Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 9437 Lượt Xem
Phần 12: Được và mất
Sáng ra mặt mũi tôi đã sưng húp ba bốn vết bầm tím đen ngang dọc trên mí mắt và hai bên má. Tôi đành phải nhờ cô Ngọc Nhi gửi dùm tờ giấy nghỉ phép lên trường. Vì tôi là học sinh xa nhà, nên thầy cô cũng thông cảm bỏ qua thủ tục chữ ký phụ huynh. Trước khi đi, cô Ngọc Nhi cũng luộc cho tôi mấy quả trứng gà vừa lăn bầm vừa ăn sáng.
Chị Ngọc Trâm hôm nay cũng đi học buổi sáng. Thế là tôi ở nhà một mình buồn bực với khuôn mặt không dám cho người thấy. Đến giờ mới thấy mình hận đám giang hồ kia đến thế nào.
– Phong…. Phong ơi…
Đang ngồi phòng khách xem TV, thì giọng chị Vi vang lên ngoài cổng. Tôi mừng rỡ đứng bật dậy định lao ra ngay chợt nhớ đến mình đang bị thương ah… Thế là chậm chậm cà nhắc đi ra cửa.
– Phong… Trời ơi… Em bị đánh nặng như vậy… – Chị Vi vừa nhìn tôi xiêu xiêu vẹo vẹo liền mếu máo, kêu lên.
“Haizz… Chơi đùa với bà chị mít ướt cũng không mấy thú vị nha.” Tôi thở dài, rút lại bộ dáng thương bệnh binh của mình, thẳng lưng đi ra mở cửa. Cửa vừa mở chị Vi liền rối rít…
– Em có sao không ?! Đưa chị xem…
– Vào nhà rồi xem… Vào nhà muốn xem chỗ nào em cho xem hết…
Dẫn chị vào phòng khách, để chị Vi ngồi xuống, tôi chống nạnh vờ gầm gừ hỏi:
– Dám trốn học đi thăm trai ah ?!
– Phì… Cái gì thăm trai chứ ?! – Chị thoáng đỏ mặt, lại bĩu môi nhìn tôi u oán. – Chị nghe Ngọc Trâm nói… Liền chạy về thăm em… Em còn nói vậy.
– Em nói đùa mà… Chị qua đây em rất vui. -Tôi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ tay chị.
– Ở nhà bây giờ cũng chán lắm. Từ lúc em đi, thỉnh thoảng bố mẹ chị lại cãi nhau… Lên trường lại gặp tên kia… – Chị Vi cúi thấp đầu rơm rớm nước mắt.
– Thằng đó còn kiếm chuyện với chị sao ?! – Tôi hỏi.
– Hắn rêu rao với cả lớp là đêm sinh nhật hắn, chị đã… đã ngủ với bạn hắn… Chị tức lắm… Chị cãi lại… thì hắn bảo đi lấy giấy chứng nhận trinh tiết cho hắn xem… Nếu đúng còn, hắn sẽ xin lỗi trước toàn trường. – Chị Vi dụi mắt, nghẹn ngào. – Mà chị làm sao lấy được cái giấy đó chứ ?! Chị càng ấp úng thì hắn càng nói là mình nói đúng… Chị chán lắm… nhiều khi không muốn đi học nữa.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn chị Vi rấm rứt khóc. Lòng tôi như có một luồng hơi lạnh chảy từ tim lên đến đầu. Tôi còn nhớ rõ kẻ đó tên Thuận, kẻ đã xem chị Vi như một món quà tặng cho bạn. Tôi cũng nhớ rõ mình đã hứa đòi lại công đạo cho chị. Vậy mà vừa quay lưng tôi liền quên đi. Nếu tôi thực hiện lời hứa của mình, có lẽ giờ đây gã đó sẽ không dám tiếp tục xúc phạm chị. Tôi thấy giận bản thân mình còn nhiều hơn gã đàn ông khốn nạn kia.
Tôi nhíu mày suy nghĩ biện pháp. Nếu ở Sóc Trăng tôi có thể đơn giản cho tên Thuận đó một bài học nhớ đời. Nhưng tình huống hiện giờ, tôi khó trăm bề. Tôi thở dài nhận ra tình thế đơn độc của mình, gần như sử dụng hai nắm đấm là biện pháp duy nhất. Đây rõ ràng không phải là biện pháp sáng suốt.
“Trùm bao bố đánh cho má nó nhìn không ra”
“Lựa đoạn đường vắng, đạp xe nó rồi đánh”
“Dụ dỗ vào tròng, thuốc nó, rồi quay clip sex tung lên mạng”
Trong ba biện pháp trừng trị gã Thuận chỉ có hai cái đầu là của tôi, còn cái thứ ba tôi thấy trong phim Hàn Quốc. Dĩ nhiên, nói về mức độ tổn hại thì danh dự luôn đả kích lớn hơn thể xác. Cá nhân tôi cũng nghiêng về phương án thứ ba… Nhưng ngoài đời khác thực tế quá xa. “Dụ dỗ, như thế nào để dụ dỗ ?!” Tôi chợt nhìn qua chị Vi còn khóc sụt sùi bên cạnh rồi ngao ngán não nề. Chị Vi rất xinh xắn dễ thương, nhưng kêu chị đóng vai người phụ nữ gợi cảm mị hoặc thì đạo diễn bỏ về ngay từ cảnh đầu tiên.
Tôi chợt nghĩ đến một người, vội rút điện thoại ra định bấm số, chợt nhớ ra rằng nàng đang học, tôi đành nhắn tin.
“Reng…” – Hai phút sau chợt điện thoại reo vang.
– Alo! Sao em gọi điện thoại trong giờ được vậy ?! – Tôi nhấc máy, nói.
“Hì hì… Em cũng trốn học, như anh vậy đó…” – Giọng Thanh Thuỷ cười vui vẻ vang lên bên kia.
– À, anh có chuyện cần nhờ em chút… Em đang ở đâu ?! – Tôi hỏi.
Thanh Thuỷ như che microphone, trao đổi với ai đó vài giây, rồi nói:
“Em đang ở Cafe Sunset – Hoàng diệu. Anh ra đây đi nha!”
– Đi thôi… – Tôi kéo tay chị Vi.
– Đi đâu ?! – Chị Vi ngơ ngác, rồi gắt lên. – Em tự soi gương đi, mặt mũi như vậy ra đường được sao ?!
Tôi vỗ trán, chợt nhớ ra hiện trạng thê thảm của mình. Chạy vội lên lầu tìm vài miếng băng cá nhân, một cái mắt kính, một cái khẩu trang, sau vài phút sau trở xuống, nhìn chị Vi hỏi:
– Vậy được chưa ?
– Ừm… Dễ nhìn hơn chút.
– Đi thôi.
Quán cafe Sunset được gọi là quán, nhưng thật ra là một cơ ngơi bệ vệ kéo dài gần hết một block nhà trên đường Hoàng Diệu. Bên ngoài quán dãy cafe sân vườn lố nhố người ngồi kéo dài hết tầm mắt. Tìm ra một cô gái trong biển người dầy đặc này thật không khác gì mò kim đáy bể, tôi rút điện thoại vừa định gọi Thanh Thuỷ thì có tiếng gọi từ xa:
-Anh Phong…
Tôi và Thuỳ Vi quay lại thì thấy Thanh Thuỷ đã hối hả bước đến. Nàng không mặc áo dài đi học mà diện một bộ váy ngắn ôm sát người thu hút vô số ánh mắt đàn ông xung quanh.
– Vừa định gọi em đây…
– A. Mặt anh bị sao vậy ?! Đánh nhau ?! – Thuỷ há hốc nhìn những vết xanh xanh lộ ra dưới cặp kính đen tôi đang đeo.
