Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Vẽ tranh – Truyện 18+ Kích Thích – Update Chap 52

Tác Giả:

Lượt Xem: 1484 Lượt Xem

[Vẽ tranh #37]

“Alo..! Gì vậy ông..?” – Cương hỏi Lộc trên đthoại.

“Ờ..! Lát hồi mà có về trễ, nhớ khóa cửa dùm tui nha..! Nay tui đi tới sáng mới về lận. Nhắc để nhiều khi mẹ tui bả quên…”

Nghe biết Lộc “qua đêm” là đoán ổng đi đâu rồi, nhưng mà cũng ko có gì lạ. Cương nói:

“Ờ.. Khỏi lo..! Lát về khóa..! Đi chơi vui nha..!”

“Ờ..! Hờ hờ hờ..! Vậy nghe..!” – Lộc nói, rồi cúp máy.

Chưa kịp bấm cái màn hình cho nó tắt, là:

“Chò oi..! Trai gọi kìa..! Hé hé hé..!” – Minh xọt mỏ qua.

“Ừm..! Trai nhìu lắm… gọi cháy máy luôn nè..!” – Cương vừa nói, vừa nhìn Minh mà lườm lườm.

Mấy chị em che miệng cười cười. Minh chả biết nói thêm gì, cũng lườm lườm lại, xong nhìn qua cô Hiền kêu:

“Đó… cô thấy chưa..! Nó thừa nhận rồi đó nha..! Hm hm hm..! Cô… có anh nào được được… gả cho thằng nhóc này đi..! Hí hí hí..!”

“Nhỏ này..! Người ta đàn ông con trai đàng hoàn mà cứ..!” – cô Hiền chau mày, nhìn bà Minh.

“không có chắc đâu cô ơi..! Bề ngoài vậy thôi…! Bề trong… ai biết được..!” – Minh nói với giọng dẹo dẹo.

Cô Hiền ngồi giảng bài cho Minh 1 tràng về nguyên tắc phân biệt giới tính, Cương mới thừa cơ hùa theo cô. Mấy chị em khác ngồi nghe 3 người đấu khẩu trong thương yêu và thầm kín. Rồi toàn thể hội banh tưng và cây gậy mini lại quành về chủ đề đi chơi. Bàn luận mua thứ này, sắm thứ kia. Tới màn hỏi về đồ tắm, Minh cay cú tên Cương ngây thơ, mới xạo xạo hỏi:

“Cương ơi..! Tắm biển… mặc gì đó cưng..?”

Cương ko trả lời kiểu bình thường với bà này được, phải nói:

“Áo 2 dây, quần 3 lỗ chị ơi..!”

“Ú chời ơi..! Chơi bạo vậy luôn đó hả..? Hế hế hế..!” – Minh vừa cười kiểu gian ác, vừa nói như đắc ý lắm.

“Ủa..! Quần nào hông 3 lỗ anh..?” – Sương chợt hỏi Cương.

“Ờ ha..! Quên..! Mặc quần vậy, có gì đâu mà đẹp..! Không được..! Không được..!” – lại bà Minh.

“Ui sssh..! Mà mặc gì… tới đó biết..! Tự nhiên hỏi..!” – Cương nói lại.

“Ơ..! Mặc gì… để chị bây biết… mặc theo cặp chớ..! HM HM HM..!” – Minh.

“Hổng lẽ em ko mặc gì… rồi chị sao..? Theo luôn hả..?” – Cương.

“Sssssh…! Đương nhiên rồi..! Dám chơi hông..! Hé hé hé..!” – Minh thách thức.

“Trời..! Dễ ẹc..! Giờ trước mắc là em mặc mỗi cái quần bơi rồi ở trần thôi đó..! Dám theo hông..? Hm hm hm..!” – Cương nghênh chiến.

Tự nhiên bà Minh vỡ lẽ ra, kiểu ham hố mà quên thân. Mặc bả tính nói gì đó, mà đơ ra ko làm được. Mấy người kia ngồi cười “ha hả”, Huyền kêu:

“Ủa sao im re vậy..? Nó ko mặc áo kìa… theo đi..! Sung lắm mà..!”

“Hoi..! Cái đó quên..! Nó con trai đương nhiên ở trần bình thường rồi..! Hông tính..! Hông tính..!” – Minh ngụy biện.

“Vậy thôi ko có thách đố gì ở đây nữa à..! Lớn già đầu rồi… đi đấu với tụi nhỏ..!” – Hiền phán cho Minh 1 câu xanh rờn.

Minh bả tức tối, nheo mắt lườm lườm Cương nhưng ko muốn bị bôi tinh – trét sữa lên mặt nữa, nên ngồi êm re, khép mình vào ghế. Chợt Cương ngáp dài 1 cái mệt mỏi, cũng khoảng 8h mấy tối rồi. Cô Hiền kêu:

“Trời..! Bộ mệt lắm sao ngáp dữ vậy con..?”

Huyền nói: “Phải rồi..! Trưa ko chịu ngủ..! Ngồi rãnh quá đi ngồi vẽ nhỏ kia cả tiếng..”

Cương cũng chỉ biết “hm hm..!” chứ nói gì nữa, quá đúng rồi. Sương kêu:

“Thôi anh về nghỉ ngơi đi..! Bận bịu sáng giờ rồi..!”

“Uhm. Về nghỉ đi em..! Mắt đỏ chót kìa..!” – Dung cũng hùa theo.

Ai cũng ủng hộ cái sức khỏe của anh, kể cả Ý cũng gật gật. Riêng có con mén:

“Nè..! Vô phòng em ngủ đỡ đi..!” – mỏ nó chu ra, mặt như có ý đồ gì đó.

“Uhm. Ko ngại thì vô phòng TUyền ngủ xíu đi con..!” – cô Hiền hết chuyện đi giao 2 trứng cho ác, ở đây là ác nữ.

Mấy chị em nhìn nhau, nhìn cô Hiền như kiểu lạ lùng vì ko ngờ cô dọn đường cho cây gậy tung hoành. May sao:

“Dạ thoi..! Để về rồi ngủ 1 lèo tới sáng luôn..! Chứ về trễ nữa mất công..! Với nãy bạn con nó kêu về coi cửa nẻo này kia..! Ko về cũng lo lắm cô..!” – Cương viện cớ.

Anh nhìn qua con mén tưng, thấy nó zãnh cái môi hồng hồng ra như “ứ chịu”, rồi Hiền kêu:

“Ờ..! Vậy thôi về đi..! Có gì mốt ghé chơi có gì đâu..!”

Cương mắt sáng rỡ: “Dạ..! Hm hm..!”

Cương đi ra sân, Tuyền, Ý, Sương và Cô Hiền ra tiễn cho tới khi anh dắt xe ra ngoài đường. Mấy chị em còn lại dọn dẹp này kia, tạm biệt anh từ khi còn trong phòng khách rồi. Anh từ từ vặn ga, lướt xe đi xa khỏi căn biệt thự vui vẻ, động lực cho anh có thêm năng lượng mỗi ngày. Vẫn nhìn vào gương chiếu hậu cho tới khi mấy chị em phụ nữ khuất dạng, rồi anh tống ga, chạy thẳng về nhà Lộc.

Cũng vẫn còn sớm, mới gần 9h tối thôi. Đường xá thì vẫn đông đúc, ko có gì là ảm đạm. Mấy cặp đôi, nhóm bạn tụ tập ăn chơi ở quán xá, cửa hàng dọc hầu hết mấy con đường mà Cương đi qua. Nhịp sống thành phố là vậy. Kể cả khuya thì cũng vẫn có người còn làm việc, sinh hoạt, vui chơi,… Rồi anh cũng chạy vào con đường nhỏ trước nhà Lộc, và dừng ở cổng… Vừa mở ra, vừa nghe thấy tiếng xì xầm, cười ha hả, nói chuyện í ới bên trong nhà với đủ thứ tông giọng, nhưng toàn nữ. Y như đang tiệc.

