Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Chương 390​

“Thật ra ông không cần phải làm như vậy, tôi không cần chút tiền này…” Nghe ông ta nói, tôi không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy ông ta làm như vậy thật vô nghĩa.

“Đúng vậy, sớm biết kết quả là như vậy, bố thật sự không nên gò bó như vậy, tuy rằng hiện tại có thể lấy một khoản bồi thường, nhưng cả đời này lại… ngược lại, sẽ thêm một gánh nặng cho con. Đến lúc đó con cho bố vô chung cư dưởng già đi, tùy tiện tìm một bảo mẫu chăm sóc bố là được rồi, tiền bồi thường của nhà thầu và bảo hiểm cộng lại chắc là đủ rồi, bố không muốn tăng thêm gánh nặng cho các người nữa…” Sau khi ông nghe tôi nói, vẻ mặt ảm đạm bị tổn thương, những gì ông nói cuối cùng là sự thật tàn khốc nhất bây giờ.

“Mọi thứ chờ ông khôi phục lại rồi nói sau…” Sau khi nói xong câu đó, chúng tôi rơi vào im lặng, không biết phải nói gì…

###​

“Trong khoảng thời gian này cô cứ ở lại chăm sóc cho ông ta đi, cố gắng khai sáng cho ông ấy. Thời kỳ nguy hiểm của ông ta đã qua, tôi cũng nên trở lại làm việc, Lãnh Băng Sương đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi phải cố gắng làm việc để trả ơn cho cô ta, nếu có bất cứ điều gì thì gọi cho tôi…” Sau khi ra khỏi phòng bệnh của cha tôi, tôi lấy một cái thẻ ngân hàng đưa cho Tiểu Đình rồi nói.

Tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có thể chờ ông ta bình phục bản thân lại, ngoài ra không thể làm gì khác nữa. Tôi phải trở lại công ty để đối phó với một số việc, trên thực tế, tôi cũng muốn tránh suy nghĩ tới ông.

Lần này cách làm của ông cùng lần trước ở tiểu đảo có chút tương tự, lại là dùng thân thể hoặc sinh mệnh của mình lừa gạt tiền bồi thường bảo hiểm để cho tôi. Nhưng khác với lần trước, tôi phát hiện nội tâm mình không có một tia cảm động, tình cảm của tôi đối với cha tôi đã không cách nào trở về như trước kia.

Tiểu Đình cầm thẻ ngân hàng sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, hiện tại cô chỉ nghe theo lời nói của tôi, sẽ không phát biểu ý kiến của mình.

Tôi nhìn lại phòng bệnh lần cuối, nhìn ông ta qua cửa kính, ông mở mắt ra nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, có vẻ như ông cần một thời gian dài để chấp nhận sự thật này.

Tôi và các trợ lý chuẩn bị lái xe trở về, mặc dù chỉ còn lại Tiểu Đình trong bệnh viện nhưng với đội ngũ y tế do Lãnh Băng Sương sắp xếp ở đây, hai người sẽ được chăm sóc chu đáo nên không có gì phải lo lắng.

Thời gian trôi qua hai tháng, trong hai tháng này đối với gia đình chúng tôi mà nói có thể là sống qua ngày dài như tháng năm. Trong hai tháng này xảy ra rất nhiều tình tiết nhỏ, tin tức về tai nạn của cha tôi không thể giấu được nữa, tôi phải nói cho cha mẹ vợ biết, nhị lão đặc biệt mang theo Hạo Hạo chạy tới thăm hỏi mấy ngày.

Tôi và Tiểu Đình bịa ra nhiều lời giải thích để giấu diếm sự thật. Cô cũng nói với ông ta trước đó để thông đồng lý do, cha mẹ vợ ở đó mấy ngày nhưng họ không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Trong hai tháng này, tâm trạng của ông cũng đã thay đổi, thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất, ông cũng trở nên vui vẻ hơn. Trong khoảng thời gian này, đều là Tiểu Đình chăm sóc cho ba chồng, tôi chỉ đến đó khi rảnh rỗi, nhưng cũng không qua đêm đều là đi lại trong cùng một ngày, bôn ba qua lại giữa hai nơi khiến cho tôi gặp nhiều khó khăn, khổ sở rất nhiều.

