CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 40
NGỌC YÊN​

Con gái của Tuyết Thu đầy tháng. Trong căn nhà nhỏ của nàng đông vui như ngày đám cưới, như ngày tết nhất nhưng đặc biệt thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nho nhỏ của hài nhi xinh xắn làm bao nhiêu người có mặt đều quây quần bên nó… Ba mẹ con Thục Vy nhiều lúc nửa đùa nửa thiệt với Ngọc Nhàn và Tuyết Thu :
– Mai mốt Tuyết Thu đi làm là kêu bà nội Út Nhàn đem bé qua ở luôn bên nhà bà nội Thục Vy luôn… Cho Tuyết Thu đi dạy về là tới đó ở với hai cô học trò ngày xưa luôn…
Nghe Thục Vy nói, Tuyết Thu ửng hồng đôi má. Nàng hạnh phúc và sung sướng tràn ngập trong lòng. Không ngờ cuộc đời nàng lại có cái kết thúc đẹp đẽ và may mắn như vậy… Ừ, ở đâu cũng được, miễn sao con bé luôn ở bên cạnh nàng và thỉnh thoảng lại được “thằng cha” nó ngó tới là được… Thục Vy còn xúi nàng nghỉ dạy luôn nhưng nàng không chịu, thiệt tâm nàng rất yêu cái nghề cô giáo này khó mà bỏ được, với lại sâu tít trong thâm tâm, Tuyết Thu không muốn mẹ con nàng lệ thuộc quá nhiều vô người khác… Ngay từ đầu, khi mà mẹ Út Nhàn và mọi người chưa biết chuyện nàng có bầu với thằng Hận, nàng đã quyết tâm một mình nuôi con khôn lớn, cho dù nếu kể cả khi thằng Hận có ngó lơ mẹ con nàng…
Ham thích con bé xinh xắn hồng hào cứ hay mỉm nụ cười trong giấc ngủ, gần như không ai để ý tới Thục Mai cho bằng thằng Hận… Đã mấy lần nó bắt gặp ánh mắt trong veo nhưng tha thiết của cô cứ nhìn ngắm đăm đăm con bé rồi lại lén lút đưa mắt nhìn nó… Làm sao thằng Hận không hiểu tâm tình của cô… Đã hơn một lần, mỗi khi có dịp hai đứa gần nhau là cô đều bóng gió hay gián tiếp rồi trực tiếp nói tới cái ước mong của cô là đẻ cho thằng Hận một hay nhiều đứa con… Lúc đầu nó giật mình, cứ la cô và không cho cô nói tới việc đó, nhưng riết rồi nó cũng không nói gì nữa nhưng nó bắt cô phải hứa là luôn luôn uống thuốc ngừa khi ở bên cạnh nó, không thì nó sẽ mang… bao cao su… Biết cô không thích việc đó mà ngay bản thân nó cũng không thích khi làm tình phải mang bao nên nó phải dọa cô vậy thôi… vậy mà cô cũng biết nghe lời… Thằng Hận luôn để ý coi cô có thay đổi gì không, không phải là nó không thích có con với cô nhưng nó sợ tương lai của cô sẽ gặp nhiều thiệt thòi hơn…
Thục Miên và Thanh Huyền nãy giờ đi đâu mất tăm, thằng Hận nhìn hoài không thấy… Đang thắc mắc thì chợt Thục Miên từ phía nhà sau chạy lên, hoảng hốt, lắp ba lắp bắp :
– Cả nhà… coi chị Huyền… Chỉ bị cái gì á… Đang ói mửa tùm lum sau nhà…
Thằng Hận vùng dậy chạy xuống, rồi thêm vài bóng người nữa chạy sau…
…………………………………………
Chị em Thục Mai chạy theo thằng Hận bồng Thanh Huyền đi trước. Tới cửa xe chưa kịp nghĩ ra cách nào để đưa cô vô trong thì Thục Mai đã nhanh nhẹn mở rộng cánh cửa rồi nhìn nó đăm đăm, thằng Hận gượng cười luồn người bồng Thanh Huyền đặt vô trong ghế sau. Không ai nói ai, hai chị em Thục Mai mỗi người một bên để cho Thanh Huyền ngồi ở giữa. Thằng Hận lật đật nổ máy xe phóng đi về hướng bệnh viện gần nhất…
Ba người phụ nữ lớn nhất ở lại với Tuyết Thu nhìn nhau một hồi rồi chính Thục Vy bật cười :
– Đánh chết chị cũng dám nói là con nhỏ nó có bầu…
Hai chị em Ngọc Nhàn nhìn nhau, nhìn Tuyết Thu đang bồng con bé rồi cả nhà cùng bật lên tiếng cười thích thú… “Thanh Huyền có bầu nên bị nghén, vậy thôi…” Mà cũng chính xác là như vậy, chỉ chừng hai tiếng đồng hồ sau, thằng Hận lại quay xe về. Hai chị em Thục Mai và Thanh Huyền với khuôn mặt ửng hồng tíu tít nói cười đi vô nhà mặc kệ thằng Hận líu ríu đi đàng sau… Không khí vui vẻ lại bừng lên khi Thục Miên như con chim hót, láu táu kể lại chuyện bác sĩ xác định đúng là Thanh Huyền đã có bầu gần ba tháng…
……………………………………………………….
