CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 37
XUÂN DIỆP​

Nét mặt căng thẳng của Thục Vy cho dù cố giấu cũng không qua được ánh mắt chăm chú quan tâm của thằng Hận… Nó phải làm căng nàng mới chịu kể cho nó nghe… Chuyện đau đầu của nàng là từ thanh tra lao động Xuân Diệp mà ra… Không hiểu sao, ở một công trình lớn có giá trị hàng trăm tỷ của công ty Vĩnh Hằng, một nhà thầu nhỏ đã thuê mướn nhân công mà không có hợp đồng theo đúng quy định, không trang bị đầy đủ bảo hộ cũng như biện pháp an toàn lao động… Đã xảy ra một tai nạn lao động nhỏ không gây chết người, nhà thầu này giấu không cho công ty Vĩnh Hằng biết và tự giải quyết, nhưng không hiểu sao lại tới tai thanh tra lao động cấp trên… Nhưng điều làm cho Thục Vy đau đầu không phải là hậu quả, vì xét cho cùng công ty nàng không liên quan trực tiếp tới vụ việc này vì nhà thầu nhỏ đã tự ý thuê mướn nhân công không thông qua giám sát lao động của công ty… Hậu quả là hoàn toàn nhà thầu này phải chịu trách nhiệm… Vấn đề quan trọng là Xuân Diệp xa gần bóng gió yêu cầu Thục Vy phải chi ra một khoản tiền không nhỏ để cá nhân cô ta sẽ che chắn và nói tốt cho công ty Vĩnh Hằng…
Nghe Thục Vy nói xong chuyện, thằng Hận cau đôi lông mày trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng :
– Mẹ Vy… Cô ta có nói thời hạn chi tiền không?
Thục Vy thở dài :
– Một tuần… Tiền thì mẹ không thiếu, nhưng mẹ đang ấm ức là chuyện không liên quan tới mình… Nhưng nếu căng thẳng làm đúng theo nguyên tắc kinh doanh và luật lệ, với cương vị của nó… Nó sẽ rỉ tai với cấp cao hơn là công ty mình sẽ bị để ý, gây khó khăn cho tương lai nhiều hơn…
Thằng Hận ngạc nhiên :
– Sao mẹ Vy lại kêu bà Xuân Diệp bằng “nó”?
Nàng cười khẩy, trong nụ cười và cả trong ánh mắt lóa lên vẻ coi thường :
– Thì nó cũng chỉ bằng tuổi Tuyết Thu chớ nhiêu… Nhờ có chút sắc đẹp và sự liều lĩnh, biết gần gũi với bề trên… Dùng cả miệng lưỡi và thân xác nên mới chưa đầy ba mươi nó đã làm tới phó phòng thanh tra lao động, đầy đủ quyền và lực… Không hành xử như vậy, mẹ hỏi Hận, tiền đâu mà nó mua nhà sắm xe hơi xịn, chồng con thì không có… Nó cứ rêu rao do cha mẹ, anh chị ở nước ngoài gửi cho… Mẹ thừa biết nó làm gì để có khối tài sản đó… Chỉ có điều lâu nay mẹ không quan tâm là vì không đụng chạm tới mình, còn bây giờ…
Nàng thở ra một hơi dài nghe não lòng… Trong đầu thằng Hận lóe lên vài ý nghĩ, nó chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình :
– Mẹ Vy cứ bình tĩnh… Cho con mấy ngày tìm hiểu mọi chuyện, hy vọng con sẽ tìm ra cách để giải quyết thiệt êm đẹp vụ này mà mẹ sẽ không phải tốn tiền…
Thục Vy bối rối lẫn lo lắng :
– Con đừng có làm chuyện sai trái nghe,… Thà mẹ mất tiền còn hơn để con…
Nó bật cười đứng dậy, phẩy tay trấn an nàng :
– Mẹ Vy yên tâm. Con biết suy nghĩ kỹ càng trước khi làm mọi việc, chỉ có điều… khi có kết quả con sẽ báo lại mẹ sau…
Thục Vy cũng đứng dậy áp sát rồi ôm chặc nó :
– Ừ, mẹ tin Hận sẽ giúp được mẹ…
