Vận Đỏ – Siêu Phẩm Đầy Kích Thích ( Update Phần 35 END )

Phần 35: CÁI KẾT HOÀN MỸ

Ba ngày sau,

“Kết quả sao rồi ?!”

“Ha ha… May mắn thắng một trái ah…”

“Hi hi… Anh mà để thua, anh Phong tỉnh lại sẽ mắng anh cho xem…”

“Haizz… Anh còn đang mong nó ngồi dậy mắng anh đây !”

Những giọng nói quen thuộc cứ vang lên trong đầu tôi như xa tận chân trời lại gần ngay bên cạnh… Tôi như tỉnh lại từ một giấc ngủ dài, muốn mở mắt mà ánh sáng tràn vào chói loà không chịu được.
[]

“Anh Phongggg…”

“Phong ơi… ”

Tiếng gọi thân thương của Vân Nhu và cô Ngọc Nhi vang lên ngay bên cạnh. Tay tôi cảm nhận sự mềm mại ấm áp của hai bàn tay quen thuộc thân thương… Tôi đưa tay lên che mắt, kéo theo cả ống nhựa truyền nước ngoằn ngoèo. []

– Anh… anh tỉnh rồi…

Giọng Vân Nhu nghẹn ngào nức nở. Cô Ngọc Nhi không lên tiếng, nhưng bàn tay cố siết chặt tay tôi như muốn truyền cả sức sống của mình sang.

Tôi mở mắt nhìn xuống gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt của Vân Nhu lại nhìn đôi mắt đỏ hoe thâm quầng của cô Ngọc Nhi… Hai người không hẹn cùng níu chặt bàn tay tôi oà lên khóc nức nở….

– Không sao rồi… Khóc gì chứ…

Tôi hít sâu một hơi cảm nhận cơn đau trong lồng ngực vẫn còn âm ỉ. Nhìn quanh tôi nhận ra mình đang ở trong một căn phòng bệnh viện với mùi thuốc sát trùng đặt trưng… Nhìn xuống, tôi thấy ngực mình bị băng bó kín mít… Nhìn sang trái tôi thấy bả vai mình cũng bị quấn gạc lên đến bả vai… Xong rồi. Đợt thi đấu đá bóng này đối với tôi là chấm dứt. []

– Phương…

– Tao đây… – Phương bước đến cạnh giường, mắt cũng đỏ hoe.

– Mẹ… mày khóc hả ?! Khó coi đéo chịu được… Ha ha… – Tôi cười, cơn đau làm cả mặt cũng nhăn nhó.

– Khóc cái đéo… – Phương dụi mắt, nhe răng cười.

– Hi hi… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu cũng lau nước mắt, bật cười.

– Đội bóng giao lại cho mày rồi… Cố gắng lên nhé…

Tôi đưa bàn tay cắm đầy ống truyền nước nhăn nheo thâm tím về phía Phương, nó nắm chặt lấy, mím môi gật đầu:

– Yên tâm đi… Nhờ trận ra quân đầu tiên, anh em đều tự tin hơn nhiều… Nhất định vào được bán kết…

Tôi gật đầu, chợt nhìn quanh Vân Nhu, cô Ngọc Nhi và Phương… Ba người lại hơi né tránh ánh mắt tôi. Lòng tôi hơi trầm xuống, dự cảm xấu chợt dâng lên… []

– Lão già kia thế nào ?! – Tôi trầm giọng hỏi.

– Ông ta… Ông ta bị Hạ Kỳ bắn chết tại chỗ. – Vân Nhu mím môi, rồi lên tiếng.

– Còn… Hạ Kỳ ?! – Tôi thấy miệng mình khô khốc, buột miệng hỏi.

Vân Nhu cùng cô Ngọc Nhi nhìn nhau… Sau cùng cô Ngọc Nhi lên tiếng:

– Hạ Kỳ bị… cảnh sát bắn… cũng may họ không bắn vào chỗ hiểm… trúng hai phát đạn. Một ở vai, một ở chân… không nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời kế tiếp của cô Ngọc Nhi làm lòng tôi trầm xuống:

– Hạ Kỳ trên mười tám tuổi bắn chết người bất chấp hiệu lệnh của cảnh sát… Tội nặng lắm đó… Dù xét các tình tiết giảm nhẹ… thì cũng thuộc khung hình phạt từ 10 – 20 năm tù giam…

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai gương mặt… Cả hai gương mặt đều xinh đẹp đến hút hồn, đều thuộc về một người con gái lại biểu hiện hai cảm xúc trái ngược nhau… Một vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, vẻ mặt còn lại thì tràn ngập nước mắt đau đớn khổ nhục. Lòng chợt dâng lên cảm giác buồn man mác… Tôi biết mình buồn vô lý, nhưng vẫn không kềm chế được cảm xúc của mình. Thầy Tùng và Hạ Kỳ đều là nạn nhân của một kẻ mặt người dạ thú… Dù tôi từng rất căm ghét Tùng, nhưng cái chết của hắn vẫn là oan uổng đáng tiếc… Hạ Kỳ dù ra tay giết cả Tùng lẫn lão Công, nhưng để một người con gái bất hạnh như vậy chịu án 10 năm tù giam quả thật làm tôi đau xót. []

– Ơ… Còn anh… ?! – Tôi chợt hỏi Vân Nhu, lại quay qua nhìn cô Ngọc Nhi. – Em cũng phạm tội mà… Tên Hugo kia không phải đã chết sao ?!

– Hắn… – Cô Ngọc Nhi và Vân Nhu nhìn nhau, chợt che miệng cười. – Hắn không chết…

– CÁI GÌ ?! – Tôi suýt nữa chồm lên làm ngực đau nhói.

– Nằm yên đi… Trời ơi… – Thấy tôi đau đến nhăn nhó, cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đều kêu lên lo lắng.

– Mẹ cái thằng đầu bò đó… Tao cũng hết lời ah… – Phương cảm thán lắc đầu.

“Hugo chỉ bị thủng lòng bàn tay, hư một con mắt…” – Lúc này từ ngoài cửa một giọng đàn ông vang lên. Người đi vào không ngờ là anh Tín, anh cười tủm tỉm nhìn tôi, nói tiếp:

– Não bộ hắn nhỏ hơn người bình thường, đầu cây vít phải dài hơn 1 centimet nữa mới chạm được vào não hắn…

– Nhưng hắn rõ ràng là… nằm bất động mà… – Tôi khó hiểu, ấp úng nói.

– Hắn bất tỉnh vì bị cú va chạm quá mạnh với vách tường thôi…

– Ặc…

– Nói vậy… hắn được thả ra sao ?! – Tôi có chút ớn lạnh, hỏi.

– Ha ha… Hắn sẽ được thả đấy ! Nhưng cậu muốn gặp lại hắn có lẽ phải chờ rất rất lâu ah… – Anh Tín bật cười nói. – Hắn là tội phạm truy nã tội danh ẩu đả gây chết người… Cảnh sát đã truy tìm mấy năm nay… Không ai nghĩ hắn lại trở thành tay đấm thuê cho một thầy Hiệu trưởng danh tiếng ở Sài Gòn.

– Cũng có người muốn ‘ẩu đả’ với thằng đó sao ?! – Phương bóp trán lảm nhảm một mình. []

– Sao không có ?! Là hai anh đó… – Vân Nhu cười tít mắt, nói.

– Ha ha… Hi hi… – Cả phòng vang lên tiếng cười vui vẻ.

“Cười cái gì vui như vậy ?! Thằng Phong tỉnh rồi sao ?!”

Bên ngoài vang lên tiếng nói uy nghiêm lại quen thuộc đến lạ kì. Tôi hơi nhỏm dậy liền bị cô Ngọc Nhi và Vân Nhu đè chặt hai vai bắt nằm yên tại chỗ. []

– Ba… Mẹ…

Không ngờ đúng là Ba Mẹ tôi bước vào… Ba tôi với vẻ mặt nghiêm nghị muôn thuở, ánh mắt nhìn tôi lại không giấu được sự mừng rỡ. Mẹ tôi hai mắt đỏ hoe, quầng mắt sâu hoắm chứng tỏ đã nhiều đêm không ngủ, vừa thấy tôi mắt bà đã rưng rưng muốn khóc. []

– Phong… Con… thật là dại quá mà… Ba ngày nay mẹ khổ sở thế nào con biết không ?! – Mẹ nắm tay tôi nghẹn ngào.

– Hừ… tưởng đủ lông đủ cánh rồi thì liều lĩnh được sao ?! Đồ không biết sống chết… – Ba nghiến răng giơ tay muốn đánh tôi một cái thật đau, chợt nhìn lại vết thương khắp người tôi, hậm hực bỏ tay xuống.

