Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Một nửa bé con, một nửa đàn bà.

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 4790 Lượt Xem

Buổi trưa, nàng quyết định đi ăn một bữa thật no trước khi đi nhổ răng. Lang thang ra trung tâm thành phố, nàng muốn ghé qua tiệm “Tình yêu khoai tây” (dịch ra tiếng Việt nghĩa là vậy). Lần nào đi đến đây nàng cũng không thể ăn hết được một phần ăn. Tiệm theo phong cách truyền thống châu Âu: bàn ghế bằng gỗ, rèm cửa và khăn ăn hoạ tiết caro, phục vụ nhiệt tình và chỉ toàn đàn ông. Quán lúc nào cũng đông chật ních người cả ở trong nhà lẫn ngoài sân. Những món ăn được dọn trên một cái khay lớn bằng gỗ to và nặng trịch (vì vậy toàn phục vụ nam). Các món ăn chủ yếu là những món ăn cùng với khoai tây được chế biến theo nhiều cách khác nhau.

Lần thứ hai đến ăn, nàng gọi một suất ăn tối bình thường mà ngồi vừa ăn vừa nói chuyện với bạn hết hai tiếng đồng hồ cũng không ăn hết được. Món nàng gọi gồm có thịt ba chỉ xông khói, bọc khoai tây và cà rốt đã được chế biến cùng với pho mát, ăn kèm có khoai tây bỏ lò và khoai tây chiên đã tẩm ướp gia vị, sa lát và sốt tự chế của tiệm. (Hình bên dưới)

Phải nói là khoai tây ở đây rất ngon. Với đủ các loại khoai tây khác nhau, độ ngọt khác nhau và cách chế biến khách nhau tạo nên một sự pha trộn đặc biệt, đúng như tên gọi của nó “Tình yêu khoai tây”.

Nàng đi qua tiệm vào lúc một giờ trưa, đúng giờ mọi người đang ăn trưa nên quán chật ních người. “Món ăn trong ngày” của ngày hôm nay là món dồi nhồi thịt và khoai tây theo phong cách của tiệm. Nàng không thích món này bởi vì cách chế biến của họ khác với Việt Nam. Trong khi phần lớn các món ăn của châu Á là sử dụng nhiều gia vị để lấn át đi mùi vị thực của thịt (như cà ri, thịt kho, etc) thì món châu Âu lại cố gắng giữ nguyên và tăng hương vị thực của nó lên. Lần đầu tiên ăn món dồi nhồi thịt, nàng cũng mất 2 tiếng đồng hồ để ăn vì nó quá… hôi (theo quan niệm châu Á). Vì thế nàng rất hạn chế khi ăn món này. Nếu may mắn tiệm nào xử lý không đến nỗi tồi thì nàng vẫn có thể ăn được. Còn nếu xui xẻo đến tiệm nào có cách chế biến “giữ nguyên hương vị” thì nàng chỉ có khóc ròng.

Không muốn mạo hiểm bản thân và muốn tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon trước khi “tiễn răng lên đường”, nàng quyết định đi ăn kebab.

Quán kebab mà nàng hay đến nằm đối diện đường xe điện, lúc nào cũng tấp nập người ra vào, ông bà chủ niềm nở và lịch sự đúng mực, phụ vụ lễ phép và nhiệt tình. Đó là quán duy nhất mà nàng hay đến vì thực ra nàng không thích chủng người này lắm.

Chọn một đĩa kebab lớn và một chỗ ngồi ở góc nhà, nàng rút điện thoại ra nhắn tin.

” Thông thường toi được nghỉ trưa lúc nào?”

” 12h đến 1h. Có gì không?”

” Trưa mai moi mang nem ở nhà ra cho toi nha. Hôm nọ moi làm nhiều quá. Hôm nay đi nhổ răng rồi chắc không ăn được.”

” Toi tử tế quá. Không nên như vậy.”

” Không nên nghĩ vậy. Nên nghĩ là moi đang tìm người vứt đồ ăn đi.”

” Đây không phải lần đầu. Toi tốt như vậy làm moi rất khó xử.”

” Trưa mai moi mang qua chỗ toi làm nhé. Bye.”

Không có tin nhắn trả lời. Nàng ngồi lặng lẽ ăn đĩa thức ăn của mình và nghĩ về vị thần Apollon của mình.

Lần đầu tiên gặp nhau, nàng đến muộn 15 phút. Chàng đứng ở ngay trung tâm của thành phố, nơi tất cả đường tàu điện giao nhau. Người đi đường tấp nập và vội vã, còn riêng chàng thì ngồi trên cái xe đạp của mình chờ nàng. Sự tử tế, lịch sự và chừng mực của chàng khiến nàng cảm thấy quý mến.

” Trông toi như thể bị khiếp vía ấy.”