“Gì vậy trời..?!” – Cương tự hỏi trong não.

Anh tò mò nhưng ko dám đi cái ào vô trong, mà chỉ ló mó, rình rình núp núp ở 1 bụi lá mà nhìn vào… Trước mắt anh, ngay chỗ phòng khách, có khoảng 4-5 người nhìn cỡ tuổi từ 3 mấy tới 50 đang ngồi giáp vòng xung quanh cô Linh. Người ăn mặc như quý bà, kẻ nhìn như chỉ bận mỗi cái áo thun thể dục. Trên bàn thì đồ ăn đâu ko thấy, toàn là rượu với bia. Cương ko ham mấy thứ đó, gặp đứng ở xa hơn 5-7m nên chả biết thương hiệu gì… Thôi, dù gì cũng phải vô phòng, chứ buồn ngủ, mệt quá rồi… lướt lẹ qua, chắc mấy bả ko để ý anh đâu. Mặt Cương giả ngu, cái thây đi lẹ lẹ về hướng cầu thang mà mắt dán vào lầu trên.

“Ủa..! Hớ hớ hớ..! Về rồi… hả… con..?” – giọng Linh nhựa nhựa, nhây nhây gọi Cương với kiểu cà lăm.

Cương chỉ “hm hm..!” xong tính bước một chân lên bậc thang thì:

“Ủa..? Con em hả..? Ủa..? Mà nhớ thằng Lộc… nó mập lắm mà ta… hả em..?” – một bà nhìn hơi già, nhìn Cương xong quay qua hỏi Linh.

Anh thấy mặt cô Linh đỏ ửng, mắt hơi lim dim, một tay chống lên má mà dựa hẳn ra sau ghế sát tường, miệng cười cười nhìn bà kia… đoán y như là đang xỉn, nhưng chưa tới độ quắc cần câu. Cô Linh lại nhão nhão giọng:

“Đâu có..! Bà này..! Nghĩ sao… thằng Lộc nó vầy..! Hờ hờ hờ hờ..! Thằng… bạn nó đó..!”

“Chu cha..! Bạn Lộc đó hả..? Chu… đẹp trai dữ ta..! Hê hê hê..!” – một bà khác nhìn Cương nói.

Thấy bà nào bà nấy mặt đỏ ké, nhưng nổi bật nhất vẫn là cô Linh vì da cổ trắng nhất (chủ vựa bán kem mà lại), cô có vẻ lừ đừ, nên Cương trả lời thay:

“Dạ..! Con xấu quắc à cô ơi..! Ai thèm đâu..! Bởi buồn quá… qua nhà Lộc ở ké nè..! Hm hm..!”

“Trời ơi trời..! Vậy mà còn la xấu..! Vậy còn ai đẹp trời..!” – lại một bà khác, nhìn có da ngăm ngăm lên tiếng, xong bả nhìn qua Linh kêu:

“Cái thằng..! Khiêm tốn gì đâu á chị..! Hé hé hé..! Nghe là biết chắc chưa có bồ đâu nè..!” – rồi bả nhìn qua Cương:

“Phải hông con..?”

Cương bẻ lái: “Ủa..! Mấy cô là bà con của cô Linh hả..?”

“Đâu có..! Toàn khách hàng thân thiết của cô con ko đó..! Hm hm hm..!” – bà già nhất hồi nãy trả lời.

“Vậy hả..? Hèn chi nhìn cô nào cũng đẹp hết..! Hm hm..!” – Cương hơi nịnh bợ đít mấy bả, dù sờ còn chưa được chứ đừng nói.

“Trò oi..! Thằng nhỏ dễ thương gì đâu á chị..! Có con gái… chắc em cũng làm mai cho nó quá à..! Hí hí hí hí..!” – bà da ngăm nói.

Cương hết bị Minh bên động banh chọc, giờ thêm mấy cung phi này ghẹo nữa, chắc nổ não, tét zái chết sặc sữa cho rồi. Quyết định né banh:

“Dạ..! Hoi con lên ngủ nha..! Đi sáng giờ mệt quá..! Mấy cô ở chơi vui nha..!”

“Ờ… hờ hờ hờ..!” – Linh lờ đờ nhìn Cương như đuối lắm vậy.

“Trời oi..! Mới gặp mà đi ngủ rồi..! Tưởng ngồi chơi với mấy cô chứ..!” – bà da ngăm lên tiếng, chau mày tỏ vẻ níu kéo.

“Nhỏ này..! Thằng nhóc nó mệt thì cho nó nghỉ đi..! Chọc hoài..!” – cô già nhất kêu.

Mấy bà cười cười, Cương cũng chỉ biết tới đó, rồi phóng nhanh lên phòng mình mà lo thân… Thật ra Cương bình thường chắc cũng sẽ nhập hội phụ nữ ở bất kỳ chỗ nào “có thiện chí”, nhưng do quá mệt vì lớp thì sáng giờ nấu ăn, lớp ko thèm ngủ, mà lo vẽ bậy, rồi mém quất luôn con mén tưng ở sân sau. Tính ra bữa nay coi như ăn chay, ko đi phát sữa miễn phí cho cô nào hết. Cương lên phòng tắm rửa, đánh răng, rồi tắt đèn mà nằm cái ạch ra giường. Tính đi ngủ luôn, nhưng do nghĩ tới mấy em, nên liền nhắn cho con nhỏ tưng kia:

“Anh về rồi đó..! Ngủ chưa mặt thấy ghét..?”

Tuyền 5’ sau nhắn:

“Hơ..! Về cái là chu mỏ qua đây hà..! Tin em qua bắt anh hông..?”

“Chiều mém bị đâm, còn chưa tởn hả mà đòi bắt biết gì á..?” – Cương hăm dọa.

“Hứ..! Cạ cạ chứ đâm gì..! Làm người ta ấy muốn chết à..! Ghét anh..!” – con nhỏ tưng.

“Hi hi..! Ấy là ấy sao..? Ướt lắm hả..?” – Cương nhắn.

“Hơ..! Còn nói nữa… mốt gặp cho biết tay..!” – Tuyền trách yêu kèm lời hăm dọa 0 ký lô.

“Mai nghỉ nè..! Qua đây đi..! Anh làm mẫu cho vẽ..!” – Cương đề nghị.

“Hoi đi..! Đó nhà bạn anh…! Qua ngại muốn chết..! Giỏi qua đây ih..!” – Tuyền ko đồng tình.

Cương: “Anh tính rủ Thi qua nữa mà..! Qua bên em, có cô Hiền nữa… rối thêm à..!”

Tuyền sau 3’ mới nhắn lại: “Ùa..! Nhưng mà mai, hông qua được..!”

“Sao hông được..?” – Cương.

“Mai chòng rãnh hông..?” – Tuyền.

“Rãnh… Sao..? Muốn gì..?” – Cương.

Tuyền gửi cho anh emoji mắt chớp chớp kiểu đáng thương, rồi kêu:

“Mai… chòng chở em đi mua đồ, để đi chơi đi..!”

“Mua đồ tắm hả..?” – Cương vừa nhắn mà mắt sáng rỡ. Kiểu ham hố muốn biết ẻm tính mua đồ bơi hay gì đó.

“Hơ..! Đồ tắm nhà cả đống..! Mua gì mà mua..! Người ta mua xà bông, khăn này nọ hoi..! Hổng biết gì hết..!” – Tuyền.

“Ừa..! Thì mai mua..! Mấy giờ..?” – Cương hỏi.

“12h khuya.” – Tuyền nhắn.

“Đâm chết giờ…! Giỡn giỡn..!” – Cương lườm em nó trong tư tưởng.

