Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Phần 17

Tôi đằn bà chị sát xuống giường, theo kiểu mấy cha đô vật wrestling khóa xiết chưn địch thủ, giở hổng đít lên, chờ trọng tài đếm một, hai, ba. Nhưng chợt nghĩ thấy nói lộn vì đô vật người ta đánh thì bê đít lên, chớ hông thôi cái thằng bị đè nó vùng giập đít xuống thì kể như trật lấc. Cho dù trọng tài đã đếm tới 2 và sắp phang nốt tiếng ba, đít dện xuống vẫn là chưa chịu thua.

Đằng này tôi nêm bà chị kỹ quá. Bả nằm phục tại chỗ, chưn bị khóa láng e, tôi ngồi lồm cồm ôm giò bả như tay thợ đẽo cày, sợ khúc gỗ xục xịch nên còn đóng nò giữ cho chặt. Thằng cu đơ của tôi nêm kín miệng lu, tôi cù cưa lắc giò bà chị mà xần vần đẽo, đu, hích, lấn.

Bà chị ọp ẹp bò càng, vậy mà hí hửng như bắt được của. Chị nhâng nháo giương đôi mắt lên, mình uốn vặn khi bị tôi hành hạ mà đít vẫn nhoài xê nhàu hết ra giường. Bả lóp ngóp thở, miệng há ra một đống và ì ạch như bò kéo cày giữa trưa.

Tôi giúi cây ba toong, chị kêu như nhà cháy : nắc, nắc vô, nắc nữa đi, mẹ họ, sướng đéo chịu nổi. Cái bà ăn tục nói phét, sướng mà chửi tôi mới độc. Tôi nổi giận nên đâm cật lực một hồi, bà chị cố nhoài ra tránh, sợ bị chẹn làm ngộp thở.

Bà xốc xốc làm hai cái vú tuy bị đè mà cũng chao chao ngoáy tít. Tôi buồn buồn ngón tay nên vơ lấy mà bóp vê, chị lại cố ưỡn ra cho tôi vò đầy cái vú. Tôi bàng hoàng cả người, tiếng bà chị lao xao gắt : tao biểu nắc, nắc tới, nắc tận cho tao. Sao mày xìu xìu ển ển, tao bực thấy tía. Đú họ, tao mà là con trai, tao nắc tới chừng nào con nhỏ câm mẹ mồm lại mới hả.

Tôi đã ra sức rất nhiều mà hổng trị nổi bà. Nói bà giống con ngựa chứng là nhẹ, phải kêu bà là thứ ngứa lồn lấy gai cứa mới đúng boong. Gì đâu đì bà cà rốt rột làm cong luôn cây tà vạy của tôi mà bả còn kêu chưa tới. Tôi vặt cái vú bà làm nề để dọng cho bà è đầu è cổ mà bà còn nhi nhoe than chưa hết nứng.

Tôi nghĩ chắc phải dùng tới thứ gậy bằng cao su mới khoắng cho bả im cái miệng lại. Tôi sực nhớ mấy cha nội kháo hồi này đồ chơi nhiều thứ lắm, nên hăm he trong bụng bữa nào kiếm một cái áp dụng cho bà chị rớt đài.

Nghe đâu ba cái món ê càng dữ lắm. Thứ thì giống cái chày vồ, bự còn hơn hai nắm tay bụm lại. Mở cục pin nó kêu khè khè ớn nhợn làm sao. Cái đầu láng tưng nó xoay vù vù như chong chóng, đặt vô đâu nó nạo hết trơn. Mấy con nhỏ bị cà lên vú, nghe tựa bị hàng hàng con sâu rỉa rúc làm cặp vú rền rền khó chịu.

Nhỏ nào bị dí vô bim thì có nước chổng mông kêu trời kêu đất. Nó bứt hết, mu môi hay khe rạch gì cũng rần rần như bị lột vỏ. Thằng nào cắc cớ banh hai mu ra mà dí vô hạt le thì có nước lôi từ ông bà ông vải thằng nhỏ mà chửi vì lồn bị hành hạ tệ.

Còn cái món kia, đầu lại ngo ngoe như sâu đục. Đặt vô húm mà lẳng lặng dõi theo sự kích phá của nó chắc tiêu tùng. Nó ngóc ngách chui chui, khượi khượi đôi mu đã đành mà cái đầu giống con cắc kè nhọn hoắc, cứ te te xoay vòng vòng rỉa rúc vô lỗ mới dữ. Nó lúc nhúc như giòi, lăm tăm như cá lòng tong, và xìa xìa như lưỡi con nhông liếm láp.