– Kệ đi… Anh giới thiệu đây là chị Thuỳ Vi, còn đây là Thanh Thuỷ. – Tôi nói vội để tránh con bé chú ý quá nhiều về thảm trạng của mình.
– Ah… Em chào chị… Để em dẫn anh chị vào. – Thanh Thuỷ nhìn đánh giá Thuỳ Vi một chút, lại có vẻ hơi vội vàng lo lắng gì đó.
Thuỷ đi trước, tôi nắm tay Thuỳ Vi thì chị rút lại:
– Con bé đó là bạn gái của em trong trường sao ?
Tôi nhìn vẻ mặt như táo xanh ngâm dấm của chị, nhe răng cười:
– Không phải. Chỉ là bạn cùng lớp thôi. Đi thôi. – Tôi lại nắm tay chị, mặc chị bĩu môi nghi ngờ, kéo đi.
Sâu bên trong quán cafe là một không gian tĩnh lặng hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng xô bồ đông đúc bên ngoài. Thuỷ dẫn chúng tôi bước vào một sảnh phòng lớn với từng cụm sofa sang trọng tách biệt nhau bằng rèm vải mỏng phủ từ trần nhà cao 6 mét. Cả không gian này trong mắt tôi như một gian cung điện nguy nga của vua chúa.
– Em… – Thuỷ dừng lại, nhìn tôi hơi ấp úng. – Em… đang uống cafe với một người… Người đó anh cũng biết… Em chỉ hy vọng anh đừng quá ngạc nhiên…. và đừng buồn em.
Tôi nhìn vẻ mặt bối rối lo lắng của Thanh Thuỷ, chợt hiểu ra vì sao nàng cố tình ra đón tôi ngoài cửa. Tôi mỉm cười hỏi:
– Em uống cafe với… thằng Phương, đúng không ?
– Sao… sao anh biết ?! – Thuỷ ngơ ngác.
– Viết rõ trên trán em còn gì ?! – Tôi kéo tay chị Vi đi đến trước.
Thanh Thuỷ vội quệt quệt trán, nhìn bàn tay trống trơn, liền dậm chân chạy theo:
– Sao anh biết ?!
– Vân Nhu nói. Ha ha… – Tôi cười cười bí ẩn.
– Vân Nhu nói gì ?! – Thuỷ tò mò không buông.
– Nàng nói gì không quan trọng. – Tôi quay lại, nói. – Em chỉ cần biết là giữa anh và thằng Phương cũng không có hiềm khích gì lớn đâu. Chẳng qua là đấm nhau vài cái thôi.
– Gì ?! Là thằng đánh em bữa trước sao ?! – Chị Vi níu áo tôi, vẻ căm ghét đã hiện lên mặt.
Tôi lắc đầu cười khổ. Thật sơ ý quên mất bên cạnh còn đang dắt theo một “bảo mẫu” hạng nhất ah.
– Chị thoải mái đi. Nó đạp em hai cái… Em đấm nó bốn cái là có lời rồi ah.
Thuỳ Vi hậm hực siết chặt cánh tay tôi. Hai đứa đi theo Thanh Thuỷ đến cuối gian sảnh. Qua lớp màn mỏng tôi có thể thấy hai cánh tay thoải mái giang rộng và bờ vai rộng nghênh ngang của thằng Phương.
Thằng Phương nhìn tôi ngồi xuống đối diện, lập tức chú ý đến hai gò má ngậm bông gòn sưng vếu của tôi:
– Đến rồi sao ?! Ah… Lại đánh nhau à ?!
Chị Vi ngồi xuống, vô tình cứ nép sát vào tôi, ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm vào thằng Phương. Thanh Thuỷ hơi thiếu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phương, nơi đó còn ly nước uống dỡ của nàng. Tôi tháo kính đen ném lên bàn, tựa lưng ra ghế thoải mái, tự tin dương cặp mắt gấu trúc nhìn Phương nói:
– Bình thường thôi. Có vậy mới có lý do nghỉ học ah.
Phương gật gật đầu không bình luận gì thêm. Ánh mắt nó chợt nhận ra địch ý từ Thuỳ Vi, rồi lại nhìn bàn tay chị đang túm chặt tay áo tôi, khoé môi liền cười cười ra vẻ thú vị:
– Bạn gái mới hả ?! Mới chia tay Vân Nhu có một ngày mà đã có người mới nha. Mày giỏi lắm.
– Vân Nhu ?! Sao mày biết Vân Nhu… giận tao ? – Tôi chợt nhìn qua Thanh Thuỷ, ánh mắt hơi lạnh đi.
– Không phải em… – Thuỷ xua xua tay rối rít.
– Haizz… Đừng nghĩ oan cho Thuỷ. – Phương xua xua tay. – Mày quên Vân Nhu vẫn làm thu ngân ở quán cafe nhà tao à ?! Hiện giờ đã có quản lý mới, nàng rất an toàn. Yên tâm đi…
Phương chợt vỗ trán, bật cười:
– Tao thật ngớ ngẩn… Mày còn liên quan gì đến Vân Nhu đâu chứ ! Nhưng tao rất có thể nha… Ha ha…
Mặt tôi sa sầm khó xem đến cực điểm. Tình huống này dường như đang vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Ngay lúc này, chị Thuỳ Vi chợt lên tiếng:
– Tôi là chị của Phong. Đừng nghĩ bậy.
– À… Là chị sao ?! Xin lỗi chị nha.
Thuỳ Vi không chịu được cái giọng cợt nhã của thằng Phương, giận dữ nói:
– Tôi không biết, cũng chưa gặp qua Vân Nhu. Nhưng tôi tin chắc nếu con bé đó không mù, thì không bao giờ chọn một người nghênh ngang tự đắc coi thường người khác như anh.
– Ơ…
Thằng Phương, Thanh Thuỷ đều ngớ người nhìn Thuỳ Vi. Tôi chỉ biết cúi đầu cười khổ. “Xem như bữa nay đem theo một tay chửi mướn miễn phí ah”.
– Ha ha… Thú vị… Thú vị thật… Tôi bắt đầu thích chị rồi đấy. – Thằng Phương bật cười ha hả, ánh mắt thật sự thích thú nhìn vẻ mặt hổ non hầm hầm của Thuỳ Vi.
– Thuỳ Vi học trường nào ?! – Nó thu lại vẻ cợt nhã, hỏi.
– Là chị… biết không ?! – Thuỳ Vi sửa lưng còn ưỡn ngực nói. – Chị học năm nhất Đại học Eden.
Thằng Phương không chút ngượng ngùng, sửa xưng hô lại ngay:
– Vậy chị Vi có bạn trai chưa ?!
Thuỳ Vi ấp úng muốn nói, tôi liền cắt ngang.
– Không cần trả lời nó. Nó chỉ trêu chị thôi.
– Ha ha…
Phương bật cười lớn ngã người ra ghế, rồi nhìn tôi và Thuỳ Vi, nói:
– Xem ra… tao thích làm anh rể của mày hơn là tình địch ah !
Thuỳ Vi hơi nhíu mày chưa hiểu lắm, nhìn qua tôi. Tôi nheo mắt nhìn thằng Phương, gằn từng tiếng một:
– Vân Nhu và chị Vi đều như nhau… Mày tổn thương bất cứ người nào, tao lột da mày.
Phương gật gật đầu, không thèm bình luận thêm. Ánh mắt nó lại cứ lưu luyến nhìn chị Vi không dứt. “Mẹ, đem phản lực ra đường liền gặp thằng có ước mơ phi công ah.” Tôi buột miệng chửi thầm, chợt ngẩng người nhận ra dường như mình còn tốt nghiệp phi công trước nó.
