Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15673 Lượt Xem

Chương 95 Thức Tỉnh​

Tiểu Đình và tôi vẫn nhìn chằm chằm cha, còn tưởng rằng chúng tôi bị ảo giác, có lẽ hai chúng tôi đều không tin ông đã “sống” lại. Chỉ là ho vài tiếng, liền yên lại, không có mở mắt ra, như thể mọi chuyện vừa xảy ra như là ảo giác vậy.

Vẫn là Tiểu Đình phản ứng trước, nàng cuống quít đứng dậy, sau đó xoay người chạy ra cửa, lúc này tôi cũng có phản ứng, phản xạ tự nhiên của tôi cũng muốn lao ra ngoài, nhưng tôi dừng lại ngay khi chân vừa di chuyển. Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh, nếu như lao ra, tôi làm sao đối mặt với nàng đây? Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng phấn khích của mình.

Sau khi Tiểu Đình chạy ra cửa, phảng phất như nhớ tới cái gì, nàng quay trở lại bên cạnh ba chồng, cầm ống thông lên với đôi tay run rẩy, bắt đầu cắm ống thông trở lại trong mã nhãn quy đầu của ông một lần nữa, lúc này tôi không thể không bội phục lý trí của nàng. Nếu như ống thông trực tiếp để ở bên ngoài, bị bác sĩ và y tá nhìn thấy, nàng nên giải thích như thế nào đây?

Dường như Tiểu Đình còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại từ trong tâm trạng khẩn trương, bởi vì tay nàng còn run, mất một thời gian dài miệng ống thông mới nhắm ngay mã nhãn quy đầu của ba chồng, sau đó nhẹ nhàng cắm vào. Những người đã từng bị đặt ống thông tiểu đều biết rằng cảm giác rất đau khi đút vào, loại đau này khó mà đựng được đối với hầu hết mọi người. Nàng tập trung vào việc cắm ống thông lại, lúc này lực chú ý của nàng đều ở trên ống thông, bởi vì nàng rất vội, cắm không được chuẩn xác, sức lực cũng không kiểm soát tốt. Núp ở phía sau rèm cửa sổ, tôi phát hiện trong quá trình này tay ông từ từ nắm thành nắm đấm, lông mày nhíu lại, tựa hồ như trải qua thống khổ rất lớn, chỉ là ông vẫn không hé răng, vẫn nhắm mắt lại.

Cuối cùng sau khi cắm xong ống thông, Tiểu Đình vội đắp chăn cho ba chồng, xoay người chạy ra mở cửa rồi chạy ra ngoài, lúc này thời gian cấp bách, phải nhanh báo cho bác sĩ cùng y tá trực càng sớm càng tốt. Chờ tiếng bước chân của Tiểu Đình đi xa, tôi dời hai chân tê rần bước ra khỏi rèm, lúc này hai chân đã tê dại.

Tôi nhìn thoáng qua trên giường cha còn đang nhắm mắt, rón rén chạy ra ngoài, có tiếng bước chân giày cao gót của Tiểu Đình che lấp, bước chân của tôi cũng rất nhẹ, tin rằng cho dù ông có tỉnh cũng không nghe được. Tôi muốn tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, thừa dịp nàng không có ở đây.

Vì phòng trực của bác sĩ và cầu thang thoát hiểm ngược chiều nhau nên tôi lặng lẽ chạy đến cầu thang thoát hiểm, lúc này cả hành lang đều yên tĩnh. Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà nhập viện, tôi tìm một luống hoa để ngồi xuống, cố gắng thả lỏng chân và đùi của mình, đồng thời cũng có chút lo lắng, bác sĩ đã chạy tới phòng bệnh của cha chưa? Ông có tỉnh lại không?

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, tôi phát hiện trong túi áo phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt, tuy rằng rất yếu nhưng lại đặc biệt sáng trong bóng đêm tĩnh mịch này. Lúc này tôi mới có phản ứng, trong túi là điện thoại di động của tôi, bởi vì tôi điều chỉnh điện thoại di động tắt tiếng nên tôi không nghe nhạc chuông khi máy gọi, nhưng đèn trên màn hình phát ra từ trong túi.

Tôi lấy điện thoại di động ra, thấy cuộc gọi của Tiểu Đình. Tôi bình ổn lại hơi thở nặng nề do vừa mới căng thẳng và chạy, rồi trả lời điện thoại:

“Ông xã! Bố sắp tỉnh lại, đã ý thức được sự kích thích từ thế giới bên ngoài, bác sĩ nói bố sắp tỉnh lại, bác sĩ chính sẽ tới đây ngay…” Vừa mới nhận điện thoại, liền vang lên thanh âm kích động và không mạch lạc của Tiểu Đình, bởi vì quá mức kích động, nàng nói lắp bắp.

