CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 09
MẸ CHỈ MUỐN Ở VỚI CON​

Thục Vy đang ngồi đọc lại một số báo cáo từ các công trình gửi về nhưng thỉnh thoảng nàng lại liếc về phía bộ ghế salon nhìn chàng thanh niên đang ngồi trầm tư, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai lộ vẻ lo lắng bồn chồn mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy kể từ ngày nhận anh chàng vô làm trợ lý cho nàng… Không đủ kiên nhẫn đọc hết mớ báo cáo, nàng đứng dậy bước về phía đó mà hình như anh chàng mãi đắm chìm trong suy nghĩ nên cứ như không hề thấy nàng… Thục Vy ngồi hẳn xuống ghế, bắt tréo chân, sửa lại gấu váy kéo xuống quá đầu gối rồi nhẹ giọng :
– Hận…
Thằng Hận giật mình ngồi thẳng lên nhìn nàng. Đôi mắt đẹp của người phụ nữ nheo lại :
– Bữa nay cô thấy con không được bình thường… Có chuyện gì sao? Hay chán làm ở đây với cô rồi?…
Thằng Hận xua tay lắc đầu, nó mỉm miệng cười gượng gạo :
– Không… Dạ không phải vậy đâu cô… Tại con đang… đang nghĩ tới mẹ con…
Thục Vy lộ vẻ quan tâm :
– Mẹ con?… Mẹ con làm sao, bả đau ốm hay sao?…
– Dạ không… Mẹ con khỏe… Nhưng mà… con không biết nói ra có làm phiền cô không?… Chuyện riêng của gia đình con mà…
Vị giám đốc xinh đẹp cau đôi lông mày vòng cung đen nhánh :
– Không được nói như vậy. Chuyện gia đình của nhân viên cũng có ảnh hưởng tới công việc của họ với công ty, cô là giám đốc lại càng phải quan tâm… Nhất là chuyện của gia đình con… Cô rất yêu quý con nên chuyện của gia đình con cô lại càng phải quan tâm. Có gì khó xử con cứ nói, giúp được gì thì cô sẵn sàng… Nói đi, đừng có ngại…
Thằng Hận ngần ngừ một vài giây rồi nó cũng từ từ kể lại cho Thục Vy nghe tình cảnh của mẹ con nó hiện giờ… Sau ngày nó đi ít bữa thì cậu Hai nó cũng quay về sau mấy ngày ở thăm ông bà ngoại. Ông ngoại nó yếu lắm và muốn Hai Thanh về ở với ông bà. Ông sẽ giao hết toàn bộ tài sản, ruộng vườn nhà cửa cho Hai Thanh vì ông là con trai lớn sẽ hương khói thờ cúng cha mẹ sau này, còn phần các chú các dì thì ông ngoại nó cũng đã chia đất đai cho rồi… Không những vậy, ông ngoại nó còn hứa sẽ cưới vợ cho Hai Thanh để kiếm con nối dõi tông đường, là một cô gái chưa chồng hơn ba mươi tuổi ở cùng quê… Nhưng thằng Hận không lo về chuyện đó, nó oán hận hơn trong lòng khi nghe Ngọc Nhàn nói rằng, ông bà ngoại không hề đá động, nhắc nhở gì về đứa con gái út, họ coi như cô thiệt sự chết rồi… Hai Thanh muốn để lại căn nhà đang ở cho mẹ con Ngọc Nhàn nhưng nàng không nhận, vì nàng biết cuộc đời này không đơn giản, chừng đó năm gắn bó với mẹ con nàng, tối lại nàng lên giường cùng anh Hai như một người vợ… Bao nhiêu lời nói ngon ngọt của anh Hai rót bên tai nàng hơn hai chục năm tới bây giờ, có lẽ vật chất và một người vợ trẻ trung hơn đã làm Hai Thanh xiêu lòng, muốn ngã về phía họ… Trong lòng Ngọc Nhàn đã bắt đầu nổi lên sự hoài nghi, và lòng tin yêu của nàng đối với anh Hai cũng bắt đầu lung lay, giảm sút… Nhận căn nhà của Hai Thanh cũng đồng nghĩa với việc tiếp tục bị ràng buộc với một mối quan hệ trong bóng tối mà kể từ ngày thằng Hận thẳng thừng nói ra trong buổi tối hôm nào, nàng đã không còn hứng thú với chuyện đó nữa… Và cũng đồng nghĩa với chuyện nàng sẽ chấp nhận chuyện không vui sẽ xảy ra lỡ sau này Hai Thanh nghĩ khác đi muốn lấy lại căn nhà… Tình nghĩa chỉ trân quý đối với những kẻ nghèo, những kẻ có thân phận hèn kém… Còn một khi tiền bạc, vật chất trở thành thước đo giá trị con người thì nàng có là em gái ruột, là người tình giường chiếu hơn hai chục năm cũng chẳng là gì… Thời gian trôi đi, lòng người liệu có vẹn nguyên???
