Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện đồng nghiệp (Chuyện thật của bản thân) – Update Phần 49

Tác Giả:

Lượt Xem: 1693 Lượt Xem

Phần 44: Quá khứ tội lỗi

Thời điểm ấy, trên thị trường bắt đầu nhen nhóm những khái niệm đầu tiên về “bán hàng online” do sự phát triển ngày càng mạnh mẽ của công nghệ thông tin và chuyển đổi số. Em gái của Kế toán trước đây vốn là một dân buôn tương đối nhạy bén với thị trường, ban đầu nó chỉ buôn bán những mặt hàng quần áo nhỏ lẻ đánh hàng từ bên kia biên giới qua, rồi chuyển sang bán mỹ phẩm, trong một thời gian ngắn cũng phất lên trông thấy. Nhưng sau này con bé sớm nhận ra “bán hàng online” sẽ là một xu hướng mới nên quyết tâm theo đuổi ngành này. Dần dần, bằng một cách làm phi thường nào đó, nó trở thành Boss, hay nhà phân phối gì đấy trong lĩnh vực tinh bột nghệ, mỹ phẩm…vv. Về ngành này tôi không hiểu, nên cũng không đủ kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm để mô tả hay nhận xét, nhưng chỉ biết rằng trong một thời gian ngắn, con bé em gái Kế toán trở thành một KOL sở hữu lượng follow lớn trên mạng xã hội trong lĩnh vực bán hàng online.

Thật là vi diệu.

……………………………..

Cũng trong năm ấy vừa qua Tết thì cũng là 49 ngày thằng bạn tôi, đâm ra tâm trạng tôi cũng không được tốt. Xong 49 ngày, Tôi trở lại Hà Nội, tiếp tục với công việc văn phòng nhàm chán hiện tại.

Còn Thanh tra, dường như em cũng bắt đầu thông cảm với sự lựa chọn của tôi, em bắt đầu tươi cười trở lại sau những tháng ngày sống trong u buồn giữa vòng xoáy tình cảm tội lỗi và những day dứt với cô em họ đã bị em làm tổn thương. Ít nhất, đây cũng là một tin vui đối với tôi.

Tôi nói với Thanh tra rằng mai đây, sẽ có một người tốt hơn tôi xuất hiện, khi ấy em hãy mở lòng đón nhận và sớm lập gia đình để bố mẹ được yên lòng. Em gật đầu và nói với tôi rằng em cũng mong tôi sẽ quên đi Vy và sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Tôi cũng cho là phải, có lẽ tôi cũng phải tập quen dần với việc Vy đã rời xa tôi mãi mãi, thật khó để Vy có thể bỏ qua cho tôi và cho tôi cơ hội làm lại từ đầu trong hoàn cảnh này. Tôi bắt đầu phải tập quen với việc tôi đã mất đi những người con gái yêu tôi, tập quen với một cuộc sống mới…một cuộc sống không có tình yêu.

Khi người ta thất tình, người ta hay tìm đến công việc để quên đi nỗi buồn, nhưng tôi thì không thể. Bởi đơn giản vì công việc bàn giấy nhàm chán này của tôi ngày càng làm thui chột dần đi ý chí chiến đấu và bản lĩnh quản lý sản xuất của một kỹ sư Bách khoa vốn có. Cả ngày 8 – 10 tiếng chỉ loanh quanh tổng hợp số liệu, đọc báo cáo hồ sơ thiết kế của các đơn vị thành viên (mặc dù bản báo cáo này đã được phê duyệt và thực hiện ở tại đơn vị xong rồi), vậy thì tôi phải đọc và kiểm soát lại để làm gì nhỉ, và nếu có sai sót thì ý kiến của tôi liệu có tác dụng gì không khi mà đơn vị bên dưới đã triển khai làm có khi sắp nghiệm thu xong rồi. Thế mới hay.

Công việc buồn tẻ khiến tôi đi làm trong tâm lý luôn nhấp nhổm và không tập trung tối đa được vào công việc.