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi với chừng đó những người phụ nữ trẻ và không còn trẻ quây quần một cách bình yên và hạnh phúc chung quanh thằng Hận… Nhưng nó vẫn còn có những nút dây cột nó với mấy người khác nữa cho dù tới lúc này, cái tư tưởng ngày trước về chuyện trả hận tình cho mẹ nó hình như không còn tăm dạng trong tâm trí nó nữa… Ngọc Nhàn thường xuyên về nhà ngủ hơn cho dù ngày nào nàng cũng ở bên nhà Tuyết Thu để chăm sóc cho con nhỏ cháu nội đầu lòng… Nhưng chiều tối là luôn có người tới chơi rồi ngủ lại với hai mẹ con nàng, còn Ngọc Nhàn thì về ngủ với Thanh Huyền. Bụng cô đã nhô cao tròn lùm và càng ngày cô càng có vẻ mệt nhọc hơn nên nàng không nỡ để cô ở nhà một mình cho dù còn có thằng Hận và Ngọc An, nàng muốn mình tự tay chăm sóc cho đứa con dâu đích thực mà nàng coi như con gái của mình…

***​

Một sáng sớm đầu tuần, như thường lệ, thằng Hận lại bước vô phòng làm việc của giám đốc Thục Vy để bàn bạc công việc hay nghe nàng giao phó những công việc sẽ làm trong tuần với cương vị của một phó giám đốc thân tín của nàng. Từ sau ngày Đỗ Lộc ly dị nàng và rời xa công ty, dưới quyền điều khiển của Thục Vy và với sự hỗ trợ không cần đắn đo suy nghĩ nhưng rất lanh lẹ và hoàn toàn chính xác của thằng Hận, công ty Vĩnh Hằng càng phát triển nhiều hơn, thậm chí có lúc nàng đã nghĩ tới chuyện nâng tầm cỡ lên thành tổng công ty nhưng thằng Hận đã cản lại, nó cho rằng chưa tới lúc… Khi nâng cái tầm mức của công ty thì đồng thời cũng phải tính tới việc mở rộng và khai thác thêm những lĩnh vực kinh doanh khác nữa có dính dáng tới xây dựng như đầu tư mở chuỗi cửa hàng cung ứng vật liệu chẳng hạn, mà muốn vậy thì cần phải chuẩn bị cái nền, cái khung như cơ sở mặt bằng, nhân sự chuyên môn về kinh doanh, kế toán …v.v… Nghe nó phân tích phải trái, lợi hại… cuối cùng Thục Vy tâm phục khẩu phục nghe theo nó và nàng chốt lại một ý định cương quyết :
– Mẹ Vy giao toàn quyền cho con, từ việc chuẩn bị tới tuyển dụng nhân sự, cân đối tài chính… tất cả… Cần gì con cứ nói với mẹ, mẹ tin là con sẽ toàn tâm toàn ý với công ty như chính của con…
Thằng Hận lại mỉm cười khiêu khích :