Ngọc Nhàn bày tỏ ý muốn được lên thành phố ở với con trai, vứt bỏ mọi sự đã qua ở dưới đó… Thằng Hận cũng mừng khi nghe mẹ dứt khoát rời xa cậu Hai và theo nó, nhưng hiện tại nó chưa có nhà cửa gì, đang ở trọ ở một khu nhà trọ bình thường, làm sao nó để mẹ ở chung… Vừa chật chội, tù túng… Vừa nóng nực khó chịu… Mà cái khu nhà trọ đó thì vô vàn thành phần, tốt có, xấu có… Nó đi làm để mẹ ở nhà một mình nó không yên tâm… Nó chỉ mới vô làm việc ở công ty Thục Vy được hơn nửa năm chớ mấy…
Nó nói hết cho nàng nghe, dĩ nhiên những chuyện cần giấu thì nó phải giấu, như chuyện mẹ nó quan hệ với cậu Hai Thanh… Nghe chuyện nó xong, Thục Vy cau mày suy nghĩ hồi lâu… Nàng nhìn ngắm chàng thanh niên đối diện rồi lòng nàng chợt dâng lên nỗi xúc cảm mơ hồ, lẫn lộn… Vừa cảm thấy tội nghiệp cho hoàn cảnh nó, nàng có một nỗi xúc động như nó là con trai nàng… Một góc khác, trong lòng nàng lại chen vô một mối cảm xúc khác khi nhìn ngắm những đường nét đẹp đẽ góc cạnh của một người đàn ông, bụng nàng chợt nôn nao một cảm giác vừa lạ vừa quen… Nàng chợt có ý nghĩ được ôm chầm lấy nó… Muốn được hít thở mùi đàn ông từ thân hình thanh niên cao lớn, rắn chắc của nó… Rồi thở ra một hơi dài, nàng hỏi :
– Nếu không có gì phải giữ kín, cô muốn nghe lý do tại sao con lại mang tên Hoài Hận?
Nó mỉm miệng cười buồn :
– Hồi còn là con gái mới lớn, mới mười bảy tuổi… Mẹ con bị người ta lừa gạt nên có con… Có lẽ do oán hận người đàn ông đó nên mẹ con đặt tên con như vậy để không bao giờ quên…
– Con có biết người đàn ông đó tên gì, bây giờ ở đâu không?
Thoáng qua trong đầu thằng Hận là một khuôn mặt và một cái tên, nhưng nó biết sẽ không bao giờ nói ra với nàng, nó lắc nhẹ đầu :
– Dạ… Mẹ con không nói, mà con cũng không hỏi… Con cũng không cần biết tới đâu cô… Con chỉ cần có mẹ con là đủ rồi… Biết người đàn ông đó thì sẽ được gì, con không cần…
Thục Vy “ậm ừ”, nàng nghĩ thiệt nhanh và quyết định thật dứt khoát :
– Bây giờ con nghe cô đây. Có một căn nhà hai tầng vừa rồi công ty mua được qua đấu giá, đã sửa sang lại sạch sẽ, đẹp đẽ… chờ có khách trả giá có lời là công ty sẽ bán… Bây giờ cô cho mẹ con con mượn ở trong khi con kiếm tiền dành dụm mua nhà… Cô chỉ cho mượn chớ không cho mướn nên con cứ yên tâm không có lo tiền thuê nhà… Sau này nếu con có tiền, nếu thích ở đó luôn thì cô sẽ báo cho bên kinh doanh làm thủ tục bán nhà trả góp cho con… Còn không thì thôi…
Thằng Hận giật mình đứng lên, lắp bắp :
– Cô… cô… con làm sao dám nhận… con mới làm…
Thục Vy cười kéo tay nó ngồi xuống :
– Cô tin con và cũng rất thương cho hoàn cảnh của hai mẹ con, nói đúng hơn, cô thương mẹ con… Cùng là phụ nữ cô hiểu tâm trạng của mẹ con đã trải qua những gì suốt mấy chục năm nay… Con cứ thoải mái nhận sự giúp đỡ của cô, miễn con yên tâm quyết định gắn bó suốt đời với cô… à không… với công ty cô là được…
Lỡ một từ, mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ lên làm đôi mắt nàng long lanh.
