CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 45
SAO CHỊ LẠI Ở ĐÂY?…​

– Ăn tết xong chắc Hận phải giúp mẹ đi công chuyện nhiều rồi đó…
Thằng Hận và Thục Vy vừa xong một trận làm tình cuồng nhiệt trên cái ghế salon rộng trong phòng làm việc của nàng. Hai thân thể trần truồng vẫn áp sát nhau, vẫn từng cái vuốt ve cho nhau… Nàng nằm nghiêng bên ngoài, lưng nàng nằm gọn trong lòng thằng Hận cũng nằm nghiêng, nó vòng một tay dưới cổ nàng cong bàn tay lên vuốt ve bầu vú căng trĩu, tay kia nó vuốt dọc lên xuống theo hông nàng từ trên bả vai xuống tận một bên đùi, con cặc còn hơi cứng ướt dâm dịch nằm gọn giữa khe mông nàng…
– Là sao, con chưa hiểu?…
– Mấy công trình ngoài thành phố biển của mình đã xong, họ muốn mình bàn giao sớm để họ đưa vô kinh doanh… Ở đây cũng còn nhiều công trình sắp sửa hoàn thiện, rồi mẹ nghe tin có một số nơi sắp sửa đấu thầu xây dựng mới mấy công trình mà nếu mình trúng thì sẽ có lợi nhuận cao… Mẹ muốn đích thân giám sát và đốc thúc cho xong, cũng như sẽ làm việc với mấy chủ đầu tư để tìm cách trúng thầu dễ nhất… Mẹ sẽ làm hồ sơ ủy quyền cho Hận thay mặt mẹ ký hồ sơ bàn giao ở ngoài đó…
Thằng Hận nhích người hôn lên vành tai trắng hồng của nàng :
– Dạ, để con đi… Nhưng mà…
Thục Vy ngoái đầu nhìn nó :
– Chuyện gì?…
– Ra đó lâu ngày, nhớ mẹ Vy, chịu sao nổi…
Mấy đầu ngón tay có móng nhọn bấu lên đùi nó :
– Xì… đừng có xạo… Giờ mẹ bắt đầu già rồi… xấu hoắc… làm sao bằng mấy mẹ kia, mấy cô nhỏ kia…
Tiếng cười nhỏ âm ấm bên tai nàng :
– Con nói thiệt mà… mẹ Vy vẫn còn trẻ đẹp, hấp dẫn lắm mà… bằng chứng là… là chiều nay vừa thấy mẹ là…
– Là con lôi mẹ lại đây rồi lột hết áo váy của mẹ ra, đè mẹ xuống chớ gì… Đồ… dê xồm…
– Hì hì… Vậy mà mẹ Vy vẫn thích con “dê xồm” với mẹ… ha…
Nàng mỉm cười không trả lời… Ừ, mấy ngày mà thằng Hận không trổ chứng “dê xồm” với nàng là nàng rất thèm nhớ, có khi nàng phải tự khiêu khích, nháy nhó với nó để ra tín hiệu gợi tình mà… Vậy mà nó xuất hiện rồi dính với nàng cũng gần ba năm rồi… Nghĩ lại, nó đem tới cho nàng và cả con gái nàng toàn những niềm vui thú, hạnh phúc và bình an hơn. Chưa nói tới việc kinh doanh làm ăn của công ty, nó đúng là cánh tay không thể thiếu của nàng. Từ sau ngày Đỗ Lộc rời đi, nó chính thức làm phó giám đốc cho nàng, rất nhiều công trình nàng giao hết từ đầu tới cuối cho nó đều thông suốt thuận lợi, đem về cho công ty rất nhiều lợi nhuận… Đặc biệt, cái tài giao tiếp, xử thế của nó rất khôn ngoan, từ ngày nó giải quyết được chuyện của nữ thanh tra an toàn lao động Xuân Diệp tới giờ, không còn thấy bất cứ một chuyện làm khó nào xảy ra cho công ty nàng nữa…
Thục Vy trở mình đẩy nó ra :
– Được rồi, dậy đi… Tới giờ về rồi con… Tối nay có thích ghé nhà mẹ ăn cơm không?
