Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 3372 Lượt Xem

CHƯƠNG 33: BƯỚC ĐẦU THÀNH CÔNG

“Chuyện là thế này. Sắp tới em có mở một trung tâm ngoại ngữ. Chính xác là 3 trung tâm nhưng đứng tên dưới 1 công ty thôi. Bao gồm Anh, Trung, Nhật. Địa điểm đã được em lựa chọn xong. Ba tòa chung cư mini mới xây, có khuôn viên đàng hoàng. Mỗi một loại tiếng sẽ có 20 lớp. Khoa của chúng ta có đến gần 30 giảng viên nhưng em chỉ thân thiết với đúng 20 chị em đang ngồi đây, vừa khéo hợp với số lượng nhân tuyển mà em con thiếu. Em cũng hi vọng các chị em ngồi đây ủng hộ đi qua làm với em một thời gian. Nếu như mọi người có yêu cầu gì cứ nói.” – My nói với mọi người đang ngồi trên bàn tiệc.

“Vậy còn tiền lương thì sao chị? Nếu ổn em sẽ xung phong đi theo chị” – cô gái váy đỏ lúc nãy trêu My lên tiếng.

“Tiền lương thì mọi người yên tâm. Lương cứng đã cao hơn hẳn so với dạy trong trường chính quy. Tối thiếu gấp đôi. Bây giờ lương của mọi người được 6 triệu một tháng. Nếu sang với em thì mức lương cứng là 12 triệu cộng thêm với hoa hồng được thưởng thêm nữa thì chắc chắn không dưới 18 triệu cho mọi người đâu. Còn một phương thức khác là không nhận lương cứng nhưng học phí mỗi lớp là 200k/ca/2 tiếng. Dạy vào cuối tuần sẽ có thêm lương. Mỗi tháng nghỉ phép 6 ngày vẫn tính lương như bình thường. Mỗi lớp dạy cũng chỉ tối đa là 10 học viên mà thôi.” – My bắt đầu quảng cáo về Trung tâm mới của mình.

“Vậy cho em một slot. Em dạy xuyên ngày đêm cũng được” – một giáo viên lên tiếng. Sau đó mọi người nhao nhao lên đăng ký. My rất hài lòng với kết quả như này.

“Tốt. Ai đồng ý thì viết cho chị đầy đủ họ tên vào đây” – My đưa cho mọi người tờ giấy để truyền tay nhau điền đầy đủ thông tin vào, sau đó cô đi ra ngoài để báo ngay tin vui cho Dũng.

Dũng đang combat thì nhận được tin của My. Dũng bảo cô làm rất tốt, nó sẽ thưởng cho cô. Nó cười dâm làm My phải tắt vội máy vì sợ có người đi qua sẽ nghe thấy.

My đi vào phòng thì thấy mọi người đã điền tên đầy đủ. Duy chỉ có duy nhất Hoa là chưa điền vào.

“Chị không qua giúp em sao?” – My ngạc nhiên hỏi Hoa. My biết mức lương của Hoa cao hơn so với mọi người nhưng cũng không cao hơn 10 triệu được. Với năng lực của Hoa thì My sẵn sàng trả lương cao hơn so với mọi người vì cô biết Hoa rất giỏi.

“Chị cũng muốn qua lắm. Nhưng em xem… khoa ta có 30 giảng viên. Bây giờ đi 20 người rồi. Chỉ còn lại 10 giảng viên. Chị không nỡ rời đi. Nhà trường sẽ rơi vào khủng hoảng” – Hoa trầm ngâm nói. Câu nói của Hoa làm đánh động tất cả mọi người ở đây.

My nghe vậy thì cũng không biết nói gì. Điều này cô chưa nghĩ đến, cô chỉ nghĩ là mọi người thấy mức lương cao thì sẽ đi theo cô mà thôi.

“Trường mình cũng có gì tốt đẹp đâu chứ. Sao chị phải lo cho ông hiệu trưởng dê già đấy nhỉ? Ông ta đối xử với cấp dưới như nào chị không nhớ sao? Năm ngoái chị chỉ phạm lỗi nhỏ mà ông ta mang chị ra bêu xấu trước toàn thể cán bộ nhân viên của trường em đã tức lắm rồi. Bây giờ chị còn nghĩ cho nhà trường thì khác gì nghĩ cho ông ta. Em thật sự không hiểu chị được nữa” – một giáo viên nữ tầm 40 tuổi lên tiếng bất bình.

“Chị cũng biết như vậy… Nhưng mà chị đã công tác ở trường được 20 năm. Nó có nhiều kỉ niệm với chị” – Hoa lên tiếng giải thích.

“Vậy là chị đi là được rồi. Chị đã cống hiến cho trường 20 năm. Nhẽ ra nhà trường phải có trách nhiệm tri ân chị. Nhưng đây nào có. Toàn vắt kiệt sức lao động của chị. Chị suy nghĩ lại đi. Em thấy chỗ của em My chế độ đãi ngộ rất tốt. Còn có cả bảo hiểm hưu trí. Chúng ta đã cống hiến đủ cho nhà trường rồi. Bây giờ đến lúc làm việc cho bản thân rồi chị Hoa à” – Giáo viên nữ đó tiếp tục thuyết phục Hoa thay cho My.