– Nó còn không phải giống ông sao ?! Hồi đó ngày người ta qua nhà dạm ngõ tôi, ai một thân một mình vào giữa xóm tôi la hét ngăn cản… Rồi bị cả đám thanh niên trong xóm vây đánh suýt chết hả !? – Mẹ tôi hậm hực nói, nhưng ánh mắt nhìn ba lại loé lên tia dịu dàng.

– Ặc… Ba liều mạng như vậy ah ?! – Tôi tròn mắt nhìn ba.

Ông hơi ngượng, cốc đầu tôi một cái, nói:

– Ba mày không liều thì hôm nay có mày sao ?! Hừ…

Phương, Vân Nhu và cô Ngọc Nhi cứ nhìn lên trần nhà, nén cười đến đỏ cả mặt.

– Ha ha… – Tôi vừa cười vừa không ngăn được thở dốc.

– Đừng cười nữa… Động vết thương… – Vân Nhu vội la lên. – Anh gãy cả hai cái xương sườn đó biết không hả ?!

Tôi nhăn nhó nén cười, chợt nhớ đến một chuyện rất hoang đường trước khi mình ngất đi mấy ngày trước… Tôi quay qua nhìn ba, lại nhìn về phía anh Tín, không nhịn được hỏi:

– Ba… ba dường như đi chung với anh Tín lên chiếc du thuyền đó sao ?!

Ba nhìn tôi ánh mắt nghiêm khắc lại tràn ngập yêu thương, nói:

– Con nghĩ ba mẹ có thể thả con bơ vơ ở đất Sài Gòn này sống chết mặc kệ sao ?! Trong khi tính cách con lại không yên phận, liều lĩnh như vậy… – Ông thở dài quay qua anh Tín nói. – Ba gửi con cho cậu Tín. Cậu ta không phải là cảnh sát địa phương như con nghĩ đâu… mà thuộc… []

– Bác để con nói tiếp đi… – Anh Tín lên tiếng, dường như không muốn ba tôi tiết lộ thân phận thật sự của mình.

– Cậu Phong chỉ cần biết tôi có quyền hạn điều động lực lượng cảnh sát, cũng có thể hoá thân vào nhiều vị trí khác nhau trong ngành… – Anh Tín nhìn tôi cười hiền hoà, khác hẳn điệu bộ lưu manh mày tao bao nhiêu lần gặp tôi. – Không phải tự nhiên mà tôi lúc này… xuất hiện với vai trò của một cảnh sát khu vực giải cứu cậu khỏi đám cầm đồ… lúc khác lại trở thành cảnh sát điều tra để thẩm vấn cậu trong vụ án tên Thuần bị hiếp dâm… Chuyện đó thông thường vốn không thể xảy ra.

Tôi hết mở miệng lại đóng miệng, thật không biết nói gì… Anh Tín chợt thở dài nói tiếp:

– Tất cả chuyện tôi làm là khổ tâm của cha cậu… Ông muốn con trai mình được rèn luyện, rèn giũa một cách… cứng rắn.

– Nhưng tôi cũng không phải ba đầu sáu tay… Như đêm ở căn nhà hoang, tôi lại không thể theo sát cậu. Sau đêm đó, bác Trực kiên quyết không để cậu mạo hiểm nữa… Vì thế khi cậu nói ra kế hoạch giải cứu bà Vân Huyền, tôi đã không giúp đỡ mà nêu ra bao nhiêu khó khăn… Chủ yếu là để cậu nản chí bỏ cuộc. []

– Nhưng tôi lại sai lầm một lần nữa… Thật không nghĩ đến cậu có thể tìm cách lọt qua cổng an ninh và thật sự bước chân lên chiếc du thuyền đó. Khi du thuyền rời bến, cậu Quyền đã rất lo lắng và liên hệ Thuỳ Vi… Thuỳ Vi có số điện thoại của tôi.

– Nhưng… ba lên Sài Gòn bằng cách nào mà nhanh như vậy ?! – Tôi như không bao giờ hỏi hết những nghi vấn của mình.

Mẹ tôi mỉm cười xoa xoa trán tôi, nói:

– Ba Mẹ vốn đã ở Sài Gòn từ sáng thứ Ba… Dù ba không cho Tín giúp con lên tàu… Nhưng mẹ bạn gái con gặp nạn thì ba mẹ có thể bỏ mặc được sao ?!

Vân Nhu nắm chặt tay mẹ tôi cảm kích không nói thành lời. Bà xoa xoa đầu nàng, nói tiếp:

– Nhưng đất nước ta là quốc gia pháp trị… Không phải cứ nói có quan hệ là muốn bắt ai thì bắt… Huống chi đó là một người danh tiếng có địa vị cao trong xã hội… Trong hai ngày, Ba Mẹ đã phải nhờ rất nhiều đầu mối để thu thập đủ chứng cứ buộc tội ông Trần Quốc Công… Từ việc lão hại chết ông bà ngoại Vân Nhu, lạm dụng tình dục học sinh, đến cả hành vi hối lộ bằng tình dục… đều có đủ.

– Thêm cả hành vi bắt cóc, tống tiền… Có thể nói đêm đó nếu lão già đó không chết thì cũng đối mặt với án tử hình thôi… – Ba tôi nói thêm vào.

Nhắc đến cái chết của lão Quốc Công tôi chợt nghĩ đến Hạ Kỳ, buột miệng hỏi:

– Ba… Hạ Kỳ liệu có thể giảm án tối đa được bao nhiêu ?!

Ba mẹ tôi nhìn qua anh Tín, ba người cùng thở dài làm lòng tôi hơi nao nao lo lắng. Anh Tín trầm ngâm nói:

– Hạ Kỹ lẽ ra xét các tình tiết giảm nhẹ như: bị cha ruột lạm dụng tình dục, lợi dụng thân xác, giết người vì phẫn uất tột độ, tuổi trẻ chưa suy nghĩ chính chắn… có thể giảm tội giết người chống lại hiệu lệnh cảnh sát… còn khoảng 3 – 5 năm tù giam. []

Tôi và Vân Nhu nhìn nhau cùng vui mừng, nhưng lời nói tiếp theo của anh Tín lại dập tắt ngay niềm vui của chúng tôi:

– Nhưng… hôm qua cô gái ấy vừa tự nguyện khai nhận mình hãm hại thầy Trần Quốc Tùng… dù là theo lệnh cha… Nhưng khung hình phạt sẽ quay trở lại mức 10 – 15 năm.

Lời nói của anh Tín làm tâm trạng của chúng tôi đều trầm xuống… Tôi hiểu Hạ Kỳ tại sao tự khai nhận tội danh hãm hại Tùng dù không bị truy xét. Cô ta thực sự muốn quay đầu làm một con người lương thiện chân chính. Tôi hiểu đó là điều tốt cho Hạ Kỳ… Dù sao Hạ Kỳ chỉ mới 18 tuổi, ra tù cô ta hoàn toàn vẫn còn thời gian để sống lại một cuộc đời cho chính bản thân mình. Nhưng hình ảnh Hạ Kỳ nức nở uất nghẹn chĩa khẩu súng về phía cha ruột của mình… cứ lởn vởn trong đầu làm tôi đau xót cho một phận người. []

“Sao đông như vậy ?! Phong tỉnh rồi sao ?!” – Giọng Thanh Thuỷ hưng phấn reo lên từ ngoài cửa phòng.

“Suỵt… Suỵt… Là bệnh viện đó, muốn bị đuổi ra ngoài không hả ?!” – Giọng chị Vi nhắc nhở.

“Haizz… Không nhớ đây là lần thứ mấy vào bệnh viện thăm nó rồi ha ?! Thằng Phong như có duyên với mấy chỗ này…” – Giọng thằng Quyền nói.

“Ui da…”

“Thối mồm…”

Ba người này đúng là chưa vào đến trong đã nghe tiếng từ ngoài cửa. Tôi thấy chị Vi, Quyền và Thanh Thuỷ bước vào tâm trạng đang buồn cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều… Nhưng làm tôi bất ngờ hơn là mẹ Vân Nhu, cô Vân Huyền cũng đi chung nhóm.

– Mẹ… – Vân Nhu bước qua đón bà.

Cô Vân Huyền nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng như nhìn một thằng rể quý. Bà quay qua chào hỏi ba mẹ tôi… Ba người họ như đã có dịp nói chuyện với nhau nhiều. Điệu bộ rất thân thiết không khách sáo lễ tiết gì hết.

