Thằng Tâm 2 – Truyện Người Lớn Mới 2021 ( Update Chương 217 )

Chương 172

Thương đang rửa bát chợt cảm giác được ai nhìn mình. Thương quay lại, đằng cổng nhà đang có con trai yêu của nàng đứng đó từ lúc nào, tay nó đang vuốt ve đầu chó. Thương lắc nhẹ đầu nhìn kỹ lại, con nàng đang mỉm cười tiến lại gần nàng. Thương chùi tay vào quần, nàng đứng hẳn dậy, người nàng run run vì nhìn thấy nó. Tâm khẽ ôm chầm Thương vào lòng, nó hít ngửi liên hồi mùi mẹ, mùi của gia đình, của sự yêu thương.

Mẹ, con đã về.

Hai con người cứ thế ôm nhau. Bao yêu thương, lo lắng, đợi chờ, tất cả chỉ cần qua cái ôm siết thật lâu là đủ. Mẹ rơm rớm nước mắt nhìn nó, tay mẹ vuốt má nó, xem nó có mất đi lạng thịt nào không.

Con về là tốt rồi. Về là tốt rồi.

Khi nó và mẹ vào nhà, thằng Tính lúc này mới biết. Nó hò hét thấy anh trở về. Tâm bảo nó mở thùng carton ra. Lúc về nó xách 2 thùng, 1 thùng của thím, thùng này nó đem về. Thím mua cho nó bao nhiêu đồ khô. Phải đến 2kg mực khô, rồi tôm khô, các loại cá chỉ cá bò… thằng Tính vui phải biết, mấy món khô nướng lên ăn thì thôi rồi. Cái vùng nhà nó mấy khi được ăn mấy thứ đó đâu.

Giải quyết xong thằng Tính, nó vội đi rửa ráy. Mẹ đã soạn mâm cơm nóng đợi nó. Chỉ là ít thịt rang thừa, bìa trứng tráng với canh rau mẹ vừa hái ngoài vườn với tôm khô, thế là quá ngon rồi. Tâm vừa ăn vừa kể cho mẹ và em công việc trong đó. Mẹ hỏi han nó về vết thương, lúc này thằng Tính mới biết. Mẹ chả nói với ai cả, tất cả mẹ dấu trong lòng, âm thầm chịu đựng và cầu khấn cho nó.

Tâm đang nằm trên giường mẹ. Mùi thơm nhè nhẹ của chiếc giường làm nó thấy thoải mái. Cái mùi nó thơm thơm có chút mùi của mẹ, mùi sạch sẽ của phòng phụ nữ, mùi của sự thoải mái. Những thứ đó khách sạn 5 sao hay 6 sao cũng không có được. Nó nằm dài tận hưởng cảm giác thoải mái khi ở nhà.

Mẹ bước vào phòng. Mẹ mặc một bộ nỉ mỏng màu xanh. Mẹ trợn mắt nhìn khi thấy nó cứ dán mắt vào mẹ.

Tính nó sắp đi ngủ chưa mẹ.
Nó ngủ hay không thì sao.
Thì… tối rồi nó phải ngủ chứ.
Con á… con chỉ mấy cái đó là nhanh. Đang ốm đừng có hoạt động mạnh nghe chưa. Sang năm là thi đại học rồi. Em nó dạo này chịu khó học lắm. Thường phải gần 12h nó mới ngủ.
Thằng đó trông mải chơi mà giờ chăm quá mẹ nhỉ.
Mẹ nghe bạn nó nói, nó thích con H làng bên. Hai đứa rủ nhau đỗ đại học lên Hà Nội học cùng.
Chà, thẩn nào.
Còn con nữa, con xem cũng chuẩn bị kiếm người yêu đi. Anh con có vợ rồi, em giờ nó cũng có bạn gái rồi.
Con có cả vợ cả người yêu, còn sắp có con nữa rồi.
Con chỉ nói vớ vẩn là nhanh. Thế con gọi cho Cẩm chưa.
Chưa. Con để mai con qua luôn. Giờ gọi cô ấy lại qua đây. Không qua thì cũng khó ngủ.

Mẹ thoa nhẹ kem dưỡng da xong chui vào chăn với nó. Tâm kéo chăn ra cho mẹ vào. Mẹ nhìn nó rồi tuột cái áo qua đầu. Bên trong là một cái váy ngủ màu trắng mỏng, lộ ra nửa bầu vú và cặp đùi trắng của mẹ. Mẹ vứt quần áo xuống cuối giường rồi chùm kín chăn đến cổ. Mẹ thấy mặt nó đơ ra vì ngạc nhiên thì cười khúc khích.

