Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

, 255, 0)”>Chương 72: Cửu kiếp luân hồi

Trần Lãm chậm rãi bước qua cánh cửa tiến vào gian phòng thứ sáu. Hoàn Nhan Tuyết Y không quan sát lần này, có thể là bí mật nào đó nhưng nàng vẫn đứng ngoài bởi vì những thứ diễn ra bên trong thuộc về sự riêng tư của hắn. Đó là sự tôn trọng dành cho người nàng coi trọng, có những điều không nên biết thì tốt hơn.

Trần Lãm mang theo sự tò mò lẫn phấn khích thẳng tiến, đột nhiên những cảm xúc đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự ngỡ ngàng đến hoang mang.

Bởi vì trước mặt hắn là chính Thẩm Mộng Dao bằng xương bằng thịt chân thật đang bóp chân cho hắn. Nơi hắn đang ngồi chính là phòng của Thẩm Mộng Dao trong mật thất khi xưa.

Trần Lãm cảm nhận được bàn tay mềm mại như bông của nàng chính là bàn tay đã từng nắm lấy. Một cảm giác vui mừng khôn xiết ập tới sau bao nhiêu ngày xa cách cuối cùng đã gặp lại.

Hắn muốn đưa bàn lên chạm vào gò má cao sau nụ cười hiền hòa nhu thuận thì phát hiện không thể nào điều khiển được thân thể.

Cái gì? Tại sao ta không thể động đậy?

Không có ai trả lời cho hắn biết, chỉ có giọng nói êm dịu của Thẩm Mộng Dao đập vào tai:

“Ngươi cảm thấy đan điền thế nào rồi?”

“Hai tháng nữa ta sẽ kết đan một lần nữa, chắc chắn thành công.”

Cơ thể của “Trần Lãm” tự động trả lời trong sự kinh ngạc của hắn. Hắn có thể cảm nhận được toàn bộ cảm giác của cơ thể này. Hắn chính là mình, minh chính là hắn, nhưng hắn không có cách nào điều khiển cơ thể, chỉ có thể quan sát và cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Đây thật sự là ta? Làm sao ta chỉ mới có Trúc Cơ viên mãn?

Hàng tá câu hỏi nảy sinh, Trần Lãm tiếp tục quan sát Thẩm Mộng Dao phát hiện nàng khác biệt so với trước. Nàng đối với “Trần Lãm” cực kỳ dịu dàng, ánh mắt và cử chỉ rất ôn nhu, không giống như đã từng ngại ngùng với hắn.

Đột nhiên “Trần Lãm” nắm chặt bàn tay của Thẩm Mộng Dao cười nói:

“Sư tỷ, ta rất thích sư tỷ, sư tỷ gả cho ta chứ?”

Thẩm Mộng Dao không những không tỏ thái độ nghiêm khắc uốn nắn mà ôm “Trần Lãm” và ngực, để đầu tựa lên cặp nhũ phong căng tròn phía trước vuốt ve nhẹ giọng:

“Xem ngươi kia, còn nhỏ như vậy đã ham thích nữ sắc, ta đã hơn 200 tuổi rồi sao có thể so với các tiểu cô nương xứng đôi vừa lứa với ngươi.”

“Trần Lãm” tách người ra mở hai mắt sáng lấp lánh đanh giọng:

“Ta thấy sư tỷ là người đẹp nhất, không ai có thể so sánh, ta chỉ cần mỗi sư tỷ làm vợ.”

“Khanh khách. Còn nhỏ đã dẻo miệng như vậy sau này ngươi gây họa cho cô nương nhà người ta” Thẩm Mộng Dao nâng bàn tay ngọc che miệng cười tít mắt:

“Ngươi đột phá Nguyên Anh kỳ, ta không hứa sẽ gả cho ngươi nhưng chắc chắn sẽ bên cạnh ngươi cả đời. Ngươi đồng ý không?”

