CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN THẰNG HẬN – Truyện Sex 2021 ( Update Chap 52 END )

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 1396 Lượt Xem

CHƯƠNG 14
LÊN KẾ HOẠCH CỨU NẠN CHO THỤC MAI​

Sau một đêm miệt mài thả sức cho cuộc giao hoan lần đầu tiên giữa một chàng trai trẻ sung sức có kế hoạch lâu dài với một người phụ nữ mà sức khỏe dục tình mạnh mẽ, cả Thục Vy và thằng Hận ngủ say tới gần trưa mới thức dậy… Tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị thu dọn hành lý, hai người xuống trả phòng và đi ăn trưa để rồi quay về thành phố sau mấy ngày đi “công tác”… Ánh mắt của Thục Vy khi nhìn thằng Hận và ngược lại, đều đong đầy sự long lanh và đằm thắm của một tình cảm đậm đà được nhen nhóm và đốt cháy sau cuộc làm tình tối hôm qua… Riêng phần Thục Vy, nàng không hề hối hận khi đã để cho thằng Hận làm tình với mình, ngược lại, nàng còn có chút tiếc nuối vì sao nó không tới với nàng sớm hơn…
Trên con đường về, thỉnh thoảng hai người nói chuyện với nhau nhưng toàn chuyện vô thưởng vô phạt, về chuyện làm ăn của công ty… chớ hoàn toàn không nhắc nhớ gì với nhau về chuyện đã nảy sinh nóng bỏng, cuồng loạn tối hôm qua… Vậy nhưng mỗi khi bầu khí im lặng phủ trùm trong xe, ngoài tiếng máy xe nổ êm êm, tiếng bánh xe cọ sát trên mặt đường thì trong hồi tưởng của họ đều phát lại tất cả những hình ảnh rõ ràng tới từng chi tiết của chuyện đó…
Khi còn cách thành phố chừng chưa đầy năm mươi cây số, ngang qua một đoạn đường mà hai bên là những khoảnh rừng nguyên sinh mát mẻ, chợt thằng Hận bật đèn xi-nhan cho xe rẽ phải theo một con đường đất, chỉ có hai lối mòn của vệt xe đã từng qua lại nhiều, còn ở giữa lại là một hàng cỏ mọc cao chừng gần một mét, chứng tỏ con đường này đã lâu không còn được sử dụng nhiều… Thấy thằng Hận rẽ vô một con đường lạ, Thục Vy quay qua nhìn nó nhưng chưa kịp hỏi thì nó đã mỉm một nụ cười cố hữu :
– Tự nhiên con thấy buồn ngủ… Để con chạy vô đây kiếm chỗ nào mát mát ngừng lại, cô cho con ngủ một chút… Chạy xe mà buồn ngủ là nguy hiểm lắm…
Nghe nó nói, nàng gật đầu không nói gì… Và cũng cảm thấy bình thường như trước khi nó gọi nàng bằng “Cô” chớ không gọi “Mẹ” như tối hôm qua, lúc nó thụt đẩy cái cây gậy to dài, cứng nóng trong âm đạo nóng bừng khát thèm của nàng… Nhớ lại chuyện đó, tự nhiên dưới bụng nàng bỗng râm ran một luồng hơi nóng nhè nhẹ hình thành chạy quanh, hai đầu vú nàng có cảm giác ngưa ngứa… Và lại thêm vài giọt dâm thủy ứa ra bên trong… Từ lúc vô xe ngồi cạnh nó hình như trong âm đạo nàng cứ sinh ra cái chất dịch làm ẩm ướt bên dưới của nàng, mà nàng không làm sao kìm chế được…
Thằng Hận quành xe ra sau một góc cây rừng lớn tỏa đầy bóng mát, không một tia nắng chiếu lọt, nó bấm nút cho mấy tấm kính cửa hạ xuống một chút rồi mở cửa xe bước xuống… Nó ra trước đầu xe vung vẩy tay chân như rất mỏi… Nó quay lại nhìn nàng qua tấm kính xe trong suốt, bắt gặp đôi mắt nàng cũng đang mở lớn, chăm chăm nhìn nó… Nụ cười đẹp quyến rũ của nó lại nở trên khuôn mặt đẹp trai hút hồn của nó, mắt cứ nhìn nàng qua kính xe, thằng Hận bước qua phía nàng mở cửa xe, nắm tay nàng kéo ra ngoài… Khi Thục Vy vừa đứng thẳng, chẳng nói chẳng rằng, nó ôm chầm lấy nàng, một tay đỡ sau thắt lưng, một tay sau gáy nàng, nó đưa môi hôn lên miệng nàng… Chỉ một thoáng hơi bất ngờ, nàng cũng vội vàng ôm siết lấy lưng nó, hé môi cho lưỡi nó chui qua miệng nàng uốn éo bên trong, nàng ngậm đầu lưỡi nó lại, mút nút một cách say mê, cổ họng nàng bật lên những tiếng kêu nho nhỏ đầy thích thú… Dù đang đắm đuối với nụ hôn nhưng nàng cũng cảm thấy người nàng từ từ nóng lên khi bên dưới bụng nàng, qua làn vải mỏng của cái váy, nàng cảm nhận rất rõ khúc gân của nó ép lên bụng nàng cứng lên từ từ và giật nhẹ từng cái…