– Từ hồi nào tới giờ, Hận luôn toàn tâm toàn ý với mẹ Vy mà… không chỉ với mẹ mà cả hai đứa em gái hụt của con nữa kìa…
Hai má nàng hồng lên, nàng lườm nó :
– Lại bắt đầu rồi đó, chẳng lúc nào mẹ thấy con nghiêm chỉnh hết…
Thằng Hận bước tới kéo nàng đứng dậy rồi ôm xiết nàng vô lòng, nó cười nhỏ bên tai nàng nhột nhạt hơi thở :
– Mẹ Vy kiểm tra coi, con có nghiêm chỉnh không?…
Nàng đưa hai tay chận trên ngực nó, cốt không để nó áp sát quá lại khiêu gợi cảm xúc trong người nàng bùng lên, cự nự :
– Nghiêm chỉnh thì làm sao kiểm tra?… Bỏ mẹ ra…
Nó lì lợm cầm một bàn tay nàng đẩy xuống giữa hai chân nó :
– Mẹ kiểm tra được mà… Nghiêm chỉnh là… “nghỉnh chim” đó… Có lần nào ở gần mẹ Vy mà “chim” con không “nghỉnh” đâu… Đúng không?…
Thiệt vậy, lòng bàn tay nàng nắm gốc khúc gậy nóng cứng giữa hai chân nó bóp nhẹ… cái thằng, con cặc lúc nào cũng cứng ngắc mỗi khi nàng đụng tới… Không trách được những người phụ nữ quanh nó, từ mẹ con nàng tới cả mẹ nó rồi dì nó đều mê cái khúc gân này…
– Thôi, thả mẹ ra đi… Sáng nay mẹ phải làm việc với bên tài chính kế toán để chuẩn bị nhận kinh phí tạm ứng cho công trình mới mở…
Thằng Hận chưa chịu :
– Nhưng mà… Hận muốn mẹ ngay bây giờ…
Thục Vy dịu dàng nhưng kiên quyết đẩy nó ra :
– Không được… Mới hôm qua mà… Mai về nhà mẹ đi… Ừ, Thục Mai nó cứ hỏi con sao không ghé nhà kìa…
Thằng Hận đành phải thả nàng ra nhìn nàng vuốt lại áo váy :
– Không phải con không muốn mà con sợ…
Thục Vy cau mày ngạc nhiên :
– Con sợ cái gì?… Trời đất, Hận mà sợ ai, sợ cái gì chớ…
Nó gãi đầu lúng túng :
– Lần nào gặp con, Hai Mai cứ đòi… có con với con… mà con thì không muốn để em nó thiệt thòi, cực khổ sau này… Hay… mẹ Vy nói giùm con một tiếng đi…
Thục Vy vòng tay trước ngực làm hai bầu vú căng của nàng nhô cao phập phồng :
– Mà mẹ Vy hỏi thiệt, Hận có chút cảm tình nào với Hai Mai không?
Thằng Hận không cười nữa, nó lặng lẽ một hồi rồi nhìn thẳng nàng :
– Con nói thiệt, nếu không có Thanh Huyền thì có lẽ con đã xin mẹ cho con cưới Hai Mai lâu rồi… Nhưng bây giờ thì làm sao có thể làm điều đó…
Thoáng trong mắt nàng là một ánh sáng hài lòng, nàng gật đầu :
– Thôi được rồi… Để mẹ sẽ nói chuyện với nó… Con đi làm việc của con đi, mẹ cũng xuống phòng họp đây…
…………………………………………………….
