CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

CHƯƠNG 38
TÂM TƯ CỦA XUÂN DIỆP​

Thằng Hận nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết và dứt khoát :
– Chị đừng quan tâm tới việc làm sao tôi có những cái clip nhạy cảm của chị… Chị là người hẹn gặp tôi nên tôi chỉ nói lên những gì tôi nên nói… Không chỉ với tư cách là phó giám đốc của công ty Vĩnh Hằng, mà còn với tư cách của một người rất muốn được làm bạn với chị… Chị không thiếu thốn bất cứ cái gì, nhà cửa có, xe hơi có, và có lẽ trong tài khoàn ngân hàng của chị có cũng không ít… Cái số tiền mà chị muốn có từ công ty Vĩnh Hằng có lẽ cũng chỉ là một cách chị muốn làm đẹp lòng người ta, cái người đã bảo bọc chị lâu nay… Nhưng chị có nghĩ là người ta có sẽ quan tâm chị trong lúc này không, hay người ta sẽ lo chống đỡ để thoát khỏi pháp luật đang nhìn người ta…
Nó ngừng lại quan sát người phụ nữ trẻ xinh đẹp ngồi trước mặt. Bộ bàn ghế thấp trong quán café làm nó có thể quan sát thiệt kỹ và trọn vẹn nàng. Nàng ngồi hơi xa cái bàn, một chân nàng vắt lên chân bên kia, tà váy bị kéo qua một bên khoe rõ một bên đùi nàng trắng ngần láng mướt. Vì đang dựa lưng vô ghế, bầu ngực cao của nàng nhấp nhô phập phồng theo hơi thở làm thằng Hận thoáng có một ước muốn là đặt tay lên đó để thử cái cảm giác căng mềm tới mức nào… Đôi môi đỏ mọng mấp máy, đôi mắt to tròn kẻ một viền chì đen nhạt màu với đôi hàng mi liên tục chớp mở cong vút… Thấy thằng Hận đăm đăm nhìn, hai má nàng thoáng ửng hồng, nàng nhỏ nhẹ :
– Hận nói tiếp đi… Chị vẫn đang nghe đây…
Thằng Hận hít một hơi thở căng lồng ngực, giọng nó dịu lại và ấm áp hơn :
– Chỉ vậy thôi… Chuyện còn lại tùy chị suy nghĩ và quyết định nên làm gì… Hận chỉ nói cái suy nghĩ của mình trong việc này… Ngoài ra, thiệt tình Hận rất muốn được làm một người bạn của chị hơn là kẻ đối đầu, chẳng có lợi gì cho nhau hết…
Người thiếu phụ thả chân xuống chồm người tới bưng ly nước cam lên, thoáng trong một tích tắc, đôi mắt như ánh điện của thằng Hận chớp ngay giữa cổ áo nàng hình ảnh một cái khe thiệt sâu, hai bên là hai mảng thịt trắng nõn phồng lên… Nó liếc nhanh lên mắt nàng cũng vừa lúc nàng đăm đăm nhìn nó qua vành ly nước cam… Đôi mắt đen hình như muốn nói điều gì với nó nhưng ngay lập tức lặng xuống… Nó mỉm cười, nụ cười lôi cuốn người đối diện :
– Giờ Hận phải đi đón vợ Hận… nếu chị Xuân Diệp muốn về thì Hận chở một khúc…
Đôi mắt nàng thoáng một vẻ ngạc nhiên pha lẫn tiếc nuối :
– Hận có vợ rồi?… Nhìn còn trẻ vậy…
Nó bật cười :
– Cũng trẻ thiệt… Hận mới hai mươi lăm, nhưng hai vợ chồng biết nhau từ hồi còn là học trò phổ thông lậng mà chị… So với người ta là quen nhau lâu lắm mới cưới đó…
