Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 112438 Lượt Xem

Phần 202- Có Người Tính Kế – Hạ ( Phần A)
Tác giả: Lạt Ma

Rạch Giá…
Sau vụ em vợ dẩn bọn đàn em qua Cao Lảnh với ý đồ ‘hành hung’ thất bại,tuy rằng Ngô,em vợ của Dủng Bí Thư, và bọn đàn em đầu trâu mặt ngựa liều mình cứu chúa ‘ôm’ hết vào mình để chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không nhưng đối với ai thì được ,một khi đụng tới Đức Chủ tịch thì không dể như vậy,đầu tiên là con rể Trương Hửu Thành vì vậy mà bị vạ lây,cái ghế số ‘1’ của Sở CA Kiên Giang tưởng đã vào tay ai ngờ nửa chừng rơi vào tay người khác.Nancy ra tay rất ‘nhẹ nhàng’ .
Dân ngu cu đen nhìn thì thấy không có gì thay đổi, tuy Trương Hửu Thành không thành ‘lảo đại’ của Sở CA nhưng dù sao cũng còn ‘tại vị’.Chỉ có người trong thể chế mới hiểu hiệu ứng domino của sự việc thì thấy không nhẹ chút nào…Nhà bên vợ đụng chạm đến một nhân vật cường đại như vậy Trương Hửu Thành là con rể cũng là chổ dựa của Dủng Bí Thư có thể đứng vửng được sao.Con rể không vửng thì địa vị của Dủng Bí Thư sẻ bị lung lay nếu không muốn nói là sụp đổ, vấn đề chỉ còn là thời gian sớm hay muộn nhưng chắc chắn sẻ không lâu.Hơn nửa gần đây ai cũng biết Tân Giám đốc của Sở là người từ Cân Thơ tới mà còn khủng bố hơn nửa ..Đó là Tân giám đốc với nhân vật cường đại mà bên nhà vợ Trương Hửu Thành muốn ‘xóa sổ’ tình như ‘thủ túc’…Kết quả ra sao dùng cái mông suy nghỉ cũng đủ biết rồi.
Trước đây ‘lâu đài’ của Dủng Bí Thư được coi là trụ sở huyện ủy thứ hai,tấp nập người ra vào thì ngày nay có thể hình dung qua hai câu “ Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo ,nền chủ lâu đài bóng tịch dương”.
Ậy,So sánh tình cảnh bây giờ của Dủng Bí Thư với hai câu thơ của nử sỷ Huyện Thanh Quan thì có chút quá đáng,dù sau ‘lâu đài’ của Dủng Bí Thư ở Thị trấn Gò Quao vẩn là ‘Kỳ quan’ của Rạch Giá nói riêng và Kiên Giang nói chung,Dũng Bí Thư giàu nức vách mà,làm sao có thể một sớm một chiều tiêu điều cho được.Nhưng trong lòng của Dủng Bí Thư thì là như vậy,chỉ tại bởi lóng rày người tới thăm hỏi thưa dần,trước kia 10 người thì gần đây chỉ còn 4 người,đó là phóng đại rồi đó…Tình hình giống như ‘Hoàng thượng’ buổi sáng tảo triều mà bá quan văn vỏ cáo bệnh không đến .
Đối với người thích hư danh,đang hét ra lửa ,lời nói nhất ngôn cửu đỉnh mà bây giờ uy danh bị xìu lại thì làm sao chịu được,bởi vậy tâm tinh của Dủng Bí Thư rất buồn bực,đám người làm trong nhà sai cũng mắng,không sai cũng chửi làm cho họ hoang mang lo sợ cho tương lai.Có câu nhà có người làm quan,’gà chó cũng thành tiên’ huống chi là tôi tớ trong nhà,cho nên trước kia ,tuy là tôi tớ nhưng ra ngoài rất có mặt mủi.Bây giờ ngay cả họ cũng thấp thỏm lo âu.
Sáng nay,ăn sáng xong,Dủng Bí Thư chuẩn bị ra huyện ủy.Lẻ ra thì không cần nhưng nay đã khác xưa,Dủng Bí Thư nghe phong thanh rất nhiều người đến văn phòng của mụ Phó Bí Thư kiêm Chủ Tịch huyện báo cáo công tác..Đây là tín hiệu không tốt nên lảo muốn xem rỏ hư thực để ‘diệt trứng trong nước’ mầm móng phản loạn.Trong lúc chuẩn bị ra xe thì chị ô sin vào báo cáo.
-Ông chủ…Bên ngoài có hai người khách từ Cao Lảnh đến muốn gặp ông chủ.
-“Từ Cao Lảnh.Ai vậy cà?…Mau mời vào…”..Dủng trước là sửng sốt,sau đó phát tay để chị ô sin dẩn khách vào.Cụm từ ‘Cao Lảnh’ bây giờ đối với lảo rất nhạy cãm nếu không muốn nói là ác mộng.
-“Dạ..Ông Chủ” Chị ô sin mừng rở ,quay lưng chạy ra ngoài dẩn khách vào,hai người khách này rất ‘sộp’,dúi vào tay chị tờ 100k…Ông chủ chịu tiếp khách như vậy thì dể ăn nói rồi..
Chị ô sin ra ngoài,không lây trở lại,sau lưng là một nam và một nử…
-“Xin chào..Xin hỏi hai vị là…”Dủng đưa tay ra…
-“Bí thư Dủng,chào ông…Tôi là Nguyển Minh Phát…Đây là trợ lý của tôi,Thu Lan…Dũng Bí Thư có thể không biết tôi nhưng chắc cũng nghe tên của Nguyển văn Đồng Trưởng ban Tuyên giáo của Đồng Tháp rồi…Ông ấy là cha của tôi..” Phát hàm súc tự giới thiệu mình và Thu Lan…
-“Dủng Bí Thư..xin chào” Mĩm cười duyên dáng,Thu Lan đưa tay ra…Nằm vùng trong công ty Hồng Ngọc bấy lâu,tưởng đã đến lúc gặt hái thành quả,chức Tổng giám Đốc của Hồng ngọc công ty coi như là vật trong túi ai ngờ lảo già chết vào phút chót khiến giấc mơ sụp đổ,không những vậy,cả chức Trưởng Phòng được hứa hẹn của Hoành,chồng nàng cũng tan theo mây khói…Đã kích nầy khiến Thu Lan không thể chịu được nhưng không biết phải làm thế nào..Đang lúc tuyệt vọng thì Phát trổi dậy.Cả hai vợ chồng Thu Lan như người sắp chết đuối được chụp được cái phao..
-“Hai vị…Mời ngồi…Trưởng Ban Đồng của Đồng Tháp?Aiz…Dỉ nhiên là tôi biết..Trưởng Ban Đồng lúc còn sinh tiền là người đức cao trọng vọng…”Dủng nói vài câu khách sáo theo lể tiết…
Nghe cụm từ ‘đức cao trọng vọng’ nói về cha mình,Phát muốn bật cười nhưng cố dằn,ngược lại cần phải tỏ ra vẻ bi thương…Bên cạnh,nét mặt Thu Lan không một chút cãm xúc.nàng đang suy nghỉ những lợi ích có thể đạt được ,quyết không thể để như lần trước…Nhọc lòng mà chẳng nên công chuyện gì.
-“Cám ơn Dũng Bí Thư đã có lòng..” Phát ngoài miệng màu mè đối đáp,trong đầu đang tìm cách mở lời…
Chị ô sin đem trà nước đặt trên bàn,cẩn thận lui ra ngoài khép cửa…
-“Mời hai vị …Không biết tôi có thể giúp được gì không,xin cứ nói…”Dủng cầm ly trà hớp một ngụm âm thầm quan sát hai người khách trước mặt.Chính trường Đồng Tháp nổi sóng,trước là chuyện của Nguyển văn Đồng sau là chuyện của Lăng Ngọc Diệp và Nguyển Xuân Hoàng dỉ nhiên lảo biết được ít nhiều,ngay cả chuyện Phát bắt cóc cháu gái của nguyên Thủ tướng ,Dũng đã có nghe phong thanh nhưng không ngờ hôm nay Phát tìm tới mình.
-“Bí thư Dủng….Chuyện của con trai ông, và nhất là gần đây,vì chuyện xảy ra ở Cao Lảnh mà Thành Giám đốc bị liên lụy, tôi cũng biết ít nhiều.Tôi thấy chúng ta có cùng kẻ thù cho nên muốn hợp tác với ông..Không biết ông nghỉ thế nào…” Phát cũng cầm tách trà hớp một ngụm…Trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
-Có cùng chung kẻ thù?Tôi không hiểu ý của cậu..” Dũng dè dặt.
-“Bí thư Dủng…Tôi xin nói thẳng, nếu không vì chuyên của con trai làm ra thì bây giờ Trương Hửu Thành đã xóa được chử ‘Phó’ rồi… Aiz…” Phát lắc đầu ra vẻ tiếc nuối…liếc nhìn Dủng,Phát thấy rỏ mặt lảo tái đi,hắn cầm ly trà uống một ngụm, mĩm cười nói tiếp:
-Cho nên đối với hai cha con ông.Có thể nói là Trương Hửu Thành hận tận xương tủy ,hiện giờ uy tín ông ta như chiếc xe không thắng đang lao dốc,muốn cứu vản sự nghiệp quan trường,cách hửu hiệu nhất là đem ông làm vật hy sinh,lúc đó con gái ông.. Phạm Cẩm Vân, bên cha bên chồng thiệt là khó xử…Xin lổi nha,không có ý mạo phạm nhưng đó là sự thật…tuy phủ phàng một chút nhưng đời là vậy đó,ông cũng biết mà” Phát thản nhiên nói…
Dủng tái mặt..Không cần Phát nói ,gần đây lảo cũng cãm nhận được thái độ của con rể.Đây là điều lảo sợ nhất…Con người của Trương Hửu Thành,lảo hiểu rất rỏ vì giửa cha vợ và con rể đều có đặc điểm chung đó là giửa quyền lực và đàn bà,Dủng sẻ chọn quyền lực vì có quyền lực mới có tất cả.