“Hi hi..! Dữ quá à..! 9h sáng..!” – Tuyền.

“Uhm. 9h sáng nghe chưa..! Anh qua trước mà còn nằm nướng, là đừng trách à..!” – Cương.

“Trách gì..? Bộ tính làm gì..? Hả con heo kia..?” – Tuyền chống chế.

“Trách sao la làng..!” – Cương vừa cười gian xảo, vừa nhắn.

“Chòng làm gì… mà em la..?” – Tuyền xạo xạo hỏi.

“Ờ..! Lúc đó biết..! Cô Hiền cổ nghe… khỏi cứu cho biết..!” – CƯơng.

“Hi hi..! Vậy mai em nướng tới 11h luôn..!” – Tuyền nhây.

“Em giỏi lắm..! Coi mai nè nha..! La hổng được… đừng có trách..!” – Cương thêm vào.

“Hoi chòng ghê quá à..! Người ta ngây thơ như gì, tự nhiên qua đánh người ta la à..! Hông chịu..!” – Tuyền.

“Ừa..! Chê hôi thì ngủ đi..! Để anh ngủ… mai có sức qua đập cái gì đó của em cho biết..!” – Cương.

“Hi hi..! Ghét chòng quá à..! Hoi ngủ đi..! Đuối xụi luôn mà bày đặt hù dọa người ta..!” – Tuyền.

“Uhm. Anh ngủ đó..! Liệu hồn em à..! Ngủ ngon nge chưa..!” – Cương tỏ vẻ hùng hổ.

Tuyền gửi cái emoji con gì đó nằm trên gối, với chữ Z bay bay trên đầu.

“Keeeeeéc… rầm… keng keng keng keng… bịch bịch…!”

Cương giật nẩy mình. Nhà Lộc cách âm tạm được thôi, nên nhiều khi nói chuyện lớn xíu cũng đủ để bên ngoài nghe rồi, huống chi giờ là tiếng hỗn loạn gì đó bên dưới nhà phát ra… kiểu như tô chén hay mâm mẹc gì bị rớt, rồi cây gỗ ngã,… tùm lum. Mặt mày đang bơ bơ như thằng phê thuốc, anh cũng phải thò lõ cặp mắt mà tỉnh như bị điện giật… Cương vội ngồi dậy, trong đầu hơi nghi nghi… chắc cô Linh xỉn quá, thả con mèo nào đó cho nó chạy vòng vòng trong nhà phá hoại. Anh ra khỏi phòng, vừa đi xuống trệt, vừa nghiêng đầu dọ nhìn coi cái gì.

“iiiiiiih..!” – Cương chằng miệng ra khi thấy cô Linh đang lọ mọ đứng dậy chỗ bếp.

Mắt Cương trợn tròn, hay vội phóng xuống, nhìn qua nhìn lại, thấy ko còn mấy bà bạn của cô đâu nữa, chắc là về rồi. Mới chạy lại chỗ Linh, vừa đỡ cô lên, vừa:

“Gì vậy cô..? Té hả..?”

“Hờ hờ hờ..! Sao đâu a…! Ai để cái ghế… ai để…! Đâu rồi..! Về đâu rồi..?” – cô Linh đang lảm nhảm đủ thứ… chả hiểu nói gì hết.

Nhìn với nghe tới đó là đủ hiểu. Cương ko hơi đâu nói chuyện với người xỉn, anh bèn đỡ cô dậy, đặt ngồi lên ghế ăn chỗ bếp. Thấy cũng hên vì cô ko bừa mứa hay đạp đổ thứ gì dễ bể, chỉ vài cái tô inox, ca nước và một cái ghế bị ngã. Nói chung cũng ko rãnh tái dựng hiện trường vụ án trong đầu để “điều tra làm rõ”, Cương để cô ngồi gục trên bàn ăn, mặt cổ đỏ ké hơn lần cuối cùng anh thấy, mùi bia rượu nồng nặc như bị ép uống, hay tự do mình ham hố uống bốc ra từ hơi thở. Chắc cô cũng ko ăn nhiều, với đô cũng cao nên ko thấy ói mửa gì. Cương lủi thủi dọn dẹp ly chén, bàn ghế hay còn gọi là bãi chiến trường của mấy bà cô để lại. Đã xà quần bên động banh muốn đuối rồi, giờ về còn thêm mớ hỗn độn này nữa. Chắc tại tội đâm lén con mén trước mặt nó, nhưng sau lưng mấy chị em, nên giờ bị quả báo..! Tính chửi thầm cô Linh, nhưng nghĩ lại thấy mình đang ở ké, với đây là lần đầu anh thấy cảnh này trong nhà Lộc, chứ mọi hôm qua ăn dầm nằm dề, toàn cổ làm đồ, dọn đồ cho Cương ko chứ có phải xấu xa gì đâu… thôi… coi như làm tròn bổn phận con dâu… lộn… con trai. Ga flăng cho đàn bà phụ nữ chút. Có gì lát lăn cô Linh về phòng cổ luôn chứ vác gì nổi.

Xử lý xong công việc ko ai muốn, Cương mới đi lại gần cô Linh, thấy cô ngã đầu lên 1 cánh tay đang duỗi thẳng, mặt nghiêng quay phía bồn rửa mà cứ lắc lên, rồi lại lắc xuống. Linh mặt đồ bộ ở nhà màu vàng nhạt, quần ống rộng từ đùi tới tận cổ chân. Còn áo thì kiểu dúm dúm lại ở mọi chỗ, cổ áo nhìn trước sau đều dạng chữ nhật. Ngực cô cũng dạng vừa vừa, nhưng cái áo chắc co giãn dữ lắm, nên cứ bó vào người cô. Gặp thêm người Linh đang nằm nghiêng, bộ ngực theo trọng lực mà thòng xuống đất, độn u ra trong áo nhìn mà nóng mắt, hại não. Cương mới giơ tay, tính lay người cô thì:

“Ọe… ro ro ro ro..!”

Typ7MBi.jpg

ILJvL7Z.jpg

Rồi xong, cái gì người ta sợ nhất ở kẻ say xỉn cũng phọt tới. Cô Linh hộc bia lên bàn cùng mấy mảng gì đó… nó hôi bà cố. Cương phải nhếch mỏ, trợn mắt kiểu “kinh dị” phản ứng lại. Mới mệt thây với đống đồ kia, giờ thêm mớ này nữa… Anh lón nhón đi qua phía trước mặt cô mà nhìn. Mặt Linh như ngủ, miệng đớp đớp mà trào ra cái đống hổ lốn từ bao tử. Anh chỉ biết đứng đợi cho cô xả hết mọi thứ 1 lần luôn chứ sao giờ.

Lúc sau, thấy mọi thứ tạm bình ổn, Cương lại gần cô Linh. Nhìn thấy đống ói từa lưa khắp bàn và tràn lên cả má, bắp tay, bàn và áo quần cô, anh cảm thấy ơn ớn, nhát tay ko dám đụng vào. Đang mệt, còn gặp gì đâu… nản thiệt chứ..!

