CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 1615 Lượt Xem

CHƯƠNG 06
CHUYỆN TÌNH ANH EM…​

……………………………………………………
Cho dù vậy, Thục Vy cũng không thèm kéo sửa ngực áo, nàng biết nếu không nhìn hoặc lén lút nhìn vô cái nơi quyến rũ hút hồn của phụ nữ thì người đàn ông đối diện chắc chắn không trung thực. Còn anh chàng này, dù bị nàng bắt quả tang đang ngắm nhìn khe ngực nàng mà vẫn nở nụ cười tỉnh bơ, thoáng trong ánh mắt anh chàng, nàng nhận rõ sự khen ngợi chiêm ngưỡng… Điểm đầu tiên anh chàng đã vô tình nhận được từ vị nữ giám đốc xinh đẹp này là điểm tốt rồi.
Dựa thẳng ra lưng ghế, nàng mỉm cười :
– Phạm Hoài Hận. Cái tên gì mà nghe chán chường, u buồn vậy?…
Anh chàng thanh niên vừa công khai nhìn thẳng vô khe ngực vị nữ giám đốc mà không sợ bị từ chối nhận vô công ty chính là con trai của Ngọc Nhàn. Nó mỉm cười nhìn thẳng vô mắt nàng :
– Biết sao được, thưa cô… Tên của con là do mẹ con đặt cho, con làm sao dám chối bỏ…
Nàng nheo mắt :
– Vậy là mẹ của cậu chắc chắn là người phụ nữ có cả một dĩ vãng buồn, đúng không?… À… mà tại sao cậu lại xưng hô với tôi là “cô, con”?… Bộ nhìn tôi già lắm sao?…
Thằng Hận lại cười, nụ cười vốn rất dễ thương hút hồn người đối diện, nó lắc đầu :
– Dạ không. Cô nhìn rất còn trẻ, xinh đẹp, trẻ hơn tuổi của cô nhiều… Con gọi cô bằng “cô” là vì con biết chắc cô lớn tuổi hơn mẹ con… Ai lại đi xưng hô với người lớn tuổi hơn cả mẹ mình bằng chị bao giờ… Cho dù, con biết cô thích con kêu là “chị”… hơn, nhưng con không dám…
Thục Vy hất cằm :
– Tại sao?…
– Nếu lỡ mai mốt, cô có duyên gặp gỡ với mẹ con, không lẽ đứng trước mặt mẹ con, con lại kêu cô bằng chị thì khó nghe lắm… Nên bắt buộc con phải gọi cô là cô… Vừa đúng phép tắc, mà cũng vừa tỏ lòng kính trọng cô như… mẹ con…
Thục Vy bật cười và cũng thiệt tình bất ngờ trước sự đối đáp không hề mất tự nhiên của nó. Nàng đành lái qua chuyện khác :
– Nhưng tại sao cậu lại biết tuổi của tôi?
Tới phiên Hận bật cười :
– Cô coi kìa… Trước khi con xin việc ở công ty của cô, đương nhiên là con phải tìm hiểu thiệt kỹ nơi mình có ý định sẽ gắn bó để sống chớ… Thông tin cơ bản về công ty, về nhân sự lãnh đạo của công ty được thông tin rộng rãi và công khai trên trang web của công ty mà… Con đọc được từ đó…
Nàng lại cúi người xuống cầm tập hồ sơ cá nhân và biết thừa thằng Hận sẽ tranh thủ lại liếc nhìn giữa ngực nàng. Nàng cố ý cúi người hơi lâu một chút vừa đủ để anh chàng chiếu tia mắt đắm đuối lên khe ngực sâu hút và hai mảnh thịt phồng căng mà cái nịt vú không che chắn được… Đôi môi đỏ mỉm một nụ cười :
– Hận biết lái xe mà, đúng không?…
Không chờ nó trả lời, bất chợt, Thục Vy có một quyết định thiệt nhanh mà chính nàng cũng không ngờ :