Thằng Hận nhỏm người lên nhưng không phải để rời khỏi nàng mà là để cúi xuống hôn lên giữa ngực nàng rồi nghịch ngợm ngậm một núm vú đỏ hồng vô miệng mút mút làm nàng bất giác rùng mình oằn người. Cảm giác bị kích thích lại nhen nhóm trở lại, nàng phải lật đật vùng dậy đẩy nó ra một lần nữa, tay với lấy đồ lót, áo váy tròng nhanh vô người :
– Thôi đi… nghịch hoài à…
Thằng Hận cười khì. Nó cũng mặc lại quần áo nhưng mặt thì không rời khỏi thân hình vẫn còn gọn gàng, xinh đẹp, trắng ngần của người phụ nữ đã bắt đầu bước tới ngưỡng tuổi bốn mươi bảy…

***​

Mấy ngày tết cả nhà Ngọc Nhàn và Thục Vy lại xôn xao, rộn ràng hơn vì cái thông báo của Thục Vy khi có mặt đầy đủ mọi người ngay khi bữa cơm chiều ngày mùng ba tết đang diễn ra ở nhà nàng… Thục Mai có bầu!
Không cần nói ra, mọi người có mặt đều biết rằng, tác giả của cái bầu đó là của ai, nhưng không ai cho là chuyện lạ vì họ đều hiểu ngầm rồi chuyện này sẽ phải xảy ra, bởi họ biết tình yêu mà Thục Mai dành cho thằng Hận nhiều và mạnh mẽ tới chừng nào, có lẽ cũng như chính từng người phụ nữ đang hiện diện dành cho nó, trừ Thục Miên đang không có mặt, bởi cô đang còn bận chìm đắm trong mối tình với anh chàng trợ giảng đại học…
Ngọc Nhàn là người mẹ vui mừng thiệt sự nhất, nàng lật đật ôm chầm Thục Mai, lẫn lộn trong lòng nàng vừa thương vừa cảm cho cô con gái xinh đẹp của Thục Vy, giọng nàng nghẹn ngào :
– Tội nghiệp cho con gái của mẹ Nhàn… Con thiệt thòi quá rồi…
Ý nàng là khi Thục Mai chấp nhận có con cho thằng Hận, cho nàng một đứa cháu nội nữa thì cô cũng thiệt thòi trong chuyện tình cảm y như Tuyết Thu. Hiểu rất rõ tâm tình lúc này của nàng, cô lắc đầu trong khi vòng tay ôm của cô xiết mạnh trên hông Ngọc Nhàn :
– Không đâu, mẹ Út Nhàn… Con nghĩ kỹ rồi, con cũng như chị Tuyết Thu, cũng hạnh phúc và vui mừng khi được sinh con cho ảnh, sinh cháu nội cho mẹ Út Nhàn… Con không thấy mình thiệt thòi một chút xíu nào hết… con tự nguyện mà…
Lần lượt Ngọc An, Thanh Huyền và Tuyết Thu đều cười vui trước biến cố đặc biệt này của Thục Mai, chỉ riêng thằng Hận là lặng lẽ nhìn ngó mọi người mà không lên tiếng, nó đang đắm chìm trong suy tưởng, không biết nên buồn hay vui trước chuyện này… Biết trước sau gì, Thục Mai cũng sẽ thực hiện cho bằng được ý định của cô để biểu lộ sự kiên quyết là chỉ yêu một mình nó và đẻ con cho nó, mặc cho miệng đời có gièm pha, cười chê… Cô chấp nhận nhưng lòng nó thì không được an yên, nó thiệt lòng không muốn cô phải chịu cực khi có con, nhưng mâu thuẫn là nó cũng không muốn buông bỏ cô cho bất cứ một người đàn ông nào khác, nó cũng là một người đàn ông tham lam, chỉ muốn có quanh mình là những người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ và buông thả hết mình khi… lên giường với nó…
