CÂU CHUYỆN GIA ĐÌNH – Update Chương 4

CHƯƠNG 3 – NÍU GIỮ HẠNH PHÚC​

Ngày ấy tôi chỉ là một thằng nhóc mới lớn, chưa hiểu được sự tuyệt vọng của một cuộc hôn nhân thiếu thốn tình dục. Tôi đã không hiểu sự thiếu thốn ấy có thể thay đổi một người nhiều thế nào. Giống như một người bị bỏ đói nhiều ngày, họ có thể làm bất kỳ điều gì để có cái ăn. Huống hồ gì mẹ tôi đã thường xuyên bị “bỏ đói” tình dục suốt ngần ấy năm sau khi cưới cha tôi.

Bởi vì không hiểu, nên lúc ấy tôi đã trách mẹ tôi rất nhiều. Trách vì sao bà không thể là một người vợ hiền, một người mẹ đảm đang, dành cả cuộc đời quanh quẩn trong nhà chăm sóc chồng con. Tôi cũng trách cha tôi đã quá nhu nhược và yếu đuối, để vợ mình ngã vào vòng tay của thằng khác. Mỗi đêm khi tất cả đã chìm vào tĩnh mịch, nghe tiếng càm ràm của mẹ về cha từ phòng bên cạnh, tôi cảm thấy như mình cũng có lỗi trong chuyện này. Tôi muốn giúp cha giành lại mẹ từ tay thằng Hiếu. Tôi muốn gia đình ba người chúng tôi vẫn hạnh phúc như những ngày xưa.

Rồi những ngày hè của năm học cũng đến!

Không đi học, thằng Hiếu hầu như ngày nào cũng ghé quán cà phê của mẹ tôi. Chiều tối nó còn thường xuyên được mẹ tôi mời qua nhà ăn cơm, có hôm còn ngủ lại. Tôi thấy điều này không ổn nên đã nhiều lần vô tình hay cố ý đánh tiếng với cha tôi, bảo ông nên lên tiếng để thằng Hiếu hạn chế qua lại nhà mình. Nhưng ông chỉ ậm ừ rồi bảo thêm người cũng vui nhà vui cửa. Có lẽ cha thấy mẹ tôi có vẻ dễ chịu và thoải mái hơn khi có thằng Hiếu tới chơi, nên ông cũng không muốn làm mẹ tôi phật ý.

Đúng là tôi chưa bao giờ thấy mẹ vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Ngày trước bà không cằn nhằn và khó chịu ra mặt với cha tôi, nhưng bà cũng chỉ là một bà nội trợ buồn bã. Bây giờ bà có sức sống hơn hẳn. Ăn mặc, chải chuốt điệu đà hơn, cứ như là cho tình nhân ngắm vậy. Tối trước khi đi ngủ, tôi còn phải nuốt nước miếng với những bộ đồ ngủ sexy bằng lụa mỏng tanh của mẹ để lộ lấp ló đôi bồng đào và bờ mông căng mọng của bà.

Chiều hôm ấy ở nhà làm bài tập xong, tôi tắm nhanh một cái cho mát người rồi lon ton ra quán phụ cha mẹ. Ra đến nơi thì thấy thằng Hiếu và đám bạn đá banh của nó đã ngồi chễnh chệ ngay giữa quán nói cười với mẹ tôi, còn cha tôi thì đang bên trong làm nước. Cả đám đứa nào cũng nhễ nhại mồ hôi trong bộ đồ thun đá banh.

Thằng Hiếu thấy tôi thì hất càm coi như chào. Tôi cũng gật gật đầu rồi quay qua chào mẹ. Cũng như mọi hôm, mẹ tôi đang diện một chiếc váy bó sát người cao ngang gối. Tôi đi ngang bà để vào trong phụ cha. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến tôi nao nao. Hình như tôi chưa từng thấy mẹ tôi xài mùi nước hoa này. Chợt bắt gặp một chai nước hoa tinh xảo đắt tiền trên bàn, tôi vui mừng quay qua hỏi cha:

– Cha mới mua tặng mẹ cha nước hoa hả? Cha mẹ lãng mạn thật!