Lúc lưỡi nàng nằm trong miệng nó trong những lần nút êm đềm thì hàng nút váy trước ngực nàng đã bị mấy ngón tay nó cởi hết, cái nịt vú màu hồng phấn cũng đã được nó đẩy ngược lên trên để lộ cặp vú trắng ngần nổi rõ từng mạch máu xanh xanh, một tay nó xoa nắn, vuốt ve nhẹ nhàng và khều gãi hai đầu núm đỏ hồng sưng cứng tròn vo… Thục Vy cũng không hề ngại ngùng, hai tay nàng đã tháo bung khuy quần nó, thò tay vô trong nắm gọn thân cặc sưng cứng, nàng vuốt đẩy con cặc tròn dọc theo thân cặc để cảm nhận nó càng lúc càng cứng hơn và nóng rực trong lòng bàn tay… Đôi môi thằng Hận dời từ từ xuống trên hai núm vú nàng thì hai tay nó cũng đã vén gấu váy nàng lên, luồn vô một bên cái quần lót, nhấn mạnh giữa đường khe của hai múi thịt vun tròn, nó chợt kêu lên nho nhỏ :
– A… sao cô ướt hết vậy?…
Thục Vy không ngừng vuốt ve, ma sát con cặc nó, nàng hổn hển trả lời :
– Cô ướt lâu lắm rồi… Từ lúc vô xe với con là nó bắt đầu ướt… Ui… cô thèm Hận… Làm gì đi… Ưm…
Không có thời gian cho việc mân mê, âu yếm… Thằng Hận đỡ một chân nàng co lên trên cánh tay nó, lưng nàng dựa vô xe, nó kéo cái quần lót của nàng qua một bên rồi cầm con cặc cọ quẹt cái đầu tròn căng vô lỗ lồn nàng… Âm hộ Thục Vy mở rộng ướt đẫm, thằng Hận chỉ nẩy háng một cái nhẹ là con cặc nó chui vô trơn tru dễ dàng, hai tiếng kêu sảng khoái cùng lúc bật lên :
– Ô…
– Hưm…
Lưng nàng dựa vô cạnh xe, một chân chống dưới đất, nó luồn tay kia ra sau lưng nàng bắt đầu nhồi nắc trong lồn nàng… Không ai nói với nhau câu nào, chỉ có hai đôi mắt mê đắm man dại nhìn nhau, phần bên dưới gần như áp sát cho hai bộ phận đực cái gắn rồi rời, gần rồi xa trong nhịp điệu muôn thuở của chuyện giao hợp… Âm đạo được kích động co bóp liên hồi trên thân cặc và đón nhận từng nhịp va chạm của đầu cặc lên đáy lồn, từng đường cào vuốt của vành khấc quanh thành thịt trơn ướt… Cảm giác sướng khoái từ vành khấc được cọ sát liên tục trong âm đạo nàng làm thằng Hận càng lúc nắc càng sâu càng nhanh… Hơi thở hổn hển của cả hai hòa lẫn vô nhau, tiếng “bành bạch…” va chạm da thịt vang lên trong khoảnh rừng vắng… Nhưng mà đứng một chân một hồi lâu nên Thục Vy phải kêu thằng Hận thả chân nàng xuống… Hai chân hơi dang qua hai bên, nàng hơi ưỡn lưng dựa vô xe, thằng Hận rảnh cả hai tay, nó vừa đụ nàng, vừa nắn bóp, mân mê hai bầu vú căng rung rinh vì nhịp nắc của nó… Đôi mắt nó có mấy sợi tia máu đỏ nhìn nàng :
– Cô sướng không?…
Thục Vy gật đầu :
– Có… cô sướng nhiều lắm… Sao tự nhiên Hận lại thích đụ cô như vầy, không sợ người ta thấy sao?…
Nó nhìn quanh một vòng rồi mỉm cười :
– Chẳng có ai đâu, cô… Mà có con cũng mặc kệ… Cô có biết Hận muốn đè cô ra đụ từ lúc cô ngồi trong xe không?…
– Sao vậy?…
– Nghe mùi thơm từ người cô… cặc con nó cứng lên chịu không nổi… Con thèm được đụ cô mà…
– Ừ… giờ Hận đang đụ cô rồi đó… Mạnh lên con… cô sướng quá chịu không nổi…
