Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi Làm Nguyệt Lão Cho Cha Và Vợ Của Mình – Truyện SEX Bố Chồng con dâu – update Chương 400 HẾT

Tác Giả:

Lượt Xem: 15620 Lượt Xem

Chương 28 Nấu Ăn

Khi xem tới đây, tôi dừng video lại, châm một điếu thuốc và từ từ bình tĩnh lại tâm trạng của tôi. Hai người không có chân chính phát sinh quan hệ, nhiều nhất là chân giao mà thôi. Hiểu được chân tướng sự tình, trong lòng tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn có một tia hạnh phúc, đồng thời cũng vì thời khắc cuối cùng Tiểu Đình đã vì tôi mà thủ thân tôi rất cảm động.

Dù sao thì tối hôm qua hai người đã có đột phá lớn rồi, hai người đều biết dục vọng của đối phương với nhau, kế hoạch của tôi đã tiến thêm một bước dài, đồng thời cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt. Nó có thể giải quyết ham muốn tình dục của nàng và ngăn nàng đi ngoại tình với người ngoài. Nó cũng giải quyết ham muốn tình dục của cha tôi, để ông có thể có hạnh phúc tuổi già trong những năm tháng sau khi mất vợ.

Như Tiểu Đình đã nói, chỉ cần giấu không cho tôi biết, mọi việc họ làm vẫn coi như có lợi cho gia đình, ít nhất ưu điểm nhiều hơn nhược điểm. Tôi không cảm thấy bất mãn khi hai người nói muốn giấu tôi điều đó, có lẽ việc nàng giấu tôi cũng là một sự "nói dối có thiện ý".

Hút xong điếu thuốc, tôi tiếp tục xem video. Sau khi Tiểu Đình đi tắm rửa, nàng trở lại phòng ngủ, ngơ ngác nhìn tấm ga trải giường dính đầy tinh dịch. Một lúc sau, nàng lấy trong tủ một tấm ga trải giường mới tinh và từ từ thay ga đã dính đầy dịch tình của hai người. Động tác của nàng rất chậm và ngón tay hơi run, nhưng trong quá trình thay ga, tôi thấy có vài giọt nước nhỏ ra từ khuôn mặt nàng, bị che bởi tóc.

Sau cao trào, đầu óc tỉnh táo làm cho Tiểu Đình ý thức được, mình đã bị dục vọng khống chế, làm ra chuyện có lỗi với chồng, tuy rằng cuối cùng nàng vẫn giữ được tấm thân trong sạch của mình, nhưng cảm giác tội lỗi và hối hận trong lòng vẫn khiến cho nàng khóc thầm, nước mắt của nàng vẫn nhỏ trên tấm ga trải giường cũ. Bình thường phải mất vài phút để thay ga, nhưng nàng đã mất hơn mười mấy phút.

Sau khi thay ga xong, Tiểu Đình lấy khăn giấy ra ngồi bên cạnh giường bắt đầu khóc, những giọt nước mắt dường như không thể ngăn được, khi nàng khóc, vai nàng khẽ run lên. Nhìn nàng thương tâm trong video mà lòng tôi cũng xót xa, tôi làm điều này là đúng hay sai? Tôi đưa tay vuốt màn hình, cố gắng lau đi những giọt nước mắt buồn cho Tiểu Đình, nhưng tất cả đều vô ích.

Sau khi khóc một hồi, đôi mắt sưng đỏ của Tiểu Đình nhìn vào tấm ảnh cưới ở đầu giường của chúng tôi. nàng từ từ đứng dậy, vừa khóc vừa lấy khăn giấy một tay che miệng, tay kia âu yếm vuốt ve tôi trong ảnh cưới, ánh mắt đầy áy náy, tự trách, trìu mến và yêu thương. Nhìn thấy điều này, tôi bắt đầu lo lắng, liệu có thể vượt qua được vết nứt trong lòng và suy nghĩ về nó hay không? Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì bất hạnh, thì tôi sẽ hối hận cả đời.

