Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn – Truyện Sắc Hiệp 18+ – Update Chương 117

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 7336 Lượt Xem

Chương 52: Thực hư

Trần Lãm phần nào hiểu sơ bộ về Tiêu Dao Các. Giao hảo khắp nơi nên gần như không có thù địch. Ngay cả một số thế lực tứ tinh, ngũ tinh cũng có mối quan hệ liên hôn nên chỉ cần kẻ nào chầu chực tính toán với Tiêu Dao Các liền bị các thế lực này dọn dẹp.

Về Tiêu Dao Các chủ, Đoạn Lăng Nguyệt chỉ biết từ khi nhận sư đồ thì chưa từng thấy Liên Nguyệt chưa từng tiếp xúc thân cận với bất kỳ nam nhân nào. Nàng thỉnh thoảng ghé thăm Đoạn Lăng Nguyệt trong bí mật để chỉ điểm và truyền lại một số tâm đắc tu luyện.

“Có lẽ sư tôn và Thanh Hàn tỷ có khúc mắc trước khi ta ra đời.”

Đoạn Lăng Nguyệt khẽ chớp ánh mắt mang chút đượm buồn. Một người là sư tôn, một người có giao tình không cạn. Giữa hai người lại có ân oán, nàng như người đứng giữa, đều là nữ nhân, nhất thời không biết phải làm sao.

“Ta nghĩ hai người họ có lẽ không đến mức sống chết, nàng đừng quá lo lắng.”

Trần Lãm áp bàn tay lên đôi tay trên đùi Đoạn Lăng Nguyệt trấn an. Hắn cũng có khúc mắt với hai nữ nhân này, nhất định phải làm rõ ràng.

“A… nam nhân của đại tỷ đây sao?”

Một âm thanh thảnh thót vang lên. Một nữ nhân trạc tuổi Đoạn Lăng Nguyệt ung dung tiến vào với dáng vẻ cao ngạo, ôm một hồ ly nhỏ trong tay.

Đoạn Lăng Nguyệt giật mình hất tay Trần Lãm ra ngoài, khoanh tay trước mặt, gò má có chút ửng hồng.

Ánh mắt của Trần Lãm lập tức đổ dồn vào vị nữ tử vừa xuất hiện này.

Nàng mặc một bộ váy dài hoàng kim cao quý, trang sức lấp lánh cài trên mái tóc đen tuyền rủ một bên như thác. Đầu đội kim quan bằng vàng càng tăng thêm vẻ quý phái. Mũi cao dọc dừa, làn da trắng nõn, mắt phượng mày ngày nhếch lên đầy kiêu ngạo.

Nét mặt toát ra vẻ kiêu sa, ngạo nghễ đúng nghĩa của một nữ nhân xinh đẹp, sắc xảo thì dáng người lại quyến rũ mê hồn. Bộ ngực tròn trịa trần đầy sức sống thanh xuân, kiều đồn dụ hoặc ẩn sau lớp vải bó sát, từng đường cong tuyệt mỹ muốn điên đảo chúng sinh.

Trần Lãm không phải lần đầu nhìn thấy nữ nhân tuyệt sắc. Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền quả quyết nàng tuyệt đối là hồng nhan họa thủy. Phong tình vạn chủng, kiều mị bách thái, cao quý ngút trời hội tụ trong nữ nhân này.

“Nhị muội nhầm rồi, đây là bằng hữu của ta.”

Đoạn Lăng Nguyệt hắng giọng phủ nhận. Nhưng một âm thanh quyến rũ đã bán đứng nàng. Tiểu hồ ly nhanh chóng biến thành nhân loại nhảy lên đùi Trần Lãm õng ẹo nói:

“Bằng hữu mà đỏ mặt lén lén lút lút xem trộm chúng ta ân ái.”

Nữ nhân vừa xuất hiện há miệng chữ o, mắt liếc Đoạn Lăng Nguyệt trêu chọc:

“Hình như ta vừa phát hiện biết được chuyện gì đó kích thích nha.”

Trần Lãm giật giật mí mắt, vừa mới đến tông môn người ta đã gặp phải nữ nhân đấu khẩu.

“Ngươi nói bậy gì đó, không phải các ngươi làm ra tiếng động quá lớn sao?” Đoạn Lăng Nguyệt nhăn mặt, chợt phát hiện mình có hơi thất thố liền nuốt xuống xoay qua Trần Lãm nói:

“Nàng là Hồng Giai Kỳ, đệ tử thân truyền của đại trưởng lão.”