“Em nói cũng đúng. Vậy được. My đưa chị tờ danh sách. Chị sẽ đi theo em kiếm tiền” – Hoa cười nói sau khi nghĩ thông. Đúng vậy, Hoa đã cật lực cống hiến cho trường 20 năm nay mà chế độ đãi ngộ của cô quá kém. Cô sẽ đi nơi khác.

“Đây chị.” – My đưa Hoa tờ danh sách để Hoa điền vào. My vui vẻ khi đã giải quyết xong chuyện giáo viên cho Trung tâm anh ngữ Tiếng Anh, còn hai trung tâm nữa thôi.

“Còn một việc nữa mà My muốn nhờ chị em giúp đỡ. Hiện tại chúng ta mới đủ giáo viên cho trung tâm Anh ngữ mà thôi, còn thiếu nhân sự cho Trung tâm tiếng Trung và Trung tâm tiếng Nhật. Mọi người nếu quen ai có chuyên môn về tiếng Trung và tiếng Nhật thì có thể giới thiệu cho My. Hoa hồng dành cho mỗi giáo viên là 5 triệu nếu người đó vượt qua được 1 tháng thử việc. Sau 1 tháng thử việc thì tiền sẽ được chuyển ngay về tài khoản các chị em. Không giới hạn độ tuổi, không cần kinh nghiệm, chỉ cần làm tốt là được, ưu tiên nữ! Tiếp nữa là tuyển dụng đội trợ giảng. Còn thiếu 60 trợ giảng cho 60 lớp tiếng Anh, Trung, Nhật. Hoa hồng là 3 triệu/1 trợ giảng. Trợ giảng thì chị em sẽ lấy tiền ngay sau khi vượt qua bài phỏng vấn. Tất nhiên là không giới hạn số lượng người giới thiệu. Ai nhanh tay thì sẽ được nha!” – My mỉm cười nói với mọi người.

“Tốt. Đi theo chị My kiếm tiền dễ quá” – cả đám nhao nhao tâng bốc My.

My trở về nhà sau bữa tiệc. Mọi việc hôm nay suôn sẻ ngoài mong đợi của My làm cô rất vui sướng. Nhưng nhìn ngôi nhà trống vắng chỉ có một mình làm My cảm thấy cô đơn. Cầm điện thoại lên gọi cho Dũng thì máy bận. Tâm trạng vui vẻ của My dần dần tắt. Cô đi vào phòng lấy quần áo tắm rửa và suy nghĩ miên man về mối quan hệ giữa cô và Dũng.

My vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy toàn bộ đèn bên ngoài đều tắt. My nhớ rõ ràng trước lúc đi tắm cô đã bật hết điện lên, cô khá sợ bóng tối nên mọi khi chỉ cần 5h chiều là cô đã thắp đèn điện sáng trưng mọi ngóc ngách trong căn nhà lên rồi. Đột nhiên điện lại tắt đi? Hay là có trộm? Ý nghĩ có trộm làm My sợ hãi run lên. Vì ở nhà có một mình nên My đi tắm mà không mặc quần áo. Cô thầm trách sao lại không tắm trong phòng mình mà lại chạy ra phòng tắm ngoài để tắm bồn chứ. My vội vàng quay lưng định chạy vào trong nhà tắm chốt cửa thì có một bóng đen nhảy ra ôm lấy cô. Một tên thanh niên lực lưỡng ôm chặt My, một tay của hắn cầm một cái khăn bằng vải mềm bịt miệng My để cô không thể hô lên. My sợ hãi tay chân khua loạn, miệng chỉ phát ra được những tiếng ahh.ahh. Nhưng sức của cô làm sao có thể chống cự lại với sức của người đàn ông trưởng thành chứ.

Tên trộm bịt kín mặt ôm My vào trong phòng ngủ. Tên trộm đè cô ngã xuống giường, hắn lấy chiếc caravat to bản mới tiện tay lấy lúc đi qua móc treo quần áo trói tay cô ngược lại sau lưng.

“Huhu…Anh là ai… Xin tha cho tôi. Tiền ở trong tủ anh cứ lấy đi” – My khóc lóc thảm thiết xin tha. Nhưng kẻ đột nhập kia vẫn không lên tiếng.

“Đừng làm hại tôi. Tôi sẽ không chống cự. Anh cần gì cứ lấy đi. Tài sản trong nhà tôi cho anh tất” – My lại van xin kẻ đột nhập kia.

“Hừ. Mày biết điều thì tốt. Trước hết thì câm mồm mày lại. Không tao giết!” – một giọng nói ồm ồm vang lên.

“Vâng. Tôi hứa sẽ không hét lên. Xin anh đừng làm hại tôi” – My vội vàng lên tiếng. Cô sợ tên cướp đó sẽ làm liều.

“Được. Mày nằm yên đó để tao trói chân tay mày lại đã. Mày dám phản kháng thì đừng trách tao ác” – tên đó cảnh cáo My rồi lấy thêm một chiếc caravat buộc chân My lại.

“Anh trói thì cứ trói nhưng đừng làm hại đến tôi. Tôi xin anh” – My lại khóc lóc xin tha.

“Tao bảo mày câm mồm” – Tên kia bực tức quát lên làm My im miệng. My thật sự tức giận ông Thắng. Nếu như ông Thắng giáo sư không có nhiều caravat như vậy thì kẻ đột nhập kia làm sao có thể dễ dàng trói cô lại cơ chứ.