Nàng sướng thiệt tình!… Chưa bao giờ Thục Vy lại làm tình ngoài trời đất như bây giờ… Thằng nhỏ này nổi hứng bất tử làm nàng cũng thích thú hơn với nó… Chỉ cần ham thích nhau là đè nhau ra làm, bất kể chuyện gì có thể xảy ra… Sâu xa trong con người nàng, sự ham muốn bẩm sinh tiềm ẩn bây giờ mới có cơ hội bộc lộ khi thằng Hận đã bắt được tín hiệu của nàng… Nó cũng quên mất là chơi nàng để trả thù cho mẹ nó vì nàng là vợ của Đỗ Lộc… Nó chỉ biết nàng là bà giám đốc trẻ trung xinh đẹp, cũng đầy ngập sự ham muốn dục tình… còn nó là thằng thanh niên trẻ trung, mạnh khỏe đầy sung mãn trong việc ưa thích và lúc nào cũng căng thẳng chỉ muốn giải tỏa sự thèm khát hưng phấn của một con đực trước một con cái, vậy thôi… và cũng thiệt lòng mà nói, từ lúc được nàng nhận vô làm việc, nhiều đêm nó cũng mơ tưởng tới thân hình trẻ trung, xinh đẹp, khiêu gợi của bà giám đốc này… Nhưng nó không nghĩ rằng, nàng lại sớm kêu mời nó làm tình với nàng, cho dù nó biết nàng có cảm tình nhiều với nó, bằng cớ là đã mấy lần nàng cho nó ôm hôn và cũng hôn nó rồi…
Thằng Hận đột nhiên rút cặc ra khỏi lồn nàng trong ánh mắt tiếc nuối dò hỏi của nàng. Nó với tay mở cánh cửa sau rồi quay người ngồi xuống sàn xe, kéo nàng xoay người áp lưng vô ngực nó… đỡ nàng dang hai chân ngồi xuống, nó cầm con cặc dựng đứng cho nàng dễ dàng cắm xuống, ôm hai tay lên hai bầu vú nàng :
– Cô Vy chịch con đi…
Nàng rên nhỏ một tiếng khi nó lại nhắc tới từ “chịch”… Hai tay chống lên hai đầu gối nó, Thục Vy bắt đầu nhấc mông lên hạ mông xuống cho lồn nàng ngậm nuốt, nhả ra cây gậy thịt thần kỳ đem lại cho nàng từng nhịp sung sướng khó tả, tiếng dâm dịch bị ép trào ra, dính trên đám lông cặc và mông nàng kêu từng tiếng “nhép… nhép…” theo nhịp đụ của nàng kêu lên rõ ràng làm tăng thêm khung cảnh dâm đãng mà rất đẹp giữa trời đất… Cúi đầu xuống nàng nhìn thấy hai bầu vú căng của mình thòng xuống đung đưa theo cử động của nàng. Cúi thấp một chút nữa, là một đoạn dài khúc gân thịt cứng ướt đẫm đâm sâu rồi trồi ra giữa hai mép lồn đậm đen làm nàng càng tăng thêm cảm xúc vui sướng… Cảm hứng trong nàng kéo dài, cộng với cái kiểu đụ này, con cặc thằng Hận chọt rất sâu, đánh thức cơn cực khoái của nàng dậy… Thục Vy cảm thấy thắt lưng bắt đầu tê mỏi và sâu trong đáy lồn đã rục rịch cơn co thắt, nàng chậm lại rồi ngồi yên trên bụng nó… Thằng Hận biết nàng đã sắp sửa nên nó lại đỡ nàng đứng dậy, kêu nàng chui vô băng ghế sau…
Một chân gác trên lưng ghế, chân kia để dưới sàn xe, nàng kéo thằng Hận úp lên bụng nàng, hai chân nó thò ra ngoài cửa xe… Cuộc làm tình của bà giám đốc và thằng trợ lý lại tiếp tục những giây phút cuối cùng… Thằng Hận cũng muốn mau mau cho xong nên sau khi nhét lại con cặc vô lồn nàng, nó đụ nàng vừa nhanh, vừa mạnh và vừa sâu… Thục Vy ôm hai bên hông nó rên rĩ, thở dồn, đôi môi đỏ mọng mím chặc, đôi lông mày đen nhánh cau lại chờ cơn cực khoái khi đầu cặc nó va đập liên hồi lên đáy lồn nàng… Cái xe cũng rung rinh, nhúc nhích theo nhịp nắc tận lực của thằng Hận…
Chợt hai bàn tay nàng bấu chặc lên cánh tay nó, tiếng thều thào hối thúc thoát ra từ đôi môi xinh đẹp :
– Ô… ui… sắp rồi… Hận ơi… nhanh… mạnh lên… ô… cô muốn… a… cô… muốn rồi… a… a…
Thằng Hận dồn sức nắc nhanh những nhịp cuối cùng, vành khấc cặc nó tê tê, gốc cặc căng lên như mắc tiểu… Nó rùng mình nhắm mắt, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc của mẹ Út Nhàn… Nó ưỡn lưng, ghim chặc con cặc sát bờ mu, cặc nó giật lên bắn ra tia tinh dịch tưới lên đáy lồn Thục Vy, nó buột miệng rên rĩ trong cơn bắn tinh cực sướng :
