CÂU CHUYỆN GIA ĐÌNH – Update Chương 4

CHƯƠNG 3 (tiếp)

Sau khi từ quán cà phê về đến nhà, cha tôi xắn tay áo bắt tay vào làm đồ ăn cho cả nhà. Đây vốn dĩ là việc của mẹ tôi, nhưng từ khi cha mất việc, ông đã chủ động làm hết công việc nhà. Tôi nhìn thằng Hiếu vừa vào nhà đã xà vào ngồi bấm điện thoại trong phòng khách, trong khi cha mình lầm lũi nấu nướng như một người giúp việc trong nhà, thì cũng cảm thấy bất bình thay cho ông. Thế nhưng cảm giác bị thằng Hiếu và đám bạn của nó bắt nạt vẫn còn y nguyên đó khiến tôi không có can đảm đối mặt với nó.

Nhưng điều tôi không hiểu là tại sao cha mình cũng bất lực trước thằng Hiếu – một thằng đáng tuổi con của ông như vậy. Cho dù nó có vạm vỡ, đô con hơn ông, hay cha nó giàu có và quyền lực. Nhưng nếu ông cứng rắn hơn, không cho phép nó vào căn nhà của mình hay tiếp cận vợ con của mình, thì nó cũng không thể làm gì được.

Trong lúc cha nấu cơm thì mẹ tôi đi tắm. Tôi cũng tranh thủ lên phòng thay bộ đồ rồi xuống phụ cha. Đang đi đến giữa cầu thang thì tôi nghe thằng Hiếu lên tiếng nói vọng vào bếp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại:

– Khát nước quá! Chú lấy dùm con ly nước với.

Tôi trợn mắt nhìn nó. Thằng Hiếu dám sai cả cha tôi đi lấy nước cho nó. Điều làm tôi còn ngạc nhiên hơn là cha tôi vậy mà cũng đi lấy nước. Khi cầm ly nước đi ngang qua cầu thang và bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, ông vội quay đi vờ như không thấy. Tôi hậm hực bước nhanh lên lầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc xấu hổ và nhục nhã hơn nhiều so với lúc bản thân mình bị bắt nạt.

Khi đi ngang qua phòng cha mẹ, tôi vô thức đưa mắt vào trong thì chợt sửng sờ khi nhìn thấy mẹ tôi. Bà vừa tắm xong, đang sấy tóc trước gương, miệng còn ngân nga một giai điệu vui tươi. Sẽ không có gì đáng nói nếu mẹ tôi không khoác trên người bộ đồ ngủ bằng voan mỏng tênh như lá lúa, để lấp ló cặp nhũ hoa sừng sững còn hơi ẩm. Bà có vẻ lúng túng thì chợt bắt gặp tôi đang đứng đó nhìn. Tôi cố gắng nuốt nước bọt để cổ họng bớt khô rát rồi lên tiếng:

– Mẹ, thằng Hiếu đang ở đây, sao mẹ mặc đồ kỳ vậy?

Mẹ tôi như bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Tôi cũng nhận ra đây là lần đầu tiên tôi dám lên tiếng “chất vấn” mẹ tôi như thế. Trước giờ cả cha tôi và tôi đều như mắt điếc tai ngơ trước những hành động khiêu khích và tấn công mẹ tôi của thằng Hiếu. Nhưng tôi cảm thấy sự chịu đựng của mình dường như đã đến giới hạn. Tôi cứ nghĩ cha mẹ sẽ nghiêm khắc quát mắng và dạy dỗ thằng Hiếu nhưng họ dường như đã trúng bùa mê thuốc lú rồi. Tôi sợ rằng nếu tôi không lên tiếng hay làm gì đó, tôi sẽ đánh mất gia đình của mình mãi mãi.