“Thật không? Được rồi, anh sẽ chạy tới ngay!” Tôi dừng lại vài giây, sau đó làm bộ kích động trả lời Tiểu Đình, nói xong tôi vội vàng cúp điện thoại. Không để cuộc gọi quá dài để tránh lộ sơ hở. Vì thời gian từ văn phòng đến bệnh viện khoảng nửa tiếng đi bộ nên tôi có đủ thời gian để bình tĩnh lại tâm trạng và điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Khoảng 20 phút sau, tôi chạy tới phòng bệnh của cha, lúc này tôi không phải giả bộ lo lắng, tôi thực sự rất lo lắng, bây giờ tôi có thể xuất hiện ở trong phòng bệnh của cha một cách “danh chính ngôn thuận”.

Khi tôi chạy tới phòng bệnh của cha, Tiểu Đình đang kích động đứng ở bên giường của ông, nhìn ra được, trải qua một hồi lâu bình phục, nàng vẫn phi thường kích động. Y tá và bác sĩ trực đang quan sát dụng cụ bên cạnh cha, chờ bác sĩ chính đến, dù sao lúc này bác sĩ chính đã sớm tan tầm, cần phải từ nhà chạy tới.

“Chuyện gì vậy?” Tôi thở dốc đầu đầy mồ hôi hỏi Tiểu Đình, lúc này tôi không phải giả vờ.

“Em… tối nay anh không có ở đây, em đang chăm sóc cho bố, cách đây khoảng 40 phút, đột nhiên bố ho và tay cử động nhẹ, em liền báo cho bác sĩ và y tá, bác sĩ trực cũng báo cáo cho bác sĩ chính, ông đang chạy tới, bác sĩ phụ trách trong điện thoại nói có thể cha sấp tỉnh lại, cho nên em gọi điện nói cho anh biết.” Lúc Tiểu Đình trả lời, trong mắt lộ ra một tia mất tự nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã che giấu nó đi, chỉ là trong lời nói của nàng giọng điệu đã phản bội nàng. Theo lý mà nói, nàng nói chuyện sẽ không rườm rà lộn xộn như vậy, đương nhiên, điều này có thể giải thích được bởi thực tế là ba chồng đã tỉnh lại nên vì quá mức kích động để giải thích.

Hai chúng tôi có một cuộc nói chuyện im lặng, chờ sự xuất hiện của bác sĩ chính. Lại qua 20 phút, bác sĩ trực cảm nhận được điều đó, cho nên với y tá bắt đầu khám cho cha, cuối cùng nói cho chúng tôi biết ông đã có ý thức, sẽ thức dậy từ rạng sáng đến trưa. Chúng tôi rất vui mừng, Tiểu Đình trong vòng tay tôi khóc lên, đối với chúng tôi, không có tin tức nào tốt hơn tin này.

Đến trưa ngày hôm sau, cha cũng mở mắt ra, bởi vì hiện tại ông còn rất yếu và mệt, trên mặt còn mang mặt nạ dưỡng khí, cho nên ông chưa thể nói được, chỉ suy yếu mở to mắt nhìn chúng tôi, ngón tay khẽ động, khi ông nhìn thấy chúng tôi, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cái loại vui mừng sinh tử chia tay sau khi gặp lại, nhưng sau niềm vui đó, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt ông, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, quả thực trong ông đáng thương đến cực điểm.

Tiểu Đình và tôi ở hai bên giường bệnh, lần lượt nắm tay cha bắt đầu an ủi ông ấy.

“Bố, sao bố lại khờ như vậy? Tại sao không nghĩ tới?… Bố có biết không, bố làm chúng con sợ muốn chết.” Nước mắt của chúng tôi không kìm được mà chảy xuống, cùng với nước mắt của cha vẫn chảy xuôi. Lúc này, tôi đã gạt mọi suy nghĩ khác sang một bên, Tiểu Đình ở một bên lấy khăn giấy khử trùng lau nước mắt cho ông.

“Bố có biết không, mấy ngày này con đến đây với tâm trạng gì không? Bố, con không có trách bố, mẹ mất rồi, bố đã cố gắng, mặc dù bố không cho con cái gì khi con kết hôn, nhưng con cũng không trách bố, bởi vì con biết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà đều để chữa bệnh cho mẹ, bố còn vay nợ người ta… Bố ơi, con không nói gì nữa, chỉ nói với bố rằng, con chưa bao giờ trách bố, mọi chuyện của bố con đều hiểu và thông cảm!” Lúc này, tôi không tìm được lời nào, tôi biết nguyên nhân thật sự khiến cha muốn tự tử nhưng tôi lại không thể vạch ra, chỉ có thể nói vòng vo cho ông hiểu rằng tôi hiểu ông và hiếu kính ông, không bao giờ trách trách ông, việc ông có thể hiểu được “hàm nghĩa” của tôi hay không là tùy thuộc vào ông.

