Trò Đời – Truyện Người Lớn Siêu Hay

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Trò Đời – Truyện Người Lớn Siêu Hay

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 1916 Lượt Xem

Tấn trò đời (Ngoại truyện) Chai rượu của ông bảo vệ:

Chuyện nảy xảu ra trong kì nghỉ trăng mật của mình và Linh, ban đầu mình định viết nó trong chap về kì nghỉ trăng mật nhưng cuối cùng lại thấy dài quá với gây mất tập trung vào chuyện chính nên sau lại quyết định cắt ra thành một chap ngắn này. Việc bắt đầu từ lúc tụi mình đến khách sạn từ 9h sáng, sớm hơn giờ đặt phòng và phải gửi hành lí lại quầy lễ tân để đi chơi giết thời gian chờ đến 12h. Ngay từ lúc bước vào khách sạn, mình đã bị ấn tượng bởi cô bé lễ tân khách sạn.

Cô bé lễ tân khách sạn phải nói là rõ xinh, hệt như hotgirl vậy, cao khoảng 1m65, đôi mắt to tròn như mắt bồ câu, chiếc mũi cao, mài tóc dài gần ngang lưng, giọng nói miền trung thì nhẹ và ngọt đến mê hoặc. Đến nỗi Linh vốn là người rất điệu đà trong khoản ăn nói nhưng nàng cũng phải công nhận là không tài nào bắt chước nổi giọng cô bé nhân viên lễ tân. Lúc tụi mình gửi hành lí thì đang có một anh chàng người Hàn khá cao ráo, mặt hoa da phấn đúng kiểu soái ca trong phim Hàn Quốc mà các chị em mê mẩn đang đứng nói chuyện với cô bé. Tay này chắc là dạng youtuber gì đó đến Đà Nẵng làm video review du lịch. Nói tiếng Việt lơ lớ chắc là cũng đã từng học qua một lớp tiếng Việt cơ bản bên Hàn.

– Em tên gì? Em làm ở đây lâu chưa?

– Hi, em tên là Hoa. Em mới là sinh viên năm nhất. Mới đi làm thêm ở đây vài tháng thôi ạ.

– À ha. Hoa… “Hoa” trong “bông hoa” ấy hả? Đúng là tên cũng đẹp như người nhỉ. Anh mới sang Việt Nam lần đầu, không ngờ lại gặp được người đẹp.

– Hi hi, anh lại quá khen rồi.

– Thế em có bạn trai chưa? Ngày nào em cũng ở đây hả? Nhà em ở đâu?

– Em chưa. Bên em trực theo ca. Lúc thì ca sáng, lúc thì ca tối. Không cố định đâu. Nhà em ở dưới Quảng Nam cơ.

– À há… em có thể làm mẫu cho anh chụp vài tấm ảnh được không? Con gái Việt Nam rất là đẹp… đẹp… hì hì hì

Không bận tâm lắm đến bài diễn văn tán gái A Bờ Cờ của anh chàng người Hàn, mình và Linh cùng nhau bước ra ngoài cửa khách sạn để hướng ra biển. Bên ngoài cửa khách sạn, ông bảo vệ già tầm khoảng 60 tuổi ngồi im lặng nhìn cảnh gã ngoại quốc đang tán tỉnh cô bé lễ tân bằng con mắt hằn học.

Ngủ ở trên ghế nghỉ bãi biển đên hơn 11h, thấy đói bụng, mình gọi nàng dậy rồi cùng vào trong một quán ăn Hàn Quốc cạnh khách sạn để thử xem mấy món ăn do người Hàn xịn nấu nướng có khác gì với mấy nhà hàng Hàn Quốc nhưng đầu bếp Việt Nam ở Hà Nội không. Đồ ăn thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng có điều lúc hai vợ chồng mình đang ăn thì có một đoàn khoảng chục du khách người Hàn bước vào quán và ngồi ở bàn ngay bên cạnh hai đứa. Thực sự là họ rất ồn ào, nói oang oang như cái chợ vậy. Sau khi gọi xong món, họ bắt đầu mở cái thùng đá họ mang theo để lôi bia ra và bắt đầu ăn uống tưng bừng. Với một người đã từng tìm hiểu qua về văn hóa và tác phong của người Hàn, người Nhật, người Tàu như mình thì mình không thấy có gì ngạc nhiên cho lắm nhưng Linh thì có vẻ nàng bị vỡ hình tượng ghê gớm. Với một cô gái mộng mơ, thích văn thơ như nàng thì nghiền phim ngôn tình Hàn Quốc là một yếu tố không thể thiếu. Trong trí tưởng tượng của Linh thì Hàn Quốc là một quốc gia trong mơ, với những con người văn minh, lịch sự, những anh chàng soái ca dáng chuẩn như người mẫu, lãng mạng, ngôn tình, ga lăng với nữ giới… Cơ mà… đó là trong phim.

Ngồi cạnh hai đứa mình là một đoàn có 7 nam 3 nữ, đều tầm 30-40 tuổi, nhưng mà về khoản nhan sắc thì tất cả đều ở mức dưới trung bình ngay cả theo tiêu chuẩn của người Việt. Nhất là các anh nam giới, hầu hết đều to béo chẳng khác gì mình. Ít nhất thì mình tuy to béo nhưng còn được cái mặt thon dài gỡ gạc lại chút ít. Đằng này cái mặt lại là thứ xấu nhất trên cơ thể họ mới hài. Thực ra thì trong số những người Hàn đến du lịch cũng có một vài người có ngoại hình đúng chuẩn soái ca ngôn tình như cái anh chàng mình gặp ở khách sạn, cơ mà cứ 10 người thì may ra mới có 1 người được như thế. Còn lại 9 người là béo mập, mặt vuông, mắt híp, mũi tẹt. Tác phong ăn nói của họ cũng tỏ ra bỗ bã, thiếu lịch sự chứ chẳng lãng mạng như phim. Cơ mà sau vụ đó, suốt kì nghỉ trăng mật, cứ hễ gặp một anh chàng người Hàn béo ục ịch nào đó đang đi qua, mình lại chỉ tay bảo “Oa, chuẩn giai Hàn kìa. Kể ra thì dáng anh cũng… chuẩn Hàn phết đó chứ” khiến mặt Linh tối sầm lại. Kể ra có cái để trêu chọc nàng cũng vui.

Người Hàn còn có cái kiểu ăn uống rất hay, thay vì bưng bát cơm lên ngang miệng như Việt, Nhật hay Tàu, họ lại để bát cơm ở yên dưới bàn rồi vục mặt xuống mà ăn. Theo như người ta giải thích thì đó là cánh họ phản kháng lại với sự đô hộ của người Nhật ngày xưa. Rằng sau khi giành lại được độc lập từ người Nhật thì người Hàn phản kháng lại sự áp đặt văn hóa trước đây bằng cách, cứ người Nhật dạy họ cái gì là họ làm ngược lại cái đó. Vậy nên mới có cái kiểu người Nhật trước đây bắt họ bưng bát cơm lên, thì giờ họ thà vục mặt xuống bát cơm còn hơn làm theo người Nhật. Người Hàn có câu “chỉ có kẻ ăn mày mới lấy tay bưng bát cơm”, người Nhật có câu “chỉ có chó mới vục mặt xuống bát cơm để ăn”. Đúng là hận thù dân tộc ăn vào máu có khác. Cà khịa nhau ác liệt còn hơn cả Việt Nam với Tàu.

