Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117
Tác Giả: YingShen
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Loli, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 7303 Lượt Xem
, 255, 0)”>Chương 67: Đỏ
Liên Nguyệt cục cựa trên giường bông, hạnh phúc và sung sướng đến mức hoài nghi nhân sinh, cứ ngỡ như là một giấc mơ không bao giờ muốn tỉnh.
Kinh Đào Chưởng Pháp có dấu hiệu đột phá màn chắn màn chắn vô hình nhập môn. Từ diễn giải bên trong nàng xác định được Kinh Đào Chưởng Pháp gồm ba chiến kỹ khởi điểm phân biệt là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Sinh Tử Phù và Bắc Minh Thần Công. Gọi là chiến kỹ nhưng không hẳn chiến kỹ, ý nghĩa bên trong rất tinh diệu.
Có lấy thân báo đáp cả đời cũng không trả hết. Chỉ có thể vì hắn mà sinh, vì hắn mà tử.
Trần Lãm không rõ suy nghĩ của Liên Nguyệt, cảm giác tâm tình nàng rất tốt đẹp. Hắn đang xem tính năng Thành tựu.
Trước mặt hắn là một cái bảng thông tin từ hệ thống, trên đó có nhiều khung hình tách rời phân biệt. Mỗi khung hình đại diện cho một nhóm thành tựu riêng như chiến lực, đối chiến, chức nghiệp, hệ thống.
Chỉ có hai khung đối chiến và hệ thống có chữ sáng lên, còn lại đều xám xịt với vô số dấu chấm hỏi.
Khung đối chiến sáng lên dòng chữ “cách hai cảnh giới giết địch” với số 10 ở cuối.
Tương tự khung hệ thống có “lần đầu bùng phát uy danh” với số 5.
Trần Lãm lật lại trí nhớ, hắn phát hiện có liên quan đến nhiệm vụ ẩn. Nhiệm vụ ẩn tới nay hắn đã hoàn thành ba lần bao gồm vượt cấp giết địch 20 lần, cải tạo chiến kỹ, lần đầu bùng phát uy danh nhưng chỉ có một được đưa vào thành tựu. Như vậy về cơ bản tương đối giống nhau.
Hiện tại hắn có 15 điểm thành tựu, còn thiếu 35 điểm thành tựu mới có thể lấy phần thưởng mốc thành tựu.
Hắn chỉ biết thưởng mốc thành tựu mức 50 này gọi Cửu Tự Chân Ngôn. Cửu Tự Chân Ngôn là khái niệm gì hắn mù tịt, hỏi Bạch Đình thì nang bảo đợi nhận được. Thôi thì khi nào đủ 50 điểm thành tưu sẽ rõ ràng.
Điểm chú ý nhất của tính năng Thành tựu là các thành tựu chưa đạt được rất nhiều, lại không có chỉ dẫn nên tương lai chỉ có thể dựa vào may mắn. Chẳng hay đánh bậy đánh bạ mở được thành tựu thì hay phải biết.
Hệ thống thăng cấp bậc mới mang lại rất nhiều lợi ích, không nói cũng có thể nghĩ cấp tiếp theo sẽ rất kinh người a.
Bạch Đình chỉ cho hắn biết rằng cấp tiếp theo gọi là Quỳnh Ngọc và không nói yêu cầu để thăng cấp để hắn tự mình tìm hiểu. Biết nhiều quá sẽ ỷ lại vào hệ thống.
“Hệ thống chỉ hỗ trợ cho công tử, đặt ra mục tiêu cho công tử, đường đi nước bước thế nào thì công tử phải tự thân vận động, sai một ly đi một dặm.” Bạch Đình đanh đá nhắc nhở, hiển nhiên không vừa lòng với công tử của nàng.
Trần Lãm hiểu rõ, những ký chủ trước đó vì sai lầm mà thân tử đạo tiêu dù cho có hệ thống.
Hắn lại vuốt ve Liên Nguyệt, hưởng thịt da thịt mơn mởn thơm ngát của giai nhân.
…
Suốt mấy ngày liền, hai người Trần Lãm thong dong trực chỉ phương hướng Tiêu Dao Các trở về. Tới lui cũng đã gần một tháng, không biết các nàng Hoàn Nhan Yên Vũ tu luyện đến mức nào.