Vừa nói chuyện lan man, thằng Hận trả tiền nước rồi chở Xuân Diệp về, cả hai không nhắc nhở gì tới chuyện chính mà hai người vừa đề cập… Nàng không hỏi về cách xử lý mấy cái clip đó và nó cũng không hỏi nàng gì về cách hành xử của nàng với công ty Vĩnh Hằng. Trong thâm tâm cả hai, đều hiểu cách mà mình sẽ phải làm, còn đối phương làm gì, họ không quan tâm vì tự nhiên một cách lạ lùng, họ tin nhau!…
Thiệt tình trong tay thằng Hận làm gì có tới mấy cái clip nhạy cảm của Xuân Diệp chớ. Nó chỉ có một cái duy nhất hôm tối đột nhập vô nhà cô rồi có được cái máy quay phim để phòng kỹ thuật cần lưu giữ tài liệu công trình khi cần. Cái túi mà nó vô tình cầm theo khi từ văn phòng công ty rời đi sau lúc nói chuyện với Thục Vy… Nó nói với Xuân Diệp là có nhiều hơn chỉ là một chiêu trò hù dọa, nhưng không ngờ có tật giật mình, nàng lại tưởng nó có nhiều hơn một cái clip, vậy là nàng lọt bẫy thằng thanh niên nhỏ hơn mình gần mấy tuổi… Trong những ngày này nàng lại càng thiếu tỉnh táo hơn nữa vì người đàn ông quyền lực lâu nay vẫn bao dưỡng, bảo bọc nàng lại bị những cuộc thanh tra của cấp trên về lạm dụng quyền hạn, về tài chính bất minh có khả năng không dính tới pháp luật thì cũng cho về vườn sớm… Nàng sợ bàng dân thiên hạ sẽ biết được những hình ảnh nhạy cảm chỉ diễn ra trong phòng tắm hay phòng ngủ của riêng nàng… Lỡ mà nó có cả những đoạn clip mỗi khi nàng lên giường với người đàn ông đó thì lại càng tai họa hơn… Không ai học được chữ ngờ, biết vậy hồi xưa nàng năn nỉ ba má cho nàng cùng xuất cảnh cho rồi… Vì những suy nghĩ mặc cảm đó, nàng hoàn toàn để mặc kệ thằng Hận vần xoay theo ý nó, miễn sao nàng sẽ được bình an là đủ rồi…

***​

Chiều thứ bảy, Thanh Huyền được thằng Hận đón từ chỗ làm ra rồi chở cô thẳng qua nhà Tuyết Thu để cô ở lại chơi với mẹ Út Nhàn và Tuyết Thu. Chỉ còn một thời gian ngắn, chừng mười ngày, nửa tháng nữa là nàng sẽ sinh theo dự đoán nên ai cũng muốn ở bên cạnh nàng khi nàng chuyển bụng… Cả mẹ con Thục Vy, hai chị em Ngọc Nhàn và Thanh Huyền đều háo hức muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy đứa con đầu lòng của thằng Hận, nhất là Ngọc Nhàn. Còn thằng Hận thì khỏi phải nói, cho dù Tuyết Thu không phải là vợ chính thức của nó nhưng nàng sẽ là người đầu tiên đẻ con cho nó nên nó là người háo hức, trông chờ hơn ai hết…
Ăn cơm tối xong, ngồi chơi một hồi thằng Hận lái xe về trước để vợ ở lại. Nhìn Tuyết Thu mệt mỏi với cái bụng thiệt to nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, tươi sáng nó chỉ muốn ôm nàng vô lòng và hôn nàng cho thiệt đã thèm nhưng vì có mẹ Út Nhàn và cả Thanh Huyền ở đó, nó không dám lạm dụng sự dễ dãi của mọi người… Tự nhiên nó thèm được hôn và ôm Tuyết Thu trong tay vô cùng… Nó thật sự đa mang rồi, bởi ngoại trừ Thanh Huyền và mẹ nó ra, còn với tất cả những người phụ nữ khác khi nó tới với họ thì ban đầu chính yếu vẫn là chuyện tình dục, nhưng càng quan hệ nhiều lần thì trong trái tim nó lại càng mỗi lúc thêm đậm tình đậm nghĩa với họ. Nó chẳng muốn bỏ bớt một ai hết. Nếu có người chỉ ăn nằm với nó một lần