Tình yêu, thù hận và nhục dục – Truyện Hiếp Dâm 2023 – Update Chương 60

Chương 16: Buổi điều trị thứ hai – Sáng tác cùng Feelex

Những ngày sau đó Hạnh Vi vẫn tiếp tục với công việc người mẩu ảnh của mình, sáng nàng đến studio chụp hình, chiều tối lại về nhà nghỉ ngơi thư giản đầu óc. Kể từ bữa gặp bác sĩ Nguyễn Phúc và tâm sự với anh về những gì đã trãi qua, nàng cảm thấy trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, nàng ước gì mình có thể tâm sự với Thế Bảo như cái cách mà nàng đã làm với bác sĩ Phúc nhưng hiện tại nàng chưa đủ dũng khí để kể hết với chồng và chồng nàng cũng đang không có ở bênh cạnh.

Nỗi nhớ Thế Bảo làm Hạnh Vi cảm thấy bức rức, nàng muốn gặp chồng, muốn nghe giọng nói của anh, muốn ôm lấy chồng rồi cả hai cùng "quấn quýt lẫn nhau", nàng sẽ không kiêng cữ gì với Thế Bảo nữa như lời bác sĩ Phúc căn dặn…

Nhưng đó chỉ là mong muốn, Hạnh Vi vẫn cố gằng liên lạc với Thế Bảo và kết quả vẫn là con số không.

Nàng nhìn vào tờ lịch trên tường và tự nhủ: "Chỉ một ngày nữa thôi, Thế Bảo sẽ lại trở về bên mình."

Nhưng đó là chuyện của ngày mai, còn hôm nay Hạnh Vi biết mình có cuộc hẹn quay lại nhà bác sĩ Phúc để tiếp tục điều trị. Nàng tắm rửa sạch sẽ, makeup nhẹ nhàng, chọn một bộ váy xinh đẹp mà không quá cầu kỳ để đi gặp bác sĩ.

Hôm nay Hạnh Vi cũng quyết định lấy xe SH của Thế Bảo tự đi chứ không bắt grab nữa.

4h chiều tại nhà bác sĩ Nguyễn Phúc.

Hạnh Vi chạy xe vào sân nhà liền được bác sĩ Phúc ra đón. Sau đó anh ta cũng đưa Hạnh Vi vào lại căn phòng lần trước và bắt đầu buổi điều trị thứ 2:

-"Mấy hôm nay em cảm thấy thế nào rồi Vi?" – BS Phúc hỏi

-"Dạ, em thấy tinh thần có vẻ bớt căng thẳng hơn trước, em vẫn đi làm và sinh hoạt bình thường, chỉ có điều là hơi nhớ chồng thôi, hihi".

-"Hà hà, vậy thì tốt. Cho anh hỏi là mấy ngày qua em có quan hệ hay tự thủ dâm không?" – BS Phúc hỏi thẳng vấn đề khi vừa trò chuyện được vài câu

-"À chuyện đó, em không có quan hệ…cũng không có …thủ dâm ạ." – Hạnh Vi tỏ vẻ hơi ái ngại, nàng cũng không biết tại sao lại ngại, nàng không làm gì bậy bạ thì sao phải ngại?

-"Vậy à…vậy em có cảm thấy thiếu thốn hay khó chịu gì không?"

-"Dạ không…à mà thật ra cũng có một chút, những lúc trước khi đi ngủ em thấy…hơi khó chịu trong lòng vì nhớ chồng." – Hạnh Vi định nói dối bác sĩ vì ngại nhưng nghĩ lại nàng đã khai thật với bs Phúc về việc cũng có đôi lúc thấy bức rức trong lòng.

-"Uhm, vậy sao em không tự giải quyết? lần trước anh có nói em có thể tự sướng nếu cảm thấy có nhu cầu mà?" – BS Phúc nhìn thẳng vào mắt Hạnh Vi mà hỏi

-"Dạ…dạ tại em ngại…"

-"Em đừng suy nghĩ như vậy, chuyện giải quyết nhu cầu cá nhân thì cả nam lẫn nữ đều có, không có gì phải ngại. Vả lại điều đó là tốt cho việc điều trị, em hãy nhớ phải cố gắng giải quyết nhu cầu của mình một cách đều độ, như anh đã nói tốt nhất là 3 ngày 1 lần."