– Nhưng cô cũng có một việc khác ngoài chuyên môn của con mà cô muốn giao cho con, hay đúng hơn là cô muốn nhờ con làm bởi vì… vì cô không tin ai khác ngoài con… Con làm được không?
Thằng Hận nhẹ lòng vì chuyện khó của mẹ con nó đã được vị nữ giám đốc xinh đẹp giải quyết giùm. Nó nhìn nàng :
– Cô chưa nói việc gì làm sao con biết làm được không… Cô cứ nói, miễn sao việc cô muốn con làm không nằm ngoài khả năng là con hết lòng với cô… cô đã giúp con tới vậy mà…
Thục Vy quay lại bàn cầm cái điện thoại, nàng quẹt quẹt bấm bấm xong rồi nói :
– Cô vừa gửi qua điện thoại cho con mấy tấm hình… Cô muốn nhờ con ngoài công việc của công ty thì con rảnh lúc nào con theo hai người trong hình, giám sát giùm cô, nếu họ… ừm… nếu họ có những cử chỉ gì không bình thường thì con chụp hình lại, nếu được con ghi âm càng tốt… Cô cần những chứng cứ cụ thể để có cách đối phó với họ…
Thằng Hận mở điện thoại ra coi… Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi có mái tóc nhuốm màu muối tiêu mà nó biết thừa là ai, nhưng nó không lộ ra mặt. Hình một người phụ nữ chừng trên dưới ba mươi tuổi, cũng xinh đẹp, ưa nhìn mà nó cũng có cảm giác quen quen, không biết đã thấy ở đâu… Nó nhìn lên Thục Vy, mở to mắt có ý hỏi… Nàng cười cười :
– Người đàn ông đó chính là chồng cô, là phó giám đốc của cái công ty này, nhưng mà con cũng thấy đó, từ ngày con vô đây làm tới giờ ổng đâu có xuất hiện ở đây, đúng không?…
Thấy nó gật gù, mắt vẫn nhìn chăm chăm trên cái điện thoại, nàng tiếp tục :
– Ổng cứ viện cớ đi giám sát mấy cái công trình ở ngoại tỉnh nên hầu như cũng chẳng về nhà, nhưng cô biết ổng đang lui tới với người phụ nữ này… Cô ta là giáo viên phổ thông, hai đứa con gái nhà cô đều học với cô ta… Có lẽ họ quen nhau từ lúc ổng hay đi họp phụ huynh gì đó… Cô sẽ đưa cho con địa chỉ nhà cô ta… Con cứ tìm cách làm sao có chứng cứ về cái quan hệ mờ ám của họ thì đem về cho cô… Cô chỉ cần có chứng cứ để nhờ luật sư làm thủ tục ly dị… Hy vọng con sẽ giúp được cô… Mà nè…
Nàng đứng dậy đi về phía bàn làm việc, kéo một cái hộc bàn lấy một gói giấy nhỏ rồi quay lại đưa tận tay thằng Hận :
– Con nhớ giữ thiệt kín chuyện này, chỉ có con và cô biết mà thôi… Còn đây là một số tiền… Cô biết con chưa có xe máy, con cứ đi mua một chiếc loại tốt và mới nhất… Mua một cái máy chụp hình để sử dụng… Công ty có máy nhưng cô muốn con có máy riêng để chụp cho thoải mái… Đừng suy nghĩ gì hết… Đây là tiền cô ứng cho con để con có phương tiện, dụng cụ làm việc chớ không phải cô cho con đâu… Nếu thiếu cứ nói với cô, cô sẽ đưa thêm… Tiền bạc không quan trọng cho bằng những gì cô muốn con đem về cho cô… Được không?