– Được rồi… Bây giờ quyết định vầy đi… Chính thức thì Hận sẽ làm trợ lý cho cô, nhưng công việc trên hợp đồng sẽ là kỹ sư giám sát công trình, vì trong hệ thống bảng lương của công ty chưa có chức danh trợ lý… Nhưng cô chọn Hận làm trợ lý là vì nhiều lý do… Hận là kỹ sư xây dựng, biết lái xe… mai mốt có thể vừa chở cô đi họp hành, gặp đối tác, vừa kiểm tra các công trình …v.v… Lâu nay cô vẫn đang tìm kiếm một người đa năng như Hận, có lẽ bây giờ người đó đã xuất hiện, hy vọng cô không chọn lầm người… Bây giờ, Hận xuống phòng nhân sự đi, cô sẽ điện cho dưới đó làm hợp đồng nhận Hận vô công ty làm việc, bỏ qua thời gian thử việc… Vậy nghe…
Nghe nữ giám đốc xinh đẹp nói một hơi, Hận như nằm mơ… Chẳng có một câu hỏi nào về cái gọi là phỏng vấn công việc, chỉ vài câu nói qua nói lại, nó đã ngay lập tức nhận được sự ưu ái của nàng… Miết về sau này, Hận mới hiểu ra lý do… Nhưng lúc này, nó chỉ biết làm theo lời nàng :
– Dạ… con cảm ơn cô… con xuống đó liền đây…
Thục Vy đứng lên, gật đầu cười… Khi thằng Hận vừa ra tới cửa thì nàng chợt lên tiếng :
– Nè…
Nó quay lại vừa lúc nàng nháy mắt cho nó :
– Từ giờ trở đi, thấy đàn bà con gái đừng có nhìn lom lom vậy nữa nghe… Lỡ có bạn gái nó ghen chết à…
Tiếng cười giòn tan từ đôi môi đầy đặn mọng đỏ của nữ giám đốc xinh đẹp làm tự nhiên thằng Hận nổi da gà… Tiếng cười này còn ám ảnh chàng trai rất lâu… Nó thấy sự vui vẻ, khôi hài của nàng làm nó cũng mỉm cười nhưng cố ra vẻ nghiêm trang :
– Dạ… lần sau con sẽ rút kinh nghiệm… con chỉ… liếc thôi… được không, cô?…
Nàng lại cười và lắc đầu phẩy tay ra hiệu cho nó đi đi… Bóng chàng trai khuất sau cánh cửa vừa khép lại, Thục Vy chợt giật mình… Tại sao mình lại có cảm giác rất gần gũi, thân thiết với anh chàng trẻ tuổi này kỳ lạ như vậy?… Hình như anh chàng là kết quả của một mối tình không trọn vẹn nên mới có cái tên Hận hoài như vậy?…

***​

Con trai đi đã gần một tháng, Ngọc Nhàn cứ một mình ra vô căn nhà rộng trống trải. Nhiều lúc nàng chỉ muốn bỏ lại đây tất cả, ra đi thêm một lần thứ hai nữa, tìm lên thành phố để không rời xa con trai… Nhưng một góc khác trong tâm tưởng, nàng lại sợ con trai giận mình, không thèm nói chuyện như lần trước, sau ngày Thanh Huyền phát hiện thấy quan hệ của nàng với Hai Thanh… Rồi cũng lại sợ gần mình, với cái tâm tính nàng hiểu con trai từ nhỏ, khi muốn điều gì đó là nó sẽ cố làm cho bằng được, không bao giờ nó bỏ cuộc nửa vời… Nó có tiếp tục cái chuyện sẽ cố đòi… làm tình với mình cho bằng được?… Tại sao nó là con trai mình đẻ ra mà nó lại có một ý thích tội lỗi, loạn luân như vậy được?… Nghĩ tới đây, ngực nàng lại thót một cái, mình cho ý định của nó là loạn luân, còn chuyện mình với anh Hai suốt hơn hai chục năm nay vẫn xảy ra thì có loạn luân không?… Cũng tại mình và anh Hai hớ hênh, đã gieo vô đầu nó một ấn tượng quá sâu sắc rồi… Mình và anh Hai làm được thì nó nghĩ mình và nó cũng sẽ làm được!… Lỗi từ đâu?…
Quanh quẩn hoài với những suy nghĩ xót xa trong tim, Ngọc Nhàn lang thang rồi đi ra phía căn lều của con trai hồi nào không hay… Từ ngày Hận đi, hầu như ngày nào nàng cũng ra đây, nhưng không dám mở cửa bước vô, nàng sợ khi bước vô căn lều của nó, cái hình ảnh nó ở trần và dưới háng nó nổi lên mái lều vải ngày nào làm nàng chợt phát run trong bụng… Nhưng mà hôm nay, nàng lại mở cửa bước vô…