Việc của Ban tôi ngày càng vơi dần đi thì tôi nghe đồn lãnh đạo Công ty muốn điều tôi vào Sài Gòn để tiếp quản một Công ty thành viên về in ấn thuộc Tập đoàn vì nó đúng chuyên ngành sản xuất và cũng để đỡ lãng phí một kỹ sư đang mài đũng quần ở bàn giấy văn phòng.

Nếu bị điều đi Sài Gòn, có lẽ tôi cũng sẽ xin nghỉ việc.

Đang trong lúc tâm trạng không được tốt, tôi nhận được một cuộc gọi đã làm thay đổi hướng đi của cuộc đời tôi.

– Alo, Việt à, dạo này khoẻ không chú em, vẫn “lính phòng không” hả? – Một giọng nói quen thuộc cất lên mà đã lâu lắm rồi tôi không được gặp. Là anh Giám đốc cũ thời tôi còn làm dự án, hẳn anh em còn nhớ.

– Em vẫn ổn anh ạ, vẫn “lính phòng không” thôi anh, em mà cưới vợ thì em gọi cho anh ngay. Còn anh thì sao, anh vẫn ở Vũng Tàu hả anh ?

– Ừ, anh vẫn Vũng Tàu, nhưng sắp tới có dự định ra Bắc hẳn, có một dự án tiềm năng, anh đang định gọi cho chú để rủ chú đi cùng đây.

– Thật hay đùa thế anh?

– Nghiêm túc.

– Thế anh nói em nghe xem có vụ hay nào, em cũng đang rất nghiêm túc đây.

– Gọi video nhé – Anh Giám đốc đề nghị.

Tôi gật đầu và đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc để tiện nói chuyện điện thoại.

Màn hình video bật sáng.

Đã lâu không gặp, anh vào Vũng Tàu trông già và đen đi trông thấy, thân hình xác xơ nom thảm hại (tôi đoán chắc do ảnh hưởng của nắng gió miền Nam chăng).

Tôi hỏi anh vào đấy làm món gì mà sao trông chán đời thế. Anh trả lời:

– Làm Quản đốc chú mày ạ, trong đấy vị trí cấp cao đầy đủ ban bệ cả rồi. Mình vào sau nên không cạnh tranh được. Làm Quản đốc lương thì ổn, nhưng cũng bạc mặt ở công trường, mà trong đấy chẳng có phòng phành mẹ gì, toàn làm ngoài trời nên trông nó mới thảm như này. Với căn bản anh cũng không phải dân lọc hoá dầu, nên thiếu kiến thức nền tảng, phải tìm hiểu lại từ đầu nên hơi mất thời gian. Được cái công việc trong đó thì cũng bài bản, quy trình đầy đủ nên làm nhàn đầu hơn thôi, không bị áp lực. Nhưng đéo có bia hơi Hà Nội uống chú mày ạ – Anh trút bầu tâm sự.

– Vào đấy ăn Hải sản sướng phải biết anh nhỉ?

– Ừ, không khí Vũng Tàu trong lành, kể mà già già một tí vào đấy sống thì yên tâm không lo bệnh tật. Nhưng mà đi xa gia đình, kể cũng nhiều cái khó, trước thì anh em mình cũng thuộc diện đi xa, nhưng một tuần, hai tuần vẫn được về với vợ con, no dồn đói góp thì vợ cũng chịu được, chứ như bây giờ anh vào trong kia, đi biền biệt cả tháng, có khi hai tháng mới về một lần, về lâu dài anh thấy không ổn, không khéo lại mất vợ như chơi.

Tôi cười đáp:

– Em mà là vợ anh thì em cũng bỏ…haha.