Câu nói của nàng bị ngắt ngang vì nó lợi dụng cơ hội áp miệng nó lên miệng nàng và cái lưỡi của nó không quên nhanh nhẹn lấn sâu qua đôi môi thơm của nàng… Cho dù đang băn khoăn lo lắng nhưng thể xác thì lại không liên quan chuyện đó, lại liên quan và hưởng ứng tới nụ hôn nồng và đầy nhục cảm khiêu khích của thằng con trai nuôi nên chỉ mấy giây sau, thân thể Thục Vy bừng lên một ngọn lửa mà mỗi khi gần nó lại cháy lên. Bụng nàng rạo rực một nỗi niềm khao khát và ham muốn. Đã vậy, nó còn ấp một bàn tay lên thắt lưng nàng kéo sát thân người nàng vô người nó, khúc gân cứng quen thuộc từ từ nở căng ép trên bụng dưới làm nàng càng ngầy ngật hơn trong ngọn lửa ái tình quen thuộc… Nó hôn đã nư rồi mút từng cánh môi mọng thơm mùi son, lướt qua vành tai nàng thở hơi nóng rực lên cái cổ trắng ngần đang vươn cao vừa vì nhột và cũng vừa thích thú… Hơi nóng lâm râm chạy tràn sâu bên trong bụng, giữa hai chân nàng, kích động cho mạch nguồn dâm thủy rịn ra…
Khi bàn tay của nó lướt lên trước ngực áo nàng bóp nhẹ một bầu vú thì nàng cũng luồn tay xuống giữa hai chân nó vuốt lên cục u dài cưng cứng và bóp nhẹ, cổ nàng bật lên một tiếng rên như não nùng… Cứ tưởng nó sẽ lại dìu nàng tới bộ ghế salon như bao nhiêu lần trước trong văn phòng này… Nhưng bữa nay, thằng Hận lại là người dừng lại… Lần đầu tiên nó không làm theo như tâm tưởng nàng mong muốn… Nó đẩy nàng ra, mỉm cười nhìn thiệt sâu trong đôi mắt nàng đã mông lung ánh lửa ham thích :
– Con phải ra ngoài tìm hiểu về chuyện nàng Xuân Diệp của mẹ… Càng tranh thủ sớm càng có lợi thế mà mẹ… Làm được điều con đang nghĩ, con sẽ ở với mẹ nguyên một ngày luôn… Mẹ Vy chịu không?…
Khuôn mặt đẹp đỏ rực, Thục Vy chìu theo ý nó, nàng đẩy nó ra :
– Ừ… Hận đi đi… Nhớ bữa sau phải bù cho mẹ Vy nhiều nghe chưa…
Nó lại hôn nhẹ lên môi nàng một lần nữa rồi mới quay lưng ra cửa. Thục Vy nhìn theo nó, bụng nàng ăm ắp một loại tình cảm sâu thẳm không biết định hình là loại tình cảm gì… Mẹ – con, nhân tình hay vợ chồng?… Lộn tùng phèo…

***​

Ngôi nhà không to rộng nhưng rất đẹp của Xuân Diệp nằm gọn trong một khu vườn cây sum suê ở một vùng ven thành phố. Ngôi nhà hai tầng nho nhỏ nhưng đối với nàng thì lại quá rộng bởi nàng chỉ ở một mình, gia đình cha mẹ và các anh chị em đều đã xuất cảnh định cư ở nước ngoài, không hiểu lý do vì sao nàng lại không đi cùng gia đình… Dĩ nhiên, là căn nhà của cha mẹ để lại nhưng nàng cũng đã cho sửa sang lại nhiều, xây thêm một cái gara để cất chiếc xe hơi mới bạc tỷ mà nàng vừa có được không bao lâu… Chiếc xe hình như chưa chạy hết cây số guaranti vì lúc nào đi làm, Xuân Diệp đều có người đưa đón theo lệnh của người đang bảo bọc nàng, hay nói đúng hơn, nàng đang là nhân tình trong bóng tối của người đó, một kẻ vừa có chức vừa có quyền trong hệ thống hành chính làm việc của nàng…
Chưa tới ba mươi, chính xác là hai mươi chín, Xuân Diệp luôn rạng rỡ tươi trẻ như chính tên của nàng, một chiếc lá mùa xuân, có lẽ là do không phải lo nghĩ gì về chuyện gia đình, công việc làm luôn gặp những thành đạt, cuộc sống riêng nhất là phương diện thể xác luôn được người khác săn sóc, chìu chuộng đủ đầy nên nàng có vẻ còn trẻ hơn cả tuổi, thoạt nhìn chỉ như một cô sinh viên xinh đẹp vừa ra trường… Nếu không phải là người thân cận cùng nàng trải qua việc chăn gối, sẽ không ai biết được đằng sau vẻ đẹp đài các, khoan thai có pha trộn nét ngây thơ như một cô gái nhỏ là một cuộc sống đam mê rực cháy dục tình của nàng… Và cũng không ai biết được vì sao nàng không ra nước ngoài sống như cả gia đình, vì đây chính là yêu cầu của chính ba má nàng… Biết con gái là một đứa có đời sống quan hệ tình dục phóng túng và dễ dãi, dù rất đau lòng nhưng cả nhà đều đành phải gạt nàng ra khỏi chuyến xuất cảnh của cả gia đình với điều kiện để lại toàn bộ nhà cửa, đất đai cho nàng… Và không hề đắn đo hay tiếc nuối, Xuân Diệp ngay lập tức bằng lòng.