Vẫn là khung cảnh gọn gàng bên trong căn lều nhưng hôm nay nàng lại thấy nó quá rộng, khi không có con trai ở đó… Nhìn quanh quất, mắt nàng chợt ngừng lại chỗ để máy vi tính của con trai. Một cái phong bì để đứng giữa bàn phím và màn hình. Bước tới gần, nàng đọc thấy dòng chữ nắn nót quen thuộc của con : “Gửi mẹ của con”… Nàng run run cầm cái phong bì lên rồi mở ra, một tờ giấy trắng chỉ viết có một mặt được nàng mở ra…

“Mẹ…
“Hận biết là mẹ sẽ đọc những dòng này, vì chỉ có mẹ mới hay vô đây để dọn dẹp cho con, chớ cậu Hai thì cả năm có khi chẳng vô lần nào…
“Con không có giận mẹ hay ghét mẹ đâu, vì từ khi con biết nhớ, mẹ luôn là hình ảnh đẹp nhất trong lòng con… Kể cả lúc mẹ… không mặc gì hết… mẹ lại càng đẹp hơn trong mắt con… Có thể mẹ không tin, nhưng kể từ lúc đó, con yêu mẹ. Lúc đầu chỉ là tình yêu đương nhiên của con với mẹ, nhưng riết rồi nó lại lồng thêm vô đó tình yêu khác nữa… Lúc vừa thi xong phổ thông, Thanh Huyền đã tới với con và tặng cho con đời con gái của bạn, buổi tối hôm đó, làm tình với Thanh Huyền mà trong đầu con đầy ắp hình ảnh của mẹ… Nhiều lúc con cứ lẫn lộn là đang được làm tình với mẹ… Cái ước ao này cứ ở hoài trong lòng con… Con xin lỗi nếu nói ra những điều này làm mẹ sẽ giận con, thậm chí từ bỏ con… Không sao đâu, mẹ… Từ lúc con chưa ra đời, người đáng lẽ con được gọi là cha đã bỏ con rồi, thì bây giờ nếu vì vậy mà mẹ có giận bỏ con cũng không sao đâu… con vẫn sẽ sống…
“Con là thằng con trai bất hiếu, tội lỗi quá, hả mẹ?!… Được mẹ và cậu Hai cho ăn học đàng hoàng mà trong đầu lúc nào cũng đòi… ngủ với mẹ mình… Nhưng con không biết làm sao hơn được… Lý trí nói là con sai, nhưng trái tim và ước ao của con lại nói khác… Thôi, con mặc kệ, tới đâu thì tới… Con vẫn yêu mẹ…
“Lần này về thành phố, con sẽ cố gắng đi kiếm việc làm, một việc làm tốt nhất để có thể cho con thực hiện được những gì con mong muốn… Con sẽ dành dụm để nếu chưa mua được nhà thì cũng sẽ kiếm một chỗ thuê ở đàng hoàng sạch sẽ… Con thích mẹ lên ở với con… Nhưng mà… nếu mẹ chỉ thích ở với cậu Hai thì cũng được, con không có nói gì hết và con tôn trọng chọn lựa của mẹ… Mà con nghĩ, chắc mẹ thích ở… với cậu Hai hơn, đúng không mẹ?…
“Con luôn luôn là thằng Hoài Hận của mẹ… Con mong mẹ luôn mạnh khỏe…
“Mặc kệ chuyện ngày mai ra sao, con luôn nói với mẹ là : Con yêu mẹ!… Con vẫn muốn được ôm mẹ trong vòng tay con…
“Yêu mẹ…”

Đọc hết những dòng chữ của con trai. Trái tim Ngọc Nhàn chợt đập nhanh mấy nhịp… Nàng hiểu ra rằng, thằng Hận đã tạo nên một hình ảnh của nàng trong lòng nó, vừa là mẹ ruột, vừa có hình ảnh dung tục của chuyện nam nữ, vừa mang hình ành của một người con gái nó yêu thương… Nó đã hóa thân cho nàng trở thành hình ảnh như vậy trong suy nghĩ của nó… Ngồi xuống giường của con trai, tự nhiên chuyện xảy ra của hai mươi hai năm trước hiện lên rõ ràng trong hồi tưởng của nàng… Lúc đó, nàng vừa sinh thằng Hận được một năm…
