Thụ Tinh Cho Cô Vợ Cảnh Sát

Chương 1: Cô vợ cảnh sát xinh đẹp của tôi​

Mười giờ rưỡi đêm thành phố Giang.Ánh trăng màu bạc tô điểm cho bầu trời xanh đậm, quảng trường huyên náo suốt một ngày lúc này cũng bắt đầu thưa thớt dần, dưới ánh đèn đường, một đôi chân nhỏ thanh tú đeo xăng đan cao gót màu trắng, trên mu bàn chân có những đường gân xanh tinh tế hiện lên trên bàn chân trắng như bạch ngọc, gót giày nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh lộc cộc dễ nghe. Nhưng chủ nhân của đôi chân tinh xảo này lại có chút hoảng loạn, cúi đầu bước nhanh đến ngã tư đường, khiến cho người đi đường đều dừng chân lại quan sát.

Gió đầu hạ lay nhẹ bộ váy ngắn trên đôi chân trắng nõn, một chiếc áo thun màu hồng nhạt càng hiển lộ thân hình gầy gò nhưng lại có lồi có lõm tuyệt hảo, nhưng mà đôi mày lá liễu đôi môi anh đào của người phụ nữ này lại xuất hiện trên khuôn mặt phủ đầy sương lạnh, khiến tôi không dám kinh động, chỉ có thể ở sau lưng cô ấy không nhanh không chậm mà đi theo.

Cô ấy chính là hoa khôi hồi cấp ba của tôi, cũng là vợ của tôi Lâm Băng. Vốn vợ tôi tính tình đã không tốt, hơn nữa vừa ban nãy, người luôn là “nữ thần cao lãnh” lại ở quán ăn đêm bị hai người đàn ông đáng khinh khinh nhờn một phen, mới đưa đến tình trạng hiện tại tôi ngay cả nói cũng không dám nói.

Tôi tên là Lâm Phong, 27 tuổi, là quản lý một xí nghiệp tư nhân, cầm lấy đồng lương không cao không thấp, nhưng đối với người từ nông thôn đi ra như tôi mà nói, như vậy đã rất tốt rồi.

Càng làm cho tôi kiêu ngạo chính là lấy được một người vợ vừa trắng giàu lại đẹp nữa. Vợ tôi Lâm Băng là bạn học cấp ba của tôi, dáng người cao tận 1m67 lại mang theo khuôn mặt cực đẹp, làn da lại trắng mịn màng. Tuy vú không to nhưng cũng đầy đặn cao ngất, đủ khiến cho hàng ngàn vạn nam nhân lâm vào mê muội, nảy sinh ra ý nghĩ kì quái. Hơn nữa càng làm cho tôi thấy vợ tôi khác biệt với người khác chính là, cô ấy là một nữ cảnh sát của thành phố Giang, một mái tóc ngắn gọn gàng, nhìn vừa oai hùng vừa giỏi giang, được ca ngợi là bông hoa đẹp nhất của cảnh sát Giang thành.

Hai năm qua, án tử lớn nhỏ cô ấy phá qua không ít, trong này bao gồm cả những vụ án gây khiếp sợ toàn tỉnh: 18/4 vụ án khủng bố phân thây, vụ án nô lệ tình dục ở trường đại học tài chính….

Toàn bộ đội cảnh sát đều khen cô tuổi còn nhỏ đã là khắc tinh của tôi ác, ghét ác như kẻ thù, không chút hối hận dùng cả thanh xuân để bảo vệ mảnh đất này.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi có thể lấy được Lâm Băng, phải cảm ơn nhất là cha tôi cùng với họ Lâm này, nếu tôi và vợ mang hai họ khác nhau, tôi dù thế nào cũng không được cha cô ấy đồng ý. Bởi vì vợ của tôi Lâm Băng, cô ấy còn là con gái một của tổng giám đốc một tập đoàn lớn nhất thành phố Giang.

Đúng bởi vì tôi cũng họ lâm, mới khiến vị đại lão này đồng ý đem con gái gả cho tôi, bởi vì ông ấy chỉ có một đứa con gái như vậy đại nghiệp của ông ấy không thể rơi vào tay họ khác, cho nên hắn chỉ nhận định cháu ngoại hắn cũng phải họ Lâm. Cứ như vậy tôi một người từ nông thôn ra, quản lý một xí nghiệp tư nhân nho nhỏ, cũng không bị ngăn cản gì nhiều, trực tiếp trở thành con rể của ông ấy. Kỳ thật từ khi học cấp ba tôi đã một mực yêu thích Lâm Băng, hơn nữa còn là loại yêu thích khắc cốt ghi tâm, nhưng cô vĩnh viễn là đóa hoa hồng diễm lệ nhất toàn trường, người theo đuổi có thể xếp mấy vòng sân thể dục. Những nam sinh này vô luận là người đẹp trai như ánh mặt trời, hay là lão đại trường học hoặc con cái nhà giàu có đều bị cô ấy trực tiếp từ chối.