Tốt nghiệp đại học quản trị hành chính, nhờ vẻ ngoài, nàng được nhận ngay vào làm việc tại cơ quan thanh tra lao động và cũng ngay sau đó, trong một lần họp cơ quan nàng lọt vô đôi mắt săm soi của một kẻ quyền thế cấp trên. Gặp nàng, lão ta đặt thẳng vấn đề muốn nàng làm người tình cho lão, đổi lại, lão sẽ là người bảo vệ và nâng đỡ nàng trong bước đường thăng tiến… Chẳng cần suy nghĩ, Xuân Diệp gật đầu không ngần ngừ…
………………………………………
Trời đã tối thiệt lâu nếu không có một vài ô cửa hắt ánh sáng ra ngoài thì khó có thể nhìn rõ được ngôi nhà của Diệp Xuân. Vậy mà vẫn có một bóng người đeo ngang thắt lưng một cái túi đang từng bước rất nhẹ nhưng cũng rất nhanh lần trong bóng tối áp sát ngôi nhà. Bóng đen dừng lại sát tường nhà dưới một khung cửa sổ có một vệt ánh sáng hắt ra. Cánh cửa sổ đã đóng kín nhưng màn cửa lại kéo không kín nên vẫn chừa lại một khoảng hở giữa hai cánh màn… Bóng đen từ từ ló đầu lên nhìn vô phòng… Đôi mắt của bóng đen chợt mở to một cách kinh ngạc nhưng chỉ mấy giây sau cái đầu của bóng đen lại gật gù ra vẻ đắc ý và đôi môi của bóng đen chợt mỉm một nụ cười quen thuộc. Mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng diễn ra trong cánh cửa sổ có ánh sáng hắt ra, một bàn tay lần xuống mở cái túi ngang thắt lưng mò mẫm và lấy ra một cái vật gì đó…

***​

Xuân Diệp thẫn thờ nhìn cái điện thoại trên tay, màn hình đã đứng lại một màu đen thui nhưng những hình ảnh vừa coi xong không biến mất trong suy tư của nàng… Mấy tấm hình thuộc loại kín đáo trong phòng ngủ của nàng không hiểu vì sao có người biết được và gửi qua điện thoại của nàng sáng nay, lúc nàng còn chưa ra khỏi nhà… Tại sao lại có chuyện này?… Đang chìm lắng trong sự suy đoán thì có tiếng gõ cửa làm nàng giật mình. Đưa hai tay vuốt lại tóc và xoa nhẹ trên mặt như lấy lại sự tỉnh táo, nàng cất tiếng thánh thót :
– Mời vô.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, người bảo vệ trên tay cầm một phong bì màu vàng bước tới để lên bàn :
– Thưa cô, có người gửi cho cô cái này. Họ nói tôi phải lên đưa tận tay cho cô…
Nàng cau mày :
– Là ai vậy bác?
