Cậu sinh viên và con mang đáng yêu – Truyện sex hay và hài hước

CHƯƠNG 5

Mạnh đành tiết rẻ để Trinh rời khỏi vòng tay,dù sau cũng mới làm quen với người ta không nên có hành động qúa đáng.
Mạnh trả lời Trinh một cách chắc nịch:
Tôi sẽ nhận nhiệm vụ này dù cho nó có khó khăn đến nhường nao….Vì hạnh phúc của tất cả mọi người tôi Trần Quốc Manh sẽ cố đến hơi thở cuối cùng.
(Lấy le với gái đẹp thôi)
Bị những lời đầy hùng hồn và bi tráng của nó làm cho cảm động Trinh bay đến ôm chịt lấy nó,đắc lên má nó một nụ hôn ngọt ngào làm trái tim nó như ngừng đập (ph ê vcl)
Trinh cất giọng ngọt ngào:
Cậu chủ đúng là dũng cảm oai hùng,thật là nam nhi đích bự à nhầm đích thực.
Nó hảnh diện như chưa bao giờ được hảnh diện trong nó cool vl.
Nó gằn giọng:
Em có thể nói rõ hơn anh phải giúp mọi người nhu thế nào không ?
Trinh trả lời ngắn gọn:
Là LÀM TÌNH.
Nói đến đây mặt của Trinh đỏ bừng vì xấu hổ,dù đã sống hàng ngàn năm,cũng là Hộ Pháp bên cạnh Nữ Thần Sắc Dục nhưng nàng vẫn còn là xử nữ,trong sáng tin khôi như trang giấy trắng không vướng bụi trần.Nói đến tình dục trước mặt cậu chủ thiệt là xấu hổ không chịu được.
Mạnh lại một lần nữa đờ mặt ra không hiểu mô tê gì cả đành phải nhờ Trinh giải đáp tiếp:
Chắc chắn tên Dâm Thần muốn phát tán loại virut ấy hắn phải cử người vượt không gian,thời gian để để đền Trái Đất mà người nhận nhiệm vụ cực kỳ quan trọng ấy chắc chắn là 2 hộ pháp của hắn,vì vậy cậu chủ không thể chiến đấu với họ mà cần phải có em giúp đỡ,loại virut này chỉ có thể phát tán trên cơ thể nữ giới vì sự ham muốn tình dục tìm ẩn của nữ luôn cao hơn nam và chỉ có một cách để tiêu diệt loại virut ấy đó chính là làm tình và tinh trùng của cậu chủ chính là khắc tinh của con virut qủy quái đó.
Nói đến đây nó giường như đã hiểu được vì sau mình lại được chọn,nhưng nó vẫn còn thắc mắc:
Vậy thì ta phải quan hệ với rất nhiều người hay sau ?
Trinh tiếp tục giải đáp:
Không nhiều đâu cậu chủ à vì loại virut này có số lượng nhất định,khi đã ký sinh lên vật chủ thì nó sẽ phát triển mạnh mẽ làm cho họ thèm khách tình dục đến mất đi lì trí săn sàng làm mọi cách và quan hệ với bất kỳ một ai để thỏa mảng bản thân.Đến lúc nó phát triển đầy đủ nó sẽ tự động phát tán qua cơ thể của vật chủ mới và vật chủ củ sẽ hóa điên va làm tình hoặc thủ dâm đến chết.
Nói đến đây Mạnh đã cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh rồi:
Vậy đã có bao nhiêu con đang và đã được phát tán.
Trinh nhíu mày suy nghĩ:
Tổng cộng có 10 con và 2 trong số 10 virut ấy đã ký sinh lên vật chủ đầu tiên và đang ở trong thời kỳ đầu.
Nói về mấy cái thời kỳ của nó một xíu đi Trinh Mạnh hỏi:
Virut phát tán gồm 3 chu kỳ:kỳ đầu….kỳ giữa và kỳ cuối một chu kỳ gồm 10 ngày đêm.Hiện nay hai con virut đã ở thời kỳ đầu ngày cuối cùng và sắp bước qua kỳ giữa.
Mạnh hỏi lại:
Vậy đã có hai người bị nhiễm nhưng họ là ai và tìm bằng cách nào ?
Trinh đáp:
Em cũng không rõ họ là ai nhưng khi em đến gần em sẽ cảm nhận được nó nên mỗi ngày đi học cậu chủ phải mang theo em để em đi tìm kiếm con virut xấu xa ấy.
Mạnh nghĩ trong đầu làm sau có thể mang cô gái xin đẹp phi thường này đi học đây.Như đọc được suy nghĩ của Mạnh Trinh trả lời tỉnh bơ:
Cậu chủ không cần phải lo ngoài cậu chủ ra không ai có thể thấy được em,nếu cậu muốn em hiện thân để giúp đỡ việc gì thì cứ cầm sợi dây chuyền để trước ngực em sẽ tự động hiện ra.
Mạnh như đã hiểu ra thì ngay lúc ấy có tiếng gọi từ phía cổng:
Thằng Mạnh đâu ra mở cửa cho mẹ coi trời mưa to qúa.