– Con còn đau nhiều không ?! Bác sĩ dặn một tuần đầu tiên hạn chế tối đa xuống giường… Cô có mua cho con cái này… Đừng dùng thứ của bệnh viện, mất vệ sinh lắm…

Cô Vân Huyền lấy trong túi ra một vật bằng nhựa như một cái ấm nước có cái vòi khá to… Bà tiện tay đưa cho Vân Nhu, lại lục tìm thứ khác… Vân Nhu cầm lên nhìn nhìn nghiêng tới nghiêng lui vẫn chưa hiểu là cái gì. Khi Vân Nhu nhìn qua thấy cô Ngọc Nhi bưng kín mặt nén cười, tôi thì trợn trắng mắt cả người cứng đơ sùi bọt mép… nàng chợt hiểu mặt đỏ bừng dúi trả vào tay mẹ, gắt lên:

– Mẹ này…

– HA HA…

Mọi người cùng phá ra cười. Quyền mập, Thanh Thuỷ còn ôm bụng cười lăn ra đất. Vân Nhu càng xấu hổ mặt đỏ ửng lên, đánh dỗi lên tay tôi một cái, rồi không nhịn được cũng cười…

Ngọc Nhi ra mắt bá phụ bá mẫu

Hôm nay là Chủ Nhật, ngày thứ tư nằm viện, nhưng chỉ là ngày thứ hai sau khi tôi tỉnh lại. Ba mẹ tôi đã quá mệt mỏi sau mấy ngày liên tục căng thẳng túc trực ở bệnh viện, ông bà về nghỉ ngơi. Cô Vân Huyền hết lời mời về nhà mình, nhưng tính ba tôi rất khách sáo nên từ chối, dù sao ông bà còn mang theo một người tài xế và cả hành lý trong khách sạn. []

Sau khi tỉnh lại cơn đau trong lòng ngực tôi không thuyên giảm còn từ từ tăng lên. Theo lời bác sĩ đó là tác dụng phụ sau mỗi cơn phẫu thuật nội tạng. Khi y tá thay băng, tôi quan sát vết khâu dài bên hông mình mà cảm thán… Thật không tưởng tượng nổi người ta đã mở cả lồng ngực mình ra, sắp xếp lại hai cây xương sườn gãy ngang đâm xuyên vào phổi. Nghĩ đến đó tôi có chút rùng mình. []

“Nghĩ gì mà mơ mộng vậy ?!”

Giọng nói quen thuộc của cô Ngọc Nhi vang bên tai, tôi vội quay lại mỉm cười.

– Cô đến sớm như vậy ?! Mới về không bao lâu mà…

Cô Ngọc Nhi cười tủm tỉm, ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt ve trán tôi nói:

– Nhi không yên tâm mà… Và nói… không được kêu người ta là cô nữa…

– Ah… Ha ha… Không kêu nữa… Không kêu nữa…
Mà sao… Nhi không yên tâm vậy ?! Ở đây có y tá mà… còn rất xinh đẹp đó… – Tôi trêu.

– Hừ… Vậy Nhi đi về nha…

– Ặc… Thôi thôi mà… Phong nói đùa thôi…

Tôi nắm bàn tay mềm mại của Ngọc Nhi đưa lên miệng hôn nhẹ lên nó. Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, tôi chợt thấy cả người hơi nhộn nhạo… Tôi nhớ đến thứ Hai tuần trước, Ngọc Nhi nói nàng đang có ah, còn hẹn đến cuối tuần này bắt đầu giao lưu tay ba với chị Ngọc Trâm…

Ây da! Thằng Hugo chết bầm làm anh bỏ qua bao nhiêu điều kỳ diệu. Tao nguyền rủa mày… Cho mày ngồi trong tù đột nhiên hắt xì hơi liên tục… Tốt nhất là hắt xì đến văng cả con mắt còn lại ra ngoài. []

– Sao vậy ?! – Ngọc Nhi thấy tôi lầm bầm nghiến răng nghiến lợi, liền ngạc nhiên hỏi.

– À… Không có gì… – Tôi lắc đầu, chợt nắm tay nàng hai mắt gian manh đảo quanh, nói. – Thật ra… có một việc nhờ Nhi giúp ah…

– Hi hi… Ông tướng… đến thế nào rồi mà còn nói nhờ vả gì chứ ?! – Ngọc Nhi che miệng cười. – Việc gì nói mau…

– Ah, việc này hơi ngại một chút ah…

– Phong… mắc tiểu hả ?! Hay… để Nhi… – Ngọc Nhi hơi ngượng, nhưng không e ngại đứng lên nhìn xuống gầm giường.

– Haizz… Ai nói chuyện đó đâu… Lại đây…

Tôi níu tay Ngọc Nhi chồm sát vào người mình, nói nhỏ vào tai nàng. Gương mặt Ngọc Nhi từ từ chuyển lên đỏ ửng đến mang tai.

– Trời ơi… Không được đâu… – Ngọc Nhi xoa xoa hai gò má đỏ ửng, lén nhìn về phía cửa.

– Đi mà… Phong khó chịu lắm đó… – Tôi làm nũng.

– Cửa không khoá được mà… còn có ô kính… người ta thấy thì sao ?! – Ngọc Nhi lí nhí nhỏ như muỗi kêu.

– Đi mà…

– Không được mà… tuần sau về nhà đi…

– Haizz… coi bộ phải nhờ y tá thôi…

– Phì… thì nhờ đi….

Ba phút sau,

– Ah… Ôi ! Nhi của anh giỏi quá…

– Ư…

Tôi hít hà xuýt xoa sung sướng, xoa xoa khối tròn tròn to to không ngừng nhấp nhô trên hạ thể mình. Ngọc Nhi ư ư phủ kín chiếc chăn từ đầu đến chân, đôi môi căng phồng ngậm kín lấy dương vật tôi.

– Ah…

Tôi khoan khoái rên rỉ. Tay tôi vô thức luồn vào trong tấm chăn mò vào trong cổ áo Ngọc Nhi… ‘Ư’… Nàng ư một tiếng phản đối, lại hơi nâng người lên cho bàn tay tôi chui sâu vào trong áo lót ôm gọn một bên ngực. Ôi… Bầu vú Ngọc Nhi căng tròn méo mó trong tay tôi… Đầu nhũ hoa nàng mềm mại từ từ săng cứng lại giữa hai ngón tay tôi… Cơn sướng khoái tôi dâng lên ồ ạt…

– Ahhh… Nhi ơi… Anh yêu emmmm… Ahhh…

Ngọc Nhi nuốt dương vật tôi vào thật sâu ngậm kín. Tôi rùng mình, từng đợt từng đợt tinh trùng ồ ạt tuôn trào. Ngọc Nhi nén nhịn, lại dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm quanh dương vật tôi làm tôi sướng muốn điên lên.

– Ahhh… Sướng quá đi mất Nhi ơi…

– Ư…

Ngọc Nhi giở tấm chăn ra khỏi đầu, mặt đỏ ửng, lườm tôi:

– Sao lại ra nhiều như vậy chứ… Đáng ghét…

Nàng che miệng, chạy vội vào nhà vệ sinh…

– Ha ha… Chạy từ từ… té bây giờ… – Tôi kéo chăn phủ qua người, vừa nhìn theo cười ha hả.

“Haizz…” – Đột nhiên một tiếng thở dài vang lên ngoài cửa làm tôi giật bắn người.

Cánh cửa từ lúc nào đã hé mở, một người thập thò nhìn vào rồi thở phào bước vào trong. []

– Ba… Ba… sao ở đây ?! Mẹ… cô Huyền… – Tôi ấp úng đầu cứ nở to ra theo từng người từng người xuất hiện.

– Thằng nhỏ này… – Ba tôi vẻ mặt thiếu tự nhiên, bước lại kéo kéo cái chăn trên người tôi cho ngay ngắn.

– Ba… Ba tới đây khi nào ?!

Tôi hỏi, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt bối rối của mẹ tôi và nét mặt đỏ ửng khó xem của cô Vân Huyền, tôi đã có câu trả lời. Ôi! Xong rồi… Lúc Ngọc Nhi gục đầu nhấp nhổm trên hạ thể có lẽ đã bị ba người thấy.

– Haizz… Bọn trẻ yêu nhau thôi mà… Đâu có chuyện gì lớn… Hà hà… – Ba tôi nói mà cơ mặt có chút cứng đơ.

– Chị… Chị sẽ không giận thằng Phong chứ ?! – Mẹ tôi có chút chột dạ, nắm tay cô Vân Huyền.