Sau một thoáng lúng túng, mẹ tôi bước tới đặt hai tay lên vai tôi, rồi bà ôm tôi một cái thật chặt. Tôi như tan vào mùi sữa tắm thoang thoảng và làn da mát lạnh quen thuộc của mẹ. Đã bao lâu rồi tôi chưa vùi mặt vào khuôn ngực mềm mại của mẹ. Nhưng rồi những hình ảnh làm tình hoang dã giữa mẹ và thằng Hiếu chợt ùa lên trong đầu tôi như một cơn sóng dữ. Đũng quần tôi chợt phản ứng. Tôi vội vàng đẩy mẹ ra, xấu hổ kéo vạt áo, cố ý che đi túp lều nho nhỏ giữa háng.

Mẹ như không nhận ra bất cứ điều gì, bà chỉ nhẹ nhàng nói:

– Thiện, con có thương mẹ không? Con có muốn mẹ vui vẻ không?

– Dạ? Đương nhiên là con thương mẹ, con muốn mẹ vui vẻ. Nhưng mà trước kia mẹ đâu có như vậy…

– Mẹ cảm thấy giống như bây giờ tốt hơn. Trước kia mẹ mỗi ngày đều rất khổ sở.. Mẹ cũng không biết nói sao cho con hiểu, nhưng mà bây giờ mẹ mới thật sự vui vẻ.

Đôi mắt mẹ tôi rủ xuống buồn bã: – Nhưng mà nếu con cảm thấy bị tổn thương thì mẹ sẽ thay đổi. Để mẹ vào thay đồ…

Tôi nhìn thấy mẹ quay lưng định vào lại phòng thay một bộ đồ khác. Nhìn tấm lưng thân thuộc trước mắt, tôi chợt cảm nhận được sự thất vọng và buồn bã trong lòng mẹ. Bà lúc nào cũng yêu thương và nghĩ cho tôi. Khi cha tôi mất việc, bà cũng một tay buôn bán lo cho gia đình. Mẹ đã trút hết nỗi lòng với tôi như thế, tôi thật sự đành lòng vì chút lòng tự tôn vớ vẩn của mình, mà buộc bà phải từ bỏ niềm vui đã từ lâu không có được sao.

– Mẹ, không cần thay đồ đâu ạ! Nếu mẹ thấy vui thì cứ như vậy đi, con không sao đâu ạ.

Tôi vội vã nói. Mẹ tôi nghe vậy thì liền quay lại mỉm cười rạng rỡ.

– Con không sao thật à? Con trai mẹ bây giờ lớn rồi, còn biết suy nghĩ cho mẹ nữa.

Bà vừa nói vừa xoa đầu tôi. Tôi ngại ngùng gạt tay bà ra rồi hỏi:

– Nhưng còn cha thì sao ạ? Con không muốn cha buồn đâu. Con cũng không muốn cha mẹ cãi nhau.

– Cha con không sao đâu.. Sau này lớn hơn con sẽ hiểu. Nhưng mà bây giờ con an tâm là cha không buồn đâu. Có khi ông còn vui hơn mẹ ấy chứ!

Nói rồi bà lại cười xoa đầu tôi. Tôi khó hiểu nhìn mẹ mình.

– Thôi được rồi! Cha mẹ sẽ không cãi nhau nữa đâu. Con vào thay đồ nhanh rồi ra ăn cơm.

Nghe mẹ nói thế thì tôi cũng tạm gác thắc mắc của mình mà miễn cưỡng quay lưng về phòng.

Tối hôm ấy, cả nhà quây quần bên bàn ăn cơm. Tôi và cha ngồi một bên, thằng Hiếu ngồi chễm chệ bên còn lại. Thấy mẹ tôi lướt qua trước mặt, nó giơ tay vờ như vô tình bóp bóp mông bà, kéo bà ngồi xuống bên cạnh nó rồi cười dâm đãng:

– Thím ngồi đi thím. Công nhận body của thím chuẩn thật. Mông đít kiểu này thì ai chịu cho nỗi! – Thấy cha tôi vẫn cúi gầm mặt như không nghe thấy gì, nó quay sang hỏi ông.

– Cháu nghe người lớn nói mông to thế này là mắn đẻ lắm phải không chú?

Cha tôi nghe thế thì giật nảy mình, giọng nhất thời run giọng đáp: – À.. ừa!