Nhưng mà sáng nay trong phòng làm việc của Thục Vy có hai người lạ, một nam một nữ ăn mặc rất lịch sự đang ngồi đối diện với Thục Vy trên bộ ghế salon. Thấy thằng Hận bước vô, nàng đứng dậy :
– Đây rồi… Giới thiệu với anh chị, đây là phó giám đốc công ty Phạm Hoài Hận, là người anh chị muốn gặp… Hận à, đây là hai luật sư đoàn luật sư tỉnh dưới, muốn gặp con để thông báo chuyện gì đó có liên quan tới chuyện thừa kế của con…
Thằng Hận hơi ngạc nhiên, nó chào hỏi hai vị luật sư rồi ngồi xuống…
Thì ra… Đỗ Lộc đã qua đời cách đây chừng mười ngày vì đột quỵ!… Nhưng trước đó, lão đã kịp viết di chúc và để lại toàn bộ những gì hắn có được cho chính nó, thằng Phạm Hoài Hận, là đứa con rơi và cũng là đứa con độc nhất của lão. Hai vị luật sư ở tỉnh mà sau khi Đỗ Lộc quay về đó sinh sống hôm nay tới đây gặp nó để thông báo và hẹn ngày mời nó về dưới đó để họ làm thủ tục công bố di chúc và bàn giao tài sản Đỗ Lộc để lại cho nó, trong đó có một lá thư mà ông ta viết cho nó với lời gửi gắm chỉ đưa cho nó sau khi ông ta chết… Lúc đầu thằng Hận không chịu nhận bản di chúc đó nhưng với sự giải thích của hai vị luật sư cũng như sự thuyết phục của chính Thục Vy nó mới miễn cưỡng chấp nhận và hẹn ngày về dưới để tiếp nhận…
Sau khi họ ra về, thằng Hận mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thục Vy, nó bối rối :
– Mẹ Vy… con xin lỗi…
Thục Vy dịu dàng :
– Con không có lỗi gì ở đây hết trơn, nhưng con không chịu hiểu cho sự hối lỗi ăn năn của ổng… Dù đã trễ, nhưng có còn hơn không… Dù con không chấp nhận ổng, nhưng qua việc này, ổng muốn bù đắp lại cho con những gì ổng đã không cho con lúc ổng còn sống… Hận à, mẹ Vy biết con thông minh nhưng trải nghiệm cuộc đời của con không bằng mẹ Vy… Người chết là hết chuyện, con à… Không cần con phải nói với mẹ Út Nhàn của con, nhưng nếu con nghe lời mẹ Vy, hãy một lần về dưới đó, không chỉ tiếp nhận cái di chúc mà ổng để lại, mà con hãy tới trước mộ ổng, thắp cho ổng một nén nhang… Mẹ không bắt con phải nhận ổng làm cha, nhưng ít ra việc con làm đó chính là để tha thứ cho ổng được yên nghỉ… Con hiểu ý mẹ không?…
Thằng Hận lặng thinh hồi lâu rồi nó mới cúi đầu trước nàng :
– Con hiểu rồi… con xin lỗi mẹ Vy, con sẽ nghe lời mẹ…
Nàng cười nhẹ, xoa bàn tay mềm mịn lên má nó :
– Ừ, giỏi, mẹ Vy thương…
Nó nắm chặc bàn tay nàng, bồi hồi hôn lên đó… Nếu là lúc khác, có lẽ nó sẽ lại giở trò ra và cũng có lẽ Thục Vy lại không từ chối như nhiều lần trước đó… Nhưng giờ đây trong lòng nó lại gợn lên những cảm xúc khó nói thành lời… Một thắc mắc đeo đuổi trong tâm trí nó, vừa qua nó đối xử với Đỗ Lộc như vậy là đúng hay sai?…

***​

Trong bộ quần áo không complet hay cravate nhưng thằng Hận nhìn rất nhanh nhẹn, lịch lãm và đầy vẻ đàn ông. Nó bước nhanh vô văn phòng trụ sở của hai vị luật sư đã lên tận công ty Vĩnh Hằng gặp từ tuần trước. Hình như cả thành phố nhỏ này chỉ có một văn phòng luật sư nên nhìn rất bề thế và rộng rãi. Mấy cô nhân viên văn phòng đang ngồi làm việc, thoáng thấy bóng người liền nhanh nhảu đứng lên… Mấy cô chậm chân đành ngồi nhìn nó ngẩn ngơ, chẳng biết trong lòng các cô đang nghĩ tới điều gì…