“Đương nhiên là được.” Thanh âm sảng khoái vang cả căn phòng đáp lời.

Trần Lãm không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Mộng Dao này thật khác so với sư tỷ Thẩm Mộng Dao của hắn, ngay cả “Trần Lãm” này cũng tương tự.

Tiếp theo một màn chưa bao giờ nghĩ tới lại diễn ra.

Thẩm Mộng Dao chầm chậm đưa gương mặt lại gần, bờ môi hồng nhuận khẽ chạm lên môi hắn làm đầu óc hắn khẽ rung lên như có dòng điện chạy quay. Không chỉ hắn mà “Trần Lãm” đồng thời mở to mắt nhìn vị sư tỷ như hoa như ngọc chủ động trao nụ hôn đầu đời.

Nụ hôn quá mức chân thật nếu không phải nói là thật.

Chỉ kéo dài vài hơi thở ngắn ngủi nhưng Trần Lãm cảm nhận đây chính là bờ môi ướt át ngọt ngào hắn đã hôn vô số lần ngày nào.

Hắn nghẹn ngào đón nhận nụ hôn như “Trần Lãm”, cảm nhận hương vị quen thuộc mà cả đời này không thể nào quên.

Nàng là nữ nhân cưu mang hắn, cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn.

Trong lòng không có bất kỳ dục vọng, chỉ đơn thuần là niềm vui sướng gặp lại cố nhân, sự thỏa mãn sau thời gian xa cách.

“Đây là hôn, ngươi phải nhớ rằng nụ hôn rất quan trọng với nữ nhân, không thể tùy tiện.” Thẩm Mộng Dao dịu giọng chỉ dạy:

“Ngươi cố gắng kết thành kim đan, dùng hết sức tập trung tu luyện, ba năm sau ngươi tham gia chiêu sinh Thiên Việt thư viên, nơi đó sẽ là nơi ngươi tỏa sáng.”

Đối với chuyện này, Trần Lãm rất quen thuộc, dù là hắn hay “Trần Lãm” thì Thẩm Mộng Dao đều muốn đi tới Thiên Việt thư viên.

Bỗng nàng nhìn sâu vào mắt hắn nghiêm giọng:

“Nhớ kỹ, ngươi không được quá tin lời nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân xinh đẹp càng dễ lừa ngươi.”

“Trần Lãm” bĩu môi đáp:

“Làm gì có ai đẹp hơn sư tỷ, tỷ không phải lo.”

Trần Lãm bên trong cảm thấy câu thoại này có chút quen quen, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi. Đối với Thẩm Mộng Dao rất khâm phục, nàng thật sự là nguời tốt, kỹ tính như vậy. Còn không phải hắn bị một trảo từ mỹ nhân Liên Nguyệt sao? Nhưng cũng không thể trách nàng khi ấy.

Hắn có Vòng bạn bè như một lớp bảo hiểm kết giao, đỡ đi phần nào nguy hiểm.

Tiếp theo Thẩm Mộng Dao đừng dậy dẫn hắn ra ngoài luyện tập.

Trong trí nhớ trước kia hắn từng được Thẩm Mộng Dao chỉ dạy ba loại chiến kỹ thủy hệ nhưng đây là lần đầu tiên hắn được nàng cầm tay hướng dẫn.

Mặc kệ tình huống hiện tại là gì, hắn thả lỏng tâm tư cảm nhận từng cái chạm tay, nâng tay của nàng.

“Ngươi nén linh lực vào giữa lòng bàn tay, áp súc đến hết mức như thế.” Giọng nói dịu êm của Thẩm Mộng Dao văng vẳng bên tai

Từng đòn Bạo Thủy Xung Ba đánh ra, từng tia từng tia mỗi lúc thu nhỏ hệt như hắn từng luyện tập trong không gian thí luyện. Không nghĩ tới nàng có hướng thay đổi chiến kỹ y như hắn.