Anh cũng đành chịu, sựt nhớ ra “an toàn là trên hết”… Cương vội đi khắp sân, trong nhà… coi lại cửa nẻo đã khóa hết chưa vì cũng 22h00 rồi, xong mới đóng hết mọi loại cửa trong tầm mắt, mới quay lại bên “người đàn bà rũ rượi”, hay còn gọi là “hàm hôi”… đứng suy nghĩ 1 lúc, Cương quyết định bất chấp. Anh đánh lừa não cho quên cái sự “thơm lừng” có phần chua lè chua léc mà loay hoay bợ tay lên lưng và khủy chân Linh mà bứng dậy. Ko biết cô mấy kg, mà ẵm trên tay cũng thấy hơi nặng. Cái thứ nước kinh khủng mon men nhiễu từ cổ Linh, lên tay Cương một cách tự nhiên như thằng điên, nhưng anh cũng cố chịu đựng dù mặt nhăn như bón 7 ngày chưa ra. Người cô xụi lơ như xác chết và thở gấp giống như bị ai hút hết oxy vậy. Cương nài người đàn bà mềm rục vào trong cái nhà tắm tầng trệt… vài chục giây sau cũng tới nơi. Nhìn qua ngó lại, chả biết để cái thây cổ ở đâu… thôi dựng đại lên trên cái bồn cầu đang đậy nắp… hy vọng xác cô nhẹ, ko tới nổi sập cầu. Đầu óc Cương giờ chỉ nghĩ làm sao để khử mùi càng nhanh càng tốt. Anh để cô lẻ loi ngồi ngửa mặt trong WC, còn bản thân thì lết lại ra ngoài, lau dọn hết đống “thơm tho” tại bàn bếp.

Gần 10’ trôi qua, cuối cùng cũng sạch sẽ, nhưng còn mùi. Chả biết làm sao nữa, không lẽ lại pha thêm nước lau sàn mà chùi chùi, quét quét nữa thì chừng nào mới ngủ được. Cương vớ ngay bịt café trong tủ bếp, cầm mấy bụm mà rải như ông gì đó nổi tiếng vì skill “rắc muối thịt bò”, nhưng ko dác vàng lên để ăn kiểu trơ trẽn, khoe khoang như cha nội nào đó. Bột khử mùi từ tự nhiên thật hiệu quả, sự “thơm tho” ko ai ngó cũng đã biến mất. Cương nghĩ:

“hông lẽ giờ… rắc muối cô Linh luôn trời!”

Tưởng tượng chơi vậy thôi, chứ ai nỡ tắm café lên người cô Linh. Lỡ đâu da dẻ đang trắng hồng bị ố thành màu đồng như dân Latino, anh ko biết kiếm đâu da trâu để đền. Tạm đứng lấy hơi, hồi sức. Cương lại lủi vào WC nơi “Hàm hôi” đang đợi chờ súc rửa.

Mới vô thôi, Cương trợn tròn mắt khi thấy cô Linh đã cắm đầu, chổng đít lên trời từ khi nào. Cả gương mặt áp lên nền nhà WC, 2 tay xụi lơ cũng thả hết lên sàn. Cương vội chạy lại, đỡ người cô lên mặt cho mùi “hàm hôi” từ miệng phà vào mặt anh.

“Cái này… chỉ còn có tắm thôi..!” – Cương nghĩ trong đầu.

Việc đầu tiên anh làm ko phải tắm cho Linh, mà lại với lấy cái ly ở bồn rửa mặt, bóp 1 cục kem đánh răng vào và đổ thêm nước để quậy lên, làm thành dung dịch khử mùi. Cương đẩy ngửa đầu cô lên, cho lưng cô dựa lên bồn chứa nước cầu tiêu, rồi bóp miệng cỏ cho há ra được xíu… mới đổ dung dịch đó vào, rồi khép miệng cô lại. Sau đó đỡ đầu cô cúi xuống để hỗn hợp nước kem đánh răng tự chảy ra theo trọng lực. Cứ lặp lại chừng 2-3 lần, cảm thấy mùi “thum” đã gần như tiêu tán, anh mới nhảy qua bước chính… tắm lại cho cô Linh. Lý do nhìu người hỏi “sao ko trây kem lên bàn chải, rồi đánh răng cho người ta luôn”, thì giải thích cũng đơn giản thôi. Vì đánh răng xong cũng phải súc miệng, rồi cũng làm y chang mấy trò hồi nãy… vậy thôi pha nó vô nước rồi súc miệng tạm cho người ta luôn, có phải lẹ hơn ko. Còn răng thì để khi nào người ta tỉnh rồi tự xử. Đi qua bước kế…

Nãy giờ đèo bồng “người cô không xương khớp”, vừa mệt, vừa hơi bực… nhưng nghĩ tới việc chuẩn bị tắm cho cô, người mẹ của thằng bạn thân, tự nhiên Cương lại thấy nóng. Anh “ực” nuốt nước miếng cái, vì phần cũng tò mò, ko biết cơ thể của người phụ nữ đó giờ coi như thân thuộc có gì, ra sao. Hồi đó chưa có ý định gì xấu xa, nhưng giờ lại khác. Ko phải tại Cương đâu, tại cái hơi lạnh, không khí se se mát của trời khuya và cái máy điều hòa tỏa ra thôi. Nó làm cho người ta muốn làm gì đó cho ấm người.

Bộ đồ Linh mặc cũng ko xấu xí gì, mà rất kín cổng và toát lên vẻ quý phái, tuy có dính mấy bệt ói mửa từ “hàm hôi”. Nghĩ hoài, thôi làm luôn cho xong… Cương nhanh tay, kéo toàn bộ cái áo vải dúm ra khỏi cơ thể của người cô hơn 40t, 2 tay xoay xở để luôn luôn giữ người cô dựa vào bồn nước phía sau, tránh kiểu “cắm đầu hớp đất” như lúc trước.

“Wao..!”

Cương phải thốt lên trong đầu khi thấy cơ thể trắng hồng của cô Linh dù vẫn còn đang mặc cái áo lót màu ngọc trai trơn, 2 miếng bợ ngực như nửa hình tròn, giống loại strapless nhưng vẫn có 2 dây. Bộ ngực ko quá nhỏ hay bự, nhưng chỉ nhìn vào hình dáng là cũng đủ làm chảy luôn nước đá.

kJo8X22.jpg

<áo lót cô Linh mặc – minh họa>

Thằng ku dựng đứng trong quần, cứng như củ carrot tuy màu đỏ hồng chứ ko phải cam cam. Nhưng phận thằng bóng, ai dám làm gì cô Linh. Cương miễn cưỡng trong sung sướng, chật vật một hồi, làm cho cô ko còn một mảnh vải che thân… Suốt mấy năm chỉ thấy cổ trong mấy bộ đồ, giờ tận mắt chứng kiến người mẹ của bạn mình, đang tồng ngồng lỏa thể trước mặt. Nhìn sơ qua, chỉ biết cơ thể cô còn trắng hơn da mặt. 2 bầu vú, nơi từng nuôi dưỡng Lộc từ thuở còn bé xíu, cứ phập phồng, trĩu xuống như 2 bị nước chứ ko dài thòn hay xệ quá cỡ như nhìu bà khác cùng lứa. Ko biết 2 núm vú có đi tút lại hay sao… mà nó cứ đỏ đỏ nhưng ko phải non của gái mới lớn. Chưa hết sôi con mắt, nhìn xuống dưới hạ bộ, Cương lại thấy cả một cái khe lộ ra nguyên con mà ko hề có 1 sợi lông. Chưa biết có láng mịn hay nhám sần, chỉ thấy lấp ló gì đó hồng hồng chạy dọc từ đỉnh, tới xuống dưới và khuất ngay chỗ nắp bồn cầu mà cô Linh đang ngồi gục gà gục gặc… muốn làm Cương sặc máu trắng.

“Đang lạc đề nha mài..!” – lương tâm Cương nhắc nhở.

Thôi coi như chăm sóc người già. Anh miễn cưỡng quên đi thèm muốn của thằng ku, tập trung vào với lấy cái vòi sen, mở nước nóng và xịt vào người cô Linh. Những làn nước chảy từ đầu, xuống mặt và cổ, rồi trôi tới tận cái khe hút hồn (hay hút gậy thịt) của đàn ông bên dưới. Cả người cô Linh ướt như tắm… thực sự đang tắm mà ta..! …Sợ người cô còn ám mùi “thum” phảng phất, Cương lại xịt cả bụm sữa tắm vào tay, và bắt đầu chà lên người cô. Linh vẫn như một kẻ mộng du đang được thằng bạn thân của con mình tẩy uế cho.

