Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Tác Giả:

Lượt Xem: 640 Lượt Xem

Chèn ơi, còn nói chi đôi vú của bả. Vốn chúng đã tề dề, nay bà chị hồi hộp chúng càng u na u nần, bắt khiếp. Tôi lòn một tay lên cầm chịch măn se cái núm vú lẫn cái quầng, bả i a hơn con nít nhõng nhẽo. Tôi vê cái đầu vú chắc nịch, bả xàng quầy quậy trên mặt ghế gỗ, cái bim lao chao tựa con diều nhử thằng cu tinh nghịch. Tôi phải xỏ ngón tay vào lỗ khe kềm bả lại. Bà còn cố chuồi tới chuồi lui mấy lần. Tôi xọt ngón tay lừ đừ nơi cái lỗ đỏ hoe, bà chị rặn è è, mút mát. Tôi nhận rõ cơ bim của bả như cổ con trăn nuốt trộng dần ngón tay tôi.

Phần 1

Tôi thường gọi lén bà chị bằng cái tên bất hủ này vì tánh tai ác của bả. Ai đời tôi cũng là một con người hẳn hoi mà bà coi tôi như cái bị cát để bả ngày ngày dợt đấm võ. Mỗi lần bả cất tiếng gọi “ có đứa nào ở ngoải, dzô tao nhờ chút coi “, tôi chưa kịp ba chưn bốn cẳng chạy vô là y như bả đã nổi xung.

Nhà chỉ có 2 chị em, ngoài tôi ra còn đứa nào khác, vậy nhưng tánh bả chảnh nên gọi trùm lớp vậy cho có vẻ giàu người. Đến khi tôi chạy vô thì chẳng nói chẳng rằng bả hết ngắt lại nhéo, hết nhéo lại giựt tóc, ký đầu, vẹo tai và chửi um. Tôi đau tổ chảng mà hổng dám la vì la bả còn đập dữ dội nữa.

Cứ nhè bắp vế non của tôi mà bả nghiến răng trèo trẹo, ngắt cái nào cũng muốn dứt thịt ra, bảo sao tôi chẳng khiếp. Đợi lúc được tha, tôi giở ra coi, ôi thôi hai bên bắp vế tím bầm như bị té. Bởi má tôi luôn dặn dò chị dạy dỗ cho tôi nên bả được trớn làm hung.

Tôi cầu mong sao có cha nào rước bả đi sớm cho tôi nhờ, chớ ở lâu chắc tôi ốm o gầy mòn còn gì nữa. Càng ngày tôi càng lớn mà bả vẫn thấy tôi con nít trân nên xáng cái nào cái nấy nên thân, tôi đau điếng bắt nhợn.
Mà nào chị có xấu cho cam. Mặt mày sáng rỡ, người ngợm phổng phao, vai u, ngực nở, đít đi nhong nhỏng, có dáng ra phết. Ngặt cái có lẽ vì giọng bả nghe lớn nên ai cũng ngán, cha nào cũng sợ rước bả về rồi bị bả thưởng năm ngày ba trận chắc tiêu tùng.

ba-chi-hung-du

Tôi ức lắm, lầm thầm trong miệng để rồi có lúc bả phải cậy nhờ tôi thì tôi sẽ ra tay cho bả biết. Chừng đó những chỗ nào mềm mềm tôi vặt thấu mây xanh cho bả hết ác tâm. Tôi tưởng tượng cỡ hai vú bả mà tôi nhéo, tôi vặt, cam đoan hai cái núm hổng rớt ra thì tôi dở ẹc. Còn cái mông bả nữa, tôi phát cho sưng tếu lên mới tởn. Bả nhéo bắp vế non của tôi thì tôi (lúc đó) cũng dớt cái bắp vế của bả trả lại. Coi bả có biết đá biết vàng là chi.
Sáng nay, bỗng dưng bả nổi cơn kêu nheo nhéo. Tôi tưởng bả bị té giếng hay bị đổ nước sôi nên miệng đáp, chưn nhún tôi bay vô liền. Bả nhăn nhó như khỉ ăn ớt, tay xà quần vói ra sau lưng kêu tía lia : đâu mày giúp coi con gì bò sau lưng mà nghe nhớt tổ mẹ.

Tôi được dịp trả thù nên giả bộ hỏi đâu đâu, nhưng xà quần câu giờ hành bà cho đã. Bà chửi như điên : tao sợ mà mày lần khân, tao nổi xung đập thấy trời đất bây giờ. Tôi ngán ngại nên lăng xăng ra phía sau cầm vạt áo giũ giũ lấy lệ.