…………………………………………
Ngọc Nhàn cơm nước xong, cho thằng con ăn no rồi cho nó ngủ đã say… Cô tắm rửa rồi ra ngoài phòng khách đứng lau khô mái tóc đen ướt bằng cái khăn lông lớn, cô không dám lấy máy sấy tóc vì sợ tiếng kêu sẽ làm thằng nhỏ thức dậy. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã qua tám giờ tối, anh Hai vẫn chưa về… Cô nghĩ về anh Hai bằng tấm lòng biết ơn vô hạn, bởi sau khi cô lỡ có bầu với thằng kỹ sư công trình, anh Hai đã đem cô về đây nuôi nấng, lo cho cô mẹ tròn con vuông, thời gian đầu cũng có nhiều tiếng dị nghị, dèm pha, nhất là từ miệng của mấy cô giáo trẻ trong trường anh Hai dạy và của mấy cô gái bên ngoài… Phần lớn họ ghen tức vì anh Hai cô không màng gì tới những cảm tình của họ dành cho một anh thầy giáo trẻ trung, đẹp trai… Anh Hai một lòng một dạ chỉ biết mẹ con cô… Mặc kệ ai nói gì thì nói, cũng tới lúc sự thật cô là em gái út của thầy giáo Phạm Ngọc Thanh thì rồi ai cũng biết rõ…
Đúng ra, lúc chiều anh Hai biểu cô ở nhà cứ ngủ trước, nhưng tối nay cô thức chờ anh Hai về là để bàn với anh, dựng một cái quán may nho nhỏ ở sát cổng nhà để cô may vá chút ít kiếm rau mắm chớ cô cũng không thích ngồi không… Ngọc Nhàn cứ vừa suy nghĩ lung tung, vừa lui cui chụp cái khăn lông trên đầu để lau khô mái tóc mà không để ý tới anh Hai đã về đang đứng ngoài cửa nhìn cô, miệng anh Hai mỉm cười, mặt anh Hai hình như có chút đỏ hồng, chiều nay anh Hai dự một bữa cơm chia tay tiễn một cô giáo về thành phố…
Ngọc Nhàn giật mình vì chợt có một vòng tay ôm cô thiệt chặc, thiệt ấm từ phía sau, cô há miệng tính la lên thì có tiếng nói quen thuộc bên tai :
– Anh Hai đây…
Bình tâm lại nhưng cô cũng mắc cỡ vì chưa bao giờ anh Hai lại ôm cô như vậy, cô vặn người tính thoát ra khỏi vòng tay anh Hai nhưng không được. Tiếng anh Hai dồn dập hơi thở nóng bên tai cô :
– Út cho anh Hai ôm Út một chút… Út có biết là Út đẹp lắm không?… Anh Hai mê thích Út từ hồi Út còn nhỏ lậng… Bây giờ Út sinh một đứa con rồi, Út còn đẹp hơn nữa…
Hai bàn tay anh Hai chợt ập lên hai bầu vú căng của cô, vì mới tắm rửa xong nên cô không mặc nịt vú… Trong cơn hoảng hốt, Ngọc Nhàn vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh Hai phủ đầy trên hai bầu ngực sau lớp vải mỏng, vừa nắn nắn hai vú em gái, Hai Thanh vừa thì thào bên tai cô :
– Út ơi… anh Hai yêu Út… yêu Út nhiều lắm… Út có yêu anh Hai không?…
Ngọc Nhàn hoảng hốt cùng cực, cô thả rơi cái khăn lông, nắm hai bàn tay Hai Thanh kéo ra :
– Đừng… anh Hai… em là em gái anh Hai mà… Thả em ra đi… anh Hai…
Cô không dám la lớn vì sợ thằng nhỏ giật mình thức dậy. Hai bàn tay Hai Thanh vẫn không thả hai bầu vú cô mà còn bóp chặc hơn, hai cánh tay anh còn lấy sức ghì sát cô vô lồng ngực mình, anh hổn hển nói nhanh :
– Không… Anh chưa thả Út ra được… Bữa nay anh phải nói hết với Út… Anh không im lặng được nữa… Út phải nghe anh Hai nói đã…