-"Dạ em hiểu rồi…"

-"À anh quên nhắc kỹ, giải quyết nhu cầu nhưng không phải theo kiểu quan hệ bừa bãi với những người khác nhé, trong thời gian đầu em chỉ nên quan hệ với chồng hoặc tự thủ dâm thôi." – BS Phúc giải thích cặn kẽ hơn vì sợ Hạnh Vi hiểu sai

-"A….em làm sao có thể quan hệ với…người khác vào lúc này chứ, em đang điều trị để tránh việc đó xảy ra mà." – Hạnh Vi tỏ ra hơi bất bình khi nghe bs Phúc nói

-"À, cho anh xin lỗi, ý anh không phải vậy, anh chỉ cẩn thận nhắc nhở để tránh làm ảnh hưởng tới kết quả điều trị thôi, em đừng giận nhé." – bs Phúc sau khi thấy Hạnh Vi có phần phật ý liền xin lỗi nàng.

-"Dạ, em không sao ạ, em biết anh chỉ muốn tốt cho em, em không giận đâu nè." – Hạnh Vi nguôi ngoai phần nào

-"Được vậy thì anh yên tâm, trò chuyện vậy đủ rồi, bây giờ em theo anh qua bên phòng này nhé."

Nói rồi bs Phúc đứng dậy đưa Hạnh Vi đến một căn phòng khác trong nhà. Căn phòng nhìn như một rạp phim thu nhỏ, có ghế sofa và một màn hình lớn phía trước.

-"Em ngồi đây nhé." – bs Phúc chỉ vào ghế sofa
-"Dạ, em cảm ơn. Mình sẽ xem gì đó hả anh?" – Hạnh Vi nhìn chiếc màn hình lớn và thắc mắc
-"Đúng vậy, buổi điều trị hôm nay sẽ là để em xem qua một số cảnh phim rồi sau đó anh sẽ hỏi cảm nhận của em. Mà anh báo trước, cảnh phim sẽ hơi…nhạy cảm. Em cứ bình tĩnh ngồi yên và theo dõi nhé."
-"Dạ…" – Hạnh Vi cảm thấy lo lo khi BS Phúc nhắc tới hai chữ nhạy cảm.

Sau đó, bác sĩ Phúc đem vào cho Hạnh Vi một ly nước đầy rồi rời khỏi căn phòng, đóng cửa lại.

Giờ đây trong phòng chỉ có mỗi Hạnh Vi và chiếc màn hình lớn.

*Bụp Bụp* – Đèn trong phòng được tắt đi
*Rè rè rè….* – âm thanh phát ra từ chiếc màn hình lớn với những dãy sọc đen trắng như kiểu TV hồi xưa bị nhiễu đài.

Hạnh Vi chăm chú nhìn vào chiếc màn hình chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra…

-"Aaa aaa aaa ư ư ưmmmm" – * bạch bạch bạch*

Trên màn hình lớn bất ngờ xuất hiện hình ảnh một cô gái trên người không một mảnh vải che thân đang quỳ gối đưa mông ra phía sau, đằng sau cô ta là một người đàn ông đang hì hục thúc đẩy dương vật ra vào hạ thể của cô gái…

Hạnh Vi đưa 2 tay lên bịt miệng mình lại để ngăn tiếng la lớn phát ra…nàng thầm nghĩ: "Là phim sex sao? Sao bác sĩ lại cho mình coi những thứ này?"

Nhưng sau vài giây hoảng loạn, Hạnh Vi bắt đầu cố gắng bình tĩnh trở lại, nàng chăm chú theo dõi những gì được chiếu trên màn hình.

-"Aaaa aaaa aaa kimochiiii"

Âm thanh của cô gái xinh đẹp đang bị dập tới tấp từ phía sau liên tục phát ra, cô ta có vẻ như đang rất thỏa mãn.