– Thôi thôi… Hai người này cứ như tình địch từ kiếp trước ah… – Thanh Thuỷ xua tan bầu không khí căng thẳng.
– Anh Phong nói có việc gì nhờ em phải không ?!
– À… – Tôi chợt nhớ đến chuyện chính.
Nhưng nhìn qua Phong tôi hơi bực mình. Sự hiện diện của nó rõ ràng làm hoàn cảnh trở nên không thích hợp. Tôi biết khả năng mình có giới hạn, nhưng không có nghĩa rằng tôi sẵn sàng thừa nhận điều đó trước mặt một kẻ, bạn không ra bạn, thù chưa hẳn thù như thằng Phương. Thuỷ lại nhìn tôi chờ đợi làm tôi khó suy nghĩ, liếc thằng Phương một lần nữa, tôi bấm bụng nói:
– Chuyện như này… chị Vi bị một kẻ đặt điều bôi xấu trong trường… Anh muốn nhờ em tiếp cận hắn, để tạo cơ hội cho anh dạy hắn một bài học…
Nhìn khuôn mặt cứng đơ của Thanh Thuỷ, tôi chợt thấy mình như vừa đưa ra một kế hoạch hết sức ấu trĩ… Lòng tự tin có chút lung lay ah.
– Là thằng nào ?! – Phương chợt xen vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn chị Vi.
Thuỳ Vi thoáng rùng mình, càng nép sát vào tôi. Tôi xua xua tay, nói:
– Không liên quan đến mày. Tao biết mày có nhiều đàn em có thể giải quyết nhanh gọn… Nhưng tao sẽ tự làm việc này… – Nhìn qua Thanh Thuỷ, tôi thêm vào. -… với sự giúp đỡ của Thuỷ.
Thằng Phương hậm hực, quay người tựa nghiêng lên ghế, lấy điếu thuốc đặt lên môi, bật lửa. Nó kéo một hơi, chợt thấy Thuỳ Vi nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay nó. Phương như dẫm phải rắn, liền dụi dụi điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
– Em thấy sao ?! – Tôi quay sang hỏi Thuỷ.
– Em… Em nghĩ mình làm được thôi. Nhưng mà, chắc gì gã đó thích em ?! – Thuỷ hơi đỏ mặt hỏi.
– Haizz… Anh cũng không chắc lắm. Nhưng hiện giờ chỉ nghĩ được bao nhiêu đó thôi… – Tôi thở dài.
– Có. Hắn sẽ thích em… – Chị Vi chợt lên tiếng. – Chị biết hắn quá rõ… Hắn thích dạng con gái ăn mặc phóng khoáng gợi cảm lẳng lơ…
– Ah ! Chị xin lỗi… Ý chị không nói em… – Thấy mình nói quá lời, chị Vi cúi gằm mặt lí nhí xin lỗi.
– Hì hì…
Thanh Thuỷ không giận, còn che miệng cười đến đỏ mặt. Nàng chợt chuyển qua ngồi cạnh Thuỳ Vi, nắm tay chị thân thiết nói:
– Có gì đâu mà chị xin lỗi em chứ… Em thích phong cách mình như vậy đó. Mẹ em nói nha: “Đàn bà không hư thì đàn ông không yêu”…
Chị Vi hai mắt sáng lên, miệng lẩm nhẩm lặp lại. Mặt tôi tối sầm, gạt ngang:
– Quên đi… Không được đầu độc chị tui. Cút ngay.
– Ha ha… Hi hi…
Thằng Phương và Thanh Thuỷ cùng ôm bụng cười nghiêng ngả. Tôi và chị Vi cũng cười. Bầu không khí từ từ nhẹ nhàng dễ chịu… Thằng Phương chợt nhìn tôi, rồi chuyển qua Thuỳ Vi.
– Tao muốn tham gia vào kế hoạch của mày. – Nó xua tay ngăn tôi lên tiếng. – Chỉ mình tao, không đàn em, không gia đình bè lũ gì hết… Trong kế hoạch này, tao và mày ngang nhau, mỗi thằng chỉ có hai nắm đấm…
Tôi hơi khó nghĩ một chút. Dĩ nhiên có một tay đấm miễn phí lợi hại như thằng Phương, kế hoạch của tôi sẽ có tỷ lệ thành công tương đối cao. Vả lại, ít ra nó không hề cười nhạo kế hoạch ấu trĩ của tôi, mà còn muốn tham gia… Lòng tự tin quả thật có khôi phục một chút. Nhưng tôi vẫn không muốn mắc nợ nó, càng không muốn chị Vi mắc nợ nó…
– Tại sao ?!
Thằng Phương nhúng vai, khoát tay lên ghế tư thái cực kỳ lãng tử, chị Vi cũng phải bối rối nhìn tránh đi nơi khác. Nó nói giọng đều đều đơn giản như không hề liên quan đến mình:
– Không tại sao hết. Xem như tao tặng chị Vi một món quà gặp mặt đi.
————————–+++++++++++————————
– Chị cũng rất biết chọn người nha… Thằng này đẹp trai như vậy mà… – Tôi nói nhỏ bên tai chị Vi.
– Hứ… Vậy chị không đẹp sao ?! – Chị Vi nguýt tôi một cái.
Tôi chưa kịp trả lời thì bên trái chị thằng Phương nói xen vào:
– Chị không những đẹp, mà còn rất cuốn hút người khác… Ai nhìn chị đều muốn bảo bọc nâng niu…
– Phì… – Chị Vi đỏ mặt bừng bừng, phì một tiếng thật dài.
– Mày… – Tôi quay qua nhìn thằng Phương, thật muốn thắp nhang vái nó vài cái.
– Tao nói thật lòng mà… – Phương nhúng vai điềm nhiên.
Tôi không biết nói gì nữa. Không biết quyết định cho thằng Phương tham gia vào kế hoạch này đúng hay sai đây. Chỉ vài tiếng bàn bạc kế hoạch và hành động, chị Vi gần như không còn đề phòng nó như ban đầu nữa. Không hiểu sao tôi thấy lòng có chút khó chịu chua chua ah.
Tôi hít một hơi nhìn thẳng về hướng mục tiêu. Từ quán cafe chỗ ba đứa đang ẩn nấp, xa xa đối diện bên đường là cổng trường Đại học Eden. Đám sinh viên tan học ùn ùn như nước lũ đổ ra ngoài… Thuận dáng người cao ráo, mặt trắng nõn, rất điển trai dạng công tử nhà khá giả. Hắn vừa bước ra ngoài, liền đi vào nhà xe bên cạnh.
– Gọi điện… – Tôi ra hiệu cho chị Vi.
Chị Vi hít sâu một hơi, mím môi bấm điện thoại. Sau vài giây, chị đặt điện thoại lên tai:
– Anh Thuận… Em muốn gặp anh nói chuyện một chút. – Giọng chị Vi hơi run run.
“Em còn muốn gì đây ?!” – Giọng nói của Thuận vang lên trong điện thoại.
– Em muốn nói… thật sự… em và người kia không có gì hết… – Chị ấp úng, vô tình lại nghe rất thật.
“Ha ha… Làm sao tôi tin được… Trừ khi…”
– Em… em… chấp nhận… cho anh khám… Em tức lắm… – Giọng chị nghẹn ngào, nước mắt cũng chực chảy ra.
Tôi ôm mặt không dám nhìn. Thằng Phương lại nhíu chặt hàng lông mày không biết đang nghĩ gì.
“Thật sự ?!” – Gã Thuận có chút lộp bộp. – “Thật ra… anh cũng không muốn nghỉ oan cho em… Em đang ở đâu ?! Không phải nói muốn gặp anh sao ?!”