– Ô… con bắn… mẹ ơi… con bắn vô lồn mẹ đây… ưm… sướng quá… đã quá… con bắn tinh vô lồn mẹ… U… Vy rồi… ưm…
Trong cơn cực khoái của thằng Hận, những tia tinh dịch nóng nó bắn ra làm đáy lồn Thục Vy giật nhẹ, co thắt, miệng tử cung nàng cũng mở ra cho dòng nước ấm và cơn cực khoái bùng lên… Nàng đâu biết thằng Hận suýt nữa là đã kêu tên mẹ nó khi bắn tinh vô lồn nàng, nàng cứ tưởng nó quá hứng chí mà kêu nàng là mẹ như tối hôm qua… Bấu mấy ngón tay lên da nó, bụng nàng ưỡn lên áp sát háng lên gốc cặc nó, nàng cũng rùng mình trong cơn cực khoái :
– Ưm… ừ… mẹ cũng xong đây… ui… sướng… thích quá… Hận bắn vô lồn mẹ ấm quá… a… Hận ơi… con làm mẹ Vy sướng chết được a… ui…ui…
Thằng Hận bắn hết lượng tinh dịch nó có trong túi tinh, mệt mỏi nhưng sảng khoái lâng lâng nó úp mặt xuống một bên đầu Thục Vy hổn hển thở… Nàng cũng vô cùng thỏa mãn sau cơn cực khoái vòng tay ôm trên lưng nó vuốt ve trên làn da rin tít mồ hôi của nó, mũi nàng hít thở ngập đầy mùi đàn ông khiêu khích tỏa ra từ người nó… Chợt thằng Hận ngóc đầu nhìn nàng :
– Tối hôm qua tới giờ… con bắn vô trong đó, có sao không, cô Vy?…
Nàng nheo mắt :
– Hưm… sợ cô có bầu hả?… Nếu có bầu thì Hận tính sao?…
Nó cười :
– Con thì không sợ gì đâu?… Con chỉ lo cho cô… Giờ mà cô có bầu thì lão ta… á quên… chồng cô với con gái cô sẽ nghĩ không hay cho cô… Con không thích ai làm cô bị tổn thương…
Thục Vy càng muốn biết thêm chút nữa :
– Nhưng nếu cô có bầu thiệt với con… con sẽ làm gì?… Không tính tới những người khác, cô mặc kệ…
Giọng nó rất kiên định :
– Con sẵn sàng nhận con của mình… Chỉ có điều, con sợ khó khăn, cực khổ cho cô thôi…
– Thiệt không?…
– Có thể cô chưa tin con nhiều… Nhưng con là thằng Hận, nói được thì con sẽ làm được…
Thục Vy kéo đầu nó xuống hôn lên môi nó hồi lâu rồi nàng mới thả ra thở một hơi dài :
– Nếu cô trẻ lại và con cũng thêm một ít tuổi, có lẽ cô sẽ muốn ở bên cạnh con và đẻ con cho con… Nhưng điều đó thì chắc không bao giờ xảy ra… Nói thiệt, chớ cô không có dính bầu được đâu, hồi đẻ con Thục Miên xong là cô làm phẫu thuật rồi… không thể dính bầu được nữa… Yên tâm chưa?…
Cái ý niệm kỳ cục xấu xa tối hôm qua lại thoáng trở về trong đầu nàng… Thằng Hận không nói gì, nó rút nhẹ con cặc đã mềm đi một chút, với tay lên hộp giấy để trên lưng ghế sau lau chùi sạch sẽ cho nàng và cho nó rồi tuột ra khỏi xe… Thục Vy cũng lồm cồm ngồi dậy và chui ra ngoài… Sửa sang áo váy, y phục đàng hoàng rồi, cả hai lại quay vô xe tiếp tục đoạn đường còn lại để về nhà…

***​

Thục Mai ngồi bần thần nhìn cái điện thoại trước mặt… Từ lúc nhận được mấy tấm hình này trong hộp thư điện tử cô không thể nào ngủ được… Không lẽ vừa ra trường chưa nhận được một việc nào chính thức từ đài truyền hình thì cô đã vì mấy tấm hình này mà bỏ đi cái ước nguyện trở thành một người dẫn chương trình truyền hình mà cô hằng mong mỏi sao?… Nhưng cái kẻ gửi cho cô mấy tấm hình này đã nói rõ, nếu cô không làm theo yêu cầu của nó, thì nó sẽ gửi không chỉ mấy tấm này mà còn nhiều tấm hình độc và lạ, trong đó cô là nhân vật chính tới cho ban lãnh đạo đài… Dĩ nhiên, một cô gái vừa ra trường, cho dù có giỏi tới cỡ nào, xinh đẹp tới cỡ nào mà mắc vô mấy cái chuyện tế nhị này thì chỉ có một con đường duy nhất là vĩnh biệt ước mơ, chưa nói tới chuyện danh dự, tai tiếng dị nghị cũng sẽ bám theo cô cả đời… Cô vô cùng hối hận vì sự thoải mái tới độ mất cảnh giác, mất tỉnh táo trong buổi tiệc sinh nhật của con bạn gần nửa năm trước…
