Bà Chị Hung Dữ Nhà Tôi – Truyện LL Hấp Dẫn

Phần 7

Hồi này được chị Hai cưng, tôi thấy đỡ khổ. Ít khi còn bị bả lôi giựt ngược và bị những trận ngắt véo, bể da sứt thịt như trước. Trái lại, đôi khi còn được bả giữ chưn ngồi lại kế bên để hỏi han, tâm sự. Tôi sợ run muốn chết vì cứ nghĩ tới cảnh con hổ vờn con nai trước khi hạ sát. Nhưng bà chị chừng hiểu ý nên trấn an : mày đừng sợ, tao hổng hành mày nữa đâu, mày lớn rồi cũng biết nhận ra đâu là phải, đâu là trái chớ.

Tôi đâu dè mình “ hạnh phúc “ đến vậy. Tôi làng xàng mà vẫn thủ thế vì cái tánh “ bà chằn “ bất đồ của chị. Chỉ e bả vui đó, buồn đó lại lôi tôi ra làm cái bị cát để bả dợt võ thì khốn. Chị phải làm cho tôi yên tâm, chị nói vần vo rồi chung qui cũng là hỏi dò tôi về ba cái chuyện tôi học lóm nơi mấy cha trong xóm.

Chị làm bộ rầy rà tôi : mày còn nhỏ đừng bén mảng bên mấy chả học bậy. Mấy chả đía xạo cho vui, chớ gần đàn bà nhát như cáy. Tuy vậy, ỉ ê một hồi bà chị cũng dấm dúi bắt nọn tôi : đâu mày thử nói tao nghe mấy chả xúi mày những gì.

Tôi biết bả mại hơi mà còn làm bộ nên cũng trổ duyên trổ dáng chọc bả chơi : ối, hơi đâu chị nghe chi cho mệt trí, mấy chả nói tào lao cho qua ngày đoạn tháng đó mà. Chị chụp tay tôi giằng giằng hối thúc : thì tào lao gì cũng nói cho tao nghe với, coi mấy chả xạo tới đâu.

Tôi biết thừa chị muốn rõ nên càng ấm ớ thêm : chuyện đàn ông nói đưa nói đẩy, chị lưu ý làm gì. Vả chăng mấy chả cũng đoán mò chớ có bằng cớ thiệt sự chi đâu. Tôi nhìn vẻ ngẩn ngơ của chị mà thương, bả ngây ngô như con cái đang bị con đực gù chịu trận.

Chợt chị có vẻ dỗi : mày hổng nói thì thôi, tao đi ngủ quách cho rồi, nói chuyện với mày tức như bị bò đá. Tôi phải vội vàng giữ chị lại : đừng nóng chị Hai, nếu chị ưng nghe thì thủng thỉnh để em sắp đặt lại có đầu có đuôi mới kể thấu đáo chớ. Chị Hai vùng vằng nhưng có vẻ muốn ngồi lại.

Tôi thủng thẳng tằng hắng cho chị thêm sốt ruột rồi mới nhủng nhỉnh khề khà : thì mấy chả có nói chuyện gì khác ngoài chuyện nam nữ với nhau. Tôi thấy bàn tay chị Hai bíu chặt lấy cánh tay tôi, biết là chị đang háo hức nên dõng dạc tiếp : mấy ổng ví đàn bà như tấm lụa phất phơ, gió thổi bùng lên bùng xuống, nhưng nếu đàn ông biết đưa tay khéo xếp thì tấm lụa cũng nằm gọn trong tay. Chừng đó có muốn vuốt ve hay xoa mày, xoa mặt, tấm lụa cũng mềm nhũn ưng chiều.

Chị Hai nói tréo nguẩy : nói thì nói đại nói đến, còn bày đặt ong bướm dông dài, làm tao nóng ruột thấy mẹ. Ừ, tao biết rồi, tấm lụa phất phơ phất phào kệ tía nó. Còn đàn bà thì sao, mày nói tẹt nghe coi. Tôi lại phải kềm giữ sự nôn nóng của chị : chèn ơi, em đang lấy trớn kể mà chị cứ dứt ra như vậy thì làm sao em nhớ hết. Phải từ từ có đầu có đuôi, chị Hai à. Nhưng rồi tôi cũng thương (hổng thương lần sau bả lờ chuyện cho ngậm ti thì bỏ mẹ) nên túc tắc nói.

Chị Hai biết hôn, các bà thường là làm kênh làm kiệu, được chút đàn ông nhìn vô thì nguýt háy ra vẻ chê bai. Nhưng bọn trai bỏ đi là mấy bả chặn lại móc miết : chứ bận chi mà gấp gáp vậy. Đó cái kiểu mấy bả chịu đèn là vậy. Con trai biết thừa căn tính của mấy mụ nên cứ nhắm mắt khen càn. Trước thì tía lia là bà chị có duyên, có dáng; lần hồi khen là khuôn mặt thấy thương, rồi hàm răng, mái tóc, mắt mũi, cằm, tay, chao ôi loạn xạ lên, toàn những danh từ đẹp đẽ.