rồi dứt khoát cự tuyệt nó những lần sau, có lẽ nó sẽ dễ quên hơn, nhưng mà… chẳng một người phụ nữ nào sau một lần đã bị nó đè bên dưới, đút khúc gân ngoại cỡ vô quậy phá lung tung trong âm đạo rồi lại có ý nghĩ sẽ căm hận và rời xa nó… Như Thục Mai, lần đầu tiên của cô là bị nó ăn hiếp đó, nhưng cô vẫn quấn quýt và không chịu giận nó dù chỉ một ngày… Đã vậy, trong thâm tâm, cô lại còn coi nó như người chồng không bao giờ cưới của cô nữa, còn muốn đẻ con cho nó nữa… Những người phụ nữ quanh thằng Hận chỉ có trời mới hiểu nổi họ!…
………………………………………
Trên đường quay về thằng Hận không chạy nhanh. Một phần vì là ngày cuối tuần mọi người đổ xô ra đường dạo chơi, một phần nó đang gặm nhấm nỗi niềm hạnh phúc lâng lâng sau khi từ nhà Tuyết Thu ra… Nó có cảm tưởng thiệt bình yên, may mắn và được yêu thương từ những người phụ nữ quanh nó… Ngang qua một con phố tấp nập sặc sỡ ánh đèn màu chớp nháy từ những quán café, quán rượu, sàn nhảy dọc hai bên đường nó chợt phải chạy chậm hơn nữa vì phía trước, trên một khoảng vỉa hè sáng rực có lố nhố một đám người hình như đang giằng co, xô đẩy gì đó… Chú tâm nhìn kỹ nó mới thấy khoảng ba bốn người đàn ông đang vây quanh một người phụ nữ. Người phụ nữ mặc một cái váy đen bó người ngắn trên đầu gối, vai đeo một cái bóp nhỏ, tóc tai rũ rượi bị vây quanh bởi một đám người đàn ông… Hình như tất cả đều đã say. Mấy cánh tay thi nhau rờ mó vuốt ve trên thân hình người phụ nữ, còn cô thì chỉ biết quay cuồng ngược xuôi chống đỡ, hất đẩy những bàn tay nham nhở đang làm những cử động quá đáng ngoài đường… Thằng Hận lắc đầu tính cho xe vượt qua. Nó biết những chỗ như con phố này đầy rẫy những cảnh tượng đó, nhiều khi chỉ là những cô gái làng chơi và những tên công tử hay đại gia lắm tiền nhiều của đang đùa giỡn với nhau thôi…
Nhưng nó chợt thắng gấp chiếc xe ngừng lại sát lề đường ngay cạnh đám người đó, bởi người phụ nữ vừa ngước lên vuốt mái tóc đen xõa trước mặt cô. Khuôn mặt này thằng Hận không thể nào lầm được, chỉ mới mấy ngày trước mà thôi… Nếu không phải là người này thì thằng Hận có lẽ sẽ đi qua luôn, nhưng bây giờ đã nhìn thấy nó không thể nào giả lơ được, phải can thiệp thôi… Nó tắt máy rồi mở cửa xe bước xuống nhanh nhẹn đi về phía đám người đàn ông đang vây quanh người phụ nữ đó…
Chen vai lách qua hai người đàn ông, thằng Hận bước sát tới nàng, cầm cánh tay nàng nó vội vàng lên tiếng rất lớn, cũng cốt để cho mấy tên kia nghe được :
– Chị Hai, sao chị ở đây… Trời ơi, may quá, ba má biểu em đi kiếm chị về… Vể đi Hai, chuyện đâu còn có đó… Ba má lo cho chị lắm… má khóc quá trời luôn… Đi về với em, có gì em nói với ba má cho…
Đang chọc ghẹo người phụ nữ xinh đẹp mà để ý theo dõi từ trong một quán bar, mấy tên đàn ông tưởng đâu sẽ có một cuộc vui tối nay nếu bọn chúng vừa dụ dỗ, chèo kéo, vừa hù dọa làm cho người phụ nữ này sợ… Không ngờ có thằng phá đám… Một tên bước tới vỗ vai thằng Hận cất giọng anh chị :