Sau khi hỏi rõ lý do thằng Hận xuất hiện ở văn phòng này, cô gái dịu dàng nhưng ánh mắt sáng lên một ngọn lửa nhỏ mời nó ngồi trước một cái bàn mà người ngồi sau không có mặt… Cô gái bắt gặp ánh mắt thằng Hận lộ vẻ sửng sốt khi nhìn thấy bảng chức danh để trên bàn của người chưa có mặt. Nhưng nó thu liền ánh mắt đó và quay qua cảm ơn cô gái. Hai má cô hồng lên khi bắt gặp nụ cười mỉm khó quên của chàng trai trước mặt… Quay về bàn của mình, thỉnh thoảng cô lại len lén đưa mắt nhìn trộm chàng trai không biết bao nhiêu lần…
Chỉ mấy phút sau, nó nghe thoáng bên tai lời xầm xì của mấy cô gái và có một tiếng nói mà nó đã quen thuộc cất lên sau lưng :
– À… cảm ơn con, để cô gặp nó… cháu của cô đó…
Sau câu nói là tiếng cười giòn tan trong trẻo. Mấy cô gái trợn mắt ngạc nhiên… Anh chàng đẹp trai này lại là cháu trai của trưởng bộ phận hành chính trong văn phòng luật sư này sao?… Đừng có giỡn chớ… Trong lòng các cô gái trẻ chợt thoáng lên một ước muốn mong được làm… cháu dâu của người phụ nữ có tiếng cười đó…
Người phụ nữ chưa kịp ngồi xuống ghế thì rất nhanh, thằng Hận đã đứng dậy, vòng tay rất lễ phép :
– Con chào dì Năm…
Người phụ nữ bật cười chồm người qua bàn kéo tay nó ngồi xuống ghế. Cái áo nàng mặc hơi hở ngực làm mắt thằng Hận không thể không chộp nhanh cái khe sâu giữa hai mảnh thịt trắng phồng lên… trong đầu nó chợt xuất hiện những hình ảnh một buổi tối ở khách sạn trong ngày cưới của nó…
Sau ngày cưới thằng Hận và sau cái đêm hai dì cháu thức gần sáng đêm trên sân thượng khách sạn, cuộc sống Ngọc Yên bắt đầu thay đổi. Nàng bán hết nhà cửa và những gì có thể có tiền rồi gửi hết vô ngân hàng, nàng chuyển qua tỉnh lân cận xin vô làm việc ở một văn phòng luật sư với công việc chỉ là thư ký tổng hợp cho văn phòng đó… Nhìn thấy khả năng và tuổi tác của nàng, người chủ văn phòng cất nhắc cho nàng làm người phụ trách với ba cô gái khác nữa để chuyên tiếp nhận những khách hàng có việc cần tới luật pháp, dù chỉ để tư vấn cho họ những hiểu biết về pháp luật… Thiệt sự, trong tư tưởng của nàng, Ngọc Yên đang muốn chuyển về thành phố lớn sinh sống hơn, nàng biết ở đó có hai đứa em gái và thằng cháu khó mà quên được đó… Nàng vẫn thường suy nghĩ về nó trong những đêm vắng lặng, cô đơn trên chiếc giường rộng trong căn nhà trọ mà nàng thuê nguyên căn tương đối sang trọng và ấm cúng trong một khu phố mới mở mang… Bản chất là một người phụ nữ vẫn còn sung mãn trong chuyện quan hệ nam nữ, nhưng từ sau cái đêm gần thằng Hận, không hiểu vì sao, nàng lại buông bỏ tất cả, chỉ nghĩ về một mình nó, hay nói đúng hơn, trần trụi hơn, nàng thèm khát được nó ôm nàng thêm một lần nữa, nhiều hơn, nồng nàn hơn… Còn sau đó là chuyện gì thì thâm tâm Ngọc Yên không dám nghĩ tới, nàng sợ thân xác nàng lại rạo rực nỗi thèm muốn khó có thể cưỡng lại được… Cũng nhiều lúc nàng giật mình vì ý nghĩ tội lỗi của