Thanh Huyền nghịch ngợm bước tới bên cạnh thằng Hận đang ngồi, cô cúi xuống nheo mắt :
– Chúc mừng bệ hạ, thêm một thứ phi nữa đã mang bầu cho bệ hạ Hoài Hận…
Mặc kệ mọi người có nhìn thấy hay không, cô cúi sát xuống hôn lên miệng nó… Trong lòng cô chẳng hề gợn lên một tí xíu nào ghen hờn hay giận dỗi… Trước kia khi chưa chính thức nhận lời làm vợ nó, cô đã lường trước được những tình huống tương tự… Bởi chưa cưới cô mà chị Tuyết Thu đã có bầu với nó, huống chi bây giờ, cô đã đẻ cho nó một thằng con trai rồi, chuyện Thục Mai có bầu với chồng cô chỉ là chuyện sớm hay trễ mà thôi nếu Thục Mai cương quyết muốn chung một chồng với cô…
Nghe Thanh Huyền chọc ghẹo thằng Hận, Ngọc An nhìn qua Thục Vy và Ngọc Nhàn :
– Phải đó, nhỏ Huyền nói không sai… thằng con của tụi mình giống y mấy ông vua ngày xưa, vây chung quanh toàn là hoàng hậu, thứ phi với cung phi không à…
Khuôn mặt của Thục Vy và Ngọc Nhàn bất chợt hồng lên, không ai nói ai, hai người nhìn nhau rồi cùng kê miệng vô hai bên tai Ngọc An thầm thì :
– Vậy thì… Ngọc An là thứ phi hay cung phi?…
Tới lượt Ngọc An mặt đỏ bừng bừng liếc nhìn hai người phụ nữ bên rồi cả ba chợt bật lên tiếng cười khúc khích… Tuyết Thu nhìn quanh một lượt rồi nhìn Thục Vy :
– Mẹ Út Nhàn là bà nội thì đúng rồi, nhưng mẹ Vy thì đã nhận Hận là con trai, bây giờ Hai Mai có bầu, mai mốt mẹ Vy là bà nội hay bà ngoại?…
Một trận cười lại bùng lên trong nhà. Chỉ có một mình thằng Hận là lúng túng, nó nhìn Thục Mai một cái rồi đứng dậy chuồn nhanh ra ngoài… Chỉ có một mình nó là đàn ông nên không thể nào chịu đựng nổi chuyện các người phụ nữ này cố tình chọc ghẹo… Tuyết Thu nhìn qua Thục Mai rồi gật đầu. Nàng đẩy con gái qua cho Ngọc Nhàn :
– Mẹ Út Nhàn chơi với cháu đi, con với Thục Mai ra nói chuyện với Hận một chút…
………………………………………………
Thằng Hận ngồi trên băng ghế dài trong ngôi nhà mát sau khu vườn nhỏ của nhà Thục Vy mới chỉnh trang lại, hai bên nó là Thục Mai và Tuyết Thu, nhìn khuôn mặt không buồn không vui lại có chút lo lắng của nó tự nhiên Tuyết Thu cảm thấy nhói trong ngực, nàng hiểu nó đang lo cho sự khổ cực thân thể khi bầu bì và cũng xót cho tình cảnh không rõ ràng của Thục Mai như nó đã từng lo cho nàng… Dựa nhẹ đầu lên một bên bờ vai vững chãi của nó, nàng nhẹ nhàng :
– Chị biết Hận đang suy nghĩ điều gì trong lòng… Nhưng Hận thấy không, không những chị đã vượt qua mà còn nhận được biết bao tình yêu thương chăm sóc của các mẹ, sự cảm thông hiểu biết của Thanh Huyền… Bây giờ thì Thục Mai cũng sẽ vậy thôi. Còn có các mẹ, có các chị em chung quanh, Hai Mai sẽ không sao đâu… Ừ, chỉ mong sao, Hận giữ nguyên tình yêu thương dành cho tụi chị là được, đừng ai nặng hơn mà cũng đừng ai nhẹ hơn… Không chỉ Thanh Huyền, mà trong tâm tưởng chị với Hai Mai cũng chấp nhận một cách vui sướng… Hận là chồng, là cha của các con…