Mấy tấm hình mà nó, một thằng bạn học cùng lớp có mặt trong buổi tiệc đó không hiểu vì sao lại chụp được một mớ hình ảnh khi cô đã bị ngấm rượu say như bất tỉnh phải nằm lại trong phòng ngủ của con bạn đó… Mấy tấm hình chụp thật rõ thân thể cô, áo váy dồn lại ngang bụng, bộ ngực căng tròn lộ rõ và cả phần dưới… Cái quần lót của cô bị kéo hẳn qua một bên để lộ phần âm hộ múp míp, hấp dẫn với đám lông mu rải rác… Đã vậy, hai đùi cô còn dang rộng để trong một tấm hình còn thấy rõ cả đường khe giữa hai múi thịt căng phồng rải rác vài cọng lông đen, đường khe đỏ hồng he hé… Và, quan trọng và khốn khổ nhất, tất cả những tấm hình đó đều chụp rất rõ mặt cô…
Cô thật sự hối hận tới ngu người. Tại sao lại chấp nhận lời thách thức của lũ bạn để uống hết tất cả số nước trái cây pha rượu ngoại mà tụi nó mời chớ?! Cô không nghĩ là cô có thể bị ngấm rượu say tới mức đó, cho dù biết số rượu pha vô nước trái cây có một tỷ lệ rất nhỏ… Thiệt tình, Thục Mai không rành lắm về chuyện đó, ngay trong nước trái cây đã có một tỷ lệ lên men nhất định, lại còn pha thêm rượu, dù chỉ là rượu nhẹ… Nhưng sự tác hợp của hai loại men đã làm nồng độ men cao hẳn lên mà cô không thể nào biết, và cả đám bạn của cô cũng không hề biết… Hối hận thật sự, nhưng cô cũng còn một chút xíu mừng thầm vì cô không hề bị cưỡng bức hay lợi dụng trong chuyện tình dục… Cô vẫn hoàn toàn nguyên vẹn cho dù cái màng trinh không còn vì cũng giống em gái cô… Ham thích trong việc “tự sướng”, cô làm rách nó từ lâu rồi…
Nghĩ lại cái áp lực tống tiền lẫn tình của thằng bạn khốn nạn… Nó đòi cô phải chuẩn bị cho hắn một số tiền lớn, và trước khi hắn về quê, cô phải cho hắn được thưởng thức, hưởng thụ thân thể cô một lần thì hắn sẽ xóa sạch tất cả mọi tấm hình của cô mà hắn có được… Dù đang rất rối trí và lo lắng nhưng Thục Mai cũng biết rõ là hắn chỉ nói vậy… Làm sao cô biết được hắn có thật tâm xóa bỏ mấy tấm hình đó, hay ngay trong lúc gặp được cô lần đầu tiên, hắn sẽ lại giở những thủ đoạn khác để khống chế cô… Đầu cô lùng bùng vì những suy nghĩ đó. Làm sao để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện bây giờ?… Tiền riêng của cô thì không có nhiều. Nếu hỏi mẹ thì chắc chắn bà sẽ hỏi lý do, lại càng chết nữa…
Như một ánh chớp của bầu trời đen kịt mây đen mùa giông bão, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô!… Phải rồi, chỉ còn cách này. Phải chấp nhận sự ngượng ngùng, mắc cỡ lúc đầu để nhờ anh chàng này cứu cô thôi… Chỉ một người biết vẫn còn hơn là để cho hàng chục, hàng trăm rồi hàng ngàn ngàn người biết… nếu thằng bạn khốn nạn đó tung hình của cô lên mạng… Dù sao thì cô vẫn có cảm tình với anh chàng này, chỉ gặp được mấy lần thôi nhưng cái phong thái đĩnh đạc, với nụ cười mỉm và ánh mắt sáng rực… Tự nhiên Thục Mai tin là anh chàng sẽ giúp cô thoát khỏi chuyện này một cách êm đẹp… Cô cầm điện thoại mở ra tìm tới tên anh chàng… May mà cô đã có lưu số của anh chàng này để mỗi khi cần anh đưa đón sẽ tiện hơn là gọi cho mẹ cô…
– Alô… anh Hận… Dạ… Thục Mai đây… Em có chuyện muốn gặp anh… Dạ, càng sớm càng tốt… Dạ, cần lắm… Em không biết nhờ ai… Chỉ có anh thôi… Dạ… Em sẽ ra đó rồi em gọi báo địa điểm cho anh… Em cảm ơn anh…
Cô thở phào có một ít nhẹ nhõm sau khi nghe được tiếng cười và giọng nói trầm ấm mà sáng trong của thằng Hận… Cô làm sao biết được, cả Thục Miên và mẹ cô đều là người tự tạo điều kiện cho thằng Hận gần gũi hơn cả kế hoạch của nó… Không lẽ ông trời lại chìu theo cái ý định oái oăm và đầy đen tối của một thằng con trai mang tư tưởng trả thù cho mẹ nó sao?… Ai mà biết được!…