Cha tôi ngượng ngùng đáp: – Đâu có. Thằng Hiếu đem qua tặng mẹ con đó! Nó còn nói đây là dòng nước hoa đang được ưa chuộng nhất gì đó. Cha làm gì biết mấy vụ này.

Tôi nghe mà như không tin vào tai mình, quay qua nhìn cha mình trân trối. Ông cũng vờ quay đi tránh ánh nhìn của tôi.

– Cha. Con nói cái này…

– Ừm hử? – Cha tôi lơ đãng đáp.

– Con thấy thằng Hiếu nó hình như cố tình tiếp cận mẹ có ý đồ xấu đó cha. Hay mình…

– Cha pha xong cà phê rồi nè! Con bưng ra bàn thằng Hiếu dùm cha nhe!

Lời tôi chưa kịp nói hết thì đã bị cha cắt ngang. Tôi chỉ biết lắc đầu bưng mấy ly cà phê ra bàn cho tụi thằng Hiếu.

Vừa ra đến nơi tôi đã nghe giọng thằng Hiếu và mấy thằng bạn của nó chọc ghẹo mẹ tôi:

– …Thím đúng là trẻ đẹp thật. Con không tin thím là mẹ bạn Thiện luôn đấy!

– Chứ gì nữa! Nhìn thím cứ như gái 18 ấy. Mà con gái bây giờ đứa nào cũng lép xẹp. Phải như thím, mông ra mông, vú ra vú thế này mới sexy.

– Mấy đứa cứ chọc thím không à. – Tôi ngạc nhiên thấy mẹ mình không hề cảm thấy phản cảm trước những lời nhận xét hơi tục tĩu của tụi nó. Thằng Hiếu còn dẻo miệng thêm vào:

– Tụi con nói thiệt. Sau này chỉ ước gì có được một người vợ như thím. Con còn cưới được vợ như thím thì ngày nào cũng sẽ chăm sóc để ẻm sung sướng từ phòng khách lên tận trên giường. Haha…

– Chăm sóc hay hành hạ người ta. – Mẹ tôi đáp rồi cả đám cười lên thích thú.

Tôi thấy chủ đề câu chuyện có vẻ hơi nhạy cảm rồi nên hắng giọng một cái rồi bước ra đặt mấy ly cà phê xuống bàn. Ấy vậy mà tất cả vẫn vui vẻ trò chuyện không ngó ngàng gì đến tôi, xem tôi một người bồi bàn thật sự. Thấy tôi đứng lúng túng bên cạnh, không ai có ý định bảo tôi ngồi xuống nói chuyện chơi, mẹ tôi quay sang bảo:

– Con vô kêu cha đưa tiền đi qua chợ mua thêm trái dưa leo với nửa ký thịt nạc. Chút Hiếu qua nhà mình ăn tối đó con.

Tôi chưa kịp lên tiếng thì một thằng trêu:

– Có thằng Hiếu qua chơi rồi cô còn kêu Thiện mua dưa leo làm chi! Thằng Hiếu có trái dưa vừa dài vừa to, ăn no sình bụng luôn đó cô!

– Thằng quỷ nhỏ này!

Nó nói vậy mà mẹ tôi lại tít mắt cười. Tôi bắt gặp bà còn không kiềm chế được mà đưa mắt liếc nhìn đũng quần của thằng Hiếu. Cả đám hình như cũng nhìn ra được ánh mắt của bà nên tụi nó quay sang nhìn nhau mà nhếch miệng cười. Rồi mấy thằng còn sửa lại tư thế ngồi, hơi ngã người ra sao, nhích mông về trước như cố tình khoe mấy bọc nước mía dầy cộm giữa háng.

Mẹ tôi thấy thế thì cắn cắn môi. Xong bà bưng ly nước lên hợp một ngụm rồi vô thức ngồi bắt chéo chân lại. Đám thằng Hiếu làm như không nhận gì điều gì, vẫn cười nói hì hề. Có thằng còn vờ vô ý đưa tay lên sửa sửa lại đũng quần. Đương nhiên là mẹ tôi đã thu vào mắt tất cả những hành động ấy. Tôi quay người đi vào trong khi cuộc trò chuyện giữa họ vẫn tiếp tục, nhưng có vẻ mẹ tôi đã không thể tập trung nữa rồi.

