CÂU CHUYỆN GIA ĐÌNH – Update Chương 4

CHƯƠNG 2 – SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU​

Sáng hôm sau, tôi được đánh thức dậy bởi âm thanh quen thuộc:

– Thiện, trễ rồi! Dậy ăn sáng còn đi học nữa con!

Tiếng mẹ tôi vang vọng từ dưới bếp. Tôi uể oải dụi dụi mắt, rồi chợt nhớ tới những gì đã xảy ra tối qua, tôi ngồi bật dậy, chạy thật nhanh xuống bếp. Một khung cảnh gia đình êm ấm vẫn hiện lên trước mắt tôi. Cha tôi vẫn như mọi ngày, vùi mặt vào tờ báo Tuổi Trẻ buổi sáng, trong khi mẹ làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Mùi cơm chiên trứng thơm lừng cả gian bếp.

Tôi bất giác tự nhủ, có khi nào chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ dâm dật của mình. Nghĩ đến đấy, tôi thở phào rồi bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt và thay đồ. Khi tôi quay trở lại bàn ăn thì mẹ tôi cũng đã mang cơm ra cho cả nhà. Ba người chúng tôi vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn hỏi han chuyện học hành của tôi. Bầu không khí sớm mai ngập tràn hạnh phúc. Tôi tự nhủ mình sẽ luôn cố gắng để cha mẹ luôn vui vẻ và tự hào về tôi như thế này.

Thấy đã sắp trễ giờ đi học, tôi vội vàng ăn hết phần cơm, mang dĩa ra bồn rửa rồi chạy lên phòng thay đồ. Đến khi bước lên mấy bậc cầu thang khuất sau bước tường thì tôi nghe tiếng mẹ thỏ thẻ mắng yêu cha tôi một cái:

– Tối qua ăn trúng cái gì mà như quỷ hà! Giờ còn rát nè!

Tôi giật mình đánh thót. Là thật! Mọi thứ đêm qua đều là sự thật! Cũng may cha tôi lúc này cũng đã ăn xong từ lâu, đã quay lại ngấu nghiến đọc báo nên chỉ lơ đãng “ừ” một tiếng. Cha tôi vốn mỗi khi tập trung thì đều bỏ ngoài tai những lời xung quanh. Một phần lý do nữa là do mẹ sợ tôi nghe thấy nên hạ giọng nhỏ quá. Nếu không phải tôi vẫn luôn thấp thỏm vì chuyện tối qua thì chắc cũng không để ý nghe được lời bà.

Tôi đứng đó chờ một lúc không thấy có gì xảy ra thì như trút được gánh nặng. Mẹ tôi cũng không có ý định nhắc lại vẫn đề ấy mà chỉ đang loay hoay rửa chén. Cha mẹ tôi không nhận ra điều gì xảy ra là tốt rồi. Chuyện như tối qua chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi quyết tâm, bước vội lên phòng thay đồ rồi xách cặp đến trường.

Một ngày như mọi ngày, tôi bước qua sân trường náo nhiệt để tiến vào lớp học của mình. Tôi ngó nghiêng xung quanh, nghĩ năm nay đã là năm cuối cấp rồi, chẳng mấy chốc sẽ nói chia tay ngôi trường đầy kỷ niệm này. Thời gian tới đây tôi phải cố gắng chăm chỉ hơn, phải thi đậu vào trường Chuyên để không phụ lòng cha mẹ. Đang nghĩ ngợi lung tung thì tôi lại chạm mặt tụi thằng Hiếu ngay tại của lớp.

Nhìn thấy nó, trong đầu tôi lại hiện lên mồn một hình ảnh thân hình rắn rỏi của nó với thằng Long thay phiên dày xéo trên người mẹ tôi đêm qua. Một luồng khí nóng bốc lên làm tôi xấu hổ đưa tay che đi đũng quần đang cương cứng để vào lớp. Thằng Hiếu chỉ liếc mắt về phía tôi nhếch mép cười, rồi nó lại quay sang xem điện thoại và nói nói cười cười với tụi con trai. Tôi chợt cảm thấy hơi hoảng sợ khi nghĩ tới hàng trăm tấm ảnh và cái clip của mẹ đang nằm trong điện thoại thằng Hiếu. Có khi nào tụi nó đang xem hình và clip của mẹ tôi.