Cô Vân Huyền hơi bối rối nhìn qua tôi, lại nhìn mẹ tôi nói:

– Không… Thật ra. Em có biết… biết tình cảm của Phong và con Nhu đã đi đến bước này… Em không sao, chị đừng lo.

Mẹ tôi thở phào quay qua tôi, nghiến răng, nắm tay dứ dứ về phía tôi. Tôi lúc này quả thật không biết diễn tả tâm trạng mình thế nào. Ba, mẹ tôi và cô Vân Huyền vẫn tưởng người con gái khi nảy bên cạnh tôi là Vân Nhu. Tôi chỉ mong Ngọc Nhi đã nghe được mọi người nói chuyện mà đừng bước ra khỏi nhà vệ sinh. Dĩ nhiên, tôi sẽ sớm công khai tình cảm của mình và Ngọc Nhi với ba mẹ, nhưng hôm nay, sau chuyện vừa rồi, có thể nói là hoàn toàn không phù hợp ah. []

– Chắc Vân Nhu nghe chúng ta nói chuyện nên xấu hổ không ra rồi… – Mẹ tôi nói với cô Vân Huyền.

– Haizz… Chắc vậy… Để em vào kêu nó…

Nhìn cô Vân Huyền từng bước lại gần cửa nhà vệ sinh, tôi buột miệng la lên:

– Cô Huyền ơi !

– Sao con, Phong ?! – Cô Vân Huyền ngạc nhiên quay lại hỏi.

– Chuyện cô giáo Thuỳ hôm trước cô có hỏi lại chưa ạ ?!

– Ờ, quả thật là cậu Sỹ bị điều đi… – Bà đang nói chợt thấy ánh mắt tôi liền tắt lời.

Cô Vân Huyền nhìn qua cánh cửa phòng tắm một cái, rồi quay lại nói với Ba Mẹ tôi:

– Em mời anh chị xuống căn tin uống nước chút nha…

– À không… Ở đây cũng có nước mà. – Mẹ tôi không hiểu lắm, còn chỉ mấy chai nước suối trên bàn.

– Chị à… Thì em có chuyện muốn nói mà… Chứ nước ở đâu chẳng có. – Cô Vân Huyền thân thiết nắm tay mẹ tôi kéo đi, ba tôi không hiểu gì cũng phải đi theo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm… Giây phút vừa rồi tôi đã đặt cược cả ‘hai chân vào một nhà cái’. Tôi cược là cô Vân Huyền hiểu ám ngữ tôi và sau mọi chuyện đã xảy ra cô chấp nhận Ngọc Nhi như một người bạn gái khác của tôi. Tôi đã đặt đúng cửa, thắng oanh liệt cả hai ván. Không ngờ mẹ vợ tương lai lại giải vây cho con rể thoát khỏi tội… ngoại tình.

Đúng là kỳ tích ah ! Tôi thầm cảm thán, định lên tiếng gọi Ngọc Nhi ra… thì bất ngờ ngay ngoài cửa một giọng nói trong trẻo đáng yêu vang lên.

“Con chào hai bác… Con chào mẹ…”

– Ơ… Vân Nhu ?! Con… Con… không phải trong kia sao ?!

“Ôi ! Xong rồi! ”

————++++————-

Ba phút ba mươi lăm giây sau,

Người ta nói mặt trời mọc hướng Đông thật ra cũng chưa chính xác lắm. Nên nói là mặt trời đang hiện diện trong cái phòng này và núp ngay trên đầu giường của tôi. Ngọc Nhi mặt đỏ gay gắt lan đến tận hai vành tai cũng đỏ au… Nàng cúi thấp đầu, khép nép ngay bên cạnh mà tôi nóng rang đổ mồ hôi như mưa. Vân Nhu cũng đứng bên cạnh Ngọc Nhi, mặt cũng đỏ ửng bối rối như muốn chia sẻ tình huống trớ trêu này với Ngọc Nhi… Chỉ có tôi là nằm y nguyên cứng đơ trên giường, muốn nấp cũng không có chỗ mà nấp.

Căn phòng im phăng phắc, không một tiếng động… []

Mẹ tôi nhìn Ngọc Nhi lại nhìn qua Vân Nhu… Ánh mắt nghiêm nghị lại lén loé lên một tia đắc ý. Phụ nữ là tổ tông của sự ích kỷ ah… Lấy chồng thì chỉ muốn mình là người duy nhất… Nhưng con trai mình lại cứ thích nó phải thật hoành tráng ở tất cả các khoản… Huống chi tôi lại được cả hai cô gái như hoa như ngọc yêu thương, mà còn hoà thuận ở bên nhau… Nếu không phải tôi còn đang học Lớp 12, nếu không phải pháp luật cấm lấy hai vợ, mẹ tôi có lẽ ngay lập tức nổi trống rước dâu. []

Ba tôi thì hết nhìn lên trần nhà lại nhìn xuống sàn nhà… Bao nhiêu sát phạt quyết đoán của một ông vua thuỷ sản tự dưng bay biến mất. Quả thật đây là lần đầu tiên tôi thấy ba có vẻ lúng túng như vậy.

– Con thật là… con làm như vậy… ba mẹ không còn mặt mũi nào nhìn cô Huyền… – Mẹ tôi ái ngại lắc đầu nói.

– Là con… – Ngọc Nhi vừa định lên tiếng, liền bị tôi nắm tay ngăn lại.

– Là con… – Đến lúc tôi vừa lên tiếng thì cô Vân Huyền lại đưa tay ngăn lại.

– Thật ra chuyện này em đã biết… Cũng từng có ý định ngăn cấm Vân Nhu tiếp tục với cháu Phong… Nhưng quả thật rất khó… cá nhân em đã trải qua chuyện đổ vỡ hôn nhân cũng vì sự ngăn cấm của ba mẹ… Em lại nhận ra tình yêu của mình khi xưa cũng không mạnh mẽ quyết liệt như ba đứa nó… Nên em không muốn Vân Nhu bước vào lối mòn của mình… Dù chuyện này có chút hoang đường, nhưng bọn chúng thấy hạnh phúc vui vẻ là được rồi…

Mẹ tôi hơi cau mày, nhưng chỉ có mình tôi đọc được trong ánh mắt của bà loé lên vẻ giảo hoạt. Bà đã nhận ra hành động cô Vân Huyền trước đây là cố tình bao che cho Ngọc Nhi, nhưng cái khôn ngoan là phải để cô Vân Huyền thừa nhận chuyện đó… Ây da, thật là gian thương ah ! []

– Nhưng Ngọc Nhi không phải là… – Ba tôi lên tiếng.

– Ngọc Nhi không phải cô giáo con… Nàng đã nộp đơn xin nghỉ dạy ở Phương Nam… – Tôi vội nói.

Mẹ lườm tôi một cái như bảo, việc này để mẹ… Bà quay qua ba nói:

– Cô giáo thì sao ?! Cô giáo không phải là phụ nữ à ?! Huống chi đây là cô giáo đã nghỉ dạy ah… Có khi sau này có kinh nghiệm dạy con càng tốt chứ sao ?!

Ba tôi ngạc nhiên là chuyện nhỏ, ngay cả cô Vân Huyền lúc này cũng há hốc không kép được miệng.

Mẹ tôi không quan tâm đến hai người đang nhìn chằm chằm, bước qua cạnh giường tôi, nhìn Ngọc Nhi nói:

– Lần trước gặp con ở bệnh viện cô đã có chút ngờ ngợ… Nhưng lúc đó con còn là cô giáo trong trường thằng Phong nên thôi không nghĩ đến… Ai ngờ thật sự là vậy ah…

– Dạ… – Ngọc Nhi cúi đầu lí nhí.

Mẹ tôi mỉm cười, trái nắm tay Vân Nhu, phải nắm tay Ngọc Nhi… Cảnh tượng này có chút quen ah.

– Thằng Phong còn trẻ, hai đứa con cũng trẻ… Thời gian đến kết hôn còn dài, thôi thì cứ bảo ban hoà thuận với nhau… Chuyện sau này tính tiếp, được không ?! []

– Dạ, bọn con biết rồi…

Ngọc Nhi và Vân Nhu cúi thấp đầu, hai gương mặt xinh đẹp đỏ ửng sắp vắt ra được nước. Mẹ tôi hết xoa đầu bên trái, lại xoa đầu bên phải… ánh mắt vui vẻ yêu chiều như đang nhìn những đứa cháu bụ bẫm dễ thương… Tôi chỉ biết che mắt thở dài.