Mỗi ngày hắn đều được Thẩm Mộng Dao tận tình nâng đỡ, hướng dẫn từng li từng tí. Mọi thứ cứ như là một giấc mơ, hắn muốn tình nguyện đắm chìm trong giấc mơ này mãi mãi, để luôn luôn có thể ngắm nhìn vị sư tỷ xinh đẹp.

Mơ? Rõ ràng ta vẫn tỉnh táo.

Nhớ tới mục đích là gì, đây là rèn luyện tâm cảnh theo như lời Hoàn Nhan Tuyết Y, hắn liền bừng tỉnh. Thần trí trở nên thông suốt.

Nhưng đây… cảm giác rất chân thật.

Vậy nơi hiện tại là gì?

Thế giới này có thật sự tồn tại?

Trần Lãm lập tức phủ định, nếu là thật vậy thế giới trước đây là gì, còn có thế giới Địa Cầu nữa?

Hắn chỉ có thể quan sát và cảm nhận trong thế giới này.

Hắn chỉ là một người ngoài nhìn vào thế giới này, trải nghiệm những gì trong thế giới này.

Thế giới có hắn và Thẩm Mộng Dao, nhưng “hắn” không phải là hắn và Thẩm Mộng Dao cũng không Thẩm Mộng Dao hắn từng biết.

Có lẽ đây là diễn biến tiếp theo của cuộc đời cơ thể Trần Lãm trước kia nếu hắn không bị hệ thống dịch chuyển đến.

Nếu đã vậy thì việc gì phải bận tâm thế giới này là gì.

Chứng kiến cuộc đời của bản thân rẽ sang một nhánh khác cũng là một loại thưởng thức.

Trần Lãm trở nên tò mò, nếu không có hệ thống thì Trần Lãm thật sự ở Tử Huyền Tinh sẽ trưởng thành như thế nào.

Cửa ải rèn luyện tự nhiên biến thành một bộ phim mà hắn được nếm trải cảm nhận của nhân vật chính là chính mình, không, chính mình của trước đây.

Trong gian phòng thứ sáu, Hoàn Nhan Tuyết Y lẳng lặng quan sát biểu hiện của hắn, nét mặt hắn biến ảo thất thường cuối cùng giãn ra trở lại hình thái ban đầu.

“Đó là người quan trọng của hắn sao?”

“Ta từng đạt được cơ duyên nhận một tia luân hồi từ Luân Hồi Hải. Hiện tại chỉ qua một kiếp, liệu ngươi có thể vượt qua tám kiếp còn lại không?”

Hoàn Nhan Tuyết Y lẩm bẩm, nàng vốn dĩ không định nhìn lén nhưng biểu hiện của hắn khiến nàng tò mò, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nàng sử dụng thứ này.

Chỉ một tia luân hồi mặc dù không đủ để Trần Lãm trải nghiệm luân hồi hoàn toàn nhưng lại là luân hồi thực sự để rèn luyện tâm cảnh.

Bất kỳ sinh linh nào đã bước vào tu chân đều mang theo một chấp niệm. Để mạnh hơn? Đó chỉ là câu trả lời nhất thời. Vì sao phải mạnh hơn chính là trọng điểm. Nó trở thành chấp niệm đeo bám mọi tu si, theo thời gian chấp niệm không mất đi mà ngày càng lớn dần, đến một lúc nào đó hóa thành tâm ma.

Tâm ma là ma sinh ra từ tâm của bản thân, hình thành từ những điều không thực hiện được hay những chấp niệm nhỏ nhặt tồn động không giải quyết được hóa thành. Rất nhiều tu sĩ vì không giải được tâm ma của bản thân mà thất bại dưới thiên kiếp, thân tử đạo tiêu.

Mà thông qua trải nghiệm, được tận mắt chứng những kiếp ứng với tâm, tu sĩ sẽ được thấy chính bản thân trong đó, tâm của họ sẽ lay động, họ phải xác định đâu là thật đâu là giả, thật giả đan xen như thật, nếu tu sĩ không tỉnh táo sẽ lạc hướng, đánh mất chính mình, không nhận rõ đâu là hư ảo, đâu là thật.