Có lần tôi nghe bà kể ngày xưa cha mẹ cũng phải khó khăn lắm mới có được tôi. Nghe bà nói do mật độ tinh trùng của cha quá thấp nên không thể đậu thai. Khi ấy cha mẹ có bao nhiêu tiền lại dành hết cho mẹ đi bệnh viện khám và uống thuốc. Cuối cùng trời phật thương nên cha tôi cũng có một đứa con trai nối dõi. Thằng Hiếu thấy cha tôi có vẻ ấp úng thì cười ha ha hỏi tiếp:

– Vậy sao chú thím có mỗi Thiện vậy? Thím còn trẻ như vậy mà sao không tranh thủ kiếm thêm cho Thiện đứa em để vui nhà vui cửa.

Mẹ tôi khinh thường liếc nhìn ông. Cha tôi thì càng lúng túng hơn. Thằng Hiếu được đà làm tới:

– Nếu mà chú có gì khó khăn thì nói con giúp cho nhe. Chú cháu mình như người trong nhà nên không có gì phải ngại. Haha.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi có vẻ hơi khó chịu thì lên tiếng ngắt lời thằng Hiếu:

– Thằng nhỏ này cứ chọc thím. Chú thím có Thiện là đủ rồi.

Tôi nghe mẹ nói vậy thì lòng bất giác dâng lên cảm xúc vui vẻ và tự hào. Thì ra mẹ vẫn còn thương yêu tôi như vậy.

Cha tôi thì vẫn im lặng không nói gì. Như thường lệ, với tay bới cơm cho cả nhà. Ông bới một bát thật đầy rồi đưa cho thằng Hiếu trước. Thằng Hiếu đưa một tay nhận chén cơm, nói gọn lỏn như với giúp việc nhà nó:

– Cám ơn!

Vậy mà cha tôi cũng chỉ im lặng ậm ừ. Cả nhà vừa ăn cơm vừa nói cười trong một bầu không khí gia đình kỳ lạ. Tôi vẫn không thể tin được là thằng Hiếu, từ một thằng chuyên bắt nạt tôi trên lớp, lợi dụng sự ngu ngốc của tôi để lẻn vào cưỡng hiếp mẹ tôi lúc nửa đêm, giờ lại ngồi đây như một thành viên của gia đình.

Tôi cố gắng kéo tâm trí mình ra khỏi dòng suy nghĩ linh tinh. Vừa ngước lên gắp đồ ăn trên bàn thì tôi chợt nhận ra có gì đó mờ ám bên phía đối diện. Thằng Hiếu đang dùng một tay gắp thức ăn, tay còn lại phía bên mẹ tôi thì buông dưới gầm bàn ăn. Mẹ tôi nhìn thấy tôi nhìn sang thì vội bưng chén cơm lên và một cách mất tự nhiên. Người bà cứ nhấp nhỏm không yên, mặt thì đỏ bừng. Tôi quan tâm hỏi:

– Mẹ làm sao thế ạ?!

– À.. Mẹ kh… không sao! Con ăn nhiều thịt vào cho cao to giống Hiếu này. – Mẹ tôi vừa đáp vừa gắp một miếng thịt vào chén của tôi.

Tôi khó hiểu quay qua nhìn cha mình thì thấy ông đang cúi gằm mặt ăn. Thằng Hiếu nhìn tôi lúng túng như gà mắc tóc thì nhếch mép cười bảo tôi:

– Thím nói đúng đó. Đàn ông phải to thì mới giữ vợ được!

Câu nói của thằng Hiếu làm cha tôi ho sặc sụa. Còn mẹ tôi thì giật mình đánh rơi đũa xuống sàn. Bà vội đẩy ghế ra rồi chui xuống bàn nhặt đũa. Mẹ tôi vừa nhổm dậy để ngồi xuống sàn thì thằng Hiếu chợt nhíu mày. Rồi nó nhìn xuống gầm bàn và đưa cả hai tay xuống như giữ một cái gì đó. Tiếp đấy tôi thấy nó hơi nhổm mông và ngã người ra sau ghế, lim dim mắt như đang hưởng thụ điều gì sung sướng lắm.

