Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT
Tác Giả: markoleq
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Ngoại Tình, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 15642 Lượt Xem
Sau khi đọc xong nhật ký của Tiểu Đình, tôi biết tình cảm phức tạp của nàng dành cho cha, phần tình cảm kia không thể gọi là tình yêu, nhưng cũng có thể gọi là mê luyến và ái mộ. Mặc dù cuộc nói chuyện giữa hai người hôm nay khiến tôi lo cho sự tình trở về nguyên điểm, nhưng nhìn thấy nhật ký này của nàng, cho tôi biết rằng hạt giống dục vọng trong lòng Tiểu Đình đã bén rễ và nảy mầm, nhưng nó tạm thời dừng lại do thiếu nắng và thiếu nước để sinh trưởng, cho nên tôi phải tiếp tục chăm sóc cẩn thận, tôi phải có biện pháp.
Ngủ được một giấc, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Tiểu Đình sáng hôm sau. Nàng đang trò chuyện với tôi qua điện thoại một cách ngọt ngào. Tôi có thể nghe trong điện thoại, tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều và nàng đang dần khôi phục lại bộ dáng trước kia, đây là một chuyện tốt. Sau khi vui vẻ ôn lưu với Tiểu Đình yêu quý của tôi qua điện thoại, tôi rời giường rửa mặt, sau khi ăn điểm tâm xong, tôi bắt đầu một ngày huấn luyện tẻ nhạt khác. Đến tối, buổi huấn luyện rốt cục cũng kết thúc, nhưng ngay khi tôi bước ra khỏi phòng học điện tử và bật điện thoại di động lên, điện thoại của Tiểu Đình liền gọi tới.
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, bình thường lúc tôi huấn luyện, tôi tắt điện thoại di động, căn bản Tiểu Đình không biết thời gian kết thúc huấn luyện. Dựa theo bình thường, không có khả năng trùng hợp như vậy chứ? Tôi vừa mới mở điện thoại di động thì nàng liền tiến vào ngay! Bình thường, nàng đợi tôi ăn cơm xong trở lại khách sạn mới gọi điện cho tôi, sao hôm nay nàng lại gọi cho tôi vào lúc này? Điều này đã chứng minh nàng đã gọi cho tôi nhiều lần, nên tôi vừa mới bật máy thì đã bị Tiểu Đình bắt được cuộc gọi. Chẳng lẽ ở nhà có chuyện gì khẩn cấp xảy ra sao? Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhận cuộc gọi của nàng.
"Chồng, không ổn rồi, bố bị tai nạn!" Vừa mới nhận cuộc gọi, giọng nói vội vàng của Tiểu Đình vang lên, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Khi tôi nghe Tiểu Đình nói cha xảy ra chuyện, tôi hoảng sợ đến mức cái cặp của tôi suýt chút nữa rơi xuống đất, không khống chế được liền hô lên, làm cho đồng nghiệp bên cạnh tôi đang đi ra khỏi lớp đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi.
"Bố vô tình bị ngã khi leo lên ghế đẩu để lấy đồ trong tủ. Hiện tại bố vẫn còn đang ở bệnh viện." Lúc này, Tiểu Đình đang nức nở, xem ra nàng cũng lo lắng đến cực điểm.
"Tình hình ra sao? Có nguy hiểm gì đến tính mạng không?" Nghe câu trả lời của Tiểu Đình, tôi như bị sét đánh. Cha đã lớn tuổi rồi, đụng nhẹ cũng có thể xảy ra vấn đề lớn, đặc biệt là trực tiếp té từ trên ghế xuống đất, đối với tuổi của ông nếu bị ngã đập đầu thì rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn. Từ khi mẹ mất, tôi hết lòng hiếu thảo với cha nên khi nghe tin ông bị tai nạn, tôi không nghĩ gì nữa, tôi muốn về nhà chăm sóc cho ông thôi, để tránh…
"Không có nguy hiểm đến tính mạng. Khi bố bị ngã, hai tay chạm đất trước, không bị thương ở đầu hay các bộ phận khác. May mắn là khi ngã xuống, bố đã chóng xuống đất bằng cả hai tay. Chỉ là…" Nghe Tiểu Đình nói cha không bị thương đến đầu, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, nội tâm của tôi nhẹ nhõm, nhưng hai chữ cuối cùng của Tiểu Đình "chỉ là…" làm cho nhịp tim của tôi đập tăng trở lại.
"Chỉ là sao?" Tôi vội vàng hỏi, cầm cặp sách của mình và vội vã bước ra ngoài tòa nhà văn phòng.
"Do hai tay chịu lực trước, dẫn đến hai tay bị nứt xương, các cơ và mô mềm bị bầm dập. Hiện giờ bác sĩ đang tiêm nẹp và bó bột cho bố."
"Có nghiêm trọng lắm không? Phải bao lâu mới khỏi?" Tôi nghe tới đây, thở phào, may mà chỉ nứt xương chứ không có chuyện gì khác, tình hình tốt hơn tôi tưởng rất nhiều.
"Bác sĩ nói xương phải mất 100 ngày mới có thể di chuyển được. Nếu mọi thứ không có trục trạc, thì phải trong vòng một tháng giữ nẹp và thạch cao cố định, bên trong uống thuốc tiếp cốt tráng cốt, sau một tháng thì tháo nẹp và thạch cao, dần dần tăng hoạt động khớp, đồng thời đảm bảo thời gian hoạt động nhẹ hàng ngày, rồi tăng dần trọng lượng của hai tay, không được quá cân. Khoảng ba tháng nữa là có thể bình phục hoàn toàn." Tiểu Đình từ từ bình tĩnh lại cảm xúc và bắt đầu nói với tôi một cách nghiêm túc.
