Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Tác Giả: markoleq
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Ngoại Tình, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 15614 Lượt Xem
Chương 89 Cứu Hộ
Mắt tôi ngấn nước, tôi biết chính xác hợp đồng bảo hiểm có ý nghĩa gì đối với khoản tiết kiệm của cha dành cho chúng tôi. Hiện tại hợp đồng bảo hiểm vẫn còn sổ tiết kiệm, mấy tờ giấy đơn giản, có vẻ đáng giá thiên kim trên tay tôi, cầm trong tay nặng trịch. Tiểu Đình nhìn thấy vậy, ngồi xổm trên mặt đất che miệng khóc nức nở.
Bất quá nhìn thấy mấy thứ này, tâm tình của tôi tựa hồ như dịu đi một chút, bởi vì không có di thư, chỉ cần không có di thư, vẫn còn một tia hy vọng, vạn nhất chính sách bảo hiểm và sổ tiết kiệm chỉ là cha tạm thời lưu trữ ở trong nhà thì sao?
Đêm nay, chúng tôi có một khoảng thời gian rất khó khăn, cả hai đều không ngủ, chờ thời gian trôi qua từng chút một. Cơn bão bên ngoài cửa sổ bắt đầu giảm dần, trong lòng tôi cũng bắt đầu lo lắng.
Đến sáng sớm, cơn bão đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn mưa nhỏ, điều kiện thời tiết đã đạt tiêu chuẩn xuất phát cứu hộ. Chúng tôi, đại diện công ty điện lực, đội cứu hỏa và cứu hộ đã tập trung bên bờ sông Tùng Hoa.
Đối với cuộc giải cứu này, lực lượng cứu hỏa đã điều động bốn thuyền cứu hộ được trang bị đầy đủ các thiết bị cứu hộ cần thiết. Chúng tôi nóng lòng muốn khởi hành và con thuyền đã đạt mã lực tối đa. Mũi thuyền lướt qua từng lớp sóng sông, nước sông tạt vào thuyền làm ướt người chúng tôi, nhưng tốc độ thuyền không hề giảm chút nào.
“Bố, ngàn vạn lần bố không nên có chuyện a, vạn nhất bố xảy ra chuyện, con chính là thủ phạm!” Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, nắm chặt hai tay và dán chặt mắt vào nơi có N-013 vị trí đảo Giang Tâm đã được đặt.
Thời gian trôi qua từng chút một và dần dần đảo Giang Tâm cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt tôi, trong lòng tôi kích động lên. Thậm chí lúc này tôi muốn nhảy xuống thuyền trực tiếp bơi tới đó, tôi cũng hy vọng giờ phút này cha không ở trên đảo, tôi càng hy vọng ông đã đi du lịch giải sầu.
Cuối cùng thì con thuyền cũng cập bến đảo Giang Tâm, tôi nôn nóng nhảy xuống và chạy trên dòng sông cạn, Tiểu Đình cũng theo tôi xuống thuyền. Nhìn tình hình trên đảo tôi cũng hơi yên tâm, vì tuy nước sông dâng cao nhưng ngôi nhà nơi cha ở tương đối cao, nhìn thấy nước sông dâng như ngôi nhà của cha không có bị ngập.
Chúng tôi chạy qua con đường quen thuộc, bãi cỏ và rừng cây, càng đến gần, lòng tôi càng rạo rực. Bụi cỏ đã bị gió lớn thổi bay, một số cây bị gãy ngả. Các turbin gió trên đảo và một số cối xay gió đã bị rụi sạch cánh.
“Không, không… ngàn vạn lần không!” Nhưng khi đến ngôi nhà nơi cha ở, tất cả chúng tôi đều sững sờ, trái tim tôi như chìm xuống đáy cốc, tôi đứng đó và mọi suy nghĩ trong đầu tôi như đình chỉ ngay lập tức.
Chỉ thấy chỗ ở của cha, đã không còn phòng ốc, chỉ còn lại một đống tường vỡ vụn, căn nhà gạch nơi cha ở đã hoàn toàn sụp đổ. Phía trên ngôi nhà có một cái cối xay gió phát điện bị gió lớn thổi gãy cánh, cũng không biết là ngôi nhà của cha bị gió mạnh làm sập hay cái cánh cối xay gió to lớn.
Cối xay gió phát điện trên đảo là những cối xay rất lớn, mỗi cối xay có ba cánh, mỗi cánh dài 35 mét. Trong đó, mỗi cối xay nhập khẩu từ Hà Lan 10 triệu nhân dân tệ, trong nước 8 triệu nhân dân tệ mỗi cái. Trong số đó, cối xay gió của Hà Lan tạo ra lượng điện lớn hơn, mỗi khi cối xay gió quay, nó có thể tạo ra lượng điện trị giá 5 nhân dân tệ (gần nhà tôi có rất nhiều turbin gió và những dữ liệu này là có thật).
Vẫn là những người thuộc đội cứu hỏa phản ứng đầu tiên, họ lao lên lấy thiết bị và bắt đầu đào. Do những cái cánh cối xay gió rất lớn đè lên khu di tích, họ cũng sợ cha bị chôn dưới đống đổ nát làm không tốt sẽ bị thương lần thứ hai, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ khai quật và cứu hộ.
Chúng tôi không thể dự đoán ngôi nhà đã sụp lúc nào, nếu sập đã lâu thì cha càng nguy hiểm. Lúc này tôi ngừng suy nghĩ, bắt đầu đào tới tấp với dụng cụ, khua hai tay như một tên điên, tựa hồ như vĩnh viễn không thấy mệt, Tiểu Đình cũng theo tôi hỗ trợ đào.
