Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Chương 396​

“Vậy con la lớn hơn một chút đi, để bố nghe rõ, ít nhiều cũng làm cho tâm lý bố được an ủi…” Ban đầu tôi định tua nhanh video đến sáng hôm sau, nhưng con chuột chưa kịp di chuyển đến thanh trượt, tôi đã nghe ông ta nói câu tiếp theo, con chuột ngừng di chuyển ngay lập tức.

“Con sợ bố sẽ khó chịu…” Sau khi nghe ba chồng nói như vậy, Tiểu Đình sửng sốt một hồi, cuối cùng thở dài nói. Lúc này hai người đàm luận không còn tục tĩu và ái muội như trước kia, giống như là nói chuyện bình thường, giữa hai người không có thẹn thùng hay che giấu, chỉ là nội dung nói chuyện của hai người làm cho tôi bối rối, sờ không ra đầu mối.

“Không sao đâu, đừng có lo…” Sau khi nghe Tiểu Đình nói, cha nhanh chóng giải thích, ông có vẻ hơi sốt ruột, không biết nên nói thế nào để con dâu tin lời nói của mình.

“Vậy thì…” Trong mắt Tiểu Đình hiện lên một tia không đành lòng cuối cùng cũng đáp ứng. Nhưng trong biểu tình lại không có xấu hổ hay bất đắc dĩ, tựa hồ như việc đáp ứng yêu cầu của ông không hề khó khăn chút nào.

“Cám ơn…” Cuối cùng cha cũng thốt ra hai từ, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Sau khi Tiểu Đình rửa sạch sẽ cho ba chồng, liền đi ra khỏi phòng ông, mỗi lần nhìn thấy ông, biểu hiện nàng đều có vẻ không vui, tựa hồ như bộ dáng hiện tại của ông làm cho nàng áy náy cả đời.

Sau khi Tiểu Đình đi ra khỏi phòng, ông không tắt đèn phòng, mà mở to hai mắt nhìn trần nhà, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng lại thở dài.

Thời gian trôi qua từng phút, ước chừng nửa tiếng sau, từ phòng ngủ của chúng tôi mơ hồ truyền đến tiếng rên của Tiểu Đình, còn có tiếng va chạm cơ thể phanh rầm rầm nặng nề cùng tiếng kẽo kẹt của nệm, đủ các loại thanh âm tình dục đan xen cùng nhau quanh quẩn trong phòng ông, tối hôm qua tôi và Tiểu Đình mây mưa lật úp bắt đầu từ thời điểm này.

Tôi không nghe cũng không biết, vừa nghe đã giật nảy mình, không ngờ thanh âm tình dục của chúng tôi truyền đến phòng ngủ của ông ta lại rõ ràng như vậy, xem ra tôi đánh giá quá cao năng lực cách âm của vách tường biệt thự này.

Cha lắng nghe tiếng rên phát ra từ phòng bên cạnh, thanh âm của Tiểu Đình càng lúc càng lớn, thanh âm xuyên thấu càng lúc càng sâu hơn, ông ta cứ nhìn lên trần nhà.

Qua một hồi lâu, sau tiếng rên cao the thé của Tiểu Đình, tất cả mọi âm thanh đều im bặt, cuối cùng ông cũng thở phào chậm rãi nhắm mắt lại, như thể một ông già chỉ còn vài ngày cuối cùng nhắm mắt mỉm cười với cửu tuyền.

Căn phòng chìm vào im lặng sau đó, cho đến khi ông ta thở đều đều và ngáy khò khò. Tôi nhấp chuột tua nhanh cho đến sáng hôm sau, khi Tiểu Đình thức dậy rời giường rồi tiến vào phòng ba chồng để giúp ông thay tã.

“Cám ơn con…” Lúc Tiểu Đình thay tã cho ba chồng, ông nói với nàng một câu.

“Mỗi ngày con đổi cho bố ba lần, trong tương lai mỗi lần bố đều nói cám ơn với con sao?” Nghe ba chồng đột nhiên nói cám ơn, Tiểu Đình sửng sốt một chút rồi đáp lại ông, như thể cô đã nhàm nghe ông ta nói hai từ này.