Trần Lãm quan sát tình huống có vẻ không ổn lắm cho Đoạn Lăng Nguyệt, nàng ít khi nào thể hiện thái độ như vậy ra ngoài. Hắn bèn lên tiếng giải vây:

“Hân hạnh gặp mặt, ta là Trần Lãm.”

Trần Lãm bình thản nhưng trong lòng thầm mắng mẹ nó hết Các chủ đến đệ tử toàn là nữ nhân mị hoặc. Vẻ đẹp kiều mị lại cao quý của nàng khiến hắn có chút động tâm, may sao có Đoạn Lăng Nguyệt thanh khiết kéo lại dục hỏa muốn bùng a.

Hồng Giai Kỳ đứng gần, từ nàng toát ra mùi thơm ngọt ngào khiến hắn không nhịn được muốn nhào vào mà hít vài hơi. Một cảm giác tương tự như lần trước hắn ôm Liên Nguyệt trên sàn đấu hội võ. Nữ nhân này đáng lẽ phải là đệ tử ruột của Liên Nguyệt mới đúng.

Chưa kể còn có Thiên Ngọc Ly thơm phức quyến rũ bên cạnh. Vây quanh là ba nữ nhân xinh đẹp khiến hắn phải điều động hồn lực trấn áp, nếu không sợ là quỳ dưới váy các nàng mất.

Hồng Giai Kỳ đảo mắt như nhớ ra gì đó lấy ra một khối Lưu Ảnh Kính xem lại thốt lên:

“Ra là ngươi, người đánh với đại tỷ lần trước.”

Nàng bật cười khanh khách truyền âm cho Trần Lãm:

“Ngươi thích đại tỷ không ta thấy ngươi có tiềm năng lắm nha.”

Trần Lãm méo mặt, tỷ muội đồng môn gì sơ hở là bán người. Hắn không quá ngạc nhiên với lời này, nhìn bộ dạng của nàng giống như thật lắm.

“Khanh khách, ngươi vậy mà phong lưu quá đi, có sủng vật xinh đẹp như vậy.” Hồng Giai Kỳ giơ tay che miệng ra vẻ ngạc nhiên.

“Hắn là nam nhân của ta, ai nói ngươi ta là sủng vật, tin không ta bắt ngươi hầu hạ với ta?” Thiên Ngọc Ly liếc xéo, rõ ràng khi nãy còn hưởng thụ trong tay Hồng Giai Kỳ giờ lại trở mặt.

Chỉ có Hoàn Nhan Yên Vũ nãy giờ không nói gì, chỉ mỉm cười xem kịch.

“Thôi, rốt cuộc là muội có chuyện gì?” Đoạn Lăng Nguyệt tằng hắng, không phải lúc có thể tiếp tục đùa giỡn.

Trong ánh mắt tò mò của Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ, Hồng Giai Kỳ thu lại vẻ cười cợt trở nên nghiêm túc nói:

“Các chủ muốn gặp ba người các người.”

Ba người Trần Lãm đi sâu vào trong Tiêu Dao Các.

Thật sự mà nói Tiêu Dao Các rộng hơn Lam Cực Thành hơn rất nhiều, tầng tầng kiến trúc tách biệt xen kẻ với rừng cây xanh ngút ngàn. Phong cảnh hữu tình rất phù hợp cho đường lối phát triển của Tiêu Dao Các, tu luyện ở đây ngỡ như phiêu diêu miền cực lạc, tinh thần thoải mái vô cùng.

Giữa những dãy núi nhấp nhô, ẩn mình dưới làn sương khói ẩn hiện, từng con suối chảy bất tận phân định từng khu vực. Dược điền và vườn hoa trồng rất nhiều loại cây Trần Lãm chưa từng thấy, phảng phất hương thơm dễ chịu. Thỉnh thoảng xuất hiện vài con yêu thú bộ dạng đáng yêu đến nỗi Hoàn Nhan Yên Vũ xiu lòng muốn bắt về nuôi.

“Ở trên núi cao kia chính là lầu các của sư tôn, Thiên Nguyệt Các.”

Đoạn Lăng Nguyệt chỉ tay về ngọn núi cao nhất. Lưng chừng ngọn núi là một tòa lầu các to lớn tương đương Kỳ Trân Các tại Lam Cực Thành. Chỉ khác là Thiên Nguyệt Các nhìn qua tao nhã hơn rất nhiều, thiết kế rất giản dị không hề phô trương.