Rồi bỗng dưng màn hình chớp đen một cái. Một cảnh phim khác được trình chiếu: Đó là cảnh một cô gái đang đứng trên chiếc xe buýt, trên xe có rất nhiều người đàn ông, một trong số đó tiến lại phía sau cô gái và bắt đầu cho tay vào phía dưới váy nàng.

Hạnh Vi lúc này tiếp tục chăm chú quan sát những gì đang diễn ra trên màn hình, nàng thấy cảnh này có vẻ quen quen…

Quay lại cảnh phim, người đàn ông lạ mặt càng ngày càng táo bạo, hắn ta với tay lên phần ngực giựt mạnh chiếc áo làm cả bộ ngực cô gái lộ ra bên ngoài. Hắn sau đó tiếp tục dùng tay mò mẫm hạ thể cô gái rồi kéo quần sịp của cô ta xuống, hắn móc dương vật của mình ra, cố gắng đưa vào âm đạo của cô nàng xấu số từ phía sau. Sau một lúc giằng co, hắn đã thành công xâm chiếm cô gái ngay trên chiếc xe buýt, hắn thúc dương vật ra vào cô ta trông sự chứng kiến của nhiều người nhưng cô gái lúc này lại tỏ ra rất thỏa mãn.

Hạnh Vi khi chứng kiến toàn bộ cảnh phim trong lòng dâng lên một cơn rạo rực, nàng nhớ lại bản thân mình đã từng trãi qua việc này, chỉ khác là nàng không bị xâm hại vào bên trong…nhưng khi xem cảnh phim này, nàng bỗng có một suy nghĩ hư hỏng, nếu lúc đó nàng thật sự bị dương vật của tên Nghị đút vào thì sẽ ra sao…

Đang suy nghĩ bậy bạ thì màn hình lại chuyển cảnh, lần này là hình ảnh một cô gái tây da trắng đang nằm ngửa ra sàn, dang rộng 2 chân, hạ thể bị lấp kín bởi một khúc thịt đen xì to lớn…một anh tây da đen đang hì hục nhấp dương vật mình đều đặn như một cái piston ra vào âm đạo cô gái ngoại quốc. Cô gái đó trong lúc hả miệng kêu la trong sung sướng thì bị một dương vật khác từ đâu tiến lại lấp đầy, chỉ trong vài giây, 2 lỗ trên dưới của cô gái đã bị 2 cái dương vật to lớn liên tục dập tới tấp.

Hạnh Vi há hốc mồm với cảnh tượng trước mặt, cổ họng nàng cảm thấy khô rát khi nhìn cái dương vật to lớn đút sâu vào trong miệng cô gái kia, Hạnh Vi với tay lấy ly nước bs Phúc đã chuẩn bị sẵn cho nàng mà tu một lượt. Nàng cũng cảm thấy hạ thể nóng rang, một thứ chất lỏng gì đó đang chảy ra từ trong người nàng…

*Bụp* – Màn hình bỗng nhiên vụt tắt, đèn trong phòng cũng sáng lên.

Đầu óc Hạnh Vi đang trong cơn mê màng vì thế mà được kéo trở lại, nàng để ý thấy tay mình đã đặt dưới phần đáy quần từ khi nào, nàng ngại ngùng thu tay lại.

Cùng lúc này cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ Phúc cầm theo một cuốn sổ tay bước vào.

Anh ta nhận thấy vẻ mặt có phần ửng đỏ của Hạnh Vi cùng với điệu bộ có phần e thẹn liền mở lời trấn an:

-"Vi, em vẫn ổn chứ?"

-"Dạ…em ổn ạ, chỉ là những cảnh phim hơi…nhạy cảm làm em bị bất ngờ." – Hạnh Vi cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy như một người đang xem lén phim con heo thì bị ba mẹ phát hiện.

-"Uhm, vậy sau khi xem những cảnh phim đó, em thấy được những gì?" – bs Phúc vừa hỏi vừa lấy 1 cái ghế đặt ngay trước mặt Hạnh Vi rồi ngồi xuống đối diện nàng.

-"Em thấy…cảnh nam nữ quan hệ."