mình, thằng Hận là cháu ruột của nàng, con trai của em gái ruột của nàng… Nhiều khi cái ước muốn loạn luân đó làm nàng giật mình sợ hãi nhưng không biết vì cái gì, nàng không thể xóa bỏ hình ảnh của thằng Hận ra khỏi sự khát khao của thân xác mỗi khi nó xuất hiện trong thân thể nàng… Nàng càng nhớ lại từng chi tiết, từng cảm xúc trong cái đêm đó khi nó hôn nàng, nàng hôn nó, nút lưỡi nó… Nhớ từng cảm giác thích thú khi bàn tay nó mò mẫm, sờ soạng trên hai vú và dưới âm hộ nàng… Những lúc nhớ lại như vậy, hai đầu vú nàng lại sưng lên và âm đạo nàng lại nóng rực rỉ thấm từng giọt, từng giọt chất dịch trơn ướt…
Ngọc Yên giúp thằng Hận hoàn thành thủ tục tiếp nhận thừa kế tài sản của Đỗ Lộc theo đúng bản di chúc mà lão đã để lại cho nó. Cũng ngay trong văn phòng luật sư đó, thằng Hận lại làm tiếp một hành động nữa ngoài suy nghĩ của mọi người hiện diện, nó yêu cầu được chính thức ủy quyền quản lý căn nhà và tài sản mà nó được thừa kế lại cho… Ngọc Yên là dì ruột của nó!… Sau khi về nhà và bàn bạc với mọi người, nó sẽ quyết định sẽ làm gì với căn nhà và số tài sản mà nó nhận được. Còn bây giờ, tạm thời Ngọc Yên sẽ dọn tới đó ở và quản lý, giữ gìn giùm cho nó… Dù sao có người ở mà lại là người thân thuộc thì vẫn hơn là để không. Ngọc Yên mau mắn nhận sự ủy thác của thằng Hận…
………………………………………………
Rời khỏi văn phòng luật sư, thằng Hận chở Ngọc Yên về căn nhà mà nó được thừa hưởng, kiểm tra một vòng, nó lại chở nàng đi mua sắm những gì cần thiết cho nàng khi sẽ ở đó và đồng thời quay về nơi nàng đang ở trọ thu don hết đồ đạc cá nhân, tư trang… chất lên kín mít chiếc xe hơi của nó và quay về nhà.. Hai dì cháu xoay ra sắp xếp mọi thứ ổn thỏa thì trời đã xế chiều. Tắm rửa xong xuôi, nó lại chở nàng ra ngoài ăn cơm… Gần như suốt một ngày loay hoay hết việc này tới việc kia, cả nó và nàng đều không một lời nhắc nhớ gì tới cái đêm hôm đó, cái đêm mà sau này cả nó và nàng đều kêu là đêm định mệnh…
Trở về ngôi nhà của Đỗ Lộc mà bây giờ thằng Hận là chủ nhân, Ngọc Yên là quản lý cho nó, hai dì cháu vô hai phòng ngủ riêng biệt tắm rửa chuẩn bị đi ngủ… Không hiểu vì sao thằng Hận cứ trằn trọc không ngủ được, mà cũng không hiểu vì sao nó lại không nghĩ gì tới người dì đang ở bên kia phòng… Trong đầu nó cứ ẩn hiện hình ảnh và những điều Thục Mai cứ nói với nó, lúc như đùa giỡn, lúc nghiêm trang như thiệt… Cô cứ đòi có con với nó… Nó không dám nghĩ tới chuyện đó, đã có một đứa con gái với Tuyết Thu rồi, giờ Thanh Huyền lại đang có bầu, nó không muốn Thục Mai phải chịu khổ cực vì chuyện bầu bì, sinh đẻ… Nhất là nó cứ lo sợ cho tương lai của cô, làm sao cô sẽ hạnh phúc khi có chồng nếu lại có một đứa con riêng với nó…
Cứ nghĩ ngợi lung tung, thằng Hận lại khát nước… Nó lồm cồm bò dậy rồi cứ với độc nhất một cái quần lót trên người, nó lò mò xuống bếp kiếm nước uống… Rót một ly nước lọc ra chưa kịp uống, nó giật mình khi thoáng thấy một bóng người xuất hiện, nhìn kỹ nó mới bật cười :
– Dì Năm làm con giật mình… Sao dì chưa ngủ?