Lần này không mang theo các nàng hẳn là hợp lý, mới có thể phát triển tình cảm với Liên Nguyệt đến mức độ tâm thần hòa hợp.
Trần Lãm không về tay không, hắn cũng mang quà về cho các nàng, đặc biệt là Xuân Nhan Thủy Thiên cấp rất được nữ nhân ưa thích.
“Dừng! Phía trước có người.” Đột nhiên Liên Nguyệt truyền âm, giọng điệu rất nghiêm túc.
Trần Lãm chưa hiểu chuyện gì đã bị cỗ lực lượng vô hình bao phủ. Liên Nguyệt chính là dùng thần thức che đậy khí tức, bởi nàng cảm ứng được hơn năm trăm dặm phía trước có người, còn là hai tu sĩ Phân Thần trung kỳ.
Đối phương bao gồm một nam và một nữ đều là trung niên, y phục tựa hồ có nét tương đồng, điểm chung là màu trắng, trán đeo băng tím rịm, thân áo thêu hoa văn họa tiết đầy màu tím sặc sỡ. Liên Nguyệt nhận ra ngay là người của Minh Thiền Giáo.
Trần Lãm không biết bọn hắn làm gì, cả hai đều là Phân Thần kỳ nên đây không phải sân chơi của hắn, trước mắt dựa theo Liên Nguyệt sắp xếp hành động.
“Tà giáo này, danh bất hư truyền! Thần thức của ta không thể tiến vào.” Nam tử trung niên thở dài một tiếng.
“Ngươi tính phá hủy nó à? Đã là tà giáo thì không đơn giản, bỏ đi, có chuyện gì chết không chỗ chôn.” Phụ nhân sau lưng nheo mắt khuyên nhủ.
Trần Lãm được che đậy khí tức nên có thể tiến gần hơn, lúc này ẩn nấp sau đã nghe được cuộc đối thoại, không khỏi rùng mình một cái. Không rõ tà giáo trong miệng hai người họ là gì mà phụ nhân này tỏ ra kiêng kỵ như vậy.
Tả nhãn vận chuyển, hắn rốt cuộc đã nhìn rõ thứ mà nam tử trung niên muốn phá hủy. Mắt hắn trợn lên, đó là nơi đặt lệnh bài chữ “Nhẫn”. Khác với lỗ hỏm trên đá ở Tử Sơn thì tại đây nó nằm ngay trên mặt đất.
Hai người mười phần không có lệnh bài chữ “Nhẫn” mới nói như vậy. Hắn có manh mối duy nhất nằm ở Hoàn Nhan Yên Vũ, chuyến này về nhất định phải đi cùng nàng, không thể kéo dài nữa. Hắn lờ mờ phát hiện các lỗ hỏm này phân bố không ít, không nói quá là có toàn bộ Thiên Việt đại lục sơ sơ cũng phải chục cái như vậy.
“Ta nhất định phải đem thứ này về nghiên cứu, không làm được thì cái danh Minh Thiền Giáo khác nào trò hề. Chưa kể nếu thành công còn được Giáo chủ ghi nhận công lao ban thưởng.” Nam tử trung niên quả quyết, điệu bộ rất chấp nhất.
Nhìn theo nam tử trung niên đang rút ra thanh kiếm, Trần Lãm mong chờ xem có dị biến nào xảy ra. Hắn chưa từng có ý định oanh kích lỗ hỏm này, có người làm chuột bạch thí nghiệm thì hay rồi.
Keng!
Chỉ thấy nam tử trung niên vung kiếm thật nhanh, lưỡi kiếm sắc lẹm lạnh toát chém dọc lỗ hỏm. Nhưng rồi nhận ra lỗ hỏm hoàn hảo vô hại trong khi trên dưới hai đầu bị khắc sâu một đường.
“Hừ! Không tin nó làm khó được ta.” Nam tử trung niên nhếch miệng trầm giọng.
Ầm!