Họ cũng có cái kiểu vừa nhai vừa nói khá vô duyên. Thức ăn văng tung tóe mà chẳng ai thấy ngại gì cả. Nhất là cái bà thím ngồi cạnh mình. Ngồi khoanh hẳn hai chân trên ghế, bà chị này vừa cuốn những gỏi thức ăn to nhét đầy mồm, vừa nhai, vừa nói, vừa phun. Có vẻ như mặc dù có nền kinh tế giàu có, nhưng sự giàu có của người Hàn đến một cách quá nhanh và quá đột ngột. Hàn Quốc mới chỉ phất lên tầm 30 năm trở lại, sự giàu có nhanh chóng giúp họ nhảy lên nhóm các nước TOP của thế giới nhưng về lối sống và phong tục thì lại không theo kịp với tốc độ phát triển kinh tế của họ. Giàu lên quá nhanh, tác phong của người Hàn giống kiểu một tay trọc phú mới nổi chứ không phải một người thuộc giới thượng lưu văn minh. Nhìn gương mặt thất vọng tràn trề của Linh khi quan sát đoàn khách Hàn Quốc, mình phải vừa ăn vừa cố nhịn cười sợ nàng giận.

Quay trở lại khách sạn lúc 12h, anh chàng người Hàn vẫn còn đang đứng ở tiền sảnh khách sạn tán tỉnh cô bé lễ tân. Anh chàng đang cố rủ cô bé đi chơi nhưng mà cô bé vẫn ái ngại không nhận lời. Chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người, mình và Linh lấy lại hành lí rồi lên nhận phòng.

Buổi tối đi chơi đến 10h thì hai đứa quay trở lại khách sạn để nghỉ. Để nàng tắm trước, mình chạy xuống tầng để sang cái cửa hàng tiện lợi K-Market đối diện khách sạn mua ít đồ. Quay lại cửa khách sạn, mình thấy ông bảo vệ khách sạn đang ngồi nhắm rượu một mình ở cửa hầm để xe nhìn khá tội.

– Khách sạn không có thuê thêm bảo vệ nào khác để thay ca hay sao mà có một mình ngồi trông cả ngày vậy bác?

Ông bảo vệ khách sạn ngẩng lền nhìn mình xong mời mình ngồi xuống bên cạnh.

– Bác về hưu rồi, lại không vợ con, nên làm bảo vệ cho khách sạn cả ngày lẫn đêm luôn. Được cái an ninh ở đây cũng không đến nỗi nên buổi tối cứ kéo cửa hầm xe xuống rồi đi ngủ cũng được. Có gì mấy đứa lễ tân sẽ gọi.

– À vâng, kể ra thì cũng không quá vất vả nhỉ. Mà mới 3 năm trước cháu cũng đi nghỉ mát ở đây mới thấy lác đác mấy ông khách Tây, khách Tàu, vậy mà bây giờ thấy người Hàn đến đông quá nhỉ. Cả con đường cứ như thành khu phố Hàn đến nơi rồi ý.

– Họ cũng bắt đầu đến du lịch nhiều tầm 2-3 năm nay rồi. Dạo này nghe bảo Đà Nẵng đang nổi tiếng ở bên đó nên họ kéo đến đông. Họ đến nhiều thì mấy quán xá Hàn mọc lên cũng nhiều để phục vụ nhu cầu thôi.

Đang nói chuyện, mình và ông bảo vệ thấy có một nhóm dăm anh khách Hàn Quốc đi ra, cười nói ầm ý. Leo lên một chiếc xe taxi, cả nhóm hát hò một bài gì đó trong khi chiếc xe lăn bánh đi dần. Thấy vậy, ông bảo vệ khách sạn lắc đầu:

– Mấy thằng đó đi kiếm “gái” đó. Nhục… nhục nhã…

– Tụi nó sang du lịch kiếm chỗ chơi bời cũng là chuyện bình thường, có gì mà đến nỗi nhục hả bác?

– Chú không biết đấy thôi. Mấy thằng Hàn đó tụi nó khinh người lắm. Tụi nó sống kiểu đội trên đạp dưới, lúc mình mạnh hơn nó thì nó tôn thờ mình như thánh, lúc mình yếu một cái là nó leo lên đầu mình ngồi luôn. Chú còn trẻ nên không biết, hồi trước năm 75, hồi miền Nam còn giàu hơn Nam Hàn, bọn gái Hàn nó sang Việt Nam làm đĩ lúc nhúc. Hồi đấy đám bác còn thanh niên, còn trẻ, nhìn thấy đám gái Hàn phải sang Việt Nam làm đĩ thì cười chúng nó, chê rằng nước nó nghèo khổ để đàn bà con gái phải lũ lượt đi làm đĩ nơi xứ người. Ai ngờ bây giờ đến lượt bọn Hàn sang Việt Nam để kiếm con gái Việt làm đĩ cho chúng nó, quảng cáo gái Việt ở bên Hàn nó dán trên tường như quảng cáo khoan cắt bê tông bên mình. Giờ đến lượt tụi nó khinh dân mình bằng nửa con mắt. Đã thế cái đám gái mới lớn bây giờ lại còn quay ra phát cuồng đám đó. Nhục… nhục nhã…

Nghe ông bảo vệ khách sạn nói, mình chỉ biết lắc đầu ngao ngán:

– Thời thế thôi bác ạ… do thời thế thôi…

Đúng lúc ấy thì ông đầu bếp người Việt của cái nhà hàng Hàn Quốc bên cạnh khách sạn mò sang. Chắc là vừa hết giờ làm. Chưa ngồi xuống bàn, ông đầu bếp này đã kêu ca về vụ lương tháng, rằng ông làm bếp chính mà tiền lương thua thằng bồi bàn người Hàn. Để hai ông đó ngồi ca thán với nhau, đoán rằng chắc là Linh đã tắm xong, mình xách đống đồ rồi đi lên phòng khách sạn để chuẩn bị cho buổi tối “hoành tráng” cùng nàng.

Sáng hôm sau, sau khi ném cái lọ rượu cốt của ông bảo vệ cơ quan bố mẹ mình vào thùng rác thì có tiếng gõ cửa phòng. Mình ra mở cửa thì thấy cô bé lễ tân tên Hoa xinh như hotgirl hôm qua đang đứng trước cửa. Linh lúc đó đã vào phòng tắm. Nhìn vào trong phòng, thấy chăn nệm bừa bộn và cả bộ đồ ren bị xé rách của Linh vẫn còn nằm dưới đất, cô bé bất giác đỏ mặt lí nhí:

– Xin lỗi thưa anh… nhưng sáng nay… bên em nhận được nhiều phàn nàn về tiếng ồn tối qua ở phòng anh chị khiến khách các phòng xung quanh không ngủ được… anh chị có thể… chú ý giữ gìn trật tự được không ạ?