Làm sao. Nằm xuống đi chứ.
Mẹ lừa con.
Lừa cái gì. Con muốn mẹ mặc bộ này ra để em nó nhìn thấy à.

Tâm vội nằm xuống. Nó kéo mẹ vào lòng, hít ngửi mùi da thịt mẹ. Con chim tự động cương lên muốn đâm thủng cái quần đùi.

Không làm gì đâu nhé. Con cần tĩnh dưỡng.
Con đã…

Tâm định nói con và thím đã địt nhau bao nhiêu bận từ lúc ở Đà nẵng. Nhưng rồi nó stop kịp.

Đã làm sao.
Không. Ý con là con đã khỏe rồi.
Khỏe cũng cứ nằm đó. Hôm mẹ nghe thím con bảo con bị chấn thương sọ não với cả tổn thương phổi, vẫn chưa tỉnh. Mẹ nghe mà muốn rụng rời tay chân. Cả đêm hôm đó mẹ không thể ngủ được, chỉ muốn sáng hôm sau bay vào đó. Mà sáng hôm sau thím báo con đã tỉnh, mẹ như trút được cục gạch trong ngực.
Mẹ… lúc con bất tỉnh. Con nhìn thấy rất nhiều người. Con gọi mà không ai nghe thấy. Chỉ có mẹ nghe thấy tiếng con. Nhưng mẹ tìm không được con. Rồi mọi thứ cứ trắng xóa, con lại chìm vào mê man.
Mẹ cũng vậy. Đêm con bị thương, mẹ nghe tiếng con gọi nên tỉnh giấc. Mẹ muốn gọi cho con mà không dám. Ơn trời con không sao cả.
Con có làm sao được, con phải về chứ. Con đã hứa là con sẽ về mà.
Ừ, hứa phải giữ lời. Lần sau đừng bao giờ để xảy ra việc như thế nữa.

Mẹ rơm rớm nói với nó. Tâm khẽ lau nước mắt trên mắt mẹ. Nó hôn nhẹ khắp mặt mẹ. Dù nó yêu ai đi nữa, mẹ vẫn là số một. Giữa Mẹ và nó có một sợi dây tinh thần không ai có được. Dù nó có đi đâu, mẹ vẫn ở đó chờ nó. Không yêu cầu, không điều kiện, chỉ đơn giản nó làm gì, mẹ luôn đồng ý vô điều kiện, tin tưởng nó, động viên nó. Mọi mệt mỏi, mọi lo toan giờ tan biến trong Tâm. Nó ôm mẹ trong lòng, cảm giác sự thoải mái vô cùng mẹ mang lại.

Cả đêm đó nó và mẹ ôm nhau nói chuyện. Nó kể hết cho mẹ những việc từ khi mẹ và Cẩm về. Cả chuyện Thảo Nguyên, kể cả việc nàng biết quan hệ giữa mẹ và nó… Nó kể hết ra, mọi thứ dồn nén nó đã nói ra bằng hết. Mẹ cứ ôm nó, vuốt ve nó nghe nó tâm sự. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau chìm dần vào giấc ngủ. Không tình dục, nhưng đó là sự an lành, yên bình trong tâm hồn nó.

Tiếng con chó già sủa inh ỏi đánh thức Tâm dậy. Nó không thấy mẹ đâu cả. Tâm ngồi bần thần một lúc. Hôm nay nó tự cho mình cái quyền lười biếng như thế. Bao lâu rồi nó không ngủ một giấc chất lượng như thế. Ai đi xa mới hiểu thế nào là nhà, mới biết quý trọng gia đình.

Tâm đi dạo 1 vòng quanh nhà. Nhà cửa của nó vẫn thế, không có gì khác khi nó đi. Có chăng là chuồng heo ít hơn rồi. Từ hồi anh nó đi làm cho công ty Nhật, hàng tháng vẫn gửi tiền về biếu mẹ. Nó cũng đưa. Nhưng nó biết mẹ làm 2 cái sổ tiết kiệm để sau cho lại 2 anh em chứ mẹ không tiêu gì. Đồng lương giáo viên mấy năm nay cũng khá hơn, nhà có 2 mẹ con chả ăn là mấy. Rau cỏ thì tự trồng, lúa thì có 2 sào cho người ta mượn, đến vụ được biếu lại vài chục kg gạo.