Thục Mai cũng vòng tay ôm ngang lưng nó, cô cũng dựa đầu lên bên vai còn lại của nó, gật nhẹ đầu thì thầm :
– Chị nói đúng đó anh… Anh đừng có lo nghĩ chi cho nhức đầu… Cứ cố gắng làm lụng kiếm tiền để dành nuôi các con khôn lớn… Luôn yêu thương và giữ gìn sức khỏe để mang hạnh phúc bình yên tới cho tụi em, vậy là đủ rồi…
Tâm trạng bồi hồi xúc động, thằng Hận quàng hai tay ôm hai người con gái xiết mạnh, nó hôn lên mái tóc Tuyết Thu rồi quay qua hôn lên mái tóc Thục Mai, hít thở mùi thơm quen thuộc từ mái tóc cô… Lặng lẽ hồi lâu, chợt Thục Mai ngẩng lên đẩy nó ra, trên mặt nó rõ ràng vẫn còn hai vệt nước mắt chảy dài, cô đẩy nó ra là vì cô cảm nhận trên tóc cô như có giọt nước nhỏ xuống. Đưa tay quẹt hai hàng nước mắt cho nó, cô mỉm cười lung linh :
– Xấu quá… đàn ông con trai gì mà mau nước mắt… Chị… anh khóc nhè kìa…
Nói vậy chớ trong tim cô cũng nao nao vì cô biết những giọt nước mắt của thằng Hận là thành thật, những giọt nước mắt đong đầy yêu thương, cho dù sự yêu thương này của nó nhìn có vẻ tham lam, đa đoan… Muốn ôm hết những người phụ nữ chung quanh vô cuộc đời mình…
Trong số những thiếu phụ trẻ quanh thằng Hận, Tuyết Thu là lớn nhất nên nàng cũng bạo gan nhất. Nghe Thục Mai nói, nàng kéo cho thằng Hận xoay mặt về phía mình, nhìn nó không nói không rằng, nàng rướn người lên hôn nhẹ lên hai má nó rồi cũng không dừng lại, níu một bàn tay lên vai nó, nàng không kìm được, hai làn môi mọng để sát trên miệng nó, nàng hé môi hôn dịu dàng nhưng say đắm lên miệng nó, đầu lưỡi nhỏ thơm thơm lách nhẹ vô miệng nó nửa như mời mọc, nửa như trao hiến… Thục Mai ngồi nhìn Tuyết Thu hôn thằng Hận, cô mỉm cười rồi cũng áp miệng sát bên lỗ tai thằng Hận thầm thì :
– Anh… Chị nói với em, chị muốn đẻ cho anh một đứa nữa đó… Anh cho chỉ có bầu luôn đi…
Khi nụ hôn của Tuyết Thu và thằng Hận vừa tạm ngưng thì nó quay qua Thục Mai nháy nháy con mắt thiệt đểu :
– Bộ em muốn anh đè chỉ ra đây luôn hả?…
Cô đỏ mặt :
– Đố anh dám…
Tuyết Thu bấu lên cánh tay nó :
– Đừng có tào lao… Ban ngày ban mặt… Hận có muốn chị cũng không cho…
Thằng Hận hôn lên má nàng rồi thầm thì :
– Bằng mọi cách, tối nay em phải tới với chị… chờ em…
Ánh mắt nàng thoáng hiện sự mừng rỡ, vui vẻ. Nàng gật nhẹ đầu, tay nàng bóp mạnh lên tay nó mấy cái ra vẻ rất mong đợi…

***​

Ra thành phố biển đã được ba ngày, liên tục họp hành, nghe rồi đọc bao nhiêu là hồ sơ giấy tờ để hoàn thành bàn giao từng công trình mà công ty Vĩnh Hằng đã xây dựng xong. Thằng Hận cố gắng làm thiệt tốt từng hồ sơ chất đống của từng công trình, cố gắng không để sót một điều gì. Nếu nó làm tốt mọi sự thì cũng đồng nghĩa với việc tài khoản của công ty sẽ được đầy lên nhờ sự thanh toán đầy đủ của các chủ đầu tư, không chỉ đem về cho cuộc sống của từng nhân viên trong công ty được thoải mái hơn mà còn làm cho lợi nhuận cũng sẽ thêm nhiều…