Tiểu Đình vẫn khóc và vuốt ve ảnh của tôi, chỉ là cách màn hình tôi không thể quẹt những giọt nước mắt đau lòng kiaà. Có lẽ nàng mệt vì khóc, nên từ từ nằm trên tấm ga trải giường mới, nghiêng người hướng về phía tôi nằm và đưa tay vuốt ve nửa giường tróng còn lại, đó là vị trí của tôi khi tôi ngủ ở nhà. nàng lặng lẽ vuốt ve, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt đẫm lệ, tôi biết lúc này chắc hẳn nàng rất nhớ tôi. Trong tình yêu và nỗi nhớ nhung sâu sắc dành cho tôi, nàng từ từ ngủ thiếp đi, trên mặt còn dính nước mắt. Cho dù ngủ thiếp đi, nàng vẫn còn thổn thức vài lần trong giấc ngủ, nhìn bộ dạng của Tiểu Đình, tôi chợt thấy tim tôi rất đau, hận không thể đứng dậy trở về nhà an ủi vợ đang thương tâm của mình.

Còn cha trong phòng ngủ cũng đang trằn trọc trở mình trên giường, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng thở dài thườn thượt, thỉnh thoảng lại ngồi dậy, úp mặt vào gối, dùng hai tay hung hăng túm lấy mái tóc hoa râm của mình, biểu tình tràn ngập thống khổ. Đêm nay không được yên bình…

Tôi ấn định thời gian ghi hình vào buổi sáng khi Tiểu Đình thức dậy. Sau khi nàng rời giường, tâm tình vẫn tương đối sa sút, dựa theo quy củ trước kia rửa mặt và trang điểm. Sau khi hoàn thành tất cả, nàng cầm điện thoại di động, tựa hồ như đang tìm số, chỉ là sau khi tìm được thứ mình muốn tìm, nàng lại do dự, cắn chặt môi dưới ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động, ngón tay đặt lên nút bấm màu xanh, nhưng không ấn xuống.

Tôi biết Tiểu Đình muốn gọi cho tôi vào lúc này, nhưng nàng do dự. Chần chờ hồi lâu, nàng đặt điện thoại xuống, lấy tay ôm chặt hai má. Lúc này có thể thấy được nàng còn chưa nguôi ngoai thống khổ tối hôm qua, cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, cất điện thoại vào túi xách bước ra khỏi phòng ngủ. Lúc mang giày ở cửa, nàng nhìn phòng ngủ của ba chồng. Đôi mắt thoát tục, vướng víu, vằng vặc, mờ ảo, dường như còn mang theo mê luyến, đó là một cái nhìn rất phức tạp, một cái nhìn vĩnh viễn không thể hiểu được. Cuối cùng, Tiểu Đình ra khỏi nhà đi làm.

Theo quá khứ, mỗi buổi sáng thức dậy, Tiểu Đình chào hỏi ba chồng và xem con trai. Sáng sớm hôm nay cha lại không có ra khỏi phòng ngủ, cũng không biết từ lúc nào Hạo Hạo được ông ôm vào trong phòng. Có lẽ lúc này ông cũng không thể đối mặt với con dâu. Lúc này, ở trong phòng ông cũng không có ngủ mà ôm Hạo Hạo, mắt không khỏi dán vào cửa phòng, đôi mắt ấy đầy tự trách, khát vọng, trốn tránh, háo hức, như muốn xuyên qua cửa nhìn thấy Tiểu Đình bên ngoài. Sau khi nghe thanh âm nàng rời khỏi nhà, ông thở phào, từ từ đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ là bóng lưng ông càng thêm tập tễnh hơn.