………………………………………………………
Ngồi im lặng, thỉnh thoảng bưng ly cà phê lên hớp một ngụm, đôi lông mày đen rậm của thằng Hận thỉnh thoảng cau lại khó chịu, ánh mắt nó lóe lên vẻ giận dữ bất bình khi nghe Thục Mai nho nhỏ kể lại cho nó nghe chuyện gì đã và đang xảy ra với cô… Cô tính mở điện thoại đưa mấy tấm hình cho nó coi nhưng thằng Hận làm ra vẻ không tò mò hay quan tâm tới, nó lắc đầu biểu không cần… Thâm tâm Thục Mai thầm thán phục và ngưỡng mộ phong thái rất tế nhị của nó… Cuối cùng, cô cất giọng tha thiết và như có pha một chút nước mắt :
– Em rất mắc cỡ khi phải đem chuyện này nhờ anh Hận… Làm phiền anh như vậy thiệt lòng em không muốn… Nhưng em hết cách rồi… Mẹ em mà biết chuyện thì em chưa biết sẽ còn có chuyện gì nữa… Giờ em chỉ mong anh Hận tìm cách giúp em, sau này anh muốn gì em cũng cố gắng nghe theo anh…
Thằng Hận đưa tay ngăn không cho cô nói nữa. Nó nheo mắt cười cười, ánh mắt nó như xuyên thẳng qua tim cô :
– Được rồi, được rồi… Anh hiểu mà… Anh hứa sẽ cố gắng giúp em giải quyết chuyện này… Còn cái chuyện anh muốn gì thì em cố gắng đó… Chắc không?… Lỡ mà anh đòi… đòi…
Nó cố tình ngưng câu nói ngang đó để gợi sự tò mò của cô và cũng để nhìn ngắm khuôn mặt đỏ dần của cô gái xinh đẹp trước mặt… Thục Mai nghe nó nói cái câu … “lỡ anh đòi…”, cô lại nghĩ tới chuyện trai gái nên đỏ mặt, nhưng không lẽ nổi giận vô cớ nên cô cứ nhìn chăm chăm nó, trong ánh mắt cô thoáng lên một tia khó chịu nhưng tắt liền… Thằng Hận mỉm cười :
– Lỡ anh đòi mẹ em cho anh cưới em, bộ em cũng cố gắng hả?…
Hai má cô nóng bừng… Giờ thì cô biết nó chỉ đùa giỡn… Thằng Hận chợt nghiêm trang trở lại thiệt nhanh :
– Anh có ý định trong đầu rồi… Bây giờ Thục Mai gọi điện kêu nó ra đây đi… Anh sẽ đi chỗ khác, không cho nó thấy mặt anh… Anh chỉ cần biết mặt thằng đó, em cứ hẹn nó thêm vài ngày để em sắp xếp tiền bạc… Sau đó em cứ về nhà trước đi… Anh sẽ theo nó, coi thử nó ở đâu… vậy nghe…
Bây giờ thì Thục Mai chỉ còn biết một lời nghe theo ý thằng Hận, cô không hỏi nó sẽ làm gì thằng bạn kia…
……………………………………………………
Thằng bạn học của Thục Mai ở trọ trong một khu nhà trọ nằm ở khu ngoại ô cách xa trung tâm hơn chục cây số. Vì xa thành phố nên chắc chắn là giá thuê trọ vừa rẻ mà cũng vừa vắng vẻ, ít ai dòm ngó, mà cũng ít người lân cận chung quanh… phù hợp với những kẻ thường có ý đồ bất minh… Thằng bạn của cô là một trong những kẻ như vậy…
Đi theo nó một quãng đường dài, biết đường nơi nó ở trọ và ngấm ngầm quan sát địa thế chung quanh, trong cái đầu ma mãnh, thông minh khác người của thằng Hận hình thành một kế hoạch vừa đủ cho nó giải cứu Thục Mai ra khỏi âm mưu khống chế để lợi dụng tiền và thân xác xinh đẹp của cô gái… Trong bụng thằng Hận cũng nhen nhóm một ngọn lửa giận dữ, Thục Mai là của nó, nằm trong kế hoạch lâu dài của nó, không thằng con trai nào được có ý đồ xấu xa trên thân thể cô hơn nó được… Sau khi đã nắm được mọi chuyện, thằng Hận quay về chuẩn bị cho hành động tối nay…
……………………………………………………