Thằng Hận nhìn thẳng vô mắt Thục Vy. Nó nhìn thấy một nỗi chán chường hiện rõ hơn là vẻ buồn khổ. Có lẽ nàng đã muốn rời xa người chồng không cảm tình này lâu lắm rồi như những gì nó đã âm thầm tìm hiểu lâu nay… Mê gái đã thành cốt tủy của lão rồi thì có làm chồng làm cha, ở trong một gia đình giàu có, làm ăn khá giả như gia đình Thục Vy thì người đàn ông này cũng ngựa quen đường cũ mà thôi… Càng thêm lợi thế cho kế hoạch trả thù giùm cho mẹ nó và cho chính nó… Nó mỉm miệng cười, nụ cười mỉm làm người phụ nữ đáng tuổi mẹ nó chợt xao động trong lòng… Ánh mắt nhìn như xoáy tận trong ruột của nó, miệng cười của nó nửa như khiêu khích, nửa như dụ dỗ làm nàng chợt run nhẹ trong lòng… Và nàng cảm thấy sự thích thú của nàng đối với nó càng tăng thêm… Cái anh chàng này…
– Thôi được rồi, bây giờ cô cho con nghỉ ba ngày, bây giờ con ghé qua căn nhà mà cô nói coi có cần sắp xếp cái gì thì sắp xếp rồi về thu dọn, đón mẹ con lên đi…
Thằng Hận đứng lên, nó ngần ngừ giây lát rồi nhìn nàng :
– Cô… con cảm ơn cô đã giúp đỡ con… con muốn được… ôm cô một cái để cảm ơn cô, được không cô?…
Thục Vy đứng lên. Nàng không thấp nhưng cũng chỉ đứng cao hơn vai nó một chút. Thằng Hận mở rộng vòng tay ôm siết nàng vô ngực… Nó thì thầm :
– Con cảm ơn cô… Thục Vy…
Nàng cứ tưởng nó chỉ ôm nàng rồi thả ra liền, nhưng mà không phải. Nó ôm siết nàng lâu lắm… Mùi đàn ông vừa thơm thơm vừa nồng đậm xộc vô mũi nàng làm nàng chợt nao nao… Có một thoáng nàng như ngất ngây với vòng tay ôm và mùi đàn ông của nó khơi gợi cho nàng một cảm giác gì đó mơ hồ nhưng sảng khoái, trông ngóng… Bất giác, Thục Vy phát hiện ngay bụng dưới nàng một cái vật cưng cứng, dài dài ép lên bụng và có vẻ lớn dần lên và giật nhẹ từng cái… Hai má nàng chợt nóng rực lên, nàng biết đó là cái gì… Tự nhiên, trong đầu nàng nảy ra một ý định nghịch ngợm chứ không như bên ngoài đứng đắn của một phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi… Mỉm cười, nàng luồn tay xuống dưới bụng, bóp chặc cái vật đó rồi hơi nẩy người ra nhìn lên khuôn mặt chàng trai đang đỏ hồng, không biết vì mắc cỡ hay bị kích thích :
– Hỗn hào quá ha!… Tại sao ôm cô mà cái này cứng lên chọt vô bụng cô?… Có ý đồ gì?… Nói mau…
Nghe câu hỏi có vẻ giận dữ, nhưng nhìn đôi môi đỏ đang mỉm một nụ cười và đôi mắt đen long lanh, thằng Hận biết là nàng không giận nên nó cũng cười :
– Con đâu có biết… Tại cô xinh đẹp và thơm phức như vậy, tự nhiên nó cứng chớ con không hề có ý đồ đâu… Con nói thiệt…
Thoáng trong ánh mắt nàng lóe lên một tia thất vọng nhưng tắt ngay. Bóp nhẹ con cặc cứng ngắc của thằng Hận vài cái, nàng cũng phải thả ra :
– Hừ… Đừng có đổ thừa… Thôi, đi…