Xịt nước là 1 phần, còn bôi sữa tắm là một phần khác. Nãy giờ tò mò ko biết cảm giác chạm vào da thịt cô Linh ra sao… Cương đổ 1 ít sữa tắm vào lòng bàn tay mình, nhìn cô Linh mà nuốt “ực” cái. Tay anh bắt đầu bôi vào vùng da phía giữa cổ và ngực Linh. 1 cảm giác trơn trơn, nhưng có gì đó hơi mềm mềm chứ ko săn như mấy cô gái tre trẻ anh từng sờ. Do tay trái còn băng bó, nên chỉ dùng 1 tay phải, tay bị thương thì đỡ mặt Linh cho khỏi gục xuống trong khi cô vẫn mê man, như chả biết gì hết. Rồi lại dịch xuống ngay 2 bầu ngực. Phải nói, tuy bốn mấy tuổi, nhưng ngực vẫn còn mềm, ko nhão nhưng cũng ko săn chắc (già rồi thì vậy là cũng được). Tới đây, dĩ nhiên là thằng ku lại gân cổ lên mà chống đối cái quần đang che chắn tầm nhìn của nó, kèm thêm động tác giật giật như “cho tao ra, cho tao ra..!”. Cương phớt lờ cái thói ham hố của thằng nhỏ, mà tập trung vào công việc cao cả dành cho phụ nữ cao tuổi. Chạm vào và xoa lên 2 núm vú, nó cũng cỡ hột me chứ ko tí xíu líu ríu, và cũng cưng cứng. Cảm thấy thích thú, Cương cứ vân vê miết 2 hột me đó mà bản mặt cũng như thằng phê, dù ko thích uống café. Nhìn mặt Linh, lâu lâu thấy cô chau mày, miệng thì từ nãy giờ luôn há hốc, nhưng giờ lại thở mạnh hơn, chắc cũng cảm nhận được cái gì đó trong giấc mơ.

Chà xát đầu ti Linh được 1 lúc, Cương lấy thêm bụm sữa tắm khác, xoa lên khắp mấy chỗ còn lại, chừa cái khe chỗ vùng tam giác vàng ra. Ko biết tự nhiên hay nhân tạo (do xài mỹ phẩm), mà vuốt tới chỗ nào, cảm giác làn da cô mềm tới đó. Bụng cô ko phải kiểu thon thả hay béo phì, chỉ là ko được cong cong như mấy cô Gymer hoặc mấy em ốm ốm. Tranh thủ cô Linh đang “cuốn theo chiều gió” máy lạnh, như bay bay đi đâu rồi… Cương tha hồ khám phá cơ thể người mẹ thằng bạn thân. Khi toàn bộ mọi chỗ trên người Linh trắng ngập bọt xà bông, Cương mới lấy thêm 1 ngụm sữa tắm, vừa nóng mặt, vừa áp toàn bộ 3-4 ngón tay mình vào cái khe, nơi hồng hồng lấp ló nãy giờ.

Ngay chỗ mu bướm đó, ấn tới đâu, thấy nó đầy đầy mà nhô nhô tới đó. Cương mạnh dạn thọc luôn mấy ngón tay vào cái khe bí ẩn của Linh. Vừa miết nhẹ cái, tự dưng cô “Hơ..!” phà ra gió. Cũng may khi nãy đã súc miệng bằng kem đán răng rồi, nên chỉ còn mùi bạc hà và một ít xíu hơi bia rượu bật ra từ họng Linh. Cương khoái muốn chảy nước miếng cùng với thằng ku, liền thọc sâu hơn vào trong vì muốn biết cảm giác cái lỗ của Linh nó thế nào. Mới có một ngón tay đút vào trong cái lỗ đó, là đã thấy mấy thớ thịt xung quanh bó mạnh lấy như muốn nắm và kéo cả bàn tay Cương vào trong… Cơn nứng mất kiểm soát, anh thọc ra vào nhè nhẹ ngón tay bên trong cái lỗ nhạy cảm của Linh. Người cô bắt đầu hơi uốn éo, ưỡn ẹo theo nhịp tay Cương. Đột nhiên, cô ho ra vài tiếng kiểu sặc nước miếng. Cương giật mình, dừng mọi động tác lại mà điếng hồn, mắt trợn lên, 2 hàm răng cắn chặt vào nhau như có vẻ sờ sợ. Anh nhìn chăm chăm vào mặt cô, coi có tỉnh gì hông, trong khi tay trái chỉnh cho mặt cô từ đang ngửa lên trời, thành hướng ngang vào tường nhà tắm trước mặt cô.

Tim Cương hơi đập mạnh, sợ cổ tỉnh là tiêu. Vội với lấy cái vòi sen, xịt hết toàn bộ từ đầu tới đuôi cho người Linh sạch hết xà bông. Vừa làm, vừa coi biểu hiện của cô… may sao, vẫn còn thấy Linh trong trạng thái mộng du, kiểu chả biết ất giác gì hết. Cương dần nhẹ hồn, tập trung vào việc tắm rửa… 1 hồi cũng xong, anh lau người cô khô ráo, lúc sượt khăn qua 2 cái núm, thấy nó bún lên, tưng xuống như banh dẻo. Cương phì cười vì biết mình đang nghịch chỗ nhạy cảm của cô với ý định ham hố. Tắm xong rồi sao..?! Thay đồ chứ sao..!

Cõng ko dám cõng, vì sợ lỡ đang đi, cổ bật ngửa ra cái… chấn thương sọ dừa xong bị gì… ai đẻ ra cô nào để đền được cho Lộc và ba nó. Cương quyết định gồng hết sức, tống hết hơi mà ẵm Linh trên đôi tay yếu đuối mà nào giờ chỉ đủ sức bứng bịt sữa gái nhà người ta. Linh nằm trên tay Cương mà đầu ngửa ra, lặc lìa như xác chết. Rồi ảnh cũng thả cô lên giường trong phòng tầng trệt, nơi ngủ của 2 vợ chồng Linh. Chưa kịp đứng thẳng dậy, tính lục trong mấy cái tủ coi có đồ gì cho cổ mặc ko, thì:

“Hơ hơ..! Anh… về rồi… hả…? Anh..!”

Cô Linh chợt vòng tay, choàng qua cổ Cương mà kéo xuống lại, ép mặt anh nằm lên một bên vai cổ, trong khi người cổ thì đang nằm dọc sát mép giường. Cương mất thăng bằng nên dồn cả trọng lượng, nằm xéo lên người của Linh trong sung sướng… à … trong miễn cưỡng (chứ ai muốn lợi dụng, lợi nướu gì đâu mà ham).

Mặt Cương đang ịnh hết vào người Linh, chả biết mặt mày cổ đang có biểu hiện gì, nhưng tay cổ vẫn ôm cứng anh như cái gối. Nếu bây giờ mà giật mạnh người ra, lỡ đâu cổ tỉnh rồi sao. Thôi..! Anh đành chổng mông, cắm đầu hưởng hơi gái già hồi xuân. Trong căn phòng, mọi sự yên tĩnh bao trùm lấy ko gian. Nghe được mỗi tiếng máy lạnh và hơi thở đều đặn phát ra từ miệng Linh. Chắc hồn cô lại bay đâu nữa rồi..! Cương lỡ rồi, đành xuôi theo luôn. Anh chu mỏ ra, hôn lấy da thịt cô. Mùi hương sữa tắm phả ra làm cho thằng ku cứng khự rất khó chịu vì đâm vào trong quần. 1 tay anh vẫn chống lên nệm để giữ thăng bằng, tay kia bắt đầu co lại, sờ lên 2 túi sữa mềm mềm kế bên bản mặt anh dù chả thấy gì hết. Căn phòng tối om, chỉ sáng mờ mờ nhờ vào ánh đèn từ căn bếp kế bên hắt vào. Cương chơi với bầu sữa của Linh, cảm nhận độ to của nó, chắc hơi bự nên bóp ko hết tay. Không biết nếu giờ cho Lộc bóp lại vú mẹ nó sau mấy chục năm, chắc cũng sẽ ko có được cảm giác sướng tay như đối với Cương bây giờ, vì dù gì anh với mẹ nó cũng ko phải máu mủ ruột rà gì. Xin lỗi Lộc… tại ông thần dâm chứ ko phải Cương à nha..!

