Trò Đời – Truyện Người Lớn Siêu Hay

Phần 2: Người đẹp và con quỷ_2
Thời gian lại tiếp tục trôi một cách nặng nề. Sau vụ nhốn nháo ngày hôm ý, mọi thứ lại nhanh chóng trở lại bình thường một cách kỳ lạ. Mọi người trong khu nhà trọ đều chỉ coi chuyện đó như là một tai nạn hớ hênh của Hằng và chỉ thỉnh thoảng lấy ra trêu đùa em chứ không hề biết bí mật ẩn chứa đằng sau đó. Chỉ mấy ngày sau, mình đã lại thấy em cùng mấy chị sinh viên vô tư cười nói và đùa cợt như thể những gì đã xảy ra đó chỉ là một phần bình thường trong cái cuộc sống nhốn nháo khu xóm trọ.
Còn về phần ông Đạt quỷ, trông ông ta có vẻ như không cảm thấy ngại ngùng gì vụ show hàng đó. Nhìn ông ta còn có vẻ khoái chí nữa là đằng khác, vì vừa được khoe con cu gớm ghiếc lại đang trong lúc cương lên hết cỡ với mấy cô sinh viên tươi tắn vẫn có thể đổ tội đó là do lũ trẻ con quái ác trong xóm nghịch ngợm chứ không phải tại lão. Ít nhất thì với ông Đạt, một khi nào em Hằng vẫn còn ở đây, con cu xù xì của ông ta vẫn còn được vùng vẫy thể hiện bản lĩnh bên trong cái bím nhỏ bé, ấm áp của em thì cuộc đời vẫn còn tươi đẹp với ông ta. Thậm chí mấy lần nghe lỏm được ông Đạt nói chuyện với ông bảo vể già của cơ quan bố mẹ mình, có vẻ như ông ta còn muốn tăng cường thêm về khả năng sinh lý như để thể hiện bản lĩnh giường chiếu của mình trước người con gái vẫn còn đang lớn, tràn đầy nhựa sống và hừng hừng tuổi xuân, sẵn sàng tận hưởng và đón nhận mọi tinh hoa để chờ được đơm hoa kết trái.
Mấy tiếp ngày sau đó, tức là khoảng hai tuần sau cái đêm làm tình điên cuồng của Hằng và ông Đạt. Mình đang mang rác ra cổng thì đúng lúc ông Đạt và em Hằng đang đi từ đầu ngõ vào. Ông Đạt đang dắt chiếc xe đạp của Hằng, có vẻ như nó bị hỏng chỗ nào đó. Hai người vừa đi vừa nói chuyện một cách vui vẻ. Chiếc áo trắng học sinh cùng chiếc quần vải xanh em đang mặc trên người căng lên, chật ních, ôm chặt lấy cái cơ thể đang phát triển nhanh bất thường của em. Hai má em ửng hồng, chốc chốc em lại nở nụ cười khoe ra hai chiếc răng khểnh duyên dáng liếc nhìn ông Đạt tình tứ. Nhìn em lúc này vừa mang vẻ đẹp trong sáng của một cô bé học sinh mới lớn vẫn còn cắp sách đến trường, vừa có vẻ đẹp khiêu gợi của một cô gái đã được nếm qua cảm giác sướng khoái của xác thịt và sẵn sàng để lại được chìm đắm trong nhục dục lần nữa. Lúc đó là tầm 3h chiều, có vẻ như em vừa đi học thêm về đến đầu khu tập thể thì bị hỏng xe, vô tình gặp ông Đạt và được ông ta nhận sửa xe giúp chứ không cần phải mang ra quán sửa. Vì là giữa buổi chiều nên cả khu tập thể văng tanh, chỉ có hai người bọn họ trên đường nên họ có vẻ khá tự nhiên. Vừa nói chuyện, đôi mắt ông Đạt cứ nhìn em hau háu như thể đang chiêm ngưỡng thành quả của mình một cách khoái chí. Vì mình đứng nhìn từ bên trong qua cánh cổng nên họ không để ý thấy. Khi đến gần chỗ mình, mình nghe thấy ông Đạt thủ thỉ:
– Mấy chuyện vặt vãnh này có gì đâu mà cháu cứ phải ngại. Hai bác cháu mình thân thiết giúp đỡ nhau là chuyện thường ý mà.