Rồi anh Giám đốc nói với tôi bằng một giọng nói đầy nghiêm túc:

– Anh làm trong ngày thì cũng gọi là dừng chân tạm thôi, nhưng vì vợ con anh còn ngoài đó nên vẫn có định hướng ra Bắc, xa vợ con mãi không ổn chú mày ạ. Chú còn nhớ thằng bạn anh giới thiệu chú ở Công ty XX không, lần này bên nó đang thiếu cán bộ cho dự án đầu tư dây chuyền mới, nó dứt khoát muốn anh về đấy trợ chiến cho nó. Anh tìm hiểu kỹ về XX rồi, một Công ty lớn, có tiềm lực, có tài chính, có chính trị đứng sau, rất có tương lai. Chú hiện đang làm ở YY đúng không, anh lạ đéo gì bên chú, toàn lợi dụng chính trị để thâu tóm doanh nghiệp cổ phần là chính, mục tiêu nhắm vào cái khác chứ liên quan đéo gì đến sản xuất ở đấy. Anh hỏi nghiêm túc, nếu chú muốn quay lại nghề, anh sẽ giới thiệu chú cùng đi với anh về XX, kỹ sư như anh em mình thì ở dự án nào người ta cũng cần. Nhưng mà này, về XX là anh em mình lại phải xác định đi dự án ở xa đấy, chứ đéo được ở Hà Nội như nguyện vọng của con bồ chú đâu.

– Hahaa.. Bọn em chia tay rồi anh ạ, cô ấy đi du học rồi, cũng vì không chịu được mấy thằng dân kỹ thuật khô khan như em.

– Ố…anh cũng là dân kỹ thuật, cũng khô khan đây mà sao gái nó theo lắm thế chú ạ – Anh Giám đốc cũng cười lớn.

– Thế cụ thể là XX họ đầu tư dây chuyền gì thế anh? – Tôi hỏi.

– Nhiều, thấy bảo mở rộng khu sản xuất abc để nâng cao công suất, đầu tư cải thiện nâng cao chất lượng xyz để tạo ra mặt hàng có thể xuất khẩu được, rồi đầu tư cả dây chuyền sản xuất ra nhiều loại sản phẩm nữa, nói chung là để tận dụng xyz có chất lượng thấp để chạy thôi. Mục đích chính là nâng cao công suất và chất lượng xyz đáp ứng xuất khẩu. Một hướng đi rất tiềm năng trong tương lại đấy.

– Thế đúng nghề anh em mình rồi – Tôi hân hoan đáp.

– Ừ, thế anh mới nói nghiên cứu đi. Chứ ở Vũng Tàu làm lọc hoá dầu cũng đéo phải nghề của anh. Thôi, sang tuần anh ra Hà Nội một chuyến, hẹn gặp thằng kia, rồi anh em mình tính. Mày suy nghĩ chốt với anh đi, thì để anh đặt vé.

– Ghê nhỉ, đợt này anh quyết tâm ra Bắc với vợ con đấy à.

– Ừ, quyết tâm đấy, thôi, nghiên cứu đi.

– Em thì đồng ý thôi, chưa gia đình thì đi đâu chẳng được, em cũng đang buồn, cũng tính đi đâu đó một thời gian, nhưng dù gì nếu lại phải đi dự án xa, thì em cũng phải báo cáo với các cụ ở quê một câu.

– Thì về quê báo cáo đoàng hoàng đi. Cơ hội vàng đấy, thằng bạn anh nói Chủ tịch bên đó đang rất cần những nhân sự quản lý có kinh nghiệm, nói với với những người như anh và chú, khỏi cần phỏng vấn, chủ yếu xem sắp xếp vị trí như thế nào thôi. Đợt này anh ra, chú chờ anh giải quyết việc gia đình khoảng 2 – 3 ngày, sau đó anh với chú cùng đi gặp thằng bạn anh. Thôi anh tắt máy đây, anh cũng phải ôn lại tí văn võ, lâu ngày không sờ đến khéo quên hết chuyên môn nghề cũ rồi.

Cuộc điện thoại của Giám đốc cũ khiến tôi cảm thấy như được trẻ lại một lần nữa. Tôi thèm được trở lại nghề quản lý sản xuất, tôi nhớ mùi nắng gió nơi công trường và những ký ức đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi thủa ấy.

Liệu có phải một ngã rẽ mới của cuộc đời sắp mở ra với tôi hay không ?

…………………………………..

Ting…Ting…Ting

Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến tôi tỉnh giấc.

