Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Phần 18

Tôi mới rà sơ xịa chút nị vậy mà bà chị đã run bắn lên. Hai tay bả bíu chặt lấy lưng ghế chuồi một đường lả lướt, nây eo gì của bả lượn ngoằn ngoèo, y hệt con trăn uốn khúc. Đẹp, phải nói là đẹp hết xảy, hèn chi người ta ví “ đít ỏng lưng eo “ là đúng số dách mà.

Chẳng qua, tai tôi ngổi ngửa lưng ra chưa đúng chỗ, ngước dòm lên chỉnh cho bim bà chị chiếu tướng y boong nên mới xần vần va chạm vô cái chỗ độc của bả. Nói nào ngay, nghía từ dưới nghía lên, bim biếc gì của bả nở chình ình ra hết trọi, chẳng khác cái hoa hé bung. Mấy tai hoa cũng dạng hẳn ra như “ bàn tay năm ngón kiêu sa “. Lại còn thêm mớ bùi nhùi chực chờ nhóm lửa, lơ phơ lất phất, biểu sao tôi hổng muốn táp.

Nhìn bà chị xục xịch ốt dột, tôi vội trấn tỉnh chị lại : hổng có gì đâu, em mới thăm dò hầm mỏ chút xíu thôi. Chu choa, vậy mà ổ máy của bả rệu rạo hết trọi, mỡ dầu bơm vô giờ nó tóe ra nháo nhào, mớ bùi nhùi bị vạ lây cũng dính lền thành cục.

Tôi giương ngón trỏ ra, bẹt mớ lông và giặm giặm lên lỗ khe, vét bớt mớ mỡ dính lùi xùi ở đó. Hai môi bim mấp máy, cái đít bả mấp máy, cả háng bả cũng mấp máy, lưng nhún, tay đánh võng, tôi mất hồn. Tôi liếc dòm lên, mắt bà chị đờ ra, miệng giẩu, môi te te, coi loạn.

Chèn ơi, còn nói chi đôi vú của bả. Vốn chúng đã tề dề, nay bà chị hồi hộp chúng càng u na u nần, bắt khiếp. Tôi lòn một tay lên cầm chịch măn se cái núm vú lẫn cái quầng, bả i a hơn con nít nhõng nhẽo. Tôi vê cái đầu vú chắc nịch, bả xàng quầy quậy trên mặt ghế gỗ, cái bim lao chao tựa con diều nhử thằng cu tinh nghịch.

Tôi phải xỏ ngón tay vào lỗ khe kềm bả lại. Bà còn cố chuồi tới chuồi lui mấy lần. Tôi xọt ngón tay lừ đừ nơi cái lỗ đỏ hoe, bà chị rặn è è, mút mát. Tôi nhận rõ cơ bim của bả như cổ con trăn nuốt trộng dần ngón tay tôi.

Tôi khía khía như người lể mắt trái thơm, bà chị phịch ngay xuống lết chà ọc ọc. Hai bắp vế bả quạt phạch phạch, nghe ù tai còn hơn chong chóng trực thăng. Tôi bị đẩy đưa, cóc xoay trở gì được. Mặt tôi lấp loáng trong vòng ôm của hai khúc đùi bả. Tôi vùng vằng mong gỡ chúng ra.

Bà chị còn biết gì đâu nà, bả lo nút nút ngón tay trong cái bim bả, túc tắc túc tắc. Tôi xoay tròn tròn ngón tay, miếng dừa bị nạo vét cơm càng quậy lùng xùng dữ. Tôi phải hét lên : bà có để tui lau chùi một chút được hôn, làm gì gãi phành phạch như ngứa…

Bà chị càm ràm : mày xọt ngón tay quậy nát ngấu hoa hòe của tao mà bắt tao êm ru bà rù, coi bộ mày muốn làm cha tao, chớ hổng phải là em nữa. Mẹ họ, mày khiến tao bắt nứng còn biểu tao đừng xàng là thế nào, hở thằng cà chớn.

Tôi biết bả có lý, nhưng vốn quen “ cãi gióng “ xưa nay nên hét rân : ai hổng biết bà nứng, nhưng chờ tui liếm lau thì nứng cũng còn kịp. Có đâu ngựa rượt, nhảy châu châu tựa như sợ hổng tới phiên.

Bà chị có vẻ giận, thách thức : nè đó, tao ỳ ra, kệ chó mày muốn làm gì làm. Cãi vã với mày nực thấy mẹ. “ Nắng đã cực “ mà còn tréo hoe hành hạ tao, thí cho mày đó, ăn đi, nuốt đi, trợn mày trợn mắt cho thỏa. Thứ dòm thấy chết mê chết mệt mà còn dóc chó.

Thây kệ, để bả ngầy cho đỡ, chớ bả xàng làm đíu gì nên thân. Tôi bành hai mu ra, gạt phăng mớ nhớt bám ở bùi nhùi rồi lia chót mũi đằn những cánh hoa ra như trải tấm pa nô đánh dấu bãi trực thăng đáp.

Bà chị bơm dầu xịt xịt, hai giò gấp khúc đẩy đưa trên ghế, tiếng cót két nghe êm êm. Tôi vẫn rà mà chọc : chớ chị Hai dzô lính hồi nào mà bị huynh trưởng phạt bơm dầu coi bộ rành dữ.