Điều lạ lùng, là càng bóp, cô Linh càng thở sâu và mạnh, vòng tay dần nới lỏng. Cương cảm nhận được khi trong trạng thái lờ đờ vì sướng. Anh ko còn lo sợ là cô có tỉnh hay ko nữa, chỉ hiện rõ trong đầu sự “muốn” mãnh liệt. Tranh thủ thời cơ, Cương chồm mặt lên, ngoạm lấy bờ môi cô Linh đang há hốc. Nó mềm và như dày hơn những đôi môi của mấy cô gái trẻ. Cô vẫn như xác chết, nên ko có vụ chu mỏ lên mà mút lại, để thằng Cương làm hết từ đầu tới cuối… Được hồi lâu, chán chê với môi, Cương lại dịch đầu xuống mà ngoạm lấy luân phiên 2 bầu ngực của Linh một cách từ từ, chậm rãi như biết “đêm còn dài”, tha hồ mà tận hưởng. Giờ chắc Lộc đang say sưa bên người ấy, còn Cương thì bú sữa mẹ của nó. Anh mút vào ngực Linh chùn chụt, ướt cả mấy mảng vì tay sờ vào mà vân vê là biết liền.

Những hành động lén lút đó đương nhiên sẽ dẫn tới sự khó cưỡng và cám dỗ cho thằng ku. Ko còn nể nang là mẹ bạn hay con thầy gì nữa… Cương ngưng xoa nắn ngực Linh, chuyển tay xuống mà tuột hết vải trên người mình ra trong chưa tới 5s, cơ thể coi như có nhiêu phơi ra hết. Thằng ku gật gật lia lịa như tấm ván nhảy ở hồ bơi kiểu “đúng rồi đó… biết thân biết phận thả tao ra là đúng rồi đó..!”. Không khí se lạnh luồng vào người Cương, anh nhìn cô Linh cũng đang lỏa thể, nghĩ chắc cổ cũng thấy vậy. Cương nhổm thẳng người dậy, 1 tay Linh rơi thòng xuống cạnh giường, gần chạm đất, tay kia rớt lên nệm. Cương ngắm cơ thể cô vài giây, rồi hạ thằng ku xuống, kê đầu nó ngay cái khe đen tối của Linh và để đó. Anh dùng vài ngón tay, miết vài đường lên khe bướm đã trơn ướt nãy giờ của cô, dù trước đó đã lau khô khi còn trong nhà tắm. Đoán chắc trong mơ, cô Linh cũng cảm nhận được sự hưng phấn và kích thích thú. Hay có khi nào… cổ đã xuất hồn và đang bay sau lưng anh, quan sát coi thằng nhóc hư thân này tính làm gì “vượt rào” phạm vi cô – cháu ko ta..?! Nghe mà rợn người.

Cơ thể Cương bắt đầu nóng lên, bây giờ có ụp nguyên cái ngăn đá tủ lạnh lên người, anh cũng ko xi nhê gì hết. Cương ưỡn hông nhẹ lên trước, cảm giác bóp siết ập lên đầu nó ngay lập tức. Anh biết mình đã thụt được 1 phần vào cái lỗ của Linh. Ôi thôi..! Gì mà bót thấy ớn luôn dù đã từng đẻ con và lớn tuổi. Cương tự hỏi ko biết ba Lộc có “thông ống” đều đặn ko, mà nỡ để cho nó nghẹt cứng như vậy. Cảm giác sướng tê gì đâu. Thôi kệ..! Chú ko thèm… thì để con thông giùm cho. Anh mạnh bạo, dùng sức có phần hơi mạnh mà ưỡn cái “chạch” vào hạ bộ cô Linh. Tới nỗi phát ra tiếng “bạch”. Trời tối nhưng vẫn thấy lờ mờ cô Linh đang chau mày lại để phản ứng, và “Ơ..!” lên với giọng 1 người đuối sức. Cương để 1 chân xuống đất, một chân chống đầu gối lên nệm, tay khép 2 chân cô Linh lại, cho duỗi thẳng chỉa lên trời, đồng thời kéo cặp giò Linh lên để cái lỗ nâng lên vừa độ cao với thằng ku, do cái giường chừng nửa mét, hơi thấp. Anh bắt đầu giữ chặt chân cô Linh mà dập thằng ku vào cái lỗ. Người cô bị kéo xéo lên, hai mông liên tục đập vào hạ bộ Cương bành bạch từng đợt theo nhịp của anh. Bộ ngực trần cũng vì thế mà rung rinh, nẩy lên trượt xuống. Cương vừa tận hưởng cơn sướng từ thằng ku truyền lên não, vừa ngắm sự dâm dục mà anh đang tạo ra trên cơ thể mẹ của thằng bạn mình, dù ko rõ như ban ngày.

… Tư thế đó diễn ra ko tới 2’ thì Cương cũng mỏi, anh thả nhẹ 2 chân cô xuống, liền khom người, chống chỏ lên nệm và tay kia thì ốp vào ngực Linh, miệng ngoạm lên bầu còn lại như giữ cho 2 tụi nó ko còn tưng tưng được nữa. Cương lại tiếp tục dập một cách ko thương tiếc. Lúc này, cô Linh “Ưm… ưm..!” nhỏ trong họng. Đầu nghiêng qua, lắc lại và người hơi ưỡn ẹo nhè nhẹ để phản ứng. Càng thụt sâu, rút mạnh… cô Linh như càng tỉnh ra.

“Đã..! Anh… ơi…! Đã..!” – cô Linh rên lên.

Cương cũng mặc kệ. Trong hoàn cảnh này, đã lỡ phóng tinh thì phải bơm tinh. Anh dùng hết sức để nhấp liên hồi. Cô Linh cũng càng rên “Ơ…ơ…ơ…” lớn và nhiều hơn. Hai tay cô lại vòng và siết mạnh đầu Cương lại phía mặt mình. Cô giờ mới chu môi ra, nhai lấy miệng Cương như ăn kem que. 2 chân cô co lên mà kẹp 2 bên hông Cương, và như lấy đó làm điểm tựa để nhún nhanh hơn, cho thằng ku đâm chọt vào trong người cổ điên loạn hơn. Tới khi:

“Ứm..!” – tiếng rên dài trong họng Linh phá ra.

Chân cô kẹp chặt vào hông Cương hơn bao giờ hết, tay bấu mạnh như nắm cả bụm tóc anh muốn đứt. Hạ bộ Linh cong và ưỡn lên để thằng ku đâm vào sâu nhất bên trong. Cô gồng người lên cùng cái lỗ siết mạnh vào thằng ku. Cương biết chuyện gì đang xảy ra cho Linh. Anh dập thêm vài cái cuối, rồi bóp loạn lên ngực cô… và rồi cũng xịt hết những gì trắng đục, nhầy nhớt bên trong bầu tinh vào cái lỗ đang co thắt mạnh. 2 bộ phận nhạy cảm nhất của nam và nữ giật giật lia lịa theo cùng nhịp. Kẻ phóng, người hứng. Cảm nhận mọi rung động của nhau cùng sự sướng nhức nách suốt vài chục giây… Cương bắt đầu thả lỏng người, cô Linh cũng dần nới rộng vòng tay ra mà thở. Một lúc sau, anh nhổm đầu lên nhìn mặt cô, thấy Linh cũng dần mở mắt mà ngắm lại anh. Đầu cô hết nghiêng bên này, lại ngã bên kia với vẻ săm soi gì đó… chợt:

“Ai vậy..?” – cô gằng giọng.