– Ê, nhóc con… Chị mày hả?… Thiệt không…
Thằng Hận quay lại gật đầu cười cười :
– Dạ đúng rồi, mấy anh… Bà chị bị ông bà già chửi chuyện gì đó… Bả bỏ đi từ sáng tới giờ làm ba má tui lo gần chết, biểu tui đi kiếm bả về… May quá…
Nó quay lại người phụ nữ đang đứng sát tường nhà, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn nó… Đôi mắt nàng không có vẻ gì là sáng suốt, nó lờ đờ, mơ màng đúng hình ảnh của một người đang say rượu, dù vậy nàng cũng không tỏ vẻ lạ lùng, chỉ lè nhè cất tiếng :
– Ơ… Hận hả?… Kệ chị đi… chị chán lắm rồi, chị không muốn về nhà nữa… Mất hết rồi… chị mất hết rồi…
Nàng dựa lưng vô tường xuôi hai tay dọc xuống hai bên hông rồi tự nhiên bật khóc ngon lành… Thằng Hận không nói gì nữa, nó quàng tay ngang hông nàng rồi dìu đi… Mấy tên đàn ông trẻ lúc đầu tính gây gỗ nhưng nhìn lại thấy tướng nó cao lớn nhưng cũng rất lịch sự đành phải lùi ra cho nó đưa “chị Hai” của nó về…
Mở cánh cửa bên cạnh tài xế, thằng Hận loay hoay đẩy nàng vô ghế ngồi. cái váy đen ngắn tuột cao lên gần sát háng nàng, đôi chân dài trắng muốt hiện rõ trước mắt nó. Mùi thơm quyến rũ từ thân hình nàng phả đầy trong hơi thở làm nó ngây ngất và… động tình… Nhưng nó biết bây giờ không phải lúc, phải nhanh nhanh rời khỏi chỗ này, lỡ mấy thằng kia đổi ý là mệt… Nó không sợ đám đàn ông trẻ đó, nhưng nó sợ ảnh hưởng tới nàng, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra… Nó lên xe lái một hơi tới nhà nàng…
Trên đường đi không nghe nàng nói năng gì, nó quay qua đã thấy nàng ngả đầu trên ghế ngủ lịm đi từ lúc nào…
…………………………………………
Lục trong cái bóp đeo vai của Xuân Diệp, thằng Hận lấy chùm chìa khóa mở cánh cổng, mở luôn cửa nhà rồi lái xe thẳng vô sân nhà nàng. Nó cẩn thận quay ra khóa cổng rồi mới bắt đầu mở cửa xe bồng nàng vô nhà…
“Ụa…”
Thằng Hận la trời khi vừa bước tới cửa nhà, Xuân Diệp đã ói đầy trên ngực áo nó… Khựng lại vài giây, nó nhăn mũi rồi lẳng lặng bồng nàng đi thẳng lên lầu… Nổi giận với người say là vô ích, nhất là khi người say lại là một thiếu phụ xinh đẹp đang ngủ say không biết trời trăng gì như nàng bây giờ… Nhìn ngó ngang ngửa nó cũng tìm được phòng ngủ của nàng… Bồng nàng thẳng vô phòng tắm, nó mở nước nóng ra bắt đầu cởi áo váy của nàng và… tắm rửa cho nàng, giặt cái áo sơmi dính đầy thứ mắc dịch nàng đã ói đầy áo nó…
Con cặc thằng Hận dĩ nhiên là cương cứng lên trong đáy quần khi toàn thân Xuân Diệp lồ lộ trước mắt nó… Liếc nhìn khuôn mặt trắng hồng rực rỡ vì say, đôi mắt nàng nhắm kín khoe đôi rèm mi đen cong vút, nó yên tâm ngắm nhìn một lượt thân thể nàng nằm dài trong bồn tắm… Phải nói không có người phụ nữ nào nó biết lại có thể so sánh được với Xuân Diệp. Khắp người nàng rực một màu da trắng phớt hồng, hai bầu vú to căng với những đường gân xanh ẩn hiện bên dưới. Hai núm vú đỏ hồng như núm vú con gái trinh nguyên. Bụng nàng thon thả với mảnh tam giác đen mướt giữa đôi đùi láng trơn chạy dài xuống tới những đầu ngón chân sơn màu hồng đậm… Trong cơn say ngủ vì rượu, đôi bầu ngực phập phồng khiêu khích làm thằng Hận mấy lần phải nuốt nghẹn mấy ngụm nước miếng…
