Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7300 Lượt Xem

, 255, 0)”>Chương 69: Thánh nữ

Đối với chuyến đi của Thiên Ngọc Ly đi đến Hồ tộc tại Đông Việt đại lục, Trần Lãm không có quá nhiều lo ngại, với sự sắp xếp của Thanh Hàn ắt hẳn Thiên Ngọc Ly bình an vô sự.

Lầu cát chỉ còn Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ. Hoàn Nhan Yên Vũ lẳng lặng chấp tay trước bụng nhìn hắn, nàng hiểu rõ tâm trí hắn đang rối bời, tốt nhất không nên nói gì thêm.

Hoàn Nhan Yên Vũ cười nhu thuận nắm lấy tay hắn cùng nhau tản bộ trong rừng trúc.

Bóng trúc lay động dưới nắng vàng, tán trúc nhẹ đưa để lọt những tia nắng xuyên qua chiếu rọi xoa dịu lòng người. Hoàn Nhan Yên Vũ nhìn sâu trong rừng trúc nói khẽ:

“Nguyệt tỷ bản tính lương thiện, nhất thời chưa tiếp nhận được. Các chủ có nỗi khổ riêng như thiếp, thiếp nghĩ Các chủ thật sự yêu chàng, nếu không thì làm sao có cảnh kia trong Vọng Nguyệt Hội, thật hâm mộ.”

Trần Lãm như bỏ được tảng đá nặng trong lòng sau khi tâm sự với Hoàn Nhan Yên Vũ.

Nàng là người hiểu chuyện, lấy lí do lĩnh ngộ công pháp thì không thể nào phát sinh quan hệ nhanh như vậy. Có chăng thì gọi là tình yêu sét đánh, Tử Cực Âm Thể không tiếp xúc thân mật với nam nhân 700 năm nên Liên Nguyệt không thể khống chế được cảm xúc bản thân.

Hoàn Nhan Yên Vũ cũng từng như vậy, khi đó thật khó mà cưỡng lại. Tử Cực Âm Thể như là một chất xúc tác mạnh mẽ đưa quan hệ bạo tiến.

Đối với chuyện Liên Nguyệt đánh lẻ một mình, Hoàn Nhan Yên Vũ không có ý kiến, bồi dưỡng tình cảm chỉ có song phương là tốt nhất, kéo theo các nàng chẳng khác gì rào cản.

“Nguyệt tỷ sẽ hiểu mà.” Hoàn Nhan Yên Vũ dựa vào hắn cười, đột nhiên ngoảnh mặt lại phía sau thốt lên:

“Phải không Nguyệt tỷ?”

Trần Lãm giật mình nhìn theo phát hiện Đoạn Lăng Nguyệt lấp ló phía sau bụi trúc vân vê ống tay Tuế Hàn Trúc Tuyết Y.

Hai ánh mắt vô tình chạm phải, ai nấy cười ngượng ngập, không biết phải nói thế nào cho phải. Thì ra Đoạn Lăng Nguyệt vẫn luôn theo phía sau nghe trộm cuộc trò chuyện giữa hai người Trần Lãm. Trong lòng lại dậy sóng, nàng đã hiểu nhầm, tất cả không phải do hắn chủ trương. Nghĩ đến sư tôn, nàng so với sư tôn dám đối mặt với tình ái thật sự không bằng.

Đoạn Lăng Nguyệt đã chủ động tiến lên trước nhìn sâu vào mắt Trần Lãm nói:

“Ta tới hỏi thăm trước khi đi.” Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái liền khôi phục vẻ tĩnh lặng, đều giọng nói:

“Nếu sư tôn không thể khôi phục, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Nàng dứt lời quay bước biến mất với bùa dịch chuyển.

Lời lẽ như đe dọa nhưng Trần Lãm vui sướng lạ thường, hắn thấy được trong đôi mắt của Đoạn Lăng Nguyệt đã không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước nữa.