Bả kêu inh trời : chèn ơi, nó bò rột rột ở trong mà mày hù hù bên ngoài, nó sợ mẹ gì chớ. Sao mày hổng lòn tay vô mò thử coi nó trốn ở đâu lặt ra quăng đi cho tao nhờ. Tôi càng quính lên, đút tay loay hoay mà nào có lọt.
Ngặt vì cái áo bả bận thít chặt quá nên tay tôi lách lách gì cũng huề. Tôi bày tỏ ý kiến thì bị la : sao mày ngu dữ vậy, thì áo chật, mày vén lên hay cởi nới nút ra cho mau. Tôi nghe mà tưởng bả nói lộn. Thiệt là vận may hết lớn. Từ lâu rồi thấy bả thở, hai đồi ngực phập phồng, tôi ước gì có lần được nghía trộm bả cho đỡ. Tôi nghĩ hai cái vú đó chắc là bự và mềm mọng, nào dè bữa nay tổ trác bả bị con gì chun vô lục lạo nên tôi hổng màng mà được coi.

Tôi tía lia hối bả : áo chị bận, hàng nút ở phía trước mà biểu tui gỡ thì gỡ chỗ nào. Chị bị bí nước nên xổ đại : thì tao đang chết trân bởi con đó, may lòn tay ra mở giúp có sao. Tôi như mở cờ nên hai tay quờ quạng lia ra mà mò hàng nút.

Hai vú bả đồ sộ nên chưa thấy nút với niết ở đâu thì hai lóng tay tôi đã chạm lùm xùm thứ gì êm êm mềm mềm như bông nõn. Tôi giả bộ vói vói mà đè lóng tay để tìm cảm giác lâu lâu. Bả lạch bạch như con đỉa, còn tôi sờ soạng như thầy bói khiến bả nhéo cho một cái nên thân.

Lần này tôi thấy bả giật nảy mình, bởi vì khi tôi mò mò trên vú bả thì thằng em tôi bỗng dưng ngóc đầu lên lả lướt. Bả đụng vô nên nghẹn ngào. Bả giả tảng hỏi : mày nhét thứ gì trong quần mà tao đụng vô như chạm phải cây gậy. Tôi chối phăng, bả có vẻ không tin.

Bả đợi tôi mở nút áo, lật phía sau lên tìm, nào có con gì đâu. Chẳng qua cái dây yếm bả thít chặt quá nên cấn gây ngứa rần rần làm tưởng con gì bò vậy thôi. Tôi nói lại cho bả nghe, bả im không nói gì. Tôi định đề nghị bả nới bớt dây yếm ra, nhưng thấy bả quạu đe tôi hổng dám.

Bả nhìn sửng tôi, ngấm ngầm toan tính gì đó rồi ra lệnh : mày nói mày hổng dấu gì trong quần thì cởi ra cho tao coi mới tin. Tôi lúng túng rõ, bởi vì mấy ngày gần đây lông đang thi nhau mọc nên tôi ấp úng, ấp úng.
Bả thấy tôi lính quính càng tin là tôi dấu thứ chi, càng đe nẹt đòi khám. Tôi phải xuống nước năn nỉ : tôi em mà chị, nhưng bả hổng nghe. Một hai bả đòi tôi cởi, sau chính bả đè lột tôi ra.

Tôi mắc cỡ, co rúm người lại, bả càng ra sức vật nhau để tôi phải thua. Cuối cùng bả được lôi được cái quần tôi ra thì bả sượng trân, hai tay bụm lấy miệng la nhoi nhỏi : trời đất, mày lớn hồi nào mau vậy.

Tôi như bị luộc nhừ người. Thằng em tôi ngúc nga ngúc ngắc, như đánh đòng xa, còn mớ lông thì rung rung như gặp gió thổi. Bà chị cằn nhằn : mày lớn thiệt rồi, lớn thiệt rồi và ấp a ấp úng, bả nhìn thôi miên vô phía háng tôi.

Tôi như bị kềm tay chưn nên đứng trơ ra tại chỗ. Bà chị thở dài sườn sượt than vãn : tao đâu ngờ mày lớn mau, thôi từ nay tao hổng dám đụng vô bắp vế mày nữa. Còn mày cũng cố đừng chọc giận tao để khỏi bị tao ngắt, đập nghe chưa.

Như một bà mẹ dạy con, chị bảo : mày kéo quần lên đi, để tao thấy xốn con mắt quá. Tôi bẽn lẽn làm theo lời chị, nhưng trong đầu vẫn lần xần cái vẻ mềm mềm mà tôi đã được hưởng xái trên ngực chị.
Tôi đả đớt hỏi : chị còn nhờ tui chi nữa hôn. Chị vội hất ra : thôi được rồi, mày làm gì lo làm đi, chừng nào có việc tao kêu. Tôi như con chim xổ lồng, chạy bay chạy biến mất hút.

(Hết Phần 1 … Xin mời đón xem tiếp Phần 2)