Trong cái váy ngủ mỏng tang, thân hình thấp thoáng ẩn hiện những vùng lồi lõm dưới ánh đèn, Ngọc Yên cũng mỉm cười :
– Dì không ngủ được, cả ngày mệt gần chết mà chắc tại lạ nhà, lạ giường nên khó ngủ… Mai mốt chắc mới quen…
Thằng Hận đưa ly nước tới trước mặt nàng :
– Dì Năm uống nước đi, con mới rót đó…
Không khách sáo, bàn tay trắng muốt với những ngón tay thon dài cầm ly nước lọc, nàng uống từng ngụm nhỏ, nháy mắt :
– Còn con nhớ vợ hả?… Sao cũng không ngủ?…
Nó chỉ nhe răng cười rồi quay lại rót cho mình một ly nước khác… Hai dì cháu đứng cạnh nhau chớ chẳng ai ngồi xuống. Không khí im lặng một hồi lâu… Để cái ly không xuống bàn, Ngọc Yên lên tiếng :
– Hận nè… dì Năm hỏi thiệt con mấy câu, con trả lời cũng thiệt nhe…
Nàng hỏi nó nhưng ánh mắt nàng không ngừng nhìn lướt trên thân hình chắc nịch, mạnh khỏe ngăm ngăm của nó… Ánh mắt nàng chớp động liên hồi trên cái vùng nửa sáng nửa tối giữa hai chân nó, chỗ giữa cái quần lót mà ở nơi đó căng đầy một vùng u nổi cao… Bụng nàng thót từng cơn… Thằng Hận làm sao không bắt được những ánh mắt nhìn ngó nửa công khai, nửa lén lút của dì nó nhưng nó cũng tỉnh bơ :
– Khì khì… dì Năm hỏi chục câu, trăm câu cũng được… Biết gì là con trả lời hết… Con không biết nói xạo…
Hai má Ngọc Yên nóng lên :
– Con thấy dì còn trẻ không?…
Thằng Hận quay nghiêng người không trả lời liền mà nó đưa ánh mắt sáng rực quan sát nàng từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên thân hình nẩy nở, căng tròn của dì nó sau cái váy ngủ mỏng… Nó nheo mắt cười :
– Dì trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thiệt… Mà còn xinh đẹp… quyến… rũ nữa… Đàn ông con trai mà nhìn thấy gì là chỉ có… chảy… nước miếng…
Ngọc Yên bật cười, nàng biết nó phóng đại nhưng thiệt tình cũng rất thích nghe :
– Xạo tổ… Dì bốn mươi lăm rồi à con… Còn có cái chuyện xinh đẹp, quyến rũ nữa… xạo thêm nữa…
Thằng Hận mở to mắt khẳng định :
– Ủa… con nói thiệt mà… con còn… chảy nước miếng nữa huống chi đàn ông ngoài đường…
Nghe vẫn thích nhưng nàng cũng giả bộ đập nhẹ lên cánh tay nó…
– Xạo sự…
Bất thình lình không có một dấu hiệu báo trước, thằng Hận quay người áp sát Ngọc Yên từ phía trước, nó ép nàng sát vô cạnh bàn, nếu muốn thoát khỏi nó thì nàng không có chỗ lui ra vì mông nàng đã bị cạnh bàn chận cứng… Nó áp sát phần thân dưới lên bụng nàng, hai tay quàng quanh nàng ôm lại, môi nó chỉ còn cách môi nàng vài phân, hơi thở nóng ấm, nó thầm thì vừa đủ cho nàng nghe :
– Con nói mà Năm không tin thì con phải làm cho Năm tin…
