CÂU CHUYỆN GIA ĐÌNH – Update Chương 4

Chào các bác đồng dâm.
Xin mạn phép được xưng “tui” để có đôi lời cùng các bác trước khi bắt đầu truyện.

Mấy năm trước tui có viết truyện Hành Trình Cuckold và may mắn được các bác đón nhận tích cực. Tuy nhiên lúc ấy do bận bịu vừa học vừa làm, cộng với viết lách chưa tốt nên nhiều đoạn khá sơ sài và còn nhiều tình tiết chưa được khai thác hiệu quả, đặc biệt là đoạn kết còn bỏ ngỏ.

Vậy nên lần này trở lại, tui xin phép được cải biên bộ truyện của chính mình và giới thiệu đến các bác bộ Câu Chuyện Gia Đình. Truyện này được viết lại dựa trên bộ truyện trước, nhưng với nhiều tình tiết hứa hẹn là sẽ “nặng đô” hơn, đặc biệt là khai thác thêm các khía cạnh trong cuộc sống gia đình, cũng như hoàn thiện đoạn kết còn để mở của truyện trước.

Mặc dù đã sơ bộ hoàn thành nội dung chính của truyện, nhưng tui vẫn mong nhận được phản hồi và đóng góp của các bác đồng dâm để điều chỉnh và tăng trải nghiệm đọc truyện của các bác.
Không để các bác phàn nàn tui đây dài dòng nữa. Chúc các bác đọc truyện vui.

CHƯƠNG 1 – DẪN SÓI VỀ NHÀ​

– Ủa?! Thiện, nhớ tao không mày?

Nghe thấy có ai đó gọi tên mình, tôi ngước mặt lên nhìn và chợt giật nảy như thể có một dòng điện đang chạy dọc sống lưng. Một gã trai cao to trong bộ đồ công sở sang trọng. Tôi lập tức nhận ra đó là thằng Hiếu, cơn ác mộng thời trung học của tôi, hay nói đúng hơn của của cả gia đình tôi.

Nó đang đứng đó nhoẻn miệng cười, nụ cười xán lạn trên gương mặt điển trai của nó vẫn làm tôi nổi da gà mỗi lần đối diện. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt đó vẫn luôn mang lại cho tôi cảm giác một con sói đang nhìn con mồi của mình. Mà con mồi đó, là tôi, luôn chỉ biết cúi đầu khuất phục.

Khi đó tôi đang học lớp 9. Thằng Hiếu là bạn học cùng lớp của tôi. Nó nổi tiếng là một đứa “con nhà người ta” chính hiệu. Công tử nhà giàu, đẹp trai, khéo ăn nói,… là những gì người ta sẽ nhắc đến khi nói về thằng Hiếu. Tụi con gái trong trường cứ chết mê chết mệt, ve vẩy xung quanh nó. Mà lạ kỳ, mỗi hôm lại thấy nó đi chơi với một đứa, thế mà không bao giờ thấy đứa nào ghen tuông hay trách móc gì nó cả.

Ai cũng thích thằng Hiếu, bởi vì họ không biết, đằng sau gương mặt thiên thần kia là tên sành sỏi ăn chơi, đại ca trường học. Thậm chí mấy thằng đầu gấu trường cấp ba bên cạnh cũng nghe nó sai bảo. Đơn giản bởi vì nó có tiền, rất nhiều tiền. Nghe đâu mẹ nó mất khi nó mới 5 tuổi, còn cha nó là giám đốc một công ty công nghệ lớn.

Ngược lại với thằng Hiếu, tôi là con một của một gia đình hết sức bình thường. Cha thì làm nhân viên một công ty nhỏ, mẹ thì ở nhà thỉnh thoảng nhận việc linh tinh về làm để có thêm thu nhập. Thế nên tôi luôn thấy bản thân mình lép vế trước những đứa như thằng Hiếu. May mắn là thành tích học hành của tôi lại vô cùng tốt, thậm chí còn nhiều năm liền đứng đầu lớp.

