Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Phần 5

Tôi như con mèo vẫn được cô chủ cưng yêu, ôm ấp, vỗ về, lại cho nằm chung với cô một giường, nay bỗng dưng bị nhốt khóa bên ngoài cửa, chẳng được đoái hoài gì tới, trách chi không thấy não lòng, buồn tủi.
Bởi vậy, tôi cứ đứng đực ra ở nơi cửa, cào cào nhè nhẹ vào tấm vách, y như con mèo cái khát tình gọi con đực, với hi vọng là chị Hai,nghe ra sẽ động lòng trắc ẩn mà cho phép tôi vào.

Tôi xin lấy hết danh dự sẽ không đụng chạm gì đến chị, chỉ được nằm nhìn ngắm chị thôi vì với bấy nhiêu cũng đủ để tôi thấy mình vô vàn hạnh phúc. Tôi cứ hình dung lúc này chị vẫn để trần bộ vú, chị có thể đã ngủ hay lơ mơ ngủ, hơi thở chị đã trở lại điều hòa, thế nhưng với hai tảng vú đồ sộ của chị thì nội ngắm thôi cũng đủ diết da tới bến.

Tôi tưởng tượng như hai phẩm oản làm bằng thứ bột năng mềm mịn, trắng phau, lại còn điểm hoa hòe hoa sói bằng cái quầng hồng hồng tròn quay và đôi núm se se như hạt đậu, chao ôi, sao mà trông ngon lành và thèm ăn biết mấy.

Của nả ấy chẳng cần ăn, cần ngủ cũng được, nội trông cái lọn úc núc cũng đủ no đến cả tuần, còn nói chi hơi cảm thấy kiến cắn bụng mà được chị cho ngậm nhay nhay thì đói đâu cũng rã tan ngay.

Tôi tiếc là gia tài trong nhà giàu có như vậy mà từ trước tới nay thiếu để tâm gìn giữ. Cũng may cái số chị tôi chưa được ai nhìn nhỏ để bứng đi, chớ không thì đúng là gặp cảnh “ bụt chùa nhà không thiêng “ thật uổng ơi là uổng.

Bây giờ dù vẫn còn ấm ức vì bị chị cho ăn đòn, ngắt véo, song tôi cũng vội quên hết trơn. Trái lại tôi còn cầu mong bị chị gọi vô chửi mắng, đánh đập để tôi được gần nhìn cho mãn nhãn mâm xôi của chị. Dẫu cho chị có làm tôi thịt nát xương tan tôi cũng chịu, miễn là sau đó chị vuốt ve cho tôi ngậm ti một xí là tôi cũng hài lòng rồi.

Tôi kêu lên ngo ngoe : chị Hai ơi, cho em vô, em buồn ngủ và mệt quá, nhưng chẳng nghe bả ừ hử gì hết trơn. Tôi gọi tới gọi lui, giọng xìu như dây thun giãn mà cánh cửa vẫn đóng im lìm.

Thất vọng, tôi lăng xăng tựa con sâu bị đạp, tay chân buồn oải, lòng dạ ủ ê, mắt đổ hào quang, hoa đốm lần xần nhức nhối. Tôi làng xàng muốn đi, muốn làm một cái gì đó mà sao điếng lu chẳng thấy đường thấy ngõ.

Đầu óc tôi lởn vởn tiếng kêu của chị : mẹ họ, mày làm tao thiếu điều muốn chết ngất. Mày mút vú tao mà như ai nạo dừa, cơm đã hết mà còn cố nạo, nạo, nạo; cha mẹ ơi, lần đầu tao mới biết sướng là như thế. Đầu vú tao có bao giờ thì nổi sần, nổi cục lên đâu, mà mày nút chi đến nó thành hòn sành, hòn sỏi. Tao tưởng giá như bị ai chọc ghẹo, tao ngắt ra liệng hẳn chả cũng bể tía nó đầu. Mày làm tao lao đao như gà mắc tóc, như bị chuột chạy qua chưn, như giò heo bị hầm nhừ tử. Mày biết tao cố gồng mà cũng phải ra, nào có ra một lần, mà nó thốn, nó tháo, nó rần rần, chợn rợn, cái lót của tao ướt nhớt hết trơn.