Nói xong, mặt cô bé đỏ bừng. Có lẽ cô bé vẫn chưa quen với mấy việc này. Gật đầu với có bé, mình hứa sẽ chú ý hơn. Nghe xong, cô bé cúi đầu chào mình rồi chạy vụt về phía cầu thang máy không dám ngoảnh mặt lại.

Hôm đó, mình và Linh cùng đi chơi Cù Lao Chàm đến tận chiều mới về. Về phòng, thấy phòng ốc đã dọn sạch, thùng rác trống trơn. Có lẽ nhân viên dọn phòng đã dọn hết đi. Buổi tối, hai đứa lại xuống hầm thuê xe máy để đi ăn. Xuống quầy lễ tân để gửi chìa khóa phòng, mình thấy cô bé Hoa đang tán phét với một nhân viên khác.

– Chán quá. Cái anh Hàn Quốc đẹp trai hôm qua ý, anh ấy nói chuyện hay lắm. Anh ấy cứ rủ em đi chơi cơ mà em chưa dám đi. Hôm nay anh ấy lại đi làm review ở resort rồi.

– Hi hi, tính câu giai Hàn đấy à? Chắc gì tụi nó đã có ý với mày. Có khi nó chỉ muốn qua kiếm đứa để chơi bời mấy hôm rồi té thôi. Mấy thằng có điều kiện như thế ở bên Hàn nó thiếu gì gái mà phải mò về đây chứ.

– Hi, biết đâu được. Nhỡ anh ấy thấy em đặc biệt hơn mấy cô bên đó thì sao?

– Trời, mơ mộng vừa thôi nàng ơi…

Lắc đầu với cái tư tưởng mộng mơ của mấy em gái mới lớn, mình, đi xuống gara để xe thuê xe máy. Dắt xe ra khỏi hầm, mình thấy bà nhân viên dọn phòng đang đưa lọ rượu cho ông bảo vệ.

– Bác hay ăn nhậu xem cái lọ này là lọ gì mà em ngửi thấy mùi như rượu mà đặc sánh cứ như siro ý?

Ông bảo vệ khách sạn đưa lên mũi ngửi.

– Rượu cốt đấy. Rượu quý là đằng khác. Cha nào chế cũng giỏi thật. Cất đặc sánh được thành thế này. Cái này để pha ra với rượu trắng uống thì hết sẩy.

– Vậy à. Em thấy trong thùng rác của phòng cái đôi vợ chồng trẻ mới đến hôm qua. Cái đôi mà gây ầm ĩ suốt đêm làm khách mấy phòng bên xuống phàn nàn ấy.

– Cái này vợ chồng trẻ mà uống vào thì đúng là… ầm ĩ thật. Khà khà khà, chắc thế nên mới vứt đi. Phí của trời.

– Thôi em để lại cho bác. Bác tính làm gì thì làm. Em lên mang đống ga giường đi giặt đây.

Bà nhân viên dọn phòng vừa đi lên, ông bảo vệ khách sạn quay lại thấy mình vẫn đang đứng ở cửa khách sạn liền cười giơ tay chào. Mình nghĩ cái lọ rượu đó vứt đi rồi thì cũng chẳng muốn nói gì nữa. Đợi Linh từ phòng xuống là mình liền chở nàng đi ăn.

Tầm hơn 9h về phòng, thấy ông bảo vệ khách sạn đang ngồi hí hoay pha nốt nửa lọ rượu cốt vào cái chai 1,5 lít, thấy mình dắt xe xuống. Ông vui vẻ chạy ra để xe vào cho mình.

– Chào chú. Hôm nay đi chơi về sớm nhỉ? Bác chiều mới được người ta cho chai rượu, tối nay lại tính ngồi lai rai chút. Nếu chú không có việc gì thì xuống làm chén. Lúc nãy bác mới chấm một chút để nếm thử mà đã thấy nóng rực cả người rồi. Chú làm một chén đảm bảo đảm vợ chú tối nay lên tiên luôn. – Ông này biết thừa lọ rượu đó từ phòng mình nhưng chắc vẫn mời cho lịch sự.

– Dạ thôi ạ. Mấy cái này bác cũng chỉ nên uống vừa phải thôi. Uống nhiều không tốt đâu ạ.

Gật đầu với mình, ông bảo vệ khách sạn lại ngồi pha tiếp, thấy cô bé lễ tân Hoa đang lủi thủi một mình ra ngồi ở cửa khách sạn, ông này gọi.

– Sao ra đấy ngồi một mình vậy cháu? Chị Yến tối nay xin nghỉ nên có mình cháu trực à?

– Dạ vâng. Con chị ấy ốm nên chị ấy xin nghỉ mấy hôm ạ. Khách sạn đợt này đang hết người nên không phân được ai bù vào. Một mình ngồi trỏng buồn quá, cháu ra hít thở chút cho đỡ chán.

– Khà khà, bác vừa mua ít đồ ăn. Tí ngồi lai rai chút. Tối nay có mỗi hai bác cháu mình trực. Chốc buồn thì xuống chỗ bác ngồi chơi.

Cô bé lễ tân nghe vậy thì cười lưỡng lự. Để hai người họ nói chuyện tiếp. Mình cùng Linh bước vào thang máy để lên phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, theo dự kiến thì mình và Linh sẽ đi Bà Nà chơi, nhưng vì nàng muốn tranh thủ ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển với đi ăn sáng luôn nên hai đứa mình dậy sớm để đi từ 5h30 sáng. Xuống trước để lấy xe trong khi Linh vẫn còn tranh thủ trang điểm, mình xuống gara thì thấy cửa hầm vẫn đóng. Nhờ lại lời ông bảo vệ khách sạn thì buổi tối ông này đóng cửa hầm gara lại để ngủ bên trong luôn, có gì thì lễ tân sẽ gọi. Quay lại quầy lễ tân bấm chuông để gọi cô bé lễ tân. Mấy phút vẫn chưa thấy cô bé lễ tân đi ra. Đoán có bé vẫn còn đang trong phòng nghỉ, mình lại chỗ phòng nghỉ của nhân viên khách sạn đặt trong góc cạnh cầu thang máy gõ cửa. Gõ cửa mấy lần vẫn không thấy động tĩnh gì, đúng lúc đấy thì Linh vừa từ thang máy đi ra. Nói chuyện với nàng rằng không thấy lễ tân với bảo vệ đâu, chắc là hai đứa cứ đi bộ ra bãi biển chụp ảnh trước, chốc quay lại lấy xe đi ăn sáng với lang thang sau.

Mình với nàng đang chuẩn bị đi thì cánh cửa phòng nghỉ nhân viên bật mở. Có điều bước ra từ trong phòng không phải là cô bé lễ tân mà là ông bảo vệ khách sạn. Nhìn quần áo xộc xệch có vẻ như được mặc vội, tóc bù xù không kịp chải, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thấy mình và Linh, ông này gật đầu cười bối rối rồi vội khép hờ cánh của phòng lại và đi ra ngoài, vừa đi vừa xin lỗi rối rít:

– Ài, tối qua bác uống hơi nhiều, cô chú thông cảm. Sáng nay cô chú đi sớm quá ha. Đợi chút bác dắt xe ra cho cô chú liền.