-“Có thể Bí Thư nghỉ bây giờ hạ cánh an toàn ,từ chức rồi từ từ di dân nước ngoài ung dung tự tại hưởng phước ..Bí Thư Dũng,nếu ông thật sự nghỉ như vậy thì ông quá ngây thơ rồi…Bấy lâu nay,chắc cũng đắc tội với không ít người cho nên chỉ cần ông tung tin nầy ra ngoài thì Trương Hửu Thành sẻ ‘đại nghỉa diệt thân’ để xoa dịu lòng dân…Nếu ông ở vào vị trí của Trương Hửu Thành,ông cũng sẻ làm như vậy mà có phải không?Phát mĩm cười,là con của cáo già trong quan trường hắn dỉ nhiện hấp thụ được ít nhiều mánh khóe cay độc từ cha mình.
-Cậu nói cả buổi mục đích là muôn tôi hợp tác với cậu…Công nhận cậu nói rất chí lý…Nhưng tôi thật sự không nghỉ ra hợp tác với cậu thì có thể biến đổi tinh thế hiên tại…
-Bí Thư Dủng,ông lầm rồi..Nếu bây giờ ông ngồi thụ động không làm gì thì 10 phần ông chết chắc nhưng nếu ông hợp tác với tôi thì sẻ có ít nhất 1 phần ông có cơ hội trở mình ra khỏi tinh thế hiện tại…
-“Nói ra nghe thử…” Đầu óc Dủng Bí thư dao động,muốn lảo từ bỏ quyền lực,lảo thật không cam lòng.
Phát nhìn Thu Lan…Nàng hiểu ý,cầm cặp Samsonite để lên bàn,mở nắp…Bên trong là một cái i-phone 12 để trên nhiều xấp tiền đô la mỷ mệnh giá 50…
-Bí Thư Dủng.tôi biết ông có bạn bè bên kia biên giới…Tôi ra tiền,ông ra sức..100 ngàn đô nầy chỉ là tiền trà nước để xúc tiến công việc …Chúng ta cùng nhau hợp sức diệt chó dại ,không để nó cắn càng…Không biết ý ông thế nào.
-“Ha ha..Hình như trước khi đến đây cậu đã bỏ không ít công sức để tìm hiểu về tôi thì phải…”Dủng hiểu được Phát muốn chi tiền để mình mướn sát thủ bên Campuchia…Nghỉ tới đây lảo tiếc nuối,nếu lần trước thay vì phái người mình làm , mướn tụi Miên chuyên nghiệp ‘làm việc’ có lẻ bây giờ không có phiền toái…
-“Đương nhiên rồi…Tôi không phải bất cứ ai cũng muốn hợp tác,phải coi người đó như thế nào…bí Thư Dủng nghe ông nói như vậy,có lẻ đã quyết định rồi…” Phát mĩm cười..Tất cả đều như hắn dự đoán…
-“Tuần tới là ngày nhậm chức của gà nhà.Nó sẻ có mặt để trợ oai..Không lẻ cậu muốn ra tay lúc nầy?”Dủng nhíu mài…Như vậy thì quá mạo hiểm.
-“Ha ha…Bí Thư Dủng…Sao lại ra tay trên địa bàn của ông chứ,không phải Rạch Giá cũng không phải Cao Lảnh…Cũng không phải Cần Thơ…mà là Long Xuyên…” mặt Phát đanh lại…
-Long Xuyên?
-“Đúng vậy,nó có giao tinh không tệ với vị Tân Bí Thư của An Giang,cho nên theo tôi đoán,chắc chắn nó sẻ đi Long Xuyên dự buổi lể nhậm chức…Gần đây nó có xích mích với thằng Micheal người Mỷ gốc I ta lồ.Thằng Mỷ nầy rất được Chủ Tịch Trình Đức Huy coi trọng cho làm cố vấn,rất hách dịch và không phải thứ hiền…Nó đã có gúc mắc với Trần Đức,ông nghỉ coi khi nó gặp Trần Đức thì…” Nói đến đây Phát mĩm cười gian trá…
-“Lúc đó mình ra tay…Ai cũng sẻ cho là thằng Mỷ kia làm..Kế hay!..” Dủng vổ đùi nghe ‘bét’ một cái,hai mắt sắng ngời…
-“Còn nửa…Nếu Trần Đức còn,Tân giám đốc Sở sẻ vì lấy lòng nó mà làm cho ông khó sống nhưng nếu nó chết rồi thì làm khó ông để mà làm gì chứ,con rể ông Trương Hửu Thành cũng sẻ không lấy ông làm vật tế thần…Lúc đó biết đâu còn có thể làm bạn…Ông nghỉ tôi nói có đúng không…
-“Cao kiến…Không có người chống lưng,thằng Giám đốc mới muốn làm được việc ở đây cũng phải nhờ tôi và Trương Hửu Thành…Không ngờ Trưởng ban Đồng có người con giỏi như vậy..Ha ha..Ừm,sẳn dịp,ở đây ăn bửa cơm,làm vài chén nha..” Dủng Bí Thư nhìn Phát với ánh mắt vô cùng thân thiết.
-Bí Thư Dủng thật có lòng nhưng thật sự còn chút chuyện phải làm…Nhưng mà khi đại sự thành công tôi nhất định cùng ông uống cho đã…
-“Ờ…Phải phải..Vậy cô cậu từ từ ..Ừm..Còn cái di động nầy…”Thấy Phát không đề cập đến I phone ..Dủng thắc mắc.
-“Bí thư Dủng,từ đâu đến khi đại sự thành công.tôi và ông không nên gặp nhau…Máy i phone nầy được đăng ký với tên người quen,ông dùng nó để chúng ta liên lạc với nhau..Còn nửa,trợ lý Thu Lan sẻ tiếp xúc với ông khi cần….” Phát dặn dò…
-“Được được…Cậu thiệt là chu đáo..Hợp tác với người như cậu..Lo gì chuyện không thành…Trợ lý Thu Lan,từ nay sẻ cực nhọc cho cô rồi..” Tâm tinh phấn khởi,Dủng cười híp mắt nhìn Thu Lan,thầm nghỉ mai nầy chỉ cần tiếp xúc hai ba lần sẻ có cơ hội…

-“Lảo nầy cũng không đơn giản,cũng may lời nói của anh rất có sức thuyết phục..”Hai người vừa lên xe,Thu Lan nịnh một câu.
-“Dỉ nhiên rồi,là Bí thư của một huyện thì làm sao đơn giản được…”Nghe Thu Lan khen mình,Phát gật đầu.
-“Anh nghỉ lảo thật sự muốn hợp tác?” Thu Lan lo ngại.
-“Không được 100 phần trăm nhưng cũng xấp xỉ 90 phần trăm,lảo có rất nhiều nợ máu trong vùng,nếu lâu nay không có Trương Hửu Thành chống lưng,lảo tan xác từ lâu rồi.Bây giờ ngược lại,không những Trương Hửu Thành không muốn chống lưng mà còn muốn đem lảo làm vật tế thần.Cho nên đây là con đường duy nhất của lảo…”
-“Anh nói cũng đúng..Ừm..Bây giờ mình trở lại Cao Lảnh?
-Tới ngoài rìa Cao Lảnh,em bỏ anh xuống,đừng dể ai thấy mình đi chung…Anh cần đến nhà hai ông bà cụ để tỏ chút lòng ăn năn hối cải…Hiểu rồi chứ gì?
-“Hi hi..ừm được..” Thu Lan cho xe chạy…Phát không nhìn thấy trong ánh mắt nàng lóe lên một tia giảo quyệt…

Tùng thấy vợ nghe mình sắp xếp,trong bụng mừng khôn xiết…nói nào ngay,lảo không có lòng ác độc gì,chỉ muốn tính kế lâu dài cho tương lai, nên nghỉ xa,thấy Đức thích em gái mình,trong đầu nghỉ Đức thích đàn bà nhiều kinh nghiệm giường chiếu hầu hạ vì vậy tìm cách giàn xếp đưa Thục Phấn cho hắn chơi … Em gái,vợ mình hắn đều chơi,ân tình nầy không nhỏ,hơn nửa đối với Thục Phấn,Tùng thấy củ mèm rồi nhưng đối với trai mới lớn thì khác,rất là ‘hấp dẩn’,tâm lý thời nay là vậy. Thôi thì ‘củ ta mới người’,hơn nửa ,là vợ chồng mà,phải giúp nhau để tương lai tốt đẹp,chuyện nầy rất thường trong quan trường mà.