Một khi đã lạc, tu sĩ phải cố gắng thoát ra, dù cho có ảnh hưởng đến tâm cảnh và tu vi ngày sau thì đó là cơ hội cuối cùng để trở mình. Luân hồi có lợi có hại, nhưng sau cùng quyết định vẫn là ở tu sĩ, vì vậy mới có câu nói phải luôn giữ vững bản tâm.

Hoàn Nhan Tuyết Y không tiếp tục quan sát nữa, Trần Lãm có thể chưa thật sự giải thích được thế giới hắn trải qua nhưng đã hiểu cơ bản về luân hồi, chỉ cần đợi xem hắn có thể tiến bao xa.

Tuy nhiên, nàng không biết rằng hắn là người hai kiếp, Địa Cầu không tu luyện nhưng kiến thức về nhân sinh rất cao, so với Tử Huyền Tinh chỉ có hơn.

“Hơ… Thời gian không còn nhiều, tương lai phải dựa hết thảy vào hắn rồi.” Hoàn Nhan Tuyết Y thì thào, ánh mắt chứa đầy tiếc nuối và u buồn.

Mà lúc này Trần Lãm trong luân hồi đã nhìn thấy một khung cảnh khác.

“Đây là…” Trần Lãm động dung, không nghĩ tiếp theo lại là nơi này.

Hắn đang đứng trên tầng trên cùng Thiên Nguyệt Các nhìn vào trong, trên chiếc giường bông là Liên Nguyệt đang mặc một bộ y phục lụa mỏng tanh thấy rõ từng điểm hồng hào ẩn sau lớp áo.

Trên tay nàng một ly rượu, rượu từ khóe miệng chảy một đường dọc xuống cổ, thấm qua lớp lụa nổi bật lên lớp da trắng mút bên trong, cực kỳ khiêu gợi.

Không chỉ Trần Lãm mà cơ thể kia của hắn cũng bốc lên dục hỏa, toàn thân nóng ran, hơi thở cũng gấp gáp.

“Chàng còn không mau lại.” Liên Nguyệt nằm nghiêng người huơ cánh tay ngoắc hắn lại.

Lớp váy tốc lên khoe trọn kiều đồn nõn nà không tì vết dụ hoặc vô cùng.

Hắn không thể chần chừ mà lao vào như hổ đói, há miệng mút lấy bờ môi đỏ mọng hút hết hương tân ngọc dịch pha lẫn vài giọt rượu còn đọng lại.

“Ưm…” Liên Nguyệt rên rỉ ư ử trong họng tận hưởng cái lưỡi thô bạo của hắn quấy rối, nàng bị hôn đến mức thở không nỗi nữa mới đẩy hắn ra khẽ nguýt:

“Hừ, chàng mạnh bạo đến vậy, người ta muốn tắt thở tới nơi.”

“Hề hề, do nàng mê người quá ta chịu sao nổi.” Hắn hồ hởi liếm môi, nước miếng hai người vẫn còn đọng lại khóe miệng chảy xuống cằm.

Liên Nguyệt cong môi nâng ly rượu uống cạn, nàng phất tay chụp tới một bầu rượu. Sau đó nằm ngửa ra dạng hai chân chạm sát đệm phô bày đóa hoa thịt đẫm nước hé mở thấy rõ khe thịt sâu hun hút.

Trần Lãm bên trong cơ thể ngạc nhiên cực độ, không phải vì tình cảnh, mà là vì phía trên đóa hoa ướt át kia hoàn toàn trơn nhẵn.

Hắn thở ồ ồ úp mặt vào ngậm hai cánh hoa khoe sắc thì đã bị bàn tay của Liên Nguyệt chặn lại. Nàng đỏ ửng cả khuôn mặt, không rõ do rượu hay dâm ý hiển lộ, hé môi yêu kiều rên rỉ:

“Chàng… uống loại rượu mới thiếp mới của thiếp.”