Linh nghe vậy thì liền đi theo ông bảo vệ xuống cửa gara để càu nhàu. Đoán lờ mờ có vấn đề khi ông bảo vệ lại bước ra từ phòng nghỉ cho nhân viên lễ tân, để cho Linh đi theo ông bảo vệ, mình tiến về phía phòng nghỉ rồi ghé mắt nhìn qua khe cửa khép hờ.

Bên trong, quần áo đồng phục của nhân viên lễ tân đang nằm la liệt dưới chân giường. Trên giường, tấm lưng trần trắng bóc bóng loáng mồ hôi của người con gái mảnh mai đang nằm xoay lưng về phía cửa. Nghe thấy tiếng động của cánh cửa cuốn gara đang kéo lên, cô gái đó khẽ xoay mình nằm ngửa trở lại. Là cô bé lễ tân xinh như hotgirl tên Hoa. Cô bé có vẻ vẫn còn đang mơ ngủ. Xoay người nằm ngửa ra giường, tấm chăn cô bé đang phủ trên người bị lệch đi trượt xuống bên cạnh để lộ ra cơ thể trắng trẻo, bộ ngực săn chắc với hai núm vú hồng hồng đang vươn lên khiêu khích. Gương mặt mệt mỏi, mái tóc rũ rượi dính bết lại hai bên má, làn da trắng hồng mướt mồ hôi của cô bé đầy những dấu vết đỏ ửng hằn trên như muốn nói cô bé vừa có một đêm làm tình cuồng dại với ông bảo vệ. Mình đoán tối qua cô bé trực một mình buồn quá nên đã xuống ngồi với ông bảo vệ rồi bị dụ làm chén rượu, và khi đã bị thứ rượu đó làm cho nổi cơn hứng tình lên rồi thì đúng là đêm khua thanh vắng, chỉ có một nam một nữ với nhau thì ngoài cái việc kéo tuột nhau vào trong phòng mà lột sạch quần áo ra xong người trên dập xuống, người dưới hẩy lên thì còn việc gì khác để làm cơ chứ. Cơ mà phải nói là thân hình cô bé đẹp thật đấy, đúng là gái 18 có khác.

Đang đứng ngắm cô bé lễ tân thì mình nghe tiếng gọi của Linh. Ông bảo vệ đang dắt xe ra ngoài cửa khách sạn. Ngoảnh lại thì thấy cô bé Hoa đang nhăn nhó cố gượng ngồi dậy. Dù rất muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nhưng có vẻ đến lúc mình phải đưa Linh đi chơi rồi. Nhanh chóng chạy ra để trèo lên xe, mình kéo ga đèo Linh phóng ra phía bờ biển. Đằng sau, ông bảo vệ khách sạn đang tươi cười vẫy tay chào hai đứa. Mình tò mò tự hỏi không biết sau đó ông bảo vệ khách sạn và cô bé lễ tân đã ứng xử như thế nào nhỉ? Ánh sáng đang bắt đầu le lói lên phía dưới đường chân trời báo hiệu mặt trời sắp mọc. Bầu trời trong xanh báo hiệu một ngày đẹp trời trước khi bắt đầu phải chịu ảnh hưởng từ cơn bão vào ngày mai.

Đi chơi liền một mạch đến 10h tối mời quay lại khách sạn, mình thấy ông bảo vệ khách sạn đang ngồi với cô bé Hoa ở chiếc bàn uống nước cửa đặt ở hầm để xe. Đôi mắt cô bé đỏ hoe, thỉnh thoảng vẫn sụt sịt nấc lên khe khẽ. Ông bảo vệ thì đang nắm lấy hai tay cô bé thủ thỉ gì đó. Thấy hai đứa mình phi xe vào, cô bé Hoa vội đứng dậy chạy vào trong quầy lễ tân còn ông bảo vệ khách sạn vội lật đật chạy ra dắt xe cho hai đứa.

Tối đó, sau khi làm liền một lèo 3 phát với Linh. Hai đứa mệt mỏi nằm ôm nhau nói chuyện. Vuốt ve ngực của mình, Linh nói vu vơ:

– Hình như ông bảo vệ khách sạn với con bé lễ tân hú hí với nhau thì phải.

– Vậy à? Sao em biết?

– Em để ý thấy ông đấy lúc tối đưa cho con bé đó vỉ thuốc tránh thai. Nếu không hú hí với nhau thì sao lại đi đưa thuốc tránh thai làm gì? Chắc là buổi tối trực đêm với nhau lại tranh thủ vào phòng nghỉ làm phát để giải quyết nhu cầu xong bác lại về chỗ bác, cháu lại về chỗ cháu rồi.

– Em chắc là thuốc tránh thai chứ?

– Thì ngày xưa em… em chẳng uống suốt rồi sao mà lại không biết – Linh đỏ mặt lí nhí – Với lại em nhìn cái thái độ của họ là em biết họ đã có quan hệ với nhau rồi.

Mỉm cười với Linh, mình vuốt tóc nàng để nàng tựa đầu vào ngực vừa nói vừa lim dim ngủ dần. Mình nằm nghịch điện thoại đến gần 12h thì tự nhiên thấy đói bụng. Nhìn sang bên cạnh, Linh đã ngủ say giấc từ lúc nào. Đói quá không chịu nổi, đoán là ở mấy điểm du lịch thế này thì hàng quán chắc mở cũng khua hơn nên mình nhẹ nhàng ngồi dậy để không khiến nàng thức giấc rồi rón rén mặc quần áo đi xuống đường xem có gì để ăn không. Lúc đi xuống, mình thấy ông bảo vệ khách sạn đang nói chuyện với cô bé Hoa ở quầy lễ tân. Thấy mình bước ra khỏi thang máy, cả hai đều giả bộ im lặng chờ mình đi qua.

Sau khi đi lang thang được tầm 50m thì mình gặp đươc một xe bán bành mỳ kẹp thịt lợn quay. Ngồi lót dạ tại chỗ cái bành mỳ, nhìn lại đồng hồ đã 12h30, mình quay lại khách sạn thì không thấy hai người kia ở quầy lễ tân nữa. Cửa gara đã được kéo xuống, cánh cửa phòng nghỉ nhân viên chỉ khép hờ. Tò mò, mình nhẹ nhàng lại gần cánh cửa rồi ngó vào trong. Ông bảo vệ đang ôm ghì lấy cô bé lễ tân trên giường mà dập hùng hục như không có ngày mai. Trên chiếc bàn gần giường, chai rượu nhỏ màu đỏ tía còn vơi một nửa với một ít thức ăn dang dở cho thấy ông bảo vệ khách sạn lại vừa mới nạp năng lượng trước khi bắt đầu trận quần thảo long trời lở đất với cô bé lễ tân. Cái giường rung lên kêu cành cạch nghiêng ngả.