Thời gian trôi qua từng chút một, cũng không biết qua bao lâu, lực lượng cứu hỏa thay phiên nhau ăn cơm, cứu viện vẫn không dừng. Chúng tôi tránh được những cánh cối xay gió bị gãy, nơi đầu tiên được khai quật là vị trí phòng ngủ của cha tôi… Cuối cùng, khi chúng tôi di chuyển xà nhà lớn, chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng mà chúng tôi không muốn thấy nhất.
Cha nằm đó đầy bụi và bùn, mặt mày tái mét, vì mưa, đất trên cơ thể đã biến thành bùn. Trên đầu có một vết thương rõ ràng, nhìn ra được, có thể thấy nó đã bị thứ gì đó đập vào. Dường như máu chảy rất nhiều, tạo thành một vết máu trên đầu.
Nhưng rất may, đúng thời điểm ngôi nhà bị sập, do vành công của mái nhà rơi xuống nên vị trí bố bị mái nhà và cây lớn công lại, tạo thành vành đai cách ly tương đối an toàn, đây chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
Khi hình hài của cha được khám phá, các nhân viên y tế đi cùng đã vội vã đến kiểm tra tình trạng của ông. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của ông, vết thương cực kỳ bắt mắt trên đầu, y phục đã ướt sũng, cơ thể quấn đầy bùn… Tôi cố gắng kiểm soát cơ thể và ý thức của tôi, lúc này tôi không thể xỉu, tôi muốn giữ tỉnh táo, cha cần tôi vào thời điểm này.
Tiểu Đình ngồi dưới đất khóc nức nở, lúc này tôi mới biết cái gì gọi là “tê tâm liệt phế”, nàng khóc chính là như vậy.
“Bố chồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con dâu khóc thương tâm như vậy, cho dù là con gái ruột cũng chưa chắc so sánh được a, có con trai và con dâu hiếu thuận như vậy, hạnh phúc cỡ nào a, ài…” Các nhân viên y tế đi cùng khuyên nhủ Tiểu Đình, nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, các nữ bác sĩ kia không khỏi cảm thán.
Lúc này tôi đã cắn rách môi dưới của mình, cảm nhận rõ có thứ gì đó mằn mặn chảy vào miệng, tôi mới biết đó là máu.
Các nhân viên y tế và lính cứu hỏa đã cẩn thận đưa cha ra ngoài và đưa vào nơi có mái che tránh mưa. Họ bắt đầu làm các xét nghiệm cho ông.
“Người bị thương đã không còn ý thức, nhưng vẫn còn nhịp tim yếu ớt, rất nhỏ, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, đầu bị đập thương, thương tích rất nghiêm trọng, cần cấp bách đến bệnh viện cấp cứu.” Sau khi kiểm tra, nhân viên y tế vội vàng nói với chúng tôi.
Cha đã bước vào tuổi lão niên, lại ở trên tiểu đảo bị mưa gió tàn phá lâu như vậy, đầu còn bị đập thương, có thể nói hiện tại tùy thời đều có thể mất mạng, nhưng còn một tia hy vọng. Tôi nâng Tiểu Đình đã khóc xụi lơ, đội cứu hộ khiêng cha lên thuyền chuẩn bị trở lại bệnh viện thành phố.
Tôi, Tiểu Đình và nhân viên y tế ở trên một chiếc thuyền, cha nằm ở giữa thuyền, trên mặt đầy bùn mang mặt nạ dưỡng khí. Lúc này nàng đã ngừng khóc, lẳng lặng nhìn ba chồng, trong mắt hiện lên sự tự trách và tội lỗi, thỉnh thoảng cắn chặt môi dưới, có thể thấy nàng hối hận đến tột cùng.
Lúc này tôi mới để ý thấy bàn tay phải của cha đang nắm chặt vào vạt áo mình, trải qua thời gian dài quăng quật như vậy, bàn tay ông đặt vào vạt áo vẫn không có buông ra. Có cái gì đó trong tay phải của ông. Tôi thử lấy tay của ông ra khỏi vạt áo, có lẽ vì thân thể ông đã có chút cứng ngắc, hoặc là cho dù sắp chết ông cũng quyết tâm bảo vệ vật trong tay. Nói tóm lại, tôi phải mất rất nhiều sức để lấy tay của ông ra khỏi vạt áo.
Khi tay phải của cha được tôi lấy ra khỏi vạt áo, mắt tôi cuối cùng nhìn thấy đồ trong tay của ông. Lúc này Tiểu Đình vừa mới ngừng khóc, cũng nhìn thấy đồ trong tay ông gắt gao nắm chặt. Nàng ngây ngẩn cả người, sửng sốt một hồi nàng hơi xoay người, tôi không nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng bả vai nàng run lên kịch liệt báo hiệu trước. Chỉ là nàng cố gắng kiềm chế bản thân, từ khóe mắt tôi nhìn thấy nàng đang nắm chặt tay, móng tay đã cắm vào thịt, nàng cũng không quan tâm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Một lúc sau Tiểu Đình xoay người lại, cảm xúc của nàng dường như đã ổn định trở lại, nhưng đôi môi bị cắn và hai tay chảy máu của nàng đã phản bội nàng, điều này cho thấy khoảnh khắc nhìn thấy thứ trong tay ba chồng, nội tâm nàng cảm thấy vô cùng đau đớn.
Lúc này tâm tình của tôi rất phức tạp, tôi không biết mình nên có cảm giác gì, bởi vì thứ mà cha đến chết cũng nắm chặt trong tay, bỏ vào trong vạt áo để bảo vệ, chính là quà mà Tiểu Đình đã tặng cho ông vào ngày sinh nhật của ông… Ống tẩu gỗ đàn hương!…