CHUNG CƯ – Update Chương 25

Buổi tối, tôi đưa Vy đi chơi 1 vòng quanh TP Hà Giang, đi check in cột mốc số 0, sau đó đi ăn mấy món đặc sản Hà Giang mà khi đã đến đây thì không thể không thử, đó là món cháo Ấu tẩu và món Thắng dền, sau đó chúng tôi về khách sạn nghỉ, mai về Hà Nội…

Về khách sạn, tôi và Vy lại ai về phòng nấy, tôi vẫn ở cái phòng mà tối hôm qua đã nghỉ, nó sát với phòng của Vy đã ở cùng các chị trong đoàn.

Trời cao nguyên càng về tối càng se lạnh. 10h đêm tôi lên giường nằm đắp chăn mà vẫn thấy hơi lạnh, chắc tại ở 1 mình trong 1 căn phòng rộng thênh thang mà có tận 2 cái giường, không biết bên kia Vy có ngủ được không hay là cũng đang thao thức như tôi. Bỗng nhận được tin nhắn zalo của Vy :

“Anh ngủ chưa ?”

“anh chưa, em chưa ngủ à?

“Em chưa…anh gửi cho em xin mấy cái ảnh sáng nay anh chụp đi”

“ Ok em”

Tôi gửi sang cho em mấy cái ảnh mà sáng nay tôi vừa chụp em bằng máy điện thoại của tôi, máy của tôi chụp ảnh đẹp với lại tôi có kinh nghiệm chụp ảnh cho gái, nên các em ấy mê lắm, dù sao mình cũng có chút con mắt nghệ thuật mà…Một lúc sau lại thấy em nhắn :

“Anh ngủ chưa?”

“Anh chưa”

“Anh đang làm gì đấy”

Câu hỏi này ẩn ý à nha, không biết là em ấy nghĩ mình đang làm gì?

“Anh đang ngắm ảnh…”

“Ngắm ảnh em à”

“ Ừ…”

“Ai cho anh ngắm ảnh em?”

“ Đẹp thì ngắm thôi” tôi trêu lại

Tôi nằm và ngắm lại những bức ảnh của em hôm nay, đẹp quá. Giữa khung cảnh hùng vĩ với màu xanh ngút ngàn của những dãy núi trùng điệp, xen lẫn những thửa ruộng bậc thang vàng óng như những dải lụa vàng khổng lồ thấp thoáng xa xa, em hiện lên vui tươi nhí nhảnh và vô cùng đáng yêu. Ở tuổi 27 mà trông ảnh em giống hệt như một cô bé sinh viên tuổi mới đôi mươi, căng tràn nhựa sống, cộng thêm với việc em chịu khó tập thể dục nên cơ thể rắn chắc khúc nào ra khúc đấy, nhưng vẫn không kém phần yểu điệu mong manh…

“Đẹp quá anh nhỉ”

Tôi lại thấy tin nhắn của em trên điện thoại

“Công nhận, cả người và cảnh đều đẹp”

Được tôi khen thế chắc em sướng phổng mũi, thả mấy quả tim liền. Mới đi quanh TP Hà Giang mà em đã thấy đẹp như thế này rồi mà lên vùng cao nguyên đá không biết em còn ngỡ ngàng đến mức nào, tôi nhắn em tiếp

“Người thì đẹp rồi, nhưng cảnh ở đây còn chưa ăn thua gì so với trên vùng cao đâu em ạ, vùng cao nguyên đá, đẹp gấp 10 lần…”

“Thật hả anh? Vùng nào?”

“ Thì vẫn Hà Giang thôi nhưng đi lên mạn cực Bắc”

“Có xa không anh?”

“Tầm gần 150 km, đi lên đỉnh Mã Phì Lèng, nếu đi Hà Giang mà chưa đi qua Con Đường Hạnh Phúc, chưa lên đến đỉnh Mã Phì Lèng thì chưa gọi là đi Hà Giang đâu em , anh đã từng đi rồi, khung cảnh tuyệt đẹp”

Mãi một lúc sau mới thấy em nhắn lại, chắc là em suy nghĩ

“Anh ơi, hay là mai anh cho em đi được không?”

“Đi đâu em?”