Hai Thanh kéo tay Ngọc Nhàn ngồi xuống ghế salon, không thả hai bàn tay cô anh đang nắm chặc, nhìn lên gương mặt đang đỏ rực vì vừa sợ, vừa mắc cỡ của cô em gái xinh đẹp, anh nói hết lòng mình :
– Anh Hai yêu Út. Đó là sự thật. Anh Hai biết đây là điều không đúng, anh Hai còn là thầy giáo nữa, nhưng ngay từ lúc con nhỏ, anh Hai đã yêu Út lúc Út chỉ mới chập chững biết đi… Anh không biết ông trời có bắt tội anh không, nhưng tình yêu đó không chỉ là tình yêu thương của một người anh dành cho em gái mà càng theo năm tháng, theo sự lớn dần của Út, anh Hai biết chắc là mình yêu chính em gái của mình… Cho tới ngày Út bị người ta lừa gạt, rồi bị chính cha mẹ và các anh chị trong nhà tức giận xa cách, ngay lúc đó, anh Hai biết là mình làm gì… Vì vậy, anh Hai đã về và mang Út theo anh Hai… Tối nay, anh Hai quyết định phải nói hết lòng mình cho Út biết… Út đừng nghĩ là anh Hai lợi dụng tình cảnh của Út để ăn hiếp Út, không hề có đâu. Út cứ nghe anh Hai nói rồi tùy Út quyết định…
Thấy Hai Thanh ngừng lời, Ngọc Nhàn liếc nhìn anh rồi lại cúi xuống, cô ngập ngừng :
– Hình như anh Hai say rượu, phải không?…
Hai Thanh bật cười :
– Không. Anh Hai uống có nửa ly bia mà say cái gì… Nhưng trên đường từ nhà hàng về đây, anh Hai quyết định bày tỏ lòng anh cho Út biết… Anh Hai sẽ yêu Út thiệt tình, thằng Hận thì anh Hai hứa với Út, anh Hai sẽ coi nó như chính con ruột của mình… Anh sẽ chăm lo cho hai mẹ con cho tới khi nào anh còn chăm lo được… Tùy vô Út thôi… Út nè…
Cô ngước mắt lên nhìn anh trai mình, trong mắt cô ngập tràn sự hoài nghi và hoang mang. Cô cứ tưởng mình đang nằm thấy một giấc mơ kỳ lạ không đúng… Nhưng không phải, Hai Thanh bóp chặc hai bàn tay cô trong tay, giọng anh trở nên gấp gáp hơn :
– Út Nhàn… Út gật đầu đi… Ban ngày mình là anh em, còn tối lại, Út là vợ của anh… Nghe Út…
Cô giật mình, mặt cô lại đỏ lên, cô cố rút hai bàn tay ra khỏi lòng bàn tay nóng rực của Hai Thanh nhưng không được, cô lắp bắp :
– Không được mà, anh Hai… Út biết anh Hai tốt với Út, tốt với mẹ con Út… nhưng mà… coi sao được, anh Hai… mình là anh em ruột mà… Người ta mà biết thì làm sao anh em mình sống được… Chết thôi anh Hai à… Rồi cha mẹ, các anh chị nữa…
Hai Thanh lại cười :
– Anh không thèm quan tâm tới chuyện mình là anh em ruột, anh chỉ biết anh yêu Út… Anh muốn Út là vợ anh mỗi khi đêm về… Còn thiên hạ, còn cha mẹ với tụi nó, anh không cần quan tâm tới… Anh không nói gì, Út cũng không nói gì, ở ngoài làm sao người ta biết…
Nói tới đây, tự nhiên giọng Hai Thanh trầm xuống, cô nghe trong lời anh nói đầy ngập sự đau khổ và thiết tha :
– Út à… Út có biết vì sao tới giờ anh Hai vẫn không lấy vợ không?… Nhiều cô gái xa gần tỏ lòng yêu thương anh… Nhưng trong bụng anh chỉ có một mình Út nên anh Hai dứt khoát lắc đầu với họ… Bây giờ mà Út không chịu thì anh Hai không ép buộc Út… Nhưng rồi chắc anh Hai cũng sẽ ở vậy, không có lấy vợ đâu… Phần Út…
Thấy cô nhìn lại mình với ánh mắt có vẻ bình tĩnh và cảm thông hơn, Hai Thanh nói ra điều cuối cùng mà anh biết chắc rồi cô em gái vẫn còn nhẹ dạ của mình sẽ nghe theo :