Có vẻ cả hai đều vội nên cô bé Hoa vẫn còn chưa cởi hết bộ quần áo lễ tân ra khỏi người. Áo đồng phục của cô bé bị banh hết cúc, chiếc áo lót bị vạch một bên lên để lộ bầu vú ửng hồng bóng nhẫy nước bọt của ông bảo vệ, váy bị tốc lên ngang hông trong khi chiếc quần lót đang nằm trỏng trơ bên góc giường. Ông bảo vệ thì đã cởi sạch ra từ bao giờ, đang há miệng ngoạm lấy một bên vú cô bé lễ tân mà mút chùn chụt. Có vẻ vẫn đang cố kiềm chế bản thân, cô bé lễ tân cố gắng lấy tay bịt miệng để kìm chế lại tiếng rên đang nghẹn ứ trong cổ họng, một tay nắm chặt lấy tay ông bảo vệ cấu véo như muốn ông thúc chậm lại nhưng hạ thể cô bé thì lại cứ hẩy lên từng chập hòa nhịp theo từng cú thúc. Được một lúc chắc là đã thấm mệt, ông bảo vệ khách sạn nằm ngửa ra khiến con cu ông này tuột ra khỏi bím cô bé vung lên đong đưa. Nhìn cái khúc thịt của ông này cũng khủng chẳng khác gì của ông cụ, đen đúa, gân guốc, bóng loáng nước nhờn của cô bé lễ tân.

Vỗ vỗ lên hông ra hiệu cho cô bé lễ tân trèo lên bụng. Cô bé có vẻ không muốn nên lắc đầu nhưng ông bảo vệ vẫn cầm tay cô bé kéo lại để cô bé ngồi lên hạ thể ông ta. Đưa tay xuống chỉnh lại tư thế, ông bảo vệ hẩy người lên một cái khiến cô bé lễ tân phải ngả người ra sau ngửa mặt lên trời mà rên “Ạ…ạ…” một tiếng khá to.

Hẩy người thúc cu vào bím cô bé lễ tân từ dưới lên, ông bảo vệ đưa tay ôm lấy hông cô bé đẩy cho người cô bé nhấp nhổm trên bụng ông hòa nhịp theo từng cú thúc. Dần dần, cô bé bắt đầu tự nhấp nhổm chứ không cần ông bảo vệ phải đẩy nữa. Thấy vậy, ông bảo vệ liền đưa hai tay lên mà nắm bóp cặp vú săn chắc của cô bé một cách thích thú. Hai người họ mải mê làm tình hoàn toàn chẳng hay biết có một khan giả vẫn đang chăm chú theo dõi cuộc hoan lạc của họ qua khe cửa. Được khoảng hơn 5 phút, ông bảo vệ bắt đầu hẩy người lên như co giật trong khi cô bé Hoa cũng bắt đầu nhún như cưỡi ngựa phi nước đại. Ôm chặt lấy hai bầu vú cô bé, ông bảo vệ rống lên một tiếng vừa đủ nghe rồi bắt đầu giật giật, cơ thể gồng căng lên như bị chuột rút. Nhăn nhó vì đau khi hai bầu vú đang méo mó trong bàn tay bóp chặt của ông bảo vệ, cô bé lễ tân ngửa người ra phia sau có lẽ là để cảm nhận cảm giác cực khoái đang ùa đến.

Vài giây sau, dường như đã lấy lại được chút thức, cô bé Hoa cúi người xuống tì tay lên ngực ông bảo vệ để thở, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả chiếc áo xanh đồng phục lễ tân. Đưa tay lên vuốt mái tóc cô bé cho gọn lại rồi xoa nắn lên hai bầu vú đang hằn lên dấu vết 5 ngón tay đỏ ửng, ông bảo vệ vửa thở vừa hỏi:

– Sao hả Hoa? Sướng chứ hả cháu?

Cô bé chỉ khẽ gật đầu xong nhắm mắt nhăn mặt cố thở từng hơi.

– Cháu mệt quá… Bác khỏe quá… cháu… không thở nổi nữa rồi.

– Khà khà… mới được có một nháy thôi… tối qua mình làm liền 5 nháy vẫn còn được cơ mà…

– Bác điên à… làm như tối qua để cháu không đứng nổi nữa à? Bác xong chưa… cháu còn phải ra quầy để trực…

– Cứ từ từ đã nào… nếu có khách người ta bấm chuông lúc ấy hằng ra… giờ mình cứ thoải mái đi cháu… – Ông bảo vệ lấy hai ngón giữa vân vê hai đầu vú của cô bé.

– Không được cháu… hức… hả… nó lại cứng lên rồi sao?

Cô bé lễ tân mở tròn xoe đôi mắt nhìn ông bảo vệ. Bên trong bím cô bé, hình như con cu của ông bảo vệ lại đang cương lên. Nở nụ cười tự mãn, ông bảo vệ nháy mắt:

– Mới được có một nháy thì sao cái cây hàng này thỏa mãn được, giờ này không có khách đâu, cứ thoải mái mà chiến tiếp thôi em…

Nói xong, ông bảo vệ chồm ngồi dậy ôm lấy cô bé mà bú chùn chụt lên hai núm vú, tay cố kéo chiếc áo đồng phục cô bé đang mặc ra khỏi người. Cô đưa tay đẩy đầu ông bảo vệ đang up lên ngực xa ra, cô bé nhăn nhó gắt “đừng mà… không được…” trước khi đôi môi cô bé bị miệng ông bảo vệ khóa chặt. Hình như đấy là lần đầu cô bé bị ông bảo vệ hôn, cô bé nhăn mặt cố giẫy giụa để đẩy ông bảo vệ ra nhưng không được. Lột được chiếc áo đồng phục với áo lót ra khỏi người cô bé lễ tân, ông bảo vệ khách sạn đẩy cô bé ngã ngửa xuống giường rồi nằm đè lên trên mà bắt đầu dập hùng hục tiếp tục cho trận làm tình thứ 2. Đưa tay xuống kéo chiếc khóa váy kêu rèn rẹt, ông bảo vệ dùng sức tuột nốt mảnh vải còn lại bám trên người cô bé ra, vừa thúc, vừa hôn, vừa nói lảm nhảm trong hơi thở ngắt quãng:

– Tối nay… lại… làm tiếp đủ… 5 nháy nha em…

– Không… chụt… đừng… chụt… dừng lại… chụt… ưm… choẹt… chụt…

Cô bé không thể gỡ nổi miệng ra khỏi nụ hôn tham lam của ông bảo vệ, hai tay cố đập yếu ớt lên lưng ông ta, hai chân quẫy đạp vu vơ hết co lên lại duỗi ra trên tấm ga giường trắng toát. Dần dần, cô bé không còn nói được gì nữa, chỉ biết rên lên từng chập không còn kiểm soát. Hai tay đã thôi không còn đập lên lưng ông bảo vệ nữa mà ôm chặt lấy vai ông ta. Cặp chân thon dài thôi không quẫy đạp nữa mà co lên quắp chặt lấy hông ông bảo vệ. Mông cô bé dần dần hẩy lên theo nhịp thúc, đẩy hạ thể hai người vỗ vào nhau bành bạch, nhóp nhép. Dường như đã là bản năng, cho dù có mệt mỏi đến mấy thì môt khi cơn sướng ập đến là cơ thể người con gái liền tự hành động, uốn éo, quằn quại theo từng nhịp dập của người đàn ông để tìm kiếm sự sướng khoái mê hoặc của tình dục.