Chàng nhắn tin cho nàng sau khi hai người chia tay nhau.

” Hả? Sao lại thế?”

” Thì trông như thế.”

” Moi bị muộn làm mà, chỉ hơi gấp gáp một chút thôi.”

Nàng nhắn tin trả lời khi đang làm việc. Luôn là như vậy, đó là một cái tính xấu mà nàng khó lòng bỏ được: luôn đến muộn trong tất cả các buổi hẹn, ngay cả đi làm cũng muộn.

” Tối nay moi sẽ ra trung tâm chơi. Toi có muốn chúng ta gặp nhau sau đó không?”

” Để lát nữa moi xem thế nào rồi nhắn tin cho nha.”

Tối đó hai người hẹn nhau ở bến tàu điện vào lúc nửa đêm. Nàng đứng chờ mươi phút không thấy chàng đâu bèn nhấc điện thoại lên gọi.

– Toi đứng ở đâu vậy?

– Thì bến tàu điện trung tâm.

– Moi cũng đang ở đây, có thấy đâu.

– Vậy ra chỗ hồi chiều mình gặp nhau đi.

Nàng lững thững bước đi trên đôi giày cao gót của mình. Từ xa nàng đã nhìn thấy chàng, không lẫn đi đâu được vì cái dáng cao to mà lại có vẻ hơi rụt rè của mình. Nàng hơi nhón chân lên để hôn lên má chàng, theo cách chào hỏi ở đây.

– Chúng ta đi đâu bây giờ đây?

– Moi không biết. Nhưng moi không đi ô tô đến đây nên lát nữa không đưa toi về được.

– Nhà toi ở đâu nhở?

– Ở R.

Nhà nàng ở quận trung tâm thành phố, còn nhà chàng lại ở bên kia sông, hai người ở hai hướng ngược chiều nhau. Nếu đi tàu điện thì chỉ mất 10 hoặc 15 phút là đến nơi. Nàng khẽ liếc nhìn đồng hồ ở bến tàu: 12 giờ 20 phút.

– Chuyến tàu cuối cùng của thứ sáu là 12 giờ 32 phút.

Nàng nói, hai tay đút vào túi áo khoác, hơi mỉm cười dò hỏi thái độ của chàng.

– Tuỳ toi quyết định thôi. Dù sao thì moi cũng phải đón chuyến đó đi về nhà.

Tàu của nàng ở phía bên kia đường ray, đi về hướng ngược lại, cũng đã dừng ở điểm đỗ. Hai con tàu nằm song song với nhau, đang chờ đến đúng giờ để khởi hành chuyến tàu cuối cùng. Mọi người nháo nhào lao lên tàu. Có người còn đứng ngáng trước những cái cửa ở hai đầu tàu để giữ cho tàu khỏi chạy, chờ những người đến muộn đang hối hả chạy lại từ xa. (Chú thích: nguyên tắc là tàu phải đóng chặt cửa rồi mới được chạy. Khi có vật mắc kẹt ở cửa khiến không thể đóng lại thì tàu không được khởi hành.)

Nàng và chàng đứng lưỡng lự một lúc, không biết nên làm thế nào.

– Moi sẽ về nhà toi.

– Cũng được. Có gì moi có thể lái xe chở toi về sau đó.

Cả hai cùng mỉm cười và chạy ào lên tàu điện. Một giây trước hai người còn đang đứng điềm nhiên, một phút sau đã cuống cuồng chạy. Chàng chạy trước và đứng trước cửa giữ cho cửa không đóng lại. Nàng chạy phía sau với đôi giày cao gót.

Trong tàu đông nghịt người. Nàng lách người đi qua bên kia thân tàu, đứng dựa vào cửa, còn chàng đứng trước mặt, quay mặt lại với nàng. Cả hai cùng nhìn nhau cười vì quyết định của mình vào phút chót. Đó là lần đầu tiên nàng ở gần chàng đến như vậy và cũng cảm thấy mình nhỏ thó đến chừng nào. Chàng cao 1m81 và với bờ vai ấy, có lẽ bề ngang gấp đôi nàng.

– Nói chứ toi chạy cũng nhanh đó chứ, với đôi giày đó.

– Moi quen rồi, mà đôi này dễ đi nên chạy được.

Nói rồi nàng chìa đôi giày mình đang đi ra. Cả hai cùng nhìn xuống. Nàng mặc cái váy đen ngắn mà mình vẫn hay mặc, đi giày cao gót màu đen, áo ren dài tay màu trắng, vớ da.

“Lúc đó nhìn cặp chân của toi, moi chỉ muốn chạm vào ngay”

Chàng đã thú nhận với nàng như vậy sau này. Còn lúc đó, chàng không có một biểu hiện gì, ánh mắt nhìn nàng vẫn không có gì thay đổi, dù chỉ một giây.