Cha mẹ ơi, con nhỏ nát như tương, mấy thằng trời ơi còn đè nghiến, giữ tay giữ chưn, thằng mò, thằng bóp, thằng nhét, thằng bưng, con nhỏ tựa bị cuốn trong lưới, đạp nhàu đạp nhỉ. Bà chị tôi chắc phải trị vậy mới sợ.

Tôi đang thả lỏng hồn đi phiêu lãng xa xa thì bà chị hét lên : mày nắc xà lơ xà bát vậy, thằng. Tao nói nắc, nắc, nắc nữa, nắc mãi, mày nghe ra chưa ? Tôi xẩu mình xẩu mẩy, cái thằng điều khiển cuộc đua là tôi chớ nào phải chị. Tôi là nài chưa có phản ứng gì mà bả thân ngựa lại muốn cầm cây cầm gậy điều động ban nhạc của tôi.

Tôi ghét nên đâm cho bả một hơi chừng mấy chục cái. Bà chị xục xịch câm đừ, cái giò bị bê nhún nhún, ngúc ngoắc thấy ghét. Tôi như con khỉ ôm cột, đu vắt va vắt vẻo, cứa bịch bịch miệng lu, bà chị kêu rối rít : đó, mày nắc vậy mới đúng điệu. Và bả kêu khơi khơi : sướng à nha, đã à nha, nứng à nha, cái giò đu đưa, đú đứa.

Tôi bực nên hỏi gắt gỏng : chừ bà còn muốn tui làm gì nữa, chớ cái miệng bà kêu tui bực quá. Bà chị lả lơi ầu ơ : thì nắc, đâm, đụ, đéo gì cũng được, miễn là mày chà tao đã ngứa thì thôi, còn ai biết mày học được ngón nghề nào mà bày.

Tôi nghe khoái con ráy nên xáp vô : ờ chị nói đúng. Tui nắc chị hoài mà có mửa được đâu, chẳng qua tại tui thuộc bài của chị hết. Giờ chị nghe tui đi, tui bày món này ngon hơn. Bà chị có vẻ không tin nên gạt phắt : thôi, bày đặt, kệ tía nó, hổng mửa cũng được, miễn là mày nắc khơi khơi cũng ngon rồi. Chớ mày rút ra, tao đang có trớn, để trống huơ trống hoác, gió lùa vô, bịnh chết.

Tôi suýt sặc cười. Tôi phải dụ nai bả : thiệt mà, chị để tui thử coi. Nếu hổng ra sao thì tui lại đút vô nắc tiếp. Chị Hai dụ dự rồi cũng nghe. Tôi thả khúc gỗ chuôi cày ra và tháo cái nò đóng ghim bim chị, chị lỏn lẻn dòm cái chất đục ngàu bám dài nơi cây gậy tôi mà hỏi nhóng : của mày hay của tao mà lền hết vậy.

Tôi đứng nhồng nhỗng, khúc gân lúc lắc một khi. Bà chị rón rén kẹp háng vô để khí hổng rớt. Tôi lôi bả lại và chỉ vẽ cho bả cái kiểu chơi mới mẻ. Tôi biểu bà quì gối lên mặt ghế, khom khom như học trò bị phạt, cái đít xìa ra ngoài chơn không. Tôi nhấn phía lưng bả để bả đặt cánh tay lên nơi tựa. Trông chị lúc này như con ễnh ương đeo cứng cái lá môn.

Tôi sửa chỉnh vị thế ngồi bò của bả thuận theo điều tôi muốn và thử dùng nguyên mấy ngón tay bụm lại vuốt thử nơi bim coi nó lọt ngàm chưa. Bà chị có mòi lo lắng nên nhấp nha nhấp nháy, vừa nhón người lên, vừa quay lại dòm. Tôi vuốt vuốt thêm và bật ngang tiếng tây tiếng u “ ô kê “, còn vỗ cái chách vô mông bà khen rối rít.

Xong tôi ngồi ngửa ra đất, kéo xê xích phần háng bà ướm với mặt tôi, lưng tôi tựa vô chưn ghế. Tôi khảo sát kỹ lưỡng y như cái anh tàu lặn đang nhô cái viễn vọng kính lên thăm dò biển địch. Tôi xà quâng, xà quầy, nhìn nhìn ngắm ngắm, bỗng nhiên tớp ngay bim bả một cái làm chị giựt mình suýt té ngửa. Tôi níu lấy hai cổ chưn giữ lại.

(Hết Phần 17 … Xin mời đón xem tiếp Phần 18)