Cảm thấy bị một thằng mọt sách tôi vượt mặt, nên thằng Hiếu luôn nhìn tôi bằng ánh mắt bất thiện. Từ khi vào năm cuối cấp, nó bắt đầu lấy việc bắt nạt tôi làm thú vui. Mới đầu là chép bài, làm hộ bài tập về nhà, trực nhật thay cho nó, rồi đến sai tôi đi mua đồ ăn, nước uống,…

Thậm chí, cứ thấy tôi cảm mến bạn nữ nào trong lớp, là thằng Hiếu lại cố tình tấn công ve vãn bạn nữ ấy. Và đương nhiên là với bên ngoài điển trai và bên trong nhiều tiền như thằng Hiếu, hiếm có cô gái nào mà thằng Hiếu nhắm tới lại thoát khỏi nanh vuốt của nó.

Cứ mỗi lần nhìn thấy bạn gái mình thầm thích bị thằng Hiếu kéo vào lòng vuốt ve ngay trong lớp học, tôi lại thấy bản thân mình thêm thua cuộc. Đã có lần tôi gom hết can đảm để bật lại thằng Hiếu. Kết quả là thằng Hiếu nháy mắt với hai thằng nữa kéo tôi vào toilet để “dạy dỗ” lại. Đó thật sự là cơn ác mộng đời học sinh của tôi. Xong chuyện, tụi nó còn bắt tôi chui qua háng để vào lớp, làm cả lớp cười thích thú.

Sau hôm đó, tôi không dám nghĩ đến chuyện phản kháng nữa. Với tâm trí non nớt và bản tính nhút nhát của mình, tôi đã không hề nghĩ đến chuyện sẽ đem chuyện bị bắt nạt nói với thầy cô hoặc cha mẹ. Mà có nói với cha tôi, thì khả năng là ông cũng chỉ bảo tôi cố gắng nhẫn nhịn mà học cho xong.

Vậy nên tôi chỉ tự nhủ là còn mấy tháng nữa thôi thì năm học cuối cấp cũng kết thúc rồi. Sau đó, tôi sẽ cố gắng để thi vào trường Chuyên của tỉnh, mà với sức học trung bình khá của thằng Hiếu, chắc chắn nó sẽ không thể vào cùng trường Chuyên với tôi được, chứ đừng nói tới là vào cùng một lớp. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho tới một ngày. Thằng Hiếu gặp mẹ tôi.

Chiều đó mẹ ghé qua trường đón tôi rồi hai mẹ con cùng đi dự đám cưới một người quen của mẹ. Cả đám đang lũ lượt bước ra tới cổng trường thì tôi nhận ra bóng dáng của mẹ mình. Phải công nhận một điều là mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp. Dù nhà tôi chỉ thuộc dạng trung bình, nhưng cha tôi vẫn luôn cưng chiều mẹ hết cỡ.

Ông luôn cảm thấy bản thân mình may mắn khi cưới được bà về làm vợ, nên ông không cần bà lăn lộn ra ngoài kiếm việc, chỉ cần ở nhà chăm sóc nhà cửa, thỉnh thoảng tìm việc nhẹ nhàng làm thêm. Nhờ vậy mà ngoài 30 rồi mà sắc vóc của mẹ vẫn mặn mà. Bộ váy ôm gọn càng làm nổi bật thêm ba vòng đầy đặn của bà. Tôi nghe mấy thằng choi choi bên cạnh cứ xì xào. Thằng đi kế bên tôi còn đưa tay sửa lại đũng quần. Rồi nó quay qua nói với tôi:

– Má thằng nào nhìn ngon vãi! Cái mông đó mà doggy thì sướng phải biết!

Một cảm giác tức giận dâng lên trong tôi khi nghe những lời tục tĩu về mẹ mình như vậy. Nhưng đâu đó trong lòng tôi cũng có chút tự hào về người mẹ xinh đẹp của mình. Chợt tôi nhìn thấy thằng Hiếu trong đám con trai đang bình luận về mẹ mình. Nó cũng bắt gặp ánh mắt của tôi. Thấy thế, tôi vội quay đi và bước nhanh về phía mẹ trong ánh mắt ngạc nhiên và ganh tị của tụi con trai xung quanh.

Tôi mỉm cười choàng tay ôm lấy tay mẹ như muốn khẳng định với mọi người và đặc biệt là thằng Hiếu, một đứa mồ côi mẹ, rằng đây là người người mẹ yêu dấu của tôi. Đó là điều mà tôi sẽ mãi mãi hơn thằng Hiếu. Thế nhưng tôi thật sự không ngờ, chính sự háo thắng trong phút chốc của tôi khi ấy đã khiến một con sói hoang khát máu được đánh thức. Mà con mồi của nó chính là tôi và gia đình yêu dấu của mình.