Hôm nay thứ 7 mà, đứa nào gọi điện sớm thế không biết.

Số lạ. Chắc lại bọn telesale. Tôi định không nghe.

Nhưng thế nào lại nhấc máy.

– Việt đấy à, có nhận ra giọng ai không – Một giọng nữ nhân trong veo vang lên.

– Ai đấy nhỉ – Tôi hỏi.

– Chị đây, sao mà đã quên giọng của chị rồi.

– Là…Kế toán.

…………………………………….

Nhiều năm về trước….

Đó là vào một ngày cuối thu, Công ty tiếp một đoàn khách từ trong Nam ra, là một trong những đơn vị lấy rất nhiều hàng của đại lý miền Bắc, đồng nghĩa với việc gián tiếp tiêu thụ rất nhiều hàng của Công ty tôi. Kế toán nhắn cho tôi nói là mặc dù không thích nhưng chị vẫn bị triệu tập đi tiếp khách, chị xin tôi nghỉ làm sớm để chiều 2 giờ xuất phát về Hà Nội. Tôi cũng nhận được tin nhắn đề nghị triệu tập nhân sự của Trưởng phòng hành chính, dĩ nhiên tôi phải đồng ý và không quên dặn chị uống ít rượu thôi. Lúc này, tôi và chị vẫn đang trong một mối quan hệ không rõ ràng với nhau.

Kế toán chuẩn bị đồ đạc xong xuôi và không quên mang theo bộ váy màu đỏ mà chị ưng ý nhất trong tủ đồ do đã được Trưởng phòng Hành chính quán triệt đây là một đoàn khách quan trọng, nên đội ngũ “chân dài” tiếp khách cần ăn mặc thật chỉn chu và quyến rũ.

Anh Giám đốc bố trí một chiếc xe riêng để đưa “đội quân tiếp khách” về Hà Nội.

Khi đến Hà Nội, cả đoàn được sắp xếp phòng nghỉ, thay đồ rồi di chuyển ra nhà hàng để đón khách.

Lần đầu tiên, những cô gái ở miền tỉnh lẻ xa xôi được vào một nhà hàng sang trọng giữa lòng thủ đô trong ánh đèn lung linh và sự sang trọng toát ra từ những món ăn bày trên bàn tiệc. Khách miền Nam ra, nên công tác phục vụ rất được quan tâm, chú ý. Người miền Nam là vậy, họ đi đâu, làm gì cũng rất coi trọng thái độ phục vụ và chu toàn của người tiếp đón hơn là những món ăn ngon.

Chờ khoảng 30 phút thì Trưởng phòng Hành chính ra hiệu khách đã đến, mọi người chỉnh lại trang phục bước ra sảnh đón khách. Đoàn khách khoảng trên dưới chục người, chủ yếu là đàn ông.

Sau màn chào hỏi đón tiếp thì bữa tiệc bắt đầu.

Kế toán và KCS được sắp xếp ngồi cùng mâm các mâm khách chính, còn những em khác thì vào các mâm còn lại, có lẽ do trong nhóm đi tiếp khách thì chỉ có Kế toán và KCS là có giao diện nổi trội hơn cả.

Bữa tiệc diễn ra trong không khí hân hoan, vui vẻ, hai bên Công ty và đối tác đều liên tục nâng chén chúc mừng nhau, chúc cho sự hợp tác giữa hai bên ngày càng trở nên thuận lợi. Thời điểm ấy, ngành hoá chất đang ở thời kỳ khan hiếm về nguồn cung nên nhiều khi việc đối tác mua hàng phải “nịnh lại” nhà sản xuất cũng là điều thường xảy ra. Có thời điểm, nhà cung cấp muốn được xếp nốt lấy hàng sớm, còn phải vào phòng làm việc của tôi để “cảm ơn” tôi để mong được ưu tiên.

Thời gian cứ thế trôi qua, những chai Macallan dần dần hết cạn, cũng không biết đã hết bao nhiêu chai thì cuộc vui mới kết thúc tăng đầu tiên. Sau đó khách hàng ngỏ ý muốn được mời lại phía Công ty đi hát.