Đứng trên tầng cao nhất Thiên Nguyệt Các là một nữ nhân mang cung trang lục bích, đai lưng mềm mại ôm sát bờ eo thon thả. Trần Lãm nhìn Liên Nguyệt từ xa cảm giác như đang nhìn sư tỷ Thẩm Mộng Dao, cả hai đều mặc y phục tông màu như nhau, khí chất tựa như tiên nữ. Nghĩ tới Thẩm Mộng Dao, không biết nàng thế nào, đã khôi phục tu vi chưa?

Liên Nguyệt khẽ nhíu mày. Tiểu tử này sao lại nhìn mình đến thất thần như vậy?

Nàng nhớ lại giây phút hắn ôm lấy nàng tại hội võ mà suy nghĩ gì đó. Nhưng nàng không biết hắn đang nghĩ về người khác a, nếu biết được chứ giận tím gan.

“Sư tôn.” Đoạn Lăng Nguyệt vừa đáp xuống đã vui vẻ nhào vào lòng Liên Nguyệt. Xem ra quan hệ bọn họ rất tốt.

“Đến hết rồi thì vào đây.” Liên Nguyệt gật đầu ra hiệu cho tất cả vào trong.

Phòng khách trang trí đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng rất đầy đủ các vật dụng cần thiết. Đặc biệt còn có mùi thơm hoa nhài thoang thoảng như Đoạn Lăng Nguyệt.

Đoạn Lăng Nguyệt chủ động rót trà. Trà này được trồng tại Tiêu Dao Các, có mùi hương thoang thoảng như cỏ non thơm ngọt và thanh khiết. Uống vào cảm giác rất dễ chịu, khoan khoái khi cùng ngửi hương thơm của trà.

“Nguyệt Nguyệt, nàng nói xem sao mùi thơm nơi này giống như nàng vậy?” Trần Lãm tò mò hỏi, ánh mắt lộ ra một tia xấu xa.

Nhất thời Liên Nguyệt và Đoạn Lăng Nguyệt sững lại giây lát. Đoạn Lăng Nguyệt thầm mắng ngươi trước mặt sư tôn tại gọi ta như vậy, ta với ngươi có quan hệ gì chứ. Còn Liên Nguyệt thì bởi vì nàng và đệ tử có tên giống nhau, có chút không tự nhiên.

“Ngươi thích mùi này sao? Ta nói Nguyệt Nhi đem cho ngươi mấy bó về ngâm tắm, chỉ sợ ngươi tắm xong sẽ thu hút nam nhân khác nha.” Liên Nguyệt nhếch miệng nói đầy ẩn ý.

“Không không, Các chủ nhầm rồi, ta nói là cho nương tử ta tắm a.” Trần Lãm vội vàng thanh minh nắm lấy tay Hoàn Nhan Yên Vũ đang cười tủm tỉm. Hiển nhiên vừa rồi hắn bị bà nương này chơi.

“Nguyệt Nhi đi theo ngươi có ngày bị hư mất.” Liên Nguyệt khẽ hừ một tiếng.

Nàng làm sao không nhìn ra vẻ bối rối hiếm thấy của Đoạn Lăng Nguyệt trong khi trước giờ đệ tử yêu quý của nàng luôn vô cảm với nam nhân.

Trần Lãm cười trừ, nhãn lực của bà nương này thật cao siêu, nhanh chóng phát hiện ra Đoạn Lăng Nguyệt lạ thường. Bất quá nàng trở nên nghiêm túc nói:

“Ta nghĩ ngươi biết nguyên nhân ta gọi ngươi đến đây là gì.”

Nhấp một ngụm trà nàng nói tiếp:

“Giữa ta và Thanh Hàn kỳ thực không có ân oán.”

Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ kinh ngạc, không nghĩ đến lại có chuyện này. Ngay cả Đoạn Lăng Nguyệt cũng bất ngờ, nàng từng hỏi sư tôn nhưng sư tôn chỉ nói chưa đến lúc, hóa ra lại là lúc này.

Đột nhiên Trần Lãm bật dậy như hiểu ra chuyện gì. Hắn không dám tin suy đoán của hắn là đúng, hắn thở mạnh nói ra:

“Chẳng lẽ…”

Liên Nguyệt khẽ nhếch môi cười như không cười chậm rãi nói:

“Thanh Hàn là bằng hữu của ta. Nếu hai ta đánh nhau thật sự thì một nửa Lam Cực Thành biến thành đống đổ nát. Vết thương cũng là ta giả vờ tự tạo ra.”