Sáu tháng sau,

Tôi nửa nằm nửa ngồi lười nhác trên bộ sofa êm ái, hai chân gác lên mặt bàn kính thoải mái thư giãn… Nhìn lên tấm hình chụp được lồng khung kính treo trên tường, tôi cười tủm tỉm nghĩ đến chuyện đã xảy ra sáu tháng qua… []

Hai cái xương sườn gãy và vết thương rách lá phổi trái ngốn của tôi mất 2 tháng nằm viện, 2 tháng dưỡng thương… Rất nhiều sự kiện tôi không thể có mặt tham gia. Vì thế phần lớn những chuyện tôi sắp kể ra đây là từ góc độ của khán giả hoặc nghe kể lại.

Sau lần tham gia trận bóng đầu tiên, tôi vì nằm viện đã vắng mặt trong các trận kế tiếp, chỉ có thể xem live stream do Quyền mập gửi… Phương đã dẫn dắt đội bóng Phương Nam vượt qua bán kết bằng một trận đấu chiến thắng huy hoàng trước Hồng Nghĩa… Chiến thắng này gây chấn động toàn hệ thống trường cấp 3 thành phố. Thật ra Phương Nam thắng cũng không lạ… Vì đội bóng Hồng Nghĩa trước khi vào trận đã không còn tinh thần tranh đấu. Tin tức báo chí đăng tải về “hậu cung 49 học sinh nữ của thầy Hiệu trưởng Hồng Nghĩa” và ký hiệu đặc biệt cỏ ba lá ☘ gây xôn xao dư luận. Rất nhiều học sinh nữ không đến trường, trong đó không thiếu bạn gái người yêu của các thành viên đội bóng.

Trận kế tiếp Phương Nam bị loại, nhưng cũng đủ làm thầy Hiệu trưởng xúc động rơi nước mắt. Cái tên trường Phương Nam bắt đầu gây chú ý như mong muốn của thầy Hiệu trưởng…

Ông trời không những nghe thấu mong ước của thầy mà còn vung tay rất hào phóng. Cái tên Phương Nam bao năm nay không xuất hiện thì thôi, mà hễ vừa le lói một chút là bừng sáng cả bầu trời.

Sự kiện kế tiếp xảy ra sau một tuần Ngọc Nhi xin nghỉ dạy tại trường. Ngọc Nhi muốn có thời gian chăm sóc tôi, mà cũng vì vậy nàng may mắn thoát được một cơn bão tố lớn. []

Trong một cuộc triển lãm nhiếp ảnh thành phố, một tay nhiếp ảnh chuyên nghiệp đã giới thiệu một tác phẩm mang tên “Nụ hôn” và được giới chuyên môn đánh giá cao. Thậm chí nhiều tạp chí trong nước còn viết bài bình luận về tấm ảnh đó… Với bối cảnh đường phố nhộn nhịp, luồng xe qua lại như khung cửi mờ nhạt thành những vệt ngang dài… Hai nhân vật chính rõ nét, một nam một nữ ngồi trên một chiếc xe máy. Người thanh niên quay người ra sau đặt lên đôi môi thổn thức ướt nước mắt của cô gái một nụ hôn… Một nụ hôn tĩnh lặng yêu thương da diết hoàn toàn tương phản với bối cảnh dòng đời hối hả xung quanh. Chắc chắn ai cũng phải thừa nhận tác phẩm đó rất đẹp, nếu không có người nhận ra hai nhân vật trong tấm hình lại là một nam học sinh lớp 12 và một cô giáo trẻ của trường Phương Nam.

Tôi nhìn lên tấm hình khổ 90 x 60 cm treo yên vị trên tường, tôi có chút cảm thán. Tôi còn nhớ rõ buổi chiều hôm đó từ nhà Vân Nhu trở về… Không ngờ nụ hôn mất kiểm soát của tôi dành cho Ngọc Nhi lại làm ra chuyện lớn như vậy.

Cộng đồng mạng dậy sóng… Tạo thành hai luồng tư tưởng đối chọi nhau mãnh liệt. Bên phê phán là lớp người trung niên đến lớn tuổi ủng hộ sự khuôn khổ luân lý… Bên ủng hộ lại là lớp tuổi trẻ, học sinh sinh viên ủng hộ lối sống hiện đại tự do yêu đương… Hình ảnh của tôi và Ngọc Nhi bị săn lùng ráo riết như hình nude của celebrities. Tôi và Ngọc Nhi đều là dạng người không thích chia sẻ nhiều lên Facebook nên cũng không có nhiều thông tin để bới móc. Nhưng bất ngờ một tờ báo tìm được hình cô giáo Ngọc Nhi trên trang bìa của Kỷ yếu trường Hồng Nghĩa mấy năm về trước… Hình ảnh cô Ngọc Nhi xinh đẹp thướt tha trong bộ áo dài đứng trên bục giảng đã ám ảnh đám học sinh nam đến điên cuồng. Từ khoá “Yêu cô giáo”, “cô giáo Phương Nam”, “cô giáo Ngọc Nhi” sau một đêm lọt Top 10 tìm kiếm toàn quốc… Thế là giới phóng viên vào cuộc, mỗi ngày học sinh Phương Nam tan học đều phải đối diện với cả rừng ống kính dày đặc trước cổng trường. Mỗi học sinh đều được phóng viên chào đón thăm hỏi. []

“Anh Phong học lớp 12 mấy ?!”

– Dạ, 12A5… à không… hình như là 12A7

“Anh Phong và cô Nhi trong trường có nói chuyện qua lại nhiều không ?!”

– À, cái này tui biết nè… Hai người ngồi ghế đá nói chuyện suốt…

“Hai người có nắm tay, ôm nhau hay hôn nhau trong trường không ?!”

– Ặc… Cho hỏi anh là phóng viên của toà báo nào vậy ?!

“Tệ nạn Xã hội….”

– Hiểu rồi… Đi chỗ khác chơi nha.

Bên ngoài thì rôm rả vui như họp chợ, chỉ tội nghiệp thầy Hiệu trưởng tóc còn vài sợi đen sau vài ngày liền đổi màu toàn bộ… Thầy Đạt day dứt khổ sở nhưng vài ngày sau đã quyết định tiến tới với cô Quyên. Đêm dài lắm mộng, hai người làm đám hỏi, rồi đám cưới gói gọn trong một tháng.

Những chuyện đó tôi chỉ nghe Quyền mập và Thanh Thuỷ kể lại… Từ lúc nhận được cuộc gọi báo của Quyền, tôi lập tức mang theo Ngọc Nhi rời khỏi nhà dọn hẳn qua trú ẩn ở nhà Vân Nhu. Chị Vi dọn qua ở với chị Ngọc Trâm cùng nhau chống chọi đám báo chí làm phiền liên miên không dứt.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ lại thu hút quá nhiều dư luận, Ngọc Nhi đã trải qua một thời gian chật vật khổ sở… vừa phải giải thích với bà ngoại, vừa phải đối phó với bạn bè. Ngọc Nhi không dám bước ra khỏi nhà, không dám xem tivi, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng giật mình… Chỉ hơn một tuần, nhìn nàng gầy gò hốc hác mà tôi đau xót không chịu nổi. []

Ngay lúc này, một bài báo xuất hiện với tựa đề “Nạn nhân của tình yêu…” gây chấn động dư luận. Bài báo được viết qua cuộc phỏng vấn đặc biệt với phạm nhân Trần Hạ Kỳ đang thụ án 10 năm tù giam. Hạ Kỳ không nói về bản thân mình, mà vạch trần âm mưu chiếm đoạt thân xác người yêu con trai mình của lão Quốc Công. Bài viết phân tích rất sâu sắc sự dằn vặt đau khổ của cô giáo Ngọc Nhi trong suốt ba năm rời trường Hồng Nghĩa. Ông trời có mắt, để cô tìm được tình yêu đích thực lại trái ngang với một cậu học sinh lớp 12 Phương Nam. Sau cùng, bài báo kết luận… Cô giáo Ngọc Nhi từng đau khổ cùng cực là nạn nhân của tình yêu và hôm nay vì dư luận đả kích nàng tiếp tục một lần nữa trở thành nạn nhân.

Thật ra, Hạ Kỳ và cả phóng viên toà soạn không biết được chính xác Ngọc Nhi và tôi đến với nhau như thế nào… Nên bài báo mô tả có phần hơi giống truyện Quỳnh Dao. Đại loại như nhân vật nam vững chãi như tùng bách, che chở cho nhân vật nữ thương tâm đau khổ… Mặc kệ họ viết không chính xác. Chỉ biết rằng ngay sau đó hai luồng dư luận đang đối chọi gay gắt chợt lệch hẳn về một bên… Làn sóng ủng hộ cô giáo Ngọc Nhi tăng cao chưa từng thấy… Tôi và cô Ngọc Nhi như trở thành hình tượng tình yêu vượt giới hạn của lớp học sinh sinh viên.