Nhìn sang Hoàn Nhan Yên Vũ, hắn thật sự bái phục.

Có nữ nhân như nàng bên cạnh, có thể chê chỗ nào được.

Bên trong một đình viện thanh mát, Thẩm Mộng Dao ngồi thiền trên đệm bông. Tu vi hiện tại của nàng đã khôi phục đến Phân Thần sơ kỳ, chỉ một bước nữa sẽ trở về Lục Bích Tiên Tử xếp hạng trong Thiên Nhân Bảng.

Nàng chậm rãi thu công mở mắt, bởi cảm nhận được không gian phía trước dao động tạo thành vòng xoáy gợn sóng. Một nữ nhân thân mặc cung trang đỏ rực nóng bỏng yêu kiều bước ra.

“Tiểu tử kia lại hại người nữa rồi!” Người vừa xuất hiện đã nói lanh lảnh.

“Ý của nhị tỷ là?” Thẩm Mộng Dao hiểu “tiểu tử” trong lời nói đó là ai, nhưng hại người là thế nào?

“Hừ! Còn không phải tên sư đệ đè ngươi lúc trước sao? Hắn chơi con gái nhà lành người ta bất tỉnh nhân sự đó.” Giọng điệu chua ngoa văng vẳng bên tên khiến Thẩm Mộng Dao đỏ ửng hai má.

Tự nhiên nhị tỷ lại nhắc làm nàng nhớ đến cái ngày nàng rên rỉ dưới thân hắn.

Nàng không quên nổi a, mỗi lần nhớ lại cảm xúc rất chân thật như ngày hôm qua.

“Tỷ… tỷ có biết là ai không?” Thẩm Mộng Dao lí nhí hỏi.

“Tiêu Dao Tiên Tử đó, quen không? Đạo sư của ngươi đó.” Nhị tỷ cười phá lên:

“Khanh khách, các ngươi cũng từng là sư đồ, xem như nửa chữ sư đồ đi, tiểu tử này ăn cả cặp.”

Thẩm Mộng Dao xây xẩm mặt mày, nàng vừa nghe phải cái gì như sét đánh ngang tai.

“Ngươi là nữ nhân đầu tiên của hắn, nhưng mà ta nói nè, tiểu tử đó trăng hoa ghê gớm, ngươi đợi hắn vào Thiên Việt thư viện nhiều khi hắn quên mất ngươi đó nha.”

“Hai năm nữa … hừm… chỗ này chắc đóng mạng nhện rồi… để ta khai thông cho nó.”

Nhị tỷ cười ha hả, bàn tay ma quái mò tới chỗ cách bụng dưới gang tay của Thẩm Mộng Dao chà miết.

“Tỷ thôi đi!” Thẩm Mộng Dao giật nảy người, gạt bàn tay nghịch ngợm kia ra gắt lên:

“Chúng ta là nữ nhân, làm sao tỷ kỳ quái vậy?”

Nhị tỷ cười ngày một lớn, liếm bờ môi nheo mắt nói:

“Là nữ nhân mới hiểu nữ nhân, Dao Dao à có những thứ không nên nhịn phải xả ra mới thoải mái, để tỷ ta giúp ngươi.”

Trước mặt nhị tỷ cường thế đẩy đổ nhào ra đất không thể phản kháng, Thẩm Mộng Dao hoảng hốt lắp bắp:

“Không… không… đừng tỷ!”

Giọng nói cắt đứt, một bờ môi quyến rũ ướt át đã đánh tới.

Sâu trong rừng rậm mênh mông, Trần Lãm bay một đường với Hoàn Nhan Yên Vũ dựa theo cảm ứng lệnh bài chữ “Nhẫn” trong tay nàng mà không hề biết sư tỷ của hắn đang bị một nữ nhân khác làm thịt.

Lúc này trời đã tối mịt, nửa vầng trăng loáng thoáng ẩn hiện sau từng tán cây cổ thụ. Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ phải mất nhiều ngày mới có thể đặt chân tới nơi cần đến. Cả hai đều lộ ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, đã tiêu tốn khá nhiều linh lực.