Tùng là anh của Quyên,cho nên Đức có nằm mơ cũng không hề nghỉ Tùng đang tính kế để đưa vợ cho mình chơi.Đến nhà người làm khách không thể đi tay không được,huống chi là sinh nhật bởi vậy trên đường đi,hắn ghé Vincom Plaza mua quà,vừa đi vừa suy nghỉ…
‘Ting..Ting..Ting..’Đột nhiên có tiếng kèn xe nhấn inh ỏi…
-“Ê..Anh kia..Đi đường phải biết nhìn trước nhìn sau chứ!”Đức quay đầu nhìn… Ở vị trí lái xe của chiếc BMW X7…Một mỷ nử thò đầu ra,hai mắt trợn tròn xoe, gắt…
-“Xin lổi nha…Xin lổi…”Biết là lổi của mình Đức xin lổi luôn miệng,nhưng vẩn chưa hài lòng, một gả đàn ông trạc băm mấy,ở hàng ghế trước,bên cạnh nàng,thò đầu ra mắng .
-Watch out….Fucking asshole…
-“Á đù…”Đã biết lổi và xin lổi nhưng vẩn bị mắng ‘Fucking asshole’ khiến Đức nổi giận ..Đang bực bội,định nổi khùng nhưng ngay lúc này ,ở hàng ghế sau,có người đàn bà thò đầu ra…
-“Đức..Đức phải không?Là em à…”Cánh cửa mở ra,một mỷ phụ trung niên bước xuống.
-“Cô Hạnh?..” Nhận ra là người quen biết,cơn giận lắng xuống,Đức mĩm cười chào hỏi.Cô Hạnh là giáo viên dạy tiếng Anh lúc hắn còn học lớp 8…Rồi thì cô về Thành phố..Không ngờ gặp lại ở đây.
-“Hi hi..Là cô đây… Mấy năm rồi không gặp..Suýt chút nửa cô nhìn không ra…”Hạnh mĩm cười âm thầm quan sát người học trò củ ,thấy hắn ăn mặc tầm thường,Hạnh đoán hắn cuộc sống có lẻ không khá lắm,vì vậy có chút hối hận vì đã nhận ra hắn người quen biết,thiệt là có chút mất mặt.
-“Là ai vậy má?Quen biết à?” Mắt nhìn Đức từ đầu đến chân,mỷ nử lái xe nhíu mày,có vẻ không hài lòng khi má mình quen biết thứ dân ‘nhà quê’…
Khó mà trách được,chỉ tại Đức ăn mặt rất đơn giản, khi đi một mình trừ khi bên cạnh có Nancy hay Gia Kỳ hoặc Ngọc Lan hay là ai khác thì chưng diện một chút.
-À không..Là học trò củ của má thôi…
-“Chào cô..Em đi trước” Thấy thái độ có vẻ khinh người hách dịch của mỷ nử và gả đàn ông..Đức cũng chẳng muốn dài dòng với thứ dân nầy.
-“À được..”Nhìn bộ dáng của đứa học trò củ…Hạnh cũng không muốn giới thiệu,chẳng lợi lộc gì cả.Bà đề phòng có người ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ khi biết địa vị của con rể và con gái bà thì thiệt là không nên.
-“Lần sau nếu gặp lại má không nên chào hỏi với thứ dân nầy nếu không sẻ mất thân phận…”Nhìn theo sau lưng Đức,gả đàn ông khinh thường.
-“Anh Hậu nói đúng đó má…Lúc trước là khác,bây giờ là khác…Lần nầy má trở về Cần Thơ nếu có gặp người quen thì cũng phải cẩn thận mới được…Đừng chào hỏi lung tung.Đừng để người ta lợi dụng..” Mỷ nử phụ họa.
-Má biết rồi…Hai đứa yên tâm đi…
Hạnh nghe con rể,con gái nói chí lý..Gật đầu nhưng trong lòng có chút bức xúc…Nếu là như vậy thì làm sao khoe được đia vị của con rể và con gái mình đây.Trước khi về đây,Hạnh đã lên kế hoạch ‘vinh quy bái tổ’..Trước hết là ghé thăm trường củ,nơi bà đã từng công tác,chắc chắn lúc đó các đồng nghiệp và những người quen biết củ sẻ trầm trồ khi nhìn bà đi trên chiếc BMW X7 …Là BMX X7 đó,8 tỷ chứ giởn chơi sao…Họ làm sao có thể so sánh với bà chứ…Còn nửa,khi biết con rể bà là Phó Giám Đốc Sở Giao Thông vận Tải và Bích Chiêu,con gái bà bây giờ đã là Phó Trưởng Phòng của Sở Tài Chánh rồi..Nghỉ tới đây Hạnh cười không khép miệng.
-“Vincom Cần Thơ đây à..Coi cũng được ha…Đi…Mình vô đây đi một vòng tham quan cho biết sẳn mua cặp Hennessy XO làm quà gặp mặt cho Bí Thư Việt “ Hậu hảnh diện nói…Cha hắn và Phó Bí Thư Việt có giao tình không tệ,lần nầy hắn được điều xuống Cân Thơ giử chức Phó Giám Đốc Sở Giao Thông Vận Tải,và Bích Chiêu làm Phó Trưởng Phòng của Sở Tài Chánh hiêu Phó Bí Thư Việt cũng góp sức không ít…Gặp mặt ‘tạ lể’ là chuyện không thể thiếu sót được…

-“Tôi lấy cái nầy…”Săm soi một hồi,nhìn giá tiền,Đức quyết định mua. Nhớ có lần Quyên nói chị dâu của nàng là giáo viên nên hắn nghỉ mua một cặp sách là hợp nhất,giá trung binh làm quà tặng là được rồi tuy tiền bạc hắn không thiếu nhưng tặng quà quá đắt tiền như cở túi Gucci thì quá khoe khoang.
-“Dạ được,cặp sách nầy đang được khuyến mãi 10 %…Giá nguyên thủy là một triệu,bây giờ còn 9 trăm ngàn..” Cô bán hàng mĩm cười..
-”Wow…Coi như tôi gặp hên rồi,tiết kiệm được 100 ngàn…Gói lại dùm tôi,,,Làm ơn…Gói cho đẹp đẹp một chút,tôi mua làm quà sinh nhật cho người quen..” Đức mĩm cười nói với cô bán hàng..
-“Dạ được…Anh chờ chút..” Cô bán hàng mĩm cười,cầm lấy cặp sách quay người lắc mông bước đi vào trong..”Đức nhìn theo âm thầm tán thưởng cặp mông của ‘em nầy’ lý tưởng cho doggy style..Tánh hắn là như vậy,tưởng tượng cho vui.
-“Anh à…Đồ dõm không à…” Bổng có giọng hách dịch vang lên nghe rất chói tai…
-Đã nói với em rồi mà…Nhìn nè..Gucci.Prada có giá rẻ mạt như vầy sao..Là đồ Made in China..Hi hi..Vậy mà cũng có người mua…Oải thiệt.
-Rẻ mà..Hàng thiệt họ mua không nổi nên phải mua đồ dỏm thôi…Ui chao.Bích Chiêu,con nhìn nè,cái túi nầy giống y chang cái của má,hi hi…Giá chưa tới 1 Triệu –
-Đồ dõm mà má…Hi Hi…
-“Nói nào ngay..Có 1 triệu mua quà sinh nhật cho người quen cũng khá lắm rồi,hi hi nhưng mà..tháng nầy chắc ăn mì gói suốt tháng..” Gả đàn ông bỉu môi…Buông lời châm chọc.Tuy không thù oán nhưng gả luôn đố kỵ với những người có tạo hình soái ca mà Đức là người điển hình với gương mặt đẹp trai,người cao ráo,có thể nói là ‘phong lưu tuấn tú’ mặc dù nhìn rất ‘nghèo’ vì ăn mặt tầm thường.
Mặc dù không quay lại nhưng nhìn trong gương trước mặt,Đức biết là ai,hắn giả điếc,tảng lờ. Loại người nầy gặp nhiều quá rồi,không cần phải hơn thua làm gì. Chờ cô bán hàng gói cặp sách xong đem ra,hắn trả tiền,bước đi chẳng thèm nói một tiếng.
-“Thằng nầy làm phách nhể…” Thấy mình bị coi thường,Hậu tức giận.
-“Bỏ đi con…Hơi đâu chấp nhất với thứ dân nhà quê mà mất thân phận của mình” Hạnh nịnh nọt con rể,không nịnh sao được,đứa con rể nầy khiến Hạnh có thể nở mặt nở mài,mới 32 thôi đã là Phó Giám đốc Sở của một Thành phố trực thuộc Trung ương,tiền đồ vô lượng…
-“Má nói đúng đó…Ừm..Anh gọi điện cho Bí Thư Việt chưa…Nhắc ông ta tối nay mình mời ông đến dùng cơm ở nhà hàng Cafe & Lotus..Đã đặt bàn rồi…”Bích Chiêu cố ý nói lớn để cô bán hàng biết quan hệ thân thiết với Phó Bí Thư của Thành Phố Cân Thơ…
-“Em không nhắc thì anh quên rồi…” Trước ánh mắt kính nể của cô bán hàng,Hậu hảnh diện lấy di động ra bấm…
Nhà giàu mới nổi thuờng hay có tánh khoe khoang lố bịch,Đức không có thời gian để chấp nhất ,hắn vừa ra khỏi tiệm,di động reo lên,là La Định Quốc gọi tới…
-A lô…
-“Ha Ha…Người anh em..Cậu liệu việc như thần…Có tin mừng rồi…Mụ Diệp chịu quyên ra 200 tỷ vào công quỷ của huyện Lấp Vò…” Đường dây vừa thông,La Định Quốc hảnh diện báo tin vui…Tuy nghỉ là tin vui nhưng Quốc vẩn thấp thỏm trong bụng không biết ý của hắn thế nào..Thật ra bên Diệp chịu chi riêng cho lảo 20 tỷ để lảo giúp đở để mọi chuyện xúc tiến êm đềm nên Quốc hy vọng Đức không ‘đuổi tận giết tuyệt’.