Trong suốt hai tháng này, hai người nói gì? Tôi không biết, cũng không có hỏi, dù sao hiện tại ông biến thành bộ dáng này, hai người muốn phát sinh chút gì đó cũng không có khả năng. Để cho cô chăm sóc ông ta, tôi còn có một mục đích khác, đó là nhìn ông ta quan tâm nhất không phải là con trai ông, cũng không phải cháu trai ông, mà ở trong nội tâm ông quan tâm nhất chính là Tiểu Đình, cũng chỉ có lời nói của cô mới làm cho ông ấy nghe, cho nên lưu lại cô cũng là nguyên nhân này, hiện tại xem ra quyết định này thật đúng là không sai lầm.

Hai ngày trước tôi nhận được điện thoại của Tiểu Đình, bác sĩ nói ông có thể xuất viện, sau này chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng là được, tôi trả lời cô mấy ngày nay có thời gian tôi sẽ qua đón hai người về, dù sao bệnh viện là của công ty, xuất viện sớm hay muộn cũng không có quan trọng.

Buổi chiều hôm đó cuối cùng tôi cũng có thời gian rảnh, mang theo đoàn xe xuất phát. Tôi ngồi ở ghế sau xe, tựa đầu và lưng nghỉ ngơi, khoảng thời gian này tôi thực sự rất mệt, hơn nữa còn có một số nguyên nhân không thể nói ra được.

Đoàn xe rất nhanh đã đến bệnh viện. Trước đó tôi không gọi điện cho Tiểu Đình, tôi nghĩ cũng không cần thiết, dù sao hai người cũng đang ở trong bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, tôi mang theo các trợ lý đi tới tòa nhà bệnh viện, khi đi ngang qua hoa viên phía trước tòa nhà ngoại trú, tôi nhìn thấy bóng dáng của hai người từ xa. Lúc này là ban ngày ông ta ngồi trên xe lăn, nhìn hoa cỏ trong vườn hoa, trong khi Tiểu Đình ở sau xe lăn, hai tay đẩy.

Ông im lặng nhìn hoa lá cỏ cây, Tiểu Đình cũng theo ánh mắt ba chồng nhìn những thứ đó, hai người đều trầm mặc không nói. Tôi không biết họ đang nghĩ về điều gì, có lẽ hai người đang nghĩ cùng một chuyện, trong đầu có cùng một hồi ức.

Tôi đứng đó một hồi, trực tiếp đi đến chỗ hai người, nếu tôi đứng tại chỗ nhìn chăm chú hai người quá lâu, sẽ làm cho người xung quanh nghi ngờ.

Càng đến gần hai người, tôi càng nhìn rõ bóng dáng của họ, nhưng cảm giác họ mang lại cho tôi thật không hài hòa như vậy. Xem ra quá khứ của hai người đã ăn sâu cố đế ở trong đầu tôi, cho dù ông đã trở thành phế nhân, loại ghen tuông khi nhìn hai người gần nhau thỉnh thoảng sẽ hiện lên trong lòng.

Tiếng bước chân của tôi đến gần, cha là người phản ứng trước, ông quay đầu nhìn tới tôi với nụ cười không tự nhiên trên mặt, mà sau đó Tiểu Đình mới phản ứng lại, có thể thấy được tâm sự của cô trùng trùng điệp điệp.

Tôi sợ sẽ không bao giờ tôi biết được tình cảm của cô dành cho ba chồng đến mức nào. Có lẽ đêm đó Tiểu Đình đã nói sự thật, nhưng cô ta vẫn còn e dè về tình cảm của mình dành cho ông ta mà thôi.