Đến lúc tôi đi chợ mua dưa và thịt về đến quán thì đám bạn thằng Hiếu cũng đã ra về, chỉ còn mỗi thằng Hiếu đang phụ mẹ tôi dọn bàn ghế. Tôi đã quen với cảnh này. Mang tiếng là phụ dọn nhưng nó chỉ lẽo đẽo theo sau mẹ tôi để tìm cơ hội đụng chạm là chính. Còn cha tôi mới là người đang hì hục bưng bê nặng nhọc.

Tôi đã từng đề cập qua thân hình đô con vạm vỡ của thằng Hiếu. Phải bổ sung thêm là nó còn cao ráo nữa. Cùng tuổi nhưng nó cao hơn tôi một cái đầu, cao hơn cả mẹ tôi. Nhiều lần nó đứng nói nói chuyện với mẹ tôi mà cứ cố tình ghé sát vào người bà.

Ban đầu nó còn e ngại trước mặt cha tôi. Nhưng có lẽ thấy ông chẳng phản ứng gì nên nó ngày càng bạo hơn. Đầu tiên là những hành động như vô tình chạm ngực, chạm mông sau lưng cha tôi. Rồi tới những hành động khiêu khích hơn như bẹo má mẹ, vỗ vào mông mẹ mỗi khi bà đi ngang qua. Cha tôi thì cứ như là ông không hề nhận ra tất cả mọi chuyện đang diễn ra xung quanh vậy.

Đi thẳng vào quán thì tôi thấy mẹ đang với tay lấy bịt đường trên đầu tủ kiếng đựng ly. Vừa nhón chân với lấy bà vừa càm ràm cha tôi cứ thích để đồ trên cao thế này. May mắn cho cha tôi là ông đang dọn bàn bên ngoài nên tránh được một hồi cằn nhằn của mẹ. Tôi thấy thế thì định bước tới giúp mẹ, thế nhưng thằng Hiếu đã nhanh hơn tôi một bước.

– Thím để con lấy cho!

Mẹ tôi nghe thế thì cười cười, định lui ra nhường chỗ cho nó lấy thì nó đã bước đến ngay sau lưng bà, áp thẳng đũng quần đang dựng đứng của nó vào mông mẹ tôi.

Trước đó, tôi đã vừa kịp thấy cái đũng quần của nó đang đội căng giữa háng. Tôi như ngây ngốc đứng đó nhìn. Thứ ngăn cách duy nhất giữa mẹ tôi và Thằng Hiếu lúc này là bộ váy mỏng tanh của bà và cái quần thun đá banh của nó.

Thằng Hiếu còn cố tình cạ cạ, đẩy hông ra phía trước như muốn đem cây hàng của nó xuyên qua hai lớp vải mà đâm vào người mẹ tôi. Mẹ tôi thì chắc là do bất ngờ nên bà cũng đứng yên chịu trận. Cũng có lẽ bà đang tập trung để cảm nhận được từng nguồn nhiệt tỏa ra từ khuôn ngực rắn rỏi và củ khoai cứng cáp và nóng bỏng của thằng Hiếu.

Hai người cứ úp thìa và chà sát vào nhau như thế cả buổi mới lấy được bịt đường. Cũng vừa lúc cha tôi bước vào. Nhìn thấy tôi, ông cất tiếng hỏi:

– Thiện đi chợ về rồi à? Sao đứng ngây đây mà không phụ mẹ rửa ly cho nhanh rồi về ăn cơm?

Nghe tiếng cha tôi thì thằng Hiếu vội tách ra khỏi người mẹ. Mẹ tôi như có chút giật mình quay lại nhìn tôi và cha với ánh mắt phức tạp. Tôi cũng quay qua nhìn cha mình với cảm xúc đan xen. Vừa cảm thông, vừa trách móc. Không hiểu cha suy nghĩ gì khi thấy một thằng con trai khác thân mật với mẹ như thế. Chính sự nhu nhược của ông đã làm thằng Hiếu càng ngày càng công khai coi thường ông và lạm dụng mẹ tôi như thế.