-"Tốt, Cảnh nào làm em thấy hứng thú nhất?"

Hạnh Vi đỏ mặt, 2 tay không ngừng chà sát vào nhau trước câu hỏi của bs Phúc.

-"Dạ, là cảnh…trên xe buýt…"

-"Tại sao?"

-"Em cũng không biết nữa…"

-"Có phải vì em thấy mình cũng trong hoàn cảnh đó không? Em đã trãi qua cảm giác đó nên em thấy có cảm xúc với nó nhất?"

Hạnh Vi khẽ gật đầu xác nhận. Nàng không ngờ bs Phúc lại có thể đọc được tâm trí nàng.

-"Được rồi, bây giờ anh có một yêu cầu hơi tế nhị…anh cần em tin anh và làm theo hướng dẫn của anh được chứ?" – bs Phúc tỏ ra nghiêm túc khi hỏi Hạnh Vi

-"Dạ, bác sĩ muốn em làm gì?" -Hạnh Vi thấy lạnh ngáy khi thấy bs Phúc vô cùng nghiêm túc

-"Anh cần em…cởi bỏ chiếc váy em đang mặc."

Hạnh Vi hoảng hốt trước lời để nghị của bs Phúc, mặt nàng đã đỏ nay càng đỏ hơn.

-"Sao ạ? ..sao lại phải cởi đồ…" – Hạnh Vi bất giác dùng 2 tay đặt chéo trước ngực trong bộ dạng phòng vệ

-"Thật ra, anh để em xem những cảnh quan hệ là có chủ đích, thứ nhất anh muốn biết tâm trí em nghĩ gì khi thấy những cảnh gây kích thích đó, thứ 2 anh muốn xem phản ứng của cơ thể em như thế nào khi tâm trí bị kích động. Vế thứ nhất anh đã dùng những câu hỏi để kiểm tra, còn vế thứ 2, anh cần tận mắt xem phản ứng của cơ thể em." – bs Phúc giải thích để Hạnh Vi không hiểu lầm.

-"Em hiểu rồi, chỉ là…hôm nay em…" – Hạnh Vi sau khi nghe bs Phúc nói cũng bớt hoài nghi nhưng nàng chợt nhớ ra là hôm nay nàng đang bận một bộ nội y khá sexy, do nàng nghĩ nội y bận sẽ không ai thấy và không nghĩ sẽ phải cởi đồ cho bs khám.

-"Em không tin anh sao?" – Bs Phúc hỏi

-"Dạ không phải, em tin anh, chỉ là…" – Hạnh Vi ấp úng không biết phải giải thích sao

-"Chỉ là sao? Có gì em cứ nói".

-"Dạ… không có gì đâu ạ, em sẽ…cởi váy ra…để anh kiểm tra." – Hạnh Vi xua tay không biết phải nói sao nhưng nàng tin bs Phúc đang giúp nàng nên chấp nhận cởi đồ cho anh ta khám.

Hạnh Vi từ từ đứng dậy, nét mặt vẫn tỏ ra e ngại. Nàng quay lưng lại về phía bs Phúc và nhờ anh kéo phéc-mơ-tuya của váy áo xuống giúp:

-"Anh giúp em kéo khóa váy xuống nhé…" – Giọng nàng run run

-"Được, để anh giúp em."

Bác sĩ Phúc chậm rãi tiếp cận phía sau Hạnh Vi, tay anh đưa lên nắm lấy đầu phéc-mơ-tuya và từ từ kéo xuống.

Chiếc váy của Hạnh Vi mở ra 2 bên khi bs Phúc kéo khóa váy xuống hoàn toàn. Nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra, thả cho cả chiếc váy rơi xuống mắt cá chân…thân hình ngọc ngà của Hạnh Vi giờ đây hiện ra trọn vẹn trước mắt bs Phúc.

Bác sĩ Phúc đứng phía sau nàng hai mắt mở to, tim đập thình thịch khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp lung linh của tạo hóa, anh không nghĩ Hạnh Vi lại có thân hình đẹp như vậy, từ lần đầu gặp mặt anh biết Hạnh Vi rất xinh đẹp nhưng anh không ngờ đằng sau lớp vải đang che đậy kia lại là một vóc dáng của một thiên thần.