– Anh… Anh… – Chị hít hít nức nở. – Chờ em chút được không ?! Em từ nhà ra trường gặp anh…
“Được… Em ra đi… Rồi mình… đi đâu đó nói chuyện nha”.
Chị Vi tắt máy, liền nhận miếng khăn giấy của Phương đưa qua. Tôi thì bần thần nhìn chị. Tôi phải xem lại mình ah… Tại sao mình lại nghĩ chị Vi không thể diễn xuất đạt yêu cầu chứ ?! Nói chuyện điện thoại thôi mà cũng khóc ngọt ngào như vậy ah.
– Nhìn cái gì nhìn ? Người ta khóc thiệt mà… – Chị Vi dụi dụi mắt, gắt lên.
Thằng Phương rút cho chị miếng giấy khác, âm trầm nói:
– Chị Vi khóc thật. Nói rõ hơn là chị bị dồn nén uất ức nhiều ngày… Chỉ nhắc đến những chuyện đó là chị không kềm được nước mắt…
– Uwmm… Phương hiểu chị nè… – Chị Vi gật gật đầu lia lịa.
Tôi hết nhìn chị Vi lại nhìn thằng Phương. Từ khi nào thằng lưu manh suốt ngày đánh lộn như thằng Phương lại biết phân tích tâm lý phụ nữ. Từ khi nào chị Vi lại trở nên thân thiết thoải mái với nó như vậy ?! “Ặc… Xong rồi. Phản rồi…”
– Nó ra rồi… – Phương hất hàm nói.
Thằng Thuận thật sự dắt xe ra khỏi bãi. Không đi về mà tấp vào quán cafe cóc trước cổng trường. Đám sinh viên từ bãi xe bắt đầu dần dần túa đi đủ mọi hướng.
Kế hoạch của tôi cho đến giờ phút này đều diễn ra suôn sẻ. Chị Vi chỉ là mồi phụ để giữ chân thằng Thuận lại trước cổng trường. Còn mồi chính vẫn là Thanh Thuỷ… Để câu đúng con cá mình muốn trong bể trước hết phải có biện pháp cách ly nó ra khỏi đám cá đông đảo xung quanh. Điều đó đảm bảo rằng khi mồi chính xuất hiện sẽ không có những con cá khác tranh giành quấy nhiễu kế hoạch.
Lúc này, trước cổng trường đại học Eden đã vắng lặng. Ánh nắng chói chang đổ xuống mặt đường nhựa nóng hừng hực… Quán cafe cóc phía trước chỉ còn bà bán nước và Thuận vẫn kiên nhẫn ngồi chờ. Tôi rút điện thoại bấm gọi đi:
– Tiến vào…
Lúc này từ xa xa một bóng dáng yêu kiều nhẹ nhàng lướt đến. Thanh Thuỷ lái chiếc Sh trắng của Phương, bộ váy ngắn ôm sát cơ thể không thể che hết cặp đùi thon dài trắng muốt. Còn một khoảng cách mà hai mắt Thuận đã mở lớn dõi theo không rời.
– Chuẩn bị… – Tôi nói nhỏ.
– Biết rồi… – Thằng Phương rút cái remote chống trộm cầm sẵn trên tay.
Xe Thuỷ vừa lướt qua Thuận được vài mét, chợt tắt ngỏm chậm chậm dừng lại.
“Trời ơi, sao kì vậy ?!”
Thanh Thuỷ thản thốt leo xuống xe, vặn vặn khoá đủ kiểu, lúng túng đến rối tung rối mù. Không quá vài giây, thằng Thuận như bắt được vàng liền hăm hở bước tới.
“Xe có sao không em ?! Để anh xem cho…”
Lúc này, ba đứa thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện diễn ra chưa sót một sơ hở nào. Thuận loay hoay một lúc vẫn không làm gì được… vì xe của Phương đã bị khoá điện tử từ xa. Nhìn Thuận cố gắng đến mồ hôi ròng ròng, Thanh Thuỷ than thở:
“Dạ thôi, em cảm ơn anh… Em gửi xe ở đây… Mai anh em lấy về sửa. Em đang bận chuyện gấp phải đi rồi…”
“Em đi đâu ?! Để anh chở đi cho…” – Thuận mừng rỡ hỏi.
“Dạ, thôi. Làm phiền anh… Em còn chưa biết anh tên gì nữa mà…”
“Anh là Thuận – Anh là sinh viên năm nhất trường này…”
“Wah anh giỏi quá… Em là Phi Nhung… Vậy em làm phiền anh chút nha….”
“Không phiền, không phiền… có gì đâu…”
Thuận hồ hởi đẩy chiếc xe tắt máy vào bãi, đưa khoá và thẻ cho Thanh Thuỷ còn dặn dò cất thật kỹ. Thanh Thuỷ ngồi lên xe Thuận, hơi miễn cưỡng e thẹn choàng tay qua eo hắn. Nàng nhìn lướt qua quán cafe bên đường, nháy mắt với ba đứa tôi trước khi xe Thuận lướt đi mất hút.
– Rõ ràng là có hẹn người ta, gái đẹp lướt qua là quên béng hết… Đàn ông thật đáng ghét… – Chị Thuỳ Vi làu bàu.
– Không phải ai cũng vậy đâu… – Phương an ủi.
– Ừ, chị tin Phong và em không như vậy…
Tôi thở dài mặt có chút khó coi, rút tiền để lên bàn cafe, rồi đứng lên hối:
– Đi thôi… Chuẩn bị bãi đáp.
————————-+++++++++++————————-
Bãi đáp của chúng tôi là khách sạn Á Châu. Khách sạn này khá nhỏ không lắp đặt camera, có 4 tầng nhưng dãy phòng phía trước phòng nào cũng có ban công.
Công việc dọn bãi đáp của chúng tôi bao gồm: đặt kín phòng giữ chỗ, xử lý nước suối bằng thuốc và trả phòng đã có bẫy cho đối tượng bước vào.
Chuyện này phải thực hiện khéo léo để tránh đối tượng nghi ngờ… Thanh Thuỷ sẽ không mở lời, cùng lắm là yêu cầu phòng có ban công. Còn lại do Thuận hoàn toàn chủ động chọn lựa.
Tránh gây nghi ngờ, ba đứa chúng tôi sẽ tách ra thành 2 nhóm. Phương và chị Vi sẽ vào lấy một phòng trước, sau đó tôi sẽ vét hết số phòng có ban công còn lại… Từ xa nhìn chị Vi hơi ngượng ngượng, khoác tay Phương bước vào sảnh Khách sạn tôi chợt thấy nhói nhói trong lòng. Tại sao mình lại là người lẻ nhóm chứ ?! Dù không cam tâm nhưng tôi vẫn phải thừa nhận là chia nhóm như vậy là hợp lý nhất. Tôi là người lên kế hoạch, tôi nắm rõ tường tận từng chi tiết nhỏ.
Hai người kia vào được vài phút, tôi bước vào. Đón tiếp tôi là một cô gái mặc áo dài xinh xắn.
– Anh muốn thuê phòng ạ ?
– Ừ, phòng phía trước có ban công còn không em ?
– À, còn 2 cái anh nhé. – Cô gái nhìn lên màn hình máy tính, nói. – Một cái ở tầng hai và một cái ở tầng bốn.
– Ok. Cho anh lấy cả hai cái… Lát bạn anh tới sau, anh tự đưa khoá cho nó.
– Vâng, em nhớ rồi anh. Anh cho em xin chứng minh ạ.