Câu nói chưa dứt, miệng nàng chợt bị bịt chặc bằng một cái miệng khác… Thằng Hận nó dám hôn nàng?… Vòng tay thằng Hận kéo sát thân hình chắc nịch, ấm áp mà mềm mại của người phụ nữ. Môi nó đang áp chặc trên môi nàng, đầu lưỡi ló ra liếm qua liếm lại trên hai cánh môi đang ngậm lại… Thục Vy chợt run người vì cảm giác đột ngột ngoài ý nghĩ của nàng, hai bàn tay nàng đưa lên ngực nó tính đẩy ra nhưng không hiểu sao tự nhiên nàng mất toàn bộ sức lực… Tiếng kêu của nàng “ưm ư…” trong cổ họng không hiểu là phản đối hay vì thích thú… Nhưng chỉ mấy giây sau, hai cánh tay nàng lại vòng lên thắt lưng nó, miệng nàng từ từ mở ra cho đầu lưỡi nó có cơ hội lách vô trong… Tới lúc này thì nàng không còn suy nghĩ gì nữa, khi đầu lưỡi thằng Hận vừa lọt qua, nàng đã ngậm lưỡi nó và mút nút nhẹ nhàng say sưa, vòng tay thằng Hận chợt lỏng ra, không phải để thả nàng ra mà nó vuốt lên vuốt xuống khắp trên lưng nàng, dừng lại thiệt lâu ở hai bờ mông tròn cong vểnh, căng mềm bóp lấy và kéo sát vô cho thân dưới nàng càng áp sát hơn lên trước bụng nó… Càng lúc nàng càng cảm nhận thiệt rõ, thân gậy cứng cứ giật nhẹ từng cái trên bụng nàng sau mấy lớp vải…
Khi lưỡi thằng Hận từ từ lui ra thì như tiếc nuối, đầu lưỡi nàng lại như có keo dính trên lưỡi nó và đi theo để chui qua cái miệng ham hố của nó… Thằng Hận cũng ngậm nút lưỡi nàng từng nhịp. Một bàn tay của nó lần ra phía trước để nhẹ trên một bầu vú căng bóp nhẹ như thăm dó rồi bóp mạnh hơn, một cái đầu gối của nó nhích nhẹ ép lên giữa háng nàng, hích nhẹ lên vùng âm hộ làm nàng vừa khó chịu mà cũng vừa ham thích… Nhưng rồi đột ngột, nó đẩy nàng ra, mặt nó đỏ bừng không hiểu vì mắc cỡ, sợ sệt hay vì cơn hứng tình bất tử, nó nhìn nàng :
– Con… con xin lỗi… Con không kìm được mình…
Thục Vy không nói gì, cũng không tỏ vẻ giận dỗi, nàng đẩy nó hướng về phía cửa ra hiệu cho nó đi mau đi… Thằng Hận cũng không nói lời nào nữa, nó nhanh nhẹn đi như chạy rời khỏi phòng và không quên khép kín cánh cửa… Nàng quay lại ngồi phịch xuống ghế… Mặt nàng đỏ hồng, khuôn ngực căng phập phồng dưới làn vải áo… Nàng kẹp chặc hai chân lại một hồi lâu bởi sự dinh dính, ươn ướt giữa hai chân… Thằng Hận không thể nào biết được tâm tình hiện tại của vị giám đốc xinh đẹp của nó… Nếu lúc nãy nó không dừng lại, tiếp tục lấn tới, cởi sạch áo váy trên người nàng thì nàng cũng sẽ không phản đối một chút nào… Nó làm sao biết được suốt mấy tháng nay, nàng không được gần gũi đàn ông, thân thể nàng như trái cây chín rục chỉ chờ người hái trái và ăn sạch… Cơn hứng tình đột ngột bị thằng Hận khơi dậy và cũng đột ngột bỏ ra làm nàng hụt hẫng một thoáng… Ngược lại, bản thân Thục Vy cũng không hề biết cái cách bỏ ra đột ngột của thằng Hận cũng chính là một chiêu trò của nó… Hành động vừa rồi của nó cũng chỉ vừa thăm dò phản ứng của nàng, cũng vừa khơi gợi sự thèm muốn được âu yếm, vuốt ve, gần gũi thân xác của nàng để tới một lúc nàng thiệt sự sẽ chủ động tự nguyện trao tình cho nó…