Tôi không biết mình có đủ ưu tú hay không, lại sợ hãi sau khi thổ lộ xong hai người liền biến thành người xa lạ, cho nên đành đem phần yêu say đắm này chuyển thành vụng trộm thầm mến. Ba năm cấp ba, mỗi lần cô ấy mỉm cười với tôi, cùng tôi nói một câu cũng là kí ức đẹp nhất của tôi. Thẳng đến khi tốt nghiệp cấp ba, tôi liền mất đi tin tức của Lâm Băng, chỉ biết là cô ấy thi đỗ đại học cảnh sát Trung Quốc, sau đó nữa tôi liền chưa từng gặp qua.

Mãi cho đến khi sau khi tốt nghiệp đại học chuyên nghành, tôi mới gặp lại Lâm Băng lần nữa, cái lần gặp gỡ bất ngờ này khiên tôi vừa vui lại vừa lúng túng khó xử. Đó là sau khi tốt nghiệp tôi nhận được tháng lương đầu tiên, còn chưa kịp thuê phòng, đã bị một tên lưu manh hung ác chĩa dao vào cổ, chẳng những bị đối phương cướp tiền, lại còn tát tôi hai cái bạt tai.
Ngay khi tôi nhìn thấy con dao ngắn phát ra ánh sáng lạnh, cả người run rẩy khóc không ra nước mắt, tự nhận xui xẻo rời đi, cái tên bắt cóc cường tráng kia lại bị một người đẹp mặc đồng phục cảnh sát dễ dàng hàng phục. Tôi vừa cảm tạ vừa khâm phục cô cảnh sát nhỏ vừa xuất hiện, khi tầm mắt tôi và cô ấy gặp nhau, tôi và cô ấy đều không khỏi sửng sốt, cô đúng là người mà tôi yêu thầm suốt bấy lâu nay….

Hồi cấp 3 tôi từng nhiều lần tự ảo tưởng, khi nữ thần bị người khác cướp bóc , tôi sẽ làm anh hùng cứu mĩ nhân, khiến cho cô ấy chủ động yêu thương nhung nhớ mình. Nhưng thiên ý lại trêu người, trong hiện thực người bị đánh cướp lại chính là tôi, người cứu tôi lại là nữ thần mà tôi một lòng nhung nhớ. Từ đó về sau, tôi lợi dụng lí do muốn báo ân, bắt đầu điên cuồng theo đuổi Lâm Băng, nghe nói cô ấy không có thời gian ăn bữa sáng, tôi liền ngày ngày mua bữa sáng sau đó đứng đợi trên con đường đi làm của cô ấy, khi thì lại chuẩn bị những bất ngờ nhỏ thú vị. Tuy rằng cô ấy lúc nào cũng thể hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại lơ đãng mà mỉm cười. Ông trời không phụ kẻ có lòng, nửa năm sau cuối cùng Lâm Băng cũng đồng ý làm bạn gái của tôi, nhưng cũng chỉ có thể dắt tay mà thôi.
Cho dù là vậy, tôi cũng cơ hồ dùng toàn bộ sức lực đến yêu thương cô ấy, một năm sau vào một buổi chiều chạng vạng được sắp xếp một bầu không khí lãng mạn, tôi cuối cùng quỳ gối trước mặt cô, đem nhẫn đem chiếc nhẫn lên đầu ngón áp út tinh tế của cô ấy.

Khi trở về đã là mười một giờ đêm, khi tôi mở cửa cho vợ vào, cô ấy có chút giận dỗi đạp rơi chiếc xăng đan màu bạc, lộ ra bàn chân trắng nõn, không thèm liếc tôi một cái liền đi vào phòng tắm.

Cách cánh của hơi mờ của phòng vệ sinh có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể tuyết trắng quyến rũ, còn truyền ra tiếng nước soạt soạt, khiến cho phía dưới của tôi chống lên thành một chiếc lều nhỏ. Tuy rất muốn vọt vào, nhưng tôi biết rõ tính vợ mình, bất đắc dĩ đốt điếu thuốc, nhìn bức ảnh cưới trong phòng khách, Lâm Băng mặc áo cưới trắng tuyết rúc vào lòng tôi, giống như một thiên sứ lãnh diễm. Nhưng mà việc xảy ra hôm nay đổi lại bất kì cô gái nào cũng đều khó tiếp nhận, huống chi là Lâm Băng, bởi vì một tiếng trước, kiều thê cảnh sát của tôi ở quán ăn đêm bị người khác khinh nhờn.