Người bảo vệ già, mỉm cười lắc đầu :
– Dạ, tôi không biết. Không phải là người trong cơ quan. Tôi chỉ biết là một người thanh niên trắng trẻo ưa nhìn, đi một chiếc xe hơi… Đưa cho tôi xong cậu ấy chạy đi liền…
Cầm cái phong bì màu vàng trong tay, nắn nắn thử, Xuân Diệp thấy có một cái vật gì đó… Tò mò vẫn thắng sự lo lắng, nàng gật đầu với ông già bảo vệ :
-Thôi được rồi, cảm ơn bác… Để cháu coi thử là của ai gửi, chắc lại là một trong bao nhiêu cái thư nặc danh tố cáo đây thôi…
Người bảo vệ gật đầu chào nàng rồi quay ra, ông không quên khép cánh cửa lại thật cẩn thận. Xuân Diệp cầm cái kéo nhỏ trên bàn làm việc cắt cái phong bì rồi đổ ra bàn… Một cái USB rớt ra kèm theo một mảnh giấy nhỏ ghi vài chữ : “Chị mở cái USB này ra coi nội dung bên trong. Nếu cần nói chuyện thì gọi cho số điện thoại này : 0901xxxxxx”
Trong đầu nàng vẫn đinh ninh chỉ là một nội dung tố cáo mà người tố cáo vì lý do này khác cần phải giấu mặt… Cái kiểu này thì nàng bắt gặp quá nhiều lần, phải tính là hơn trăm trường hợp, nhiều lần nàng vứt đại đâu đó rồi quên mất. Lần này cũng vậy, Xuân Diệp cũng không quan tâm cho lắm vì nàng đang còn bận với mấy tấm hình mà có người vừa gửi cho nàng lúc sáng sớm này, hình của chính nàng… Đang tính kéo hộc bàn quăng cái USB vô, chợt trong đầu nàng bật lên một ý nghĩ… Nàng với tay mở điện thoại tìm tới người gửi mấy tấm hình cho nàng… Số điện thoại trên đó… giống y chang số điện thoại ghi trên mảnh giấy kèm theo cái USB… Xuân Diệp giật mình, nàng run run cắm cái USB vô laptop để trên bàn mở ra coi…
Trong cái USB chỉ có một tập tin duy nhất, một cái clip-video… ngón tay lướt trên laptop, nàng mở ra coi… Đôi mắt to đen chợt mở trừng trừng ngạc nhiên vì những gì nàng thấy trên màn hình laptop…
………………………………………
Tối nay, Xuân Diệp cảm thấy thật vui vẻ và bình an nhưng kèm theo trong tâm hồn nàng là một sự khắc khoải của chờ đợi… Đã lâu lắm rồi, người đàn ông đầy uy lực đó không tìm tới nàng, không một lời nhắn gửi, cũng không gọi cho nàng một cuộc điện thoại hẹn hò tới một khách sạn hạng sang nào đó… Gần hai mươi ngày đã trôi qua… Chưa bao giờ ông ta lại im lặng lâu như vậy kể từ khi quen biết và muốn nàng trở thành nhân tình bí mật của ông ta… Trước đây, lâu lắm là cũng chỉ ba tới năm ngày là ông ta đã bằng mọi cách để tìm gặp nàng hay gọi cho nàng tới gặp ông ta ở một nơi nào đó kín đáo, ấm cúng và không gian luôn nhuốm màu sắc, không khí của sự hoan lạc tận cùng nhưng sang trọng, thơm tho… Nàng không dám gọi cho ông ta vì cái bắt buộc khi thiết lập quan hệ với nàng, một trong những điều ông ta yêu cầu là chỉ ông ta mới được liên lạc trước, còn nàng tuyệt đối không được phép gọi cho ông ta… Vậy mà, nàng càng chờ đợi thì ông ta lại càng im lặng… Muốn tìm biết nhưng nàng cũng không dám mà cũng không biết hỏi ai…
Xuân Diệp nhớ người đàn ông đó. Không hề nhớ vì nàng yêu đương gì ông ta. Nàng nhớ ông ta chỉ vì những khao khát cháy bỏng trong thân thể xinh đẹp sung mãn của nàng luôn thèm khát những cuộc làm tình nồng nhiệt và luôn dồn dập thăng hoa… Nói cho đúng hơn, thân thể nàng đang thèm nhớ những cảm xúc của chuyện được vuốt ve, âu yếm đầy cảm khoái của việc làm tình và được làm tình… Từ những năm cuối của đời học trò phổ thông qua tới mấy năm đại học, Xuân Diệp luôn tìm kiếm những mối quan