“Không, ý bố là đêm qua…” Ông lắc đầu nói, ông biết Tiểu Đình hiểu lầm ý của ông.

Tiểu Đình cũng lập tức cũng hiểu ra, nhưng không nói gì, xem ra hiện tại nàng nói chuyện rất cẩn thận, sợ vô tình làm tổn thương lòng tự ái của ba chồng. Hiện tại ông ta nằm liệt trên giường, quan trọng nhất chính là tình trạng thể chất và tinh thần của ông, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân Tiểu Đình muốn tự mình thay tã cho ông.

“Mấy ngày nay thanh âm của con tương đối lớn… con cố ý lớn tiếng hay là cảm thụ thật?” Thấy Tiểu Đình không trả lời, ông lại truy vấn.

“Bố hy vọng câu trả lời là gì?” Tiểu Đình không trả lời, động tác thay tã cho ba chồng cũng dừng lại, suy nghĩ một lúc nhưng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng hỏi ngược lại ông một câu.

“Bố hy vọng là cảm nhận thực của con, không phải cố ý để cho bố nghe mà làm như vậy, bố hy vọng tiếng của con những ngày này là biểu hiện chân thực nhất của con…” Ông nhìn thẳng Tiểu Đình, trong mắt mang theo chân thành và chờ mong.

“Đó đều là biểu hiện chân thật của con, không có làm bộ chút nào, đây là sự thật không phải là lời an ủi, con không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ…” Sau khi Tiểu Đình nghe đáp án của ba chồng, nhìn thấy sự chân thành trong mắt ông, nàng nhẹ nhõm trả lời.

“Tốt, tốt… được rồi… được rồi…” Nghe câu trả lời của Tiểu Đình, vẻ mặt cha đột nhiên vui lên, trong miệng liên tục nói tiếng tốt, không biết vì sao ông lại hưng phấn như vậy.

Nhìn bộ dáng ba chồng, Tiểu Đình mỉm cười và lắc đầu, như đang cười nhạo ông ta là một tiểu hài tử.

“Hiện tại cho dù bố có chết liền, bố đã có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi, bố đã rất mãn nguyện rồi…” Hình ảnh tiến hành đến cuối, ông lại phát ra một tiếng cảm thán, sau khi nghe được những lời này của ba chồng, thân thể Tiểu Đình cứng đờ trong chốc lát, cuối cùng đỡ ông ta lên xe lăn, đẩy ra khỏi phòng.

Sau khi tắt video, ngược lại tôi càng thêm nghi hoặc hơn, dương vật của cha tôi vẫn còn, nhưng không biết nguyên nhân gì, cảm giác nó nhỏ hơn rất nhiều, nếu như dựa theo tỷ lệ bàn tay của Tiểu Đình, tựa hồ như cũng không lớn hơn của tôi như trước kia, rốt cuộc là chuyện gì? Hơn nữa cuộc đối thoại giữa hai người khiến cho tôi mơ hồ, lúc hai người đối thoại, đều tuần tra phòng, như thể họ sợ, hơn nữa rất nhiều lần dường như họ đang dùng ám ngữ, như là biết tôi dùng máy quay giám thị bọn họ vậy.

Bất quá điều này cũng là bình thường, dù sao trước kia tôi đã dùng hệ thống giám sát trong nhà lâu như vậy, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hai người nói chuyện nhất định sẽ thật cẩn thận, nhưng nếu trong lòng không có quỷ thì sợ cái gì? Khẳng định là hai người có chuyện gì giấu tôi.

“Cọp cọp cọp…” Lúc này, cửa phòng làm việc của tôi vang lên tiếng gỏ cửa, thư ký vào nói với tôi rằng bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho tôi đã đến, tôi bảo thư ký mời anh ấy vào văn phòng.

Anh ta vào văn phòng, sau khi nhìn tôi ngay lập tức cúi đầu xuống, tựa hồ như không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, đây không phải là loại sợ hãi nhìn thấy lãnh đạo, mà là biểu hiện chột dạ của một người, rốt cuộc chuyện gì làm cho hắn chột dạ đây? Sau khi tôi yêu cầu thư ký pha cho anh ta một tách trà, tôi bảo thư ký ra ngoài và dặn cô ta tạm thời không muốn gặp bất cứ ai.