“A… a…” Hắn chưa xuất ra kiếm thứ hai đã bị một luồng kiếm khí từ lỗ hỏm chấn ngước bay ra ngoài như diều đứt dây, miệng hét thẻm, ngực bị xuyên một lỗ ghê người, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn như chỉ còn chút hơi tàn.
Phụ nhân hoảng hốt lấy bình ngọc trút đan dược ào ào vào miệng hắn.
“Ta đã cảnh báo.” Nàng bực bội nhưng không giấu được vẻ sợ hãi trong ánh mắt.
Thứ này quá kỳ dị, có thể hấp thụ tấn công sau đó phản kích ngược lại với chính lực lượng đó. Nam tử trung niên không bị trúng điểm yếu hại đã là quá may mắn. Nàng không chần chừ, kết ấn phong tỏa trấn áp vết thương liền xách cổ hắn như con gà xé mở không gian rời đi tức thì.
Liên Nguyệt cảm ứng không còn khí tức hai người mới giải trừ bảo hộ. Mắt nàng lóe lên dị sắc, tò mò không kém đối với lỗ hỏm kỳ bí.
Chứng kiến nam tử trung niên ăn trái đắng nên nàng không dám vọng động, nhìn qua Trần Lãm thì hắn cũng lắc đầu, vì thế tiếp tục lên đường. Thứ đó có thể tồn tại lâu đời, qua nhiều năm vẫn y nguyên như vậy nên sẽ không có khả năng biến mất. Nếu có người phá hủy được thì nó đã không còn tồn tại như vậy.
Trần Lãm âm thầm ghi nhớ vị trí này, hiện tại đã có ba lỗ hỏm xuất hiện. Hoàn Nhan Yên Vũ dù chưa có đến nơi truyền thừa nhưng chắc chắn chỗ đó cũng có một lỗ hỏm tương tự.
Tà giáo kia như là cấm kỵ, với lệnh bài chữ “Nhẫn” cũng phải thập phần cẩn thận.
…
Bay thêm mấy ngày, Liên Nguyệt không thẳng tiến vào Tiêu Dao Các mà dừng lại một động phủ bí mật gần đó.
“Đây là nơi tĩnh tu của thiếp, chàng là người thứ hai biết được.” Liên Nguyệt cười duyên giới thiệu.
Trần Lãm hiểu ý nàng, hắn đã mang nàng vào trang viên nên nàng cũng không muốn hắn thiệt thòi. Dù động phủ này không lớn lại có hơi sơ sài nhưng đây là tâm ý của nàng, hắn hoàn toàn không có gì để chê.
Liên Nguyệt tạo ra một kết giới ngăn cách bên ngoài, với tu vi Hợp Thể sơ kỳ của nàng thì toàn bộ Tiêu Dao Các sẽ không có ai phát hiện ra.
Mùi hương hoa nhài quen thuộc xộc vào mũi Trần Lãm rất ư là thoải mái.
Liên Nguyệt chớp chớp mí mắt nóng bỏng tựa vào ngực Trần Lãm thỏ thẻ:
“Chàng… yêu thiếp đi.”
Lời vừa dứt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị đôi môi Trần Lãm áp chặt. Cái lưỡi mạnh mẽ của nam nhân chui vào khoang miệng tham lam mút lấy hương tân ngọc dịch, mỗi một nơi ướt át đều bị liếm láp sạch sẽ, phảng phất như tiểu quái vật muốn hút khô.
Cơ thể nàng khụy xuống vô lực chống đỡ trước thế công dũng mãnh của Trần Lãm. Từng mảng y phục của hai người rơi xuống, Trần Lãm đè nàng xuống giường mịn nhấm nháp vị ngọt đầu lưỡi.
Hai mắt Liên Nguyệt óng ánh mê ly, bị hôn đến mụ mị, không nhìn ra Trần Lãm đã chộp tay vào bầu ngực nhỏ xinh của nàng.
Ngực nàng gần đây được chăm sóc kỹ lưỡng, từ dày vò đến nâng niu xoa bóp mà có vẻ to hơn một tí, căng hơn một vòng. Hai bầu sữa không lớn như các nàng kia nhưng gợi cảm tuyệt luân.