Để lại cho hai con người đang chìm đắm trong nhục dục chút riêng tư cuối cùng của họ, mình từ từ khép cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng nhất rồi bước về phía cầu thang máy. Nhìn lại đồng hồ đã gần 1h sáng, đã đến lúc phải cố ngủ lấy một chút để sáng hôm sau còn phi xe đi Hội An. Đang chờ cầu thang máy, mình thấy anh chàng đẹp trai người Hàn đang xách một cái túi gì đó giống như đồ ăn vặt đi vào trong khách sạn. Nhìn quầy lễ tân không có ai, cậu này quay sang hỏi mình bằng chất giọng lơ lớ:

– Anh có biết cô lễ tân đi đâu rồi không?

Chỉ vào căn phòng nghỉ của nhân viên, mình hất đầu ra hiệu cho anh chàng này. Bước lại gần căn phòng, dường như anh chàng cũng nghe được mấy âm thanh rên rỉ đang phát ra từ bên trong. Áp tai vào cánh cửa gỗ, mặt anh chàng nghệt ra như vừa nghe thấy thừ gì đó khủng khiếp lắm.

– Đang ở trong đó với ông bảo vệ khách sạn.

Mình trả lời ngắn gọn trước khi bước vào cầu thang máy, để lại anh chàng đang đứng ngẩn người tiu nghỉu như mèo bị cắt tai với túi đồ ăn vặt xách trên tay. Có vẻ như anh chàng đang tiếc đứt ruột vì bị ông bảo vệ khách sạn già hớt tay trên mất con mồi ngon lành mà anh ta đã tăm tia ngay từ ngày đầu đến đất nước này.

Sáng hôm sau, mình và Linh xuống lấy xe thì thấy ông bảo vệ đang ở dưới hầm gara hí hoáy cất chai rượu vào trong tủ như thể nó là một món đồ quý giá vậy. Thấy vợ chồng mình, ông này cười tít mắt vẫy tay chào rồi hồ hởi chạy vào trong dắt xe ra cho hai đứa mình. Đang loay hoay cài dây mũ bảo hiểm thì cô bé lễ tân đi từ bên kia đường về khách sạn, tay xách một túi đồ ăn sáng. Nhìn thấy cô bé, ông bảo vệ hỏi:

– Hết ca rồi mà vẫn chưa về hả em… à cháu?

– Cháu chuẩn bị về đây. Tiện đi mua đồ ăn sáng thì mua cho cả bác luôn. Bác ăn đi cho lại sức. – Cô bé mỉm cười với ông bảo vệ, gương mặt lộ rõ vẻ vui tươi. Có lẽ tối qua cô bé đã có một đêm rất thỏa mãn.

– Khà khà… đồ ăn ngon quá… đằng nào cũng thế… cháu vào ăn luôn với bác rồi hẵng về.

Nói xong, ông bảo vệ cầm tay cô bé kéo ngồi xuống chiếc bàn ở cửa gara rồi dọn đồ ăn ra. Cô bé ngoảnh lại khẽ cúi chào hai đứa mình lễ phép xong bẽn lẽn cầm lấy đôi đũa để ăn cùng ông bảo vệ. Có vẻ như hai người này đang càng lúc càng thân thiết hơn. Nhìn cảnh hai người ngồi ăn thân thiết, bà nhân viên dọn phòng từ bên ngoài đi vào lẩm bẩm:

– Lạ thật, bình thường con bé khinh lão này như hủi mà bây giờ ngồi ăn với nhau cứ tình tứ như người yêu ấy. Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lắc đầu cười, mình rồ ga phóng xe chở Linh đi Hội An. Có vẻ như người ta có câu “trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cồ” có cái lý do của nó. Chỉ cần được thỏa mãn trong sướng khoái thì gái tơ cũng phải nghiện ông già.

Buổi tối, sau khi trở về phòng, vì đứng dầm mưa trên cầu rồng mất một lúc nên Linh có vẻ sụt sịt, trán hơi nong nóng. Sợ nàng trở ốm nặng, thấy trời đã ngớt mưa, mình kêu nàng cứ nằm nghỉ trên phòng còn mình chạy xuống tìm quầy thuốc để mua ít thuốc cảm về. Xuống đến cửa khách sạn thấy ông bảo vệ khách sạn đang ngồi nhậu một mình, mình hỏi

– Bác ơi, quanh đây có quầy thuốc nào không ạ?

– À… phải ra tít ngã tư chỗ vòng xuyến rồi rẽ phải cơ. Không thì chờ chút, để bác nhờ con Yến nó phóng xe đi mua cho rồi chú gửi lại tiền cho nó. Chú mua thuốc gì vậy?

– Cháu muốn mua ít thuốc cảm cho vợ cháu. Vừa này đi mưa nên giờ bị sụt sịt với trán hơi nóng.

– Được rồi… được rồi…

Ông bảo vệ chạy vào nói với cô lê tân, mấy phút sau, cô lễ tân ra kêu mình chờ chút rồi lấy xe phóng đi. Ngồi chờ cùng ông bảo vệ, mình hỏi:

– Hôm nay bác lại ngồi nhậu một mình ạ. Em Hoa tối nay không trực ạ?

– À, con bé tối nay không phải trực. Cái con Yến vừa nãy mấy hồm rồi nghỉ trông con ốm ở nhà. Giờ con nó khỏe rồi phải trực bù lại cho con Hoa…

Ngồi nói chuyện vu vơ với ông bảo vệ, mình nghe có tiếng Hàn xì xồ gì đó ở phía sau. Ngoảnh lại thấy ông đầu bếp của quán ăn Hàn Quốc cạnh khách sạn đang cười nói gì đó với cô bé bồi bàn người Hàn. Cô bé người Hàn này trông khá xinh, cao ráo nuột nà, da dẻ mịn màng, nhưng vẫn mang một đặc điểm không lẫn đi đâu được của mấy em gái Hàn đó là cách trang điểm cả trăm em như một.

3-1493278668840.png
(Em gái Hàn Quốc – Ảnh chỉ mang tính chất minh họa)​

Vẫn lúi húi lau dọn bàn, em gái người Hàn chỉ trả lời mấy câu cụt ngủn lấy lệ rồi quay lưng đi vào trong nhà hàng. Cặp mông căng đét đánh lắc lư như muốn khiêu khích người khác vậy. Nói ra thì ông đầu bếp tuy cũng cao to nhưng lại hơi mập, mặt cũng chẳng đẹp trai gì, em nó không để ý cũng đúng. Lắc đầu, ông đầu bếp quay lại phía mình và ông bảo vệ. Thấy vậy, ông bảo vệ vẫy tay gọi ông đầu bếp lại ngồi cùng:

– Nó khinh chú như chó mà chú cứ cố tán tỉnh nó làm gì vậy?

– Ài, thì ai bảo nó xinh cứ chết người như thế làm gì? Ngày nào cũng phải nhìn con bé nó hơ hớ trước mặt, làm sao mà em kìm chế được cơ chứ?

– Cô bé đó là người Hàn ạ? – Mình cất tiếng hỏi.

