Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15758 Lượt Xem

Chương 96 Lãng Tránh​

Sau khi hoàn thành một loạt các thủ tục như lắp dongle, tôi mở video ở nhà xem.

Tất cả mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, tôi mở video phòng khách và phòng ngủ của tôi trước, chỉ thấy hai nơi này không có bóng dáng của Tiểu Đình, khẳng định cha vẫn còn nằm trong phòng ngủ, như vậy nhất định nàng phải ở trong phòng ngủ của ông. Tôi nhìn lướt qua môi trường văn phòng và thấy không có ai quấy rầy tôi trong thời gian này, tôi mang tâm tình kích động mở màn hình giám sát phòng ngủ của ông.

Tôi thấy cha nằm trên giường, Tiểu Đình đang cho cha ăn, tình huống vẫn bình thường, nhìn thấy điều này nội tâm tôi không khỏi có chút thất vọng. Bây giờ đã qua hai giờ trưa rồi cha mới ăn. Tôi không thấy lạ về điểm này, bởi vì tình huống hiện tại của ông, bữa ăn khẳng định không dựa theo giờ giấc, lúc đói bụng có thể ăn bất cứ lúc nào, hơn nữa hiện tại không chỉ ăn đồ lỏng, mà còn có thể xuống đất đi lại bình thường, chỉ là thân thể vẫn có chút suy yếu, không khỏe như bình thường.

Trong khoảng thời gian sau khi cha tỉnh lại trong bệnh viện, tôi tin rằng không có chuyện gì xảy ra với hai người, bởi vì ban ngày căn bản bọn họ không có cơ hội, hơn nữa bác sĩ y tá tùy thời đều có thể vào phòng bệnh kiểm tra, buổi tối tôi đều đến bệnh viện cùng nàng chăm sóc cho ông. Chỉ đáng tiếc là trong đoạn thời gian đó hai người có nói cái gì hay không tôi cũng không biết, đây cũng là điều tôi đặc biệt muốn biết.

“Được rồi con, bố ăn no rồi.” Tôi đang suy nghĩ thì bị lời nói của cha cắt ngang, chỉ thấy ông ăn vài miếng thì yêu cầu ngừng ăn.

“Bố ăn ít quá! Bây giờ là thời gian để hồi phục, cần ăn nhiều hơn một chút.” Tiểu Đình đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau miệng cho ba chồng, nhưng khi khăn giấy sắp đụng tới miệng của ông, lúc đó ông đã dùng tay chặn lại, trên mặt ông hiện lên một chút ngượng ngùng và mất tự nhiên.

“Bố tự làm được, bố còn chưa yếu như vậy, thực tế bố có thể hoàn toàn tự lo cho mình bây giờ.” Cha cầm lấy khăn giấy trong tay Tiểu Đình, bắt đầu tự mình lau miệng. Nhìn ra được, ông có ý từ chối ý tứ của nàng. Sau khi tỉnh lại, tựa hồ như ông đã nghĩ thông suốt cái gì, thái độ của ông đối với nàng dường như trở lại thời điểm chưa có phát sinh bất cứ quan hệ gì.

“Bố vừa mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, tốt hơn hết con nên chăm sóc cho bố một thời gian, miễn cho rơi vào bệnh căn.” Bị ông từ chối tựa hồ như đã thành thói quen, Tiểu Đình cũng không có biểu hiện ra bất kỳ bối rối nào, chỉ ôn nhu nhìn ba chồng.

Từ sau khi ba chồng gặp chuyện không may, Tiểu Đình vẫn rất lo lắng cho an nguy của ông, sau khi ông tỉnh lại, nàng đã chăm sóc rất chu đáo cho ông mà không có một chút lảng tránh và thiếu kiên nhẫn nào. Tôi nhìn ra được, đối với ông, Tiểu Đình đã buông bỏ hết khúc mắc, ngược lại nàng chủ động hơn bao giờ hết về bất cứ điều gì về ông.