Vậy là chương trình thứ hai bắt đầu.

Lúc này rượu bắt đầu ngấm. Chất men kích thích kèm theo ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc sập sình, những cốc bia hết cạn khiến con người ta cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang nhảy múa. Các cặp đôi nam, nữ thay nhau chọn bài hát song ca, rồi borero, và cuối cùng là chỉ bật nhạc remix để nhảy.

Giám đốc đại lý miền Bắc là một tay khá máu gái, hắn để ý ngay đến Kế toán (có lẽ do KCS trẻ hơn nhiều so với lứa tuổi của hắn nên hắn không để ý). Lúc này, Kế toán hai má đỏ hây hây vì men rượu, khuân mặt rạng ngời, bộ ngực trắng trẻo lấp ló phía sau ngực áo của chiếc váy khoét sâu cổ khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy chị lúc này cũng đều nảy sinh những tư tưởng đen tối trong đầu. Nhưng khác với người bình thường, tay Giám đốc miền Bắc quyết tâm phải tìm cách “thịt” Kế toán bằng được. Ngay đêm nay.

Hắn ngay lập tức tiếp cận Kế toán, bằng những lời nói ngon ngọt, tâng bốc để lấy lòng người đẹp để rồi có cớ liên tục mời nàng những cốc bia không thể chối từ. Kế toán vì nghĩ cho bộ mặt của Công ty, nhiệm vụ phải tiếp khách hàng nên không dám từ chối. Hết cốc này đến cốc khác khiến cho Kế toán dần dần mất đi bản năng kiểm soát.

Một tay khách hàng nghĩ ra trò quay chai (quay chai bia dưới đất, chai bia dừng lại ở đâu, chỉ vào ai thì người đó phải uống hết cốc bia được đặt dưới sàn). Nhưng để tăng thêm phần kích thích, mấy tay khách miền Nam rút một sấp tiền mặt đặt xuống mỗi cốc bia. Ban đầu là 500k cho ai phải uống những cốc bia đầu tiên, rồi tăng dần lên 1 triệu một cốc, rồi 2 triệu, 3 triệu rồi khi gần tàn cuộc thì tăng đến 5 triệu cho một cốc bia đầy. Khi đã đi được đến cốc bia 5 triệu thì lúc này dường như tất cả đều đã phải đi ra phòng vệ sinh để nôn ít nhất một lần. Nhiều người say mềm không biết gì đã phải nằm lăn trên ghế trong phòng hát để ngủ.

KCS mặc dù là một người uống rượu khá tốt, nhưng đến lúc này thì em cũng đã say đến mức sắp không đứng nổi nữa. Tuy vậy, KCS vẫn để ý thấy tay Giám đốc đại lý miền Bắc đang dìu Kế toán ra xe. KCS để ý thấy Kế toán vẫn bước đi, em nghĩ rằng có lẽ họ bắt sóng được nhau và có “chương trình riêng”, nên em không cản lại.

Nhưng KCS không ngờ rằng, tất cả chỉ là một màn kịch do chính tay Giám đốc đạo diễn.

Tay Giám đốc đưa Kế toán lên con Santafe biển 30 – XX88 và lão đánh xe thật nhanh đến một khách sạn gần đó.
Lão lấy phòng khách sạn và dìu Kế toán bước vào thang máy.

Mở cửa phòng, lão đặt Kế toán nằm lên giường. Nàng lúc này đã thực sự không còn tỉnh táo, vừa đặt lưng xuống giường thì Kế toán đã ngủ thiếp đi.

Lão Giám đốc vội vàng đóng cửa lại, chốt trong cẩn thận.

Lão thở phì phò và rút từ trong cặp tài liệu ra một chiếc điện thoại, lão có một chiếc điện thoại khác chuyên để lưu những clip nhạy cảm với các cô gái mà lão từng làm tình. Lão mở chế độ quay camera lên và cẩn thận đặt chiếc điện thoại lên bàn.