Cả hai xuống tàu và đi bộ về nhà chàng, chỉ cách đó có… 2 phút đi bộ. Chàng ở trong một căn hộ nhỏ cho người độc thân gồm một phòng lớn, một phòng bếp, phòng tắm và toilette. Cả hai leo thang bộ lên tầng 3 vì không có thang máy.

– Moi không nghĩ là toi sẽ tới tối nay nên chưa dọn nhà nữa.

– Không sao đâu, ai cũng vậy mà. Nhà moi còn bừa bộn hơn thế này nữa.

Nàng cởi áo khoác và tìm cho mình một chỗ để ngồi.

– Toi có muốn uống gì không? Nước trái cây nhé, hoặc bia.

– Moi không bao giờ uống chất có cồn. Moi bị dị ứng.

– Dị ưng á? Nó sẽ như thế nào?

– Đầu tiên là ngứa. Sau đó moi sẽ tự cào mình khi quá ngứa.

– Toi có phải là người thích khổ dâm không vậy?

Chàng cười và trêu nàng trong khi đang vớ đống quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ. Rồi chàng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một hộp nước cam mang ra cho nàng. Nàng chỉ mỉm cười và trả lời từ tốn.

– Trông moi có giống không?

Chàng đặt hộp nước trái cây lên bàn và ngồi xuống giường, cách nàng nửa bước chân.

– Moi không nghĩ là chúng ta sẽ gặp nhau hôm nay.

– Thì tại toi nói là chỉ gặp nhau chào hỏi trước khi moi đi làm mà. Nên moi nghĩ là cũng không có gì đặc biệt.

– Lúc đó moi cứ nghĩ không biết toi có đến không. Vì toi nói là bắt đầu lúc 17h30 mà lúc đó đã là 17h30 rồi nên moi tự hỏi là cô nàng này có nói thật không.

– Lúc nào moi cũng đi muộn cả. Moi chờ sốt ruột lắm à?

– Trong lúc đứng chờ, có một ông đến bắt chuyện với moi. Hai người nói chuyện một lúc trước khi toi đến.

Chàng vừa nói vừa rót một ít rượu whisky vào ly.

– Toi có hay uống không?

– Cũng chỉ như vậy thôi. Với bạn bè thì nhiều hơn nhưng chưa bao giờ để bị say cả.

– Moi thì không uống bao giờ. Chỉ có bạn trai cũ thì uống nhiều rồi. Mỗi tối anh ta có thể uống hết một cai vodka lớn.

– Oh không!

– Đúng vậy. Anh ta phải nhập viện 3 lần, mỗi lần 2 tuần vì lý do đó.

– Moi cũng biết có người uống nhiều như vậy. Nhưng moi không hiểu uống để tàn phá sức khỏe làm gì trong khi mình cần nó để làm việc.

– Có những thứ khó lòng dứt ra được.

– Anh ta là Tây hay là châu Á?

– Là người Việt.

– Toi ở với anh ta có lâu không?

– 3 năm. Sau đó thì chia tay rồi. Moi độc thân từ đó đến giờ, 2 năm rồi.

– 2 năm? Thật không?

– Có chuyện gì sao?

– Không, vì nhìn toi như vậy thì khó lòng mà tin được. Moi không phải là kẻ sỗ sàng hay đi tán gái ngoài đường nhưng moi phải nói rằng trông toi rất tuyệt. Toi trông nhỏ nhỏ xinh xinh, đúng là đi ngoài đường, nếu chưa biết nhau bao giờ, moi cũng không thể dời mắt được.

– Cũng có vài lần khi đi trên đường, có người chặn moi lại để cố bắt chuyện.

– Thế à?

– Ừ, nhưng toàn lúc moi đang cắm đầu cắm cổ đi vì bị muộn. Hơn nữa moi cảm thấy không quen với việc đó.

– Vậy nên moi chịu độc thân suốt 2 năm?

– Tất nhiên là moi cũng có những mối quan hệ. Nhưng rồi không đâu vào đâu cả.

– Thế mối quan hệ gần nhất của toi là khi nào? Toi có thể không trả lời nếu không muốn.

– Mối quan hệ mà moi nghĩ là nghiêm túc gần nhất ấy à? Là trước Phục Sinh một tháng.

– Hả, là vừa mới đây thôi.

– Ý moi là nó kết thúc trước Phục Sinh một tháng. Moi quen anh ta trong vòng 4 tháng, hết sức chiều chuộng anh ta. Mỗi lần moi đến nhà đều chuẩn bị một món ăn mang đến. Sau đó moi còn dọn dẹp nhả cửa, ủi đồ cho anh ta nữa. Đối với moi thì việc đó rất bình thường vì moi làm rất nhanh. Moi đã từng đi làm thuê mấy việc đó rồi nên moi không mất nhiều công sức. Nhưng rồi cuối cùng anh ta làm cho moi thất vọng. Anh ta cho moi leo cây. Nên cuối cùng moi quyết định đá anh ta.