“ Đi Mã Phì Lèng, đi con đường Hạnh Phúc đó anh, em nghe anh kể mà em muốn đi lắm rồi”

Lại một lần nữa tôi bất ngờ với đề xuất của em, một lời đề nghị mà tôi chưa hề nghĩ tới. Tôi thì thế nào cũng được, đằng nào tôi chả được nghỉ 1 tuần, vợ thì đang đi du lịch, con cái thì ở nhà với ông bà, nói chung tôi chẳng vướng bận gì cả, hơn nữa lại được đi chơi với một em xinh tươi như em Vy thì thằng đàn ông nào chẳng khoái, nghĩ đến viễn cảnh đó thôi đã thấy hưng phấn hết cả người …Nhưng tôi chỉ ngại cho em, sợ chồng em ghen thì chết…Một trai một gái đi với nhau như vậy…rất dễ…

“Nhưng đi phải mất hai, ba ngày cơ em ạ”

Thấy em trả lời liền, chắc máu đi lắm rồi

“Em xin nghỉ làm rồi mà , đi cả tuần cũng được…”

Xong, em nói thế mà tôi còn từ chối thì anh em Thiên địa sẽ bảo tôi ngu. Tôi nhắn lại cho em

“Vậy chốt nhé, mai anh em mình sẽ đi, để anh gọi báo bên thuê xe máy mai người ta mang đến khách sạn”

“Ơ đi xe máy à anh? Em tưởng đi ô tô?”

“Đi xe máy chứ em, phải đi xe máy phượt mới cảm nhận được hết cái đẹp trên từng cung đường Hà Giang, mới lại ô tô đã sửa xong đâu. Đi ô tô lên đó lại hỏng thì ở lại luôn…”

“Vâng anh, vậy chốt thế anh nhé, thôi em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon, G9”

…Hà Giang ơi sao mà yêu thế
Lúa vào mùa say cả thi nhân
Cô gái Mèo thổi hồn vào đất
Tam giác mạch hương sắc nghiêng trời

Hà Giang ơi sao mà nhớ thế
Khâu Vai về ai nhớ tương tư
Thương mảnh đất nên thơ chất phác
Thương quê hương cực Bắc yên bình…

Tôi lại nhớ da diết những tháng ngày rong ruổi trên khắp các cung đường đèo từ Tây Bắc qua Đông Bắc, chinh phục những ngọn núi cao, qua tứ đại đỉnh đèo trứ danh đất Bắc. Một mình độc hành cũng có, đi cùng người lạ cũng có, đi cùng người quen, và đi cả cùng người yêu. Mỗi nơi tôi đến, đều mang lại những cảm xúc rất khó tả, nhưng chẳng nơi nào là không da diết khó quên.

“Anh ngủ chưa?”

Tôi nhìn đồng hồ đã sắp 12 giờ đêm, giờ này mà vẫn hỏi anh ngủ chưa?

“Sao không ngủ đi em ? mai còn đi”

“Em không ngủ được”

“Háo hức quá à?”

“Vâng”

“Thôi ngủ đi không mai đi mệt đấy”

“Sao anh chưa ngủ?”

Đấy, đêm hôm rồi mà vẫn nhắn tin qua lại hỏi sao chưa ngủ. Tôi lại trêu

“Lạnh quá anh không ngủ được”

“Có chăn mà anh”

“Làm gì có đâu” Tôi văn vở thế

“Có mà, bên em 1 mình có tận 2 cái chăn”

Chắc là em cũng giống như tôi, một mình một phòng đôi 2 giường nên thấy trống trải cô đơn không ngủ được…Phải chăng… ???

“Bên em có tận 2 cái chăn thật à?”

“Thật mà …”

“Bên anh không có cái nào…” Đến đoạn này tôi lại nghĩ đến câu “ Thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào”, tôi đánh liều nhắn cho em :

“Hay…anh sang đấy nằm nhờ cho đỡ lạnh nhé?” Hồi hộp đợi em trả lời

“ Không…anh cố mà ngủ đi…”

Không thì thôi vậy, tôi tắt điện trùm chăn ngủ để lấy sức mai dậy còn đi sớm…đang thiu thiu thì có tiếng gõ cửa :

-Cốc…cốc….