Cho dù cơn hứng nổi lên vì thân thể trần truồng khiêu gợi của Xuân Diệp hoàn toàn ở ngay trước mắt, nhưng thằng Hận cố nín chịu vì bản chất của nó không muốn làm cái việc cưỡng ép… Ngoại trừ cái lần nó đè Thục Mai trên bộ ghế salon, chỉ là lúc đó nó còn mang cái tư tưởng trả hận cho mẹ nó… Ngoài ra, nó muốn giữa hai người phải có sự thuận tình cùng ham muốn lẫn nhau… Với lại, suy nghĩ của một thằng đàn ông hiếu thắng trong nó muốn Xuân Diệp phải tự mình trao hiến, nó mới ưng…
……………………………………………
Nó để nàng lên giường mà không biết phải mặc cho nàng thứ gì nên đành cứ vậy mà kéo tấm mền lên đắp kín cho nàng chỉ chừa khuôn mặt… Nó ngồi bên cạnh vuốt cho tóc nàng qua hai bên và ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó một lúc lâu… Đôi môi mọng trong giấc ngủ thỉnh thoảng mấp máy làm nó mấy lần chỉ muốn cúi xuống cắn lên đó để biết đôi môi Xuân Diệp ngọt ngào tới đâu… nhưng rồi nó vẫn không làm… Lạ lùng, miết về sau này thằng Hận mới biết sự thật, cho dù nó có mở nước nóng tắm rửa cho nàng, từ đầu tới cuối nàng vẫn không hề mở mắt hay nói năng gì, cứ như người chết rồi!…
Thân trên trần trụi vì cái áo đã cởi ra giặt và sấy trong máy giặt đang hong khô trong phòng tắm. Thằng Hận bước ra ngoài móc điện thoại ra gọi cho Ngọc An báo tối nay nó không về vì phải ở lại công ty có việc đột xuất. Tiếng nàng vang trong điện thoại không phải là dì nó mà như một người con gái đang yêu : “Ư… Hận bắt dì Sáu ngủ một mình hả?…”
Nó cười nhẹ : “Trước giờ Sáu vẫn ngủ một mình mà…”
“Nhưng mà, từ bữa đó… Sáu không còn thích ngủ một mình nữa… Tưởng tối nay nhỏ Huyền qua nhà Tuyết Thu, Hận…”
Nàng lặng im không dám nói nữa nhưng thằng Hận biết nàng muốn nói tới điều gì… Nó trầm giọng dụ dỗ : “Mai chủ nhật mà… Hận bù cho Sáu… cũng lâu rồi ha…”
“Xì… Sáu cúp máy nghe… Hận nhớ ngủ sớm đi…”
Thằng Hận quay vô nhìn thoáng qua Xuân Diệp rồi nhìn quanh quất. Thấy trên giường nàng vẫn còn có một cái mền khác, nó lấy trải xuống dưới nền phòng sạch sẽ, thêm cái gối nữa… Nó tắt đèn rồi quấn mền nằm lặng lẽ… Nó có thể đi về nhưng không nỡ để Xuân Diệp một mình trong cơn say này, lỡ đêm hôm nàng có chuyện gì đó xảy ra thì nó không muốn… Mà nó cũng còn muốn nói với nàng một điều khác nên tự nhiên ngay từ lúc vừa đậu xe trước cổng nhà nàng, nó đã quyết định sẽ ở lại trong nhà nàng…
…………………………………………
Mùi thơm của thức ăn nấu chín bay ngát trong nhà làm Xuân Diệp mở mắt. Nhổm đầu nhìn xuống nền nhà không thấy thằng Hận đâu nàng hơi ngạc nhiên, thoáng một ánh buồn trong mắt nàng, vừa tính ngồi dậy thì nàng phải lật đật nằm xuống lại, kéo mền trùm ngang cổ. Thằng Hận bước vô phòng, thấy nàng đang mở to mắt nhìn, miệng nó mỉm nụ cười quen thuộc :