– Ừm, con bé đó là cháu họ bà chủ nhà hàng. Năm ngoái thi tạch đại học, thế là lúc bà chủ nhà hàng này sang Việt Nam mở quán là kéo nó theo luôn, ăn ngủ luôn ở quán. Cũng ở bên này được gần 1 năm rồi, tính ra là từ đợt sau Tết. Nó mới chia tay thằng người yêu bên Hàn. Chính xác là bị đá. Thằng kia yêu xa không chịu nổi, quay sang cặp với một con học chung lớp đại học. Bọn Hàn này coi trọng cái bằng đại học lắm, đứa nào thi không được đại học là bị xem thường như lũ thất bại ngay. Con bé đang chán đời. Vừa này em bảo tí em làm nhanh mấy món, em với nó nhậu giải sầu nhé. Nó kêu “Ừ” rồi đi vào luôn. Chắc là đang tranh thủ đi tắm.

– Chú nhậu với nó suốt thế mà không sơ múi được gì à? Khà khà…

– Ôi giời… bọn Hàn này uống rượu như nước lã. Thỉnh thoảng em với mấy thằng bồi bàn nhậu với nó mà nó uống xong cứ tỉnh bơ. Về phòng ngủ là khóa chặt cửa. Chẳng đứa nào làm được gì.

– Hà hà, cẩn thận nhé. Nghe bảo luật bên Hàn là gái trên 20 mới đủ tuổi để ấy ấy đó.

– Ầy, luật lệ nhiều cái đặt ra chỉ để cho có. Như bên Việt mình là gái 16 mới đủ tuổi, cơ mà bây giờ bọn nhóc nhiều đứa mới 14 – 15 tụi nó đã “nhảy” như gà rồi. Bên Hàn nó cũng thế cả thôi. Mà mình đang ở Việt Nam chứ có phải Hàn đâu mà bác lôi luật của bọn Hàn ra làm gì. Nghe bảo con bé này trước khi qua Việt Nam nó cũng kịp tranh thủ cho thằng người yêu làm một nháy rồi. Tưởng cho nó được một phát thì nó sẽ chờ. Ai dè sang Việt Nam được mấy tháng thằng kia đã có con khác rồi. Cơ mà đến sáng nay 2 đứa nó mới chia tay. Con bé nhìn vậy mà nó giữ cho thằng kia ghê lắm, mầy thằng bồi bàn với phụ bếp người Hàn đứa nào cũng tán con bé cơ mà không thằng nào tán nổi. Hôm nay mới chỉ có em biết con bé chia tay người yêu nên mới rủ nhậu riêng được thôi, chứ sáng mai tụi kia biết rồi đảm bảo chúng nó bâu con bé như ruồi luôn. Không đến lượt thằng em này mở lời.

– Khà khà, nghe cũng tội cho chú nhỉ. Chú chờ tí. – Ông bảo vệ chạy vào gara lôi ra chai rượu thuốc nhỏ được chắt ra từ cái chai 1,5 lít – Chốc chú với nó uống thử cái món này xem. Đảm bảo tối nay chú sẽ có một đêm sướng nhất trần đời. Hơn 40 tuổi rồi, cứ lông bông mãi không vợ con định giống như anh à?

– Hì hì, rượu thơm nhỉ? Có vẻ ngon đấy. Cơ mà tầm này chả đủ cho nó súc miệng chứ làm gì được hả bác. Nó mà uống thì em chỉ có gục trước chứ làm ăn gì.

– Ấy, cái này càng tỉnh mới càng chết. Chú cứ về thử xem. Biết đâu lại được thử mùi gái Hàn. Ngày xưa bọn anh còn thanh niên hay thó tiền ông bà già rủ nhau đi chơi đám gái Hàn sang làm đĩ ở bên mình. Hồi ấy tụi nó xấu lắm chứ chưa có thẩm mỹ như bây giờ đâu. Cơ mà nghĩ lại vẫn thấy thèm được như ngày xưa. Đây, chúc chú chén này làm phát “trả thù dân tộc”. Bác không tin là cây hàng 20cm của chú lại không ăn đứt cái tụi trym ngắn 8cm ấy đâu. Khà khà…

Uống một chén rượu với ông bảo vệ, ông đầu bếp quay lại quán nói:

– Thôi em phải quay lại đây. Kẻo nó tắm xong ra không thấy gì lại đổi ý thì hỏng. Em chào bác, chào chú em nha.

Ông đầu bếp cầm chai rượu thuốc chạy lạch bạch vào trong quán. Đúng lúc ấy thì cô lễ tân phi xe về. Nhận túi thuốc, mình gửi tiền lại cho lê tân rồi lên trên phòng với Linh, lòng tò mò tự hỏi không biết ông đầu bếp kia có làm ăn được gì không?

Sáng ngày cuối cùng ở Đà Nẵng, vì xác định chẳng đi đâu xa nữa nên mình xuống trả lại xe luôn. Đang đứng chờ ông bảo vệ kiểm tra lại xe, mình thấy em gái người Hàn liêu xiêu đi từ trong quán ra rồi ngồi thừ xuống một bàn kê bên ngoài nhà hàng, gương mặt mệt mỏi vẫn còn lộ rõ vẻ bàng hoàng. Giơ hai bàn tay lên đo một khoảng chưa được 10cm, xong cô nàng lại chỉnh hai tay ra xa một khoảng 20cm, rồi lại kéo lại 10cm, rồi lại đẩy ra 20cm như đang so sánh, đôi mắt mở to như vẫn chưa tin được xong lắc đầu tự vỗ vỗ lên trán. Ngay sau đó, ông đầu bếp cũng từ trong nhà hàng bước ra, gương mặt thỏa mãn, tay đập đập vào lưng. Lại gần ngồi cạnh em gái người Hàn, ông đầu bếp vuốt ve vai em nó rồi thì thầm gì đó vào tai. Em nó nghe xong thì mặt đỏ lựng, ngón tay xoắn vào nhau bối rối.

Quay sang thấy mình đang nhìn, em gái Hàn vội đứng dậy đi vào trong quán. Ông đầu bếp quay lại cười với mình và ông bảo vệ khách sạn rồi giơ 8 ngón tay lên xong giơ một ngón tay cái lên ra hiệu chiến thắng. Ông bảo vệ giơ lại 8 ngón tay với vẻ mặt ngạc nhiên, ông đầu bếp nhắm mắt gật đầu xác nhận chính xác rồi chỉ vào cái dáng đi tập tễnh của cô em người Hàn. Thấy vậy, ông bảo vệ há miệng cười rồi giơ cả hai ngón tay cái lên chúc mừng ông đầu bếp. Ông đầu bếp mỉm cười giơ tay thực hiện động tác đa tạ kiểu người Tàu rồi lật đật bước theo em gái Hàn Quốc vào trong quán. Mình để ý thấy vừa vào trong quán, ông đầu bếp đã tranh thủ chạy lại đăng sau sờ mông em gái Hàn rồi bóp bóp mà em nó chẳng có phản ứng gì hết. Kiểu này khéo vẫn còn được chén dài dài rồi.

Ông bảo vệ nhìn sang mình cười rồi nói:

– Xe có mấy vết xước mới, chắc là lúc lấy xe bị người ta cọ vào. Nhưng mà thôi, cái này chỉ là vấn đề nhỏ. Bỏ qua. Khà khà khà…

Cùng ông bảo vệ lên quầy lễ tân, mình đưa chìa khóa lại cho cô bé Hoa rồi thống nhất số tiền thuê và bước lên phòng. Đi đến trước cầu thang máy, mình ngoảnh lại thấy ông bảo vệ đang chui vào trong quầy lễ tân sơ mông cô bé.