Giây phút để cảm xúc lấn át lý trí trôi qua, bác sĩ Phúc nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh và điềm đạm, anh không thể để bệnh nhân của mình nghĩ anh là kẻ dâm tà.

-"Em quay lại được rồi đó Vi" – bs Phúc lên tiếng.

Hạnh Vi đang run rẩy cả người vì phải khỏa thân trước mặt bác sĩ cũng ráng lấy lại bình tĩnh mà từ từ xoay người lại, bộ ngực căng tròn không thể được che đậy kỹ càng bởi cái áo lót nhỏ bé cũng vì thế mà hiện ra trước mắt bs Phúc.

Bác sĩ Phúc lúc này cũng ráng tập trung 200% công lực để không bị đôi gò bồng đảo đang phập phồng nhấp nhô vì hồi hộp của Hạnh Vi đánh lạc hướng. Sau khi bình tĩnh lại, bác sĩ Phúc bắt đầu quan sát cơ thể Hạnh Vi một cách tỉ mỉ hơn.

Anh đi 1 vòng quanh chỗ Hạnh Vi đứng, chú ý từng chi tiết trên cơ thể Hạnh Vi sau đó ghi chép lại gì đó vào cuốn sổ tay.

Hạnh Vi thì chỉ biết đứng im để bác sĩ dò xét, tim nàng đập thình thịch, bộ ngực vì vậy mà càng nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở của nàng. Rồi Hạnh Vi như muốn độn thổ xuống đất khi bác sĩ Phúc tiến đến trước mặt nàng, anh khụy chân xuống nhìn thẳng vào phần tam giác đầy mê hoặc đang được che đậy bởi cái quần lót trắng mỏng – cái quần lót đó đang bị thấm một vệt nước nhờn khá lớn từ trong ra ngoài.

-"Aaaaa, đừng nhìn…" – Hạnh Vi lấy tay che đi vùng tam giác của mình

-"A, anh xin lỗi, anh không cố ý…nhưng đây là chổ quan trọng…" – BS Phúc gãi đầu giải thích

Hạnh Vi nghe vậy cũng đành nhắm mắt, từ từ buông tay ra khỏi chiếc quần lót, để cho BS Phúc tiếp tục quan sát…

-"Cái này là bị ướt lúc em xem những cảnh quan hệ khi nãy?" – BS Phúc hỏi

-"Dạ…." – Hạnh Vi ngại ngùng đáp.

Bác sĩ Phúc lại ghi chép gì đó vào sổ

-"Được rồi, em bận đồ vào đi." – BS Phúc nói rồi đứng dậy quay lưng về phía Hạnh Vi

Hạnh Vi sau đó nhanh chóng mặt lại chiếc váy của mình và ngồi xuống chờ đợi bác sĩ, nàng cảm thấy nóng rang cả người, để bác sĩ Phúc thấy nàng ra nước nhiều như vậy làm Hạnh Vi thấy hơi nhục nhã.

Sau vài phút ghi chép cẩn thận, bác sĩ Phúc nói với Hạnh Vi:

-"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Em có thể về nghỉ ngơi, 5 ngày sau quay lại chúng ta sẽ đi đến bước tiếp theo."
-"Dạ, vậy tình hình của em sao rồi anh?" – Hạnh Vi dò hỏi sau một buổi khám kỳ lạ.
-"Anh cũng chưa thể nói chắc 100%, anh cần quan sát thêm mới có thể đưa ra kết luận, em đừng quá lo lắng, điều quan trọng lúc này là giữ cho bản thân thật thoải mái, đừng để bị stress, em nên tham gia một câu lạc bộ nào đó hoặc làm những gì mình cảm thấy thích để giúp tinh thần cảm thấy tốt hơn và đặc biệt là hãy cố gắng làm ‘chuyện đó’ điều độ như anh dặn. Có chuyện gì không ổn em có thể đến gặp anh bất cứ lúc nào."

-"Dạ, em hiểu rồi, em cảm ơn anh Phúc."

