Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Chương 93 Lén Vào​

Chờ đợi đến 9 giờ tối, tôi coi thời gian, người trong bệnh viện đã đi gần hết sau khi tan tầm, để không bỏ sót điều gì, tôi quyết định đến bệnh viện. Để đề phòng, tôi kiếm cớ mượn quần áo của đồng nghiệp, sau khi thay đồ của đồng nghiệp, tôi lên đường đến bệnh viện.

Trên đường đi, tôi cẩn thận suy nghĩ đến lúc đó nên làm cái gì? Phải biết rằng phòng hồi sức cấp cứu của cha là một phòng rất cao cấp, hiệu quả cách âm không cần phải nói, ngay cả cửa cũng có thể khóa trái bên trong, cửa ra vào và cửa sổ đều có rèm. Nếu đến lúc đó Tiểu Đình khóa cửa lại, rèm cửa sổ bị nàng kéo lên, thì tôi sẽ không thể nhìn thấy gì, nếu sớm biết tôi đã chuẩn bị một cái máy nghe lén trước! Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nghe được cũng tốt, không nghĩ tới, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ có đường thẳng, đến bệnh viện xem tình huống đã.

Cuối cùng khi đến bệnh viện, tôi từ từ đi lên cầu thang, càng đến gần phòng bệnh của cha, bước chân của tôi càng nhẹ, đồng thời trong lòng tôi cũng rất thấp thỏm, ngàn vạn lần không thể để cho Tiểu Đình phát hiện, nếu như bị phát hiện, làm sao giải thích với nàng? Đồng thời kế hoạch tối nay cũng thất bại.

Tôi đến gần khu phụ cận phòng bệnh của cha như một con mèo, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, dường như những bệnh nhân khác đã nghỉ ngơi sớm, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài hành lang. Cách xa xa, tôi thấy đèn trong phòng cha vẫn còn sáng, dường như rèm cửa chưa được kéo lên. Thần kinh của tôi căng thẳng đến cực điểm, trong tay tôi còn đang cầm một tờ báo, trên người mặc đồ đồng nghiệp, nếu đụng phải nàng ở hành lang, tôi có thể nhanh chóng xoay người hoặc dùng báo che mặt mình, chỉ mong có thể tránh nàng, đừng để nàng phát hiện.

Dần dần, tôi đi đến trước cửa phòng bệnh của cha, điều làm tôi ngạc nhiên là cửa phòng đang mở, bên trong rất yên tĩnh, chẳng lẽ mình đi lầm phòng? Tôi nhìn kỹ số phòng, mình không đi sai chứ? Tôi núp trong góc lén nhìn vào thì thấy cha đang nằm yên lặng trên giường bệnh, không có ai khác ngoài ông.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước nhẹ đến phòng cha, rèm cửa sổ đã được kéo lên, là loại rèm cao từ sàn đến trần nhà, Tiểu Đình không có ở trong phòng. Nàng đi đâu? Nhìn cửa phòng đang mở, tôi đoán hẳn là tạm thời nàng ra ngoài, mua đồ ăn hoặc đi vệ sinh, khẳng định sẽ không đi quá lâu. May mắn thay, tôi đã không bỏ lỡ cơ hội.

Trong lúc tôi đang vui mừng đứng đó, đột nhiên nghe trong hành lang truyền đến tiếng bước chân giày cao gót giẫm xuống đất, bởi vì chúng tôi quá mức quen thuộc, tôi dám khẳng định tiếng bước chân này là của Tiểu Đình. Hỏng rồi, sắp bị chặn trong phòng, mắt tôi quét qua quét lại trong phòng tìm chỗ ẩn thân.

Dưới gầm giường? Không, nó quá lộ liểu. Tủ đựng đồ? Cũng không được, nếu Tiểu Đình mở tủ tìm đồ, phát hiện ra tôi, tôi nên giải thích như thế nào? Tiếng bước chân của nàng tới trước cửa rồi, tôi không còn thời gian suy nghĩ, trực tiếp núp vào trong rèm cửa sổ gần tôi nhất.

Rèm cửa sổ vẫn cách ngưỡng cửa sổ một khoảng, tôi ẩn bên trong, bên ngoài sẽ không thấy nổi bật hình dạng của tôi. Hơn nữa, tôi ở phía sau rèm, không có ánh sáng dội vào mà ánh sáng trong phòng bệnh rất sáng, tương phản như vậy cho phép tôi tôi nhìn rõ mọi thứ trong phòng xuyên qua tấm màn gạc mờ đục, như người trong phòng lại không thể nhìn thấy tôi đằng sau rèm.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi không khỏi thở phào, may mà nơi ẩn nấp tạm thời tôi chọn không tồi, rèm cửa được kéo đến sàn, chân tôi sẽ không bị lộ ra ngoài, tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng. Trời đã tối, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, Tiểu Đình sẽ không mở rèm, vì vậy xem như đây là nơi an toàn nhất.