Trong bữa cơm chiều với mẹ, thằng Hận thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Ngọc Nhàn liếc nhìn nó, trong ánh mắt đó, nó bắt gặp ánh lửa vừa mừng vui mà cũng vừa lo lắng một điều gì đó… Nó rất khó chịu trong bụng… Có cái gì mà mẹ không nói với nó?… Hay là… Mẹ tính quay về với cậu Hai… Đã từng nhiều lần chứng kiến mẹ nó lăn xả hết mình trong những lần được cậu Hai ôm ấp, làm tình… Nó hiểu mẹ nó cũng là loại người rất đam mê tình dục… Mới bốn mươi tuổi, mẹ nó làm sao đã nguội đi cái ngọn lửa tình nóng bừng đó được, chỉ cần nghĩ tới bà giám đốc Thục Vy của nó là nó đủ hiểu… Theo lời mẹ kể, thì từ ngày nó quay về thành phố này để kiếm việc làm, mẹ nó không còn gần gũi cậu Hai nữa, tới giờ là đã gần một năm rồi… Người phụ nữ trẻ trung như mẹ mà không được buông thả với một người đàn ông thì có lẽ mẹ rất khó chịu, bức bối… Ừ, nếu mẹ quyết định quay về với cậu Hai thì nó sẽ làm sao?… Phải hỏi cho ra thôi… Và nếu thiệt sự, mẹ muốn vậy thì nó cũng không ngăn cản, chỉ có điều, sau này có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó nhìn mặt mẹ nó nữa…
Thấy mẹ đã dọn rửa xong xuôi, thằng Hận bước tới kéo tay nàng, đẩy nàng ngồi xuống ghế và nó cũng kéo một cái ghế nhưng xoay lưng ghế lại. Nó choàng chân ngồi trên ghế, hai tay nó vòng trên lưng ghế. Ánh mắt sáng quắc của nó nhìn thẳng vô khuôn mặt chợt ửng đỏ xinh đẹp của nàng :
– Mẹ Út Nhàn… Có cái gì mẹ đang giấu con phải không?… Mẹ không muốn kể cho con nghe hả?…
Hai tay nàng chợt bối rối vò xoắn lẫn nhau, đôi môi đỏ hồng không tô son mấp máy, nàng chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn con trai :
– Đâu có gì đâu… Mà sao Hận hỏi mẹ vậy?…
Nó cười cười :
– Con biết là trong bụng mẹ có điều gì đó mà mẹ không muốn nói, không muốn cho con biết… Con lớn rồi, đủ sức chịu đựng những điều không vui, thậm chí là phũ phàng… Mẹ cứ nói ra, con sẽ ủng hộ mẹ, kể cả chuyện… chuyện mẹ muốn… muốn quay về với cậu Hai…
Ngọc Nhàn giật mình đứng phắt dậy, mắt nàng mở to nhìn con trai, đong đầy trong mắt nàng là sự giận dữ long lanh kèm theo một thoáng phiền muộn :
– Ai… ai nói với Hận là mẹ muốn quay về với cậu Hai?… Hận ơi, con coi thường mẹ con rồi đó… Con cũng chẳng hiểu mẹ cái gì hết…
Giọng nàng chợt nghẹn lại rồi tự nhiên hai hàng nước mắt ứa ra, chảy dài xuống má… Thằng Hận hoảng hồn, nó vội vàng đứng dậy, ôm chầm nàng trong vòng tay mình… Ấp mái tóc thơm của mẹ trong ngực, thằng Hận run run :
– Con… con xin lỗi… con cứ tưởng…
Nắm tay nhỏ của Ngọc Nhàn đấm nhẹ lên ngực con trai, hành động không phải của một người mẹ mà nhìn như một người con gái đang giận dỗi người yêu :
– Hừm… Tưởng cái gì?… Bộ Hận tưởng mẹ còn tha thiết gì với cậu Hai con sao… Bây giờ có lẽ cậu Hai con đang vui vẻ bên người vợ mới cưới trẻ đẹp hơn mẹ rồi… Mẹ quên mất cậu Hai con rồi… Trong bụng mẹ chỉ…
Nàng chợt giật mình, không lẽ nói cho nó biết trong bụng nàng chỉ có nó!… Mà thiệt, sau mấy lần nó cứ làm càn ôm hôn nàng như một người tình, một nửa trong cảm nhận của Ngọc Nhàn thì thằng Hận là con trai do chính nàng đẻ ra, nhưng một nửa kia nàng lại có cảm giác nó giống như người yêu của nàng… Nhiều lúc trong thâm tâm, trong căn phòng riêng, nằm thao thức trên giường, nàng lại mong nó sẽ tìm qua với nàng… Để làm gì?…
Ngọc Nhàn đành phải nói khác đi :
– Trong bụng mẹ chỉ đang suy nghĩ một chuyện…
Thằng Hận vuốt dọc trên tấm lưng thon mềm mại của mẹ nó :
– Chuyện gì mẹ nói con nghe… Vui hay buồn?…
Tiếng cười của nàng chợt trong trẻo vang lên nho nhỏ :
– Vui chớ sao buồn… Thôi ngồi xuống đi, mẹ nói cho nghe, nhưng mà Hận tuyệt đối không được nói với nhỏ Huyền là mẹ nói lại với con, nghe chưa?