Cầm hai chìa khoá phòng trong tay, tôi bước lên cầu thang. Lòng tôi chợt dâng lên một dự cảm lo lắng bất thường. Tôi đã quên một chi tiết rất quan trọng. Đó là thuê phòng Khách sạn phải để lại chứng minh. Nếu trong trường hợp sự việc đi quá xa, có người truy ngược lại… Tôi và Phương thì không sao, vì Thuận không nhận biết hai đứa tôi, nhưng chị Vi lại là chuyện hoàn toàn khác. Chị Vi và Thuận có tranh cãi bất đồng điều này cả lớp chị đều biết. Vậy nếu chị Vi lại tình cờ xuất hiện tại nơi Thuận bị hãm hại, thì chuyện này sẽ không xem là tình cờ nữa.
Đặt chân lên tầng 2, tôi mau chóng bước đến trước phòng 201. Mở cửa bước nhanh vào. Rút điện thoại, tôi bấm ngay số chị Vi. Điện thoại reng một lúc lâu vẫn không nhấc máy. Định gác máy, chợt bên kia nhận cuộc gọi.
– Chị Vi…
“Tao Phương đây!” – Giọng thằng Phương vang lên bên kia làm tôi hơi bất ngờ.
– Chị Vi đâu ?! Sao không nghe máy ? – Tôi hỏi.
“Chị Vi đang tắm…”
– Cái gì ??! Sao lại ?! Mày… mày với chị Vi… – Tôi ấp úng, mặt nóng bừng lên.
“Không làm gì hết… Chị Vi nói trời nóng, phòng tắm lại đẹp, nên muốn tắm… Thế thôi.”
Tôi lặng người im lặng. Thật muốn tìm một ai đó để bóp… bóp… bóp cho nó lè lưỡi ra. Đây là giây phút nào chứ ?! Còn tâm trạng để tắm sao ?! Hít sâu một hơi bình tĩnh tôi hỏi:
– Mới nảy chị Vi có đưa chứng minh không ?!
“Không”
Tôi nghe Phương trả lời, thở phào nhẹ nhõm, chợt câu tiếp theo làm tôi muốn cắn vào lưỡi mình.
“Chị Vi đưa thẻ sinh viên…”
“Á… Á…” Tôi muốn hét lên một tiếng để giải toả nỗi bực dọc của mình. Đây không phải là sợ bị hiếp dâm còn cởi quần đầu hàng sao ?! Tôi hít sâu một hơi, lấy bình tĩnh.
– Không biết Thanh Thuỷ có đem chứng minh không ? – Tôi hỏi.
“Không”
– Sao mày biết không có ?!
“Nó dùng tên giả, ngu sao chìa chứng minh ra. Và nó không mang ví cầm tay, chiếc váy nó mặc không có chỗ để nhét…”
– Ok. Vậy… Phần bên mày làm xong chưa ?!
“Xong… Bốn chai nước trong ngoài đều xử lý”.
– Bây giờ như thế này… – Tôi trầm giọng nói. – Mày đưa chị Vi rời khỏi khách sạn ngay lập tức… À… Không… Chờ tắm xong rồi đi ngay cho tao… Nhớ lấy lại hết giấy tờ rồi đi ngay… Càng xa thời gian thằng Thuận và Thanh Thuỷ tới càng tốt.
“Mày một mình có lo được không ?!” – Phương hỏi.
– Không sao. Đi đi. Tao giao chị Vi cho mày… À không. Ý tao là mày và chị Vi đi uống cafe đâu đó đi. Xong việc tao và Thuỷ sẽ gọi.
Tôi nhìn đồng hồ. Mồ hôi trán bắt đầu rịn ướt. Theo giao ước, Thanh Thuỷ dẫn Thuận đi lòng vòng một tiếng đồng hồ trước khi tập kết đến đây. Hiện giờ chỉ còn hai mươi phút.
Thời gian không còn nhiều.
Tôi vội tháo ba lô xuống khỏi vai. Đeo lên đôi găng tay y tế. Tôi rút ra một ống tiêm loại 5cc và một lọ thuốc nước trong veo mua ở Chợ Kim Biên. Tôi chỉ muốn dạy thằng Thuần một bài học, nên chỉ cần mua thuốc ngủ. Người bán là mối quen của thằng Phương, cam đoan 1 cc pha nước có thể ném nó vào chuồng ôm heo ngủ năm tiếng không biết gì.
Cắm kim vào nắp cao su, rút ra đầy một ống. Tôi cẩn thận bước đến hai chai nước suối để trên bàn nước. Vạch nhẹ lớp nilon nhãn hiệu xuống, đưa mũi kim đâm vào đó rồi bơm 1/4 ống. Vuốt lại lớp nilon nhãn hiệu xong, tôi đặt chai nước về chỗ cũ.
Kế tiếp sau đó tôi lần lượt xử lý chai nước thứ hai trên bàn và hai chai trong tủ lạnh. Ngay lúc này tôi nhận được tin nhắn từ điện thoại của Phương. “Đã đi”
Tôi nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút. Tôi vội thu dọn nhìn qua căn phòng rồi đóng cửa lại. Chìa khoá cắm ngay trên ổ.
Hối hả chạy vừa đến bậc cuối cùng của tầng bốn, chợt một người đàn ông xuất hiện bất ngờ, tôi không dừng lại kịp liền đâm sầm anh ta.
“Ây da… Đau chết người ah”
Chưa kịp hoàn hồn thì một giọng đực rựa ẻo lả vang lên bên tai. Tôi rùng mình ớn lạnh, đứng phắt dậy. Người tôi va vào là một người đàn ông chạc ba mươi tuổi mặc đồng phục tạp vụ của khách sạn. Anh ta bĩu môi, nhìn tôi với ánh mắt oán trách.
– Mắt mũi để đâu vậy chớ… Coi mặt mũi xưng vù vậy chắc hay đụng người lắm nha…
Tôi không chịu nổi cái giọng này, nhét luôn tờ trăm ngàn, rồi vội vã vào phòng 401.
Đồng hồ đến ngược, còn năm phút đến giờ hẹn, Tôi gọi xuống Lễ tân.
“Alo em, bạn anh đổi ý không tới. Em cho anh trả phòng 201, chìa anh để sẵn ở dưới. Em cứ cho kiểm phòng. Còn tiền phòng bao nhiêu em cứ tính lên 401 nha”.
Tôi đặt điện thoại xuống, ngồi nhìn đồng hồ mà lòng vẫn không yên. Ngoại trừ vụ thẻ sinh viên của chị Vi, tôi thử ngẫm lại dường như không có sai sót gì. Vào phòng, Thanh Thuỷ sẽ mời Thuần uống nước, khi hắn ngủ say… Nàng sẽ lấy một chiếc khăn tắm treo ra trước ban công. Bằng cách này, dù gã Thuần chọn tầng 2 hay tầng của Phương vừa đi, tôi cũng liền thấy được tín hiệu mà đi xuống.
Vậy tại sao lòng tôi còn thấy lo lắng bất an ?!
Khi đồng hồ điểm đúng giờ. Tôi cũng quyết định thay đổi kế hoạch. Tôi không thể ngồi đây chờ tín hiệu của Thanh Thuỷ. Tôi mở cửa phòng, bước nhanh về phía lồng cầu thang.
– Ưm… Từ từ… Lên phòng đi đã…
Tôi chợt rùng mình nghe ngay giọng nỉ non của Thanh Thuỷ. Nhìn xuống dưới, máu tôi hơi nóng lên, Thanh Thuỷ đang vặn vẹo né tránh bàn tay Thuần không ngừng luồn vào trong váy nàng. Hắn như một con heo giống đã đến cử, không nhịn được nữa. Hai người rẽ qua tầng hai. Tôi nghiến răng bước nhanh xuống.