-“Có vậy thôi sao?” Đức thản nhiên hỏi… 200 Tỷ cũng được,hắn là người biết lý lẻ,không muốn bắt Diệp ói ra hết nhưng nhất định phải ‘diệt cỏ tận gốc’…Hắn muốn bứng luôn ba đứa con trai của bà ta …Nếu chúng còn tại chức,tương lai có ai có thể bảo đãm chúng không gây chuyện?hơn nửa trong quá trình điều tra,Mai Thảo,Xuân Mai cho biết 3 tên Nghỉa,Trung,Tín rất không sạch sẻ…Vậy thì phải thừa dịp mà ra tay.
-“Dỉ nhiên là còn,hai người con của bà ta một người là Trưởng phòng Phòng Quản Lý Xây dựng Một người là Phó Chủ tịch Thành phố Cao lảnh sắp di dân rồi…”La Định Quốc bóng gió..Sắp di dân có nghỉa là từ chức…
-“Cực khổ cho ông rồi,Giám đốc Quốc..Cám ơn nhiều…” Thấy nhà mụ Diệp chỉ còn chồng bà ta,nhưng năm nay hơn 50,ngày về hưu không còn xa.. Như vậy chỉ còn tên Nghỉa,Phó Giám Đốc Bệnh viện ..Nó như con cua không những gảy càng mà gảy hết chân tay,không làm nên trò trống gì .Được kết quả như vậy cũng tốt rồi.Cái quan trọng là có hai sắp vị trí được bỏ trống.Thiệt là đúng lúc…Đức mĩm cười..Hình như ông trời lúc nào cũng ưu đãi mình.
-“Cực khổ cái gì chứ…Cũng là phục vụ nhân dân thôi mà..” Nghe hắn nói,Quốc mừng húm..Như vậy là quá tốt rồi…Ngoài chuyện huyện Lấp Vò được 200 tỷ,hắn còn được 2 vị trí trong bộ máy của Thành phố có thể gài thân tín vào.Cả nhà Mụ Diệp chi 220 tỷ để được thoát thân,220 tỷ tương đương với 10 Triệu đô,Quốc tin rằng chưa tới một nửa sau mấy chục năm vơ vét,cả nhà mụ Diệp coi như ‘hạ cánh’ an toàn, còn lảo thì có 20 Tỷ bô túi…Ai cũng có lợi.. là ‘phương trình’ ba biến số Win-Win -Win.
-“Đúng ..Đúng…Đều là phục vụ nhân dân..Thôi không nói nửa…Ừm…Quốc Giám Đốc ..Chúc mừng phát tài nha..” Nói dứt lời,Đức cúp máy,mĩm cười…Dỉ nhiên hắn thừa biết lảo Quốc nầy không phải là thiện nam tín nử,nhất định bỏ túi một mớ nhưng hắn không quan tâm chuyện lảo bỏ túi bao nhiêu.Hắn muốn cho lảo biết là lảo làm gì hắn rất tỏ tường.
-“A lô..a lô…” Nghe hắn nói ‘Chúc mừng phát tài’ , Quốc sửng sốt không ngờ tên nầy ranh thiệt..Định ‘Thanh minh thanh nga’ nhưng nghỉ lại,lảo cãm thấy an tâm..Hắn không nói gì là được..Hắc hắc hắc..Là người cùng phe mà,kẻ vạch nhau làm gì chứ.
Vừa cúp máy ,chuông di động lại reo lên..Là Mỷ Chi gọi tới…Nàng đang bực bội,đêm qua nàng gọi,không biết hắn bận gì mà không bắt máy,suốt buổi sáng,nàng chờ hắn gọi lại nhưng hắn như bóng chim tăm cá.
-“Hi hi…Helllo cưng…Anh với em đúng là ‘tâm hửu linh tê’ nha..Vừa tính gọi cho em thì em gọi anh…” Đức trổ tài nịnh đầm.
-“Tâm hửu linh tê con khỉ khô..Còn nhớ tới em sao?” Nghe giọng điệu của hắn,tuy không biết thật giả nhưng Mỷ Chi thấy mát ruột,giận hờn quên hết..Trái lại có chút nũng nịu…
-“Ây.Sao lại nói vậy chứ…Ừm quên nửa,nói cho em biết nha..Quà sinh nhật của em.Nancy và Gia Kỳ anh gộp chung lại…Mua một chiếc du thuyền nhưng không biết làm sao đặt tên đây là ‘Kỳ-Uyển-Chi’,hay là Uyển-Kỳ-Chi hoặc Chi- Uyển-Kỳ…Hi hi hi”
Tuy Nancy nói mua du thuyền là ý của Mỷ Chi nhưng hắn cứ làm như không biết,miệng ba hoa con chích chòe đưa ra vấn đề nghiêm trọng,đó là tên ai trước đây?Tuy bây giờ tất cả coi như là chị em nhưng cũng rất cà nanh với nhau khiến hắn đôi khi rất đau đầu.
-“Phải ha..Để em và Gia Kỳ bàn với chị cả..Thôi đừng nói chuyện nầy nửa…Khi nào anh gặp Giang Ngọc Hoa?Em thấy tinh thân bà ta đã khủng hoảng lắm rồi..
-Ha ha.Vậy sao..Nhưng không cần gấp..Em cứ tiếp tục như vậy,cho tới khi anh đi Canada .
-Ừm được…Quên nửa,Mai Thảo nói anh chưa?Hình như là tên Phát trốn mất rồi..
-Trốn mất rồi?
-Phải..Trốn mất rồi,tên nầy khôn lắm,nó vô Vincom quăng di động của nó trong thùng rác ,cho nên lúc nó biến mất người của mình cứ tưởng nó còn trong đó.Còn nửa,người của Mai Thảo nói một ngày trước khi biến mất,nó rút hết tiền mặt trong tài khoản ngân hàng.Em chỉ biết sơ thôi,anh muốn ‘đi teo’ (details) thì hỏi Mai Thảo.
-“Được rồi…Mai anh về tới…”Đức cúp máy…trầm ngâm nghỉ ngợi ,mặc dù lần trước nể mặt Phương Linh mà thả thằng Phát nhưng Đức biết Phát vẩn còn thù hận mình tận xương tủy, bây giờ nó mất tích vậy phải mình đề phòng mới được .Tình hình rỏ ràng bất lợi ’nó trong tối,mình ngoài ánh sáng’…Minh thương dể đở,ám tiển khó phòng.
Còn đang nghỉ ngợi, chuông di động một lần nửa reo lên…Hắn giật mình khi nhìn màn hình,là Thanh Tình gọi tới,không lẻ Phương Linh lại xảy ra chuyện?Vì vậy nhanh chóng bắt máy..

Có Người Tính Kế – Hạ( Phần B)
Tác giả : Lạt Ma

-A lô,Thanh Tình,có chuyện gì sao?
-“Bây giờ thì chưa nhưng một hai ngày nửa thì chưa chắc..” Giọng Thanh Tình oán giận…Sau lần Phương Linh bị Phát bắt cóc làm con tin uy hiếp ,hắn không tới nhà ăn cơm mặc dù đã hẹn trước,hơn nửa,đã mấy ngày, không thấy hắn gọi thăm hỏi , khiến Phương Linh ăn ngủ không yên,như người chết rồi cho nên Thanh Tình muốn gặp để hỏi tội hắn,đồng thời giải thích dùm em gái mình là Phương Linh không còn cãm giác gì với Phát,một chút cũng không có.
-“Vậy thì tốt rồi…Nè,nói với Phương Linh tạm thời xin nghỉ bệnh vài ngày,quan trọng nhất là không nên đi ra ngoài…Cô cũng vậy đó Thanh Tình…” Nghe Phương Linh không có gì.Đức cãm thấy nhẹ nhỏm,hắn chỉ sợ Phương Linh nhẹ dạ một lần nửa bị thằng Phát lừa gạt để uy hiếp mình,đồng thời dặn dò Thanh Tinh cũng nên cẩn thận đề đề phòng thằng Phát có thể lấy nàng thay thế Phương Linh,chuyện gì cũng có thể xảy ra,tốt nhất là nên đề phòng.
-Anh đừng hù tôi nha..Có chuyện gì vậy?
-“Không có thời gian nói nhiều,nói tóm lại, cô và Phương Linh cứ nghe lời tôi là được..Vậy đi nha…” Nói tới đây hắn định cúp máy.
-Ê.Khoan đã..Anh gọi cho Phương Linh đi,thay vì tôi nó nghe lời anh hơn tôi.
-Cô hai à..Cô ở kế bên em gái cô,cứ nói là tôi nói là được..Sao phiền vậy..Tôi đang bận .
-“Bận cái gì…Tôi thấy anh có thời gian đi mua sắm mà..” Giọng Thanh Tình oán giận..
-“Mua sắm? Đức sửng sốt,sao biết mình đi mua sắm?Hắn ngước mặt nhìn quanh..sau lưng,cách chổ hắn đậu xe vài chục thước..còn không phải là Thanh Tinh thì là ai,hắn vội bước tới,mắt nhìn quanh,sợ tên Phát nếu đang ở gần,có thể xả súng.
-Sao cô lại ở đây?Cô theo dỏi tôi?