– Út cứ ở với anh Hai… Khi nào có người thương Út, muốn lấy Út làm vợ… anh Hai hứa sẽ không ngăn cản Út mà còn đứng ra gả Út cho người ta… Anh Hai hứa… Từ hồi nào tời giờ Út thấy anh Hai có bao giờ lừa Út không?…
Cho dù đã có một đứa con trai, nhưng Ngọc Nhàn vẫn chỉ là một thiếu phụ trẻ mới vừa mười chín tuổi đầu… Cô làm sao có đủ tỉnh táo để phân biệt phải trái, thị phi… Trong bụng cô bây giờ chỉ đầy một nỗi thương cảm cho cuộc sống của anh Hai mình, vì mẹ con cô mà anh Hai có một thời gian mang tiếng, bị cha mẹ và các anh chị ở nhà giận dỗi vì đã che chở cho cô… Nhất là, anh Hai không nghĩ tới những cô gái khác, chỉ một lòng một dạ… yêu cô, dù cô là em gái ruột… Bụng cô đã nghiêng hẳn về phía mong muốn của anh Hai… Sự ngăn trở rất nặng là sự loạn luân cũng trở thành vô hình trong suy nghĩ của cô lúc này… Cô cúi đầu không dám nhìn Hai Thanh, không biết trong đầu óc đang rối bời của cô suy nghĩ được điều gì?… Cô sẽ đón nhận tình yêu trái khoáy, tội nghiệt này của anh Hai cô, vừa là anh ruột, vừa là ân nhân của mẹ con cô… Hay là cô dứt khoát phản kháng tới cùng…?
Cuối cùng, Ngọc Nhàn thở ra một hơi thở dài, hai hàng nước mắt trào ra chảy xuống đôi má láng căng vừa tắm rửa xong, mấy giọt nước mắt rớt xuống trên mu bàn tay Hai Thanh đang nắm bóp nhè nhẹ hai bàn tay cô. Anh nâng cằm cô lên, nhìn sâu vô đôi mắt đẫm nước, giọng anh dịu dàng ân cần :
– Sao Út khóc? Anh Hai làm Út buồn hả?… Thôi, anh Hai xin lỗi… Để anh Hai lau nước mắt cho Út… Út vô ngủ với con đi…
Vừa dứt câu nói, Hai Thanh giật mình vì Ngọc Nhàn đã chúi đầu vô ngực anh, cô bật khóc thành tiếng… Vừa thút thít, cô vừa nói :
– Không, anh Hai không có lỗi… Út mới là đứa em gái hư thân mất nết… làm ảnh hưởng tới cuộc đời anh Hai… Anh Hai ơi… nếu định mệnh đã an bài cho Út một cuộc đời như vậy thì Út đành chịu thôi… Dù sao anh Hai cũng đã hy sinh cứu hai mẹ con Út không phải lang thang đầu đường xó chợ… Út cảm ơn anh Hai không hết, làm sao Út để anh Hai buồn khổ… Thôi được rồi… Út nghe lời anh Hai…
Cô ôm chầm quanh người Hai Thanh, mặt cô rúc vô ngực anh… Hai tay Hai Thanh vòng lên cũng ôm nhẹ lưng cô, một bàn tay vỗ nhẹ trên vai cô, mũi anh hít đầy ngập mùi hương thơm mát mẻ từ mái tóc và thân hình mới tắm gội của em gái anh… Từ tối hôm nay trở đi, cô sẽ thành người tình của anh… Tự nhiên trong bụng Hai Thanh Nôn nao một điều gì đó khó tả… Anh đẩy nhẹ cô ra, lấy tay chùi nước mắt cho cô rồi hỏi nhỏ :
– Út… Anh Hai hôn Út nghe…
Ngọc Nhàn không trả lời, thân hình cô chợt run lên, cô khép mắt và làn môi hồng hé mở… Thâm tâm cô đã chấp nhận chuyện khó tin này rồi, bây giờ cô chỉ còn một việc khó nữa là thay đổi cảm nhận trước giờ mà thôi… Từ nay anh Hai của cô sẽ trở thành người tình của cô, sẽ bắt đầu làm cái chuyện vợ chồng ân ái với cô… Hai Thanh từ từ đưa sát mặt mình tới, hơi thở từ miệng cô thoảng qua hơi thở anh thơm mát nhẹ nhàng, môi anh đụng nhẹ lên môi cô… Đầu lưỡi