Vừa bước đến lối ra tầng hai, tôi dừng phắt lại. Gã Thuần đang ôm ghì lấy Thanh Thuỷ, hôn nàng đắm đuối. Miệng hắn trám kín đôi môi nàng, lưỡi hắn điên cuồng cuốn lấy lưỡi nàng. Thuỷ ép lưng vào cửa, tay quờ quạng cắm chìa khoá vào ổ, tay còn lại khó nhọc ngăn cản hắn xoa bóp hai bầu vú nàng. Thuỷ chợt nhìn thấy tôi, hai mắt nàng hơi đỏ lên. Tôi siết chặt thành cầu thang như muốn vặn gãy nó.
“Cạch”
Cánh cửa vừa mở, gã Thuận đã bế xốc cả người Thuỷ lên bước vào. Ánh mắt nàng khoảnh khắc cuối cùng nhìn tôi như cầu cứu. Tôi vội chỉ chỉ vào ngực mình, rồi chỉ vào cánh cửa. Tôi muốn ra hiệu với Thuỷ tìm cách cho tôi lọt vào trong.
Cánh cửa đóng sập lại…
Tôi sững người nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Tôi cũng không biết nàng hiểu được ý tôi nói hay không ?! Nhưng chính tôi cũng không biết… Thuỷ sẽ làm thế nào để mở cửa cho tôi vào khi cả cơ thể nằm dưới một con heo giống hùng hục ?! Đầu óc tôi rối tung, không nghĩ được cái gì thông suốt.
“Chai nước… Phải rồi… Vẫn còn mấy chai nước” Tôi tự lẩm bẩm với mình. Vừa chứng kiến vẻ hừng hực háo hức của gã Thuần, tôi biết khả năng hắn dừng lại uống nước có lẽ chỉ khi mọi chuyện đã xong xuôi. Nhưng có lẽ đây là hy vọng cuối cùng trong lúc này… Tôi chợt thấy vô cùng hối hận. Hối hận vì lôi Thuỷ vào chuyện này… Hối hận vì bỏ qua cơ hội vừa rồi khi gã Thuần xoay lưng về phía tôi. Có lẽ nếu tôi đủ quyết đoán mà ra tay đánh gã ngất xỉu thì đã không cần liều thuốc ngủ nào, cũng không cần Thanh Thuỷ phải hy sinh thân xác… Tôi trượt dài xuống bờ tường, ôm đầu… sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi thật sự muốn khóc.
Không, tôi sực tỉnh ngồi dậy. Trả thù cho một người bằng cách để một người khác phải hy sinh là một chuyện phi lý. Tôi thà phá hỏng kế hoạch do mình vạch ra còn hơn để Thuỷ phải chịu thiệt thòi. Nợ của gã Thuận vẫn còn đó, một lúc nào khác tôi sẽ đòi gấp đôi.
Bước đến trước cánh cửa dán số 201, tôi hít sâu một hơi, nghiếng răng giơ chân lên…
“Cạch”
Cánh cửa bật mở. Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của Thanh Thuỷ lộ ra, nàng nhìn xuống bàn chân dừng giữa khoảng không, rồi nhìn tôi mỉm cười:
– Anh định phá cửa à ?! Anh sợ em bị hắn ăn mất phải không ?!
– Ừ… – Tôi đỏ mặt, bỏ chân xuống, hỏi. – Nó đâu rồi ?!
– Ngủ như heo chết trên giường kìa… Hi hi… – Thanh Thuỷ che miệng cười.
Tôi đẩy cửa bước vào. Thở phào khi thấy Thuần mặc mỗi chiếc quần lót trên người, há hốc miệng phát ra tiếng thở ò ò liên tục. Bên cạnh hắn còn một chai nước suối uống dở tràn nước ra ướt cả nệm giường. Tôi bước đến nhặt chai nước suối bỏ vào balo, tôi không muốn để vân tay của Thanh Thuỷ lại hiện trường.
Tôi quay lại thì Thanh Thuỷ đã chui thẳng vào lòng tôi. Nàng ngửa đầu hôn rít lấy môi tôi… Tôi đáp trả nàng mãnh liệt, lưỡi hai đứa cuốn vào nhau say mê…
– Em muốn… Em bắt đền anh… Gã cứ sờ soạng lung tung… – Thuỷ rít khẽ trong miệng tôi.
Cơ thể nàng vặn vẹo, kéo tay tôi đưa vào giữa hai chân nàng. Bên dưới không còn quần lót, một mảnh nhầy nhụa trơn nhẵn…
– Uwmmm… Cho em đi… Được không ?!
– Anh muốn lắm… Nhưng bây giờ không được… Mình phải rời chỗ này càng sớm càng tốt… – Tôi thì thầm trên đôi môi đỏ mọng khao khát của nàng.
– Hứ… Vậy anh phải hứa đêm nay anh… là của em… Được không ?! – Nàng hỏi.
– Ừ… Anh hứa.
Thanh Thuỷ hài lòng gật đầu. Nàng bước lại cạnh giường nhặt lên chiếc quần lót ren đỏ, điềm nhiên kéo váy lên tới eo, phơi bày cả cặp mông tròn trịa về phía tôi, cúi xuống xỏ chiếc quần lót qua chân, rồi chậm chậm kéo lên. Tôi chỉ biết nhìn xuống khối u nổi cộm giữa hai chân, cười khổ.
– Bây giờ mình làm sao ?! – Thanh Thuỷ hỏi.
– Em cởi quần hắn ra đi… – Tôi nói.
Thanh Thuỷ hơi nhăn nhăn mũi, níu hai mép quần lót của Thuận, kéo xuống rồi ném luôn qua một bên. Nàng nhìn nhìn dương vật gã vặt vẹo một bên, nhìn tôi mỉm cười nói:
– Không bằng góc anh Phong của em…
– Ha ha… – Tôi bật cười, rút điện thoại ra.
Nhìn tôi chụp hình mấy kiểu, Thanh Thuỷ nhíu mày hỏi:
– Anh định chỉ chụp hình trần truồng của hắn vậy thôi hả ?!
– Chứ em định thế nào ?! – Tôi chưng hửng hỏi lại. – Giết hắn à ?!
– Không, dĩ nhiên mình không giết người. Nhưng sau bao nhiêu chuyện hắn bôi nhọ chị Vi, còn suýt hại đời chị… thì mấy tấm hình khoả thân có là gì đâu ?! – Thanh Thuỷ lấy hơi, nói tiếp. – Ý em là… tụi em là con gái mới sợ hình ảnh riêng tư của mình bị lộ, chứ con trai như anh thì sợ gì chứ ?! Cùng lắm thì xấu hổ vài ngày thôi.
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Thanh Thuỷ nói đúng, nhưng ngoại trừ cách này tôi không biết làm gì để cho gã một kích sỉ nhục nhớ đời. Tôi chợt sững người nhìn Thanh Thuỷ chằm chằm.
– Không… Không phải chứ ?! – Thanh Thuỷ đỏ mặt, ấp úng. – Anh muốn em… em chụp hình với hắn sao ?! Em không chịu đâu…
– Không… Không phải em… – Tôi xua xua tay.
Không có thời gian giải thích. Tôi quay người mở cửa chạy như bay lên lầu.
Vài phút sau, khi Thanh Thuỷ lo lắng nhìn ra cửa thì tôi đã xuất hiện, kéo theo một người đàn ông không ngừng dùng dằng như phụ nữ.
– Nói trước là phải đẹp trai nha… Tui không phải cứ cho tiền là ai cũng được đâu…
– Đẹp trai, rất đẹp trai… Bảo đảm nha…
Thanh Thuỷ che miệng nép sát tránh cho tôi và người kia đi vào phòng. Mặt nàng đỏ bừng lên, như nghĩ đến chuyện sắp xảy ra. Ánh mắt đảo ra phía cửa, Thuỷ rón rén từng bước một…
– Thuỷ…. Ở lại đây… Quay phim cho anh…
– Không… Kinh tởm… Anh tự quay đi…
Một tiếng đồng hồ sau, quán ăn Gà chỉ – Xa lộ Hà Nội, Quận 9.