Tay nàng nghiêng bầu rượu, dòng rượu đổ xuống trượt qua khe thịt trong vài hơi thở đã tràn ra ngoài. Nàng vểnh ngược hạ thân lên cao để rượu không chảy xuống, buông ra thanh âm dâm mị:

“Đây là Nguyệt Tinh Tửu… ưm… hay còn gọi tinh hoa của Nguyệt Nhi, chàng mau uống.”

Hắn như cái máy ấn nút là chạy, lập tức cúi xuống thè cái lưỡi vào sâu trong động huyệt đầy rượu hút mạnh.

“Ưm…” Liên Nguyệt oằn mình thở dốc nhắm mắt sung sướng, rượu làm nàng vừa nóng hừng hực bên trong dâm huyệt lại vừa lạnh bởi đã ủ một thời gian. Thêm cái lưỡi của hắn thọc sâu vào chạm đến từng thớ thịt vốn đã mẫn cảm nãy giờ khiến nàng phát điên.

Nóng lạnh giao thoa mà tê tái, nàng co giật hạ thân dữ dội phóng xuất toàn bộ dịch mật hòa quyện cùng với rượu vào miệng hắn.

Trần Lãm bên này lặng lẽ quan sát cũng ngây người, hình ảnh thật rực rỡ và dâm dật. Uống rượu kiểu này thật kích thích. Hắn không khỏi cảm thán Liên Nguyệt còn có một mặt dâm đãng và điên loạn chưa từng thấy như vậy.

Hắn bỗng dưng nung nấu ý định sẽ cho Liên Nguyệt nằm ngửa ra đổ rượu vào uống như thế này. Biết đâu nàng thật sự thích như vậy. Nhưng tiền đề là nàng phải tỉnh lại.

Nghĩ đến Liên Nguyệt thực tế vẫn còn hôn mê chưa biết khi nào biến chuyển thì hắn tắt ngấm tâm tình thưởng thức cảnh xuân dâm dục.

Hắn quay lại trạng thái bình thản vốn có theo dõi diễn biến của mình trong thế giới này, muốn xem bản thân hắn sẽ đi về đâu.

Hắn nhìn thấy bản thân ngày qua ngày chỉ sinh sống trong Tiêu Dao Các, cùng Liên Nguyệt luyện công, theo dõi sự vụ, trông coi được điền, làm những việc bình thường. Đêm đến thì giao hoan cùng Liên Nguyệt.

Mãi đến khi tóc lớm chớm có vài sợi bạc thì mới có một đứa con trai kháu khỉnh.

Nhưng cuối cùng vì sống nhàn hạ mà tốc độ tu luyện chậm dần, chưa đột phát Xuất Khiếu kỳ đã tiêu hao hết thọ nguyên mà chết.

Ngay cả thời gian sống với Liên Nguyệt cũng không có gặp các nữ nhân khác như Hoàn Nhan Yên Vũ hay Thiên Ngọc Ly.

Hắn ngộ ra một điều nếu sống vô tư và chết đi trong khi vẫn có cơ hội khám phá thế giới bao la bên ngoài có thật sự đáng hay không. Bởi bản thân hắn có hệ thống, cái đích cuối cùng vẫn còn là dấu chấm hỏi.

Mục tiêu của hắn đã có sự lung lay.

Thế nào là an nhàn, thế nào là thảnh thơi?

Với tiềm lực hiện có, sống một đời an nhàn có luyến tiếc không?

Và còn có… Chung Uyển Đình đã nói rằng đợi nàng.

Sẽ đơn giản kết thúc như vậy sao?

Trần Lãm cười thầm, dường như đã có một đáp án mới, không hẳn là đáp án mà là một lối đi.

Kiếp thứ hai khép lại.


Lời t/g: cảnh sắc chương này hơi nhân văn xD