Trước khi tôi có thể thở phào, Tiểu Đình đã bước vào phòng, trong tay đang bưng chậu rửa mặt và một cái khăn. Nhìn tình cảnh này, thì ra nàng vừa mới đi rửa mặt, lấy nước và khăn chuẩn bị lau người cho ba chồng, khi tôi không có ở đây, nàng chỉ có thể lau trước người cho ông, không cách nào lật người ông để lau lưng.

Tiểu Đình đặt chậu rửa mặt lên bàn đầu giường, đặt khăn mặt bên cạnh chậu, sau đó xoay người đóng cửa lại. Nhìn nàng đang mặc đồ chỉnh tề, lại nhìn cha còn đang hôn mê dưới chăn bông, hóa ra không có chuyện gì xảy ra trước khi tôi đến.

“Cạch” Một tiếng cửa đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ, Tiểu Đình đã đóng cửa phòng lại. Sau khi đóng cửa phòng, nàng xoay người định quay lại giường bệnh của ba chồng, chỉ là vừa đi được vài bước, trong mắt nàng hiện lên một tia do dự và đấu tranh.

Tiểu Đình đứng sững tại chỗ mấy phút, nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã trôi qua từng giây từng phút. Cuối cùng, ánh mắt của nàng thay thế bằng sự kiên định, nàng nhìn ba chồng an tĩnh hôn mê, thở dài xoay người đi về phía cửa phòng.

Tiểu Đình còn muốn đi ra ngoài sao? Đang lúc tôi nghi hoặc thì “cạch” một tiếng khóa cửa truyền đến, lúc này trong lòng tôi đột nhiên kích động, nàng khóa trái cửa lại, chẳng lẽ ảo tưởng của tôi sắp trở thành hiện thực sao?

“Rẹt”, lại có một thanh âm nhẹ nhàng khác, qua rèm cửa bên này, tôi thấy Tiểu Đình đang kéo rèm cửa sổ bên kia lại. Bây giờ toàn bộ gian phòng đã bị “bao bọc” chặt chẽ, người bên ngoài căn bản không cách nào nhìn rõ tình huống trong phòng bệnh, cũng không cách nào nghe được bất kỳ âm thanh nào bên trong. Mặc dù có bác sĩ và y tá trực ban đêm, nhưng chỉ cần người nhà không gọi, họ sẽ không bao giờ chủ động đến phòng bệnh ban đêm, vì vậy đêm nay không có người rất an toàn…

Tuy nhiên, Tiểu Đình không bao giờ nghĩ rằng có một người khác trong phòng, nơi nàng nghỉ chỉ có nàng và ba chồng hai người. Người này là chồng nàng, đang trốn sau bức màn cách vài mét! Tôi không dám thở mạnh sợ bị phát giác, dù sao cái phòng bệnh cách âm cực tốt này bây giờ cũng có chút đáng sợ.

Sau khi Tiểu Đình yên lặng nhìn ba chồng một hồi, nàng lấy điện thoại di động ra, lúc này tim tôi thắt lại, không phải nàng muốn gọi điện cho tôi chứ? Cái này rất có khả năng, dù sao nàng cũng sẽ hỏi tôi đã ăn cơm tối chưa? Báo cáo tình huống của cha v.v. Trong lòng tôi thắt lại, nếu như nàng gọi cho tôi lúc này mà tôi đang trốn sau bức màn thì tôi nên ứng phó như thế nào? Trả lời điện thoại à? Không thể, tim tôi đang căng thẳng đến cực hạn.

Bất quá tôi đã chuẩn bị từ trước, điện thoại di động cũng tắt tiếng, cho nên sẽ không vang lên, nếu như lúc này Tiểu Đình gọi cho tôi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc không trả lời, sau đó tìm lý do giải thích sau. Tôi đã làm rất nhiều “kế hoạch khẩn cấp”, duy chỉ không ngờ nàng sẽ gọi điện thoại cho tôi, bây giờ nghĩ lại thật có chút buồn cười.

Nhưng cuối cùng, sự lo lắng của tôi là dư thừa, sau khi Tiểu Đình cầm điện thoại, do dự một chút, liền điều chỉnh điện thoại di động sang chế độ im lặng. Vì sao tôi biết nàng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng? Tuy rằng tôi không thể nhìn rõ, nhưng điện thoại vừa mới có âm báo nút bấm, cuối cùng không còn âm báo nào, đáp án rất rõ ràng, nàng biến điện thoại thành im lặng.

Tiểu Đình đang chuẩn bị cho việc này sao? Miễn cho một lát nữa bầu không khí mình thật vất vả mới thiết lập được, bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang?

Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiểu Đình xốc chăn của ba chồng lên, giữ nó dưới chân ông. Nửa phần trên ông mặc áo bệnh nhân và hoàn toàn khỏa thân ở hạ thể. Dương vật mềm nhũn của ông nằm yên dưới háng, quy đầu vẫn rất lớn dù trong trạng thái mềm, một ống thông trong suốt đã được cắm vào lỗ tiểu trên đầu rùa của ông, đầu kia nối liền với bộc nước tiểu dưới gầm giường.

Không có người ngoài, mắt Tiểu Đình nhìn chằm chằm vào dương vật của ba chồng không chút che giấu, trong mắt nàng lóe lên một tia nhớ nhung và khát vọng, cuối cùng khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, tiếp tục xốc đồ bệnh lên, lồng ngực nhăn nheo của ông lộ ra. Nàng cầm cái khăn mặt, nhúng vào nước nóng trong chậu, bắt đầu nhẹ nhàng lau cho ông.

Trong quá trình này, Tiểu Đình rất hiền thục, lực đạo lau rất chuẩn xác, nàng nhìn chỗ lau một hồi, sau đó lại nhìn vẻ mặt yên tĩnh của ba chồng. Dường như nàng đang hồi tưởng lại mọi chuyện đã phát sinh trước kia, chỉ thấy động tác lau của nàng càng lúc càng chậm, cuối cùng tay nàng cũng dừng lại, có mấy giọt nước mắt trong suốt bắt đầu rơi trên ngực của ông. Cuối cùng nàng không tự lừa gạt mình nữa, trong khoảng thời gian này sự lo lắng và ủy khuất của nàng cuối cùng đã được bộc lộ khi không có ai ở đó.

“Bố ngủ có ngon không? Con biết bố mệt rồi, muốn ngủ thì ngủ đi. Hôm nay có thể là đêm cuối cùng của bố, vì vậy con sẽ nói chuyện với bố, con nói cho bố nghe những lời con chưa từng nói này với bất kỳ ai, kể cả Kim Thành, nhưng con sẽ nói với bố hôm nay, cho dù bố có muốn ra đi, cũng để cho con nói xong với bố, như vậy con cũng không có hối tiếc.” Tiểu Đình cầm khăn mặt trên tay, nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực ba chồng, những giọt nước mắt không ngừng rơi trên ngực ông. Lúc này Tiểu Đình không giấu giếm cũng không kìm chế được cảm xúc của mình, ở trong phòng bệnh không người quấy rầy, yên tĩnh không ồn ào này, nàng trút bầu tâm sự.

…”Bố muốn chết cũng được, chết cũng tốt, sau khi chết, cũng không còn ai ức hiếp con nữa. Đêm đó bố đã dùng vũ lực cướp đi thân thể trong sạch mà con đã dành cho Kim Thành bao nhiêu năm qua, con thật hận bố, con ước gì bố chết đi, tuy rằng con biết mình cũng có trách nhiệm, nhưng con chỉ hận bố, nhưng ván đã đống thuyền, con không cách nào trở về quá khứ. Lúc ấy con hối hận lắm, vì sao phải luôn dung túng bố như vậy.” Tiểu Đình từ từ ngừng khóc, đôi mắt của nàng đột nhiên trở nên lạnh, như thể nàng đang nghĩ đến chuyện thương tâm làm cho mình thống hận, nàng tiếp tục nói về những tâm sự của mình.

…”Khi bố rời nhà đi đến đảo Giang Tâm, khi nhìn thấy bố một mình gói sủi cảo cho sinh nhật mình, trông bố hốc hác già đi rất nhiều, trái tim con chợt thấy rất đau. Con không biết mình bị sao nữa, theo lý thuyết hẳn là con không nên có quá nhiều cảm giác mới đúng, nhưng sao tim lại nhói đau khi nhìn thấy bộ dáng mất mát của bố? Con đã từng suy nghĩ cẩn thận, con có thực sự hận bố không? Sau này nghĩ lại con mới rõ, trên thực tế con không hận bố, con chỉ hận bản thân mình, tại sao con lại ghét chính mình?” Lúc này Tiểu Đình thay đổi sự lạnh lùng vừa rồi của mình, đột nhiên lại trở nên rất thương tâm khổ sở, biểu tình của nàng theo ngôn ngữ biến hóa, lúc này tôi đột nhiên phát hiện nàng thật sự rất có tiềm năng làm diễn viên.

…”Kỳ thật, trong nhiều đêm sau đó, con đều nhớ tới tình cảnh đêm đó bố cưỡng bức con, thậm chí buổi tối ngủ cũng mơ thấy, con không biết vì sao? Có lẽ hiện tại bố không nghe được lời nói của con, như vậy con mới đem cảm thụ trong lòng ra tâm sự. Bố nghe đây, nhưng hảy nhớ rõ, nếu như bố có thể nghe được, bố nhất định sẽ vì con mà giữ bí mật.” Nói đến đây, mặt Tiểu Đình đỏ lên, một tia thẹn thùng lóe lên khuôn mặt của nàng, với một biểu cảm nhăn nhó đồng cảm và không tự nhiên.