– Oẹ… Oẹ….
– Trời ơi… còn cái gì đâu mà nôn hoài vậy ?! – Thuỳ Vi lo lắng vỗ vỗ lưng tôi.
– Ha ha… Trời ơi tao cười chết mất…
– Hi hi…
Tôi cầm miếng khăn giấy của chị lau miệng rồi mệt mỏi quay lại bàn. Thấy tôi ngồi xuống, Thanh Thuỷ nén cười vuốt vuốt ngực tôi. Thằng Phương giơ ly bia về phía tôi:
– Lần này thật đáng giá… Ói cũng đáng.
– Đáng con bà mày… Mày giỏi thì đi quay cảnh đó… – Tôi cụng ly nó, uống ừng ực cạn sạch để nuốt xuống hết cảm giác tởm lợm cứ nhờn nhợt trào lên cổ.
– Ha ha… Bây giờ đoạn video đó mày tính làm gì ?! – Thằng Phương xé cái cánh gà bỏ vào chén chị Vi, quay qua hỏi.
Tôi kéo tay Thuỷ đặt lên đùi mình, rồi trầm ngâm suy nghĩ:
– Tao tính để nguyên đó vài ngày… xem động tỉnh thế nào mới đưa lên mạng được…
– Như vậy… có ác quá không ?! – Chị Vi chợt hỏi.
Nghe lời nói ấp úng của chị không hiểu sao máu nóng tôi lại bất ngờ sôi lên.
– Sao ác ?! Nó dám lấy chuyện danh tiết của chị ra cười đùa, giờ chị lại lo cho nó sao ?! Không tàn nhẫn với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mình đó. Chị biết không hả ?! Thanh Thuỷ suýt chút nữa phải hy sinh cả thân thể… chỉ để tìm được một cơ hội trả thù cho chị…
– Anh… thôi đi… – Thanh Thuỷ níu tay tôi.
Chị Vi cúi đầu, hai vai run run, nước mắt bắt đầu chảy. Không hiểu sao vẻ yếu đuối của chị lúc này lại không gợi lên tôi chút thương cảm, mà như thêm dầu vào lửa. Tôi không kềm được nói tiếp:
– Bao giờ chị mới hết kiểu yếu đuối như vậy ?! Người ta leo lên đầu ngồi, chị còn sợ người ta trượt chân ngã sao ?
– Im đi… Đủ rồi… – Thằng Phương nạt ngang.
Tôi buồn bực cầm ly bia uống một hơi cạn sạch. Phương hậm hực nhìn tôi, rồi nắm tay chị Vi nói:
– Thôi… Không có gì đâu… Phong nó chỉ muốn tốt cho chị…
Chị Vi gật gật đầu không trả lời nhưng bàn tay chị Phương đang nắm vẫn ngoan ngoãn để yên không rụt về.
Tất cả những cử chỉ nho nhỏ đó đều không thoát khỏi mắt tôi, nhưng lòng tôi lại trống rỗng vô cảm. Tôi nhìn lên tán cây xanh mát trên đầu, thầm thở dài. Giây phút tôi trả được thù cho chị, lại vô tình đẩy chị vào vòng tay người khác.
——————++++++++—————–
Khách sạn Bồng Lai, Nguyễn Đình Chiểu, Q.3
Dưới ánh sáng vàng nhạt chang hoà cả gian phòng tắm tràn ngập hương sắc kỳ diệu. Trong bể tắm lớn, lớp bọt xà phòng không ngừng xao động, lộ ra hai thân thể trần truồng cuốn chặt vào nhau. Thanh Thuỷ ôm ghì lấy cổ tôi, đôi môi khao khát dính chặt miệng tôi. Lưỡi tôi và nàng cuốn chặt vào nhau trao qua hương vị tình ánh ngọt ngào.
– Ư… Anh đang buồn à ?! – Thuỷ thì thào yếu ớt.
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn nàng hỏi:
– Không… Có một người đẹp như em sao buồn được chứ ?!
– Hứ… Anh giấu ai chứ ?! Chị Vi đi về với anh Phương, anh rất buồn. Em thấy được mối quan hệ của anh và chị Vi không bình thường đâu… Mối quan hệ chị em bình thường dù không quan hệ máu mủ cũng không sinh ra cảm giác dựa dẫm như vậy… – Nàng xoa xoa bọt xà bông lên ngực tôi, nói.
Tôi chậm rãi vuốt ve tấm lưng trần trơn nhẵn của nàng. Dù sao cũng một lần bị Yến Trâm nhìn ra, tôi không còn ngạc nhiên nữa. Tôi trầm ngâm một lúc, rồi nói:
– Anh… Thật ra… Anh lo lắng nhiều hơn… Anh hơi nóng giận rồi…
Hai ngày nay, từ lúc Vân Nhu rời xa tôi, trong người tôi như nung nấu một ngọn núi lửa. Tôi đánh nhau với đám cầm đồ, tôi nạt nộ la hét cô Ngọc Nhi và bây giờ là chị Vi. Tôi biết mình nóng giận vô lý với chị. Tính chị vốn yếu đuối, tôi đã biết từ lâu. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho chị, tôi rời khỏi nhà vài ngày chị đã chơ vơ không biết bấu víu vào đâu. Vậy thì sau này chị phải sống như thế nào ở cái xã hội đầy rẫy dối trá lừa lọc này ?!
– Anh Phương thật ra không tệ… như bề ngoài anh ấy thể hiện đâu. – Thanh Thuỷ nói nhỏ, rồi nhìn lên tôi như sợ tôi bực mình.
Thấy vẻ mặt điềm tĩnh của tôi, nàng thả lỏng nói tiếp:
– Anh Phương là người rất cố chấp… Em từng thử thay thế vị trí của Vân Nhu trong lòng anh ấy…
– …Nhưng em đã thất bại… Ha ha… – Tôi mỉm cười.
Thanh Thuỷ bĩu môi tiu nghỉu. Tôi mỉm cười, dùng ngón tay đùa nghịch đôi môi đỏ hồng chu ra làm nũng của nàng. Nàng há miệng cắn nhẹ ngón tay tôi, giọng u uất:
– Nếu em thành công thì đã không buổi Karaoke kia, Quyền mập cũng mơ mới chạm được vào em, cũng không có đêm nay… và cũng không có chuyện chị Vi rời khỏi anh…
Thấy nét mặt tôi hơi sa sầm, Thuỷ dụi dụi đầu vào cổ tôi:
– Em xin lỗi…
– Không… Không phải lỗi em. – Tôi thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nàng. – Anh chỉ lo lắng rằng chị Vi cũng sẽ thất bại như em. Mà chị lại yếu đuối hơn em nhiều.
– Ơ… Chị Vi khác em chứ ?! – Thanh Thuỷ sững người nói.
– Sao khác ?! – Tôi tròn mắt hỏi.
– Em… em là chủ động đến với anh Phương… – Nàng hơi đỏ mặt thú nhận. – Chị Vi lại do anh Phương chủ động mà.
– Thì sao ?!
Quả thật mũi tên hai chiều này đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì. Nam nữ bình đẳng, ai chủ động thì đánh giá được kết luận gì đâu ?!
