Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 4792 Lượt Xem

Tiếng chuông báo thức khiến nàng choàng thức dậy. Nàng đã quên tháo bỏ chức năng báo thức mỗi ngày nên điện thoại réo vang lúc 7 giờ 45 sáng. Sau khi với tay tắt báo thức, nàng nhìn sang mới biết rằng chàng đã thức dậy từ trước đó, đang nằm chống một tay nhìn nàng.

– Không được nhìn moi.

– Vì sao vậy?

– Trông xấu lắm!

– Đâu, trông toi rất tuyệt mà.

Nàng áp mặt vào ngực chàng để giấu đi bộ mặt ngái ngủ và đầu tóc bù xù của mình.

– Sao toi thức dậy sớm vậy.

– Moi không ngủ được.

– Có chuyện gì vậy?

– Có quá nhiều thứ khiến moi suy nghĩ. Mọi người cũng nói moi là người như vậy, suy nghĩ quá nhiều.

– Ngày xưa moi cũng vậy.

– Moi nghĩ là moi sẽ đi tập gym lát nữa. Moi sẽ chở toi về nhà nhé.

– Mấy giờ toi phải đi?

– Khoảng 11 giờ.

– Bây giờ là mấy giờ rồi? À, không cần xem điện thoại đâu. Báo thức của moi vào lúc 7h45. Bây giờ chừng 8h thôi.

– Toi có muốn ăn gì trước khi đi không?

– Không. Moi chỉ muốn thế này thôi.

Nói rồi nàng dụi mặt vào ngực chàng và vòng tay xuống dưới để ôm lấy chàng. Có một điều gì đó mơ hồ khiến nàng cảm thấy cái cảm giác êm ái và nhẹ nhàng này như làn sương mỏng buổi sáng sớm, mong manh dễ tan biến. Nếu đã như vậy, chi bằng hãy tranh thủ từng giờ khắc có thể ở bên nhau đi.
Chàng nằm xoa nhè nhẹ lưng của nàng và khẽ hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng.

-Chắc moi dậy ăn sáng đây. Toi có muốn ăn gì không?

-Moi không biết nữa.

Chàng chậm rãi ngồi dậy và cúi xuống hôn vào lưng nàng rồi ra khỏi giường, tìm cái quần thun mặc vào rồi đi ra phòng bếp. Nàng nằm trong tấm chăn dày màu đỏ ấm áp, nghe tiếng chàng đun nước và mở tủ lạnh. Một lát sau nàng cũng ngồi dậy, hơi rùng mình vì cái lạnh.

-Toi có cái áo thun nào không?

Nàng gọi với ra hỏi chàng.

-Toi lạnh à?

Chàng bước vào và mở tủ, tìm cho nàng một cái áo để mặc.

-Moi không phải người biết ăn mặc nên không có nhiều đồ đẹp.

-Chỉ cần một cái áo thun thôi mà.

-Đây, cái này mới đây.

Chàng đưa cho nàng một cái áo thun trắng, cùng kiểu với cái áo chàng mặc hôm qua.

-Mấy cái áo này moi có nhiều lắm.

Nàng nhòm vào tủ quần áo của chàng và cười.

-Và cũng chỉ có mỗi kiểu này.

-Ừ thì moi không biết mua đồ mà.

-Nhưng toi biết mà, toi có một thân hình rất đẹp, không cần phải đồ đẹp. Chỉ cần mấy cái áo đơn giản này cũng đủ rồi.

-Cám ơn toi. Mà thân hình của toi cũng hoàn hảo mà.

-Không, moi có bụng to…

-Thôi nào, moi tập gym mà, moi biết. Toi rất may mắn đó. Thân hình của toi hoàn hảo, không cần phải tốn nhiều công sức.

Chàng vừa nói xong thì cái bụng của nàng kêu ọt ọt. Chàng bật cười rồi đưa ngón trỏ ra vuốt khẽ lên má của nàng.

-Ăn sáng đi!

Chàng đi ra phòng bếp và tìm đồ ăn cho nàng.

-Xem nào, moi có bánh ngọt này, có chocolate nữa. Toi có muốn uống cà phê không?

-Không, moi không uống được cà phê. Moi sẽ bị chóng mặt.

-Thật á? Lần đầu tiên moi nghe có người như thế đấy. Moi có trà này, để moi pha cho.

Chàng đưa cho nàng gói bánh Napolitain cho nàng và rót nước vào ly.

-Đừng đổ nhiều quá, moi không uống hết đâu.

-Được rồi được rồi thưa quý cô!

Chàng bỏ túi trà vào ly cho nàng và ôm hộp pho mát trắng ăn. Nàng trợn mắt nhìn chàng.

-Toi ăn cái này sao?

-Đúng vậy. Phải ăn thôi.

-Hả? Ngán chết.

-Ừm, cũng có thời gian moi ăn như cái máy vậy, không có cảm giác gì. Nhưng để giữ dáng và lên cân thì phải ăn. Toi biết đấy, có những người tập gym họ dùng thuốc để có cơ và lên dáng nhanh. Nhưng moi không dùng thuốc, người của moi là tự nhiên và tập luyện mà thành. Vì thế phải ăn mấy thứ này hàng ngày. Chính vì vậy moi mới như vậy, chứ không bé xíu như toi đâu.

Nàng hơi nhăn mặt tỏ ý hờn dỗi.

-Nhưng mà toi biết người ta nói sao không, “tất cả những cái gì bé xíu đều xinh”.

Nàng cười và đi đến ôm chàng từ phía sau, cảm giác hết sức bình an và mong mỏi giá như khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi mãi như vậy.