– Chị dậy rồi hả?… Vậy là Hận về được rồi…
Bước tới ngồi xuống bên cạnh giường, nó nhìn nàng đăm đăm mở miệng nghiêm trang :
– Lần sau chị không được tới quán rượu một mình nữa nghe… Uống một mình không có tốt, lại còn gặp nhiều chuyện không hay nữa…
Xuân Diệp cảm động thở dài, mắt nàng chớp nhanh mấy cái :
– Chị biết… Nhưng mà… buồn quá, Hận à… Chị không biết làm sao bây giờ?… Lâu nay chị chỉ biết sống cho riêng mình, sống theo sự điều khiển của người khác… Bây giờ chị mới cảm thấy mình thật sự cô đơn…
Thằng Hận lắc đầu :
– Không có gì là trễ hết… Bây giờ chị hãy vui lên, cố gắng sống khác đi… Ừ… Nếu chị không chê cười, Hận xung phong làm bạn với chị… Có chuyện gì thì sau này chị cứ chia sẻ với em… giúp được gì cho chị thì em sẽ cố gắng giúp…
Nàng thoáng ngạc nhiên, hai má nàng chợt hồng lên :
– Hận… Hận không ghét chị, không chê cười vì chị…
Nó chồm tới, đặt ngón tay lên môi nàng :
– Không được nói và cũng không được nghĩ những điều không vui… Không hiểu nhiều, hiểu hết chị, nhưng Hận biết chị có cuộc sống riêng của mình mà Hận cần phải tôn trọng… Hận không có quyền phán xét, mà cũng không có quyền chê bai chị…
Nó đứng lên :
– Biết chị từ tối hôm qua tới giờ chưa ăn gì, Hận có mạo muội lục nhà bếp của chị lên và nấu cho chị một nồi cháo trứng với thịt bò dưới bếp… Hận đi về đây, chị dậy làm vệ sinh rồi xuống ăn cho khỏe… Từ giờ trở đi, nếu cần Hận làm gì cho chị thì cứ mạnh dạn gọi điện, Hận sẽ thu xếp tới với chị… Và nhớ nghe, không được nghĩ tới chuyện không vui và nhất là, không được đi uống rượu một mình nữa…
Xuân Diệp xúc động, nàng trở mình tính ngồi lên nhưng sực nhớ, dưới tấm mền là thân hình hoàn toàn trần truồng nên đành mỉm cười gật đầu :
– Chị biết rồi… Cảm ơn Hận… Mà sao tối hôm qua Hận không về?…
Nó bật cười :
– Chị ói đầy áo em rồi ngủ say như chết, thả chị vô bồn tắm chị còn không dậy nổi… Hận quyết định ở lại vì sợ… chị có chuyện gì, chị đổ hết lên đầu Hận sao?… Thôi thì ở lại chờ chỉ tỉnh táo rồi Hận về… Nè nghe, nhà cửa còn nguyên, cái gì cũng còn nguyên, kể cả…
Nó chợt nheo mắt cười ẩn ý :
– … kể cả chị… chị cũng còn nguyên…
Mặt nàng đỏ lên, chỉ biết nhìn nó chăm chăm… Tự nhiên miệng nàng cứng lại không nói được điều gì… Thằng Hận cười :
– Hận về đây, lát chị ra khóa cổng nghe…
Nó quay lưng bước ra khỏi phòng không quay đầu nhìn lại một lần. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Xuân Diệp tung mền ngồi dậy, mặc kệ thân hình trần truồng của mình, nàng bật khóc nức nở… Trong lòng người thiếu phụ đã từng có những ngày hôm qua phóng túng, bất cần dư luận, có những ràng buộc vô hình không thoát ra được bởi một sự khống chế của một người đàn ông quyền lực… bây giờ lại ngổn ngang quá nhiều cảm xúc tới nỗi không thể nào nàng cầm giữ được…