***​

Ngọc Nhàn cảm thấy bình an, thoải mái khi được về ở cùng con trai đã gần nửa tháng… Trước mắt thằng Hận không cho nàng làm gì hết. Nó muốn mẹ được hoàn toàn nghỉ ngơi, tìm hiểu cuộc sống mới chung quanh và xa hơn… Nó cũng không ngờ số tiền Thục Vy đưa cho nó lại nhiều như vậy, hoàn toàn bằng tiền đô-la Mỹ. Tính ra cũng hơn hai trăm triệu, nó tính đưa lại cho nàng nhưng nàng nghiêm mặt lắc đầu :
– Đã nói rồi, đây là tiền cô ứng cho con để con làm công việc cho cô chớ không phải cô cho con hay cho mượn mà còn dư con trả… Đến lúc nào việc cô giao cho con có kết quả cuối cùng, lúc đó cô và con sẽ ngồi lại với nhau tính toán tổng chi phí và số tiền dư, nếu còn… Hiểu chưa?…
Giám đốc đã nói vậy thì thằng Hận còn biết làm sao, nó đành phải nghe lời nàng thôi… Và nhờ vậy, trong tính toán của nó, nó sẽ để cho mẹ nó được thoải mái hơn… Nó bắt mẹ phải đi mua sắm, thay đổi một loạt quần áo, váy đầm… kể cả dụng cụ trang điểm, mỹ phẩm tối thiểu cho một người phụ nữ… Và nó mua cho nàng điện thoại thông minh, cả một dàn máy vi tính với ý định để cho nàng làm quen với những tiện nghi tối thiểu của người ở thành phố lớn…
– Mẹ của con vốn đã xinh đẹp… Bây giờ mẹ lên thành phố ở với con thì con muốn mẹ phải thay đổi hoàn toàn, phải khác đi, phải xinh đẹp như một bà phu nhân quý phái… Để sau này, nếu có ai đó nhìn thấy mẹ không còn coi thường mẹ nữa… Mẹ biết không, ước vọng của con là con sẽ cố gắng tới một ngày nào đó, con sẽ chở mẹ về quê trên một chiếc xe hơi… Cho những người đã từng hất hủi mẹ thấy rằng mẹ giữ con lại, nuôi con lớn lên là không sai lầm… Con nhổ nước miếng vô cái kêu là danh dự, là thể diện của họ…
Ngọc Nhàn đều nghe thằng Hận trong mọi chuyện, nó nói gì nàng cũng nghe, cũng làm theo ý nó… Và đúng như lời nó nói… Chỉ một thời gian ngằn, nàng hoàn toàn như lột xác, trắng trẻo hơn, xinh đẹp, đằm thắm hơn và như trẻ nhiều ra… Nó bắt nàng mặc váy nhiều hơn là những bộ đồ bộ hay quần đen áo bà ba ngày trước. Nó không chê xấu hay biểu nàng vứt đi, thậm chí nó còn dặn nàng phải giặt giũ, cất giữ hết những quần áo cũ, nhưng nó cũng yêu cầu nàng ăn mặc phải thay đổi cho phù hợp với cuộc sống ở thành phố… Ừ, mà nàng cũng công nhận khi mặc những bộ áo váy nhiều kiểu, nàng như đẹp nhiều hơn và cũng cảm thấy vui hơn… Thân hình vốn dĩ xinh đẹp của một thiếu phụ bốn mươi nhìn như trẻ ra chỉ còn chừng tuổi ba mươi, nhiều lúc nàng phải đỏ mặt khi thấy thằng Hận cứ ngắm nghía nàng thiệt là lâu…