“Ngực lớn là người tốt, vừa vừa dễ bóp như nàng là chân ái.” Trần Lãm cười hề hề hôn lên cổ, lên bầu sữa trắng nõn để lại mấy dấu đỏ ửng.
“Hứ, chỉ được dẻo miệng.” Liên Nguyệt liếc xéo, miệng vẫn rên rỉ thở ra xuân khí.
“Vậy thôi hả? Vậy ta nghỉ đây.” Trần Lãm cười ranh mãnh dừng lại động tác, buông tay xụi lơ.
“Được cái làm thiếp sướng nữa… á…”
Hắn dừng lại đột ngột làm Liên Nguyệt càng khó chịu hơn, nàng nỉ non không trêu ghẹo nữa thì bất ngờ bị cắn vào đầu nhũ, cả người tê rần không nhịn được rú lên cao vút.
“Quá đáng… hứ… mạnh lên chàng… thiếp sướng…” Liên Nguyệt lim dim ngửa cổ tiêu hồn rên rĩ.
Kiều đồn núc ních bị bàn tay của hắn nhào nắn thành muôn hình vạn trạng đến tê nhói, từng sợi cơ siết chặt, hai cánh môi dọc ép mật trong suốt bao phủ côn thịt cọ quẹt ma sát.
Chỉ đơn giản là cọ xát tới lui mà dâm thủy ứa ra như suối. Liên Nguyệt xấu hổ không nghĩ tới bản thân đích thực là dâm nữ khát tình, lý trí gần như bị gậy thịt hung hắn của hắn đánh sập.
“Hừ… a… sướng… chơi chết thiếp đi chàng.” Liên Nguyệt thét dài ỉ ôi.
Dâm huyệt trơn trợt quá mức, côn thịt không tự chủ trượt thẳng một đường cường ngạnh ép chặt từng thớ thịt hôn lên tâm.
Bạch bạch!
Bất chấp vách thịt co thắt, ngọc trụ hung hăng làm rộn không ngừng, mỗi cái ma sát đánh mạnh vào thần kinh Liên Nguyệt, nàng chỉ có thể tru lên ngất ngây. Mị thái lẳng lơ, sướng đến mặt mũi méo mó, còn đâu phong thái đỉnh đạc của Tiêu Dao Tiên Tử ngày nào.
“Ưm… bú thiếp… thiếp muốn đẻ con… ư… cho chàng bú sữa… ư.”
Liên Nguyệt loạn khẩu điên dại, nàng không nghĩ được gì nữa, những chuyện dâm dục hoang đường phủ đầy tâm trí, nàng chính thức chìm ngập trong dục vọng.
“Hừ!” Hai người gầm lên đồng loạt.
Liên Nguyên lè lưỡi cứng người, dâm huyệt phun ra dịch mật xối xả ướt hết bụng Trần Lãm, mà côn thịt lúc này dồn nén tới điểm vỡ tan trào ra, nơi tư mật hai người một bên siết chặt một bên nong ra đón nhận tinh hoa của nhau.
“Á… chàng đút vô đó.. ứ… chết mất!”
Liên Nguyệt đang trên đỉnh thăng hoa bị ngón tay hắn xâm phạm nơi nhỏ xíu sẫm màu bên dưới, toàn thân như lôi đình xuyên tạc, không nhịn nổi mà hẫy gò mu lên co giật liên hồi.
Xè xè!
Suối phun bạo phát, Trần Lãm lại được tắm trong dâm thủy thơm tho.
Liên Nguyệt ngã nhào ngửa ra làm tuột côn thịt, suối vẫn phun, lỗ thịt bị nới rộng thành một vòng không thể khép lại được. Không cần áp mặt cũng thấy rõ một cái hang động sâu thẳm chưa hỗn hợp dịch thể trắng đục lợn cợn đầy ắp bên trong chảy ra. Bên ngoài là hai cánh môi hồng hào xòe ra như đóa hoa khoe sắc, bên trong là cái cái lỗ hồng phấn sưng húp dày cộm lên như chiếc nhẫn thịt dụ hoặc.
Trần Lãm lần đầu nhìn thấy nơi tư mật như vậy, quá mức mê người. Hắn nuốt cái ực nhanh chóng cúi xuống quét lưỡi đá nhẫn thịt mút chùn chụt.