Từ sau khi biết Thục Mai đã có bầu với nó, Thục Vy đã quyết định chia tất cả các khoản tài sản hiện có, không tính đến vốn liếng để công ty hoạt động, cho hai đứa con gái, cho chính nàng và cho… cả thằng Hận… Không phải chỉ vì mối quan hệ khác thường giữa nó với nàng, với con gái nàng mà nàng công tâm nhìn nhận từ ngày có thằng Hận, doanh thu và lợi nhuận, cũng như khối lượng công việc của công ty luôn luôn đầy ắp. Trên bàn làm việc của nàng lúc nào cũng đầy những hồ sơ hợp đồng… Nàng biết đó là phần lớn công sức của thằng Hận mà ra, một mình nàng không thể có được nhiều thuận lợi như vậy… Ở một góc trong tâm tư nàng, thằng Hận như đã trở thành người thân của nàng, không chỉ vì nàng đã chính thức nhận nó làm con nuôi trên mặt giấy tờ pháp lý, mà cũng còn vì cái mối quan hệ chằng chịt giữa nó với mẹ con nàng, nó lại sắp sửa trở thành cha ruột của cháu ngoại nàng… Dành cho nó một phần trong khối tài sản của nàng tạo dựng được cũng xứng đáng thôi…
Chiều nay, thằng Hận khéo léo từ chối lời mời ăn tối của một chủ đầu tư đã rất hài lòng với công trình mà công ty Vĩnh Hằng đã hoàn thành. Nó gần như rất ít khi uống rượu, cực chẳng đã nó mới uống vài hớp cho phải phép với người mời. Hai bữa chiều qua nó đã biết mệt và nhức đầu với cái chuyện bị chất cồn quậy phá, hành hạ rồi, nên chiều nay nó viện cớ phải đi kiểm tra mấy công trình của công ty đang thực hiện ở đây…
Bước ra khỏi thang máy trên tầng lầu thứ năm, thằng Hận chăm chú trên một bản tài liệu mà không để ý gì chung quanh, chỉ khi bước tới trước cánh cửa phòng nó đang ở mới dừng lại, đưa cái thẻ từ áp trên bộ khóa cửa, cánh cửa vừa mở ra thì cũng vừa lúc xấp tài liệu trên tay nó tuột rơi xuống nền nhà… Nó xoay người cúi xuống lượm thì cũng vừa lúc cánh cửa căn phòng đối diện mở ra… Một đôi chân trắng thon dừng lại ngay trước mắt nó, đôi giầy cao gót vừa phải ôm kín bàn chân, nó vừa ngước lên nhìn thì cũng vừa lúc có tiếng kêu thảng thốt pha lẫn sự vui mừng ẩn chứa trong đó :
– Hận… là Hận, đúng không?…
Nó giật mình đứng lên. Trước mặt nó là một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ mà cả đời này nó không thể nào quên được. Khuôn mặt trắng hồng được mái tóc đen mướt cắt ngắn, cong cong ôm trọn khuôn mặt đó. Đôi mắt đen mở to, cánh mũi cao phập phồng với đôi môi đầy đỏ hồng mấp máy, nàng nhìn nó không chớp mắt. Đôi mắt thằng Hận lướt thiệt nhanh, chỉ cần một giây là nó đã thu hết hình ảnh xinh đẹp, quyến rũ của người phụ nữ đó đầy đủ… Khoảng ngực trắng ngần với cái váy nâu nhạt mà trước ngực có đường xẻ hơi sâu lộ ra một phần khe ngực sâu hút. Bầu ngực căng nở cũng đang phập phồng…
Thằng Hận mỉm cười, nụ cười quen thuộc của nó :
– Ủa,… chị… sao chị lại ở đây?…