Lão đè lên người Kế toán, hít hà từng hương vị thơm ngon trên cơ thể con mồi mà lão chuẩn bị “làm thịt”. Lão giật hai quai váy của Kế toán xuống để lộ ra bộ ngực trắng trẻo, hồng hào của nàng. Lão vuốt ve hai bầu vú thơm phức rồi liếm láp cặp nhũ hoa một cách đê mê. Rồi lão kéo tụt chiếc váy xuống tận đầu gối của nàng, sau đó lột bỏ quần áo lót vứt sang một bên.

Dường như có một điều gì đó mách bảo Kế toán khiến nàng nhận ra sự bất thường trên cơ thể mình, Kế toán giật mình mở mắt.

– A…..làm gì thế này…bỏ ra…

Mặc kệ Kế toán nói, lão Giám đốc vẫn dùng cả cơ thể to béo của lão để đè cô xuống giường, tay lão giữ chặt hai tay cô không thể nhúc nhích. Mặc dù rất muốn thoát ra, nhưng sự chống cự của Kế toán không đủ quyết liệt, vì nàng đã quá say, say đến mức cơ thể nàng giờ đây đã không còn thuộc về nàng nữa rồi.

Lúc này lão Giám đốc vừa giữ tay nàng, vừa kéo tụt chiếc quần của lão xuống để lộ ra chiếc dương vật cong cong, gân guốc đang cương lên. Thật là trớ trêu cho nàng trong hoàn cảnh này, nàng bị cưỡng hiếp, nhưng không thể làm gì khác. Lão đè hoàn toàn lên người nàng và banh chân của nàng sang hai bên. Cảm giác phía dưới nàng đang cho nàng biết lão Giám đốc đã kê đầu dương vật vào giữa môi âm đạo của nàng. Nàng cố gắng ưỡn người để đẩy lão Giám đốc ra ngoài, nhưng vô tình lại trở thành một hành động khiêu khích lão khiến lão vui sướng cười ha hả.

Lão lựa thế rồi dập thật mạnh một cái để cho dương vật chui ngập lút vào người Kế toán. Nàng lúc này dường như không còn sức để phản kháng nổi nữa, đành để mặc cho âm đạo đang bao bọc trọn vẹn lấy chiếc dương vật của lão Giám đốc. Lão đẩy mông khiến dương vật đâm sâu vào, rồi rút ra một nửa, rồi lại đâm sâu vào trong một cách nhịp nhàng. Hai tay của Kế toán lúc này đang cố giãy dụa bằng những sức lực cuối cùng, hai hàng nước mắt nàng trào ra nhưng lão Giám đốc không hề thương xót, lão vẫn nhấp nhô trên cơ thể của nàng. Hai bầu vú tròn trịa của Kế toán nhún nhẩy theo từng nhịp dập của cơ thể, những tiếng bạch bạch của da thịt chạm nhau khiến lão Giám đốc khoái chí, gương mặt lão tỏ rõ sự đê mê, khoác lạc.

Có hơi men, lão Giám đốc như một gã điên loạn, lão dốc toàn bộ sức lực để đè lên người Kế toán, hơi thở lão phì phò dồn dập, chiếc giường khách sạn rung lên bần bật càng lúc càng nhanh hơn.

Kế toán cảm thấy âm đạo mình co thắt lại, một cảm giác tội lỗi hiện lên trong đầu nàng. Mặc dù đầu óc nàng đang quay cuồng vì hơi men, nhưng nàng vẫn biết chuyện gì đang diễn ra với mình, thật không thể tin được nàng lại bị lão già này lợi dụng trong lúc say để cưỡng hiếp nàng, một điều chưa bao giờ nàng có thể tưởng tượng ra.

Bỗng nhiên lão Giám đốc rên lên gừ gừ khoái trá, rồi dương vật lão căng phồng.

– Hự……ư ư ư ư

Lão kêu lên và thúc sâu một cú thật mạnh, từ đầu dương vật của lão một tia chất lỏng phóng thẳng vào âm đạo của nàng.

Lão giật giật người mấy cái rồi nằm phục xuống trên người Kế toán, để mặc cho dương vật từ từ xìu xuống bên trong âm đạo. Một dòng tinh dịch từ từ chảy ra.