“Hai người chúng ta truy tìm một nhóm người lạ mặt nhưng khả năng ẩn nấp của bọn chúng ra vi diệu. Vì vậy phải làm loạn một trận dẫn dụ chúng ra mặt.”

“Ta nghĩ người đã thấy cảnh đó, Dương Minh Tu đã bị bọn chúng mang đi. Không rõ đó là bí pháp gì.”

Trần Lãm sững người như không tin nổi những gì Liên Nguyệt vừa nói. Hai nữ nhân này không phải điên khùng như hắn đã nghĩ mà là đã sắp xếp sẵn. Hắn còn trách nhầm Thanh Hàn. Đều là nữ cường giả đỉnh cấp trong Phân Thần kỳ, sẽ không ai đột nhiên làm náo náo loạn một ngày quan trọng như Lam Cực Hội Võ.

Chuyện hôm đó diễn ra rất nhanh, cử chỉ ánh mắt của hắn không thoát khỏi tầm mắt của Liên Nguyệt. Nàng đoán chắc rằng hắn đã từng phát sinh xung đột gì đó mới nổi sát khí như vậy nên mới thi triển một chút mị thuật thu hút hắn nhằm tránh đám người kia chú ý. Điều khiến nàng bất ngờ là hắn chủ động nhảy lên đón lấy dù nàng hoàn toàn có khả năng chống đỡ, xém chút là phá hỏng kế hoạch.

Không biết tình hình phía Thanh Hàn kết quả thế nào, đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

“Tốt nhất ngươi đừng manh động lúc này. Bọn chúng hoạt động có tổ chức.”

Liện Nguyệt nhắc nhở, sắc mặt Trần Lãm hòa hoãn đi không ít. Hắn đã hiểu được vì sao Liên Nguyệt lại gọi cả ba người tới, trước kia Đoạn Lăng Nguyệt đã từng nghi ngờ về một đám người lạ mặt. Còn Hoàn Nhan Yên Vũ thì phụ mẫu đã khuất lại có quan hệ thù địch với chúng.

Trước mắt hắn sẽ theo lời của Liên Nguyệt, bởi thực lực của hắn chưa đủ, nhúng tay vào có khi mang họa. Đột nhiên hắn phất tay, một tiểu hồ ly hiện ra trong vòng tay liền hóa thành nhân loại, bốn cả đuôi ngoe nguẩy.

“Các chủ nàng biết nàng thuộc loại hồ tộc nào không?” Trần Lãm hỏi với hi vọng biết thêm chút ít về lai lịch của Thiên Ngọc Ly.

“Ta chưa thấy hồ tộc nào như nàng nhưng chắc chắn đây là một chủng hồ tộc rất cao quý, ngay cả hồ tộc tại Đông Việt đại lục cũng không sánh bằng.” Liên Nguyệt quan sát một hồi trầm ngâm nói ra.

Câu trả lời của nàng không ngoài ý muốn của Trần Lãm, chỉ có hắn biết được Thiên Ngọc Ly còn có một cái tên là Ly Hỏa Đế Tôn. Một cái tên nghe qua rất là ngầu, có thể là biệt hiệu người đời đặt cho. Hai chữ “đế tôn” mang lại cảm giác rất ưu việt, rất mạnh mẽ.

Dù sao hắn cũng có thêm thông tin hồ tộc sinh sống tại Đông Việt đại lục, sau này có thời gian, hắn định sẽ đưa Thiên Ngọc Ly đến bái phỏng.

Trong một đình viện thanh tĩnh, một nữ nhân mặc y phục xanh nhạt trong trẻo đang ngồi uống trà. Đối diện nàng là một người mặc áo bào xám rộng thùng thình che phủ toàn bộ dung mạo và vóc dáng không phân biệt được nam nữ. Người này quay lưng lại khàn khàn nói ra:

“Ngươi đã khôi phục hoàn toàn, tiếp theo có dự tính gì?”

Nữ nhân mặc y phục xanh nhạt khẽ nói:

“Ta theo lệnh của người.”

Người kia chợt thở dài một lúc lắc đầu nói:

“Tạm thời cứ ở đây. Về chuyện kia ngươi có hối hận không?”

Nữ nhân lặng thinh không trả lời, nhất thời lâm vào trầm mặc. Khi nàng mở mắt ra thì người nọ đã mất dạng từ khi nào, vọng lại trong không gian một lời:

“Hãy nghe theo trái tim.”