Trước một cái cây lớn cao hơn trăm thước, lệnh bài chữ “Nhẫn” trong tay Hoàn Nhan Yên Vũ rung động kịch liệt. Nàng dự đoán chắc chắn ở chỗ này.

Cả hai chia nhau quan sát kỹ lưỡng xung quanh thân cây, phát hiện dưới chân lõm xuống một nhịp.

Trần Lãm lập tức thổi lớp cây cỏ rậm rạp bên dưới thì thấy có một cái lõm đất y như hai cái lổ hõm lần trước.

“Chính nó, ta đã kể cho nàng nghe, các lỗ hỏm này hoàn toàn giống nhau.” Trần Lãm hài lòng kêu lên.

“Để thiếp thử.”

Hoàn Nhan Yên Vũ gật đầu. Một lần ở Tử Sơn không thành, hiện chỗ này là nơi lệnh bài dẫn đến, chắc chắn có sự khác biệt.

Bụp!

Lệnh bài vừa khớp với lỗ hỏm, nó lóe sáng trong tích tắc sau đó ảm đạm như cũ.

Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ sốt ruột chờ đợi, một khắc sau vẫn không điều gì bất thường xảy ra.

“Kỳ lạ! Rõ ràng là có cảm biến phát ra ánh sáng.” Hoàn Nhan Yên Vũ thắc mắc.

Nàng bước tới muốn gỡ lệnh bài đặt lại, lạ thay không cách nào gỡ ra được.

Trần Lãm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lại có chuyện gì nữa đây.

Hắn cũng chạm tay vào kiểm tra lệnh bài hòng lấy nó ra.

Lúc này dị tượng phát sinh.

Từ lệnh bài phát ra một màn sáng bao bọc cả hai. Chỉ một hơi thở bóng dáng hai người mất tích.

Trần Lãm chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy xung quanh chớp sáng, khung cảnh thay đổi khác biệt hoàn toàn.

Hình như đây là truyền tống trận mà thứ kích phát là lệnh bài và phải có hai người chạm tay vào, Trần Lãm dựa vào biến động khi nãy thầm đoán.

Hắn và Hoàn Nhan Yên Vũ lúc này đang đứng giữa một lối đi, giống như là mật thất âm u. Tại vị trí đang đứng chỉ có một viên dạ minh châu sáng mờ mờ, phía trước là một con đường tối tăm và sâu hun hút.

Thành vách cao tương đương ba tầng Kỳ Trân Các, hai bên và trần đều khảm một loại đá trông giống đá tổ ong. Trên tường sát bên có một cái khe đang chứa một lệnh bài chữ “Nhẫn”. Hoàn Nhan Yên Vũ nhìn qua đã xác định nó lệnh bài khi nãy.

Nàng đưa tay lấy nó ra, lần này lấy ra được.

Rào!

Dọc lối đi bùng cháy lên từng ngọn đèn xếp thành hàng dài. Mấy ngọn đăng này tương đối kỳ lạ, lửa phiêu dụng phập phù lửng phía trên không chạm vào thân đèn.

Tiếp theo lệnh bài phát sáng nhàn nhạt, Hoàn Nhan Yên Vũ cẩn thận tiến lên từng bước mà phía sau Trần Lãm cũng không chủ quan, vận chuyển tả nhãn.

Để ý trên vách tường hai bên hiện đầy bích họa trừu tượng, nội dung bích họa cơ hồ là những ngọn lửa, đao và thương các loại rất phong phú. Đặc biệt là chúng cùng một dạng so với hình xăm trên mặt Hoàn Nhan Yên Vũ. Một cỗ khí tức oai hùng thần bí mang theo phong cách cổ xưa đập vào mặt hai người.

Hai người chậm rãi đi sâu vào trong, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Tạo nghệ mật thất này so với Huyền Tình Đế Tôn phải nói là một chín một mười, vô cùng tinh diệu. Không rõ truyền thừa của Hoàn Nhan Yên Vũ là của một cường giả nào.