hệ yêu đương đậm màu dục tình, chỉ để thỏa mãn những khao khát luôn cháy bùng trong thân hình xinh đẹp, thon thả mà ẩn chứa ngọn lửa tình dục… Nói như người ta vẫn nói, ẩn trong con người của nàng là một lò lửa luôn cháy nóng của đam mê tình dục, chưa bao giờ nàng thấy chán trong những mối quan hệ đó… Chỉ tới khi gặp người đàn ông đó, bằng những uy quyền hữu hình và vô hình, ông ta không cho phép nàng có thêm một mối quan hệ nào khác ngoài ông ta, nói cho cùng, vì bỏ tiền và quyền lực ra như để mua trọn thân thể nàng một cách nào đó, ông ta ích kỷ nên chỉ muốn chiếm nàng làm của riêng…
Càng nhớ tới những lần trần truồng với ông ta, Xuân Diệp càng thèm muốn được làm tình tới độ run người, nàng cởi tung cái áo khoác bằng vải bông mềm và lăn ra giường. Thân thể trắng nõn nà phơn phớt màu hồng hoàn toàn trần truồng trên nệm giường trải màu trắng tinh… Nàng đưa cả hai tay xoa vuốt khắp thân thể, trên hai bầu vú cao và trên vòm mu cong có đám lông mềm mịn đen tuyền…
Cái clipvideo bắt đầu từ chỗ Xuân Diệp ngồi dựa lưng trên đầu giường, hai chân cong lên mở rộng và cầm con cặc giả đút sâu và rút ra đều đặn, trong khi tay kia nàng không ngừng xoa nắn, mân mê trên hai bầu vú trắng ngần nở căng… Mấy ngón tay nàng thỉnh thoảng lại cầm nắm hai núm vú vo tròn kéo giật để tăng thêm khoái cảm… Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, đỏ hồng vì cơn nứng lồn hành hạ… Có lẽ người quay lại cái clip này ở quá xa nên không nghe có một tiếng động nào, ngoài tiếng thở dồn nén của chính người quay… Lâu lâu, màn hình lại zoom cận cảnh ngay trên vùng âm hộ nàng… Con cặc giả màu trắng ngà thấm ướt dâm thủy trong âm đạo nàng sáng bóng, có một dòng dâm thủy trắng đục trào ra và chảy dài xuống khe đít nàng…
Xuân Diệp run rẩy toàn thân khi nhìn thấy sự dâm đãng của chính mình trên màn hình laptop và đồng thời dưới bụng nàng cũng quặn lên một cơn nóng bất chợt khi nhìn thấy những cảnh đó… Cho tới khi con cặc giả tạm thời mang tới cho nàng một cơn cực khoái thì khuôn mặt nàng trên màn hình cũng nhăn nhíu đôi lông mày, đôi môi mọng hé mở thở dồn thì ngoài này, nàng kẹp chặc hai đùi, khuôn ngực nàng phập phồng trong cơn hứng bất tử và pha lẫn là sự hoang mang lo sợ cùng giận dữ… Nàng đưa tay xếp màn hình laptop xuống cho dù cái clipvideo hình như còn mấy phút nữa mới hết…
Gần nửa tiếng đồng hồ sau, tỉnh táo lại đôi chút, Xuân Diệp cầm mảnh giấy có ghi mấy chữ lên… Nàng trân trân nhìn dãy số điện thoại một hồi lâu… Cuối cùng thì nàng cũng cầm điện thoại và bấm cái dãy số điện thoại đó…
“Alô…”
“Ưm… xin lỗi… có phải đây là điện thoại… của người đã gửi… gủi cái USB?…”
Tiếng cười nhẹ nhưng nghe rất ấm trong điện thoại vang lên : “Đúng rồi, chị Xuân Diệp…”
Nàng giật mình nhưng rồi lại thấy không ngạc nhiên lắm vì người ta đã gửi cái đoạn clip này thì dĩ nhiên người ta đã nắm nàng trong lòng bàn tay, huống chi tên tuổi… Lặng im một hồi lâu, bên kia vẫn không hề lên tiếng thúc giục gì nàng tỏ vẻ họ rất bình thản chờ đợi… Hít một hơi đầy căng lồng ngực, nàng hỏi : “Ông… anh… muốn gì ở tôi?…
Tiếng cười nhẹ lại vọng lên trong tai nghe điện thoại : “Đơn giản thôi, tôi muốn chị chấm dứt cái chuyện muốn làm tiền bà giám đốc công ty Vĩnh Hằng. Vì xét cho cùng, công ty không có lỗi mà cũng không hề vi phạm pháp luật. Chị nghĩ sao?”