– Hả, nếu như những gì toi nói thì toi thật quá tốt. Ngoại trừ chị gái của moi ra, chưa có ai nấu ăn và ủi quần áo cho moi cả.

Nàng nhìn chàng và cười, nụ cười thoáng buồn. Nàng không thể nói với chàng rằng nàng đã từng yêu hắn và từng khóc rất nhiều vì hắn. Với bao nhiêu kinh nghiệm trải qua và những người đàn ông đã gặp, nàng đã lựa chọn hắn vì nàng nghĩ đó là một sự lựa chọn hoàn hảo. Hắn co 1m88, tóc vàng, đôi mắt màu nước biển to với hàng mi dài và dày. Phía trên lông mày bên phải có gắn một hàng đinh (piercing) khiến đôi mắt của hắn càng đẹp hơn. Đôi khi nàng không biết là nàng yêu hắn nhiều hơn, hay yêu cặp mắt ấy nhiều hơn. Hắn có một công việc với số tiền lương gấp đôi mức lương tối thiểu. Cộng với các khoản phụ cấp và một chút lanh lợi, mỗi tháng hắn kiếm được gấp ba người bình thường. Hắn có một cuộc sống thoải mái và luôn cảm thấy hạnh phúc. Với tất cả những gì trải qua, nàng hoàn toàn tin tưởng rằng hắn đã là của nàng. Ngay chính bản thân hắn cũng phải thốt lên rằng trong đời hắn chưa bao giờ cảm thấy cực khoái nhiều như vậy với bất cứ người phụ nữ nào. Vậy mà cuối cùng hắn làm nàng phát điên lên. Nàng khóc. Và nàng quyết định bỏ hắn.

Đôi mắt của nàng hơi ngân ngấn lệ khi nghĩ về những gì đã trải qua. Chàng nhìn nàng không nói gì, chỉ khẽ vuốt những sợi tóc rủ xuống che mất đôi mắt nàng.

– Toi có đôi mắt thật là đẹp.

– Cám ơn.

Nàng trả lời nhẹ như tiếng thở. Bàn tay chàng đặt lên đầu gối nàng.

– Nếu toi không thích thì nói nha. Moi sẽ bỏ ra.

Nàng không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Cái vẻ thật thà và chất phác của chàng khiến nàng cảm thấy yên lòng.

Về sau chàng đã từng nói với nàng rằng:

– Khi ở cạnh toi, moi không còn là moi nữa.

– Hả, như thế nào?

– Thì moi là người có cá tính mà. Nhưng mà bên cạnh toi lúc nào moi cũng phải tỏ ta tử tế hiền lành và nhẹ nhàng.

– Chứ không phải toi lúc nào cũng như vậy hết sao. Moi không nghĩ là toi có thể làm loại người độc ác hoặc cá tính mạnh được.

– Tại vì toi chưa thấy bao giờ thôi.

– Vậy hôm nào cho moi thấy bình thường toi thế nào đi.

– Không nên. Thực sự là không nên.

– Vậy tại sao moi cứ phải kìm bản thân lại như vậy?

– Tại vì ở bên cạnh một người như toi, thì moi phải như vậy.

Tối đó hai người ngồi im lặng rất lâu. Nàng cố gắng không nghĩ về người đàn ông trước kia của mình. Còn chàng chỉ ngồi xoa nhè nhẹ đầu gối nàng. Bàn tay ram ráp của chàng cọ vào lớp tất mỏng, nghe rõ tiếng sột soạt.

– Tay của moi có nhiều vết thương quá.

– Đó là khi moi làm việc.

– Sao toi không đeo găng tay vào.

– Oh, không cần. Làm bằng tay không thì tiện hơn. Moi không cảm thấy phiền vì mấy cái sẹo nhỏ này.

Nàng đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay to lớn của chàng, xoa nhẹ lên những vết trầy xước.

– Tay của toi bé xíu.

Nàng cười và mở lòng bàn tay chàng ra, đặt bàn tay của mình vào trong. Tay của nàng lọt thỏm ở trong, như bàn tay của một đứa trẻ trong bàn tay của một người lớn. Nàng ngước nhìn lên, thấy chàng đang nhìn mình. Đôi mắt xanh của chàng sâu thẳm, ánh nhìn kiên định, cái mũi cao và nhọn. Nàng nhìn chàng không nói gì, chỉ mỉm cười.

Rồi chàng bất ngờ đưa tay vòng ra sau cổ nàng, kéo nàng sát lại và hôn lên môi nàng.