Lão ghé tai Kế toán thì thào:

– Em đẹp quá, anh cảm ơn nhé.

Kế toán đẩy lão qua một bên, nàng dùng hết sức mình bò dậy và cuống cuồng nhặt quần áo của nàng đang vứt lăn lóc dưới sàn. Nàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Nàng xả nước, kỳ cọ thật cẩn thận mặc dù có xả bao nhiêu nước đi chăng nữa thì nàng vẫn luôn cảm thấy ghê tởm nơi âm đạo nhớp nháp mà lão Giám đốc vừa xuất tinh vào bên trong nàng.

Nàng mặc quần áo vội vàng và mở cửa chạy ra ngoài.

– Tôi sẽ đi báo công an, ông là thằng khốn nạn.

Lão Giám đốc không hề run sợ, dường như tay cáo già ấy đã quá quen với việc này.

– Báo công an, em đang đùa à, có cần xem lại camera khách sạn không. Chính em, em đi cùng anh vào đây, khi vào đây em không hề mất tỉnh táo, nếu như em không biết gì anh bế em vào thì mới có lý do là anh cưỡng hiếp em chứ. Đằng này em tự đi vào cùng anh cơ mà. Mà với lại, ngủ với anh một tí thì mất gì đâu, ngày mai, anh sẽ nói tốt với lãnh đạo em một câu. Chắc hẳn em không muốn lãnh đạo Công ty em phật lòng vì em đã đối xử không tốt với khách hàng quan trọng nhất của Công ty đâu nhỉ.

Kế toán dường như bị lão ta thao túng tâm lý, nàng không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này. Rồi lão nói tiếp:

– Nếu em không chê, thì nghỉ ở Công ty ấy đi, sang bên anh làm, anh sẽ cho em một vị trí tốt và một mức lương đảm bảo hấp dẫn hơn hiện tại của em rất nhiều. Chỉ cần em….

– Khốn nạn, không bao giờ, chuyện hôm nay nếu ông để cho người thứ ba biết chuyện này, thì tôi sẽ kiện ông.

Lão cười hề hề và trần chuồng bước vào nhà tắm.

Kế toán thấy thật ghê tởm, nàng mở cửa phòng khách sạn và chạy thật nhanh ra ngoài.

Một lát sau, lão Giám đốc từ phòng tắm bước ra, lão tiến về phía bàn, tắt chiếc điện thoại vẫn đang quay camera từ nãy đến giờ. Kế toán trong lúc hỗn loạn về tâm lý, nàng không để ý rằng những phút ô nhục của nàng đã bị tay Giám đốc ghi lại toàn bộ để lưu vào bộ sưu tập sở thích riêng của lão.

Trời đã về khuya, có lẽ phải hơn hai giờ đêm, Kế toán nghĩ nếu nàng về khách sạn bây giờ thì hẳn mọi người đã ngủ say rồi, mà không về thì nàng biết đi đâu trong tình trạng như thế này bây giờ.

Kế toán đi bộ lang thang, vô định trên đường giữa màn đêm vắng lặng của thủ đô Hà Nội, nàng thấy tội lỗi, thấy thương cho bản thân mình, thấy cô độc và đâu đó trong tâm can của nàng, nàng thấy có lỗi với Việt. Tuy rằng nàng chỉ coi Việt như bạn, một người tình, nhưng đâu đó, cảm xúc của nàng dành cho Việt vẫn có chút rung động, vẫn là sự tôn trọng. Giờ đây sẽ ra sao nếu như Việt biết chuyện hôm nay, biết chuyện cơ thể nàng đã bị lão Giám đốc vấy bẩn. Thật nhơ nhớp và khốn nạn cho nàng.

Giữa màn đêm, khi cả thành phố đang chìm trong giấc ngủ, thì một cô gái với bờ mai nhỏ nhắn vẫn lang thang một cách vô định trên đường.

Những giọt nước mắt nàng lã chã tuôn rơi. Cuộc đời này, sao đối xử không công bằng với nàng đến như vậy.