Tôi lùng bùng vì đoạn cuối của lời chị nên ngộ ra sao nãy giờ mình ngu quá sức. Chị không mở cửa cho vô thì đi khám nghiệm coi cái món “ ra “ của chỉ thế nào. Đây cũng là một bài học mình cần nên biết, để mấy thằng tửng cứ chê mình cù lần vì hổng biết đàn bà con gái gì hết.

Bởi vậy tôi long toong ập vô phòng tắm, mò tìm cái lót của chị. Tôi ngẩn ngơ ra vì nào có thấy dấu vết gì của cái chất nhớt nhớt như chị nói. Tôi bực mình tựa bị đánh lừa nên xới tung cả chậu đồ chị ngâm tìm nữa. Chèn ơi, một mình bả thay gì mà ớn ợn. Ít cũng đến vài ba cái nịt vú, dăm cái quần lót mềm và lằng nhằng dây nhợ gì cuốn quéo vào nhau thành nùi, thành tảng.

Cái mùi ngây ngây xộc vào mũi tôi, nghe như cháo thiu, nghe như bánh bèo ỉu, tôi kê sát lại gần mũi, hầm bà làng xắn cấu tôi chẳng phân biệt thứ chi ra thứ chi. Y như có mùi mồ hôi nách, lại xen mùi ám khí lâu ngày, lại khai khai mùi nước đái, lại ẩm mốc mùi thịt da, đàn bà đúng là một mê cung mà ai lạc vô cũng vô phương tìm đường ra khỏi.

Tôi khoắng khoắng cái thau, một sợi gì trơn trơn bám lấy da tay ớn ợn. Tôi nhón lấy thấy giống cọng bún rữa, giống con giòi bóng nhẫy. Tôi thấy nó loòng thoòng, nhớt nhớt như sợi mỡ sa. Tôi hửi, bỗng nhảy mũi lia luôn mấy cái, tôi dùng hai ngón tay vê vê, nó líu nhíu trơn dính như cứt mũi. Nó lây nhầy, láp ráp, lưa tưa và có mùi tanh tanh. Tôi hớt để nó lên cái mũ nịt vú màu đen thì trông nó như miếng mủ ai dây vương trên đó.

Tôi chịu, thật sự chịu thua, hổng đoán định nổi đó là cái thứ gì. Hổng lẽ đó là cái chị Hai kêu là “ ra “ mà bả rặn è è lúc nãy. Tôi ghim trong bụng ý tưởng này, nhứt đinh sẽ chất vấn chị Hai cho ra lẽ khi bả tỉnh dậy. Tạm thời, tôi cứ lôi hết cái nịt vú này đến cái quần lót kia để hít hửi như tay pháp y truy tìm dấu vết thủ phạm.

Nói nào ngay, hít hà thứ bên trong của đàn bà tôi cũng nghiệm ra được chút gì mới mẻ. Bà nào mà chẳng xón lại chút hơi hướm và cả mùi sâu xa của bả, một thứ mùi hôi chẳng ra hôi, thơm chẳng ra thơm, nhưng vô cùng khuấy động. Ai đã lỡ hít rồi thì say như lậm xì ke thứ nặng, bỏ chẳng bỏ được mà đeo thì cũng khó đeo.

Tôi nảy ý định bữa nào phải lén thoón một cái yếm và một cái lót của bả cất dấu để gọi là “ xếp tàn y lại để dành hơi “. Đêm khuya ỉ e khó ngủ thì lấy ra để lên mũi, lên mặt, may ra cũng đánh được một giấc chập chờn.
Vả lại, sao các bà thích dùng toàn thứ mềm mềm mặc bên trong vậy nhỉ. Làm như thứ lụa là, va li de, thun, đó mới hợp với làn da êm trắng của họ, nó vừa ôm tròn những bầu cạnh thon thon, vừa lót hờ tay nâng niu vẻ đẹp của đồi non, khe lũng nữa. Tôi cứ nghĩ đến những nét viền ôm sát, những dây uốn vắt veo mà lòng rung rung hí hửng.

Chị Hai tôi, dù chưa phải là sắc nước hương trời, nhưng tôi đố ai tìm ra thứ vú vê và mông háng nào đẹp hơn bả. Nói thế thôi, chớ dại gì tôi kể tỉ mỉ ra hơn để các cụ háo hức, lần mò xem lén thì tôi còn nước nôi gì dành độc quyền với bà. Tạm vậy các cụ nhé, xin cho em hai chữ bình an để em được “ ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn “.

(Hết Phần 5 … Xin mời đón xem tiếp Phần 6)