Từ hôm đó, thằng Hiếu đối xử với tôi khác hẳn. Lúc đầu tôi còn không tin vào sự thay đổi này. Tôi nghĩ đám tụi nó chắc lại muốn bày trò gì đó chơi khăm tôi. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra là không có trò chơi khăm nào nữa. Chẳng những không bắt nạt, mà thằng Hiếu còn dẫn tôi đi chơi điện tử, chơi bida, đánh bài… Những thứ mới lạ và cuốn hút mà tôi chưa bao giờ thử qua.

Thằng Hiếu đã thực sự mở ra một thế giới mới cho một đứa chỉ biết vùi đầu vào học hành như tôi. Chẳng những chỉ cho tôi những trò hay, tôi không có tiền, nó còn sẵn sàng cho mượn. Lần đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình, tôi cảm thấy mình thật sự hòa nhập được với nhóm của thằng Hiếu.

Giờ ra chơi, nó với đám bạn còn kéo tôi vào toilet coi mấy tấm ảnh người lớn. Là thằng Hiếu với mấy nhỏ trong lớp, thậm chí còn có mấy đứa lớp dưới. Với một thằng con trai đã học đến lớp 9 như tôi, đương nhiên là tôi đã không ít lần tưởng tượng những cảnh trai gái như thế này để thủ dâm. Nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những hình ảnh trần trụi một cách chân thật như vậy.

Tôi chăm chú xem từng tấm hình, rồi như chết trân khi thấy tấm hình mấy nhỏ bạn mà tôi thầm thích đang vục mặt vào háng bú cu cho thằng Hiếu. Tôi còn nhớ khi đó tôi đã sướng tới nỗi, tự bắn trong quần của mình. Làm tụi thằng Hiếu cứ cười nắc nẻ.

Rồi một ngày, thằng Hiếu đứng trước mặt tôi:

– Ê Thiện, tháng rồi mày mượn tao tổng cộng 500k. Giờ tao hết tiền xài rồi, mày trả tiền cho tao đi.

Tôi như đứng hình. 500K!!! 50K tôi còn không có. Lấy đâu ra tiền trả nó! Tôi nhẩm nhẩm.

– Mày… mày có tính lộn không?! Tao nhớ đâu có mượn mày nhiều dữ vậy!

– Đụ má! Mày mượn tiền chơi game, chơi bida, rồi còn uống sting, ăn mì ly. Giờ muốn quỵt hả?!

– Nước ngọt với mì toàn là tụi mày gọi mà! Chứ tao có bao giờ gọi đồ ăn đâu?! – Tôi cuống quít nói.

– Không nói nhiều! Bây giờ mày có trả không? Không thì tao lại nhà đòi ông bà già mày.

Tôi nghe đến đây thì mặt đã xanh như tàu lá. Cha mẹ tôi sẽ phản ứng thế nào nếu biết đứa con trai mà họ vẫn luôn tự hào là chăm ngoan học giỏi lại ăn chơi sa đà đến mức thiếu nợ thế này.

– Đừng.. đừng…! Tao năn nỉ mày! Tao thật sự không có tiền. Nhưng mà mày kêu tao làm gì trả nợ cũng được.

Tôi quỳ xuống chân thằng Hiếu, nước mắt như chực trào ra rồi. Vẻ mặt thằng Hiếu dịu lại. Nó liếc xuống nhìn tôi rồi hạ giọng nói:

– Tao có cách này! Mày vừa có tiền trả nợ mà còn dư chơi game luôn! Mày muốn làm hông!

Tôi như vớ được phao cứu sinh: – Cách gì?!

– Nhớ mấy tấm hình người lớn tao cho mày coi hông?! Cái đó bán nhiều tiền lắm á! Giờ tao giúp mày chụp hình giống như vậy đem bán.

– Trời! Chụp.. chụp hình… Mà chụp với ai! Tao đâu có bạn gái mà chụp hình kiểu đó!

– Đâu cần bạn gái! Mẹ mày còn ngon hơn người mẫu nữa đó! – Thằng Hiếu nhếch mép cười.

Tôi phải đứng hình mất 3 giây mới giật mình tỉnh lại.

– Mẹ… mẹ tao.. Mày nói đùa phải không?! Cha mẹ tao giết tao chết!