Nghe nhắc tới Thanh Huyền thằng Hận càng thắc mắc hơn… Không có tuần nào là nó với cô không gặp nhau qua những ứng dụng liên lạc hiện đại, cô có nói gì với nó chuyện gì khác ngoài những chuyện bình thường, thương thương nhớ nhớ đâu ta?… Nhưng rồi nó cũng nghe lời nàng, để nàng ngồi lại xuống ghế và nó đứng trước mặt nàng ra vẻ chờ đợi… Ngọc Nhàn mỉm cười :
– Hồi trưa nhỏ Huyền gọi điện cho mẹ… Nó nói sắp sửa được công ty chuyển về đây làm việc, chỉ cấn mấy tháng nó kèm cặp cho người mới thay thế cho quen với việc nó đang làm thì nó sẽ về, mà nó lại dặn mẹ đừng cho con biết, nó muốn làm cho con bất ngờ… Nó cũng hỏi ý mẹ là sẽ ở đâu… Mẹ chưa hỏi ý con nhưng lại quyết định là nó cứ về đây ở với mẹ con mình… Cho nên mẹ vừa vui là vì con dâu tương lai của mẹ sẽ về ở chung với mình, dù hai đứa chưa cưới hỏi… Còn lo là vì chưa hỏi ý con mà mẹ đã nói với nhỏ Huyền như vậy, mẹ sợ con không chịu…
Ngọc Nhàn còn một điều lo khác mà nàng không dám nói ra hay đúng hơn là sẽ chẳng bao giờ dám nói… Đó là, nếu có một ngày mà nàng không còn chịu nỗi sự giằng xé, ham muốn lại muốn được thằng Hận yêu đương, vứt bỏ mọi định kiến, lề luật của xã hội và đạo đức con người… Lúc này lại có Thanh Huyền trong nhà thì sao đây?…
Nghe Ngọc Nhàn nói ra cớ sự, thằng Hận bật cười vui mừng, nó kéo nàng lại đứng lên, ôm cứng nàng trong ngực, nó cười thích thú :
– Con biết mà… Mẹ chẳng bao giờ làm sai… Đúng rồi, Thanh Huyền sẽ về đây ở… Và sau đó thì mẹ tính đi là vừa… Tính chuyện cưới vợ cho con… haha… À… mẹ nè…
– Chuyện gì?…
– Con đồng ý là sẽ không nói gì với Thanh Huyền chuyện mẹ kể cho con… Nhưng mẹ con mình cũng sẽ làm cho Thanh Huyền bất ngờ…
– Là sao?…
– Trước ngày Thanh Huyền chính thức về đây, con sẽ xin nghỉ phép mấy ngày, rồi con với mẹ sẽ ra đó chơi, vừa để mẹ có cơ hội đi du lịch, vừa đón nhỏ Huyền về luôn… Con sẽ mượn xe hơi của giám đốc chở mẹ đi, đón nhỏ Huyền về… Mẹ ưng không?…
Thay cho câu trả lời, bất giác, không chủ định mà làm như bị ma xui quỷ khiến, Ngọc Nhàn nhón chân, đưa đôi môi mọng ép lên miệng thằng Hận, lưỡi nàng tự động len qua miệng nó… Lần đầu tiên, Ngọc Nhàn chủ động trao nụ hôn mang đậm ý nghĩa nhân tình cho thằng con trai của mình… Không bỏ lỡ cơ hội, nó liền nhanh nhảu ngậm mút đầu lưỡi ngọt mềm ướt át của mẹ nó trong miệng. Tay nó cũng không yên, xoa vuốt khắp trên bờ lưng thon rồi cả hai bàn tay đều áp chặc trên hai bờ mông cong mẩy kéo sát vô người nó. Rất nhanh, bụng dưới của nàng cảm nhận rõ ràng khúc gân thịt của thằng con trai cứng lên như khúc gỗ ép sát giật nhẹ từng nhịp… Giống như bị nhiễm điện, trong bụng nàng cũng nóng lên, quặn từng cơn nhỏ để ngay sau đó, nàng biết rõ sự ươn ướt đã rỉ ra loang thấm dưới cửa mình, hai chân nàng bất chợt run nhẹ trong cảm xúc ngọt ngào… Trong đầu Ngọc Nhàn bây giờ không có hình ảnh của thằng con trai mà nàng đã từng mang trong bụng, chỉ có đó một thân thể cường tráng, mạnh khỏe chắc nịch của một chàng thanh niên và mùi hương dẫn dụ, gợi tình của đàn ông… Hai tay nàng cũng không ngần ngại vòng lên thắt lưng con trai, siết chặc… Bầu ngực căng nở của nàng như bị ép bẹp dí dưới lồng ngực của nó…
Nhưng cho dù có bị lôi cuốn bởi cảm giác thích thú bất chợt của Ngọc Nhàn, thằng Hận vẫn còn chút tỉnh trí để nhớ ra nó còn có việc phải làm trong tối nay… Đẩy nhẹ thân hình nóng bỏng của nàng đang run lên vì cảm xúc, nó ấp hai bàn tay lên hai bên má nàng, mỉm cười :
– Cảm ơn mẹ Út Nhàn của con… Con còn muốn hôn mẹ lâu hơn nữa nhưng giờ con có việc phải làm… Mẹ ở nhà ngủ trước đi nghe, chắc con về trễ lắm…
Ánh mắt nàng lộ vẻ tiếc nuối thất vọng, miệng nàng chợt bật ra một câu như ghen hờn :
– Hận lại đi kiếm con nhỏ Thục Miên chớ gì?…
Nó bật cười :
– Coi kìa… Bộ mẹ con ghen với nhỏ đó hả?… Không có đâu, con đi làm việc… thiện mà…
Ngọc Nhàn rất đơn sơ và nàng tin thằng Hận như chính mình nên cho dù trong bụng nàng có muốn chuyện kia thì nàng vẫn tin lời nó nói… Nàng nhoẻn cười thật tươi :
– Ừm, mẹ nói vậy thôi… Hận nhớ mang chìa khóa theo…
Nó hôn nhẹ lên môi nàng một lần nữa rổi quay người đi lên lầu sửa soạn cho “việc thiện” phải làm tối nay…