Thời gian dường như đã đi vào bế tắc, cha nghe xong lời nói của Tiểu Đình, ông không đáp lại mà nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi. Tiểu Đình ném khăn giấy mà ông đã sử dụng vào thùng rác, sau đó ngồi bên cạnh giường nhìn bộ dáng nhắm mắt của ba chồng, trên mặt mang theo dịu dàng và từ ái, giống như một người mẹ đối với đứa con thân yêu nhất của mình! Loại so sánh này tựa hồ như không thích hợp, nhưng sự từ ái lại chưa từng có trong mắt nàng trước đây.

Nhìn bộ dáng ba chồng đang nhắm mắt giả vờ ngủ, trong mắt nàng thoáng hiện lên một nụ cười, giờ phút này Tiểu Đình không hề tỏ ra bất mãn với sự thờ ơ của cha mà ngược lại còn có một chút an ủi.

Thời gian từ từ tĩnh lặng, tựa hồ như cảm giác Tiểu Đình vẫn chưa rời khỏi phòng, cha đang nhắm mắt dưỡng thần không biết phải làm sao, tựa hồ như cũng có chút chột dạ, hô hấp dần dần tăng lên, hai tay âm thầm nắm chặt, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tôi nhìn hai người đang yên lặng, tôi đã nhận ra sau khi cha tỉnh dậy, hai người đã hòa hợp với nhau như thế nào trong bệnh viện. Tôi tin rằng ở trong bệnh viện ban ngày, hẳn là hai người chưa từng nói qua bất kỳ đề tài riêng tư nào, coi trạng thái hiện tại, không có tiến hành giao tiếp ngôn ngữ không bình thường. Sau khi ông tỉnh lại tựa hồ như cũng duy trì khoảng cách mà ông ấy nên có với Tiểu Đình.

Lúc cha hôn mê rốt cuộc ông có nghe nàng thổ lộ với ông hay không? Đây là nghi vấn mà tôi vẫn luôn thắc mắc! Có lẽ Tiểu Đình cũng không biết, tôi cảm giác hình như ông đang lảng tránh nàng và nàng cũng cảm nhận được điều đó. Tôi tin rằng trong lúc hôn mê hẳn là ông đã nghe được lời thổ lộ của nàng, mặc dù có thể ông không nghe được toàn bộ…

Dần dần, trong mắt Tiểu Đình hiện lên một tia áy náy, phảng phất như suy nghĩ vừa rồi của tôi, trong đầu nàng cũng có cùng một suy nghĩ. Chỉ thấy trong mắt nàng mang theo hối hận và yêu thương, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay ba chồng, động tác đưa tay cầm nhẹ nhàng lại kiên định, khi nàng chạm vào tay ông, ông chợt run lên, nhưng lại không có giựt ra, tùy ý nàng nắm.

Hô hấp của cha càng lúc càng dồn dập, nhưng không mở mắt ra, phảng phất như thật sự ngủ say. Tay kia của Tiểu Đình từ từ vươn về phía hai má ông, sau khi chạm đến vị trí cuối cùng, tay bắt đầu nhẹ nhàng vuốt tóc ông, cảm xúc trong mắt rất là phức tạp, giống như đối với đứa con mà mình từ ái, cũng giống như đối với người yêu!

Cha khẽ run lên, tay còn lại không bị Tiểu Đình nắm, đang nắm chặt ga giường, giống như chịu đựng, nhưng lại không có động tác ngăn cản nào, tùy ý nàng “vuốt ve”.

“Bố, trong khoảng thời gian ở bệnh viện, chúng ta không có giao tiếp sâu sắc, bây giờ con muốn hỏi bố một vấn đề, bố đừng có giả vờ ngủ nữa được không? Chúng ta thừa dịp nói chuyện thẳng thắng đi.” Tiểu Đình thu hồi bàn tay vuốt tóc ba chồng, tay kia còn nắm chặt tay ông, tâm bình khí hòa ôn tồn nói với ông, đồng thời cũng đánh tan việc ông giả vờ ngủ.