anh lú ra liếm trên hai làn môi mềm rồi đi thẳng vô miệng cô tìm kiếm… Chựng lại một vài giây rồi thì Ngọc Nhàn cũng ngậm đầu lưỡi anh Hai mút nhẹ, vòng tay Hai Thanh chợt ôm siết quanh người cô… Không biết một cơn nóng ấm từ đầu tỏa khắp người cô, chạy lan tận cùng những nơi mà cô không thể nghĩ tới, toàn thân cô nóng lên rồi râm ran khắp trên hai đỉnh vú, sâu kín trong bụng cô cũng có một luồng hơi nóng quanh quẩn giữa hai chân cô…
Lưỡi Hai Thanh lùng sục và được cô nút nếm một hồi thì lui ra. Cô chần chừ chốc lát rồi cũng đưa đầu lưỡi nhỏ ướt mềm qua miệng anh Hai… Ngay lập tức, lưỡi cô đã được anh ngậm lại mút nếm say sưa… Một bàn tay Hai Thanh vuốt ve khắp trên lưng cô dưới lớp áo bà ba, còn tay kia đã nhẹ nhàng lướt quanh rồi ấp lên một bầu vú nắn bóp ở bên ngoài… Bất giác, cổ họng Ngọc Nhàn bật lên tiếng rên… Không hiểu là cô phản đối hay sảng khoái nữa…
Bàn tay đang mân mê trên vú cô chợt lướt vô giữa, rồi từng hột nút áo bà ba đã nhẹ nhàng mở ra cho tới hột cuối cùng… Cùng lúc cả hai bầu vú đều được vỗ về mơn man bởi hai bàn tay ấm nóng của Hai Thanh… Anh mân mê, bóp nắn, vuốt ve từ chân bầu vú căng tròn lên tới đỉnh hai núm vú… Vì cô vẫn còn cho con bú nên từng giọt sữa trắng đục bắt đầu bị kích thích nhỏ giọt trên hai bàn tay Hai Thanh… Anh chúi xuống liếm sạch mấy giọt sữa nửa ngọt nửa ngây ngấy của em gái, rồi tiện chỗ, môi anh ngậm nhẹ một núm vú đỏ sẫm sưng cứng tròn nhỏ như đầu đũa vô miệng, anh không mút vì sợ sữa trong bầu sẽ chảy ra hết của cháu trai mà chỉ lấy lưỡi liếm quanh và nhe răng cạ nhẹ lên đó… Ngọc Nhàn run người vì cảm giác vừa nhột, vừa thích thú ngập đầy trên đầu ngực cô, cô bật lên tiếng kêu thảng thốt khi bên dưới, cơn nóng kích động cho dâm thủy cô ứa rỉ ươn ướt trong âm đạo…
– Ô… anh Hai ơi… đừng… chết Út… anh Hai ơi… ui…
Hai Thanh nhả núm vú cô ra, cầm cái khăn lông cô làm rớt lúc nãy lên đưa vô tay cô, anh nắm tay cô kéo đi :
– Vô phòng anh Hai, đi Út…
Cô lặng lẽ bước theo anh không chút chần chừ, không phải vì cô chưa hoàn toàn thoải mái với việc phạm tội loạn luân cùng anh mình, mà trong lòng cô đã sớm chấp nhận định mệnh, chấp nhận số phận đau xót của một đứa con gái trẻ đã tự đánh mất chính mình ngay từ những ngày đầu tiên bị tên kỹ sư xây dựng lừa gạt mối tình trong trắng, ngây thơ của cô rồi… Đổ thêm một chút tội lên đầu hay không thì cuộc đời cô nó cũng thê thảm, đắng cay rồi… Dù sao, anh Hai cũng còn tình yêu thương để cưu mang hai mẹ con cô cho tới giờ phút này… Chớ nếu không thì… Cô cố tập làm quen với ý nghĩ vừa bật ra trong đầu, đàn ông nào cũng là đàn ông, đừng quan tâm tới huyết thống máu mủ gì cho nó đau đầu, khó xử… Anh Hai cũng là đàn ông, để cho anh Hai yêu mình còn hơn lại gặp thêm một kẻ khốn nạn lợi dụng…
Ngọc Nhàn tự an ủi mình và cô đã thấy có chút thoải mái, nhẹ lòng khi đi theo sự dẫn dắt của anh Hai… Cô không cần biết những bước đi tiếp theo sẽ là bóng tối, chông gai hay bình yên, sáng sủa nữa… Mặc kệ thôi…