“Nếu tôi không đồng ý?”
“Thì chỉ hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau, cái clip đó sẽ được tung lên mạng… Mà không chỉ có một cái clip đó đâu… Có một ít cái clip video quan hệ bí mật của chị với người đàn ông đầy quyền lực của chị nữa…”
Xuân Diệp hoảng hốt : “Ông… anh… tại sao… tại sao lại có những cái đó?…”
Lại một tiếng cười nhẹ nữa : “Chị đừng thắc mắc làm gì. Không muốn người ta biết việc mình làm thì tốt hơn hết đừng bao giờ làm những việc không muốn người ta biết… Cây kim trong bọc lâu ngày còn lòi ra… nói gì cái quan hệ cho dù trong bóng tối của chị và ông ta… À, mà nhân tiện nói tới ông ta, chị có biết ông ta bây giờ làm gì ở đâu không?… Báo chí sáng nay có nhắc tới ông ta đó, chị không lẽ không biết?…”
“Ý… ý… anh là sao… Ổng… ổng…”
“Chị cứ xuống hỏi hành chính đi, chắc là cơ quan của chị lúc nào cũng có báo hàng ngày mà… Vụ này lớn à nghe… Người đỡ đầu đầy quyền lực và cũng là người tình của chị hết thời rồi, cho nên…”
Tới đây, giọng nói bên kia lạnh hẳn đi : “Nếu chị không suy nghĩ lại và vẫn tiếp tục làm cái chuyện không nên làm thì không còn ai che chở, binh vực chị nữa đâu… Còn gì nữa thì chị cứ suy nghĩ và gọi lại cho tôi… tôi có việc phải làm rồi…”
Không chờ Xuân Diệp lên tiếng, điện thoại của nàng ngay lập tức im bặt, phía bên kia đã cúp máy mất rồi…

***​

Thanh Huyền cong hai chân quặp ngược sau hai đầu gối chồng, cô đang cảm nhận sung sướng một cách kỳ lạ khi khúc gân cứng nóng ấm quen thuộc đang cắm rút từng cái ngập sâu trong âm đạo cô… Thằng Hận luồn hai tay dưới nách cô nhưng hai bàn tay lại ấp nhẹ hai bên má cô, cốt là để cô luôn phải mặt kề mặt với nó… Làm tình với ai nó cũng thích cái kiểu này nhất… Khi vừa đều đặn nhịp sâu con cặc cương nứng trong lồn người phụ nữ nằm dưới, mắt ngắm nhìn vẻ xinh đẹp trong cơn dâm hứng, biểu lộ từng cảm xúc sung sướng… Ngắm đôi mắt đẹp của người tình đang ân ái đen thẫm mênh mang khoái cảm, rồi thỉnh thoảng lại ướm môi lên đôi môi ấm mềm của họ, lè lưỡi liếm mút từng cánh môi hay nút lưỡi nhau… đều làm cho cảm hứng trong người nó dâng cao nhất… Tất cả những kiểu cách làm tình khác nó cũng làm nhưng chỉ để thay đổi cho khác biệt một chút thôi…
Vòng tay Thanh Huyền ôm xiết trên lưng nó càng lúc càng chặc hơn theo khoái cảm càng lúc càng dâng tràn trong người cô… Vành khấc sưng cứng không ngừng cào nạo bên trong thành thịt âm đạo, mang tới cho cô những cơn sóng khoái sướng như không ngừng, cảm xúc này nối tiếp cảm xúc kia… Trí não cô như đang mờ đi, chìm dần trong một làn sương khói mông lung không rõ nét. Mỗi lần đầu cặc chồng đi sâu là cơ thịt sâu bên trong âm đạo tự động co lại bóp thắt trên vành khấc. Cơn sướng đổ ập trên cả hai vợ chồng. Đáy lồn liên tục bị chèn ép, khích động làm cô như muốn ngất đi vì sướng…