Nó vội hoảng hồn chạy xuống mở cửa cho mẹ:
Làm gì mà lâu thế ông tướng mẹ ước hết rồi nè.
Khi hai mẹ con vừa vào đến nhà,dưới ánh đèn điện cơ thể của Bà Ngọc như hiện ra rõ mồn một trước mắt nó,vì nước mưa dính vào người bà và bệt chặt vào da làm lộ ta những đường cong tuyệt đẹp của người phụ nữ độ tuổi tứ tuần hấp dẫn vô cùng cặp ngực vung cao săn chắc,chiếc bụng phẳng lì không có tí mở thừa,cặp mông to nung núc nhưng không hề chảy xệ tí nào được bó chặc trong chiếc váy đen kết hợp với gương mặt thanh tú mang môt vẻ đẹp hiền dịu làm mọi người nhất là cánh mài râu ai cũng phải ngoái đầu nhìn lại mỗi khi nàng bước ngang qua và những điều ây đã góp phần làm tâm hồn con trai của nàng sao xuyến nó nhìn chằm chằm vào cơ thể tràn đầy sức sông của mẹ nó mà không ngừng nuốt nước bọt.Khi phát hiện ánh mắt của Mạnh nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.Bà Ngọc quay mặt đi chổ khác để tránh ánh mắt của Manh bà mắng:
Nhìn gì mà nhìn…Đàn ông con trai gì mà vô duyên qúa sau đi.
Rồi nàng quay ngoắc đi chạy thật nhanh vô nhà tắm để lại một cặp mắt xi ngóc của một gã trai đang quyến luyện nhìn theo.
Rồi một giọng nói êm dịu phát ra bên tay của Mạnh:
Cậu chủ ơi,người phụ nữ ấy là mẹ của cậu chủ à ?
Mạnh trả lời đầy vẻ gượng gạo vì bị Trinh nhìn thấy ánh mắt nó nhìn mẹ nó:
Đúng vậy…đó là mẹ của ta.
Rồi Trinh thở dài: Haiz….oan nghiệ thật
Như chưa hiểu câu nói của Trinh Mạnh hỏi lại đầy vẻ nghi ngờ:
Oan nghiệt là sau?
Trinh trả lời đầy vẻ buồn rầu lo lăng:
Mẹ của cậu chủ đã bị nhiễm virus mà Dâm Thần phát tán.
Trong đầu nó giường như có thứ gì vừa phát nổ:
Là mẹ của ta thật sau…..
Trinh không đáp chỉ gật đầu như khẳng định câu nói của nàng là hoàn toàn chính xác.
Nó như người mất hồn lửng thửng bước từng bước vào phòng đóng sập cửa lại còn Trinh đã biến vào sợi dây chuyền.
Nó leo lên nệm vắt tay lên tráng suy nghĩ và đấu tranh tư tưởng.Một bên thì khuyên nó không nên vì đó là loạn luân không thể chấp nhận làm việc đó dù bất cứ giá nào,còn một bên thì bảo nó hãy giúp mẹ vì đó là điều đúng mà mẹ có phải mẹ ruộc mình đấu mà sai trái.Suy nghĩ hơn một tiếng gì đồng hồ nó quyết định sẽ giúp mẹ tiêu diệt virus khốn nạn ấy.
Nghe tiếng bước chân ở cầu thang nó biết mẹ nó đang tiến đến hướng phòng của nó mẹ nó cất lời:
Mạnh xuống ăn cơm đi con mẹ nấu xong rồi nè.
Dù rất đói nhưng nó vẫn không chịu ăn vì nó không muốn gặp mẹ lúc này:
Con đã ăn ở nhà thăng Hùng rồi mẹ ơi.Nên giờ con không thấy đói mẹ cứ việc ăn trước.
Bà Ngọc cảm thấy Mạnh rất lạ vì nó chưa từng bỏ bữa cơm nào do bà nấu dù có đói hay no.Bà cũng đinh dò hỏi nhưng lại thôi vì bà biết tụi con tai mới lớn có những thứ không nên gặng hỏi hay ép buộc sẽ tốt hơn.Nên bà đành xuống nhà bếp vừa xem tin tức thời sự vừa ăn cơm.
Nó nằm trằn trọc mãi không ngủ được bèn cầm sợi dây chuyền và đặc lên trước ngực,Trinh lập tức hiện ra và nằm xát bên cạnh và đang nở nụ cười nhìn nó,nhìn thấy nụ cười ấy mọi lo âu muộn phiền trong lòng nó đều tan biến.Đột nhiên nó ôm chằm lấy Trinh vào lòng nhỏ giọng thỏ thẻ:
Nàng làm gối ôm cho ta tối nay nhé
Trinh không gật đầu mà chỉ cười và vòng tay ôm nó thật chắc giọng nàng hóm hỉnh:
Em là của cậu chủ ,em làm gì cũng được miễn là cậu chủ được vui.
Mạnh cười hạnh phúc vì bên cạnh nó từ nay đã có một cô bạn ma dễ thương và nó không còn cô đơn trong chính căn phòng của mình nữa.