– Anh không biết rồi. Từ xưa đến nay anh Phương có rất nhiều bạn gái… Nhưng trước giờ chỉ có Vân Nhu… và nay chị Vi… là ảnh thật sự chủ động. – Thanh Thuỷ bĩu môi có chút ảo não. – Em thật sự có chút ghen tị với chị Vi đó…
– Ha ha… – Tôi bật cười, rồi làm ra vẻ giận dữ. – Còn bên anh mà đã suy nghĩ đến thằng khác hả ?! Em xem anh là gì đây ?!
– Hứ… Em phải hỏi anh xem em là gì mới đúng đó ?!
Thanh Thuỷ chồm người lên choàng tay qua cổ tôi. Hai bầu vú tròn trịa bóng nước ép lên ngực tôi… nhìn vào mắt tôi nói:
– Em biết tim anh không có chỗ trống cho em… Em cũng thất bại một lần rồi, nên không muốn ngã đau vì Vân Nhu lần nữa… Sau này… em chỉ muốn làm một người tình bí mật của anh thôi, được không ?
Tôi không trả lời. Tay tôi vòng bên dưới đỡ lấy bờ mông tròn trịa của nàng kéo sát vào người. Ngậm kín lấy đôi môi đỏ mọng khao khát của nàng.
– Ưm… em muốn… anh chiều em nha… một cái nữa thôi…. – Thanh Thuỷ hôn rít lấy môi tôi, cả người nhướng lên để tôi chèn dương vật vào âm hộ nàng.
– Uwmm… – Nàng bật rên khẽ khi cơ thể trùng xuống, tôi vào sâu trong người nàng.
– Ah… em muốn mấy cái anh cũng chiều… Ôi… chim em ấp quá… – Tôi hít hà khoan khoái.
– Ư… nói chuyện… thô bỉ… Uwmmm… nhưng em… em thích ah… Uwmmmm…
– Ah…. Anh so với thằng Phương thế nào ?!
– Ưm… Kì cục quá… Không nói đâu… Uwmmm… – Nàng gục đầu lên vai tôi giấu đi gương mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn không ngừng nhấp nhô lên xuống cho dương vật tôi ra vào thật sâu trong người nàng.
– Ah… Làm sao mới nói ah ! – Tôi bợ lấy cặp mông nhúng nhảy của nàng, cúi xuống ngậm lấy núm vú bóng lưỡng thơm mùi xa bông của nàng, mút mút say mê…
– Uwmmm… Anh… có thể đoán… được mà… Ư…- Thanh Thuỷ ưỡn ngực ra cho tôi hôn, cắn môi nhìn theo đầu lưỡi tôi trên núm vú nàng mà vặn vẹo khiêu khích.
– Anh thích nghe em nói… – Tôi nhìn lên gương mặt đỏ ửng men tình của Thanh Thuỷ, lưỡi không ngừng đánh nhanh nhanh trên đầu vú đỏ hồng săng cứng của nàng.
– Ư… là anh… được chưa ?! Ôi… đáng ghét… Ưmmm… – Thuỷ thở dốc, ôm ghì đầu tôi vào giữa hai bầu vú nàng, cơ thể nhồi lên xuống thật nhanh.
– Anh lợi hại thế nào ah ?! – Tôi thở dốc, nhìn lên nàng hỏi tiếp.
Nàng ôm mặt tôi, cúi xuống hôn lên môi tôi, nấc khẽ từng tiếng:
– Ơ… Ưm…. anh… anh to hơn… còn dài… hơn…. lại còn… còn lâu… hơn… Ôi… xấu hổ chết mất….
– Ha ha…
Tôi đỡ dưới cặp mông tròn trịa của Thanh Thuỷ, cả người đứng lên. Cặp đùi thon dài trắng nuột của nàng kẹp cứng quanh hông tôi. Nước xà bông ào ào rơi xuống, lộ ra thân thể loã lồ của tôi và nàng đang dính chặt vào nhau. Nhẹ nhàng đặt lưng Thanh Thuỷ ngồi xuống thành hồ. Dương vật tôi rời khỏi âm hộ nàng cứng đơ gân guốc đung đưa trước gương mặt khao khát của nàng.
– Quay người… bụng úp… xuống…
Nghe hiệu lệnh của tôi, Thanh Thuỷ ngoan ngoãn làm theo. Hai tay nàng gấp trên thành bể tắm, cặp mông to tròn vểnh lên đung đưa về phía tôi. Tôi quỳ một chân, cầm dương vật to cứng gõ gõ lên cặp mông tròn trịa của nàng, nói:
– Ah… Nói cho em biết một bí mật nha…
Thanh Thuỷ õng ẹo cặp mông cọ cọ vào hạ thể tôi, nỉ non hỏi:
– Bí mật gì ah ?!
– Từ ngày đó… em trêu anh… trong lớp…. nhìn mông em trong lớp áo dài… anh đã nhủ thầm… – Tôi chậm chậm chèn dương vật vào hai mép âm hộ đỏ mọng hé mở chờ đợi của nàng.
– Ngày nào đó… anh sẽ bơm nó… như thế này… – Tôi nghiến răng thúc mạnh.
– Uwmmmm…. ôi… Anh xấu quá… dám có…. ý nghĩ… xấu… với bạn học ah… Uwmmm…- Nàng che mặt rên rỉ.
– Vậy nên đến là anh không … từ chối nha… – Tôi nghiến răng thúc nhanh.
– Uwmmm… Vậy anh… bơm nó đi… em cho anh hết… ôi.. Ôi…
Thanh Thuỷ há hốc ngoái lại nhìn tôi, nàng không ngừng rên rỉ khi tôi bóp chặt vòng eo nàng, thúc dương vật vào sâu trong âm hộ nàng. Âm thanh chan chát của da thịt, hơi thở gấp gáp vang vọng cả gian phòng. Nước bể tắm sóng sánh dồn dập, tung toé tràn ra ngoài…
– Ưmmm…. Ôi…
Thanh Thuỷ nhắm chặt hai mắt há hốc rên lớn, tay ghì chặt bắp đùi tôi, giữ tôi dừng lại. Âm hộ nàng co thắt rồi tuôn trào mãnh liệt. Tôi vuốt ve tấm lưng trần cong ỏng tuyệt đẹp của nàng, rồi rút dương vật ra thật nhanh. Thanh Thuỷ hiểu ý ngồi bệt xuống, đôi môi hổn hển mở lớn đón lấy dương vật tôi. Tôi cầm dương vật căng cứng như sắp nổ tung, đập đập lên chiếc lưỡi nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, rồi rùng mình…
– Ah…
Từng dòng tinh dịch trắng đục nóng hổi từ đầu dương vật tôi phun trào tung toé vào giữa đôi môi mở rộng của Thanh Thuỷ. Nàng nhìn lên tôi với ánh mắt say mê, ngậm lấy dương vật tôi, mút vào thật sâu đến khi tôi cạn sạch… Thanh Thuỷ vén tóc lộ ra bên gò má đỏ ửng xinh đẹp, bàn tay nâng dương vật tôi lên, chiếc lưỡi nhỏ chậm rãi tỉ mỉ liếm quanh hai túi bìu rồi làm sạch dọc thân dương vật tôi.
– Ah… Em thật là… ma quỷ nha… – Tôi hít hà khoan khoái, dương vật lại lần nữa tỉnh lại.
Thanh Thuỷ che mặt cười nắc nẻ, ánh mắt sắc lẻm nhìn lên tôi:
– Hi hi… Em muốn sau này… dù lúc anh gần Vân Nhu cũng phải nhớ đến em…
– Ha ha… Vậy thì đêm nay phải làm thêm nhiều chuyện đáng nhớ nha…
Tôi bế xốc cơ thể trần truồng của Thanh Thuỷ trên hai cánh tay, bước ra phòng ngủ. Nàng vặn vẹo cơ thể ôm ghì lấy cổ tôi nỉ non háo hức…