Tôi đưa cha tôi về nhà, đó là một ngôi nhà mới, đúng vậy, đó là một ngôi nhà mới.

Vì ông ta và tình hình tài chính của tôi đã được cải thiện, tôi đã mua một căn biệt thự trong thành phố mà tôi đã mong đợi từ lâu. Tôi đã mua nó được hai tháng rồi. Khi hoàn thành thủ tục đăng ký, tôi thực sự không dám tin, trước kia đây là những điều tôi nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ tôi đã có thể làm được.

Tôi mua căn biệt thự và thuê người giúp việc và bảo mẫu, mặc dù không thể so sánh với Lãnh Băng Sương, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Có những nhân viên này, sau này việc chăm sóc cho ông ta cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Tôi đặt ông trong một căn phòng và mua cho ông ta một chiếc xe lăn điện, điều này cũng làm giảm bớt gánh nặng chăm sóc ông ta của Tiểu Đình.

Hiện tại nửa người dưới của ông không có tri giác đại tiện tiểu tiện không tự chủ được, mỗi ngày đều phải mặc tã giấy người lớn, lúc thay tã giấy, người bình thường không thể chịu đựng được phân và nước tiểu. Trong hai tháng này đều do Tiểu Đình lo, vốn nhân viên y tế bệnh viện cũng có thể làm, nhưng không biết vì sao, cô nhất quyết muốn tự mình thay tã cho ba chồng, nhân viên trong bệnh viện đều thập phần cảm động, bao gồm cả những bệnh nhân khác.

Chiếu theo đạo lý mà nói, con dâu thay tã cho ba chồng, tất nhiên phải nhìn thấy hạ thể của ông, đây là điều mà những cô con dâu bình thường không thể làm được nhưng Tiểu Đình lại có thể. Họ không nghĩ đến vấn đề thẹn thùng đạo đức, những gì họ nhìn thấy là lòng hiếu thảo của cô với tư cách một người con dâu, suy cho cùng, hành vi của cô là điều mà ngay cả những cô con gái bình thường cũng không thể làm được.

Tiểu Đình làm như vậy, tôi cũng không có gì để nói, đây là cô đang bồi thường cho ba chồng, ông có kết quả ngày hôm nay, cô cũng không thoát khỏi quan hệ. Có lẽ cô muốn dùng biện pháp này để chuộc tội, tận tâm tận lực chiếu cố phần đời còn lại của ba chồng, để chuộc lại tội nghiệt của mình. Vì vậy tôi cũng có suy nghĩ như những người đó, không có ý nghĩ xấu nào khác.

Thời gian trôi qua từng ngày, có biệt thự sau khi cuộc sống đã được cải thiện rất nhiều, trà đến đưa tay bữa ăn đến hả miệng, cuộc sống của tôi rất thoải mái.

Cha tôi vẫn ở trong phòng mình, ban ngày dưới sự trợ giúp của người hầu di chuyển ngồi xe lăn, ra hoa viên xem hoa cỏ và phơi nắng, thỉnh thoảng cùng người hầu đi dạo một chút, mà đại bộ phận thời gian Tiểu Đình đều ở nhà, thứ nhất… là quán xuyến mọi việc trong nhà, thứ hai… là chiếu cố ba chồng, tuy rằng ông có bảo mẫu đến chiếu cố rất nhiều chuyện, nhưng chuyện thay tã cho ông, đều là do cô tự mình làm, tôi cũng từng nói với cô, loại chuyện này để cho bảo mẫu làm là được rồi, nhưng nhìn thấy bộ dáng kiên trì và khẩn cầu của cô, tôi cũng không tiện nói thêm. Có một số việc trong lòng hai chúng tôi đều biết, chỉ là không nói ra mà thôi.

Ba tháng, sau tai nạn của cha tôi, là một đêm yên tĩnh…