Các bà được đưa lên tận mây xanh nhưng vẫn vờ “ em chả “, ỏn a ỏn ẻn, giả bộ ngây thơ. Mấy bố lợi dụng mới xán gần vô lần, thở xì xụp vào tóc mai, vào gáy làm cho mấy mụ điên đảo từng hồi. Các tía khen tới lần nào là áo tươi, quần đẹp, tả chân tả cẳng túa lua. Các mụ khoái, ngẩn tò te, đực cả mặt.

Biết là các mẫu sụp hầm, mấy khứa càng tán vung tán vít : nào là em đẹp nhất trần đời, số một hổng còn ai là số hai, số ba nữa. Đang khi hồn vía các mợ phiêu diêu thì lúc đó mấy tay mới trổ mòi dê cụ. Lão khen là bộ ngực em no tròn thấy đã, vồng đít em cong tếu thấy ưa, lại eo thon, bụng lép như cô Kiều, Tây Thi một nước.

Dù các bà có kêu ca : ối, tưởng gì, đẻ con mấy lứa rồi vú xệ tới rún còn đẹp nỗi gì mà ca kệ, cha ơi. Nhưng kiểu trây trớt của các cha cũng làm bà đành rớt rụng. Chưa gì đã nghe và thấy miệng tay các lão múa liên hồi, miệng dẻo quẹo khen “ vú nuôi con mới là số dách “, còn tay thì đã vội mò mò vê bóp kêu inh : nè vú mềm nhũn thế này mới gọi là vú thiệt, tay rờ vô mát rượi một khi.

Chả nói khơi khơi mà tay mằn mằn như nặn hột, cái vú đang rũ rượi bỗng ngóc ngóc cương lên. Thế là chả bóp lia, chẳng những một tay mà cả hai tay đều vò lia lịa, hai cái vú có muốn yên cũng bị xáo động cả lên. Các tay cứ rờ cứ nói, hai trái vú cứ bị bóp vặt xật xừ. Chiếc áo các mụ mặc bị đùn lên kéo xuống nhàu nhỉ mà sao hổng nghe các bà cự nự.

Thì ra tại hai vú bị nhốt nên sự khó chịu cấn cái kích thích khiến im. Các cha thấy êm ru càng mằn càng xiết, trước còn lum xum bên ngoài áo, sau bàn tay mấy chả lọt bên trong khoắng hồi nào. Các chị nhột càng uốn éo như sâu làm các cha hứng chí càng bóp vê dữ dội.

Thét rồi các bà rục rịch và gừ gừ gì trong họng. Các cha thừa cơ mới tốc luôn áo lên mà nghịch phá cái yếm cho vui. Hai quả vú trật trầy với lụa yếm lùng nhùng như mớ giẻ, Bấy giờ mấy ông mới áp lưng mợ vô mà xiết bóp đùng đùng. Hai cái vú đành chịu trận dưới bàn tay thô bạo vầy vò không ngớt.

Có cha bạo dạn còn bóp vú chỉ một tay, trong khi tay kia lòn vô lưng quần mò gì ở trỏng. Chỉ thấy bà chị nhón nhón gót chưn, khề khà rên rẩm và bàn tay ở trong cứ khoắng vô hồi. Bà chị lúc đầu còn giữ kẽ, sau thì kêu ông ổng lên : đã, đã, móc dùm chỗ đó cho tui đỡ ngứa.
Cha nội làm liền vì chính chả cũng thấy ngứa theo. Chả bóp móc làm bà chị niểng lên chúi xuống, mông đít cọ không ngừng, ông lão cũng điên theo vì khúc dồi bị ngộp vùng vằng xỉa lên chọt chọt. Thế là một cảnh dính lẹo nhau huỳnh huỵch không nhả, cái yếm bị tuột ra hồi nào mà tay lủy đang mằn trên cái vú trần của ẻn.

Tôi còn định kể tiếp thì bà chị hét inh lên : tốp, tốp, mày kể tục quá, chuyện dơ dáy vậy mà cũng đi học mót. Nói vậy mà mặt bà đỏ rần, hai tay bả đang khư khư ôm lấy háng như sợ bị tôi lòn vô học theo cha nội đó. Tôi phải nói bải buôi : tại chị bắt em kể nên em phải nói tận nói cùng, chớ để chị rầy em học hớt chẳng tới đâu hết.

Sẵn thấy bả lúng túng, tôi hỏi nhóng : bữa nay chị thưởng em lại được chưa ? Chị ngoe nguẩy gạt phăng : hổng được đâu, bữa nay tao bịnh. Nói rồi bả chạy lủi mất, khiến tôi chẳng hiểu ra sao. Bà vô buồng đóng cửa cái rầm, nghe lích kích chốt khóa và u u im lặng. Tôi sợ ứ hơi, chỉ lo lời mình kể làm bả bịnh nặng thì khốn.

Tôi lết lần về phía cửa buồng, kêu như trẻ lạc mẹ : chị Hai ơi, chị Hai hỡi, nhưng chẳng nghe lời đáp. Tôi buồn ngồi xẹp xuống ngay cửa buồng, ngủ hồi nào hổng hay.

(Hết Phần 7 … Xin mời đón xem tiếp Phần 8)