Đến đây tôi mới nhận ra hành động dẫn sói vào nhà của mình là ngu ngốc tới mức nào. Cũng may là thằng Hiếu không còn nhắc gì đến việc tôi thiếu tiền nó nữa. Có lẽ nó đã thật sự xí xóa món nợ của tôi. Nhưng cũng từ ngày đó, tụi con trai trong lớp nhìn tôi với một ánh mặt rất lạ. Dù không phải là người tinh tế, nhưng tôi vẫn cảm nhận được mọi người dần xa lánh mình hơn. Thỉnh thoảng còn bắt gặp mấy thằng trong lớp chỉ trỏ và xì xào bàn tán sau lưng mình.

Ngày trước tôi bị tụi thằng Hiếu bắt nạt, tuy không có ai lên tiếng giúp đỡ, nhưng mọi người cũng thỉnh thoảng đến nói chuyện, hỏi bài. Còn bây giờ tôi cảm nhận ánh mắt của mọi người nhìn mình có gì đó xem thường và khinh bỉ. Điều tồi tệ hơn là đám thằng Hiếu thì không còn rủ rê tôi đi chơi như trước mà quay trở lại lấy việc bắt nạt tôi làm thú vui.

Những trò bắt nạt của tụi nó không dừng lại ở việc bắt tôi phải chép bài hay làm chân sai vặt mà ngày càng quá quắc hơn. Một giờ ra chơi sau hai tiết toán, tôi đang tranh thủ xem lại đống bài tập về nhà thì bỗng có ai đó đến đứng chắn ngay trước mặt. Tôi chưa kịp ngước lên xem ai đến tìm mình thì cả người đã bị hai ba đôi tay kéo văng ra hỏi ghế.

Lại là tụi thằng Hiếu bày trò. Tụi nó kéo tôi lên phía bục giảng. Một thằng đưa bàn tay thô ráp của nó mở tung mấy chiếc cúc trên cái áo sơ mi trắng phẳng lì mà mẹ tôi đã là ủi kĩ lưỡng. Tôi chỉ biết giãy giụa bất lực khi hai chân hai tay đều đã bị ghì chặt xuống đất. Ngay khi tôi cảm thấy ngực mình mát lạnh do đã cúc áo đã bị cởi phanh ra, lập tức thằng Hiếu cầm chai dầu gió của nhỏ lớp phó ngồi bàn đầu, đổ thẳng lên hai đầu ti của tôi.

Một cảm giác nóng rát lan ra dữ dội trên hai đầu ti làm tôi không kìm được phải hét ầm lên bằng cái giọng the thé mới dậy thì của mình. Còn tụi thằng Hiếu thì vừa kìm tay chân tôi lại, vừa cười nắc nẻ. Nước mắt tôi chợt trào ra vì cảm thấy nhục nhã. Thế nhưng cơn nóng rát trên ngực còn chưa nguôi bớt thì tôi lại cảm giác được một bàn tay đang lần mò cởi thắt lưng của mình.

Tôi cố ngóc đầu dậy để nhìn xuống thắt lưng. Là một thằng trong đám đang cố kéo quần tôi ra ngay, thằng Hiếu thì đang cầm chai dầu gió lăm le bên cạnh. Tôi lúc này đã hoảng sợ thật sự, luôn miệng hét lớn: – Buông ra! Buông ra!

Ngay lúc quần tôi sắp bị tuột ra, ai đó trong lớp la lớn:

– Cô vào kìa!

Thế là cả bọn bỏ chạy về bàn của mình. Tôi thì như nhặt lại được mạng, cũng run rẩy đứng lên chuẩn bị bước về chỗ ngồi. Thế nhưng chưa kịp bước đi thì thằng Hiếu đã ghé sát đến tai tôi nói nhỏ:

– Mày mà méc cô thì tao gửi hình của mẹ mày cho cả trường xem.

Thế là cả tiết học sau đó tôi không thể nào tập trung được. Phần vì trò bắt nạt của tụi thằng Hiếu, phần vì nghĩ đến việc mấy tấm hình của mẹ sẽ bị nó phát tán khắp trường. Bởi vì quá sợ hãi nên tôi đã dại dột gặp thằng Hiếu vào cuối giờ để cầu xin nó xóa mấy tấm hình và đoạn video clip đã quay hôm trước.

– Hiếu, tao xin mày xóa hình với clip hôm bữa. Rồi từ từ tao kiếp tiền trả cho mày. Xin mày đó!

Nó nghe vậy thì nhếch mép cười bảo tôi:

– Mày quỳ xuống hửi vớ tao đi rồi tao xóa cho!

Tôi rùng mình nhìn xuống đôi chân đã mướt đẫm mồ hôi sau một ngày học của nó. Vừa nãy tiết cuối còn là tiết thể dục. Không cần nói cũng biết vớ của nó bốc mùi như thế nào. Thế nhưng nghĩ đến người mẹ kính yêu và gia đình hạnh phúc của mình, tôi thu hết sức can đảm từ từ quỳ xuống trước mặt nó.