-“Theo dỏi?Anh đừng có nói khó nghe như vậy,em gái tôi gọi anh nhiều lần không thấy anh ừ hử,nó hỏi Chánh văn phòng Ngọc Thy mới biết anh đi Cần Thơ.Nó giận,nó khóc.Tôi thấy bất binh cho em tôi nên chạy lên đây muốn hỏi cho rỏ…Anh nha…muốn bắt nạt em gái tôi hả..Không có cửa đâu…”Thanh Tình sừng sộ nói một hơi…thở phì phì.
-Cô vừa gọi tôi bắt máy liền đó mà…
-Tôi chỉ biết anh đổi số di động mới không đầy nửa tiếng..
-Thì ra là vậy…Sao cô biết tôi ở đây,nhưng khoan..Lên xe rồi nói sau..
-Còn xe tôi thì sao?
-“Cứ đậu ở đó…tính sau..” Đức kéo tay Thanh Tình đi về hướng xe mình.Thấy hắn nhìn trước nhìn sau, nét mặt hắn nghiêm túc,nàng ngoan ngoản đi theo.
-“Bây giờ anh chở tôi đi đâu?làm gì như lắm lét ăn trộm vậy?Có chuyện gì?” Xe chưa chạy được một phút,Thanh Tình hỏi tới tấp.
-“Yên tâm đi,không chở cô đi bán đâu,OK?Tôi vừa biết tin thằng Phát mất tích rồi..
-“Mất tích?” Thanh Tình trố mắt, cố hình dung sự kiện Phát mất tích và nét mặt ‘nghiêm trọng’ của hắn.
-Lần trước,tuy Phương Linh không truy cứu nhưng thằng Phát có khẩu súng mini Uzi,Sở Công An muốn điều tra nhưng sợ bức mây động rừng nên tạm thời làm như không có gì chỉ để ý theo dỏi.Ai dè hôm qua nó biến mất,còn nửa một ngày trước tất cả tiền mặt trong ngân hàng đã được rút hết.Cô hiểu chưa?
-“Chút chút…” Thanh Tình hàm hồ đáp.
-“Chút chút?Aiz… Đức ‘thầm mắn ‘Đúng là vú to nảo teo mà ‘…Hắn tiếp tục cho xe chạy,vừa để ý có ai bám đuôi,nhưng không thấy gì khả nghi nên yên tâm một chút…
-Có hai giả thuyết,một là nó vẩn còn có ý đồ giết tôi cho nên rất có khả năng sẻ bắt Phương Linh một lần nửa làm con tin,hoặc những người quen biết với tôi,là chị của Phương Linh,cô cũng có thể là đối tượng nhưng xác xuất không cao,tuy vậy cũng nên cẩn thận tốt hơn. Tôi nghi nó mất tích để dể dàng hành động trong bóng tối.
-“Tôi không tin…Bộ dể mất tích lắm sao.” Thanh Tình nghi hoặc.
-Cô khờ thiệt hay giả khờ đây…Không có tiền thì khó nhưng có tiền thì chuyện gì cũng dể.Thời buổi nầy chỉ cần cô không xài thẻ tín dụng,chuyện gì cũng xài tiền mặt,cô dùng tên giả mua CMND giả mua di động mới thì có gì là khó chứ…giải phẩu chỉnh hình đổi giống đàn ông biến thành đàn bà cũng được mà.Cô làm như vậy thì công An khó tìm được cô.
-Nghe cũng có lý…Còn giả thuyết thứ hai thì sao?
-Giả thuyết thứ hai là hắn đang bị ai đó bắt cóc và tống tiền nhưng giả thuyết nầy không thành lập vì hắn rút tiền hết rồi mất tích chứ không phải mất tích rồi rút tiền…
-Phải ha,anh thiệt thông minh.
-Dỉ nhiên rồi,bây giờ mới biết sao…Hi hi…Nhưng nói thiệt cô đừng cười nha,mấy cái chuyện mánh mun gian trá khó ai qua mặt được tôi nhưng ngược lại học hành thì tôi ngu lắm…Lúc còn đi học cứ bị đội sổ hoài.
-“Ha ha hi hi..”Thấy lần đầu tiên có người tự nhận mình học thì ngu nhưng mánh mun thì giỏi.Thanh Tình ôm bụng cười rủ rượi,
-Đừng cười nửa..Nếu cô đã hiểu hết rồi thì gọi cho Phương Linh,nói nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài,đừng nghe lời đường mật của thằng Phát.
-Tại sao là tôi chứ,anh là BF của em tôi mà
-“Giúp dùm đi..đừng hỏi này hỏi nọ.Tôi còn có nhiều người cần phải bảo vệ,nói tới đây,không chờ Thanh Tình ừ hử,Đức cầm di động bấm số gọi cho Mai Thảo..Việc quan trọng bây giờ là phải bảo vệ sự an toàn Tú Nhi,Thụy Vủ, Tuyết,Yến,Ngọc Lan và Thái Điệp…Ba chị em Mỷ Chi,Vịnh và Bích Hà thì không cần,`Đức tin thằng Phát đã nghiên cứu không ít về mình nên sẻ không ngu tìm tới Mỷ Chi ,như vậy chẳng khác nào tìm chổ chết.
-“A lô..Chắc anh đã nghe Mỷ Chi nói rồi hả..”Chuông di động vừa reo,nhìn màn hình,thấy là hắn,Mai Thảo liền bắt máy.
-Đúng vậy..Cho nên muốn nhờ em và Xuân Mai bảo vệ người của Đức Lập,Thái Điệp và Ngọc Lan.
-“Còn chờ anh nói sao..Em và Xuân Mai đã bố trí hết rồi hiện 4 người Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh đang trà trộn bảo vệ đề phòng bất trắc nhưng không thể lâu được,cho nên đây không phải là cách,mình cần phải dụ rắn xuất động” Mai Thảo không thẹn là một trong tướng tài của Nancy,nàng đã bố trí ‘thiên la địa vỏng’,chỉ cần Phát có hành động là sẻ bị khống chế nhưng kế họach không thể kéo dài.Đây là vấn đề nàng lo ngại.
-“Hay lắm Mai Thảo…Có em là anh yên tâm..” Đức nịnh đầm..
-“Phương Linh nói Phát đang tới nhà gặp ông bà nội nói lời xin lổi..” Ngay lúc này Thanh Tình nhin hắn với ánh mắt kỳ quái ..nói.
Thì ra trong lúc hắn đang nói chuyện với Mai Thảo,Thanh Tình cũng gọi về nhà nói với Phương Linh cần phải cẩn thận nhưng không ngờ Phương Linh nói Phát đang tới nhà và đang quỳ trước hai ông bà cụ Trương Tấn Tài và Bích Phượng,bộ dáng hắn khóc lóc,bày tỏ ăn năn hối hận rất là bi thảm.Đại khái nói vì quá yêu Phương Linh mà phạm ra lổi lầm.Mong được tha thứ..
-“Cái gì?” Đức sửng sốt bật thốt lên…Mai Thảo bên kia đầu máy nghe được, cũng sửng người.
-“Như vậy là tốt rồi..Phương Linh nói Anh đừng nghỉ nhiều nửa..”Thanh Tình cãm thấy nhẹ nhõm.
-“Em nghe chứ Mai Thảo..Em nghỉ sao?”Hắn bấm ‘speaker’ để Thanh Tình cùng nghe.
-“Không biết nửa..Em thấy có vấn đề nhưng không biết là ở đâu..Nhưng hình như anh đã nhìn ra ..Có phải không?Hi hi..” Đã từng ‘chiến đấu’ bên cạnh hắn nhiều lần nên tuyệt đối tin tưởng đầu óc không đơn giản của hắn nên Mai Thảo đáp không do dự
-“Ý anh nói là có âm mưu?”Thanh Tình sửng sốt
-“Đúng vậy,thằng Phát Biết mình đang bị theo dỏi,cho nên nó lợi dụng tình thế,tương kế tựu kế,trước tiên rút hết tiền trong tài khoản ở ngân hàng,quăng di động trong sọt rác rồi biến mất để gây ra sự kiện mất tích ,mục đích của nó là muốn mọi người hoang mang nghỉ nó có mưu đồ, sau đó hắn xuất hiện trước hai ông bà cụ chơi trò khóc lóc ỉ ôi…Đây là khổ nhục kế của nó. Mục đích là ném đá dấu tay”.
-Ném đá dấu tay?
-Đúng vậy..Thử nghỉ đi…Nếu bây giờ nó mướn người trừ khử tôi thì ít ai nghi ngờ là nó làm…Tại vì từ trước tới giờ có nhiều người không muốn tôi sống lâu trăm tuổi…Cô hiểu chưa?Chiêu này rất tinh vi nhưng vì quá tinh vi mà lộ ra sơ hở chết người.Mai Thảo,em thấy sao?
Nói đến đây hắn trầm ngâm…Thanh Tình im lặng,Mai Thảo bên kia cũng không lên tiếng,có lẻ đang suy nghỉ về sơ hở chết người trong kế hoạch ném đá dấu tay của Phát.
Sau một lúc im lặng,thấy cả hai không nói gì…Hắn tiếp tục phân tích tinh hình.
-Thời buổi nầy,chị bán rau,anh chạy xe Gab ,người bán vé số dạo cũng cần có di động để liên lạc…Nó quăng cái của nó trong sọt rác,cho dù bây giờ có ‘tìm lại’ được.nó cũng không dùng số nầy…
-“Hiểu rồi..Ý anh nói là nó dùng di động của người khác?” Mai Thảo cướp lời…đồng nghỉa là có người tiếp tay với tên Phát.