– Tao đâu có nói chụp cha mày với mẹ mày. Là chụp tao với mẹ mày! Hehe.. Tao có cách làm cho cha mẹ mày không biết gì. Mày có muốn làm hay không? Nói một tiếng thôi, mất thời gian của tao quá! Không tao qua nhà đòi tiền cha mẹ mày đây.

Nói rồi thằng Hiếu trừng mắt với tôi một cái, định quay người bỏ đi. Tôi hốt hoảng:

– Làm! Làm! Tao làm! Nhưng mà mày làm vậy với mẹ tao, làm sao mẹ tao không biết được.

– Mày ngu quá, chỉ giả bộ mấy tư thế người lớn rồi chụp hình thôi! Làm sao mẹ mày biết được! Đây, cầm bịt thuốc này, tối nay mày pha vô nước cho cha mẹ mày uống. Đảm bảo ổng bả ngủ một giấc ngon lành tới sáng mai. Khi nào nghe ba tiếng mèo kêu thì ra mở cửa cho tao!

Một lần nữa, tôi lại trở về một đứa chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu theo lời sai bảo của thằng Hiếu.

Tan học, tôi thất thểu đi về nhà với bịch thuốc giấu kỹ trong cặp. Đến tối, sau khi cả nhà đã cùng nhau ăn uống xong, cha tôi ngồi xem tivi trong phòng khách, mẹ thì ngồi một bên may vá mớ đồ mà bà nhận về nhà làm thêm. Hai người cười cười nói nói vui vẻ. Tôi nhìn bức tranh gia đình đầm ấm mà dạ dày chợt cồn cào, cảm giác như tôi đang tự tay phá nát hạnh phúc này.

Nhưng tôi không biết mình phải làm gì khác nữa. Không thể để cha mẹ biết chuyện tôi đi chơi game rồi còn thiếu nợ như vậy được. Tôi chỉ biết hi vọng mọi chuyện sẽ như lời thằng Hiếu nói. Chỉ cần vài tấm hình giả vờ, tôi có thể trả hết nợ cho thằng Hiếu, cha mẹ tôi cũng không hề hay biết gì chuyện này. Và tôi sẽ lại là một đứa con ngoan khiến cha mẹ tự nào.

Nghĩ đến đây, cảm giác căng thẳng trong lòng tôi cũng buông xuống đôi chút. Tôi bước lên phòng mình học bài như mọi khi. Sau khi làm hết bài tập về nhà đến khoảng hơn 9 giờ tối, tôi mở cặp lấy gói thuốc thằng Hiếu đưa rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh bước xuống bếp. Giữa đường thì tiếng cha tôi gọi với theo làm tôi giật thót:

– Thiện, rót cho cha ly nước!

Tôi nghe tim mình đập như trống trong lòng ngực. Cố gắng dạ một tiếng mà giọng hơi khàn đi vì run. Cũng may cha mẹ tôi không nhận ra điều gì bất thường cả. Tôi bước nhanh vào bếp và rót hai ly nước. Đắn đo chừng vài giây rồi móc ra gói thuốc trong túi quần. Trong đó là bột thuốc màu trắng. Đây chắc là một viên thuốc ngủ đã được nghiền nát.

Cảnh tượng bỏ thuốc vào trong nước tôi đã thấy nhiều trong phim, nhưng đến khi chính tay mình làm thì tay tôi cứ không tự chủ mà run bần bật. Cũng phải thôi, người mà tôi đang bỏ thuốc chính là cha mẹ của mình. Tôi run run cầm hai ly nước đưa cho cha mẹ.

– Cha mẹ uống nước.

– Cám ơn con trai. Ra đóng cửa nẻo cẩn thận rồi chuẩn bị vô ngủ con! – Cha tôi đưa tay nhận ly nước, mỉm cười hiền hòa.

Tôi vâng dạ rồi bước ra khóa cửa. Trong lúc bước đi còn không quên quay lại nhìn xem cha mẹ có uống nước không. Thấy cha tôi uống một hơi gần hết ly còn mẹ thì vẫn cặm cụi may đồ, tôi chợt lo lỡ mẹ tôi không uống thì mọi chuyện coi như hỏng. May là cuối cùng bà cũng dừng may, đưa tay với lấy cốc nước rồi tu một hơi cạn sạch. Tôi thở hắt ra một hơi như trút được gánh nặng.