Sau đó, Hạnh Vi tạm biệt bác sĩ NguyễnPhúc và ra về.

Buổi trị liệu thứ 2 đối với nàng khá kỳ lạ, nếu ngày đầu tiên bác sĩ Phúc đem lại cho Hạnh Vi cảm giác yên tâm, thoải mái sau khi trò chuyện thì ngày hôm nay nàng có một chút ái ngại và lo lắng…

Về đến nhà, Hạnh Vi nhanh chóng thay quần áo và tắm một cái cho thật sảng khoái.
Sau đó, nàng lên mạng xem tin tức thì một dòng tít chấn động ập vào mắt nàng: "Bắc Kinh – Trung Quốc bùng dịch covid, cả thành phố lập tức bị phong tỏa trong đêm" – Hạnh Vi lập tức nghĩ về Thế Bảo, nàng không biết anh đi công tác ở thành phố nào nhưng khi đọc thấy tin, lòng nàng dâng lên 1 nỗi bất an tột độ.

Và đúng như điều nàng lo sợ, điện thoại của Hạnh Vi bỗng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Hạnh Vi run run bắt máy thì bên đầu bên kia phát ra giọng nói mà nàng thầm mong ngóng lâu nay:

-"Vợ ơi, chồng nè!" – Giọng Thế Bảo từ bên kia đầu dây vang lên
-"CHỒNG ƠIIIII, vợ nhớ chồng, sao giờ này chồng mới liên lạc với vợ, huhuhu" – Hạnh Vi vui mừng, nước mắt nàng tuông ra vì xúc động khi nghe tiếng của Thế Bảo.
-"Chồng xin lỗi vợ, do chồng đi công tác ở Trung Quốc nên không tiện liên lạc, bên này mọi thứ đều bị chặn, chồng không gọi về được, cũng không dùng mạng internet dễ dàng được."
-"Huhu, vậy bây giờ chồng sao rồi? Chồng sắp về với vợ chưa?" – Hạnh Vi khóc thật lớn vào điện thoại
-"Chồng…xin lỗi, chồng bị kẹt lại ở Bắc Kinh, nơi đây bị bùng dịch, hôm nay cơ quan chức năng đóng cửa thành phố, không cho các chuyến bay đi quốc tế cất cánh…hiện tại chồng không thể trở về với vợ được…" – Giọng Thế Bảo trở nên buồn bã khi anh báo tin không lành cho Hạnh Vi
-"Huhuhu, vậy phải mất bao lâu chồng mới có thể về Việt Nam với vợ…"
-"Chồng cũng không biết, trước mắt bên này họ thông báo sẽ tạm cách ly trong 2 tuần, còn sau đó thì chưa biết…"
-"Vậy là vợ lại phải ngủ một mình thêm 2 tuần nữa sao? Vợ nhớ chồng lắm, không biết đâu chồng về với vợ ngay đi…." – Hạnh Vi nhõng nhẽo với chồng, đã lâu lắm rồi nàng không được nhõng nhẽo với Thế Bảo.
-"Chồng xin lỗi vợ, chồng cũng nhớ vợ lắm. Qua đây một tuần, chồng nhận ra chồng không thể thiếu vợ được, chồng xin lỗi vì đã đi mà không báo cho vợ một tiếng."
-"Vợ không biết đâu, chồng ác lắm, chồng đi mà không nói, giờ lại còn không về với vợ…vợ bắt đền chồng…huhu"
-"Chồng xin lỗi…chồng sẽ…" – *Tít tít tít*
-"CHỒNG ƠI, CHỒNG ƠIIIIIIII, CHỒNG ĐÂU RỒI HUHUHU"

Đang tâm sự cùng nhau bỗng điện thoại mất tín hiệu, Hạnh Vi cố gắng gọi lại mà không được.