“Lúc này đại nạn đã qua, bố không chết, sau này đừng làm thế nữa, trước kia là con làm không tốt, xem nhẹ cảm thụ của bố, cả ngày bận rộn công việc, nhưng chờ bố hết bệnh, chúng con sẽ ở bên bố nhiều hơn, để cho bố hưởng thụ hạnh phúc tuổi già, bố muốn cái gì, con cho bố cái đó, chỉ cần bố muốn, con đều cho bố… Miễn là bố sống hạnh phúc, con trai sẽ sẵn sàng trả bất cứ giá nào, mẹ đã mất rồi, con không muốn bố rời bỏ con sớm như vậy!” Tôi úp mặt vào tay bố. Ông nhìn tôi, ánh mắt chớp chớp, xem như đáp lại tôi.

Tiểu Đình tiếp tục lau nước mắt cho ba chồng, chỉ là nàng không nói một lời từ nảy giờ, chỉ nhìn ông, yên lặng rơi lệ. Nàng cũng vô cùng hạnh phúc về sự “tái sinh” của ông…

###​

Cha hồi phục rất nhanh, mỗi ngày sau khi tôi làm xong công việc ở đơn vị, tôi lập tức chạy đến bệnh viện để làm bạn với ông, bởi vì Tiểu Đình xin được nghỉ dài ngày, nên vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc cho ông. Công ty điện lực cũng biết tin ông đã tỉnh dậy, họ rất mừng vì điều này, họ còn đặc biệt bỏ tiền ra thuê nhân viên luân phiên túc trực 24/24 để chăm sóc cho ông, để ông có thể hồi phục sớm hơn. Chúng tôi cũng giảm được rất nhiều áp lực.

Chỉ là mấy ngày sau khi cha tỉnh lại, ông vẫn không nói lời nào, có lẽ ông không biết nên nói gì với chúng tôi. Chỉ thỉnh thoảng mở mắt nhìn chúng tôi, phần lớn thời gian đều nhắm mắt ngủ, bất quá bác sĩ nói cho chúng tôi biết đây là hiện tượng bình thường, lâu dần sẽ tốt lên.

###​

Khoảng nửa tháng sau, cha đã bắt đầu tháo mặt nạ dưỡng khí, bắt đầu ăn đồ ăn lỏng, sau khi ông ngủ, vẫn tiếp tục tiêm dinh dưỡng nhỏ giọt, lần đầu tiên ăn thức ăn lỏng, ông ăn được nhiều. Mỗi lần tôi “trách” ông, ông đều mỉm cười với tôi mà không giải thích hay trả lời, nhưng khí sắc thì tốt hơn rất nhiều. Sau khi ăn xong, tôi đỡ ông, từ từ đi bộ trên mặt đất, mặc dù đi rất chậm, nhưng ông đã có thể di chuyển hoạt động.

Trong khoảng thời gian này, buổi tối tôi chạy tới làm bạn với cha, cũng không có lý do gì để tôi không đến buổi tối. Ông tỉnh lại, tôi rất trân trọng cơ hội hiếm có này mà ông trời đã ban cho, cha đã sống sót sau thảm họa, lúc này tôi không nghĩ gì cả, chỉ mong ông bình phục càng sớm càng tốt.

Lại qua 5 ngày, bác sĩ nói cha có thể xuất viện, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần về nhà điều dưỡng là được, tiếp tục nằm viện sẽ tốn rất nhiều viện phí không cần thiết nữa, đồng thời phòng bệnh đã chật và khu VIP cần phải bỏ trống. Cứ như vậy, chúng tôi vui vẻ đón cha trở về nhà.

Cha được đặt trong phòng ngủ của mình, các loại thuốc được đặt trên bàn cạnh đầu giường, cơ thể của cha chỉ có thể từ từ hồi phục theo thời gian. Khí sắc của ông càng lúc càng tốt, chỉ là lúc tôi ở đây, ông có chút sợ không dám đối mặt với Tiểu Đình.

Ban ngày tôi đi làm ở cơ quan, buổi tối tan sở trở về nhà, nàng tiếp tục nghỉ phép ở nhà chăm sóc ba chồng.

Đây là ngày đầu tiên tôi đi làm sau khi cha tôi về nhà, rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi nghĩ về tình hình ở nhà, cha đã bắt đầu chuyển biến tốt, tôi bắt đầu có một số thắc mắc trong lòng, ở nhà có xảy ra chuyện gì không? Tôi thừa dịp điều kiện cho phép, mở video giám sát ở nhà ra, lúc này đã hơn 2 giờ trưa, còn 4 tiếng nữa tôi mới nghỉ làm về nhà.