Cương lúc này mới bị nỗi sợ dội ngược lại người. Anh nói:

“Con… Cương nè..!”

Cô Linh vừa nghe, liền hít sâu một hơi rồi:

“Hả..? Cương hả..?” – cô nói với vẻ ngạc nhiên, kèm chút sợ hãi, rồi ngó qua liếc lại, nhìn xuống hạ bộ mình:

“Cái gì..? Cái gì..?” – vừa nói vừa thở như mới chạy việt dã.

Cô lại nhìn Cương trong bóng tối, mặt có vẻ lo sợ và nói:

“Sao con ở đây..? Con làm gì cô..? Sao đè cô vầy..? Cái gì vậy..? Trời ơi..!”

Ông Cương ổng nghe mà chỉ tái mặt 1 phần, riêng thằng ku là teo luôn. Cô Linh vội đẩy người Cương qua bên, từ từ ngồi dậy. Nhìn khắp phòng, rồi nhìn qua ngón lại hạ bộ của cả hai. Cổ thở mạnh thấy sợ, rồi nói:

“Oi trời ơi…! Sao như vầy…! Trời ơi… con ơi..!” – giọng cô có vẻ muốn khóc.

Đang ngồi chống tay lên nệm, thấy cổ như vậy, anh cũng chả biết xử lý sao. Như đứa khác, chắc chạy véo đi đâu đó né mặt, còn Cương, anh nhìn thấy nét mặt mờ mờ trong tối của cô Linh rất tội nghiệp. Vì nào giờ cả nhà cô thuộc dạng hiền lành, thiện cảm… giờ bị vậy, hỏi sao ko shock như con cóc. Thấy cô che tay lên ngực, bặm môi và đôi mắt cứ đảo hết hướng này… qua hướng khác, đáng thương làm sao. Cương vội nhích người tới, choàng tay qua ôm cô Linh. Cổ dạng tay, xoay người đủ kiểu như muốn đẩy Cương ra xa, vừa kêu:

“Đừng..! Đừng con..! Ko được rồi..! Trời ơi… con ơi..!” – vẫn với tông giọng như van xin.

“Khoang cô..! Im… im..! Ngồi yên… ngồi yên cô..! Để con nói..!” – Cương trấn an.

“Con bỏ ra..! Trời ơi con ơi..! Ơi..!” – tiếng như người mẹ mất con của cô Linh.

Cương ôm thôi thấy chưa được, mới áp má mình vào mặt cô Linh. Cảm nhận được người cô rung lên, ko biết vì sợ hay do lạnh. Giải pháp là truyền hơi ấm, khi người ta cảm thấy bất an. Anh với lấy cái mền bằng 1 tay mà trùm lên 2 người, dù cô Linh vẫn còn cố đẩy anh ra. Bắt đầu nghe thấy tiếng cô sụt sịt, vậy là biết cổ đang khóc rồi. Còn lý do tại sao… chắc bởi bị thằng nhóc hấp diêm trong tối. Cương ko biết làm gì hơn ngoài kể lại cô nghe mọi sự tình, gồm sự tích đống “thum”, quy trình tẩy uế và cuối cùng là “vòng kìm kẹp của cổ lên ông Cương”.

Kể thì kể, còn nghe và hiểu ko… đó lại là 1 phạm trù khác mà Cương chả biết cổ. Vẫn ôm người mẹ hiền lành của bạn thân vào lòng, thấy cổ có vẻ dần bớt giẫy giụa. Biết người ta khóc thì sẽ có nước, nước nhãn lồng, là ở con mắt chứ ko phải ở cái lờ à..! Cương định với lấy khăn giấy ở trong vệ sinh, mà sợ thả cổ ra cái là cái mạch cảm xúc ko được liên tù tì. Bèn dúm luôn cái mền mà chùi lên mặt cô Linh như người dưng nước lã… ả ko… như hoàng thân quốc thích (thích gì chả biết). Cổ im im nãy giờ cũng hơn chục phút từ hồi biết tài “kể chuyện em nghe” của Cương. Anh đánh động để lọi bỏ ko gian yên tĩnh tới rợn sống ku:

“Nãy… cô tưởng con… là chú hả..?”

Linh hít một hơi đầy tiếng nước mũi, quay nhẹ đầu nhìn Cương, rồi lại hướng mắt thẩn thờ dòm ra cánh cửa phòng mà nói:

“Cô… thôi đừng nhắc nữa..!”

Cô lại sụt sịt, nhưng đỡ hơn trước. Cương đánh giá lại tình hình, tâm trạng cũng bớt điếng và hoảng loạn. Hành động đi trước lời nói, Cương lại kéo cô ngã lên nệm. Linh đồng thời thì thào:

“Con… làm gì vậy..? Con..!”

Anh ko trả lời, mà ngoạm luôn miệng mình vào môi cô cho khỏi phải nghe “những lời thì thầm trong gió” nữa. Cô Linh yếu ớt chống trả như đẩy Cương ra nhưng bất thành. Anh dùng 2 đầu gối mà chen vào giữa 2 đùi Linh mà banh rộng ra, dùng thằng ku có tài “biến thành khúc cây” bất cứ lúc nào mà cạ dọc cái khe nhây nhớt chất dịch của anh lần trước. Người cổ ưỡn ẹo, lâu lâu phì ra hơi như đuối sức. Ko vòng vo tam quốc, anh liền đút thằng ku vào trong cái lỗ trơn nhớt của Linh lần nữa. Cô “Ứm..!” lên khi vẫn bị miệng Cương bịt lại, tay quơ quào sao sao đó, cuối cùng bấu mạnh vào cầu vai Cương mà gồng người lên. Cương cảm nhận bên trong cô siết rất mạnh, kiểu tâm lý lo sợ, bất ổn khiến nó khít rịt. Điều đó với anh lại càng sướng. Cương chả cần biết cô chịu hay ko nữa, mà cứ đâm thụt bán sống bán chết làm người cô cũng tưng lên, trượt cuồng loạn trên nệm. Lâu lâu nghe tiếng chân giường gỗ lết trên mặt đất kêu “cà két cà kót”, nhích nhích muốn đập vào tường. May là anh cũng kiềm lại vài lần, chứ ko chắc hàng xóm cũng nghe thấy.

“Chạch chạch… chạch chạch chạch..!”

2 bộ phận sinh dục tát vào nhau như búa bổ, hay máy sàng lúa. Cương thử lấy lưỡi, luồng vào trong miệng cô Linh coi cổ phản ứng sao. Khi đầu còn bị hàm răng ngăn cản, mãi cho tới mấy chục giây sau bao lần gõ cửa, 2 mảng canxi mới dần hé ra cho vòi bạch tuộc của Cương chui vào trong. Nó nựng lấy đầu lưỡi của Linh vài lần, ngoáy xung quanh khiến nước dãi trào ra mồm 2 người. Tay anh co lên mà xoa nắn lấy bầu ngực lúc nãy. Bỗng thấy lưỡi cổ bắt đầu xoắn lại cái của anh, anh biết cô đang muốn gì rồi. Cương khều khều, dụ khị cho vòi bạch tuộc của cô lè ra ngoài miệng… rồi mút lấy mút để như ăn kẹo cây. Lưỡi ai hầu như cũng giống nhau, nên nói chung cảm giác nham nhám và trơn ướt tương tự.