Cuối cùng sau một nén hương, lối đi đã đến điểm cuối, trước mặt hai người là một bức tường đá. Tường đá này cao chừng bảy thuốc, trên đó điêu khắc chi chít hình vẽ lửa, đao, thương. Các hình vẽ này có độ đậm nhạt khác nhau, nhìn kỹ sẽ tạo nên một bức họa lớn. Đó là một thanh trường đao đặt chéo lên một cây thương đen kịch, cả hai thanh vũ khí đang nâng một ngọn hắc hỏa lơ lửng bên trên.

Đặc biệt phía trên bức họa là một cái bảng dài đến nóc ghi ba chữ dọc xuống.

Thiên Nhẫn Giáo.

“Thì ra “Nhẫn” trong Thiên Nhẫn.” Trần Lãm giờ đã hiểu.

Hai nơi có lỗ hỏm trước đó chắc cũng dẫn tới một nơi tương tự như vậy.

“Bên này có một cái khe, để thiếp đặt lệnh bài vào.”

Liên Nguyệt vòng sang bên trái nhét lệnh bài vào cái khe hở nhỏ trên tường vừa khít.

Ầm ầm!

Toàn bộ con đường chấn động theo tiếng nổ, tường đá trước mặt rốt cuộc xoay chậm thẳng đến vuông góc lộ ra khung cảnh bên trong, ánh sáng bắt mắt chiếu rọi đến bên ngoài.

“Chúng ta vào thôi.”

Hoàn Nhan Yên Vũ lấy lệnh bài rồi tiến vào trong.

Ầm ầm!

Hai người tiến vào trong thì tường đá lập tức xoay lại như cũ.

Không gian bên trong khác hẳn bên ngoài, tươi sáng, cao sang như bên trong một cung điện quý tộc bậc nhất. Dạ minh châu khảm ở khắp nơi, hoa văn hoàng kim điêu khắc sắc sảo. Chính giữa là một bảo tọa toác ra uy nghiêm quyền lực.

“Rốt cuộc ta đã đợi được.” Một âm thanh nữ nhân lạnh như băng vang vọng chấn rung màn nhìn hai người.

“Tiền bối là ai?” Trần Lãm cung kinh hỏi.

Không có thanh âm nào đáp lại hắn, thay vào đó là một đoàn hư ảnh hiện ra trước mắt. Đoàn hư ảnh này chính là từ một bức họa khắc họa hình ảnh lửa, đao, thương truyền đến, dần biến đổi hình dạng, cuối cùng hóa thành một nữ nhân mờ mờ ảo ảo lơ lửng phía trước hai người.

Trần Lãm nhìn qua đã biết nữ nhân này đang tồn tại trạng thái linh hồn và linh hồn này mạnh hơn so với hắn nhiều.

Một thân y phục trắng đen viền tím ôm sát để lộ vùng ngực trắng như bông bưởi. Xương quai xanh như ngọc khảm hoàn toàn đối lập với hai bầu sữa, toát lên phong vận thành thục, mái tóc dài trắng như mây buông xõa tựa như một dòng suối phủ xuống tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ.

Gương mặt bị một tấm mặt nạ trắng nhỏ che đi vầng trán nhưng khẳng định là ngũ quan ưu nhã tinh xảo, chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân. Ánh mát hiền hậu nhưng cơ thể mê người đến vô lý. Chưa kể đến hai chân dài trắng nõn mang vớ đen đến sát trên đùi càng thêm gợi đòn.

Đáng tiếc Trần Lãm không có tâm trạng thưởng thức, trải qua mối quan hệ với sư đồ Liên Nguyệt, hắn đã có thay đổi. Hắn chỉ tập trung trợ giúp Hoàn Nhan Yên Vũ.