Thấy vợ cứ xiết chặc lưng mình, hai chân cũng quặp sau đầu gối càng lúc càng cứng, hơi thở cô cũng dồn dập hơn cùng với tiếng rên không ngừng được, thằng Hận thủ thỉ bên tai cô :
– Làm sao vậy, vợ Huyền?…
Cô rên rĩ như tiếng khóc :
– Ưm… ui… tại Hận đó… ư…
Nó cười nhỏ bên tai cô :
– Sao mà tại Hận?…
– A… Chớ gì nữa… Sâu quá mà… Còn to nữa… em chịu không nỗi…
– Đau vợ hả?…
– Không… ui… sướng… em sướng tới chịu không nỗi… A… đó… đụng đáy lồn em luôn rồi… A… Hận ơi…
– Hửm?…
– Lần nào Hận đụ cũng làm em sướng hết trơn vậy…
– Hận cũng vậy… Lần nào đút con cặc nứng vô cái lồn ướt của vợ… Hận cũng sướng như lần đầu tiên vậy… Ô…
– Sao vậy?…
– Hận sướng… Yêu vợ nhiều lắm… Vợ ơi…
Cô xiết mạnh hơn nữa vòng tay quanh lưng nó, háng cô bắt đầu nẩy lên phối hợp cùng nó mỗi khi con cặc đi sâu vô, vừa hôn lên miệng nó, cô vừa rên :
– Ư… nhanh đi Hận… em sắp rồi… a… sướng… sâu lắm… đó… Hận ơi… cặc Hận chọt sâu lắm trong lồn em… Ui… đụ em mạnh lên đi… em muốn… sắp… a… con chết… mẹ ơi… ô…ô… chồng con đụ con chết… a… em… em… Hận ơi…
Nghe cô bắt đầu rên rĩ như mê sảng, thằng Hận biết vợ nó chuẩn bị có cơn cực khoái. Nó gồng người nắc thiệt nhanh và thiệt sâu vô âm đạo vợ… Gốc cặc nó cũng căng lên như mắc đái, nó chuẩn bị bắn tinh vô lồn vợ nó… Cùng lúc với tiếng kêu thảng thốt của Thanh Huyền khi cơn cực khoái ập tới cũng là lúc nó gồng lưng, bắn phụt một tia tinh dịch đặc ấm sâu tận đáy lồn cô… Từng tia tinh dịch bắn ra tưới lên miệng tử cung làm cô giật thót bụng :
– Ô… xong rồi… Hận cũng xong luôn hả?… Ô… nóng… ấm quá… Ui… ui… nhiều vậy… a… em sướng quá đi… ưm… ưm…
Cô bấu chặc mấy đầu móng tay lên lưng chồng trong cơn cực kỳ sung sướng, hai chân cô gồng cứng sau hai chân nó, mười đầu ngón chân của cô co quắp vì cơn sướng liên tục làm toàn thân cô căng lên… Khi cơn cực khoái từ từ dịu đi, Thanh Huyến mới thả lỏng toàn thân rồi như phụng phịu với thằng Hận :
– Em không biết… Hận làm em mệt quá đi… Lần nào cũng vậy à…
Nó mỉm cười lướt môi nhẹ nhàng trên khuôn mặt thân yêu của vợ :
– Bộ Hận không mệt hả?… Cứ phải lấy hết sức làm cho vợ sướng còn cự nự… Vậy từ giờ trở đi là… thôi nhe… Hận không đè Huyền ra nữa đâu nhe…
Biết chồng nói giỡn nhưng cô cũng giả bộ bấu lưng nó :
– Không chịu… Bộ tính để dành sức cho người đẹp truyền hình với hoa khôi kinh tế hả?…
Thằng Hận nhổm người ngạc nhiên một thoáng :
– Hơ… là ai?…
Cô bật cười khúc khích :
– Là Thục Mai với Thục Miên chớ ai… hai người đẹp của Hận đó…
Thằng Hận cũng cười nhỏ, hôn lên đôi mắt đẹp :
– Xì… Quanh Hận ai cũng đẹp hết… nhưng chỉ có vợ của Hận là đẹp nhất, đẹp từ trong ra ngoài, hiểu chưa?…