“Á… thiếp mới… ứ… ứ… ứ…”
Liên Nguyệt rên dài đứt quãng, nơi đó vô cùng nhạy cảm, suối cạn lại phun.
“Hừ… hừ…”
Liên Nguyệt thở khò khè như thú vật, đầu óc trống rỗng, tứ chi tê dại.
Hai người ôm nhau thở phì phò, không quên trao đổi nước bọt.
Một lúc sau Liên Nguyệt mới có một chút sức lực động tay, nàng nghĩ tới điều gì đó nắm côn thịt thỏ thẻ:
“Chàng… chàng chơi thiếp giống Ngọc Ly được không?”
“Ý nàng là sao?” Trần Lãm chưa hiểu lắm hỏi lại.
“Thiếp muốn chàng lấy trinh cái lỗ này nữa.” Liên Nguyệt ỉ ôi cầm lấy ngón tay hắn nhét vào hậu đình chật hẹp.
Vừa nhét nửa ngón vào đã kích phát dục vọng trở lại. Miệng vô thức rên một tiếng dâm mị.
“Chỗ này rất chặt, lần đầu vào còn đau hơn.” Trần Lãm vuốt ve gò má của giai nhân, ôn nhu nhắc nhở.
“Thiếp chịu được mà, thiếp là Hợp Thể kỳ rất nhanh sẽ hết.” Liên Nguyệt cười tủm tỉm, ấn ngón tay của hắn vào sâu hơn, vừa thốn vừa sướng khác lạ, há miệng khô khốc nói:
“Ưm… thiếp còn cái lỗ này chàng chơi đi.”
Bốp!
Trần Lãm bị nàng đả kích mạnh mẽ, côn thịt dựng đứng trong nháy mắt, phát rồ mà tét kiều đồn một cái đỏ ửng dấu tay.
Liên Nguyệt ngoan ngoãn quỳ gối úp xuống giường, vểnh cao cặp đào tiên, tay trái đút vào tiểu huyệt ướt nhoét moi móc, tay phải banh rộng cái lỗ nhỏ xíu phía trên ra mời gọi.
Bạch!
Trần Lãm không đợi chờ thúc mạnh vào dâm huyệt lầy lội trước đó lấy nước bôi trơn, xong lại kê ngay lỗ hồng sẫm đẹp đẽ ấn vào từng chút.
“Hừ!” Liên Nguyệt thở mạnh, cái bụng nhấp nhô.
Nàng cảm thấy chỗ đó muốn tét ra tới nơi, côn thịt càng tiến nàng càng thốn như bị xuyên qua.
Cảm giác lạ quá. Đau, nhói nhưng sao sướng lạ vậy?
Liên Nguyệt không ngừng suy nghĩ. Cảm giác sung sướng kỳ lạ khác hẳn so với đâm vào u cốc. Nó như nhét thứ gì vào người rất cấn, nhưng không hiểu sao lại khiến dâm huyệt co thắt không ngừng, không đâm vào vẫn sướng.
Nàng mắt nhắm mắt mở bị hắn tiến công, đột nhiên cảm giác hậu đình bị thúc mạnh, dâm huyệt cứng lại điên cuồng, không chịu nổi rít lên:
“Ứ… ứ…”
Một cột nước bắn thẳng xuống đệm nghe tí tách nước nhiễu.
“Nàng đúng thích tè bậy mà.” Trần Lãm sảng khoái vỗ mông.
Mặc cho Liên Nguyệt trân người uốn éo phía dưới, hắn liên tục nhấp vào hậu đình, càng nhấp mật huyệt chật hẹp này tựa hộ muốn rộng ra một chút. Hắn cũng chỉ vào hơn một nửa, sợ làm quá nàng sẽ bị thương, như vậy còn đâu mà chơi nữa.
Róc rách!
“Ứ… sướng… chết mất… thiếp muốn chơi hai lỗ.”
Liên Nguyệt sướng đến mụ người, rên rỉ theo tiếng dâm thủy nhiễu xuống. Toàn thân hết sức chỉ đủ để chu kiều đồn lên cao cho hắn thúc vào.