Đoán cô Linh sẽ ko còn chối từ gì nữa, Cương rời xa khỏi mặt cô bằng một cú mút, nghe cái “chụt” lên lưỡi. Sau đó co cổ xuống mà bú vào nơi Lộc từng bú để nuôi thân. Cô Linh như hưởng ứng lại mà ưỡn 2 bầu sữa mềm lên, Cương lòn tay ra sau lưng cô mà đẩy thêm lên. 1 tay Linh ko còn bấu vào vai Cương, mà tự đưa lên bụm miệng mình lại như để khỏi la làng, trong khi cơ thể vẫn tưng tưng vì bị dập tơi tả… Bú sữa, nắn banh Linh được 1 lúc, cô chợt kêu:

“Ah..! Đã…! Đã quá..! Ưm… ưm… ưm..!”

Rồi cô vòng tay, ôm ghì người Cương sát vào người mình. Một bàn chân cổ chống lên nệm, cố đẩy đẩy như muốn nghiêng người qua 1 bên… Cương cảm thấy được, nên dừng “đục lỗ” mà hỏi nhẹ nhàng:

“Sao cô..?” – khi mắt nhìn vào mặt Linh.

Linh ko nói gì, chỉ dùng cả cơ thể mà đẩy người Cương nằm qua 1 bên. Xong cổ đè ngửa anh ra, bản mặt anh ngố như con khô cá, cổ cố dùng con bướm mà giữ thằng ku ko cho nó tuột chạy thoát, mới ngồi thẳng dậy mà đè hết 2 bờ mông to bự của Gái 1 Con lên hạ bộ Cương. Linh bắt đầu đi thú nhún tự lực, tay cô để hờ lên bụng Cương mà rờ rờ vào mấy múi cơ. Công nhận, đàn bà khoái sờ chỗ cứng. Cương mơn trớn, cũng sờ mấy ngón tay lên 2 đùi của Linh. Thấy nó mịn màng, lán o như đã được đi spa định kì vậy. Mỗi cú nhún là một sự lún nhẹ làm 2 mông Cương ép mạnh xuống nệm. Hai bầu vú đung đưa, lắc lư tứ bề trên cơ thể Linh. Cương liền đưa 2 tay mà chụp lấy tụi nó, cho khỏi ngứa dái, và vừa bợ, vừa bóp cũng như se se đầu ngón vài hột me cứng ngắc trên 2 túi sữa. Cô Linh há hốc, cứ “Hơ hơ… hơ hơ…” thở dốc chả khác gì mới tập thể dục nhịp điệu. Cương dòm xuống thằng ku đang ngược sáng, thấy bóng dáng của nó cứ thoắc ẩn thoắc hiện, đâm đâm vào trong hạ bộ Linh qua ánh đèn từ bếp hắc vào.

Được 1 lúc, chắc cô mệt, nên ngả người nằm đè lên cơ thể Cương. Anh vòng tay ôm lấy cô và nắc nhanh, mạnh hơn lên cái lỗ trào đầy dịch nhờn, nơi hồi đó Lộc từng lú đầu ra mà khóc “oa oa” như bị 500 năm nhốt trong núi ngũ hành. Cô Linh giờ như chủ động, cổ mút lấy miệng Cương, cũng lè lưỡi vào trong miệng ảnh mà khều cái lưỡi chui ra ngoài rồi mút “chụt chụt”. 1 kẻ nhún xuống, người dập lên. Tuy 2 cô cháu ko nói gì suốt từ khi lâm trận tới giờ, nhưng trong đầu Cương tự hiểu là Linh cũng đang sướng, nhất là 1 phụ nữ lâu ngày ko được o bế thì đụng cái là nứng thấy bà ông dãi. 1 điều chứng minh cho chuyện Linh bị kích thích tới tột độ, là dịch bôi trơn tự nhiên của phái nữ bên trong tiết ra nhìu mà mỗi lần dập vào là mỗi lần nghe tiếng “nhẹp nhẹp” như ai đang chép miệng nhai cơm vậy.

Quần nhau 1 hồi, thấy Linh ko còn tự nhún nữa, mà để Cương tha hồ dập lên lia lịa. Anh chả biết do cô mỏi, hay tại đã ra rồi. Liền thì thào hỏi:

“Cô mệt hả..?”

Cô lắc đầu mấy cái rất nhanh, rồi kêu:

“Ra rồi con..! Ra rồi..!”

Vậy là biết rồi nha..! Cương ghì người cô ép sát lại rồi la:

“Con… chưa ra…! Cô chịu thêm chút nha..!”

Cô Linh lại ko nói gì, mà thả hết cơ thể lên người Cương, đầu nằm nghiêng lên ngực anh, bị đè nên anh dập chậm lại. Cương liền kéo người Linh nằm qua 1 bên làm thằng nhỏ cũng tuột ra ngoài, gió phà vào mát lạnh thấy gúm. Cương đẩy cho cô nằm nghiêng, quay lưng về phía mình, cầm thằng ku mà dò lại cái lỗ của cô, rồi “phập” cái… nó tiếp tục chui vào trong lỗ bướm của Linh. Cô “hơ..!” lên kèm động tác ưỡn người ra trước. Cương bắt đầu nhịp thật nhanh vào cái lỗ đó. Nhìn xuống thấy cặp mông Linh bị đè ép liên tục bởi hạ bộ của anh. Nó hơi mềm, chỉ hơi đàn hồi 1 chút nhưng ko sao. Ai lại đi trách người lớn tuổi mấy chuyện đó. Ít ra cổ cũng có cơ thể hơn nhiều bà khác rồi. Vừa sướng thằng ku, thằng anh lại đưa tay ra trước mà bóp nặn cặp nhũ hoa của Linh như làm bánh. Linh choàng tay ở trên qua đầu Cương, vò nắn tóc anh kịch liệt… nhưng đã quá mà, lấy gì biết đau đớn chi nữa.

2 cơ thể tưng nhún hoang dại, ko còn gì gọi là ý tứ hay phép tắc gì hết. Chỉ còn biết tình dục là trên hết. Và rồi cái gì bắn cũng bắn. Đây chỉ mới là lần thứ 2 trong ngày, Cương được tuông ra những giọt nước dãi mà thằng ku để dành. Vẫn như thường lệ, những đợt phóng, những cơn co giật, rồi gồng mình từa lưa theo phản xạ của con đực và con cái. Kẻ bắn, người chụp. Coi như có bao nhiu con nòng nọc chất chứa trong 24h qua, là cô Linh hứng trọn ko sót một giọt. Thằng ku khoái chết bà, được cái lỗ của Linh mát xa toàn thân, ko lấy tiền. Đã còn hơn mấy trò nuru từ mấy em dịch vụ. Cương nằm ôm cô Linh và cùng nhau thở, hút oxy. Để một lúc lâu, anh nhích người nằm cho bằng đầu với cô Linh. Cổ quay lại nhìn anh, ko nói 1 lời, rồi quay mặt lại nhìn vô tường. Kiểu như mặt tường lán đẹp hơn mặt mốc của Cương, nên ngó vô đó là phải. Cương ngó qua ngó lại, với lấy cái mền mà trùm cho 2 cô cháu. Xong nằm kẹp thằng ku ngay khe mông Linh mà ôm cô, mắt lim dim kiểu mỏi mệt và bỗng dưng muốn ngủ. Đèn chưa tắt, cửa phòng mở toang cũng thay kệ… cứ theo bản năng mà sụp mí, mơ màng ko còn biết tới chuyện gì nữa.

“Rầm..!”

Cánh cửa bị đóng lại. Một cái bóng đen thù lù xuất hiện, đứng dưới chân giường 2 cô cháu mà hét lên:

“Mày thằng nào..? Sao ngủ với vợ tao..?”

[Hết phần 37]