn biết chừng nào, nó gục đầu thở dài, nghe tiếng ba ông anh thở theo, đau thương càng chồng chất.

  • Con Thanh bày đầu, con Nguyệt chủ mưu. Đm nó….
  • Kiếm cách trả thù coi tụi mày?
  • Đúng đúng…đâu để tụi nó leo lên đầu lên cổ anh em mình được.
  • Chính xác, uidaa mai đưa tau đi massa lưng Vũ ơiiii.
  • Đứa nào biết con Nguyệt có quen trai trủng gì không?
  • Tau éo biết.
  • Tau cũng không.
  • Hỏi vợ mày coi Kiên?
  • Chi ba?
  • Rình bắt nó hẹn trai, phá nó cua trai cũng được, coi như dứt nó thay mặt thằng Mon trả thù cho anh em.
  • Gì…liên quan gì tới em.
  • Móa…tại mày ra hết chứ sao.
  • Không hề nha.
  • Móa về dò hỏi vợ mày coi Kiên.
  • Để coi, thằng Mon mày hỏi thử con Thủy coi biết gì không?
  • Dễ gì, con Thủy nó chung phe con Nguyệt mừ.
  • Thằng Mon nó dụ con Thủy được.
  • Ờ…cũng đúng. Ê Mon coi hiến thân dụ con Thủy coi sao mậy. Tau mà bắt được nó kéo mấy đứa con gái đi kiếm trai, mợ…tau chụp hình up facebook.
  • Chính xác…giao hết cho mày đó ku.
  • Hơ…