Từ ngày hai mẹ con ở chung với nhau, thằng Hận chưa bao giờ nhắc nhớ gì lại chuyện đã xảy ra ở dưới nhà trước ngày nó lên thành phố… Nó làm như quên hẳn mất rồi… Nhưng nó không biết là trong tâm tưởng của mẹ nó, nó càng không nói gì thì nàng lại càng nhớ lại những giây phút đó, nhớ kỹ tới từng chi tiết cái buổi tối mà nó cởi áo, tuột quần nàng ra mà hôn hít, bú liếm… Càng nhớ lại thì trong bụng Ngọc Nhàn lại càng tăng thêm nỗi háo hức, xôn xao… có lúc nàng lại thầm nghĩ cầu mong cho nó làm lại với nàng lần nữa… Một thời gian dài nàng như thiếu thốn chuyện làm tình… Từ sau ngày thằng Hận chui vô xe taxi về thành phố cho tới bây giờ, nàng không chịu cho Hai Thanh đụng vô người nàng nữa, nàng nói thẳng với anh trai :
– Thằng Hận nó biết chuyện của anh Hai với Út từ lâu rồi… Út cảm thấy không chỉ có lỗi với nó mà còn có tội nữa… Từ giờ trở đi Út muốn chấm dứt chuyện này giữa anh em mình… Út cũng mong anh Hai ngừng lại, nếu anh Hai còn thương mẹ con Út…
Không hiểu sao Hai Thanh lại ngay lập tức đồng ý với những lời em gái nói. Lòng tin cậy và sự cảm mến ân nghĩa của Hai Thanh dành cho mẹ con cô suốt hơn hai mươi năm cũng vơi dần trong lòng Út Nhàn. Nếu Hai Thanh dùng dằng không chịu thì có lẽ nàng cũng sẽ nghiêng theo đòi hỏi của anh trai, nhưng nàng cũng chợt ngộ ra rằng, trong thời gian về thăm cha mẹ ở quê, có lẽ Hai Thanh đã gặp chuyện và bắt đầu thay đổi, tình cảm của Hai Thanh cũng không còn kiên định với nàng như trước, thêm một lần nữa, nàng lại mất lòng tin ở đàn ông, cho dù đó là anh trai ruột của nàng, trong quan hệ xác thịt lại như chồng của nàng… Có lẽ bây giờ trong lòng của Ngọc Nhàn, nếu còn có lòng tin, nàng chỉ còn tin mỗi một mình thằng Hận… Dù sao đi nữa, nó cũng là con trai của nàng… Và nhiều khi nàng cứ nghĩ lung tung, nàng chỉ còn tin một mình nó, nên nếu nó sẽ làm với nàng cái chuyện mà nó đã từng khẳng định thì nàng cũng sẽ chìu theo ý nó thôi… Nàng bất chấp mọi sự, miễn sao nó vẫn là con nàng, nó vẫn hàng ngày ở cùng nhà với nàng, kêu nàng là mẹ của nó…
Tiếng máy xe chạy vô sân làm Ngọc Nhàn giật mình tỉnh lại. Thằng Hận đi làm về ngừng xe vô sát một góc sân nhỏ rồi nó quay ra đóng cổng. Căn nhà mà Thục Vy cho mẹ con nàng mượn ở rất đẹp và rộng rãi sáng sủa, nằm trong một con hẻm rộng. Khu vực này rất an toàn vì dân cư đã ở đây từ hàng mấy chục năm, rất gắn bó với nhau. Những ngày đầu tiên khi hai mẹ con mới dọn về, nhiều người hàng xóm cũng đã tới hỏi thăm và chào mừng… Tâm trạng đang bồi hồi của nàng cũng nhẹ nhàng đi và yên tâm hơn vì sự quan tâm của hàng xóm, nhờ vậy mà khi thằng Hận kêu nàng ở nhà, không cho nàng làm gì hết thì nàng cũng cảm thấy vui vì quanh nàng còn có nhiều người để chuyện trò, hỏi han…
Quay xuống bếp, nàng chuẩn bị dọn cơm trong khi chờ thằng Hận đi tắm. Cứ buổi chiều thì thằng Hận về ăn cơm với nàng, còn buổi trưa thì lúc về lúc không. Nhưng nó cũng rất chu đáo, hôm nào không về ăn cơm với mẹ, nó đều gọi điện cho nàng biết…