-Đúng là như vậy…Chỉ có như vậy bên CA sẻ rất khó mà tìm ra.
-“Tại sao có người tiếp tay chứ?” Thanh Tình nghi hoặc..
-”Cô đừng quên là nó rút hết tài khoản trong ngân hàng…Có tiền thần tiên ma quỷ cũng có thể sai khiến được huống chi là con người…Mai Thảo,em cho người điều tra trước khi Nguyển văn Đồng chết ,ai được coi là thân tín của lảo.Chuyện nầy có lẻ Hồng Ngọc biết rỏ..Ừm,quên nửa,cũng cần lo cho sự an toàn của cô ta…thằng Phát có thể sẻ cho người gây bất lợi cho cô ta.Nếu cần,em nói Tiên huy động bọn thằng Vỏ theo cho sát,tụi nó coi vậy nhưng rất được việc.
-“Em biết phải làm sao rồi..” Mai Thảo nói xong định cúp máy,chuyện nầy phải mau chóng tiến hành.
-“Khoan đã… Mai Thảo,an toàn của Tú Nhi,Thụy Vủ, Tuyết,Yến,Ngọc Lan và Thái Điệp và Hồng Ngọc cứ công khai mà làm nhưng đừng lộ liểu..Cứ để nó tưởng mình trúng kế của nó…
-“Biết rồi mà.,Yên tâm đi.”Bên kia,Mai Thảo chu môi làm mặt quỷ ,hắn làm như nàng ‘khờ khạo’ lắm vậy.Tuy không thấy nhưng cãm giác được..Đức mĩm cười.
-Có phải anh nghỉ quá xa rồi không?” Thanh Tình không phải không tin nhưng nàng thật sự không có kinh nghiệm trên đường đời để có thể hiểu những gian trá trong câu chuyện.
-“Cho là như vậy đi…Tôi thấy cô không còn nguy hiểm nửa.Tôi đưa cô trở lại xe,về đi nha…”Mai Thảo vừa cúp máy,Đức cho xe chạy chậm lại,chuẩn bị quay đầu đưa Thanh Tình trở về chổ nàng đậu xe trước Vincom
-“ Hồi nảy anh nói tôi có thể bị nguy hiểm,muốn bảo vệ tôi,bây giờ nói không… Thần cũng là anh,quỷ cũng là anh…” Đây là cơ hội để chàng thiếp hoạn nạn có nhau,Thanh TÌnh dỉ nhiên không muốn bỏ lở cơ hội nầy.
-Tôi bây giờ có thể bị nguy hiểm bất cứ lúc nào nên không muốn cô bị liên lụy.
-“Anh nói tôi bị nguy hiểm,anh bảo vệ tôi,bây giờ anh bị nguy hiểm,anh kêu tôi đi.No way..Anh đi đâu tôi đi tới đó,tôi là người biết đạo nghỉa…”Với vẻ mặt cương quyết,Thanh Tình không chút do dự nói.
-“Anh biết em tốt với anh nhưng …Có ích gì chứ…” Lâu nay biết Thanh Tình có ý với mình nhưng hắn không muốn thêm nửa nên giả ngu giả điếc nhưng không ngờ cô nàng nầy bề ngoài có vẻ tiểu thư vậy mà rất có khí khái,dám cùng tiến cùng lui với mình…Cầm tay nàng ,Đức cãm động.
-“Anh..Anh biết vậy thì được rồi..” Khi hắn cầm tay, tim Thanh Tình đập thình thịch,tâm tình ấp ủ bấy lâu nay,bây giờ hắn nói hắn biết,hai mắt nàng ươn ướt.
-“Vậy được,bây giờ theo anh đi tới chổ nầy..Nhưng chiều là phải trở về Cao Lảnh,nghe rỏ chưa…”Biết không thể thuyết phục nàng,Đức đành nhường một bước.
-“Hi hi.Anh nói sao thì sao đi..”Thấy hắn nhượng bộ mình,Thanh Tình mừng rở, chỉ có nàng và hắn,coi như là lần đầu tiên cả hai hẹn hò.
-“Là em nói đó nha.Không được nuốt lời..Chơi tới chiều là trở về Cao Lảnh.OK…” Hắn hồi họp căn dặn.
-“Biết rồi..Bây giờ mình đi đâu?” Nghe hắn lãi nhãi,Thanh Tình lườm.-“…
-Hôm nay nay là sinh nhật của vợ người quen.Anh đưa em tới ngồi chơi một chút,tặng quà…ăn bửa cơm.
-“Anh còn có nhả hứng ăn tiệc? Không phải anh nói là có nguy hiểm sao?” Thanh Tình trố mắt khi thấy hắn có vẻ nhàn hạ,không lo lắng trái ngược với trước đây chừng nửa giờ.
-“Yên tâm đi…Hôm nay thằng Phát tới nhà em giả bộ khóc lóc ỉ ôi ra chiều ăn năn hối cải với ông bà nội thì không dại gì ra tay liền,cho nên tạm thời an toàn,ít ra cũng được vài ngày ,thời gian nầy đủ để Mai Thảo và Xuân Mai có thời gian làm việc,hơn nửa nó cần có thời gian để trù tính.Bây giờ anh đi dự tiệc sinh nhật,đã hứa với người ta rồi,không đi không được,em có muốn đi không?Nếu không thích thì về Cao Lảnh nha…
-“Nhàm chán..Em không thích chổ đông người..” Thanh Tinh xụ mặt,hiếm có dịp không có người bao quanh hắn nên nàng chỉ muốn không gian của hai người.Nhưng có lý nào chỉ vài lời của hắn mà đi về chứ.
-Tới ngồi một chút uống ly nước đưa quà sinh nhật rồi đi.
-“Vậy được,ngồi một chút thôi nha,ừm,nhưng cũng nghỉ kỷ cũng đâu có gì gấp,cùng lắm là mai về…”Thanh Tình cười ranh mảnh.
-“Hả?Anh mua quà rồi …Mình tới đưa quà sinh nhật rồi về…” Nghe Thanh Tình nói ‘cùng lắm là mai về`,Đức phát hoảng,tối nay có hẹn với Bích Trâm và bộ tứ của nàng.Song Nhả thì đang kích động Ngọc Như và các người khác ‘quậy’ bây giờ đột nhiên có thêm Thanh Tình thì thật là đại loạn.
… Dừng xe trước nhà của Tùng,Đức ngạc nhiên nhìn đồng hồ,đã gần 2 giờ trưa,hôm nay là sinh nhật của Giám đốc Sở CA phu nhân,theo lẻ nhà phải đông khách mới phải nhưng nhìn rất vắng lặng.
-“Nhà này à…Sao không thấy ai vậy..Hay là anh tới Có phải đi lộn nhà rồi?” Thanh Tình ngạc nhiên.
-“Là nhà nầy mà..” Trong bụng nghi hoặc,Đức định đưa tay bấm chuông thì có Tùng chạy ra…
-“Ha ha…Hoan nghênh…Hoan nghênh..Mời vào.” Kế hoạch đã giàn dựng,đang ngóng trông thì thấy vai chánh tới, Tùng vội vàng chạy ra.
-“Xếp Tùng,hôm nay là sinh nhật của chị dâu mà,sao…” Đức ngập ngừng,định nói ‘sao vắng như chùa bà Đanh vậy’ nhưng cãm thấy không ổn nên không nói tiếp.
-“Ha ha..Sinh nhật cái gì chứ…Nói tới ăn bửa cơm thường thì khó mà mời được cậu..Ụa..Đây là..” Đang vồn vả với Đức,chợt thấy bên cạnh hắn có mỷ nử đang đứng cười cười,Tùng thầm than tốn công lên kế hoạch ai dè …Xem ra hôm nay ra tay không được rồi…Đúng là người tính không bằng trời tính mà.
-Ậy..Sao xếp lại nói như vậy…Nghe Xếp Tùng mời đến nhà ăn cơm,người ta sắp hàng cả cây số để được mời ..Ừm..Để tôi giới thiệu..Đây là con gái của Chủ tịch Trương hạo Nam..à không bây giờ phải nói là Bí Thư Trương Hạo Nam mới đúng…
-“Chào xếp Tùng..Tôi là Thanh Tình..”Thanh Tình cướp lời,nàng quàng tay hắn,tỏ vẻ vô cùng gắn bó,đây là dịp để nàng đánh trống khua chuông cho mọi người biết nàng ‘vào cuộc’…Ông bà nội không phải đã nói nhiều lần gả cả hai chọ em nàng cho hắn sao?vì vậy nàng không ngại gì nửa,hôm nay là bước đầu.
-“ Là khách quí…Mời…Xin mời vào trong,ngoài nầy nắng nóng…Em à,Chủ tịch Đức và bạn gái tới…” Tùng xum xoe mời,hướng vào trong nói lớn.Lần đầu tiên gặp Thanh Tình nhưng không còn xa lạ với tên của Trương hạo Nam,biết Trương hạo Nam dỉ nhiên là biết nguyên Thủ Tướng Trương tấn Tài cho nên trong lòng Tùng thầm mừng rở,người trong quan trường lúc nào cũng muốn nới rộng quan hệ rộng rãi,mặc dù được Nancy cất nhắc nâng đở nhưng nếu có thể quen biết được một Bí thư tỉnh ủy và người nhà của Nguyên Thủ tướng là có thêm một tầng quan hệ ,Nghỉ tới đây,Tùng nhìn Đức vừa khâm phục vừa hâm mộ pha lẩn chút ganh tỵ….Tên Trần Đức nầy đúng là tổ tiên mả táng hàm rồng mà.