“Khẩn trương làm gì?” Nàng cười thùy mị đổi giọng:

“Nghe như ta già lắm sao? Ta có 3000 tuổi thôi, làm sao so với mấy lão quái vật ở đây.”

Hoàn Nhan Yên Vũ nghe qua giọng điệu có chút giận lẫy liền che miệng cười khúc khích:

“Chào tỷ tỷ a.”

Linh hồn nữ nhân khẽ gật đầu, nhìn qua hai người chốc lát thở nhẹ ra:

“Ta thật sự chỉ mới 3000 tuổi, còn thực tế thời gian đã trôi qua bao lâu ta cũng không rõ. Có lẽ đã rất lâu…”

Trần Lãm nhận ra ẩn ý trong lời nói của nàng, thanh âm tựa như tiếc nuối một điều gì đó từ xa xưa. Hình như nàng sử dụng bí pháp gì đó để bảo lưu linh hồn nên mới nói như vậy.

Nàng thu lại tâm tình, hắng giọng nói:

“Muội tử này tên là gì?”

“Muội là Hoàn Nhan Yên Vũ.” Hoàn Nhan Yên Vũ nhẹ giọng đáp.

“A… vậy thì theo bối phận ta là tổ tông của ngươi đó.” Nữ nhân cười khanh khách đầy hài lòng trước cái nhìn nghi hoặc và bất ngờ của hai người nói tiếp:

“Ta là Thánh nữ đầu tiên của Thiên Nhẫn Giáo, Hoàn Nhan Tuyết Y.”

“Giáo chủ là nghĩa phụ của ta, người vì không kết hôn nên không có con nối dõi nh ưng may người không phải là nam duy nhất trong tộc Hoàn Nhan. Người quy định các đời sau của tộc Hoàn Nhan nếu sinh con trai thì người đầu tiên làm Giáo chủ và nối tiếp, nếu sinh con gái thì chọn người đầu tiên làm thánh nữ. Cứ như vậy truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.”

“Nếu như mãi không sinh được con trai thì sẽ tìm đến người bên ngoài, vì vậy yêu cầu tân nhiệm Giáo chủ phải là người được Thánh nữ đời sau đưa đến thông qua Thánh nữ lệnh trên tay ngươi, cũng có thế nói ngươi chính là Thánh nữ đời này.”

Hoàn Nhan Yên Vũ lấy hai tay che miệng trố mắt, không thể hình dung nổi thông tin vừa tiếp nhận.

Lệnh bài này vậy mà có ý nghĩa sâu xa vượt thời gian. Lam Cực Thành nàng từng sinh sống hơn mười lăm năm không có một người nào khác ngoài nàng mang họ Hoàn Nhan. Tử Huyền Tinh rộng lớn thế mà nàng lại có thân phận Thánh nữ Thiên Nhẫn Giáo. Quan trọng hơn là nàng còn không biết giáo phái này lai lịch như thế nào.

“Ngươi không cần phải nghi ngờ, ấn ký trên mặt ngươi là minh chứng, nhìn kỹ bức họa phía sau ta.”

Hoàn Nhan Tuyết Y cười hiền với Hoàn Nhan Yên Vũ như trưởng bối dành cho nữ hài. Niềm vui mãn nguyện hiện rõ trong đôi mắt và nét cười.

Trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, cuối cùng đã tìm được Giáo chủ kế nhiệm, tiếp tục vấn đỉnh giang sơn xã tắc.

Nàng thật sự xúc động, nếu sinh mệnh hoàn chỉnh đã rơi nước mắt rất nhiều.

Trần Lãm nhìn chăm chú vào bức họa phía sau bảo tọa, đảo mắt sang hình xăm hay còn gọi là ấn ký trên mặt Hoàn Nhan Yên Vũ. Cả hai có nét tương đồng cùng một nét vẽ, nếu đặt ấn ký này vào bức họa thì hoàn toàn thích hợp, không phá vỡ bố cục.

Không phải nói đùa, nàng thật sự là Thánh nữ!