Ta là đại tỷ! Cấm đụng

Chap 5: Bảo Anh
Ra chơi:
Cuộc đụng độ trên bàn nó:
– Ê, con nhỏ đáng ghét kia! Mày mới thách ai đó hả?- Duyên lấy chân đá một phát vào ghế nó nói với giọng chanh chua.
– Mày không phải người hay sao mà không biết ta vừa nói ai mà còn hỏi lại!- Nó vẫn cúi đầu bấm chiếc Iphone 4s của mình.
– Mày, mày nói chuyện với đàn chị mà thế àk.- Duyên tức giận mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt.
– Tôi không có chị sorry.
– Mày láo.- Con Duyên định lấy tay đánh nó nhưng bị nó chụt lại tay bẻ ngược ra sau.
– Buông ra con khốn kia.- Duyên đau đớn la oái oái.
Nhỏ đứng một bên tỏ ra hứng thú xem nhưng chớt nhớ lại một điều.
——————————
3h trước:
Khi ra khỏi nhà anh nó gọi giật lại:
– Các em đi học mà đánh nhau, quậy phá trong lớp (không nói ngoài lớp nha) thì khỏi tiền tiêu vặt đấy.
– Chúng em biết rồi!
——————————–
– Sam, mi có nhớ anh hai nói không được đánh nhau trong lớp không? Tha nó ra đi ra ngoài sử sau.- Nhỏ nói nhỏ vào tai nó.
– Mày hên đấy! Hôm nay tâm trạng tao tốt nên không muốn động tay động chân.- Nó bỏ con Duyên ra rồi lại quay lại bàn.
– Mày chờ đó! Chưa song đâu.- Biết là thua thế như Duyên vẫn lớn tiếng chỉ vào mặt nó rồi hậm hực bước ra khỏi lớp.
– Không ngờ 2 cô của biết nhường nhịn người khác nha.- Mick từ phía sau nhỏm người lên bàn tụi nó.
– Kệ người ta, liên quan zì tới anh hả?!- Nhỏ ghét cái mặt Mick cứ zí sát vào mặt nhỏ như vậy.
– Cô còn nợ tôi đấy.- Mick lại càng tiến gần hơn.
– Trách ra đồ con dê này!- Nhỏ đẩy cái mặt đáng ghét ra nhưng do mạnh tay wá Mick phi thẳng luôn xuống đất.
Và ngay lúc đó mọi ánh mắt hình viên đạn của mấy đứa con gái phi thẳng vào mặt nhỏ một cách không thương tiếc.
————————–
5 tiết học mệt mỏi trôi wa tụi nói bước ra cổng trường và chuẩn bị về nhà.
– Quái! sao cái cha mặt lạnh (chưa biết tên Ken) kia sao chưa có động tĩnh gì hết hả Sum?- Nó thắt mắc hỏi khi thấy trong giờ học hắn cứ nằm ngủ li bì mà không ghê khó dễ cho nó.
– Im lặng mới là chết người đó.- Nhó nói hai tay giơ lên giả ma.
– Kệ cha hắn! Ta ko sợ.- Nó “kiên cường bất khuất” dỏng dạt nói.
– Về thôi.- Nhỏ lon ton chạy trước vừa chạy vừa quay lại phía sau chọc ghẹo nó.
Rầm!!!!!!!
Nhỏ an vị dưới đất.
– Híc chày tay rồi Sam ơi.- Nhỏ chuẩn bị khóc (lì mà mít ướt zễ sợ).
– Cô không sao chứ? Tôi xin lỗi.- Bảo Anh cúi đầu xuống hỏi han nhỏ.
– Chày tay rồi, sẽ để lại sẹo đó nha, huhu. -Nhỏ khóc to.
– Hơ , ơ…. xin lỗi tôi không cố ý. Để tôi dẫn cô đến bệnh viên nha.- Bảo Anh lung túng cầm tay dìu nhỏ lên.
Bảo Anh hơi sững sờ dưới vẻ đẹp ngây thơ như thiên thần của nhỏ.
– Hì, không sao đây, đằng nào cũng là do mình không để ý đường đi.- Nhỏ cười xòa nắm lấy tay Bảo Anh đứng lên.
Bảo Anh ngây người trước nụ cười tươi của nhỏ (mới khóc đó cười).
– Bạn bị sao à? Chấn thương ở đầu sao?- Nhỏ nhón chân lên hơu hơu trước mặt Anh.
– À, không có, mà bạn tên gì? Anh gãi gãi đầu, lộ ra khuôn mặt xấu hổ.
– Mình tên Ph..i Ph..i àk không mình tên là Ánh Phi. Còn bạn tên gì?- Nhỏ cười cười nói.
– Mình tên Bảo Anh.
– Ừk, nhìn bạn dễ thương ghê nhaz, thôi hẹn gặp lại sau mình phải về đây.- Bỏ lại một lại khen ngợi nhỏ chạy ton ton về phía nó.
Ở đằng xa xa có một người không hiểu sao đang tức giận bóp nát hộp sữa yo-mốt mà nữ sinh đứng một bên tặng cho làm sữa bắn tung tóe lên người nữa sinh kia.