Phấn đang đứng trước bàn trang điểm,tu chỉnh nhan sắc trang điểm cho đẹp ,theo kịch bản,Tùng đón khách,sau đó nàng sẻ từ từ trên lầu đi xuống…Nếu hắn thuộc loại thích đàn bà chính chắn thì sẻ chới với khi thấy nàng.Nghỉ tới đó,Thục Phấn mĩm cười nhìn mình trong gương,âm thầm kiêu hảnh,thanh niên ,con trai mới lớn thấy nàng chắc chắn sẻ chảy nước miếng.Cũng như trong lớp,lúc nàng giãng bài,có nhiều học sinh thật là quá quắt,hai mắt mê mẩn nhìn nàng.Đó là chưa kể mấy thầy giáo trẻ,à quên con gả Bí thư Đãng ủy Hiệu Trưởng kia,có dịp là trố mắt dê nhìn trân trối.Nhưng rồi sao chứ,bây giờ nàng là phu nhân của Trưởng CA thành phố ,địa vị cao vời vợi…So với trước kia một trời một vực.
Còn đang săm soi thì nghe tiếng kêu của Tùng khiến Phấn giật mình,tưởng mình nghe lầm..’Cái gì?Tới đây với bạn gái của hắn?Thật là uổng công rồi,ngay cả Quyên,nàng và Tùng cũng dấu,sợ lộ chuyện…Có chút thất vọng,Phấn mở cửa phòng,bước xuống cầu thang.
-“Chị dâu” Thấy Phấn ,Đức đứng dậy mĩm cười chào,mặt nghiêm túc rất đứng dắn.Có câu ‘giang sơn dể đổi,bản tánh khó chừa.Tuy không có ý nghỉ xằng bậy với chị dâu của Quyên nhưng gặp đàn bà có chồng và có nhan sắc thì trong lòng hắn luôn có xu hướng âm thầm đánh giá đít vú. Nhìn bộ ngực của Phấn liền nghỉ tới dùng hai tay kẹp ‘thằng em’ mình ở giửa mà nắc cho đến lúc xịt lên mặt nàng thì còn gì bằng
-“Hi hi..Chủ tịch Đức..Đã gặp cậu mấy lần nhưng không có dịp trò chuyện…Đây là..”Phấn quay sang Thanh Tình mĩm cười xả giao.
-“Chào chị..Em là Thanh Tình…” Tay Thanh Tình vẩn quàng tay hắn,một cách gián tiếp nói nàng là ai…Là đàn bà với nhau,đối với bộ ngực của Phấn,Thanh Tình có chút mặc cãm,nàng còn con gái nên chưa được nẩy nở nhiều,vì chưa từng có bàn tay đàn ông nào sờ tới..Trước kia Trung Chánh nhiều lần muốn ‘thám hiểm’nhưng nàng chưa hề cho gả cơ hội.
-“Bạn gái của Chủ Tịch Đức,cô Thanh Tình là con gái của Bí Thư Trương Hạo Nam,cũng là cháu gái của nguyên Thủ Tướng Trương Tấn Tài” Tùng tỉ mỉ giới thiệu với vợ.
-“Vậy à..Mời..Mời ngồi,chủ tịch Đức,cậu thật có phước,cô Thanh Tình thiệt là dể thương,người lại đẹp.” Phấn nhìn Thanh Tình trìu mến,khen dồi khiến Thanh Tình má đỏ hây hây.Cãm tinh đối với hai vợ chồng Tùng-Phấn tăng vọt lên thêm mấy tầng.
-“À quên nửa…Happy Birthday chị dâu,trẻ mãi không già…Có chút quà mọn,xin đừng chê bai..” Đức đưa cặp sách cho Thục Phấn.
-“Happy Birthday?” Phấn ngạc nhiên nhưng chợt hiểu ra thì ra là thằng chồng mình lấy cớ nầy để mời hắn đến…
-“Anh nói với cậu ta là sinh nhật của em để mời cậu ta đến ăn bửa cơm…”Tùng giải thích…
-Không sao mà chị dâu,coi như tặng quà sinh nhật sớm hay muộn cũng được mà…Hi hi.
-Vậy thì cám ơn nhiều…Đẹp quá,Thiệt là tốn kém cho cậu..”Nhìn hàng biết giá nhưng Phấn vẩn màu mè.
-“Không tốn kém chút nào đâu chị dâu,không phải hàng hiệu như Gucci hoặc Prada hơn nửa còn đang bán khuyến mãi nên giá rất bèo…Em đã suy nghỉ kỷ,tuy túi xách của Gucci hay Prada rẩt xứng với thân phận của chị dâu nhưng sợ có người nói em muốn hối lộ xếp Tùng nên em không dám.” Hắn tỉnh bơ nói một tràng…Vẻ mặt nghiêm túc.
-“ha ha hi hi..Phải phải…Ngồi ngồi…” Tùng,Phấn sửng sốt trước cái lối nói chuyện tiếu lâm của hắn nhưng nghe rất có đạo lý…Cả hai vợ chồng cùng Thanh Tình ôm bụng cười ngặt nghẻo..Bầu không khí càng thêm thân thiết.
-“Sao không thấy chị Quyên…”Đức nhìn quanh ,lấy làm lạ,những dịp như vầy lẻ ra phải có mặt của Quyên chứ nhưng không thấy nàng vì vậy thắc mắc hỏi…Hắn nào ngờ hai vợ chồng Tùng-Phấn có âm mưu mờ ám nên dỉ nhiên không thể để Quyên biết,người làm trong nhà cũng đặc biệt cho nghỉ ngày hôm nay.Tiếc là với sự có mặt của Thanh TÌnh nên ‘đại sự’ không thành.
-“Con Quyên hai ngày nay đi công tác ở Vị Thanh nên không tới được,để lần khác…Em à..Dọn đồ lên được rồi..Bà xả tôi làm món bò né rất ngon…Hi hi..Coi như cô,cậu có lộc ăn…
-“Đã sẳn sàng hết rồi…Chờ dọn lên..” Phấn đi xuống bếp…
-“Em giúp chị..” Thanh Tình đứng lên bước theo…
-Hi hi…Cám ơn nhiều nhưng cứ em ngồi chơi đi…Em là khách mà…
-“Bốn tay nhanh hơn hai tay mà…Em ở nhà làm việc quen rồi,không phải là tiểu thơ đâu…Hi hi” Thanh Tình kiên trì,trước mặt hắn,nàng muốn chứng tỏ ‘ta đây’ công dung ngôn hạnh đầy đủ.
-“Vậy sao…Thiệt khó mà tin được em giỏi như vậy,thời buổi bây giờ người như em hiếm lắm đó nha Thanh Tình” Thục Phấn một lần nửa khen lấy khen để,dỉ nhiên nàng biết Nancy ‘Chánh cung nương nương’ là chổ dựa cho chồng mình nhưng nàng chưa bao giờ được ‘diện kiến’ còn Thanh Tình thì ngay trước mặt,là cháu gái của nguyên Thủ tướng,con gái của Bí Thư Tỉnh ủy đó,không phải ai cũng có thể làm quen và thân thiết được đâu à…Nói lời ngon tiếng ngọt với Thanh Tình là chuyện thiên kinh địa nghỉa,lời nói đâu có mất tiền mua chứ..Hơn nửa nàng không nói sai mà,cô cháu gái của nguyên Thủ Tướng thiệt là ‘hết xẩy’,Nghỉ tới đây,Phấn có chút hổ thẹn vì mình nghe lời chồng muốn dụ dổ hắn lên giường…
-“Uống bia nặng bụng,mình uống chút rượu nha…Ăn thịt bồ uống rượu đỏ là đúng theo sách vở” Thấy vợ ngoại giao giỏi,thân thiết với Thanh Tình,Tùng mừng thầm, cười híp mắt,cầm chai rượu đỏ định khui …
-“Ậy..Khoan xếp Tùng…Chai nầy được rồi…Đừng khui chai mới…” Thấy có chai Amarone Mater Domini Veneti đã khui,chỉ còn hơn nửa chai. Đức cầm lên.
-“Như vậy sao được…Cậu là khách quí…”Tùng hết hồn..Chai rượu này,lảo đã bỏ vào một viên thuốc kích dục,có mặt của Thanh Tình kế hoạch coi như bãi bỏ nên phải khui chai mới,không ngờ Đức đòi uống nên Tùng bối rối.
-“Đừng khách sáo mà..Khách quý gì chứ…Anh Tùng à,yên chí đi…Nancy rất hài lòng với biểu hiện của anh” Đức vổ vai Tùng…Không hề biết chai rượu mình đang cầm có ‘vấn đề’…Hắn chỉ nhìn ra Tùng có vẻ lo lắng khi thấy Thu Hà được điều vào thế vị trí của Vinh nên đặc biệt trấn an.
-“Có câu nầy của cậu là tôi yên tâm …” Thấy Đức hiểu ..Tùng cãm thấy nhẹ nhỏm..Như vậy là tốt rồi…Ngay lúc nầy Phấn,Thanh Tình đã bày thức ăn ra bàn…Mọi người ngồi xuống…Cũng như Tùng,Phấn hết hồn khi thấy trong tay hắn cầm chai rượu,nàng nhìn Tùng,không biết phải nói sao…
-“Được rồi,Vậy thì uống nha…Đức nào biết,hắn mở nắp chai rượu,rót ra 4 cái ly, đưa cho Tùng,Phán,Thanh Tình…Một ly cho mình… Cầm ly rượu.lắc nhè nhẹ,hít mùi rượu hắn gật gù…khen…Cứ theo bài bản của Loan chỉ dạy mà làm…mổi khi uống rượu đỏ,
-Mùi vị thơm phức…Rượu ngon..