Lui cui bên bàn bếp, Ngọc Nhàn không biết thằng Hận đã quay xuống từ lúc nào, trên thân mình nó chỉ có bộ đồ thun ngắn bó sát khoe thân hình thanh niên chắc nịch mạnh khỏe… Nhìn từ phía sau mẹ nó, thằng Hận thầm tán thưởng, nếu không biết thì ai đó có thể sẽ cho mẹ nó chỉ là một người con gái vừa trưởng thành… Mái tóc đen mun uốn từng lọn thả xuống quá vai nàng, trên tấm lưng thon và bờ eo nhỏ được cái váy ôm gọn khoe ra. Cặp mông căng nở nổi bật dưới vải váy. Gấu váy dài quá gối khoe đôi bắp chân trắng nõn mượt mà… Không nhịn được, thằng Hận bước nhẹ tới choàng tay ôm ngang hông mẹ nó từ phía sau… Chỉ hơi giật mình, vì vướng hai tay trên nồi thức ăn nên Ngọc Nhàn đẩy nhẹ mông về phía sau :
– Thả mẹ ra… Để mẹ dọn cơm cho ăn nè…
Thằng Hận kê mũi hít hít mùi thơm quen thuộc từ thân hình mẹ nó và trên mái tóc đen dày thơm phức, nó cạ cạ má nó lên tóc nàng :
– Ưm… mẹ thơm quá… cho con ôm mẹ một chút…
– Thì để mẹ dọn cơm đã, thả mẹ ra đi…
Thằng Hận chưa chịu thả, nó lại lần hai tay lên bầu vú mẹ… Hai bầu vú căng tròn mềm mại trong lòng bàn tay nó sau lớp vải. Nàng không mặc nịt vú nên hai đầu núm vú cộm lên và nở dần trong lòng bàn tay nó… Giữa háng nó khúc gân thịt ép sát lên mông nàng… Vừa nắn nhẹ hai bầu vú mẹ, nó cục cựa, xê dịch để cặc nó dựng lên ép trên khe mông nàng… Cảm nhận rõ ràng khúc gân cứng, nóng hổi đang ép dọc trên khe mông, nàng chợt run nhẹ hai chân… Một cơn nóng quặn lên từ trong sâu đổ ập đầy bụng dưới làm nàng kêu nhỏ :
– Hận…
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, thằng Hận thả mẹ ra, nó bước tới chỗ để chén đũa, phụ nàng dọn cơm mà không nói tiếng nào… Quay lại lườm thằng con trên khuôn mặt đỏ ửng, nàng càm ràm :
– Con cứ vậy à… hư quá đi…
Thằng Hận cười cười :
– Con yêu mẹ mà…
Nàng lại lườm nó cái nữa :
– Yêu cái kiểu gì, cứ chọc mẹ như vậy…
Thằng con trai nheo mắt nhìn đểu đểu :
– Bộ con làm mẹ… thích hả?…
Không trả lời, nàng chỉ “Ứm…” một tiếng trong miệng và thôi không nói gì tới chuyện đó nữa…
Bữa cơm của hai mẹ con quay lại sự bình thường nhưng thằng Hận làm sao bỏ qua những cái liếc nhìn thỉnh thoảng vụng trộm của mẹ nó… Nó thầm đắc ý trong bụng… Chuyện mẹ nó tự tìm tới với nó để tìm kiếm hoan lạc thân xác chỉ còn là ngày một ngày hai… Nó thừa kiên nhẫn để chờ đợi… Nhưng thiệt ra, chuyện được làm tình với mẹ không quan trọng bằng chuyện nó đang tìm kiếm cơ hội để lên giường với mấy người khác, những người phụ nữ mà nó cho là nằm trong kế hoạch trả hận giùm cho mẹ nó…
Hình ảnh của người phụ nữ trẻ là người tình của chồng bà giám đốc xinh đẹp hiện rõ trong đầu nó… Nó đã tìm theo và đã biết nhà người phụ nữ trẻ… Nó đang trông chờ một cơ hội để tiến tới gần… À, còn phải canh chừng để chụp cho Thục Vy mấy tấm hình “chứng cứ” nữa… Mấy ngày nay chưa thấy lão xuất hiện cạnh cô ta… Có lẽ lần này lão đi công trình tỉnh ngoài thật rồi…