Vừa dứt câu, nó áp môi nó lên môi nàng và đầu lưỡi nó cũng gần như ngay lập tức lách qua hai môi nàng đi vô trong khoang miệng ẩm ướt, âm ấm của nàng ngọ nguậy… Một tiếng kêu vọng lên trong cổ họng Ngọc Yên, không hiểu là phản đối hay thuận tình… Nhưng chỉ mấy giây sau, hai cánh tay nàng vòng lên ôm trên cổ nó và cùng lúc nàng ngậm đầu lưỡi nó mút nút thiệt nồng nàn và sâu lắng… Càng nút lưỡi nó lâu thì tiếng kêu rên của nàng càng vang vọng nhiều lên vì cả hai bàn tay nó đã úp lên hai bầu vú căng nắn bóp mân mê bên ngoài lớp vải váy mỏng… Đôi bầu vú không mang nịt vú căng mềm, ấm nóng trong lòng bàn tay nó, hai núm vú dưới sự mân mê tác động đã sưng cứng, tròn như hai viên bi nhỏ dưới làn vải mỏng… Tiếng thở của cả hai dì cháu bắt đầu mạnh lên… Nàng cảm nhận rất rõ ràng cử động của nó khi nó cứ lắc hông qua lại cạ phần giữa cái háng nóng hổi, cứng tròn mà dài một khúc lên bụng nàng… Luồng nhiệt như truyền xuyên qua bụng nàng làm bên trong bụng nàng cũng từ từ nóng lên, càng lúc càng nóng bỏng, khó chịu, nôn nao…
Nó rút nhẹ lưỡi về nhưng lưỡi nàng như bị dính keo bám theo lưỡi nó để vừa nhú qua đã bị miệng nó ngậm lại… Tới phiên nó mút mút đầu lưỡi nàng từng nhịp một… Bụng nàng lại càng nóng thêm lên rồi như đẩy một dòng nước nhỏ sôi trào thấm lên thành hang âm đạo. Một dòng nước rỉ đều chớ không phải từng giọt nhỏ… Vòng tay nàng chợt xiết thêm một chút quanh lưng nó, vô tình nàng ưỡn bụng ra để cảm nhận nhiều hơn nữa con cặc sưng cứng của thằng cháu ấm nóng trên bụng mình… Thằng Hận chợt nhả lưỡi nàng ra, mắt nó đăm đắm nhìn nàng, trong ánh mắt của nó bừng lên một ngọn lửa mà nàng nhận rõ đó là ngọn lửa muốn thiêu cháy nàng, nó mỉm cười rồi hỏi nhỏ :
– Con là cháu trai của dì Năm…
Đôi mắt nàng mở to nhưng đong đầy ánh lửa khao khát bất kể lý trí, nàng chận một ngón tay lên miệng nó :
– Dì Năm không cần biết… Dì muốn con từ đêm hôm đó nhưng con bỏ dì lại không làm gì hết… Con là cháu dì thì sao?… Dì không quan tâm tới chuyện mình là dì cháu… cũng không thèm để ý tới cái mà người ta kêu là loạn luân… Bây giờ dì chỉ biết con là một thằng con trai mạnh khỏe, đẹp trai mà dì Năm yêu thích… Con có muốn… “làm” dì không?…
Nó kề môi lên đôi môi mọng nóng bỏng :
– Dì Năm Yên muốn Hận làm gì?…
Ánh mắt nàng đen thẫm, mông lung hơn và gọi mời hơn :
– Yêu dì… Dì muốn con yêu dì… chơi dì đi… Hận… Dì thèm được… con chơi dì… từ sau đêm đó… nghe con…
Nó khẳng định lại điều nàng mong muốn :
– Dì muốn Hận đút cặc vô lồn dì… đụ dì phải không?…
“Ừm…”, Ngọc Yên thốt lên một tiếng vừa như rên vừa như xác nhận rồi lại ép môi nàng lên miệng nó… Trong khi nụ hôn của hai dì cháu tiếp diễn thì cả bốn bàn tay đã cùng đưa lên… Nó tuột cái váy ngủ mỏng ra khỏi người nàng rồi vuốt ve lên thân hình trơn láng, chắc nịch không còn mảnh vải nào khác, nàng không thèm mặc đồ lót khi đi ngủ… Còn nàng thì kéo cái quần lót của nó xuống ngang đùi, cả hai tay lật đật cầm nắm rồi vuốt dọc thân cặc nó trong lòng bàn tay, cổ họng nàng lại bật lên tiếng rên thích thú và mong chờ…