Tối hôm qua nàng đâu có say rượu, mê ngủ tới nỗi không biết gì, ngay từ lúc bụng nàng thót lên bật ói trên người thằng Hận nàng đã lờ mờ tỉnh dậy, cho tới lúc nó để nàng vô trong bồn tắm, cởi hết áo váy, đồ lót của nàng ra thì nàng đã hoàn toàn tỉnh táo… Vừa mắc cỡ, vừa lo sợ mà cũng vừa tò mò để coi thử thằng Hận sẽ làm gì nên nàng vẫn giả bộ như say ngủ, thỉnh thoảng nàng hé mắt ngó trộm nó… thằng Hận không hề để ý…
Mắc cỡ là nó tự nhiên cởi sạch áo váy nàng, để nàng hoàn toàn trần truồng, lõa lồ trước mắt nó. Cho dù là một thiếu phụ coi chuyện trần truồng không đáng kể, nhưng dù sao, nó cũng là một người lạ lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể nàng…
Lo sợ là vì nàng không biết nó sẽ làm gì một khi nàng đã trần truồng trước mắt nó, trong vòng tay đụng chạm của nó khi lấy khăn nhúng nước lau rửa khắp mình mẩy cho nàng… Liệu nó có… đè nàng ra làm ẩu không?…
Nàng còn tò mò nữa. Bởi khi nhìn thấy phần thân trên trần trụi của nó, một chàng thanh niên cao to mạnh khỏe, thon gọn… Nàng chỉ muốn đưa tay vuốt ve trên làn da, bắp thịt của nó để cảm nhận trực tiếp thân thể nó… Bụng nàng có mấy lần quặn lên vì những cơn rạo rực dù mơ hồ nhưng nàng biết đó là vì điều gì…
Khi nó quay vô phòng nàng cứ tưởng nó sẽ kéo mền của nàng ra và làm gì đó… Nhưng nó lại lấy một cái mền khác trải dưới nền nhà và… nằm ngủ… Lúc đó, tâm hồn nàng bị xáo động một cách dữ dội… Thân thể xinh đẹp, quyến rũ đang trần truồng dưới tấm mền của nàng không đủ sức lôi cuốn nó sao?… Một thanh niên trẻ khỏe mạnh như nó không lẽ lại vô cảm như vậy hay nó bị cái gì đó sao?… Không đúng. Vì lúc ở trong phòng tắm, khi nó đỡ nàng ngồi dậy để lau sau lưng cho nàng thì nàng nhìn thấy rất rõ một cục u thiệt to nổi lên giữa hai chân nó mà… Hay nó chê nàng vì thân thể nàng đã từng qua tay của nhiều người đàn ông khác?…
Xuân Diệp bật khóc khi nó quay lưng đi ra cửa vì nàng cảm kích thiệt sự. Không cần biết nàng là ai, đã sống ra sao trước đây, thằng Hận lại rất dịu dàng và cảm thông với nàng. Nó còn như ra lệnh một kiểu rất dễ thương là không cho nàng đi quán bar uống rượu một mình nữa… Nó lại còn tận tình chăm sóc cho nàng với nồi cháo dưới bếp… Chưa bao giờ có ai lại chăm chút cho nàng như vậy, ngoại trừ má nàng ngày xưa, khi nàng còn nhỏ dại… Trong suy nghĩ của nó, nàng là ai, là cái gì?…

***​

Ngọc Nhàn mở khóa kéo cánh cổng lách vô trong sân. Xe thằng Hận đậu trong đó mà sao cửa nẻo đều đóng kín, giống như nó và Ngọc An đi đâu ra ngoài vậy. Nàng không thắc mắc lâu vì cũng nghĩ trong đầu chắc hai dì cháu lại ra ngoài ăn sáng đâu đó vì cửa khóa. Lục trong túi xách đeo trên vai nàng lấy chùm chìa khóa ra mở cửa… Vừa bước chân lên hết cầu thang Ngọc Nhàn giật mình đứng yên lắng nghe… Có tiếng cười trong trẻo, tiếng rì rầm pha lẫn tiếng thở trong phòng Ngọc An, lúc đầu nàng mỉm cười vì đoán chị gái lại mở mấy đoạn phim khiêu dâm trên mạng coi như đã có lần nàng bắt gặp… Nhưng rồi không phải. Có tiếng thằng Hận trong phòng Ngọc An nữa, thoáng nhanh trong đầu Ngọc Nhàn là chuyện của nàng với con trai, rồi những lần nàng thủ thỉ tâm sự với chị gái… Không lẽ… Hai dì cháu lại làm chuyện đó với nhau rồi sao?