Buổi tối đến giờ tan sở, bình thường Tiểu Đình về nhà lúc 5 giờ chiều, nhưng tôi đã ấn định thời gian là 5 giờ, nàng vẫn chưa về nhà. Tôi tự hỏi, có phải nàng đã đi nơi nào khác? Tránh về nhà, vì sợ đối mặt với ba chồng! Tôi nhìn đồng hồ trên tường, thắc mắc tại sao nàng vẫn chưa về vào lúc này. Thời gian trôi qua, khi đồng hồ điểm 5:40, cuối cùng cánh cửa cũng vang lên tiếng chìa khóa mở cửa. Tôi ngồi trước máy tính và cha ngồi trong phòng khách trong video, cả hai đều nhìn vào cánh cửa sắp mở. Lúc này, cơ thể ông bỗng nhiên run lên, có vẻ rất căng thẳng.

Khi cửa mở ra, Tiểu Đình một thân váy dài màu xanh biếc từ từ bước vào. Sau khi nhìn thấy nàng bước vào cửa, cha đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, giả vờ nhìn cháu trai của mình, tay nhẹ nhàng vỗ cháu, chỉ là giờ phút này bả vai và hai tay ông run rẩy biểu hiện sự khẩn trương của ông.

Sau khi Tiểu Đình vào cửa, nàng cúi đầu cởi giày cao gót ra, trong suốt quá trình, nàng không ngẩng đầu nhìn ba chồng. Lúc này hai người không biết phải đối mặt với nhau như thế nào, sau khi nàng cởi giày, đặt túi xách lên tủ giày, từ khóe mắt liếc nhìn ba chồng rồi vội vàng đi về phòng ngủ của mình. Nàng đặc biệt sợ ở một mình trong phòng khách với ông, tôi tin rằng lúc này, ông cũng cẩn thận chú ý nhất cử nhất động của nàng.

Dựa theo trước đây, Tiểu Đình sẽ chào ba chồng khi nàng bước vào cửa, và ông sẽ bồng Hạo Hạo để nghênh đón nàng, nhưng hôm nay hai người im lặng một cách kỳ lạ, dường như cả hai đều không dám mở lời trước với đối phương.

Khi Tiểu Đình đi tới cửa phòng ngủ, đột nhiên nàng dừng lại, đặt tay lên nắm cửa, thở gấp. "Bố, sau khi Hạo Hạo ngủ, bố làm cho con một ít mì xào đi. Hôm nay con mệt quá nên không nấu. Đã lâu con không ăn mì bố làm rồi." Sau khi trấn tĩnh lại, đột nhiên nàng nhẹ nhàng nói với ba chồng, rất bình tĩnh nói những lời này, giống như trước đây. Chỉ là lúc nói những lời này, mặt nàng thủy chung đối mặt với cửa phòng, không có nhìn về phía ông. Nói xong câu đó, nàng liền bước vào phòng, tốc độ giống như là chạy trốn!

Đột nhiên nghe Tiểu Đình nói, cha vội vàng quay đầu nhìn nàng. Sau khi nghe nàng nói, người cha nhìn vào cánh cửa mà nàng vừa bước vào và đóng lại. Một lúc sau, ông sửng sốt một hồi lâu, nở một nụ cười vui mừng, nụ cười đó mang theo một tia nhẹ nhõm, thư thái, hạnh phúc và an ủi. Ông vội vàng bỏ Hạo Hạo vào nôi, chạy lon ton vào bếp làm mì xào yêu thích của nàng. Ông biết Tiểu Đình nói câu này có nghĩa là nàng không có vì chuyện tối hôm qua mà ghét bỏ ba chồng ông, nàng vẫn đối xử với ông như trước. Câu nói ngắn gọn kia, làm sao mà không đại biểu cho một tia "hòa giải" với sự khẳng định. Lúc này, người cha mới cảm giác được hạnh phúc.

Ở trong phòng ngủ, Tiểu Đình dựa lưng vào cửa, lồng ngực phập phồng, sắc mặt ửng đỏ, lộ ra vẻ khẩn trương của nàng. Vừa rồi nàng phá vỡ sự im lặng, chủ động nói chuyện với ba chồng, nàng phải lấy rất nhiều dũng khí. Lúc này, nghe tiếng ông bận rộn nấu mì trong bếp, trên mặt nàng cũng toát ra một tia thư thái, đồng thời cũng mang theo một tia hạnh phúc ngọt ngào…