Được khoảng một phút mà mẹ tôi vẫn chưa nhặt đũa xong. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang, đưa mắt nhìn qua cha tôi thì ông vẫn cúi gằm mặt ăn cơm. Trái tim tôi chợt như dừng một nhịp khi thoáng nghe tiếng nhóp nhép nho nhỏ ngay dưới gầm bàn chỗ thằng Hiếu. Tôi không kiềm được mà cúi xuống gầm bàn nhìn xem mẹ tôi đang làm gì.

Cha tôi cũng giật thoát mình trước hành động của tôi. Nhưng tôi không đợi ông lên tiếng thì đã lập tức cúi người xuống nhìn. Tuy nhiên ngay lúc tui vừa cúi xuống thì mẹ tôi cũng đã vội vàng đứng dậy và ngồi lên ghế. Tôi chỉ kịp nhìn thấy đũng quần đang căng cứng của thằng Hiếu và một đốm nhỏ ương ướt ngay giữa háng nó. Tôi lắc đầu như cố xua đi cái hình ảnh tưởng tượng mẹ mình vừa quỳ giữa hai chân thằng Hiếu và vục mặt vào háng để phục vụ cho nó ngay dưới gầm bàn trong bữa cơm gia đình.

Tôi ngồi dậy. Mẹ tôi đang tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. Thằng Hiếu thấy tôi đưa mắt sang thì giơ ngón tay cái cười cười một cách khó hiểu.

Cả nhà ăn xong, tôi định phụ cha rửa bát thì ông bảo tôi lên dọn phòng để tối nay thằng Hiếu ngủ lại. Mẹ tôi và thằng Hiếu đi lên phòng khách xem tivi. Trước khi đi nó còn bảo cha tôi:

– Ăn no quá. Chú làm cho con ly chanh muối uống cho tiêu nhe.

– Ừa để chú làm cho chanh muối cho hai thím cháu. Mà Hiếu, con ở lại chú nói cái này…

Thằng Hiếu mang vẻ mặt khó hiểu ở lại. Mẹ tôi đi thẳng ra phòng khách, còn tôi thì nghe lời bước lên lầu dọn phòng. Thế nhưng khi đi đến chỗ khuất của cầu thang dẫn lên lầu, tôi tò mò đứng lại nghe lén cuộc nói chuyện của cha và thằng Hiếu. Im lặng một lúc, cha tôi lên tiếng hỏi thằng Hiếu với một giọng khá cứng rắn và gay gắt khiến tôi phải nhiên.

– Mày nghĩ mày đang làm cái gì vậy?

– Tôi đang giúp chú thỏa mãn vợ chú. Chú còn ý kiến gì nữa?! Chú đừng quên chính chú là người đã kêu tôi giúp chú thỏa mãn vợ mình. Không có tôi thì vợ chú đã ly dị chú để theo thằng khác từ lâu rồi.

Tôi như không thể tin được những gì mình đang nghe. Chuyện gì đang xảy ra trong nhà tôi thế này. Đây có còn là gia đình yêu thương của tôi nữa không. Chính cha tôi là người đã bảo thằng Hiếu tiếp cận mẹ tôi. Trong đầu tôi là muôn vàn câu hỏi. Từ khi nào? Mẹ tôi có biết không, hay hai người đã cùng đồng thuận với nhau về việc này từ lâu mà tôi không biết? Chẳng trách thằng Hiếu lại lộng hành trong nhà tôi như vậy.

– Nhưng tao không bảo mày làm điều đó trước mặt con trai tao! – Cha tôi có nén để không hét lên mà đáp lời thằng Hiếu.

Thằng Hiếu cũng bất ngờ, rồi nó cười ha ha:

– Chú nghĩ con trai chú ngây thơ vậy sao? Cha nào thì con nấy. Có khi nó còn hai tay dâng thím lên cho thằng khác.

Cha tôi nhướng mài không hiểu gì, nhưng cũng đáp lại cứng rắn: – Tao cấm. Nếu mày còn bày trò trước mặt Thiện như hồi nãy thì thỏa thuận coi như hủy. Mày không cần tới nhà tao nữa.