Bên kia Thế Bảo cũng khó khăn lắm mới nhờ được một người kiếm được SIM để gọi về Việt Nam nhưng thời gian gọi chỉ có hạn nên cuộc trò chuyện đang giở giang mà đã bị ngắt kết nối. Anh cũng không thể làm gì, chỉ mong là thành phố nhanh chống giở phong tỏa để anh có thể trở về với Hạnh Vi…

Về phần Hạnh Vi, sau khi biết chồng sẽ chưa thể trở về bên cạnh nàng trong một thời gian nữa, nàng rất buồn nhưng cũng phần nào thấy yên tâm khi cuối cùng cũng nghe được tin tức về Thế Bảo và biết được anh vẫn đang khỏe mạnh.

Nàng cố gắng suy nghĩ tích cực hơn, tự nhủ bản thân sẽ cố gắng hơn trong cả công việc và việc điều trị sức khỏe để khi Thế Bảo trở về, nàng có thể toàn tâm toàn ý mà vui vẻ bên cạnh anh. Nghĩ đến đó, Hạnh Vi bỗng nhớ lời bác sĩ Phúc có căn dặn, là nàng hãy cố gắng vui vẻ, làm cho tâm trạng thoải mái, hãy làm những điều mình thích…nàng nhớ ra là nàng thích vẽ tranh, cũng lâu rồi nàng không tham gia câu lạc bộ vẽ tranh của Thomas!

Hạnh Vi cầm điện thoại lên, quyết định gọi cho Thomas.

-"Alo, anh Thomas nghe nè Vi, lâu rồi không gặp em, em vẫn khỏe chứ? gọi cho anh có gì không?" – Thomas hỏi từ bên kia đầu dây
-"Dạ, em vẫn khỏe nè anh Thomas, em gọi muốn hỏi là không biết sắp tới mình có workshop nào không anh, lâu rồi em không tham gia cùng mọi người."
-"À, em muốn vẽ tranh hả…thật ra dạo gần đây anh hơi bận nên không có thời gian tổ chức vẽ tranh cùng nhóm…"
-"Vậy hả, vậy thì tiếc quá, em cảm ơn anh, xin lỗi đã làm phiền anh Thomas ạ."
-"Mà khoan…thật ra nếu em muốn vẽ tranh thì anh cũng có một sự kiện mà em có thể tham gia. Đó không phải là kiểu workshop với nhóm chúng ta, mà là một buổi vẽ tranh nghệ thuật với khách hàng của anh. Nếu em muốn thì anh sẽ gửi thư mời cho em."
-"Dạ, vậy có tiện không ạ?"
-"Em đừng ngại, anh với em cũng như anh em trong nhà, buổi vẽ tranh này là do anh host cho khách hàng nên em cứ yên tâm."
-"Dạ, vậy phiền anh Thomas gửi giúp em thư mời nhé, em cảm ơn anh nhiều. hihi"
-"Ok, vậy anh sẽ gửi invitation online cho em, em cứ theo thông tin trên đó mà đến dự, chắc chắn sẽ rất vui."
-"Dạ, em cảm ơn anh, em chào anh." – Hạnh Vi cúp máy.

Hạnh Vi thầm vui mừng trong lòng vì sắp được vẽ tranh trở lại, niềm vui khi vẽ tranh sẽ giúp nàng cảm thấy nguôi ngoai nỗi nhớ Thế Bảo.

Ở bên kia nhà của Thomas,
Ông ta đang soạn một email để gửi invitation cho Hạnh Vi, trong lòng mừng rỡ vì đang đau đầu tiềm kiếm một người nữ để tham gia cùng ông ta trong buổi private show vẽ tranh sắp tới – buổi vẽ tranh đó là do ông ta tổ chức cho các đại gia có niềm đam mê hội họa, những người tham gia đều có máu mặt trên thương trường, yêu cầu của họ cũng rất khắc khao, nhưng những người đó toàn là đàn ông nên Thomas muốn kiếm một người phụ nữ đi cùng để làm buổi vẽ tranh thêm phần sinh động – Ông ta không hề nghĩ đến Hạnh Vi nhưng khi nàng bất ngờ gọi đến và nói muốn vẽ tranh, ông liền nhân cơ hội để nhờ nàng tham gia cùng, với sắc đẹp của Hạnh Vi, Thomas biết các vị khách của ông ta chắc chắn sẽ hài lòng.