Không biết nàng đã lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ thấy hắn đẩy vào hậu đình thì dịch mật trong suốt bên dưới càng tuôn ra.
Dâm huyệt bị ba ngón tay nhét vào móc ngược, miệng ngậm mút ngón tay của hắn.
Ba lỗ đều bị lấp kín, sung sướng tận cùng.
“Ứ… thiếp ra… hừ… hừ…”
Kiều đồn giật nảy đùng đùng, đôi chân nàng trơn trượt banh ra hai bên đổ âp cả người xuống vũng nước. Lần này lên đỉnh đến mức ngất đi.
…
Liên Nguyệt trong mê man dần lấy lại ý thức, cảm giác sướng khoái vẫn còn tràn ngập dưới hạ thân, nàng khó khăn mở mắt thấp thoáng thấy Trần Lãm đang nhìn chăm chú.
Khóe môi cong lên, Liên Nguyệt thực sự mãn nguyện, mọi thứ của nàng đều đã trao cho hắn, nhưng không quan trọng, nàng vĩnh viễn muốn luân hãm trong sự sung sướng vô bờ này.
“Ôm thiếp đi.” Liên Nguyệt thều thào lên tiếng.
Trần Lãm cười ôn nhu ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng chuyển dời cho nàng nằm trên người để không bị đè ép.
Hai người lặng lẽ hôn nhau. Thời khắc này không ai nói với nhau câu nào, chậm rãi hưởng thụ sự ấm áp của cơ thể.
“Hự!” Đột nhiên Liên Nguyệt rên mạnh.
Phụt!
Trần Lãm chưa kịp hiểu chuyển gì xảy ra thì bàn tay ngọc của Liên Nguyệt đã xuyên thủng lồng ngực bóp chặt trái tim, máu tươi tuôn trào bao phủ bàn tay thấm đỏ một mảng giường.
Hắn đau đớn không tả nổi, mắt nhìn trân trối người vừa ân ái ngọt bùi mới đây.
Hắn không thể cử động tay chân cử động, cả người cứng đờ bất lực, uy áp Hợp Thể kỳ quá lớn muốn đè ép chết hắn.
“Tại… sao?” Trần Lãm cố gắng nói ra hai chữ, bị uy thế trấn áp và trái tim bóp nghẹt quá đau đớn.
Hắn không tưởng nổi lại có một màn này. Người hắn yêu thương đầu gối tay ấp lại một mực muốn giết hắn. Hắn rốt cuộc đã làm gì sai? Không phải mọi thứ vừa qua rất tốt hay sao? Nàng làm sao trở thành như vậy? Động cơ nào?
“Chống cự vô ích.” Thanh âm lạnh lẽo không hề có tình người.
Liên Nguyệt vô cảm nhìn hắn, trong ánh mắt không còn nhu tình nồng thắm như trước, chỉ có oán hận ngập trời.
Trần Lãm nghẹn đắng, hô hấp khó khăn, đau không tả xiết. Trái tim bị bóp càng chặt muốn tan vỡ bất cứ lúc nào, nhưng sâu thẳm bên trong là đau lòng. Hắn như mất hết tất cả, rớt từ đỉnh núi xuống vực sâu vô hạn. Hắn đã từng cận kề cái chết, nhưng so với lần này làm sao sánh bằng khi bị chính người yêu thương giết chết.
Hắn không thể vào trang viên trong tình thế này. Vòng bạn bè hiện ra, cái tên Liên Nguyệt đỏ rực nổi lên.
“Nam nhân thối tha các ngươi chỉ biết trăng hoa ong bướm.”
“Hoang dâm vô độ, đệ tử không tha, sư tôn cũng bắt.”
“Chết đi.”
Liên Nguyệt lạnh lùng nói từng chữ chí mạng đâm vào tim hắn. Bàn tay siết chặt, chỉ một hơi nữa trái tim băng liệt.
Kết thúc rồi sao? Còn có các nàng…
Trần Lãm không can tâm cho đến cuối cùng, đau đớn quá mức chịu đựng của cơ thể và tâm trí muốn lâm vào mê man vĩnh viễn.