-“Cậu là người sành rượu ha” Tùng tán thưởng…
-Hi hi..Không dám,nói thiệt nha,thấy chai rượu mắc tiền thì cứ khen dồi là được,có lý nào chai rượu mắc tiền mà không ngon chứ.Có phải không?Còn bộ dáng uống rượu như thế nào..hi hi trong phim hay lên Google tham khảo là biết liền.
-“Ha ha..Hi Hi…” Nghe hắn nói,Thanh Tình,hai vợ chồng Tùng-Phấn trước là sửng sốt,sau đó là bật cười vô cùng thú vị…
-“Cậu nói đúng lắm…Hi hi..Tôi thấy người ta khen thì nhắm mắt khen theo thôi…Nói thật nha, người nào cũng ra vẻ sành sỏi,ra vẻ ta đây chẳng lẻ tôi nói không rành thì có vẻ là hai lúa…Chỉ có cậu là..Hi hi..Không biết nói sao nửa…” Tùng gật gù khoái chí,từ trước tới giờ gặp hắn thì nhau nói vài câu thân thiết ,nghe tin tức của hắn qua em gái mình,bây giờ có dịp ngồi xuống uống vài ly trong lòng thấy thân thiết đòng thời cũng lo lắng về chai rượu…Hai vợ chồng không hẹn nhìn nhau rồi nhìn Thanh Tình.
-“Em thấy ngon mà.Thiệt đó..Hi hi..” Thanh Tình nào biết ‘huyền cơ’ trong chai rượu,ngây thơ hớp một ngụm.chép chép lưởi.Mùi vị chua chua ngòn ngọt có chút chan chát… Khen dồi.
-“Vậy thì uống thêm nha..”Thấy nàng thích,Đức rót thêm cho nàng một ly…
-“Ậy…Em gái..Không nên uống nhiều” Phấn sợ Thanh Tình sẻ không ‘bình thường’ nên cản…
-“Đúng đó…Ăn nhiều,uống ít thôi,còn lái xe…”Tùng phụ họa vợ,gắp thịt bò để vào chén của Đức,Thanh Tình,Phấn gấp thịt để lên nướng,lửa cháy xèo xèo,khói bay, mở văng tứ tung…Mùi thịt thơm ngào ngạt.

-“Anh thiệt là..Lúc cậu ta lấy chai rượu đo uống sao không cản…Bây giờ tính sao đây?”Nhìn cả hai lên xe..Phấn lo lắng…
-“Hi hi…Tính cái gì chứ..Có gì mình nói chai rượu đó là để cho hai vợ chồng mình nhưng cậu ta muốn.Mình không cản được…Ậy…Sợ cái gì chứ…Coi như giúp cả hai thêm tinh thú mà..”Nói tới đây Tùng cười dâm…Trong lòng đang nóng hừng hực kéo tay vợ…
-“Muốn gì đây…” Biết chồng đang muốn,Phấn ởm ờ hỏi…Nàng chỉ uống một ly đã cãm thấy lòng rạo rực huống chi Tùng ít nhất hai ly,còn hắn thì hình như ba bốn ly,Phấn nghỉ Thanh Tình chắc ‘khổ’ rồi.
-“Hi hi…Biết rồi còn làm bộ hỏi…Bà xả…Mình sáu chín..chín sáu nha…” Người Tùng nóng hừng hực,lảo hối hả đè Phấn nằm ngửa ngay sàn nhà,kéo quần nàng xuống ,áp miệng vào giửa hai đùi bú lấy bú để đồng thời tự tay cởi quần mình,xoay người…Phấn cũng đang xốn xang,há miệng để lảo đút cặc vào miệng mình…Không đợi Tùng hành động,máy tóc nàng gục gặc lên xuống.

Thanh Tình cãm thấy người nóng rang,giờ phút nầy trong đầu nàng chỉ nghỉ đến những cảnh làm tình nóng bỏng trong những khúc phim người lớn mà nàng đã từng lén xem.Nàng kéo ghế ngả người ra,bộ ngực tuy không lớn nhưng giờ phút nầy đối với Đức có sức thu hút mãnh liệt…Bên cạnh nàng.ở vị trí lái xe,hắn vất vả với ‘thằng em’ của mình đang trong tình trạng sẳn sàng xuất chiến.
-“Thanh Tình..Thanh Tình..Em không sao chứ?”Đức lắc nhẹ vai nàng…
-“Cái gì đâu chứ…iêu em đi..” Thanh Tình thở hổn hển.trong lòng nàng lửa dục bừng bừng,chỉ muốn hắn iêu nàng.Nàng cầm tay hắn dí giửa hai đùi mình,thân người dặt dẹo.Bất thinh linh nàng nhổm người,leo qua ,ngồi đối mặt với hắn…Kéo đầu hắn vào ngực mình.
‘Két’…Còn một chút sáng suốt,Đức tấp xe bên lề đường,thắng xe tắt máy.Giờ phút nầy hắn bất chấp tất cả,chẳng mấy chốc,bộ ngực sửa trắng ngần của nàng phơi bày trước mắt,hắn ngoạm lấy tham lam bú mút…Rồi không biết từ khi nào cả hai di chuyển ra phía sau và người trần trụi không mãnh vãi che thân…Đầu tóc hắc hì hục giửa hai chân nàng,hai tay đưa lên trên,nhồi bóp..
Người Đức nóng hừng hực,phía dưới tiểu huynh đệ như khúc củi hung hăng đòi xung trận,hắn ngồi lên,gát hai chân nàng lên vai,cầm đầu tiểu huynh đệ rà ngay cửa động nhấn một phát lút cán…
-Á…
Thanh Tình hét lên…Là lần đầu của nàng nhưng dưới sự ảnh hưởng của thuốc trong chai rượu,Đức nào biết gì,nhấn mạnh vào và nắc bạo khiến Thanh Tình đau thấu thời xanh nhưng có lẻ nhờ thuốc kích dục,cãm giác đau chỉ một thoáng rồi tan nhường cho cãm giác lâng lâng khó tả.Nàng chỉ uống một hoặc hai ly còn hắn thì hầu như năm,sáu ly…Bình thường đã dai như đỉa rồi bây giờ có thêm thuốc kích dục,bởi vậy cứ hùng hục như con trâu…nắc liên tu bất tận…Chuyện gì chứ chuyện nầy thì không cần ai chỉ đạo,nàng cứ theo phản xạ tự nhiên của cãm giác, hai chân cặp vào đùi hắn,quấu chặt,hẩy mông hứng những cú dập từ trên dập xuống…
‘Ahhh..Đức nằm phục xuống người Thanh TÌnh, cãm giác được một giòng nước ấm tuông vào người mình… ’Thanh Tình há miệng cắn mạnh vào vai,hai tay bấu lấy tấm lưng trần của hắn…
Đức vẩn không ngừng ‘bơm’ thân hình tiếp tục nhấp nhô …Trong xe tiếng ‘Bành bạch bành bạch..’ vang lên một thời gian rồi im hẳn…

-“Lần đầu?” Hôn lên trán,Đức rù rì bên tai nàng…
-“Chứ còn gì nửa..”Thanh Tình hung hăng nhéo eo hắn,cử động hơi mạnh khiến nàng nhăn mặt.
-“Hay là sáng mai hẳn về…”Anh đưa em tới khách sạn nghỉ ngơi…
-Không..Em muốn về chiều nay..
-“Ừm..Vậy cũng được”Trước đó, Đức muốn Thanh Tình về thì nàng đòi ở lại khiến hắn sợ sốt vó nhưng khi ‘tàn cuộc’,nhìn mặt nàng nhăn nhó mổi khi cử động vì vậy muốn nàng ở lại,sáng mai cả hai cùng về Cao Lảnh cũng không muộn nhưng bây giờ Thanh Tình cứ muốn về.
Thanh Tình nhìn hắn,miệng cười chúm chím,hai má hây hây…Nàng bây giờ là người của hắn rồi,tâm nguyện được toại.Trước đây,hắn ít để ý tới nàng khi nói chuyện thường hay không nể mặt,cộc lốc…Hừ,từ nay phải bắt hắn dịu dàng mới được”…Nàng nhất định về nhà trong dáng đi ‘khập khiểng như thế nầy,ông bà nội sẻ thấy bất thường và nàng sẻ thành thật khai báo,không phải nàng mét mà là thật thà với ông bà nội,hai chuyện hoàn toàn khác nhau.Nghỉ như vậy nên Thanh Tình nhất định lái xe về,từ đây về Cao Lảnh hơn một giờ thôi mà,ngồi lái xe chứ có đi bộ đâu mà sợ.
-“Oh my God!” Nhìn Thanh TÌnh miệng cười chúm chim…Bây giờ Đức mới giật mình sực nhớ..Trương Thúy Hằng,Phương Linh,Thanh Tình…Ba mẹ con ..Mình ‘quơ’ hết rồi…Hèn chi nụ cười nào cũng giống nhau.

Các bạn muốn donate cho tác giả để đóng góp vào quán cơm nụ cười 4 . Địa chỉ : 146 bến vân đồn phường 6 quận 4. Thì vào phần chữ ký của mình có số tài khoản ngân hàng nhé . Cám ơn mọi người