– Đừng mà… người ta thấy bây giờ…

– Rồi… cho sờ tí thôi. Tối qua nhớ quá đi à.

– Nhớ thì sao? Bây giờ đang là ban ngày ban mặt đó.

– Còn sớm mà. Khách nào đi sớm thì người ta đi từ lâu rồi, còn không thì lâu nữa mới có người dậy. Hay là mình vào phong tranh thủ làm nháy nhỉ?

– Điên à… giờ này đầy người ra đó ai dám làm. – Cô bé nhìn ra phía ngoài cửa xem có ai không rồi lí nhí, mặt đỏ ửng – Chờ đến giờ nghỉ trưa rồi hẵng làm đi.

Nghe vậy, ông bảo vệ cười rồi nhanh miệng hôn chụt một cái lên môi cô bé khiến cô bé giật mình xong bước ra ngoài quầy. Thấy mình vẫn đang đứng chờ thang máy thì ông bảo vệ cười trừ rồi giơ tay chào xong lật đật đi xuống cửa gara. Cô bé lễ tân thấy ông bảo vệ giơ tay chào thì ngó vào nhìn thấy mình liền há hốc miệng, mặt đỏ lừ như gấc, vội đưa hai tay lên che mặt xong chui vội vào ngồi núp dưới quầy.

Hơn 12h, mình với Linh trả phòng khách sạn xong tranh thủ gửi đồi ở quầy lễ tân để đi dạo nốt lần cuối. Đi qua chỗ nhà hàng Hàn Quốc, mình thấy mấy cậu bồi bàn người Hàn đang bu lấy em gái kia, chắc là đã biết em nó vừa chia tay người yêu. Lắc đầu cười trừ trước lòng nhiệt thành của mấy anh chàng đồng hương, em nó xác túi rác chạy ra ngoài đến chỗ thùng rác, ông đầu bếp cũng đang đứng đổ đám thành phẩm thừa lúc nấu bếp ngoài đó. Chạy lại cạnh ông đầu bếp, em nó ngó quanh rồi ghé vào tai ông đầu bếp xong thì thầm gì đó. Nghe xong, mặt ông đầu bếp hớn hở lên gật đầu với em nó xong lại nói vào tai em nó. Em gái Hàn đỏ mặt véo tay ông này rồi chạy vội vào trong quán. Ông đầu bếp bỏ xong đống rác cũng quay trở lại nhà hàng, vừa đi vừa huýt sáo hí hửng. Có vẻ đúng như lời của ảo ảnh ông cụ nói với mình trong cơn ảo giác. Tiền tài, vật chất, có rất nhiều cách để một người đàn ông chinh phục người con gái, nhưng cuối cùng thứ vũ khí tối thượng nhất mà một người đàn ông có thể dùng để khuất phục một người con gái chính là “cây gậy thịt” của ông ta.

Tầm 12h45, mình và Linh quay lại khách sạn thì thấy cả dưới gara lẫn quầy lễ tân không có ai. Đoán là ông bảo vệ với cô bé lễ tân đang trong phòng nghỉ, để Linh ngồi ở ghế chờ, mình đi nhẹ nhàng lại phía phòng nghỉ ngó vào trong khe cửa thì thấy cô bé lễ tân đang trần truồng quỳ chống tay ở trên giường trong khi ông bảo vệ khách sạn quỳ phía sau thúc lia lịa từng cái một chắc nịch, tay vòng xuống mân mê cặp vú đang đu đưa theo từng nhịp thúc của cô bé. Đang phân vân không biết nên gọi luôn hay không thì mình nghe thấy tiếng ông bảo vệ hộc lên khẽ khẽ rồi cả hai người đổ gục xuống giường thở dốc. Lật người cô bé Hoa lại rồi nằm đè lên, ông bảo vệ thì thào gì đó khiến cô bé cười bẽn lén xong kéo mặt cô bé lại hôn lên môi, cô bé cũng vòng tay ôm lấy cổ ông bảo vệ hôn đáp trả đắm đuối. Có vẻ như là cô bé đã chịu đèn hoàn toàn rồi. Không muốn mất thêm thời gian, mình gõ cửa nhẹ mấy cái rồi quay trở lại quầy lễ tân. Thấy Linh định bấm chuông gọi để báo lấy đồ thì mình bảo cứ từ từ lễ tân ra ngày bây giờ đây.

Tầm 5 phút sau thì cô bé lễ tân bước ra, áo váy đã mặc chỉnh tề nhưng vẫn không thể giấu đi được gương mặt ửng hồng vì cực khoái. Thấy mình, con bé cứ lúng túng làm đổ hết cái nọ đến cái kia. Lợi dụng lúc mình và Linh đang lúi húi lấy đồ, ông bảo vệ lỉnh lỉnh đi ra khỏi phòng nghỉ rồi bước nhanh xuống gara cơ mà vẫn bị mình phát hiện. Đúng lúc đó thì anh chàng người Hàn cũng mò xuống trả phòng. Mình quay lại hỏi

– Anh cũng đi về hôm nay à?

– Vâng. Tôi chuẩn bị vào thành phố Hồ Chí Minh. Ngày mai về nước.

– Chuyến đi du lịch tốt đẹp chứ?

Quay lại nhìn cô bé lễ tân, anh chàng chép miệng tiếc nuối.

– Tốt… tốt…

Bật cười, mình nhường cho anh chàng này ra bắt xe đi trước. Đi ra ngoài cửa khách sạn, Linh kéo tay mình nói khẽ:

– Con bé chắc vừa mới làm tình xong.

– Sao em biết?

– Nhìn mặt con bé là em biết liền. Chưa kể cái mùi tinh dịch trên người con bé nữa. Con bé có lau đi thì nó vẫn ngửi được à.

Cười với nàng, mình kéo vai nàng dựa vào mình rồi ra đứng đợi taxi. Xe vừa đến, ông bảo vệ liền chạy ra mở cửa cho mình với Linh rồi khiêng đồ vào trong cốp xe cho hai đứa. Cảm ơn ông bảo vệ, mình chào:

– Cảm ơn bác nhé. Bác ở lại vui vẻ nhé. Tụi cháu về Hà Nội đây.

– Vâng. Cô chú về nhé. Có dịp ghé Đà Nẵng lại vào khách sạn bác ở nhé.

– Dạ vâng. Cũng may lần này đi kịp mấy hôm nắng đẹp, trời bắt đầu xấu đi rồi.

– Ô không. Trời hôm này vẫn còn đẹp chán. Khà khà… chào cô chú nhá.

Mình vào trong xe trong khi ông bảo vệ cũng quay vào trong, vừa đi vừa ngân nga:

– Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay, non nước mây trời làm ta mê say…

Bật cười, mình không nghĩ là cái ông suốt ngày nhơ nhung về miền Nam trước năm 75 này lại có ngày đi hát cả nhạc đỏ. Xem ra đôi khi chẳng cần đến thứ gì to tát, chỉ cần một lọ rượu nhỏ cũng có thể khiến chúng ta có hẳn cả một câu chuyện dài để kể về nó rồi.