Mẹ ơi, tới lúc này chính tôi cũng không dám bén mảng ra đường.

Cuối cùng vì Ngọc Nhi cũng vì bản thân mình, tôi và Vân Nhu quyết định cùng lúc thuyết phục ba mẹ hai bên cho chúng tôi… gián đoạn việc học. Ba tháng trước, cả ba đứa tôi đã cùng nhau bước qua một ngã rẽ mới của cuộc đời. Tôi, Vân Nhu và Ngọc Nhi cùng nhau du học Úc. []

Tiền sao ?! Thật ngạc nhiên, tiền đối với ba mẹ tôi và cô Vân Huyền lúc này vậy mà trở thành vấn đề tranh luận sôi nổi… Bên nào cũng nói mình thừa sức lo cho cả ba đứa, không cần hỗ trợ. Thật đau cả đầu… Cuối cùng để ngưng cuộc tranh chấp ngược đời này, tôi đứng ra tuyên bố. Ba đứa tôi không cần tài trợ, số tiền tạm thời do Ba mẹ tôi ứng ra, sau đó ba đứa đi làm sẽ trả lại.

Và tác phẩm “Nụ hôn” đang treo trên tường trong phòng ngủ của chúng tôi lúc này là món quà chia tay của Phương, chị Vi, chị Ngọc Trâm, Quyền mập và Thanh Thuỷ dành cho ba đứa chúng tôi. Nghe nói nhóm bạn tôi mua lại tác phẩm từ tay nhiếp ảnh gia đó lúc nó bị tháo xuống khỏi cuộc triển lãm vì dư luận đả kích gay gắt. Ông ta dù rất tiếc nhưng để không làm gì, bán cho nhóm bạn tôi với giá rẻ như cho. Nhưng ngay sau khi bài viết “Nạn nhân của tình yêu” xuất hiện, làn sóng ủng hộ dâng cao… bao nhiêu nhà sưu tập gọi tác giả trả giá cao mua lại, nhưng ông ta chỉ biết cay đắng xua tay. []

Tôi và Vân Nhu học năm cuối của Trung học Phổ thông, tương đương Lớp 12. Ngọc Nhi thì đăng ký khoá tiếng Anh một năm… Và năm sau cả ba đứa sẽ cùng nhau vào Đại học. Ngọc Nhi không muốn dừng lại trên đường đua để mòn mỏi đợi tôi và Vân Nhu bắt kịp, nàng quyết định quay về vạch xuất phát để được cùng hai đứa tôi tiến lên phía trước. []

“Cạch…” – Tay nắm cửa phòng tắm xoay nhẹ phát ra tiếng động liền kéo tâm trí tôi trở về hiện tại.

Cánh cửa hé mở, lần lượt hai bóng hình quen thuộc bước ra làm tôi há hốc trợn tròn hai mắt, trái tim yếu ớt cũng nhảy loạn lên dồn dập…

Trước mặt tôi, Ngọc Nhi và Vân Nhu cúi thấp gương mặt đỏ ửng e thẹn, bẽn lẽn nhìn tôi. Hai người lại không ngờ mặc trên người hai chiếc áo dài trắng học sinh… Nhưng chỉ áo, bên dưới hoàn toàn trống rỗng trần trụi… Cô họng tôi khô khốc nhìn lớp vải mỏng manh không che được màu da trắng hồng của hai cặp vú no tròn tuyệt đẹp không nịt ngực và bốn đầu nhuỵ hoa đỏ hồng xinh xắn nổi cộm lên. Giết người ah…

Hôm nay là Thứ Bảy, cũng là ngày chúc mừng tôi chính thức ‘xuất sơn’, hoàn toàn bình phục sau sáu tháng dưỡng bệnh… Dĩ nhiên đây là chính thức xuống núi, có thể xuất chiêu ‘nhất kiếm định giang sơn’, chứ không phải tôi thật sự ‘treo kiếm’ suốt 6 tháng nha. Vũ khí tuỳ thân phải biết trân quý, dù tôi nằm yên một chỗ cũng phải nhờ hai lão bà thay phiên lau chùi chứ ! []

Ngọc Nhi và Vân Nhu nói dành cho tôi một món quà bất ngờ… Bất ngờ đến chết người ah.

– Anh thích không ?! Sao cứ nghệch ra như vậy hả ?! – Vân Nhu đỏ mặt, lí nhí.

Tôi gật gật đầu lia lịa, nuốt nước miếng đánh ực một cái, nói:

– Bà lớn, bà nhỏ… kéo… kéo… tà áo lên… quay một vòng cho anh xem được không ?!

– Phì… vô duyên quá… – Ngọc Nhi đỏ mặt phì cười.

Nói vậy nhưng hai người vẫn chìu ý tôi… Mặt đỏ ửng kéo hai tà áo trước sau, thướt tha quay một vòng. Mẹ ôi ! Đũng quần tôi chật cứng đè ép muốn đau luôn. Hai cặp đùi thon dài trắng nuột lộ ra và hai bờ mu hồng hào phơn phớt lông lướt qua mắt… Tôi vô thức đưa tay xoa xoa cái mũi ê ê muốn xuất huyết của mình. []

– Có đủ chưa ?! – Thấy vẻ mặt thèm thuồng của tôi, Vân Nhu mím môi hỏi.

– Chưa nha… Hôm nay là ngày của anh mà, phải không ?! Hai cưng lại đây đi… – Tôi chỉ tay vào chỗ trống ngay trước chân mình.

Ngọc Nhi mặt đỏ ửng lườm tôi cùng Vân Nhu bước đến. Bốn bàn tay nắm vào nhau vặn vẹo xấu hổ không chịu nổi. []

– Rồi, giờ quay lại nha… Quay lại…

Hai người ngoan ngoãn quay lại, đưa lưng về phía tôi. Tôi nhìn hai bờ mông cong ỏng trần trụi hiện lên rõ mồn một dưới vải trắng mỏng manh thật suýt nữa là nhịn không được…

– Chống cả hai tay lên mặt bàn…

Ngọc Nhi và Vân Nhu vừa chống tay xuống mặt bàn kính, thì phát hiện ra mông mình vô thức đưa lên cao về phía tôi, liền giãy nảy phản đối.

– Trời ơi… Vô duyên quá… Anh…

– Phong à… Không chơi nữa đâu…

– Hừ, hôm nay là ngày của ai đây ?! – Tôi gầm gừ.

– Hứ… đáng ghét… – Hai người nén nhịn, mặt đã đỏ ửng lên.

Tôi cắn môi kềm nén xúc động, từ từ kéo hai tà áo dài trắng sang hai bên. “Ầm” đầu óc tôi như trống rỗng không tồn tại bất cứ suy nghĩ gì chỉ còn hai bờ mông trắng nuột cong vễnh trước mặt. Bốn khối thịt núng nính tròn trịa mịn màng như da em bé, hai khe mông sâu hoắm chạy dọc xuống là hai mép âm hộ khít khao đỏ hồng tuyệt đẹp. Ực ực… nước miếng vô thức trào lên nuốt cũng không kịp. Thật là mỹ vị của nhân gian ah… []

Tôi cấp tốc cởi sạch quần áo, ném xuống sàn nhà… Quỳ xuống sàn nhà, hai cánh tay mở rộng hết cỡ choàng hai bên ôm ghì lấy hai món quà hoành tráng tuyệt đẹp của mình… Tôi áp mặt mình lên khối thịt mềm mại mát rượi của Vân Nhu, hít hà sung sướng. Lại dụi mặt vào cặp mông tròn trịa của Ngọc Nhi say mê không rời… Tôi bắt đầu hôn, dùng lưỡi liếm quanh quanh vùng nhạy cảm của hai nàng, tuyệt nhiên không chạm đến mục tiêu chính.

– Ư…

– Anh… hư quá đi… – Vân Nhu cúi gương mặt xấu hổ, kêu khẽ.

Vân Nhu và Ngọc Nhi bắt đầu thở dốc, cặp mông uốn éo nửa tránh nửa dâng lên cho chiếc lưỡi hư hỏng của tôi. Đến khi hai người bắt đầu bất mãn, tôi bất ngờ bóp nghiến lấy cặp mông của Vân Nhu, ghì chặt, miệng ngậm kín lấy âm hộ nàng mà mút mút…

– Ôi… Anh ơi… – Vân Nhu há hốc rên rỉ, hai chân run lên.