…”Kỳ thật mỗi lần nhớ tới đêm đó của chúng ta, con đều không tự chủ được mà động tình, bên dưới ngứa và ướt. Nghiêm túc mà nói, cái đó của bố lớn hơn rất nhiều so với Kim Thành! Kể từ khi ảnh bị bệnh, đã lâu rồi con không có cảm giác của một người phụ nữ nữa. Tối hôm đó, sau khi bố cắm vào cơ thể con, con thật sự rất bối rối, cũng rất hận bố, nhưng khoái cảm từ phía dưới truyền đến, con đã bị trầm luân, lúc ấy trong lòng con nói xin lỗi với Kim Thành, bắt đầu hưởng thụ những gì bố mang đến cho con, thật sự, loại cảm giác này là lần đầu tiên con cảm nhận được, thì ra làm phụ nữ còn có thể sướng như vậy. Đêm đó bố mang đến cho con cảm giác mà tất cả số lần với ảnh cộng lại đều xa xa không bằng. Con nói những lời này có phải là dâm đãng không? Nhưng đây là lời nói chân thành của con, con sẽ không nói với bất cứ ai!”

Nghe được những lời này của Tiểu Đình, trong lòng tôi thật sự rất chua xót, thì ra khoái cảm mà cha mang lại cho nàng đêm đó mãnh liệt đến nỗi ngay cả những lần làm tình với nàng cộng lại một lần, cũng không theo kịp một lần ông mang đến cho nàng ! Đúng vậy, ông đã làm cho Tiểu Đình triều phun, mà tôi một lần cũng không có, nếu không phải nhìn thấy nàng bị cha tôi làm thành như vậy, tôi cũng không biết nàng có thể triều phun khi cao trào.

…”Nhiều đêm, con đều hoài niệm cảm giác của đêm đó, nghĩ đến cảm giác mà bố cưỡng bức con đêm đó, con thủ dâm, rất dễ dàng đạt đến cao trào, dù sao trải qua một lần của hai chúng ta, con cảm nhận được cảm giác trước nay chưa từng có, chỉ cần nghĩ đến thôi, con sẽ khó nhịn mà động tình. Chỉ là sau mỗi lần thủ dâm, con đều tự trách mình, vì sao mình lại dâm đãng như vậy? Hẳn là đối với đêm đó con phải rất sợ rất thống hận mới đúng chứ, vì sao lại không kìm lòng được mà nhớ tới đêm đó hoài? Thậm chí… thậm chí lúc đi du lịch với Kim Thành, làm tình mấy lần, cơ thể của ảnh vẫn chưa hồi phục, cho dù khôi phục cũng không cách nào đạt tới kích thước và độ bền của bố, ảnh cố gắng, nhưng trải qua thời gian của hai chúng con, năng lực của ảnh đã lâu không thể cho con đạt tới cao trào tự nhiên. Một người đột nhiên được ăn sơn hào hải vị, bây giờ lại ăn cơm đạm trà thô, người đó có thỏa mãn không? Cuối cùng, khi con làm tình với Kim Thành, con đã tưởng tượng như đang làm tình với bố và tưởng tượng rằng chính cái đó của bố đã cắm vào cơ thể của con, chính bố đang làm tình với con vào lúc đó và con nhớ lại cảm giác của đêm đó, cuối cùng để con đạt cực khoái!”

Nghe được đoạn này của Tiểu Đình, trong lòng tôi thật sự rất chua xót, tôi vốn tưởng rằng cơ thể của tôi trải qua điều trị, cộng thêm lúc mình và nàng làm tình, tôi có màn dạo đầu đầy đủ để khiến cho nàng đạt cực khoái. Khi đó tôi còn tự an ủi mình ở trong nội tâm, cha có thể làm cho nàng cao trào, hiện tại tôi cũng có thể. Đến lúc này, tôi mới biết được, thì ra chúng tôi làm tình, trong mấy lần cao trào, trong lòng nàng ảo tưởng chính là ba chồng, nếu như không ảo tưởng ông, năng lực của tôi thật xa không thể làm cho nàng cao trào. Nhưng nàng vẫn giấu trong lòng, hơn nữa cố gắng che đậy nó, để cổ võ và an ủi tôi. Trong lòng nàng, ba chồng là “sơn hào hải vị”, mà tôi lại là “trà thô cơm nhạt!”

Tôi hối hận trong lòng, tôi hối hận vì sao đêm nay lại đến đây để nghe lén và nhìn trộm hết mọi chuyện…