“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi thư ký đi ra ngoài, tôi ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta bồn chồn hỏi, có vẻ rất căng thẳng.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, hóa ra bác sĩ điều trị này còn rất trẻ, trạc tuổi tôi.

“Có phải anh làm ca phẫu thuật cho tôi không?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề, khuôn mặt mỉm cười của hắn trong nháy mắt có chút cứng ngắc, bất quá trong nháy mắt đã khôi phục lại, cùng là người trẻ tuổi, biểu tình của hắn ngụy trang rất rõ ràng, ít nhất so với tôi còn kém xa, xem ra làm một bác sĩ chỉ biết động dao phẫu thuật, phương diện khác có lẽ chỉ ở mức trung bình mà thôi.

“Vâng, đúng vậy……” Thanh âm của vị bác sĩ kia có chút run lên nói. Hắn rất khẩn trương thậm chí tay bưng chén trà có chút run run, mặt nước trong tách trà cũng lay động một hồi.

“Kế hoạch và chương trình phẫu thuật là do anh quyết định?” Nếu phỏng đoán của tôi là đúng thì bản thân bác sĩ không có quyền quyết định, cả Lãnh tổng.

“Đúng vậy… đương nhiên phải có người nhà của ngài đồng ý mới được…” Bác sĩ nuốt một ngụm nước bọt, hơi bình tĩnh lại một chút và nói.

“Ai đồng ý? Vợ tôi? Hay bố tôi?” Mắt tôi nhìn thẳng hắn, đem loại uy nghiêm bình thường phê bình quản lý cấp dưới ra, những biểu tình này đều là Lãnh Băng Sương dạy tôi, cho nên cái loại uy nghiêm này thuộc hạ của tôi đều tương đối sợ.

“Rẽng…” Cái tách trà trên tay bác sĩ rơi xuống sàn và vỡ tan ngay lập tức, lúc đầu tên bác sĩ trẽ còn mạnh mẽ bình tĩnh, nhưng khi tôi hỏi sâu hơn, đặc biệt là khi nhắc đến cha tôi, cái ly trong tay hắn đã rơi xuống ngay lập tức.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi lập tức nhặt ngay…” Bác sĩ nhìn vào mảnh vỡ trên mặt đất vội vã đứng dậy nói.

“Anh ngồi xuống và trả lời câu hỏi của tôi!” Tôi vỗ bàn và hét lớn vào mặt anh ta khiến cho anh ta lập tức co rúm người lại vì sợ.

“Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện trước và sau ca phẫu thuật. Nếu bạn dám giấu tôi điều gì, tôi cam đoan ở trong nước sẽ không có bất kỳ bệnh viện nào thuê anh nữa…” Tôi hít sâu một hơi rồi nói, nhìn thấy bộ dạng của bác sĩ, dường như càng chứng minh phỏng đoán trong lòng tôi.

“Nếu tôi nói ra kết cuộc sẽ càng thảm hơn, tổng giám đốc, cầu xin anh đừng ép tôi được không? Kể từ khi tôi thực hiện xong ca phẫu thuật của ngài, ngày nào tôi cũng nơm nớp lo sợ.” Bác sĩ đột nhiên quỳ xuống sàn nhà và nói với tôi, liên tục dập đầu, dường như sắp phát điên.

“Anh nói kết quả sẽ rất thảm, không nói kết quả cũng rất thảm, như vậy anh vẫn nên yên tâm nói đi, tôi cam đoan với anh tôi sẽ bảo vệ cho anh, nếu anh thật sự rơi vào kết quả kia, tôi sẽ cho anh một khoản tiền để anh ra nước ngoài. Lựa chọn như thế nào là tùy ở anh…” Sau khi tôi nói xong câu đó, tôi dựa vào ghế nhìn chằm chằm vào anh ta. Bác sĩ từ dưới đất đứng dậy và ngồi lại trên ghế sofa do dự…