Tôi rời khỏi nàng, lại ngậm lấy âm hộ Ngọc Nhi. Lưỡi tôi quét sâu vào trong nếm được mùi hương yêu thương quen thuộc của nàng. []

– Uwmmm… Phong ơi… Ôi – Ngọc Nhi cắn môi không ngăn được buột miệng kêu lên.

Tôi như say mê với trò chơi mới, xì xụp qua lại giữa hai người đến lúc Vân Nhu và Ngọc Nhi hai chân nhũng ra không muốn đứng nổi.

– Ngồi xuống đây nha… – Tôi đỡ hai người ngồi xuống ghế sofa, bản thân vẫn quỳ gối trên sàn nhà. – Có phải hôm nay anh muốn gì cũng được phải không ?!

– Làm gì nữa đây ?! – Ngọc Nhi mím môi lườm tôi.

– Phong muốn hai người… – Tôi chồm đến nói nhỏ vừa đủ Vân Nhu và Ngọc Nhi nghe. []

– Cái gì ??

– Em không chịu đâu… Trời ơi…

– Được mà… không thì uổng hai bộ áo dài đó…

– Anh vô duyên lắm… Tại sao lại thích kì cục như vậy chứ ?!

– Nhu Nhu Nhi Nhi à… Chìu anh đi nha…

Ba phút sau,

Cả gian phòng im phăng phắc chỉ có hơi thở nặng nề kềm nén của tôi… Trước mặt tôi Vân Nhu và Ngọc Nhi cúi gằm hai gương mặt đỏ hồng, ngồi trên sofa, cùng tạo một tư thế lẳng lơ cùng cực… Chiếc áo dài mở bung hàng nút cài hờ hững rũ xuống lộ ra một bên bầu vú căng tròn tuyệt đẹp. Hai nàng cùng mở rộng chân, gác qua hai bên… phơi bày trọn vẹn nơi thầm kín nhất của mình cho tôi nhìn ngắm.

– Bây giờ bắt đầu đi nha… – Tôi háo hức nói.

– Đồ đáng ghét…

Ngọc Nhi mặt đỏ gay gắt, lườm tôi. Vân Nhu nín thin, gương mặt đã đỏ đến vắt ra nước. Hai người không dám nhìn nhau, chỉ nhắm mắt lại… Hai bàn tay tự chia hai đường tìm đến hai nơi trên cơ thể mình… Tôi nuốt nước miếng kềm nén. Nhìn bàn tay Ngọc Nhi và Vân Nhu tự xoa xoa bầu vú mình lộ ra dưới vạt áo dài… Hai bàn tay khác đưa vào giữa hai chân mân mê vuốt ve hai mép âm hộ đỏ hồng mọng nước… []

Hai người nhắm mắt gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng… Nhưng chỉ vài giây sau dường như sự e ngại xấu hổ đang dần nhường chỗ cho sự khao khát mới lạ nào đó…

– Ư…

Vân Nhu cắn nhẹ bờ môi không ngăn được tiếng rên nhẹ khi những ngón tay nàng se se đầu nhũ hoa đỏ hồng của mình. Bàn tay khác đang tách hai mép âm hộ ẩm ướt ra, chạm vào khối thịt nho nhỏ mà day day chậm chậm…

– Ưm…

Ngọc Nhi cơ thể run rẩy khi những ngón tay nhỏ của nàng chèn vào giữa hai mép âm hộ ẩm ướt, vuốt ve lên xuống… Bàn tay còn lại của nàng xoa nắn bầu vú căng tròn của mình, lại tìm vào trong vạt áo dài hờ hững mà vuốt ve bên còn lại…

Ây da… Tôi muốn nổ tung tại chỗ… Tay tôi vô thức cầm lấy dương vật mình mà sóc sóc. Trò chơi này thật là hại người ah. []

Tôi quỳ gối chồm đến bên Vân Nhu, cúi đầu thật thấp vào giữa hai chân mở rộng của nàng, chiếc lưỡi tôi chen vào những ngón tay ướt đẫm của nàng mà liếm…

– Uwmmmm… Ôi…

Vân Nhu bật rên lớn, cơ thể cũng tuột xuống nệm ghế dâng trọn hai mép âm hộ mọng nước vào miệng tôi. Tôi ngậm kín lấy âm hộ nàng mà mút mút say mê… Vân Nhu ngất ngây sung sướng, vò nát mái tóc tôi ghì đầu tôi thật chặt vào giữa hai chân nàng.

Tôi rời khỏi âm hộ nàng, để những nụ hôn của mình dẫn đường đi lên… Vân Nhu thở dốc kéo vạt áo dài ra để lộ ra cơ thể trần truồng trắng nõn tuyệt đẹp đón lấy những nụ hôn của tôi… Từ vùng mu mềm mại phơn phớt lông tơ thơm ngát, vùng bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, cái rốn nho nhỏ đáng yêu, đến hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp hờ hững thấp thoáng dưới vạt áo dài trắng… Tôi vùi mặt mình vào hai khối thịt mềm mại tuyệt vời của nàng, miệng thèm thuồng luân phiên ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn mà mút mút say mê….

– Ôi… Uwmmm… Anh ơi… Em muốn…

Vân Nhu rên siết sung sướng, tay nàng tìm đến dương vật tôi cọ cọ nó vào giữa hai mép âm hộ ướt đẫm của nàng. Tôi hít sâu một hơi đẩy người tới…

– Ôi… Uwmmmm…. Ôi….

Tôi lấp kín âm hộ Vân Nhu bằng một cảm giác thoả mãn sung sướng tột độ… Bao kỉ niệm ân ái hoang lạc của tôi và nàng ùa về như mới hôm qua. Nó lại tuyệt vời như vậy. Tôi hít hà bắt đầu đẩy người ra vào từng chút từng chút bù đắp sự trống vắng cho Vân Nhu. []

Một thân hình mềm mại khác áp sát, ôm ghì lấy tôi. Tôi đón lấy chiếc lưỡi nhỏ của Ngọc Nhi mà hôn đắm đuối. Tôi đặt tay lên bầu vú căng tròn của nàng, mân mê xoa nắn qua lớp vải mỏng cảm giác thật mê ly không muốn rời…

– Ôi… Em… thèm anh lắm… – Ngọc Nhi mê mang cắn bờ môi tôi nói.

– Ngọc Nhi của anh… thèm anh… hay thèm cái gì của anh ?!

– Cái gì cũng thèm hết… – Nàng hấp tấp hôn rít lấy môi tôi.

Quả thật suốt sáu tháng qua, vì sợ động đến vết thương của tôi, Vân Nhu và Ngọc Nhi đều nén nhịn nhớ nhung của mình. Chỉ có tôi là được hai nàng nhẹ nhàng dùng miệng chăm sóc giải tỏa…

– Ưm… Anh hôn ngực em đi… – Ngọc Nhi đứng lên, áp ngực vào mặt tôi.

Tôi vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn lộ ra dưới vạt áo mở rộng hờ hững. Hai đầu nhuỵ hoa của nàng đã săng cứng ray rứt trong miệng tôi. Đầu lưỡi tôi đánh lên mẩu thịt mềm mại thơm ngon trong miệng, cảm nhận cơ thể Ngọc Nhi run rẩy. []

– Ưmmm…

Tôi ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn của Ngọc Nhi mà mút… Cơ thể nàng run rẩy không kềm chế nổi. Hai bầu vú nàng ưỡn căng lên, đưa qua đưa lại đón lấy miệng tôi…

– Ôi… Uwmmmm….

Vân Nhu sướng ngất ngây, bàn tay nàng rối rít day day mồng đốc nhỏ giữa hai mép âm hộ căng cứng của nàng không ngừng đón nhận dương vật tôi ra vào. Cơ thể nàng không ngừng giật nảy từng đợt báo hiệu một cơn cao trào. Tôi rời khỏi Ngọc Nhi, ngã người nằm sấp lên Vân Nhu đón lấy hai bầu vú căng tròn của nàng mà hôn hít say mê. Bên trong nàng như bùng nổ, tuôn trào không ngớt… []

– Uwmmm… Anh ơi… Em sướnggggg….

Tôi vuốt ve cơ thể Vân Nhu, hôn rít lấy đôi môi mềm mại run rẩy của nàng. Tôi bí mật nói nhỏ vào tai Vân Nhu, nàng hơi sững người rồi che miệng cười khúc khích. Tôi rời khỏi người Vân Nhu, dương vật căng cứng bóng nhẫy nước dựng đứng trước ánh mắt nóng bỏng của Ngọc Nhi.