– Dạ thôi, ai lại làm phiền bác vậy. Mai Chủ Nhật cháu dắt xe ra quán để người ta sửa lại cho nhanh ý mà.
– Không sao. “Bác cháu” mình chứ có phải ai xa lạ gì đâu mà. Cứ để bác sửa cho, chỉ chiều nay là xong. Xong tối nay “em” xuống phòng “anh” lấy xe nhé. Mai Chủ Nhật khỏi phải đi đâu. – Ông Đạt tiến sát lại gần em nói khẽ, miệng cười nham hiểm và nháy mắt đầy ẩn ý.
– Kìa bác. Mấy chuyện ấy đừng nói ở chỗ này chứ. – Hằng vội liếc xung quanh xem có ai khác ở trên đường không. – Người ta mà biết chắc cháu chết luôn quá.
– Yên tâm, giờ này người ta vẫn còn đi làm, trẻ con thì đi học rồi. Chẳng có ai ra đường giờ này đâu. – Ông Đạt vừa nói vừa vuốt ve tay Hằng – Tối nay qua phòng “anh” nhé.
– Cơ mà nói mấy chuyện này giữa đường vẫn thế nào ấy. – Hằng hơi cúi xuống, mặt đỏ lừ – Tối em qua một lúc thôi nhé. Hình như em lại sắp đến ngày rồi. Hôm nay em thấy trong người cứ khó chịu thế nào ý.
– He he, không sao. Tối nay anh sẽ giúp em cảm thấy “dễ chịu” ngay. Mấy hôm rồi không được làm gì “nó” cứ biểu tình suốt à. Đêm nay Hằng Nga của anh lại phải chịu khó rồi…
Nói xong, ông Đạt hơi ưỡn người để khoe ra con cu đang đội quần dựng lên như một túp lều, xoay người cho nó lắc lư qua lại như thể trêu tức Hằng. Hằng nhìn thấy cục u trong quần của ông Đạt vội nhìn xung quanh xong khẽ gắt.
– Trời ạ. Anh định làm trò gì giữa đường vậy? Hạ nó xuống đi. Người ta mà thấy bây giờ là không còn “anh em”, “bác cháu” gì nữa đâu.
Ông Đạt nghe vậy chỉ cười the thé xong hơi khom lưng xuống để che đi cái của nợ đang cương lên của ông ta. Họ vừa bước đi thêm được mấy bước thì có tiếng gọi giật lại từ phía sau làm cả hai giật mình. Thì ra là ông bảo vệ của cơ quan bố mẹ mình, đang cười hơn hở bước nhanh theo, tay cầm một cái chai nhựa nhỏ nhỏ đựng thứ rượu thuốc màu đỏ tía. Không biết là rượu ngâm cái gì đây. Ông này chắc mình không phải kể nhiều nữa. Chuyên đi ngâm rượu với dâm dương hoắc hoặc các loại thuốc cường dương khác, bợm nhậu và cũng là con ma xó của khu tập thể, bí mật gì trong khu tập thể cũng biết. Thường thì mấy món rượu ngâm của ông này chủ yếu là để lấy sức phục vụ bà vợ dâm của ông ta ở nhà. Nhưng thỉnh thoảng thừa rượu hay kiếm được món gì mới ông cũng hay đem biếu mấy ông bạn nhậu chí cốt dùng thử. Mà tính ra bạn rượu chí cốt của ông bảo vệ thì hình như chỉ có ông Đạt “quỷ” và ông cụ nhà cô bạn Linh sau này.