Tâm đi dạo 1 vòng, ăn hết 2 củ khoai luộc mẹ để dưới bếp. Nó đạp xe đến nhà Cẩm. Nó cũng khá hồi hộp, không hiểu Cẩm trông thế nào, bụng nàng có to hơn lần trước không. Lần trước Cẩm cứ rên rỉ với nó trong điện thoại về những vết rạn, kêu ca hồi sinh cái Hiền rạn ít. Nó chỉ biết an ủi trấn tĩnh Cẩm.

Tâm đến trước nhà Cẩm, nó bấm chuông mãi chả ai mở cửa. Đãng nhé giờ này Cẩm phải ở nhà mới đúng. Tâm lấy điện thoại ra định bấm, thì thấy bóng hai người đi vào ngõ. Cẩm đang vác cái bụng khệ nệ với cái váy bầu rộng thùng thình, bên cạnh là Hiền đang xách 2 giỏ thức ăn.

Cẩm đang cười nói vui vẻ với con gái. Cái Hiền con nàng về từ hôm kia. Nó biết mẹ sắp sinh nên về chăm sóc mẹ. Cẩm vui lắm. Từ khi ở Đà Nẵng về Cẩm chuyển qua sống ở nhà chị THương – mẹ chồng nàng. Cũng vui, vì có 2 mẹ con chị. Nhưng dù sao sống ở nhà vẫn hơn. Hai mẹ con ríu rít như 2 đứa bạn gái. Hiền kể cho mẹ cuộc sống trên Hà Nội. Cô cũng đã đi làm thêm, nhờ sự giúp đỡ của Trung, người bạn trai cùng khóa.

Trung là một thanh niên sáng sủa, theo cách nói của Hiền. Anh điềm đạm, lại tham gia công tác đoàn của trường. Gia đình trung cũng căn bản, bố mẹ là công chức ở Hà Nội, nhà anh chỉ có 1 em gái đang học cấp 3. Xét về cơ bản thế là tốt. Trung bắt đầu chú ý tới Hiền từ cuối năm thứ 1. Hiền làm gì, cần gì Trung đều để ý và tìm cách giúp đỡ. Có lẽ với một cô gái khác, thế là đủ để làm bạn trai rồi đấy. Trung cũng thổ lộ với Hiền, nhưng phải đến gần đây Hiền mới chấp nhận. Hiền kể cho Cẩm, cô không thấy rung động lắm với Trung, mà chỉ quý thôi. Thực ra cô còn thấy thích Khải, anh chàng hay trêu ghẹo các bạn nữ, chăm chỉ bỏ tiết, suốt ngày nhờ điểm danh hộ. Cũng chỉ thích vui vui thôi, dù Khải cũng không tán tỉnh Hiền nghiêm túc. Như cách nói của Loan bạn Hiền, có lẽ Hiền thuộc tuýp thích trai hư.

Cẩm phá lên cười khi nghe nhận xét của Loan về Hiền. Nàng nhìn con, và chợt nhớ tới mình. Cẩm và người chồng đầu, nói đúng ra là do cơ quan đồng nghiệp ghép đôi. Anh tất nhiên là chủ động, nhưng Cẩm cũng không rung động lắm. Sau đó Cẩm cặp với anh bộ đội, đó là người Cẩm ưng ý nhất, thấy hợp nhất. Cho đến khi gặp Tâm. Cẩm ở với Tâm nói thực ra chưa ra đầu ra đũa, chỉ là như những cặp tình nhân yêu nhau, thèm khát tình dục của nhau. Nhưng càng tiếp xúc, Cẩm thấy Tâm sống rất có trách nhiệm. Tâm không bỏ rơi nàng, muốn nàng sinh con cho nó, sẵn sàng cưới Cẩm để chịu trách nhiệm, sẵn sàng giới thiệu nàng cho người khác. Cẩm không tính trói buộc Tâm, nàng chỉ cần khi nàng còn xuân trẻ, Tâm luôn ở bên sưởi ấm Cẩm, lấp đầy Cẩm, thế là quá đủ rồi. THời gian ở bên Tâm không nhiều, nhưng giờ Cẩm không còn cảm thấy thèm khát lắm nữa, không cần cho tay vào… lồn thủ dâm khi đến ngày rụng trứng. Mỗi lần gặp Tâm, được Tâm lấp đầy, cái cảm giác no nê đó đủ để Cẩm gặm nhấm chờ đợi nó.