– Nhi của anh… Lại đây nào…

– Anh này… Kì cục quá… – Ngọc Nhi toan phải đối.

Nàng bị tôi ép đứng hai tay chống vào tựa lưng ghế ngay trên đầu Vân Nhu. Tôi giở chân nàng rộng ra hai bên… Từ sau lưng Ngọc Nhi, tay giữ chặt bờ eo nhỏ của nàng, tôi chèn dương vật vào hai mép âm hộ nàng đẩy mạnh.

– Uwmmmm…

Ngọc Nhi há hốc rên lớn. Tôi giữ chặt bờ eo nhỏ của nàng, thúc dương vật vào âm hộ nàng thật nhanh, thật mạnh để cặp mông tròn trịa không ngừng phát ra tiếng chan chát phản đối.

– Vân Nhu… Em… Trời ơi… Ư…

Ngay lúc này, Ngọc Nhi rùng mình sương sướng vì một cảm giác khác… Nàng cũng không ngờ Vân Nhu bên dưới mình lại đón lấy hai bầu vú nàng mà vò nắn, còn ngậm lấy hai đầu núm nhạy cảm mà mút mút say mê.

– Ôi… Hai người… Uwmmm… Ôi… đáng ghét…. Ôi…

Ngọc Nhi hai tay bấu chặt trên đầu sofa, rên rỉ ngất ngây. Nước bên trong nàng tuôn trào báo hiệu một cơn cao trào đến sớm hơn bình thường. Hai chân Ngọc Nhi muốn nhũng ra… Tôi kéo vạt áo dài của nàng lên cao, lộ ra toàn bộ cặp mông tròn trịa ửng đỏ. Tay tôi vòng bên dưới bụng nàng, giữ dương vật sâu bên trong nàng. Tôi mang theo cả cơ thể mềm oặt rũ rượi của Ngọc Nhi, xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh Vân Nhu. []

– Uwmmmm…

Ngọc Nhi cắn môi thật chặt vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ. Nàng theo hai bàn tay tôi hỗ trợ, bờ lưng đưa về phía tôi bắt đầu ưỡn ẹo để dương vật đi ra đi vào.

– Em cũng muốn… Chị…

Vân Nhu cắn môi đứng lên đến trước Ngọc Nhi… Ngọc Nhi đang trong cơn say tình sung sướng, ôm choàng cơ thể Vân Nhu, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ hồng mà mút…

– Ôi…. Uwmm….

– Ây da… hai người… lại… hợp nhau như vậy ah… – Tôi hít hà sung sướng, hai tay bợ đỡ dưới mông Ngọc Nhi để giúp nàng tăng nhịp lên đều đều.

– Hi hi… coi chừng… sau này… em và chị Nhi không cần anh nữa đó… – Vân Nhu vờ ôm đầu Ngọc Nhi, nhìn tôi trêu chọc.

– Uwmmm… Em… không cần… Nhưng chị… cần ah…. Ôi… Uwmmm… – Ngọc Nhi ôm chặt Vân Nhu, nhắm mắt rên rỉ.

– Chị này… không hợp tác gì hết… còn mê trai như vậy… Hi hi…

– Uwmmm… chị không mê trai… chỉ mê Phong thôi… Hi hi… Ôi… Anh ơi…

– Ahhh…

Ngọc Nhi sung sướng ngất ngây thiêm thiếp ngã người nằm tựa vào tôi, nàng kéo hai bàn tay tôi đặt lên ngực mình để tôi vuốt ve xoa nắn nó… Tôi nhắm mắt tận hưởng cơn đê mê tuyệt vời này. Dương vật từ từ mềm lại tuột ra khỏi cử mình Ngọc Nhi mang theo dòng nước trắng đục. []

Không biết qua bao lâu, tôi từ trong mơ màng tỉnh lại. Tôi nhận ra mình đang nằm trên sofa, trái phải hai thân thể mềm mại vẫn mặc chiếc áo dài trắng nhàu nát… Vạt áo mở rộng để hai cặp vú căng tròn mát rượi đè ép lên ngực tôi… Ôi, tôi yêu đến chết cảm giác này… Sự chật chội lại sung sướng đến như vậy ah.

Tôi chỉ hơn 18 tuổi nhưng dường như đã đạt được những điều đáng mơ ước nhất của một đời người. Tôi không còn mong muốn gì hơn, chỉ mong những ngày tháng yên bình này kéo dài mãi mãi.

“Tin tin…” – Tiếng chuông cửa vang lên.

– Cái quái gì ah ?!

Tôi làu bàu khó chịu. Vân Nhu và Ngọc Nhi cũng dụi mắt nhỏm dậy… Hai nàng đi vào phòng ngủ chung của ba đứa, vẫn mặc nguyên bộ áo dài nhăn nhúm lồm cồm bò lên giường, lười nhác nằm xuống ngủ tiếp. Nhìn chiếc giường Queen size êm ái và hai cặp mông tròn trịa lồ lộ ra như mời gọi, tôi chỉ hận không thể nhào lên giường tiếp tục mở ra một cuộc chiến mới…

“Tin… Tin…” – Chuông cửa lại reo lên.

– Con bà nó…

Tôi nghiến răng văng tục, khép hờ cửa phòng ngủ, mặc lại chiếc boxer short khoác thêm cái áo bước ra ngoài…

“NGẠC NHIÊN CHƯA ?!” – Cửa vừa mở, một tiếng hô đồng thanh thật lớn làm tôi giật bắn cả mình.

Tôi há hốc không tin nổi vào mắt mình. Không ngờ trước mặt tôi là ba gương mặt quen thuộc thân thương… Thằng Phương, chị Vi và Ngọc Trâm. Ba người lại xuất hiện trước cửa nhà tôi tại thành phố Melbourne, Australia.

Thấy tôi còn sững người môi mấp máy không nói nên lời, Phương bước tới đấm lên vai tôi một cái đau điếng, cười nói:

– Cái gì mà mày trừng trừng không nói tiếng nào vậy ?! Bọn tao không thể qua Úc thăm bọn mày sao ?!

Tôi cười ha hả nhào tới ôm thằng Phương, lại quay qua khoát vai hai bà chị, kéo vào nhà…

– Ha ha… Được quá chứ… Trời ơi… Mẹ ơi… Sao mày và chị Vi không báo trước ?! Để bọn tao đi đón… Còn chị Trâm nữa… Không phải hai bữa trước Ngọc Nhi mới gọi video call cho chị sao ?! Còn chơi trò bí ẩn ha… []

– Hi hi… Chị nói ra thì chị Nhi sẽ không cho chị đi đâu… – Chị Ngọc Trâm cười tít mắt. – Chị Nhi đâu ?! Vân Nhu đâu rồi ?!

– À… hai người… đang ngủ ah. – Tôi hơi ấp úng nói.

– Nói ra thì còn gì là bất ngờ chứ ?! – Chị Vi xoa xoa đầu tôi, nói. – Hai tháng trước là ba đứa đã lên kế hoạch rồi… Nghỉ hè là bung ngay… Lần này nhờ anh Phương có người chú bên này bảo lãnh mới đơn giản như vậy ah…

– Tốt quá rồi. Ba người qua đây được bao lâu ?? – Tôi hỏi.

– Hai tháng nha… Có phiền em và bà lớn bà nhỏ sinh hoạt không đây ?! Nếu phiền thì bọn chị ra ngoài ở… – Chị Vi cười tủm tỉm nói.

– Dẹp ngay ý nghĩ đó đi… Phiền cái gì chứ ?! Tụi này có làm gì cũng đóng cửa phòng lại nha… – Tôi chợt nhìn về phía chiếc sofa da còn vết ẩm ướt, chị Ngọc Trâm lại không thấy cứ ngã người ngồi lên còn nhúng nhúng.

Phương khệ nệ xách hai cái vali lớn vào nhà. Nó đặt xuống, nhìn quanh quẩn nói: []

– Ba đứa tao ngủ ngoài này cũng được… không sao !

– Không, anh và chị Vi thôi… Em có người để đòi nợ nha… – Chị Ngọc Trâm cười tủm tỉm nhìn tôi.

Tôi nghe lời chị nói đầu óc còn đang lâng lâng, không để ý chị Trâm lén lút bước lại cửa phòng ngủ, hé cửa đưa đầu vào nhìn.

– Chị Hai… Chị…

– Á…

– Ngọc Trâm… em… em… sao em ở đây ?!

– Cái đó là áo dài cấp ba của em mà… Hu hu… Chị đem nó qua đây để… để…

– Xuỵt… Im ngay…

HẾT