Trong bụng cô gợn lên nỗi vui sướng hạnh phúc vì được chồng nịnh nhưng cô cũng lại giả bộ càu nhàu :
– Là vợ đẹp nhất mà sao cứ đèo bòng ở ngoài chi vậy?… Mai mốt vợ đẻ vài đứa cái thành xấu hoắc, chắc bị bỏ rơi luôn quá…
Thằng Hận nghiêm mặt :
– Cấm Huyền nói xàm nghe… Có thể là Hận không từ chối những người đó nhưng chỉ có Huyền là vợ của Hận thôi nghe… Chị Tuyết Thu sắp đẻ con cho Hận nhưng cũng chỉ Huyền mới là vợ thôi nghe…
Thanh Huyền cười :
– Giỡn thôi, chớ em biết Hận yêu em nhất… Không thì Hận đã làm rể mẹ Vy rồi…
Thấy thằng Hận nhổm người tính rút con cặc đã mềm bớt ra khỏi âm đạo, cô vòng tay ôm, cong chân lên mông nó giữ lại :
– Ư… đừng… để trong đó chút nữa đi…
Thằng Hận ngạc nhiên :
– Bộ Huyền muốn nữa hả?…
– Không… Em muốn Hận cứ để yên chút nữa… em thích… với lại em cũng muốn… có bầu cho Hận…
Chống hai cùi chỏ nâng người lên, thằng Hận nhìn sâu vô mắt cô :
– Thiệt là Huyền muốn có bầu?
Cô mạnh mẽ gật đầu :
– Ừm… Chị Tuyết Thu sắp sinh rồi, em cũng muốn có đứa con với Hận… Đáng lẽ em để cho có bầu từ hồi mới cưới, nhưng sợ hai chị em sinh đẻ liền nhau, mẹ Út Nhàn cực… Chắc tháng sau là chỉ sinh rồi, em bầu là vừa…
Thằng Hận xúc động hôn lên môi cô :
– Ừ, Huyền muốn sao cũng được… Hận thích mình có thiệt nhiều con… chắc vui lắm ha…
Chợt cô trầm xuống suy nghĩ cái gì đó trong đầu rồi cô ngập ngừng nhìn lên nó :
– Hận… Hận có muốn chị em Thục Mai… ưm… có bầu cho Hận không?… Em hỏi thiệt, không có ý gì khác đâu…
Thằng Hận cau mày :
– Hận sợ làm khổ hai chị em họ… Rồi mai mốt làm sao họ có chồng… Đẻ con cho Hận thì…
Thanh Huyền vuốt hai bàn tay dọc hai bên lưng nó, cô thủ thỉ :
– Em cũng nói vậy nhưng chắc cả hai chị em rất yêu Hận… Lúc đầu chỉ là ham thích chuyện tình dục… riết rồi có lẽ họ cũng cảm nhận được con người của Hận, họ chẳng nghĩ gì tới gia thế, hoàn cảnh xuất thân và điều kiện gia đình… Cả hai chị em đều tâm sự rất thiệt lòng với em… Nếu không có em là bạn học từ nhỏ và thành người yêu của Hận… thì có lẽ một trong hai người sẽ thành vợ Hận… Cho nên, giờ cả hai chị em đều muốn có một đứa con với Hận để lưu giữ một đoạn đời…
Thằng Hận lắc đầu ra vẻ khó hiểu :
– Chịu thua… Thôi kệ, tới đâu hay tới đó… Quan trọng là giờ Huyền làm sao để đẻ cho Hận mấy đứa con là được… Còn Hai Mai với Út Miên… ừ, chuyện gì tới thì nó tới… kệ đi…
Vòng tay Thanh Huyền lỏng ra để thằng Hận từ từ rút con cặc đã mềm èo ra khỏi lồn cô. Hai chân khép lại thiệt chặc như sợ đám tinh trùng thừa cơ chạy thoát, cô rúc vô lòng thằng Hận như mọi đêm… Còn nó vòng tay ôm thân hình trần truồng ấm nóng của vợ, đầu nó nghĩ cái gì thì chỉ có nó và trời biết…