Ông Đạt và em Hằng dừng lại để chờ ông bảo vệ trong khi ông này hớn hở cầm chai rượu khua khua như khoe với ông Đạt. Mặc dù vẫn mỉm cười cúi đầu chào lễ phép, nhưng mình để ý thấy gương mặt Hằng hiện lên một vẻ lo lắng. Cũng phải thôi, khi em nhìn thấy ông bảo vệ đưa chai rượu thuốc cho ông Đạt, em thừa biết điều gì sẽ xảy ra tối nay. Kiểu gì trong men say từ chai rượu đỏ tía đục ngầu kia chẳng mang theo sự hứng tình hoang dại để rồi tối nay, không khác gì một con thú lên cơn động đực, ông Đạt sẽ lại vồ vập lấy cơ thể em mà giày vò đến tơi tả trong cơn thèm khát làm tình bất tận. Cơ thể đang phát triển tràn đầy sức sống của em có thể sẵn sàng để đón nhận mọi thứ nhục cảm cuồng loạn mà ông Đạt đem tới, nhưng có lẽ về tinh thần thì một cô bé vẫn còn non nớt và mơ mộng như em vẫn chưa thể sẵn sàng mà đón nhận cú sốc về sự phũ phàng của tình dục. Cái cảm giác hẫng hụt và trơ trẽn khi hai cơ thể trần truồng, nhớp nháp quấn lấy nhau trong những cử chỉ sỗ sàng và hơi thở phì phò điên loạn của người đàn ông phả vào mặt khi làm tình hoàn toàn khác xa với những giấc mơ lãng mạng của một cô bé mới lớn. Lặng im nghe hai ông già nói chuyện, ngực em phập phồng trong hơi thở gấp gáp, đôi môi mím lại suy tư.
Thoáng liếc mắt nhìn về phía cổng nhà mình, có vẻ như em đã nhận ra bóng dáng mình lấp ló sau cánh cổng. Hơi giật mình một chút, em đưa tay với lấy chiếc xe đạp và vội vàng cúi đầu xin phép về trước. Ông Đạt chỉ mỉm cười gật gù và bảo:
– Cháu cứ để xe ở trước cửa phòng bác rồi lên phòng mà nghỉ, chốc về bác sửa xe cho, tối chỉ việc xuống lấy xe thôi.
Em vẫn cúi gằm mặt, chỉ “Dạ” một tiếng khe khẽ rồi lững thững dắt xe đi về cuối khu tập thể, để lại đằng sau là ánh mắt hau háu của hai ông già biến thái. Nhìn với theo em một lúc, ông bảo vệ lên tiếng trước:
– Mới có tầm tháng mà nhìn con bé kháu khỉnh ra đáo để. Xem ra chú Đạt cũng mát tay đấy nhỉ. – Vừa nói, ông bảo vệ vừa liếc ông Đạt nháy mắt và nở nụ cười nham hiểm.
– Ấy bác cứ nói quá. Con bé nó đang tuổi ăn tuổi lớn, em chỉ giúp cho nó lớn đúng cái chỗ cần lớn thôi ấy mà. Hé hé. Kể ra thì em cũng phải cám ơn bác, không có cái chai rượu thuốc của bác tối hôm ấy thì chưa chắc em đã xơ múi được con bé. – Ông Đạt cười tít mắt.
– Cái đó chú phải cám ơn phúc đức của nhà chú ý chứ. Nếu không phải cái hôm mưa gió ấy chú không bị lũ trẻ con chơi xỏ, thì con bé nó đã chẳng xuống đánh cảm cho chú, để rồi lại đi lấy nhầm chai rượu thuốc của anh để đánh cảm. – Ông bảo vệ hí hửng nâng tay ông Đạt giơ chai rượu lên. – Mà chú thấy rượu của anh có lợi hại không? Không cần đến uống nhé, chỉ cần ngửi thôi mà cũng làm cho đám con gái mới lớn cũng phải “nứng” rối nhé. He He
– Bác nói chí phải. Tối hôm ấy mới là lần đầu nếm mùi đời mà con bé cũng làm em hết cả hơi với nó. Nó cứ ghì lấy em mà hẩy tanh tách, em lại tưởng nó bị giai thịt rồi chứ, đến khi xong việc thấy có máu em mới biết là mình vừa được khai tân con bé. Làm em sướng run người. Cơ mà cũng phải dỗ dành mãi thì nó mới cho em thịt tiếp. – Ông Đạt gật gù khoe chiến tích.
– Thì vậy nên anh mới bảo đó là phúc nhà chú. Chú mà không giữ được cái khoản khéo ăn khéo nói, tán gái như thần từ ngày xưa thì sao mà dụ được con bé cho chén tiếp được.
– Ấy chết, vẫn phải cám ơn bác chứ. Cơ mà giá như em biết cái tác dụng ấy sớm, có khi em đã chén được thêm con bé Nhung ngày trước rồi. Tiếc quá!