Bà chị chửi tận mạng : con cặc, tao rêm rêm nên nhúc nhích, mày cũng nhạo báng, đồ mắc dịch. Đồ đạc của người ta mà mày coi là ổ máy, hột gà, mày lận, mày chẻ, mày xô, mày ủi, tao cố giữ được đừng bị vỡ bố nó ra là ngon rồi đó con. Bà nổi giận đái cho một bãi đầy lên mặt thì chết không kịp ngáp.

Tôi chặn tiếng bà chị bằng một cái rà sâu thẳm. Đầu lưỡi ram rám của tôi lòn lách vô tận phía trong, ngoắc nghe cái chóc gọn bưng. Bà chị vừa chợt xàng bỗng khuỵu ngồi luôn xuống, đè biến cái lưỡi hết cục cựa rút ra được.

Tôi búng te te, dù cái lỗ che kín bít mà tôi cũng nghe tiếng róc rách của lach nước khe. Bà chị nhún tưng tưng, tay quào cấu lên lưng ghế. Hai giò bả như đôi nhíp oằn xuống khi xe qua một chỗ bể bự. Bả nghiêng qua một bên, lại liệng qua một bên, tôi có cảm tưởng cái xe quá tải đang muốn xụm luôn tại chỗ.

Tôi búng búng một hồi thì vú mỡ xì, đám nhờn nhờn xịt ra ngăn không kịp. Bà chị ịn quầy quầy bim lên miệng tôi, càng lúc càng mau và hét rân như dẹp đường : tránh ra, tránh ra, tui ủi tới, chết ai ráng chịu. Tôi điên lên rồi, quíu mẹ hết trơn rồi, bà con ơi.

Bà chụp lấy hai vú bóp, miệng kêu toe toe : tui bóp còi, tui sang số, tui đạp thắng, chèn ơi, thắng đứt bà con ơi, xe rớt e, tui hết cầm tay bánh nổi. Tôi cũng nổi cơn ọc ạch, thằng cu đơ của tôi gật lia gật lịa chào khách đứng dưới đường.

Chiếc xe bà chị tuôn dốc, mấy lần tôi cố chêm., nhưng đà mạnh quá xe bứt luôn. Tôi hối hả đút hết khúc cây này đến khúc cây khác hãm đà xe tuột dốc. Vậy mà hổng giữ được, chỉ tới khi nghe cái ầm, ngó bà chị chỏng gọng, một nửa người bám trên ghế, một nửa người rớt đù đưa, cái ổ máy bị rời ra, nhớt vãi tùm lum, tôi mới biết xe chị rơi tòm xuống hố.

Chị thở hổn hển như sắp chết. Hai tay bà quơ quơ, miệng lắp bắp hổng ra hơi. Chị xỉ xỉ trước mặt tôi, mắt trợn trừng, môi há ra như muốn nói. Ngực bả dội đùng đùng lên xuống, bả chăn tay lên hai vú, chúng lặp bặp lén dòm ra. Tôi cũng bàng hoàng vì đám mỡ còn dính dềnh dàng nơi miệng lưỡi.

Tôi dáo dác dòm bà chị. Bả lấy hơi lên từng hồi xỉa xói muốn băm vằm tôi. Mãi rất lâu bả mới cất tiếng lên được : tao tưởng chết ngắc luôn rồi. Mày học trò gì mà độc còn hơn ba khía. Mày làm lộn tùng phèo ở trỏng hết trơn, nó xáo xào làm tao hết biết trời biết đất. Cha mẹ ơi, nó sướng tận mạng, nhưng sao thốn thốn tổ. Tao tưởng nó bể cái ùm mà rồi lại thoáng nhận ra vẫn y nguyên. Có hồi tao tưởng mày bốc tao lên tận trên cao rồi liệng ùm xuống, hổng cho đeo dù, bíu vớ gì hết. Gió ù ù, tao rơi tự do, rồi oạp, tao nghe mày búng cái chách, tao rúm người thiêt, nghe nhỏ.

Chị ngưng một giây lại kể : có hồi tao muốn cắt phăng cái chỗ bức bối mà liệng cho rồi vì nó cấn cái tao vô độ. Nhưng mày lại khều khều làm tao quên ráo luôn. Thú thiệt, tao muốn băm mày ra như cám, nhưng tao sướng tê tê, tay chưn liệt, làm gì được. Bây giờ mày nhả rôi, tao mới hú hồn.
Nói rồi bả cúi dòm xuống, mừng rơn vì đồ nghề có hư hao, trầy tróc gì đâu. Thấy chị lăng xăng, tôi giỡn : chị kiểm soát thấu triệt đến nơi đến chốn, để rồi khiếu nại tui làm bể chun, bể tách của chị, tui hổng chịu trách nhiệm đâu đó.

Tôi chợt nhớ nên đòi hỏi : mà chị phải đền tui chớ, đồ nghề của tui bị dính nhây nhớt mỡ chị gớm òm. Bà chị bật cười : thì tại mày thò vô mày thăm ổ máy chớ có phải tao bắt đâu mà đền với bù.

Tôi gạn hỏi nữa : nói vậy, tui làm hổng để chị nứng sao, hổng đền thì cũng phải trả công hay thưởng chút gì chớ. Bà chị tréo nguẩy xí một tiếng và nói : tao chưa thụi là may, còn công với cán.

Tuy vậy bả cũng vớt : thôi được rồi, để bữa khác tao đền. Giờ mà tao thưởng mày nữa, chắc tao thủng mày ơi. Bả ngáp thấy mà kinh, quai hàm muốn trẹo ra, nước mắt dàn dụa nhỏ.

(Hết Phần 18 … Xin mời đón xem tiếp Phần 19)