"Ồ, vậy thì từ từ điều trị thôi, hiện tại anh đi xin nghỉ với lãnh đạo, em ở nhà lo cho bố trước, anh sẽ lập tức trở về giúp em." Tôi biết lúc này tôi cần trở về trợ giúp Tiểu Đình một chút, bởi vì có nhiều việc nàng không thể làm một mình. Cũng may cha bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần ông từ từ dưỡng thương thì sẽ không để lại di chứng gì.
"Tạm biệt, ông xã, anh yên tâm huấn luyện đi, em có thể tự mình làm được. Thương tích của bố cũng không nghiêm trọng lắm, mấy ngày tới em sẽ chăm sóc cho bố. Con trai mình em đã giao cho bà ngoại nó giữ, để bà giúp em chăm sóc nó một vài ngày, em cũng xin hãng nghỉ phép một tuần. Anh không cần về nhà, một mình em chăm sóc cho bố cũng được, anh đừng lo!"
Tiểu Đình bác bỏ ý định để tôi nghỉ phép về nhà, đồng thời thu xếp mọi việc ở nhà. Giao con cho mẹ mình, nghỉ phép để chăm sóc cho ba chồng, mọi việc đều được sắp xếp ngăn nắp, khả năng của Tiểu Đình vẫn rất xuất sắc. Khi còn học đại học, nàng là một phần của đội nghi thức và quản lý hội sinh viên, năng lực làm việc của nàng khi còn học đại học đã được giáo viên và hướng dẫn viên nhất trí khẳng định.
"Vậy được rồi, Tiểu Đình, khi nào bố xuất viện?" Với sự sắp xếp của Tiểu Đình, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Còn hơn một tiếng nữa, chờ nẹp và bột trét được mở ra, bố có thể xuất viện về nhà. Ngoài ra, hầu như bố không bị thương ở các nơi khác, ngoại trừ tay. Đi lại cũng không có vấn đề gì, chỉ là bố cần có người đút cho ăn tới khi lấy bột ra!"
"Ừm, vậy thì tốt rồi, bà xã, đã chịu nhiều cực nhộc rồi. Cám ơn bà xã!" Tôi không tìm ra lời nào khác để cám ơn Tiểu Đình đã chu toàn, có lẽ tôi nói quá khách khí, cũng không thích hợp với tình yêu thân mật giữa chúng tôi.
"Ông xã nói cái gì vậy, anh không có ở nhà, đương nhiên em phải chăm sóc cho bố thật tốt, yên tâm đi, em sẽ chăm sóc cho bố giống như khi anh bị ốm, đừng có lo. Thôi không nói nữa, bác sĩ gọi em, chắc là đã xong rồi. Tạm biệt chồng, em sẽ gọi lại cho anh sau." Nói xong, vợ tôi vội vàng cúp điện thoại. Tôi nhìn điện thoại đã cúp máy, không khỏi cười khổ. Thật đúng là trời có phong vân bất trắc a, không thể đoán trước được, cha bị tai nạn, điểm này dĩ nhiên xuất hiện ngoài ý muốn.
Tôi đang đi trên đường thì hiểu rõ thương tình của cha, nỗi lo lắng trong lòng của tôi cũng dần dần tan biến, không có gì to tát, chỉ cần Tiểu Đình chăm sóc tốt cho ông, tôi tin rằng ông sẽ nhanh chóng bình phục. Tôi nghĩ, ông từ trên ghế ngã xuống, có lẽ là do hai ngày qua tinh thần hoảng hốt và thiếu tập trung và hẳn là có liên quan đến việc tiếp xúc thân mật với Tiểu Đình. Nếu thực sự vì lý do này thì tôi là thủ phạm chính khiến cho ông bị thương lần này. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cười khổ, cũng may là tôi không phạm sai lầm lớn và đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, một tai nạn ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Lúc này tôi không còn lo lắng cho cha nữa, tuy rằng tôi không có ở nhà, nhưng có Tiểu Đình ở bên cạnh chiếu cố, tôi cũng tin rằng nàng sẽ chăm sóc cho ông cũng như chăm sóc cho tôi giống như lúc trước, khi tôi sinh bệnh.
Chờ đã, giống như chăm sóc cho tôi? Chẳng lẽ cũng sẽ chiếu cố cha giống như tôi…? Không biết vì sao lúc này lại xuất hiện ý niệm kỳ quái như vậy trong đầu tôi, có lẽ do tôi không còn lo về vết thương của ông. Lúc này, tôi lại nhớ tới kế hoạch của mình, ông bị thương ở hai tay, không thể tự lo liệu được nhiều việc trong cuộc sống hằng ngày, cần Tiểu Đình nuôi ông trong thời gian ông bị băng bó, không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm thời gian tiếp xúc và độ thân mật của hai người.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đột nhiên có một tia kích động, lần này cha bị thương, đối với tôi là một cơ hội thật tốt, tôi tin rằng sự tình có thể xuất hiện chuyển biến tốt đệp. Tôi kìm nén sự kích động trong lòng, thậm chí không có cảm giác đối muốn ăn, vì vậy tôi vội vàng trở về khách sạn, ăn vội một chút đồ ăn nhẹ còn sót lại, rồi ngồi trên giường mở máy tính xách tay ra. Tôi bật video giám sát thời gian thực ở nhà và đợi, đợi hai người trở về, Tiểu Đình sẽ chăm sóc cho ba chồng bị thương như thế nào…