– Thôi, tiếc làm gì. Con Nhung đấy nhìn ngoài giả nai thế thôi chứ nó chẳng làm phò ở trong trường nó học tôi còn lạ gì. Đây chú được chén một bé xinh xắn vừa mới lớn, vừa trong sáng, vừa ngoan ngoãn, mà lại còn được làm người bóc tem con bé. Sau này chưa chắc đã có lần thứ hai đâu. Nó mới lớp 9, ít nhất còn học ở đây đến hết cấp 3, nếu mà sau này học Đại học nó vẫn còn ở đây thì chú lại được chén thêm mấy năm nữa, biết đâu may mắn trước lúc nó đi lấy chồng lại kịp gửi được chút nòi giống “dâm tặc” thì sao? Cố mà giữ lấy cái phúc của chú đi. Há Há
– Cái này em xin kính cẩn cúi mình lĩnh giáo chỉ bảo của bác. Ha ha…
– Nhân tiện, hũ rượu này anh mới ngâm thử mấy món mới, công hiệu nặng đô hơn hẳn, uống vào xong cảm giác nóng hừng hực chỉ muốn đè đàn bà con gái ra mà dập như máy khâu. Tối hôm qua con vợ dâm chúa nhà anh nó còn phải kêu oai oái vì không trụ nổi với anh. Còn dư dả nên anh biếu chú một xị uống thử.
– Quý hóa quá. Thú thật với bác, cái lần ác liệt nhất của em cách đây hơn một tuần. Tối đó em đi uống rượu bên nhà bác về tự nhiên con bé nó mò xuống phòng em, mặc rõ đẹp xong bảo em tối đó là tối đặc biệt, cái gì em đòi nó cũng chiều. Tối đó nó như bị nhập ý, sẵn có hơi rượu của bác, em quần nó tơi tả, nhìn tã như đống giẻ rồi mà nó cứ đòi “nữa… nữa….”, đến nỗi gần 3h sáng em làm xong phát thứ 4 thì thấy con bé lịm luôn rồi. Lúc đấy em hoảng quá tưởng nó làm sao vội lay nó thì thấy nó vẫn lảm nhảm “em sướng… em sướng…”. Tối hôm đó là kỷ lục của em đó bác. Lúc bấy giờ em cũng nhọc gần chết rồi nên nằm ôm nó ngủ luôn. Đến trưa mới dậy thấy nó vẫn nằm cạnh. Gọi nó dậy thì nó vẫn còn mê sảng “em sướng… em sướng…” thêm mấy câu rồi mới tỉnh hẳn. Cơ mà tỉnh rồi thì nó cứ như người mất hồn ý, chắc nó còn mệt quá nên nhìn nó yếu lắm rồi mà vẫn cố xiêu vẹo đứng dậy mặc đồ lại xong ngồi khóc rưng rức. Hỏi gì nó cũng không nói mà đi liêu xiêu về phòng. Em đoán chắc là mới bị thằng nào đá nên cô nàng mới trở chứng thế. Gái mới lớn mà. Nhưng mà từ hôm đó nó ngoan như cún luôn. Bình thường bên ngoài không nói chứ hễ khi lên giường là em bảo gì nó cũng nghe.
– Thế thì lại nhất chú rồi còn gì, giờ thì con bé nó chỉ chăm chăm có mỗi chú để “ứ hự” thôi. Anh đảm bảo với chú, uống xong mấy chén rượu này tối nay chú sẽ có kỉ lục mới. Cơ mà tối nay nhớ hành con gái nhà người ta vừa vừa phai phải thôi nhé, kẻo nó lại ngất ra đấy thì anh không cứu được nổi chú đâu. Há Há há…
Nói xong hai ông cùng cười khả ố và chào nhau ai về nhà nấy, để lại mình vẫn thẫn thờ đứng đó trong dòng suy nghĩ miên man về sự trớ trêu của cuộc đời. Nó thật giống với câu “người tính không bằng trời tính”, chẳng có nhẽ ông trời lại đi cố tình đẩy một người con gái trong sáng như em vào trong vòng tay ông Đạt? Nếu thực sự là như vậy thì số phận định dẫn dắt câu chuyện của em và ông ta đi đến đâu vậy?
Thở một hơi dài nặng trĩu, mình thất thiểu bước từng bước vào trong nhà như một kẻ mộng du giữa cõi đời hỗn loạn và vô định.