“Nói chuyện gì?” Trầm mặc một hồi, cha phát hiện không thể giả bộ nữa, mở miệng nói, nhưng vẫn không mở mắt ra.

“Trước khi bố tỉnh lại, có cảm giác được cái gì không? Bố có nghe con nói gì với bố không?” Dường như Tiểu Đình không muốn lảng tránh nữa, cũng không thấy xấu hổ nữa, tựa hồ như trong giây khắc thổ lộ với ba chồng, những quyết định và sự chuẩn bị đã được thực hiện, hơn nữa có vẻ như rất lâu trước đó nàng đã muốn hỏi ông vấn đề này.

Nghe Tiểu Đình hỏi như vậy, tôi yên tâm, xem ra tôi không có suy đoán sai, ở bệnh viện hai người không có trao đổi sâu sắc gì ở sau lưng tôi, mượn cơ hội về nhà, nàng mới chuẩn bị có một cuộc “hiển thị” với ba chồng trong trạng thái “thanh tỉnh” để tiến hành cuộc “lật bài”.

“A… cái gì… con nói trước khi bố tỉnh dậy? Ồ… bố… bố không có… không cảm giác được a… giống như… nói thế nào đây? Nó giống như đang ngủ… Phải rồi… nó giống như đang ngủ, rồi thức dậy, không có cảm giác gì… Thực ra, con nói gì với bố vậy?” Đột nhiên bị Tiểu Đình hỏi, cha mở hai mắt đang nhắm lại, thân thể vừa mới nhoáng lên một cái. Trong lúc theo dõi tôi rõ ràng cảm nhận được sự bối rối của ông, ngay sau đó ông bắt đầu nói lộn xộn không mạch lạc, lắp bắp giải thích, rõ ràng là biểu hiện chột dạ, lương tâm cắn rứt, hơn nữa lời nói không thành thật.

Chao ôi… cha tôi vẫn quá thật thà, đối mặt với Tiểu Đình căn bản ông không biết nói dối như thế nào, ông đã mất cảnh giác trước mặt nàng, bị nàng đánh trở tay không kịp, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết ông không có nói thật.

“Thật không có bất kỳ cảm giác nào cũng không nghe được lời nói của con?” Nhìn thấy biểu tình của ba chồng, trên mặt nàng hiện lên một biểu tình đã hiểu rõ, đồng thời trong mắt mang theo ranh mãnh tiếp tục truy vấn ông.

“Thật mà… thật không có!” Ánh mắt cha qua lại tránh mắt Tiểu Đình, hoàn toàn không dám đối mặt với nàng, mắt đảo đảo, đây chính là biểu hiện của một người đang nói dối.

Nhận được câu trả lời thiếu chân thành của ba chồng một lần nữa, Tiểu Đình có vẻ hơi khó chịu, nàng có chút giận buông tay đang nắm chặt tay ông ra, dùng hai tay di chuyển đầu của ông sao cho mặt ông đối diện với mặt mình, đồng thời thân thể nàng nghiêng tới trước. Lúc nghiêng người, áp sát khuôn mặt xinh đẹp của mình vào mặt của ba chồng, thậm chí chóp mũi của hai người cũng gần dán vào nhau.

Cha bị hành động đột ngột của Tiểu Đình làm cho choáng váng, không có bất kỳ phản ứng hay phản bác nào, tùy ý nàng chuyển đầu, trong mắt mang theo kinh hoảng nhìn nàng, có chút choáng váng.

“Ông nhìn vào mắt tôi, thật sự không có nghe tôi nói gì sao? Thực sự không có cảm giác bất cứ điều gì?” Thanh âm của Tiểu Đình giống như âm hồn bất tán, văng vẳng bên tai cha và tôi…