… Vậy mà Ngọc An vẫn im lặng không nói gì cho nàng nghe… Tưởng tượng trong đầu hình ảnh thằng Hận với Ngọc An giống như mình với nó vẫn thỉnh thoảng vụng trộm khi cả nhà đi hết, bất giác bụng nàng bừng bừng nóng lên một cơn cuồn cuộn…
Nép ngoài khung cửa phòng Ngọc An, Ngọc Nhàn ló đầu nhìn vô phòng, nàng mỉm cười : “Hai dì cháu này thiệt tình… Cứ nghĩ chỉ có hai người ở nhà nên chỉ khóa cổng, khóa cửa mà không thèm đóng cửa phòng…”
Thằng Hận đang nửa ngồi, nửa quỳ dưới nền phòng chăm chú giữa hai chân Ngọc An đang cong lên để hai bàn chân trên nệm giường. Cả dì lẫn cháu đều không một mảnh vải che thân… Thằng Hận làm gì thì Ngọc Nhàn dư biết, nàng nghe tiếng Ngọc An thở hổn hển kêu rên không thèm giấu giếm :
– Ơ… ô… Hận… dì chịu không nổi nữa mà… con lên với dì đi… Ui… a… đừng mút ở đó nữa… chết dì… ô… thôi… Hận ơi…
Thằng Hận rời khỏi âm hộ nàng đứng thẳng lên. Con cặc nó vươn dài cứng ngắc, giật nhẹ từng cái trước đôi mắt thèm thuồng của dì nó :
– Dì Sáu muốn Hận làm gì nữa?…
Nàng chống tay ngồi lên, hai chân nàng quặp ngang đùi nó. Tay nàng nắm lấy khúc gân to cứng, ấm nóng của thằng cháu, ngước đôi mắt đen thẫm lung linh, giọng nàng thiệt tha thiết kêu mời :
– Dì Sáu muốn con bỏ cái này vô người dì… Nhanh đi…
Thằng Hận đưa hai tay ôm hai bên má nàng, cù nhây :
– Sao con phải bỏ cặc con vô người Sáu?…
Đã mấy lần làm tình với nó, biết nó ưa nói trây, với lại giờ nàng cũng đã quen dần nên không hề ấp úng mắc cỡ nữa :
– Tại… Sáu nứng… Nãy dì bú cặc cho con rồi con bú lồn làm dì nứng dữ lắm… Dì muốn con bỏ cặc vô… đụ dì…
Vừa nói nàng vừa lui người nhích vô trong, tay vẫn nắm chặc cặc nó làm thằng Hận phải nương theo. Ngọc An nằm ngửa xuống giường, hai chân dang rộng, nàng háo hức :
– Đút vô cho dì đi…
Thằng Hận cũng nứng cặc lắm rồi, muốn bể tung… Từ tối hôm qua, khi lột trần truồng Xuân Diệp ra, đụng chạm trên cơ thể nõn nà, trắng ngần êm mềm của người thiếu phụ đó đã làm nó thèm muốn được ôm một cơ thể trần truồng trong tay, thèm được đút cặc vô một lòng hang âm đạo ấm áp, bóp chặc… Sáng nay vừa về tới nhà là nó đã khóa cổng, khóa cửa rồi kéo Ngọc An lên phòng mà chẳng cần ăn sáng… Cởi sạch quần áo, nó bắt nàng phải bú cặc cho nó một hồi rồi nó mới đẩy nàng nằm ngửa lên giường để được ngắm nghía và chăm sóc âu yếm cho cái âm hộ khiêu gợi dâm tình đã quen của nó…
Không chờ nàng năn nỉ nữa, nó quỳ lên giữa hai đùi nàng, phần nàng cầm cặc nó quẹt nhanh mấy cái trên khe lồn ướt sũng, rồi để vô miệng lỗ, nẩy hông lên cùng lúc thằng Hận đẩy vô… Hai tiếng kêu sảng khoái sung sướng bật lên :
– Ơ…
– Ưm… đã quá…
………………………………………………