Thằng Hiếu thấy vậy cười ha hả. Đợi tôi vừa cúi đầu xuống mu bàn chân thì nó lại nói:

– Tao đổi ý rồi. Mày thì xứng đáng hửi vớ cho tao là đúng rồi! Chừng nào ông già mày cũng bò xuống hửi vớ cho tao rồi tao xóa.

Nói xong nó lại giơ chân đạp vào mặt một cái làm tôi té lăn quay. Trước khi quay lưng bỏ đi còn buông một câu:

– Đúng là cái đồ cha nào con nấy!

Tôi chỉ biết bất lực bật khóc. Lúc ấy tôi không tài nào hiểu được tại sao thằng Hiếu lại đối xử với tôi như thế. Tôi chỉ muốn yên ổn học hành, thì vào trường chuyên cấp ba, rồi vào đại học để cha mẹ vui lòng. Tôi và gia đình tôi đã làm gì sai với nó đâu chứ.

Sau này chín chắn hơn, nghĩ lại về điều này, tôi mới thấy một phần lỗi cũng do mình. Thằng Hiếu mất mẹ từ nhỏ. Dù gia đình nó vô cùng giàu có nhưng bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp cho sự mất mát tình thương của mẹ. Vậy mà tôi cứ vô tư tỏ vẻ trước mặt nó mỗi lần mẹ đến trường đón mình. Cộng với tính cách bạo ngược và dâm đãng, có lẽ việc chà đạp lên tôi làm nó cảm thấy thỏa mãn dòng máu alpha của mình. Như một con sói lấy việc săn con mồi để khẳng định vị trí của mình trong chuỗi thức ăn…

Từ ngày đó, thằng Hiếu ngày càng hành hạ và ức hiếp tôi. Mỗi ngày tôi đến lớp đều không thiếu trò bắt nạt. Mỗi lần xong nó đều lấy hình ảnh của mẹ tôi ra uy hiếp, không cho tôi méc thầy cô. Tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận. Thế nhưng trên lớp cũng không thể nào tập trung được. Thành tích học tập cũng ngày một đi xuống. Đến một hôm, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục như một con chó mặc cho người khác chà đạp như vậy nữa. Nếu còn tiếp tục như thế này, tôi sẽ thật sự đánh mất bản thân mình. Thế nên tôi quyết định hôm nay đi học về sẽ nói với cha mẹ về việc xin chuyển trường.

Trong bữa ăn tối, tôi nhận ra bầu không khí gia đình hôm nay có gì đó khác lạ. Thật ra sự thay đổi đã diễn ra được một thời gian rồi, nhưng do tâm trí tôi cứ luôn bị giam hãm trong những cuộc bắt nạt ở trường nên không nhận ra. Suốt cả bữa ăn, ba người nhà chúng tôi đều im lặng gắp thức ăn. Ai cũng như chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình. Tôi cảm thấy có lẽ đây là lúc cần phải nói ra chuyện của mình nên vừa định mở miệng, thì đã nghe tiếng cha tôi.

– Có quyết định sa thải rồi. Từ ngày mai anh không đi làm nữa!

Mẹ tôi dừng đũa nhưng im lặng không lên tiếng. Tôi thì ngạc nhiên trợn mắt hỏi:

– Cha.. cha sao thế ạ? Tại sao lại không đi làm nữa?

– Công ty của cha năm nay gặp khủng hoảng, nên quyết định sa thải một phần ba nhân sự. Cha chỉ là một nhân viên bình thường nên…

Cha tôi nói đến đó thì buông một tiếng thở dài. Hình như mẹ tôi cũng đã biết trước việc này. Gia đình tôi vốn không khá giả, bây giờ cha tôi còn bị sa thải thì kinh tế cả nhà phải làm sao. Tôi nhìn về phía mẹ thì thấy bà nhỏ giọng bảo:

– Mẹ vừa thuê mặt bằng nhà một người quen. Sắp tới cha mẹ sẽ mở một quán nước nhỏ. Quán cũng gần trường của con, nên khi nào con học xong thì ghé trong quán phụ mẹ, để mẹ về nhà lo cơm nước.

Tôi há mồm như chưa tin đây là sự thật. Họ chỉ nói cho tôi khi mọi việc đã rồi, tôi còn biết nói gì nữa chứ. Thế nhưng tôi vẫn nhận thức rõ một điều là gia đình tôi đang thật sự trong tình huống khó khăn. Vậy nên tôi quyết định không nên làm cha mẹ phiền lòng thêm về việc mình bị bắt nạt ở trường.